Chap 78: Vương gia sủng phi.

Liên tục nhận nụ hôn cuồng nhiệt từ Hoàng Phủ Minh Khôi trên giường ngủ, Liễu Thanh Thanh bị ép đến không kịp thở, cố hết sức lên tiếng đàm phán.

-Vương gia bình tĩnh, chàng bình tĩnh đã.

-Bổn vương không cho phép.

Nhìn thái độ nghiêm túc của nam nhân trước mặt, Liễu Thanh Thanh ngẩn mặt khó hiểu.

-Ban hưu thư, rời khỏi nơi này không bao giờ quay lại, Liễu Thanh Thanh, cả đời này nàng là người của bổn vương, nàng còn nuôi ý định rời khỏi bổn vương?

Liễu Thanh Thanh ngơ ngác.

-Ta nuôi ý định rời khỏi chàng khi nào?

-Vừa rồi nàng chẳng phải nói vậy?

-Ta rõ ràng nói nếu chàng có ý cùng nữ nhân khác! Hoàng Phủ Minh Khôi, không rời đi chẳng lẽ bắt ta nhìn chàng cùng nữ nhân kia oanh oanh yến yến?

Nhìn Liễu Thanh Thanh cau mày giận dỗi, bao nhiêu phẫn nộ trước đó đều tan biến, Hoàng Phủ Minh Khôi vùi đầu vào cổ nàng, nhẹ giọng.

-Cả đời ta chỉ có mình nàng, không dung được nữ nhân khác, nàng không được rời khỏi ta.

-Chàng mới bao tuổi, chuyện cả đời này chàng biết hết được sao? Ta nếu không tự tạo đường lui cho mình, sau này xảy ra chuyện, ta biết cáo trạng cùng ai?

Ngẩng mặt nhìn nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi thái độ kiên định.

-Chuyện cả đời này ta có thể không biết hết, nhưng Hoàng Phủ Minh Khôi ta nói là làm, tâm ta chỉ có nàng, tuyệt không thay lòng.

Nhìn ánh mắt kiên quyết của chàng, Liễu Thanh Thanh thoáng chốc mềm lòng.

Choàng tay ôm chặt lấy cổ chàng, Liễu Thanh Thanh vui vẻ.

-Tâm chàng có ta, tâm ta có chàng, tuyệt không thay lòng!

Hoàng Phủ Minh Khôi mỉm cười ôm lấy nàng.

Đột ngột dùng cả hai tay nâng mặt Hoàng Phủ Minh Khôi, Liễu Thanh Thanh chằm chằm nhìn chàng.

-Nam nhân của ta tuấn mỹ thế này, hoa đào vây quanh như mây, ta phải đánh dấu a!

Dứt lời, Liễu Thanh Thanh hăng hái hôn lên khắp mặt chàng.

Hoàng Phủ Minh Khôi vẻ khó xử.

-Thanh Thanh, nàng thế này, ta e không kềm chế được...

Ngưng lại nhìn chàng, Liễu Thanh Thanh đỏ mặt hạ ánh mắt.

-Lần này ta... sẽ không đẩy chàng ra nữa...

-Nàng nói thật?

Hoàng Phủ Minh Khôi ngạc nhiên.

Liễu Thanh Thanh ngại ngùng khẽ gật đầu.

Trong phút chốc không kịp phản ứng, Hoàng Phủ Minh Khôi đơ người bất động.

Khẽ liếc nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi, phát hiện chàng vẫn không hề có ý định tiến tới, Liễu Thanh Thanh trán đầy hắc tuyến.

Xoay mặt đi, Liễu Thanh Thanh đẩy chàng muốn ngồi dậy.

-Nếu chàng không muốn...

-Ta muốn!

Vội vã kéo Liễu Thanh Thanh nằm lại trên giường, Hoàng Phủ Minh Khôi nhìn nàng, vẻ căng thẳng.

Ngay cả trước khi đánh trận chàng cũng chưa bao giờ có cảm giác này.

Nhìn dáng vẻ nữ nhân trong lòng đỏ mặt e thẹn, Hoàng Phủ Minh Khôi cúi người chậm rãi hôn nàng.

Liễu Thanh Thanh cố gắng thả lỏng bản thân đón nhận chàng.

Ánh nến leo lắt trong phòng hắt lên hai bóng người hoà vào nhau trên màn che, một đêm triền miên.

——————

Ngày hôm sau tỉnh dậy trên giường, Liễu Thanh Thanh mệt mỏi dụi đôi mắt.

-Nàng tỉnh?

-Ân.

Mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi trước mặt, Liễu Thanh Thanh thoải mái vùi đầu vào lòng chàng.

Hoàng Phủ Minh Khôi dùng tay nâng cằm tiếp tục hôn nàng.

Liễu Thanh Thanh choàng tay ôm lấy chàng.

Cảm nhận bàn tay nam nhân không yên phận trên người, Liễu Thanh Thanh ngăn cản tay chàng, cau mày.

-Vương gia, hại ta đến gần sáng mới được ngủ, chàng còn muốn?

Hoàng Phủ Minh Khôi vô tội nhìn nàng.

-Là ta không biết tiết chế, nàng không khoẻ?

Liễu Thanh Thanh tỏ vẻ đáng thương.

-Vẫn còn đau a.

Hoàng Phủ Minh Khôi ôm lấy nàng.

-Được, được, ta không muốn, không muốn nữa.

Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, Liễu Thanh Thanh cắn nhẹ đôi môi.

Hoàng Phủ Minh Khôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, sau khi giúp cả hai cởi bỏ y phục, phải mất một lúc lâu mày mò chàng mới thật sự hoà cùng nàng làm một.

Xử nam lần đầu nếm trái ngọt đâm nghiện, mãi đến khi Liễu Thanh Thanh không chịu nổi thiếp đi, Hoàng Phủ Minh Khôi mới để yên cho nàng.

Mới ngủ dậy đã lại muốn, thiếu niên 18 tuổi quả nhiên ăn kiểu nào cũng không no a!

——————

Sau khi khoác y phục lên người, Hoàng Phủ Minh Khôi mở cửa cho nha hoàn vào trong hầu hạ.

Để nha hoàn bưng chậu nước vào phòng, chàng lại phất tay lệnh các nàng lui ra ngoài.

Nhìn chàng tự tay làm ướt khăn tiến lại gần mình, Liễu Thanh Thanh nghi hoặc.

-Vương gia, chàng là đang làm gì?

-Thê tử của bổn vương, bổn vương muốn tự mình hầu hạ.

Liễu Thanh Thanh mở to mắt nhìn chàng.

Tỉ mỉ giúp Liễu Thanh Thanh lau sạch sẽ, Hoàng Phủ Minh Khôi mỉm cười hài lòng.

-Vương gia, chàng không phải nên thiết triều sao?

Liễu Thanh Thanh đỏ mặt chất vấn.

-Không có việc quan trọng, ta thiết triều trễ không vấn đề.

Nhìn chàng tự mình vệ sinh thân thể, Liễu Thanh Thanh e ngại.

-Chàng... không cần giúp sao?

Xoay người nhìn Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khôi nở nụ cười vui vẻ.

-Lần sau sẽ để nàng giúp, giờ nàng cần được nghỉ ngơi.

Nằm yên quan sát chàng khoác bộ vương phục lên người, Liễu Thanh Thanh nhẹ nhàng tiến lại giúp chàng cài áo.

Hoàng Phủ Minh Khôi nhìn nàng đầy trìu mến.

-Sau buổi thiết triều ta sẽ sớm quay trở về bên nàng, nương tử.

Hôn nhẹ lên môi nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi xoay người rời đi.

Còn lại một mình trong phòng, Liễu Thanh Thanh đặt hai tay lên má mình, mỉm cười hạnh phúc.

——————

Chính điện hoàng cung Đại Đường quốc.

Nhìn dáng vẻ thần thanh khí sảng của Hoàng Phủ Minh Khôi bên dưới, Hoàng Phủ Minh Khang chợt cảm thấy tiểu tử này nhìn không thuận mắt.

Sáng nay bộ nội ty thông báo nhận được lạc hồng* từ Chiến Vương phủ, Hoàng Phủ Minh Khang không nén được thất vọng.

*Lạc hồng: Dấu máu chứng nhận thân trong sạch của nữ tử thời cổ đại.

Thảo nào tiểu tử này đến thiết triều khi toàn bộ văn võ bá quan ra về hết, buổi chầu triều sớm đã kết thúc từ khi nào.

Hoàng Phủ Minh Khang dáng vẻ không thiết tha gì phất tay ra hiệu công công bên cạnh.

Để tên tiểu tử này về đi, đi đi, mắt không thấy, tâm không phiền.

Công công len lén lắc đầu phiền não.

Hoàng thượng, dòm ngó thê tử của huynh đệ đã là việc đại tối kỵ, ngài còn ra vẻ đau khổ khi phu thê người ta hoà hợp, mặt mũi còn đâu a!

Công công cúi người nhắc nhở.

-Hoàng thượng, chẳng phải người có vài vấn đề muốn bàn luận cùng Chiến Vương điện hạ?

Sực nhớ ra đúng là có việc, Hoàng Phủ Minh Khang cố rặn ra nụ cười thân thiện.

-Ngũ đệ, biết đệ nhiều việc vất vả không thể dự buổi chầu triều sáng, giờ cũng không còn sớm, không bằng đệ cùng ta dùng bữa, từ từ bàn chuyện?

Hoàng Phủ Minh Khôi bình thản.

-Đêm qua cùng thê tử làm việc quả là có chút vất vả, nhưng thần cảm thấy cực kì thoải mái. Nếu không còn việc gì, thần mạn phép cáo lui, vương phủ còn có thê tử chờ về cùng dùng bữa.

Dứt lời, Hoàng Phủ Minh Khôi chắp tay hành lễ rời đi.

Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Minh Khang cứng đờ.

Đệ ấy cố ý, đệ ấy rõ ràng cố ý đúng không?

Trẫm cũng muốn có thê tử a.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro