Chap 55: Tình thế bất lợi.

Tiến về phía Tô Nghiêm, Liễu Thanh Thanh nghiêm nghị.

-Đại biểu ca, tình hình thế nào?

Tô Nghiêm nhìn về phía toà viện trước mặt.

-Nhờ hai hộ vệ muội đưa tới thân thủ nhanh nhẹn, tra ra dấu vết của nàng. Nhưng bên trong người của Vũ Vương ngày đêm canh gác, ta không muốn đánh cỏ động rắn, sợ tổn hại đến nàng nên đành án binh bất động.

Liễu Thanh Thanh trầm ngâm nghĩ ngợi.

Chợt, phía xa xa có bóng người lấp ló nhìn quanh rồi vội vã chạy thật nhanh rời khỏi toà viện.

Thoáng nhận thấy có điều quen thuộc, Liễu Thanh Thanh bất giác gọi.

-Thiên Mạn?

Nghe giọng nói quen thuộc, Hàn Thiên Mạn xoay người nhìn về phía đám người Liễu Thanh Thanh.

Nhận ra bằng hữu, Hàn Thiên Mạn ngay lập tức chạy tới ôm chầm lấy Liễu Thanh Thanh, oà khóc.

-Thanh Thanh! Ngươi tới rồi! Ngươi rốt cuộc cũng tới cứu ta rồi! Ta biết ngươi sẽ tới cứu ta mà!

Liễu Thanh Thanh vỗ nhẹ lưng Hàn Thiên Mạn, nhẹ giọng dỗ dành nàng.

-Nào, nào, không sao rồi, không có chuyện gì nữa rồi.

Hàn Thiên Mạn tiếp tục khóc nức nở, chợt nhận ra Tô Nghiêm đứng cách đó không xa, nàng nhanh chóng tiến về phía chàng.

-Nghiêm đại ca!

Nhìn nữ tử trước mặt bật khóc đến đáng thương, Tô Nghiêm đau lòng lấy khăn tay trong người nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng.

Hình ảnh nữ tử liên tục dụi nước mắt, nam tử đối diện vừa dịu dàng lau nước mắt giúp nàng vừa nhẹ giọng dỗ dành đập vào mắt, Liễu Thanh Thanh không khỏi cảm thán.

-Đi cứu người đã đành, lại phải bất đắc dĩ chứng kiến cảnh cẩu lương a!

Từ Sở An đứng cạnh khó hiểu nhìn nàng.

Chuyển ánh mắt về phía toà viện trước mặt, Liễu Thanh Thanh nghi hoặc.

-Thiên Mạn dễ dàng trốn thoát khỏi nơi đó, thật sự rất đáng ngờ.

-Trốn thoát sao? Ta thấy nàng ta là được thả ra thì có.

Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên quay sang nhìn Từ Sở An.

-Ngươi cũng thấy vậy?

-Chẳng phải rõ ràng quá sao? Quân lính bên trong không ít, nhưng từ lúc nàng ta chạy thoát ra ngoài, cho đến giờ vẫn không có ai đuổi theo.

Nhận thấy nam nhân bên cạnh nói năng hợp lý, Liễu Thanh Thanh cau mày trầm tư.

——————

Bên trong Hàn phủ.

-Mẫu thân!

Được Tô Nghiêm hộ tống đưa về Hàn phủ, Hàn Thiên Mạn chạy về phía Hàn phu nhân, ôm lấy người bật khóc.

Hàn phu nhân xúc động ôm lấy nữ nhi, nhẹ nhàng vỗ về nàng.

Hàn Hữu tướng đứng cạnh nhìn cảnh mẫu tử đoàn tụ, không tránh khỏi xúc động. Quay sang nhìn nam tử dáng vẻ đường hoàng trước mặt, ông nhẹ giọng lên tiếng.

-Tô công tử, có thể nói chuyện riêng một lúc được không?

-Vãn bối xin nghe lệnh ngài.

Tô Nghiêm ngay lập tức cúi người hành lễ.

——————

Thư phòng Hàn phủ.

-Tô công tử, ta biết sự việc của nữ nhi ta liên lụy đến ngươi. Không còn cách nào khác, nữ nhi mất tích nhiều ngày bên ngoài, nói thế nào cũng đã mất đi danh tiết, ta chỉ có thể gởi nó lên chùa nương nhờ cửa Phật, tránh điều tiếng bên ngoài.

Tô Nghiêm vội vã quỳ xuống, thái độ thành khẩn.

-Hàn đại nhân, vãn bối xin được mạn phép hỏi cưới Hàn tiểu thư!

Hàn Hữu tướng ngạc nhiên nhìn chàng.

——————

Đông Cung Đại Đường quốc.

Theo cung nhân bước vào Đông Cung, Liễu Thanh Thanh tự trấn tĩnh bản thân cúi đầu bước đi.

Từ khi được Thái tử phi Tần Giai Kỳ triệu kiến, Liễu Thanh Thanh không còn cách nào.

Xem như đây cũng là dịp xem xét tình hình Thái tử ca ca, từ lúc hay tin chàng mang bệnh nặng nhiều ngày không bước ra khỏi Đông Cung, Liễu Thanh Thanh vẫn không có dịp đến thăm chàng.

Dẫn Liễu Thanh Thanh bước vào sảnh chính trong chính viện Thái tử phi, cung nhân lẳng lặng lui ra.

Quan sát tình hình từ cách đó không xa, Ngô Tôn nhìn theo Liễu Thanh Thanh dần khuất sau cánh cổng viện Thái tử phi, vẻ lo lắng hiện rõ, chàng thở mạnh, vội vã rời khỏi nơi ẩn nấp đi truyền tin.

——————

Trong trang phục tráng lệ xứng với cương vị của mình, Tần Giai Kỳ được cung nữ dìu ra ngồi trên ghế quý phi ngay chính sảnh, vẻ ngạo mạn nhìn Liễu Thanh Thanh phía dưới.

Liễu Thanh Thanh lập tức cúi người hành lễ.

-Tiểu nữ Liễu Thanh Thanh diện kiến Thái tử phi, Thái tử phi vạn an.

-To gan!

Cung nữ cận thân Tần Giai Kỳ lên tiếng ra oai.

-Đứng trước Thái tử phi còn không mau quỳ hành lễ?

Với phong vị Huyện chủ của mình, Liễu Thanh Thanh có thể không cần phải quỳ hành lễ, đây rõ ràng là kiếm cớ bắt bẻ, muốn làm khó cô.

Hiện trong tình thế bất lợi, không tiện phản kháng, Liễu Thanh Thanh thái độ trầm tĩnh quỳ xuống.

-Tiểu nữ Liễu Thanh Thanh diện kiến Thái tử phi, Thái tử phi vạn an.

Tần Giai Kỳ nhàn nhã trau chuốt bộ móng được chăm sóc tỉ mỉ của mình, liếc nhìn cung nữ bên cạnh.

-Liễu tiểu thư lâu ngày không vào cung, có vẻ đã quên hết quy củ lễ nghĩa, các ngươi còn không giúp nàng học lại quy tắc trong cung?

-Tuân lệnh Thái tử phi.

Cung nữ nhận lệnh tiến về phía Liễu Thanh Thanh.

-Liễu tiểu thư, gặp Thái tử phi không quỳ hành lễ, theo quy củ, phạt quỳ một canh giờ bên ngoài.

Liễu Thanh Thanh chọn giữ im lặng.

——————

Khí hậu đầu mùa Đông, tuyết phủ khắp nơi bên ngoài chính viện từ khi nào.

Quỳ giữa lớp tuyết lạnh giá, Liễu Thanh Thanh càng lúc càng không còn cảm giác được hai chân mình.

Cung nữ bên trong cuối cùng cũng đi ra, kéo Liễu Thanh Thanh vào lại bên trong chính viện.

Tần Giai Kỳ thưởng thức trà trên tay, nhìn bộ dạng chật vật của Liễu Thanh Thanh bên dưới, tỏ vẻ thương xót.

-Các ngươi xem, Liễu tiểu thư tuân thủ phép tắc như vậy, bổn cung sao nỡ trách phạt nàng. Nào, Liễu tiểu thư, bổn cung cho phép ngươi đứng dậy lại gần trò chuyện cùng bổn cung.

Cố gắng di chuyển đôi chân từ sớm đã đông cứng, Liễu Thanh Thanh chống tay khó khăn đứng dậy nhưng không thành, cô đau đớn lại ngã xuống.

Tần Giai Kỳ tiếp tục liếc mắt ra hiệu.

Cung nữ cận thân nhìn Liễu Thanh Thanh cười mỉa mai, đoạn nàng ta tiến lại gần.

-Liễu tiểu thư, ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Thái tử phi thương tình cho ngươi đứng dậy, ngươi lại cố tình không chịu đứng lên, đáng phạt.

Đưa tay giơ lên cao muốn tát mạnh vào mặt Liễu Thanh Thanh, không ngờ Liễu Thanh Thanh nhanh trí né đi làm nàng ta xém chút ngã nhào ra đất.

-Ngươi, mau tới giữ nàng ta lại!

Tức giận vì không đánh được Liễu Thanh Thanh, ả cung nữ ra hiệu cho ả còn lại tiến về phía Liễu Thanh Thanh giữ chặt lấy nàng.

Nhìn hai cung nữ tiến về phía mình, Liễu Thanh Thanh nắm chặt tiểu nỏ trong tay, đợi thời cơ hạ gục cả hai.

-Thái tử phi vạn an.

Cô cô từ Trưởng công chúa phủ đột ngột xuất hiện trước chính viện, cúi người hành lễ cùng Tần Giai Kỳ.

-Trưởng công chúa hay tin Liễu tiểu thư tiến cung, cho mời nàng đến Trưởng công chúa phủ triệu kiến.

Thấy người đến ngay cả Thái tử cũng phải nể mặt vài phần, Tần Giai Kỳ ngay lập tức thay đổi thái độ.

-Thì ra là Dương cô cô, để cô cô đến tận đây, Thái tử phi ta thật không phải.

Không vui liếc mắt về phía Liễu Thanh Thanh, Tần Giai Kỳ không nhanh không chậm lên tiếng.

-Cô cô cứ trở về báo lại Trưởng công chúa, bổn cung sẽ nhanh chóng cho người đưa Liễu tiểu thư đây sang phủ của người.

-Nô tì dù sao cũng đã đến tận đây, tự mình đưa Liễu tiểu thư đi cũng là việc nên làm, không dám nhọc lòng Thái tử phi.

Nghe ra ý của vị cô cô, Tần Giai Kỳ siết chặt chiếc khăn trong tay, bên ngoài chỉ có thể gượng cười giữ khuôn phép.

-Vậy, làm phiền Dương cô cô.

-Đa tạ Thái tử phi.

Dương cô cô nhìn Liễu Thanh Thanh quỳ rạp trên nền đất, ra hiệu cho hai cung nữ theo sau tiến lên dìu nàng đứng dậy, rời khỏi Đông Cung.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro