Chap 53: Hoạ vô đơn chí.

Bên trong sòng bạc lớn nhất phía Nam kinh thành.

Toàn bộ người trong sòng bạc tập trung vây quanh vị Tô công tử vừa đến, không chỉ vì độ chịu chi của chàng, mà còn vì vận đen đủi của chàng khi thua liên tục không ngừng nghỉ.

Liễu Thanh Thanh trong thân phận Tô công tử cay cú tiếp tục vung bạc lên bàn, không tin bản thân không gỡ gạc được mớ tài sản thoáng chốc không cánh mà bay trong tay mình.

Từ Sở An thân phận thị vệ đứng cạnh, thản nhiên nhìn nữ nhân say mê chơi bạc, thua đến mức túi bạc bên người càng lúc càng vơi. Từ Sở An không khỏi nghĩ ngợi, đây cũng là tài năng thiên bẩm của nàng sao?

-A Nhất! Thêm bạc!

Liễu Thanh Thanh tức tối quay sang Từ Sở An ra lệnh.

Từ Sở An thản nhiên giơ hai tay ra.

-Công tử, bạc mang theo bên người sớm đã thua hết sạch.

-Ta mang ngươi theo giữ bạc giúp ta! Mới chơi vài ván hết sạch là thế nào? Loại hạ nhân như ngươi lại dám cắt xén bạc của chủ tử. Người đâu, lôi hắn ra đánh cho ta!

Quần chúng xung quanh liên tục bàn tán, tên công tử này rõ ràng thua bạc đâm ra tức giận, muốn trút hết lên người thị vệ bên mình.

Vài tên nô bộc nhanh chóng đi lại kéo Từ Sở An ra trước sòng bạc, ném mạnh chàng lên nền đất, đồng thời vung gậy bắt đầu thi nhau đánh.

-Đánh! Đánh mạnh lên cho ta! Loại nô tài không rõ lai lịch được nhặt từ biên quan như ngươi cũng dám cả gan leo lên đầu chủ tử. Không cho ngươi một bài học, người ngoài nhìn vào Tô gia ta thế nào!

Liễu Thanh Thanh hùng hổ ra oai, dân chúng xung quanh chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Từ Sở An nằm trên nền đất, nhớ lại lời dặn dò của Liễu Thanh Thanh, dù có thế nào cũng không được chống trả, chàng đành nằm im chịu trận, không nhúc nhích.

Cho đến khi áo ngoài Từ Sở An rách một mảng lớn, lộ ra phần cánh tay có kí hiệu kì lạ trước đó Liễu Thanh Thanh đã chuẩn bị bên trên.

Lẫn lộn giữa quần chúng vây quanh, một vài tên ngay lập tức thể hiện thái độ đáng ngờ, chúng trao đổi ánh mắt nhìn nhau.

Nhìn Từ Sở An nằm im bất động giữa nền đất, Liễu Thanh Thanh bình thản phủi tà áo trên người.

-Ném hắn ra bãi tha ma!

Nô bộc xung quanh ngay lập tức nhận lệnh.

Liễu Thanh Thanh không thèm liếc mắt nhìn, nghênh ngang rời đi.

——————

Nửa đêm trên bãi tha ma vắng vẻ, vài bóng đen đột ngột xuất hiện.

Tìm kiếm xung quanh một lúc, cuối cùng cũng tìm ra thứ cần tìm, chúng ra hiệu nhau lại gần.

Một tên trong bọn lại gần Từ Sở An kiểm tra hơi thở của chàng, phát hiện người còn sống, chúng vác chàng lên vai, nhanh chóng biến mất dạng.

——————

Hậu viện Tô phủ, hoa viên trong viện Đại công tử Tô Nghiêm.

-Muội nói là, kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang của muội đã thành công một nửa?

Ngồi đối diện Tô Nghiêm, Liễu Thanh Thanh thản nhiên thưởng thức điểm tâm trên bàn.

-Ân, thế lực hậu thuẫn tên Từ Sở An đó không nhỏ, muội tin hắn có cách ngăn chặn đội quân Xích Linh quốc ngoài kinh thành.

Bâng quơ suy nghĩ đến điểm mấu chốt, Liễu Thanh Thanh trầm ngâm.

-Mặc cho người đứng sau chuyện này là Chiến Vương hay Vũ Vương, dù vì bất cứ lí do gì, cấu kết giặc ngoại xâm khiến bá tánh lầm than là một tội ác, dù thế nào muội cũng không muốn chuyện đó xảy ra.

Nhìn nữ nhân trước mặt hiếm khi bộc lộ cảm xúc không vui, Tô Nghiêm lẳng lặng giúp nàng châm trà.

-Phải rồi Đại biểu ca, chẳng phải huynh không thích điểm tâm ngọt sao? Sao dạo gần đây trong viện của huynh chất đầy điểm tâm thế này?

Liễu Thanh Thanh đột ngột lên tiếng chất vấn làm Tô Nghiêm giật bắn mình.

-À... là...

-Là vì nha đầu Thiên Mạn kia sao?

Liễu Thanh Thanh chống tay lên bàn, nở nụ cười trêu ghẹo.

-Nhắc mới nhớ, dạo gần đây không thấy nha đầu đó lui tới, là có chuyện gì sao?

Liễu Thanh Thanh cau mày nghĩ ngợi.

Tô Nghiêm suốt thời gian qua cũng đã nghĩ đến điều này, nhưng không tiện hỏi han, sợ điều tai tiếng cho nàng, đành im lặng chờ đợi. Giờ nghe Liễu Thanh Thanh đề cập đến, chàng cũng không khỏi lo lắng.

Từ phía lối ra vào, Tuyết Nhi vội vã đưa một nữ nhân bước vào, nhìn người tới, Liễu Thanh Thanh ngay lập tức nhận ra là nha hoàn của Hàn Thiên Mạn.

-Liễu tiểu thư, cầu mong người giúp đỡ tiểu thư nhà nô tì!

Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh, nha hoàn Hàn Thiên Mạn ngay lập tức quỳ xuống khóc nức nở.

Liễu Thanh Thanh nhanh chóng lại gần đỡ lấy nàng.

-Có gì từ từ nói, Hàn Thiên Mạn xảy ra chuyện gì?

-Vũ Vương điện hạ ngỏ lời cầu thân tiểu thư nhà nô tì, Hàn lão gia không đồng ý, từ đó cấm cửa tiểu thư không cho phép người ra ngoài nửa bước. Gần đây tiểu thư nài nỉ ra ngoài sắm sửa năm mới, Hàn phu nhân mủi lòng đồng ý, nhưng đi khi được nửa đường, tiểu thư nô tì đột nhiên mất tích, toàn bộ Hàn phủ đổ xô tìm kiếm, mãi đến lúc này cũng không có tin tức. Nô tì chỉ còn cách tìm người nhờ giúp đỡ. Liễu tiểu thư, mong người niệm tình bằng hữu, cứu giúp tiểu thư nhà nô tì.

Hàn hữu tướng xưa nay tận lực phò tá Hoàng thượng, ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, Vũ Vương đột ngột đến Hàn phủ cầu thân, khỏi phải nói cũng biết mục đích là gì. Hàn đại nhân từ chối mối hôn sự này, cho thấy ngài vẫn giữ vững lập trường, quyết không tiếp tay về phe Vũ Vương.

Giữa thanh thiên bạch nhật, ra tay bắt cóc tiểu thư nhà quan Nhất phẩm, Vũ Vương này, càng lúc càng coi thường vương pháp.

Liễu Thanh Thanh còn suy tư phân tích thế cục hiện tại, Tô Nghiêm đã rời khỏi sân viện từ lúc nào.

Tuyết Nhi lo lắng tiến về phía Liễu Thanh Thanh.

-Tiểu thư!

Liễu Thanh Thanh đưa tay ra hiệu.

-Mạng lưới trong tay Đại biểu ca trải dài không thể xem thường, hơn nữa huynh ấy làm việc trầm ổn. Có huynh ấy ra tay, khả năng tìm thấy Hàn Thiên Mạn không xa. Ta hiện giờ có ra mặt cũng không giúp được gì.

Quay sang nha hoàn của Hàn Thiên Mạn, Liễu Thanh Thanh nghiêm nghị.

-Giờ ngươi cứ về Hàn phủ đợi tin tức, hiện mọi mũi dùi đều hướng về phía Vũ Vương, ngài ta chắc chắn sẽ không có hành động nào tổn hại đến Thiên Mạn, người trong phủ không cần quá lo lắng. Khi tìm được người, ta sẽ cho người đưa Thiên Mạn về Hàn phủ.

Nha hoàn Hàn Thiên Mạn mừng rỡ rối rít đa tạ, nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro