Chap 66: Bạch y nam tử.

Không khí xung quanh đột ngột im bặt, từ phía lối ra, Hoàng Phủ Minh Khôi trong trang phục bạch y chậm rãi bước vào, xung quanh chàng bất chợt tỏa ra hào quang, chiếu sáng cả một vùng.

Phong Ảnh cách không xa quan sát tỏ vẻ hài lòng, nhớ lại vụ việc xảy ra trước đó.

——————

Chiến Vương phủ.

Nhìn vị vương gia băng lãnh khổ não chắp hai tay nghĩ ngợi, Phong Ảnh không nhịn được lên tiếng hỏi.

-Vương gia, là chuyện về Liễu tiểu thư sao?

Hoàng Phủ Minh Khôi thở mạnh phiền não.

-Vương gia, thuộc hạ có ý này.

Phong Ảnh điềm nhiên tiến lại gần.

-Chẳng phải Liễu tiểu thư thích mỹ nam sao? Ngài tận dụng lợi thế của mình câu dẫn nàng, chẳng phải là xong rồi sao?

Hoàng Phủ Minh Khôi xoay đầu nhìn Phong Ảnh, lâm vào trầm tư.

——————

Liễu Thanh Thanh ngỡ ngàng nhìn nam tử bạch y dung mạo tuyệt mỹ đi tới, hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh.

Đứng trước mặt nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi nhìn nàng, ánh mắt nghiêm nghị.

-Bổn vương nghe nói nàng muốn nạp mỹ nam vào hậu viện?

Liễu Thanh Thanh vẫn chìm đắm trước dung mạo chàng, nói không nên lời.

-Được, bổn vương nguyện ý. Nhưng...

Liếc mắt nhìn quanh một vòng, Hoàng Phủ Minh Khôi thản nhiên.

-Những kẻ còn lại, đến một tên, bổn vương giết một tên.

Oa, đây là khí chất bá đạo tổng tài trong truyền thuyết sao?

Liễu Thanh Thanh cô thật sự không chịu nổi cái khí chất này a! Phải làm sao đây?

-Nương tử!

Từ Sở An từ đâu xuất hiện, phá nát không khí ám muội tốt đẹp giữa hai người.

Hoàng Phủ Minh Khôi lập tức dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chàng.

Phát hiện Hoàng Phủ Minh Khôi cũng có mặt, Từ Sở An tỏ vẻ ngạc nhiên.

-Tiểu tử, ngươi lại làm gì ở đây?

Hoàng Phủ Minh Khôi lạnh lùng.

-Ngươi vừa gọi nàng là gì?

-Nương...

Từ Sở An hồn nhiên trả lời, chưa kịp dứt câu, hàng loạt ám khí tấn công liên tiếp khiến chàng bận rộn chống đỡ.

-Tiểu tử nhà ngươi, không nói không rằng tấn công cô?

Hoàng Phủ Minh Khôi không muốn nhiều lời, chàng khẽ nhún người tiến lại.

Hai bên đấu đá bất phân thắng bại, đập phá hết mọi thứ xung quanh, toàn bộ nam tử vây quanh sớm đã bỏ chạy mất dạng.

Nhìn Tề quốc Thái tử cùng vị Chiến Vương thi triển võ nghệ, Liễu Thanh Thanh dửng dưng xoay người quay đi.

——————

Tâm trạng vui vẻ ngồi thưởng trà quan sát hai nam nhân hừng hực khí thế chiến đấu không dứt bên dưới, Hoàng Phủ Minh Khang giật mình nhìn nữ nhân đột ngột ngồi xuống trước mặt.

-Hoàng công tử, thật có nhã hứng a!

-Thanh nhi.

Mỉm cười nhìn Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khang xếp lại quạt giấy trong tay.

-Hay tin muội tuyển mỹ nam, ta thu xếp chuyện triều chính đến xem thế nào.

Huynh là đến tham gia náo nhiệt thì có a!

Đưa tay nâng trán, Liễu Thanh Thanh bất đắc dĩ.

-Hoàng đế ca ca, rốt cuộc mẫu thân đã nói gì với huynh?

-Chẳng phải là chuyện hậu viện của muội sao? Thanh nhi, nếu thật sự muốn tuyển mỹ nam, muội xem...

-Muội còn có việc, mạn phép đi trước, hoàng đế ca ca, huynh cứ thong thả.

Không đợi Hoàng Phủ Minh Khang nói dứt câu, Liễu Thanh Thanh vội vàng xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng nàng đi khỏi, Hoàng Phủ Minh Khang không nhịn được bật cười.

——————

Nhờ sự giúp sức truyền bá của Hàn Thiên Mạn cùng Tuyết Nhi, từ sau màn nhảy múa trong yến tiệc, phục y quán của Liễu Thanh Thanh ngày càng ăn nên làm ra, các tiểu thư quý tộc kinh thành lần lượt đặt đơn hàng khiến tú nương trong quán may không xuể.

Để giữ vững giá trị phục y của quán, Liễu Thanh Thanh hạn chế mẫu mã đơn hàng, chỉ thuê thêm nhân công phụ việc, công đoạn cuối hoàn toàn do một tú nương chính đảm nhiệm, tránh việc sao chép của các đối thủ cạnh tranh.

Ngay cả Tô Nghiêm nhiều năm kinh thương cũng ngạc nhiên trước các ý tưởng của nàng.

Chàng là không biết, thời hiện đại nơi Liễu Thanh Thanh từng sống, hàng nhái tràn lan khắp nơi, để giữ vững thương hiệu cùng hạn chế việc cạnh tranh không lành mạnh từ các đối thủ khi liên tục tung ra sản phẩm nhái kém chất lượng với giá thành rẻ mạt, các doanh nghiệp phải tìm đủ mọi cách chứng minh sản phẩm của mình là duy nhất.

Chăm chú kiểm tra sổ sách bên trong quán, cảm giác bỗng dưng khác lạ, Liễu Thanh Thanh bình thản lật sổ sách, nói nhưng không quay đầu lại.

-Thái tử điện hạ, cửa chính mở rộng không vào, cứ phải nhảy từ cửa sổ, chẳng lẽ đây là phép tắc của Tề quốc sao?

-Nếu không phải tên tiểu tử kia cho người theo sát mọi bước đi của ta, Từ Sở An ta cũng không cần phải lén lén lút lút thế này đến gặp nàng. Nương tử...

Tỏ vẻ đáng thương, Từ Sở An thản nhiên ngồi trước mặt nàng.

-Mọi việc được giải quyết êm đẹp, ta cũng đã ngỏ lời cùng tân đế cầu thân, nàng theo ta về Tề quốc, trở thành Thái tử phi của ta, sống đời sung túc. Ta hứa với nàng, nàng muốn làm bất kỳ chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

Đưa tay chặn trước mặt chàng, Liễu Thanh Thanh chậm rãi.

-Thứ nhất, trước đây không ngăn cản ngài, vì lười đôi co cùng ngài, giờ đã biết thân phận ngài là Tề quốc thái tử, hai tiếng nương tử kia, mong ngài tuyệt đối đừng gọi bậy bạ, tránh gây hiểu lầm.

-Nhưng nương...

Vừa định tiếp tục gọi nàng, nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của nàng, Từ Sở An vội vàng im bặt.

Khoanh hai tay trước ngực, Từ Sở An khó khăn.

-Không được gọi nàng nương tử, vậy ta có thể gọi nàng là gì? Thanh Thanh? Thanh nhi? Tiểu Thanh?

Từ Sở An gật gù nghĩ ngợi.

-Tiểu Thanh! Ta gọi nàng Tiểu Thanh vậy! Tiểu Thanh!

Liễu Thanh Thanh ôm đầu, dọn dẹp sổ sách trước mặt, cô thở mạnh đứng dậy.

-Thứ hai, Thái tử điện hạ, trước giờ ta chỉ xem ngài như bằng hữu, sẽ không có chuyện theo ngài về Tề quốc, cũng sẽ không trở thành Thái tử phi của ngài, nữ nhân Đại Đường cùng Tề không thiếu, ngài cứ từ từ lựa chọn. Giữa ta và ngài...

Bước ra phía cửa, Liễu Thanh Thanh nhấn mạnh từng chữ.

-Tuyệt, không, thể, nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro