Chap 75: Vương phi không dễ làm.

Theo Hoàng Phủ Minh Khôi vào cung tạ ơn hoàng thượng, Liễu Thanh Thanh nghiêm cẩn chuẩn bị quỳ hành lễ trong chính điện.

Hoàng Phủ Minh Khôi nắm chặt tay Liễu Thanh Thanh kéo lại, thản nhiên nhìn nàng ý nói không cần.

Nhìn bộ dạng thân thiết của cả hai bên dưới, Hoàng Phủ Minh Khang trầm ngâm.

Nghe bộ nội ty* báo lại, dù đã thành hôn được nhiều ngày, nhưng cả hai đến nay vẫn chưa thật sự viên phòng.

*Bộ nội ty: Có nhiệm vụ ghi chép lại sinh hoạt hậu viện của các thành viên trong hoàng thất.

Thế này... không phải là có vấn đề sao?

Vui vẻ nhìn Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khang mỉm cười.

-Đều là người nhà, không cần hành đại lễ. Thanh nhi, sức khỏe của muội đã ổn định sao?

-Thần đã hoàn toàn bình phục, tạ hoàng thượng hỏi han.

Hoàng Phủ Minh Khôi liếc nhìn Hoàng Phủ Minh Khang, lạnh giọng.

-Nàng giờ đã là vương phi của bổn vương, hoàng thượng chẳng phải nên thay đổi cách xưng hô? Gọi nhau thân mật thế kia, còn ra thể thống gì.

Nhìn khuôn mặt lạnh băng của Hoàng Phủ Minh Khôi bên dưới, Hoàng Phủ Minh Khang có chút ngỡ ngàng, đoạn chàng nhanh chóng lấy lại nụ cười, lên tiếng.

-Ngũ đệ, trước giờ trẫm cùng Thanh nhi xưng hô vốn đã quen, Thanh nhi không cảm thấy phiền hà, đệ hà tất so đo?

-Bổn vương thấy phiền.

Hoàng Phủ Minh Khang nở nụ cười khó coi.

Là bậc quân vương, trẫm nhịn.

Đệ dục cầu bất mãn*, trẫm không so đo.

*Dục cầu bất mãn: Không được thoả mãn dục vọng.

Nhìn hai nam nhân xung quanh phát ra tia lửa điện, Liễu Thanh Thanh cúi đầu vờ câm điếc.

——————

Trở lại Chiến Vương phủ, Hoàng Phủ Minh Khôi sau nhiều ngày bận rộn chăm sóc Liễu Thanh Thanh bỏ bê công vụ, toàn bộ thuộc hạ từ Hình bộ tìm đến vương phủ khóc lóc ỉ ôi, không còn cách nào, chàng đành phải rời đi xử lý sự vụ.

Ngồi trong chính điện nghe Hình ma ma, ma ma quản sự trong vương phủ, cũng là nhũ mẫu từ nhỏ của Hoàng Phủ Minh Khôi, báo cáo liệt kê hạ nhân cùng giảng giải các viện có trong phủ.

Chiến Vương phủ nhân khẩu nhìn sơ không quá phức tạp, hạ nhân toàn bộ trên dưới trăm người.

Hậu viện xưa nay vẫn luôn trống rỗng, chính viện vốn là nơi sinh hoạt chính của Chiến Vương, Chiến Vương phi theo thông lệ được cấp toà viện riêng biệt, nhưng theo lệnh Chiến Vương, tân vương phi được phép dọn vào chính viện, cùng Chiến Vương sử dụng chung không gian sinh hoạt, không phân biệt phu phụ*.

*Thời phong kiến địa vị của nữ tử luôn thấp hơn nam tử, dù là vợ chồng trong hoàng thất, vẫn có vài nơi vương phi không được phép vào, vài việc vương phi không được phép làm. Hoàng Phủ Minh Khôi muốn nâng địa vị vương phi trong vương phủ ngang hàng mình, không phân biệt cao thấp.

Hạ nhân trong vương phủ trước đa số là nam bộc, các nha hoàn đều được điều đến làm việc trong viện khác nhau, chỉ tuyệt không được phép bén mảng đến chính viện của Chiến Vương.

Trước đã từng có trường hợp sai phạm, nha hoàn tìm cách giả vờ lẻn vào chính viện tìm cách mê hoặc chủ tử mong bay lên cành cao, chẳng may bị hộ vệ phát hiện, không những bị phạt trượng, còn bị bán đi thanh lâu làm kỹ nữ.

Từ sau khi tân vương phi vào cửa, trừ hai nha hoàn hồi môn bên người, Chiến Vương đặc biệt phân phó Hình ma ma chuẩn bị thêm hai nha hoàn nhanh nhẹn phục vụ riêng cho vương phi, lần lượt là Tiểu Thuý, Tiểu Linh.

Tân vương phi vào cửa theo thông lệ đảm nhận xử lý mọi việc trong phủ, nhưng do muốn Liễu Thanh Thanh được thoải mái tâm trí, Hoàng Phủ Minh Khôi dặn dò Hình ma ma tiếp tục tự xử lý mọi việc, nếu không thật sự cần thiết không cần phải làm phiền đến nàng.

Nghe Hình ma ma báo cáo hết sự tình, Liễu Thanh Thanh lặng lẽ uống chung trà.

Biết rằng trước sau cũng phải gánh lấy trọng trách, tránh trời không khỏi nắng a.

Giờ đã là thê tử của người, danh hiệu vương phi vốn dĩ không dễ làm, nhưng vừa vào cửa đã muốn dùng quyền thế chèn ép, khó tránh khỏi bằng mặt không bằng lòng.

Thôi thì thời gian này cứ thoải mái tận hưởng làm một con sâu gạo, đến lúc thích hợp lại bàn đến việc lấy lại toàn bộ quyền hành một vương phi nên có đi.

Nhắc tới phải nói Hoàng Phủ Minh Khôi không hổ danh Chiến Vương, rất biết cách áp dụng trật tự từ quân doanh vào vương phủ, bằng chứng là hạ nhân vương phủ ai cũng giữ vững phép tắc quy củ, bớt không ít việc cho Liễu Thanh Thanh cô a.

Ra lệnh giải tán toàn bộ hạ nhân trong hoa viên trở về làm việc, Liễu Thanh Thanh nhàn nhã trở lại chính viện.

——————

Cuối cùng cũng xử lý xong xuôi sự vụ trong Hình bộ, Hoàng Phủ Minh Khôi nhanh chóng bước vào chính viện.

Liễu Thanh Thanh thoải mái nằm dài trên trường kỷ hướng về phía cửa sổ đọc sách trong phòng.

Tiểu Hồng, Tiểu Đào đứng hầu bên cạnh nhìn thấy Hoàng Phủ Minh Khôi bước vào, vội vàng muốn hành lễ.

Hoàng Phủ Minh Khôi đưa tay ra hiệu im lặng, phất tay để cả hai ra ngoài, nhẹ nhàng tiến lại gần Liễu Thanh Thanh, đứng yên ngắm nhìn nàng.

Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh với tay muốn lấy quả nho trên bàn, mắt vẫn chăm chú xem sách, Hoàng Phủ Minh Khôi tiến lại giúp nàng.

Nhận ra có người giúp, Liễu Thanh Thanh mắt vẫn chăm chú đọc sách, miệng lại khẽ há về phía người bên cạnh.

Hoàng Phủ Minh Khôi khẽ mỉm cười, dịu dàng đút quả nho vào miệng nàng.

-Ừm... rất ngọt, cám ơn em Tiểu Đào.

-Rất ngọt sao?

Nghe giọng nói quen thuộc, Liễu Thanh Thanh giật mình xoay đầu nhìn chàng.

-Vương gia, chàng khi nào thì...

Đột ngột tiến thật sát lại, Hoàng Phủ Minh Khôi nhẹ giọng.

-Ta cũng muốn thử.

Dứt lời, không đợi Liễu Thanh Thanh kịp phản ứng, Hoàng Phủ Minh Khôi chậm rãi hôn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro