Chap 50: Phong thái Huyện chủ.

Hoa viên trong viện Đại công tử Tô phủ Tô Nghiêm.

Hai tay chống cằm nhìn chăm chú Tô Nghiêm nghiêm túc làm diều bay trước mặt, Hàn Thiên Mạn nhịn không được lên tiếng.

-Nghiêm đại ca, vừa rồi tên Tô nhị công tử đó nói năng kiêu căng như vậy, huynh không thấy tức giận sao?

Tô Nghiêm vẻ ngạc nhiên ngẩng mặt nhìn nàng.

-Ta vì sao phải tức giận?

-Hắn rõ ràng xem thường huynh!

Tô Nghiêm tiếp tục chăm chú làm diều bay.

-Những lời đệ ấy nói, ta đã sớm không để tâm.

-Huynh thật sự không để tâm sao?

-Đệ ấy từ nhỏ đã luôn muốn nổi bật hơn ta, ta thân là đại ca, nhường nhịn một chút là chuyện nên làm.

Hàn Thiên Mạn không nói gì nữa, chăm chú nhìn diều bay trên bàn.

-Hàn cô nương, vừa rồi đa tạ cô nương ra mặt giúp ta. Nhưng tính tình Nhị đệ nhỏ mọn hay để bụng, cô nương vẫn hạn chế chạm mặt thì hơn.

Hàn Thiên Mạn ngơ ngác một lúc rồi bật cười.

Tô Nghiêm nghi hoặc nhìn nàng.

-Ta có nói gì không đúng sao?

-Huynh đúng là cái gì cũng nói được.

-Ta không nên nói vậy sao? Nhưng rõ ràng Nhị đệ tính tình không tốt, cô nương không tin ta? Ta nhớ có lần bắt gặp đệ ấy thấy rắn, đệ ấy sợ đến không cử động được, ta giúp đệ ấy đuổi đi, ta cũng không rõ ta đã làm thì sai, sau đó phòng của ta xuất hiện đủ loại rắn độc.

Hàn Thiên Mạn cười đến ôm bụng.

Một người chính trực đến ngờ nghệch, một người đơn thuần đến ngờ nghệch, hai người ngồi bên nhau trò chuyện, không gian vui vẻ đầy tiếng cười.

——————

Một lúc lâu sau cũng không thấy bóng dáng Tuyết Nhi, Liễu Thanh Thanh đành ra ngoài tìm kiếm. Được hạ nhân báo lại, Liễu Thanh Thanh men ra phía hoa viên bên trong viện tìm người.

Nhìn thấy Tuyết Nhi xoay mặt về phía mình, hai vai run lên, còn có tiếng nấc, Liễu Thanh Thanh vội vàng tiến lên trước đứng đối diện nàng.

Tuyết Nhi ngỡ ngàng nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt ướt đẫm, rõ ràng là đang khóc.

-Nói! Là ai làm gì em?

Liễu Thanh Thanh nắm lấy hai vai Tuyết Nhi.

-Tiểu thư, là em... em bất cẩn làm rơi đồ.

-Đồ? Đồ gì?

Tuyết Nhi chỉ về phía trước.

-Là... đồ khi trước Tôn đại ca tặng cho em.

Tuyết Nhi dùng tay quệt nước mắt trên mặt.

-Nhưng giờ em cũng không cần nữa. Nam nhân như vậy...

Liễu Thanh Thanh ngỡ ngàng.

Ngô Tôn từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ hoàn toàn biến mất, không có chút tin tức, rõ là có ý với Tuyết Nhi, vậy mà ngay cả lời từ biệt cũng không màng.

-Nam nhân chỉ toàn là loại không đáng tin!

Điển hình là tên vương gia mặt lạnh kia! Nguyện kiếp này bảo vệ cô một đời bình an sao? Bình an cái rắm.

Liễu Thanh Thanh cau mày, cô nhìn thẳng Tuyết Nhi.

-Tuyết Nhi, quên hắn đi, ta hứa với em, ta sẽ tìm người tốt hơn hắn cho em!

-Ân, tiểu thư.

-Giờ thì nói cho ta biết, là ai đánh em?

-Tiểu thư....

-Dấu bàn tay vẫn còn bên má, em không giấu được ta đâu.

——————

Bình thản bước vào viện của Tô Nhã Vân, Liễu Thanh Thanh chậm rãi tiến về phía chủ tớ hai người.

-Liễu Thanh Thanh?

-Biểu tỷ.

Liễu Thanh Thanh gật đầu chào như thường lệ, mỉm cười lại gần nha hoàn bên cạnh Tô Nhã Vân, không nói không rằng giáng cái tát trời giáng lên má ả.

Sự việc diễn ra quá nhanh, sau khi nhanh chóng hồi thần, Tô Nhã Vân tức giận đứng dậy.

-Liễu Thanh Thanh, ngươi là đang làm gì?

-Ta đột nhiên cảm thấy nha hoàn bên cạnh biểu tỷ không thuận mắt, biểu tỷ, tỷ không trách ta chứ?

-Ngươi có ý gì?

-Ta có ý gì tỷ còn chưa hiểu hay sao?

-Ngươi!...

-Tuyết Nhi, mau về thoa dược thôi, ra tay hơi mạnh, đau hết cả tay rồi.

Liễu Thanh Thanh thản nhiên xoay người muốn rời đi.

-Liễu Thanh Thanh, giờ ngươi chỉ là một nữ nhân ăn nhờ ở đậu, bơ vơ không nơi nương tựa, nữ tử bị nhà hôn phu xem thường từ hôn như ngươi, lấy tư cách gì lên mặt với ta?

Liễu Thanh Thanh đứng khựng lại, chậm rãi xoay người, từ từ tiến gần về phía Tô Nhã Vân, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nàng.

- Ta nhắc tỷ nhớ, Liễu Thanh Thanh ta dù có lâm vào đường cùng, phong vị huyện chủ hoàng thượng ban cho, vẫn còn đó, ta lấy tư cách Huyện chủ lên mặt với tỷ, tỷ có ý kiến gì sao?

Liễu Thanh Thanh lạnh lùng xoay người

-Tỷ đã không tiện dạy dỗ nha hoàn, biểu muội ta cũng không ngại giúp đỡ thay mặt ra tay, không cần phải cám ơn ta, sau này quản nha hoàn của tỷ cho tốt.

Dứt lời, Liễu Thanh Thanh thản nhiên rời đi cùng Tuyết Nhi.

Tô Nhã Vân gạt đổ hết vật dụng trên bàn, thở mạnh tức tối.

——————————-

-Tiểu thư, người chọc giận Tô biểu tiểu thư như vậy, không sợ nàng tìm cách hãm hại người sao?

Tuyết Nhi lo lắng không yên giúp Liễu Thanh Thanh châm trà.

Liễu Thanh Thanh thản nhiên lật trang sách trong tay.

-Có một số loại người, ngươi nhượng hắn một bước, hắn càng được đà lấn tới trèo lên đầu ngươi. Hơn nữa...

Liễu Thanh Thanh ngẩng mặt nhìn Tuyết Nhi.

-Ta còn ở lại Tô phủ ngày nào, ngày đó Tô Nhã Vân cũng sẽ không dám làm gì ta. Em nói xem, nếu như ta ở Tô phủ xảy ra chuyện, cả nhà Tô phủ gánh nổi sao?

Đứng dậy lấy giấy bút ghi chú lại từng dòng chữ trên sách, Liễu Thanh Thanh hài lòng cầm lấy chung trà thưởng thức.

-Cho dù hiện tại phụ thân vướng vào vòng lao lý, nhưng phong vị Huyện chủ hoàng thượng ban cho ta vẫn chưa bị người lấy lại. Vuốt mặt phải nể mũi, phong vị của ta chỉ ban cho có thì đã sao, hoàng thượng vẫn cần chú trọng mặt mũi a!

Tia mắt nhìn xung quanh khuê phòng nhỏ hẹp, Liễu Thanh Thanh trầm ngâm, Tô Nhã Vân thật đủ thâm độc, năm lần bảy lượt tìm mọi cách cố tình cắt xén lương thực cùng than củi trong viện Liễu Thanh Thanh, đây là muốn cô đói rét trong cái lạnh đầu mùa Đông này a.

Những việc này cũng không đáng là gì, nhưng dám động vào người của Liễu Thanh Thanh cô, dù có thế nào cô cũng không nhẫn nhịn.

Nhìn lại ghi chép của mình trên bàn, Liễu Thanh Thanh kiên định gấp giấy lại.

-Tuyết Nhi, không còn sớm nữa, em không cần ở lại hầu hạ ta, nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Khí hậu đầu mùa Đông dễ bệnh, không nên động vào nước lạnh quá nhiều.

-Ân, tiểu thư.

Chu đáo lại gần dọn dẹp sạch sẽ trên bàn, Tuyết Nhi lẳng lặng lui ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro