Chap 72: Liễu Thanh Thanh gặp nạn.

Cầm lấy lá thư gởi riêng cho mình từ nha hoàn của Tuyết Nhi, Liễu Thanh Thanh tiến vào bên trong toà viện đổ nát ngoài kinh thành.

Tuyết Nhi cả ngày không rõ tung tích, ngay cả Ngô Tôn báo lên quan phủ huy động người đi khắp nơi tìm kiếm vẫn không mấy khả quan.

Theo lời nha hoàn kể lại, người cuối cùng gặp Tuyết Nhi đáng ngạc nhiên lại là Tần Uyển Ca.

Từ sau sự kiện nơi chính điện, Tần Quốc công phủ xuống dốc thê thảm, lại còn việc liên quan đến Vũ Vương, dù có tình với nàng, Hoàng Phủ Minh Phong cũng chỉ có thể nạp Tần Uyển Ca vào phủ với danh phận thiếp thất.

Tuy nhiên, Hoàng Phủ Minh Phong cực sủng ái nàng, bất kì mong muốn nào của nàng đều được chàng không quản khó khăn đáp ứng.

Có được nam nhân đối tốt như vậy, Tần Uyển Ca này còn muốn gì nữa đây?

Bất an nhìn quanh toà viện, Liễu Thanh Thanh nắm chặt bàn tay.

Trong thư có nói, chỉ muốn một mình Liễu Thanh Thanh đến nơi này, nếu có bất kì ai khác biết được, Tuyết Nhi sẽ khó bảo toàn tính mạng.

Không còn cách nào khác, việc này rõ ràng là nhắm vào Liễu Thanh Thanh, vô cớ liên luỵ đến Tuyết Nhi, cô chỉ có thể tự mình giải quyết.

Bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện phía sau đột ngột chụp khăn tẩm mê dược lên mặt Liễu Thanh Thanh để cô ngất đi, hắn nhẹ nhàng vác cô lên vai, biến mất không dấu vết.

——————

Ở một nơi khác, Phong Ảnh nắm lấy Trác Viên đáp xuống toà viện rộng lớn.

Nhanh chóng cách xa khỏi Phong Ảnh, Trác Viên không nói không rằng tìm đến bụi cây bên cạnh, nôn hết ra ngoài.

So với Liễu Thanh Thanh đến từ thời hiện đại quen thuộc cách di chuyển nhanh bằng tàu xe, máy bay, Trác Viên người cổ đại chính thống không quen với cách di chuyển này, không khỏi cảm thấy khó chịu, cảm giác buồn nôn trong người.

Nhìn tên nam nhân yếu ớt trước mặt, Phong Ảnh khoanh tay trước ngực cau mày.

-Này huynh đài, ngươi nói tới đây tìm manh mối, tìm ở đâu nói luôn ta đưa ngươi đi!

Dùng khăn lau sạch sẽ bản thân, Trác Viên giọng yếu ớt.

-Ta tự đi được.

Dứt câu, Trác Viên cẩn thận nhìn quanh, lần mò tìm đến tận hậu viện bước vào căn phòng chứa củi tối tăm.

Dùng than lửa trong người thắp sáng căn phòng, Trác Viên nghiêm túc dò xét xung quanh.

Phong Ảnh nghi hoặc nhìn chàng.

Tên nam nhân này thay đổi thái độ nhanh thật, mới vừa rồi bên ngoài còn yếu ớt thổi cái đã bay, giờ trong này dáng vẻ hoàn toàn khác, toát lên thần thái nghiêm trang không thể xem thường.

Nhặt lên thanh gỗ dưới đất, Trác Viên chăm chú xem xét.

Đang đăm chiêu nghĩ ngợi, khuôn mặt phóng đại nam nhân đột ngột xuất hiện khiến chàng không khỏi hoảng hồn.

-Cái này có gì hay sao?

Phong Ảnh tò mò tiến sát lại từ lúc nào.

Trác Viên bối rối lùi ra sau.

-Là vết máu.

Nhìn quanh căn phòng, chàng hùng hồn lên tiếng.

-Nơi này không còn nghi ngờ gì chính là hiện trường gây án đầu tiên.

-Ngươi khẳng định?

-Ngươi xem, ở đây không những vết máu khác nhau, thời gian đông máu khác nhau, xung quanh còn có tóc của các nữ nhân khác nhau. Dù có dọn dẹp sạch sẽ thế nào, những thứ khó thấy như thế này cũng khó mà dọn hết đi được.

-Lợi hại.

Phong Ảnh giơ ngón tay cái tán dương.

-Ngươi làm sao phân biệt được những thứ này? Chẳng phải nhìn thế nào vẫn thấy giống nhau sao?

Trác Viên đỏ mặt hạ ánh mắt.

-Ta từ nhỏ đã say mê nghiên cứu những thứ này.

Phong Ảnh thản nhiên gác hai tay sau đầu.

-Ta từ nhỏ đã ham mê võ nghệ, quyết không muốn thua đại ca ta!

Trác Viên yên lặng.

Phong Ảnh nhíu mày.

-Mà này, ngươi nói đây là hiện trường gây án đầu tiên, đây chẳng phải Tần Quốc công phủ sao? Vậy hung thủ không phải chính là...

-Phong tướng quân, Thanh Bình quận chúa... hi vọng là không có thù oán gì với người này?

-Nguy!

Phong Ảnh hoảng hốt.

Không những thù oán, e là tên nam nhân kia không lóc da lột xương nàng hắn không cam tâm a!

Vừa dứt lời, bóng dáng Phong Ảnh nhanh như cơn gió biến mất dạng.

Một mình trong căn phòng chứa củi tối tăm, Trác Viên chỉ có thể đứng ngẩn ra.

Tên Phong Ảnh này, ít nhất cũng phải đưa chàng ra khỏi nơi này trước đã a!

——————

Ngoại ô kinh thành.

Phong Ảnh xuống ngựa, quỳ hành lễ trước Hoàng Phủ Minh Khôi ngồi trên lưng ngựa.

-Vương gia, Phong Vương chỉ bị thương nhẹ, may không ảnh hưởng đến tính mạng.

Nhìn về phía xe ngựa Phong Vương phủ phía trước, Hoàng Phủ Minh Khôi nghi hoặc.

Đột ngột nhận được tin báo Hoàng Phủ Minh Phong gặp nạn trên đường trở về từ công vụ ngoài kinh thành, Hoàng Phủ Minh Khôi lập tức mang theo thuộc hạ lên đường ứng cứu.

Kì lạ hơn là, tàn quân Xích Linh quốc khi nhìn thấy nhóm người Hoàng Phủ Minh Khôi đã vội vàng chạy nhanh rời khỏi, không hề có dấu hiệu ứng chiến.

Dự cảm có chuyện chẳng lành, Hoàng Phủ Minh Khôi đổi hướng dây cương, thúc mạnh ngựa hướng về phía kinh thành phóng nhanh đi.

Vô Ảnh dặn dò những thuộc hạ còn lại dọn dẹp sắp xếp ổn thỏa, nhanh chóng thúc ngựa vội vã theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro