Chap 52: Giả trư ăn thịt hổ.
Không lâu sau, tin tức Thái tử Hoàng Phủ Minh Khang lâm bệnh nặng, nhiều ngày không tham dự triều chính lan truyền toàn kinh thành Đại Đường quốc khiến dân tình hoang mang, hôn lễ Chiến Vương cùng Tần nhị tiểu thư Quốc Công phủ vì thế phải trì hoãn.
——————
Tầng trên quán trọ phía Nam kinh thành, trong phòng riêng.
Mở cửa bước vào địa điểm đã hẹn trước đó cùng Liễu Thanh Thanh, nhìn nàng vận nam trang ngồi giữa phòng, Từ Sở An vui vẻ bước lại gần.
-Nương tử!
Xoay người nhìn chàng, Liễu Thanh Thanh mỉm cười.
-Tới rồi sao?
Nhìn nụ cười của nàng, Từ Sở An nghi hoặc.
Chẳng phải những lúc gặp nhau, nàng đều tỏ vẻ lạnh nhạt sao? Thái độ hoàn toàn khác biệt này là thế nào?
-Từ Sở An, để kế hoạch hai ta tiến hành thuận lợi, thật sự rất cần sự hỗ trợ của ngươi.
-Chuyện đó còn phải nói sao? Ta lúc nào cũng sẵn lòng hỗ trợ nàng.
-Vậy...
Liễu Thanh Thanh đứng dậy, tiến về phía Từ Sở An.
-Hi sinh thân thể một chút, chắc là không thành vấn đề chứ?
Từ Sở An ngạc nhiên mở to mắt nhìn nàng.
-Nương tử, nàng đây là...
-Ngươi cởi áo ra đi.
Hoảng hốt nhìn nữ tử trước mặt, Từ Sở An không nói nên lời.
Đoạn chàng hiện rõ vẻ bối rối, hai tai nhanh chóng nóng lên.
-Chuyện này... chẳng phải... chẳng phải chúng ta nên đợi đến ngày thành thân sao?
-Chắc ngươi cũng đã nghe tin, Thái tử hiện lâm bệnh nặng, phía bên kia chắc chắn sẽ có hành động, chúng ta không còn nhiều thời gian.
Nhìn vẻ nghiêm túc của nàng, Từ Sở An rối rắm.
-Nhưng mà... chuyện này...
Liễu Thanh Thanh tiến sát lại gần hơn.
-Hay là ngươi cần ta giúp?
Từ Sở An hoảng hốt giữ chặt lấy áo mình.
-Nương tử, thế này không phải phép! Ta... ta dù sao cũng là chính nhân quân tử, thế này... thế này có hơi...
-Đừng lo, thả lỏng người, nhắm mắt lại, ta sẽ nhẹ nhàng.
Như bị mê hoặc trước lời dụ dỗ của nàng, không còn cách nào khác, Từ Sở An đành nghe theo nàng, nhắm mắt mình lại.
——————
Ngồi cạnh cửa sổ tầng trên tửu lâu, Liễu Thanh Thanh chăm chú quan sát sòng bạc đối diện. Nhìn Từ Sở An ngồi cạnh vẻ không vui, Liễu Thanh Thanh nghi hoặc.
-Ngươi là có chuyện gì?
Vẻ hờn dỗi, Từ Sở An khoanh hai tay trước ngực lảng ánh mắt sang hướng khác.
-Ta không có chuyện gì.
Liễu Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn chàng.
-Ngươi chắc chắn có chuyện gì!
Không vui nhìn nàng, Từ Sở An cáo trạng.
-Nàng cố tình trêu ghẹo ta!
Nhớ lại cảnh tượng khi nãy, Liễu Thanh Thanh không nhịn được nữa lập tức gập người cười nghiêng ngả.
Từ Sở An thở mạnh nhìn nàng, nói không nên lời.
-Từ Sở An a Từ Sở An, năm lần bảy lượt ong bướm trêu ghẹo ta! Chỉ muốn giở áo vẽ kí hiệu trên cánh tay ngươi, ngươi lại e thẹn như thiếu nữ thế kia! Cười chết ta mất!
Nhìn nàng cười đến run cả người, hai tay liên tục đập lên mặt bàn, Từ Sở An không còn cách nào, trong tình cảnh hiện tại, nữ nhân trước mặt còn có thể cười thoải mái thế này, hi sinh thân thể một chút, coi như cũng đáng giá a.
-Được rồi, quay lại chuyện chính sự.
Lấy lại vẻ nghiêm nghị, Liễu Thanh Thanh dùng ngón tay lấy nước từ chung trà vẽ lên bàn, chăm chú kiên nhẫn giảng giải toàn bộ quá trình điều tra của mình.
Theo lời Đại biểu ca Tô Nghiêm, qua nhiều ngày quan sát, phát hiện lượng lương thực tiêu thụ ở phía Nam kinh thành thời gian này tăng lên gấp nhiều lần so với các khu vận lân cận.
Có rất nhiều mắt xích liên quan đến Xích Linh quốc, khả năng cao đồng minh của phe kia chính là Xích Linh quốc, liên minh cùng nhau đối phó Chiến Vương, lúc này, đội quân Xích Linh quốc có thể đang tiến về gần kinh thành. Người đứng sau tận dụng thế lực của mình, tạo điều kiện cho một số quân Xích Linh quốc trà trộn vào kinh thành, dò xét tình hình đồng thời hỗ trợ vận chuyển lương thực từ kinh thành ra ngoài, tiếp tế đội quân chiếm đóng không xa.
Triều đình hiện trong tình trạng hoang mang, là cơ hội cho thế lực trong triều tận dụng chèo kéo bè phái, tạo cơ hội cho bên đồng minh. Trường hợp Thái tử ngã ngựa, chỉ còn lại hai người có khả năng kế thừa ngôi vị, Vũ Vương và Chiến Vương.
-Ta cũng đã tìm hiểu qua, người Xích Linh quốc đam mê cờ bạc, xung quanh đây chỉ có sòng bạc này là lớn nhất, đợi người của Đại biểu ca ra dấu hiệu, chúng ta lập tức hành động.
-Khoan đã.
Từ Sở An thản nhiên chất vấn.
-Làm sao nàng có thể chắc chắn tên Chiến Vương kia không giả trư ăn thịt hổ? Tận dụng cơ hội nhiều năm nơi chiến trường, thiết lập đồng minh cùng Xích Linh quốc, chờ đợi thời cơ tạo phản?
Mở to mắt ngạc nhiên nhìn chàng, Liễu Thanh Thanh không khỏi trầm tư.
-Chuyện đó, cũng không phải là không có khả năng.
Quá khứ nơi hoàng cung thâm sâu không mấy tốt đẹp, ân oán bao năm tích tụ, việc Hoàng Phủ Minh Khôi lập mưu tạo phản, đòi lại món nợ năm xưa, nói thế nào cũng có thể hiểu được. Nhưng tận trong thâm tâm, trực giác mách bảo Liễu Thanh Thanh không thể nghi ngờ chàng.
Lắc mạnh đầu bãi bỏ những ý nghĩ khác trong đầu, Liễu Thanh Thanh tiếp tục chăm chú quan sát bên dưới. Phát hiện người bên dưới lén lút ra dấu hiệu, Liễu Thanh Thanh ngay lập tức đứng dậy.
-Đi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro