Chap 68: Chiến Vương đòi công đạo.

Sau khi nghe hai người Hàn Thiên Mạn, Tuyết Nhi thuật lại toàn bộ, Liễu Thanh Thanh mở to mắt phản bác.

-Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

-Đó còn chưa phải mấu chốt!

Hàn Thiên Mạn thản nhiên bỏ điểm tâm trên bàn vào miệng.

-Sáng nay trên triều, Chiến Vương điện hạ dâng sớ cáo trạng, Thanh Bình quận chúa ỷ quyền thế cưỡng bức nam nhân nhà lành, buộc phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nếu không sẽ truy cứu tới cùng.

Liễu Thanh Thanh hoá đá, ly trà trong tay rơi xuống đất, vỡ toang.

——————

Chiến Vương phủ.

Dùng tay sờ dấu vết trên môi mình, Hoàng Phủ Minh Khôi lơ đãng lên tiếng.

-Có cách nào làm vết này nghiêm trọng hơn sao?

Vô Ảnh nghẹn lời.

Phong Ảnh hớn hở.

-Có, vương gia!

——————

Liễu Thanh Thanh ngồi chống cằm rối rắm nghĩ ngợi trong khuê phòng, Tiểu Đào hớt hải chạy vào.

-Tiểu thư, không xong rồi! Có chuyện lớn rồi!

Gục mặt lên bàn, Liễu Thanh Thanh chán nản.

-Tiểu Đào, có chuyện gì từ từ nói, tiểu thư em vẫn còn đau đầu a!

-Chiến Vương điện hạ tìm tới cửa, lão gia cho nô tì thông báo đến người!

Lập tức hốt hoảng ngẩng dậy, Liễu Thanh Thanh nghiến răng tức tối.

-Hoàng, Phủ, Minh, Khôi!

——————

Trước cổng Liễu phủ.

Chiến Vương cùng hộ vệ đầy khí thế đứng trước cổng phủ, dân chúng bao vây xung quanh ồn ào bàn tán.

Bước lên trước nghiêm cẩn hành lễ, Liễu Trình nhẹ giọng.

-Chiến Vương, mời ngài vào trong từ từ nói chuyện, đứng ngoài này, e rằng không hay.

-Bổn vương mấy ngày nay trằn trọc không yên, danh tiết bị tổn hại nghiêm trọng, vẫn mong Liễu đại nhân cho bổn vương một lời công đạo.

Liễu Trình tròn mắt.

Danh tiết? Vương gia, ngài là nữ nhân sao?

Trong lúc Liễu Trình bối rối không biết phải xử sự thế nào, Liễu Thanh Thanh từ trong xuất hiện, tiến lên trước hành lễ.

-Chiến Vương, tiểu nữ do say rượu không kiểm soát bản thân, vô ý mạo phạm ngài, mong điện hạ ngài rộng lòng bỏ qua.

Hoàng Phủ Minh Khôi chậm rãi lại gần Liễu Thanh Thanh, nói chỉ đủ để nàng nghe thấy.

-Liễu Thanh Thanh, bổn vương vì nàng thủ thân như ngọc, nàng trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, mở hội nạp mỹ nam, còn trách ngược bổn vương?

Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên.

Hoàng Phủ Minh Khôi hài lòng nhìn nét mặt nàng, đoạn chàng dõng dạc tuyên bố.

-Liễu tiểu thư, mượn rượu làm loạn, cưỡng bức nam nhân, không cho bổn vương một lời công đạo, bổn vương quyết không bỏ qua.

-Ngài...

Bất bình ngẩng mặt nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi, nhìn thấy dấu vết nổi bần bật trên môi chàng, Liễu Thanh Thanh đứng hình trong phút chốc, ký ức đêm trước lần lượt hiện về.

Liễu Thanh Thanh cô, trong cơn say, đã hôn chàng, không những vậy, khi đó không kềm được uất ức, trong khi hôn còn cắn chàng.

Cảm thấy mất hết mặt mũi, Liễu Thanh Thanh vội vã lấy hai tay che mặt mình.

-Liễu tiểu thư, vương gia chúng ta băng thanh ngọc khiết, tiểu thư người vấy bẩn ngài, chỉ một câu giải thích là xong chuyện sao?

Hé mất nhìn Phong Ảnh thay chủ tử ra mặt, Liễu Thanh Thanh thở mạnh.

-Chiến Vương điện hạ, ngài muốn công đạo, đúng không? Được, Liễu Thanh Thanh ta dám làm dám chịu! Ba ngày sau ta sẽ cho bà mối đến cửa, mười dặm hồng trang kiệu tám người khiêng đón ngài!

Dân chúng vây quanh không khỏi xôn xao.

Thế này không phải là, người phải gả đi chính là đường đường Chiến Vương vang danh thiên hạ sao?

Phong Ảnh há hốc.

Liễu tiểu thư này, không phải cũng quá...

-Được!

Hoàng Phủ Minh Khôi thản nhiên lên tiếng.

Không chỉ quần chúng ăn dưa xung quanh trầm trồ, ngay cả Liễu Thanh Thanh cũng không khỏi hoảng hốt.

Hoàng Phủ Minh Khôi bình thản nhìn nàng.

-Một lời đã định.

Dứt lời, chàng chậm rãi cùng thuộc hạ rời đi.

Liễu Thanh Thanh vẫn chưa hoàn hồn.

——————

Nhìn Từ Sở An thất thần thưởng rượu một mình trong tửu lâu, hộ vệ Đông Phương ném ánh mắt về phía người huynh đệ Bất Bại, hỏi nhỏ.

-Ngươi nghĩ điện hạ không sao chứ?

Bất Bại hồn nhiên.

-Không sao? Ngươi nhìn điện hạ đi, bộ dáng đó còn không phải là bị đá sao? Nhìn nữ nhân trong lòng trước mặt hôn nam nhân khác, có thể không sao sao?

-Chẳng lẽ chúng ta cứ vậy về Tề quốc?

-Chẳng lẽ còn ở lại đợi dự hôn lễ của hai người họ? Ngươi không nghe thấy sao? Liễu tiểu thư tuyên bố ba ngày sau cưới Chiến Vương, điện hạ chúng ta còn muốn làm tiểu tam sao?

Tiếng gió đột ngột xé ngang, Bất Bại bị ám khí bắn văng xuống mặt đất, ngã chỏng gọng.

Nhìn lại Từ Sở An thản nhiên tiếp tục thưởng rượu như không hề có chuyện gì xảy ra, Đông Phương không khỏi hoảng hốt.

Thế này không xong, phải đi tìm cứu tinh a!

——————

-Thái tử điện hạ.

Nghe giọng Liễu Thanh Thanh, Từ Sở An vờ tỏ vẻ bàng quan, vẫn ngồi xoay lưng về phía nàng, không phản ứng.

Cảm nhận được không khí âm u trong nhã gian, Liễu Thanh Thanh thở dài.

Nhẹ nhàng tiến lại gần ngồi trước mặt chàng, Liễu Thanh Thanh nhẹ giọng.

-Sở An.

Ngẩng mặt nhìn nàng, Từ Sở An ra vẻ đáng thương, mắt rưng rưng.

-Tiểu Thanh!

-Được rồi, được rồi, nghe nói ngài cả ngày thơ thẩn ở đây, không phải nên dưỡng sức nghỉ ngơi, chuẩn bị trở về Tề quốc sao?

-Ta không đi!

Từ Sở An xoay mặt đi.

-Trừ khi nàng nói với ta chuyện vừa rồi không phải là thật, bằng không có thế nào ta cũng không đi.

-Sở An, ngài đừng tiếp tục làm loạn.

Khoanh hai tay trước ngực, Từ Sở An quyết không nhượng bộ.

Nhìn thái độ của chàng, Liễu Thanh Thanh thở mạnh.

Đứng dậy đứng trước mặt chàng, Liễu Thanh Thanh cau hàng mày.

-Từ Sở An, ngài đừng tưởng ta không biết. Tề quốc kia, ngài rõ ràng đã có hai trắc phi, không những vậy, thiếp thất còn nhiều vô kể. Thêm ta không nhiều hơn, thiếu ta cũng không ít đi, ngài cần gì phải cố chấp vì ta chứ?

Ngỡ ngàng nhìn nàng, Từ Sở An á khẩu trong phút chốc.

Đoạn chàng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

-Tiểu Thanh! Những nữ nhân đó đều do mẫu hậu tự ý nạp cho ta, ta còn chưa bao giờ đụng vào các nàng!

Vội vàng giải thích, đột ngột búng tay, Từ Sở An sực hiểu ra.

-Ra là vậy sao? Ta hiểu rồi, ta sẽ lập tức quay về xử lý các nàng. Tiểu Thanh, nàng nhất định phải đợi ta, tuyệt không được cưới tên tiểu tử đó!

Lấy tay ôm đầu, Liễu Thanh Thanh thở mạnh.

-Đó không phải mấu chốt, cái ta muốn nói là...

-Đông Phương, Bất Bại, mau chuẩn bị theo cô trở về Tề quốc.

Há miệng muốn gọi chàng, đáp lại lời Liễu Thanh Thanh chỉ còn là tiếng gió, thoắt cái, bóng dáng Từ Sở An đã biến mất dạng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro