Chap 74: Động phòng hoa chúc.

Từ từ cố gắng hé mở đôi mắt nặng trĩu, Liễu Thanh Thanh rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng mờ ảo trước mặt.

Nhắm mắt lại lần nữa, lần này mở mắt, cảnh tượng xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn, Liễu Thanh Thanh khó khăn thở đều, yếu ớt ngồi dậy.

Nhìn quanh căn phòng rộng rãi bày đầy vật dụng quý giá, nhìn lại chiếc giường gỗ cao quý cùng màn che bằng lụa tiến cống quý hiếm, Liễu Thanh Thanh đau đầu.

Cách bài trí kiểu quý tộc cổ điển thế này khiến Liễu Thanh Thanh nhận ra cô vẫn ở thời cổ đại, nhưng đây là đâu, còn cô lại là ai?

-Vương phi! Vương phi người tỉnh rồi!

Nhìn người nha hoàn lạ lẫm tiến vào hành lễ cùng mình, Liễu Thanh Thanh càng thêm mù mịt.

Cô không phải là, lại xuyên không rồi chứ?

Lần này thân phận vương phi là thế nào đây?

Liễu Thanh Thanh thật muốn khóc ra tiếng.

-Thanh Thanh, nàng tỉnh?

Hoàng Phủ Minh Khôi vội vã bước vào, nhìn Liễu Thanh Thanh ngơ ngác nhìn mình trên giường, chàng tiến lại gần ôm chặt lấy nàng.

-Hoàng Phủ Minh Khôi?

Liễu Thanh Thanh ngơ ngác không kịp phản ứng.

-Ta xin lỗi, Thanh Thanh, ta xin lỗi. Là ta không cẩn thận trúng kế nàng ta, khiến nàng chịu khổ, là ta không tốt, không có mặt kịp thời bảo vệ nàng.

Hoàng Phủ Minh Khôi thật không dám nghĩ, nếu Liễu Thanh Thanh không đủ bản lĩnh xử lý tên biến thái Tần Ân, chàng phải đối mặt với việc nàng bị hắn hành hạ như thế nào.

Nhờ tài quan sát hơn người của Trác Viên, Hoàng Phủ Minh Khôi cùng những người khác nhanh chóng tìm được lối vào mật thất.

Tiến vào bên trong, Hoàng Phủ Minh Khôi không hề nghĩ ngợi hạ gục tên hộ vệ lớn mật muốn chạm vào Liễu Thanh Thanh, tên còn lại dùng khói cay đánh lạc hướng mang theo Tần Uyển Ca dùng lối ra bí mật kịp tẩu thoát.

Lại gần ôm lấy Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khôi đau lòng phát hiện nàng nới lỏng mũi tên trong tay dự định tự cứa vào cổ, nhìn nàng trước khi kiệt sức bất tỉnh còn nở nụ cười cùng mình, Hoàng Phủ Minh Khôi lần đầu tiên trong đời cảm nhận được nỗi sợ hãi.

Cảm giác trên vai đột nhiên ướt đẫm, Liễu Thanh Thanh mở to mắt ngạc nhiên.

Chàng đây là... đang khóc sao?

Chiến Vương lừng lẫy vang danh thiên hạ, sứ giả địa ngục người người khiếp sợ, ngay tại đây trong căn phòng này, khóc vì nàng sao?

Choàng tay ôm lấy nam nhân cao lớn trước mặt, Liễu Thanh Thanh thả lỏng bản thân, vùi mặt mình vào chàng, nức nở.

-Minh Khôi, Tuyết Nhi mất rồi!... Nàng ấy mất rồi!...

Nghe thấy nàng đột ngột ôm lấy mình khóc nấc từng tiếng, Hoàng Phủ Minh Khôi đôi mắt đỏ hoe lẳng lặng nhẹ nhàng vỗ tóc nàng.

——————

Sau tang lễ Tuyết Nhi, Ngô Tôn dâng sớ từ chức hồi hương, mang theo tro cốt Tuyết Nhi ngao du tứ hải, thực hiện nguyện vọng khi còn dương thế của nàng.

Đứng trên cổng thành tiễn biệt Ngô Tôn, Liễu Thanh Thanh buồn bã nhìn xa xăm.

Hoàng Phủ Minh Khôi nhẹ nhàng khoác áo choàng lên người nàng.

-Trời mùa đông còn lạnh.

-Minh Khôi, vẫn chưa tìm ra tung tích Tần Uyển Ca sao?

-Theo thuộc hạ báo lại, nàng ta đã thành công trốn thoát sang Xích Linh quốc. Nhưng nàng đừng lo, dù nàng ta có chạy tới chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm ra nàng ta mang về cho nàng.

-Đa tạ chàng, ta muốn tự tay xử lý nàng ta.

Nâng cằm muốn Liễu Thanh Thanh nhìn thẳng vào mắt mình, Hoàng Phủ Minh Khôi kiên định.

-Dù nàng muốn làm bất cứ chuyện gì, ta cũng luôn ở bên nàng.

Liễu Thanh Thanh nhìn chàng, mệt mỏi dựa vào người chàng.

——————

Liễu Thanh Thanh bất tỉnh ba ngày ba đêm, Hoàng Phủ Minh Khôi vì quá lo lắng, đến tận cửa Liễu phủ hành đại lễ cùng Liễu Trình, xin phép người được tổ chức hôn lễ đón Liễu Thanh Thanh về Chiến Vương phủ, nhằm thuận tiện việc chàng tự mình chăm sóc.

Nghe nha hoàn kể lại, suốt buổi lễ thành hôn, Hoàng Phủ Minh Khôi luôn bế Liễu Thanh Thanh trên tay, ba ngày sau đó đều túc trực bên giường không rời nửa bước, trừ những lúc tự tay lấy thuốc cho nàng.

Theo thông lệ, ba ngày sau hôn lễ là ngày lại mặt, Hoàng Phủ Minh Khôi theo Liễu Thanh Thanh về Liễu phủ.

Sau màn ôm nhau khóc về sự tình Tuyết Nhi, Liễu Thanh Thanh lại theo Hoàng Phủ Minh Khôi trở về vương phủ.

Đêm đến, sau khi tắm rửa sạch sẽ thay y phục ngủ lên giường, nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi nằm cạnh, Liễu Thanh Thanh đột nhiên căng thẳng.

Đoan chính nằm được một lúc lâu, Hoàng Phủ Minh Khôi khẽ lên tiếng.

-Thanh Thanh.

-Ân?

-Nàng chưa ngủ?

-Ân.

-Ta... không ngủ được.

Xoay người về phía nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi nhìn nàng, ánh mắt tha thiết.

-Sau việc vừa rồi, ta nhận ra, ta thật sự không thể mất nàng.

Liễu Thanh Thanh im lặng nhìn chàng.

Hoàng Phủ Minh Khôi nhẹ nhàng đặt tay mình lên má nàng, từ từ tiến lại gần, khẽ hôn nàng.

Liễu Thanh Thanh nhắm mắt đón nhận nụ hôn của chàng.

Đến lúc cao trào, Hoàng Phủ Minh Khôi đưa tay muốn cởi bỏ y phục trên người nàng.

Cảm nhận được bàn tay Hoàng Phủ Minh Khôi chậm rãi tháo bỏ y phục, những hình ảnh tàn nhẫn trước đó đột ngột hiện lên trong đầu, Liễu Thanh Thanh trong vô thức dùng hai tay đẩy mạnh nam nhân trên người mình.

-Thanh Thanh?

Hoàng Phủ Minh Khôi ngơ ngác.

-Ta... ta xin lỗi... ta không cố ý... ta...

Liễu Thanh Thanh khó khăn lên tiếng.

Lại gần ôm chầm lấy nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi lo lắng.

-Là ta không đúng, ta quá vội vàng.

Nhẹ nhàng đặt Liễu Thanh Thanh nằm lại xuống giường, đắp chăn lên người nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi vòng tay ôm nàng, nhắm mắt.

-Nào, không còn sớm nữa, nàng ngủ đi.

Vùi đầu vào vòng tay của chàng, Liễu Thanh Thanh nhắm mắt mình lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro