Chap 91: Hồng Môn các chủ.

Tìm được việc làm thêm từ việc điều chế tinh dầu cho một tiệm son phấn, A Thanh vì phải đợi chưởng quầy có việc đột xuất về quê thăm nhà, một mình trở lại mái nhà tranh trên sườn núi khi bóng đêm đã bao phủ toàn bộ trấn nhỏ.

Trên con đường mòn lên dốc núi quen thuộc, dưới ánh sáng mờ từ đèn lồng trong tay, A Thanh chậm rãi lê bước trong tiết trời đầu thu lạnh lẽo.

Đêm nay trăng sáng hơn thường lệ, dù không có đèn lồng vẫn nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, nhờ vậy, bóng người nằm trên mặt đất ngay cạnh bụi cây ven đường dễ dàng đập vào mắt A Thanh.

Khẽ khựng bước chân, A Thanh nghĩ ngợi trong chốc lát, đoạn dùng nhánh cây trong tay đập đập, ngước mặt lên cao bước lướt qua.

Mãi vẫn không thấy động tĩnh người tiến về phía mình, nam nhân nằm dài trên đất hé mắt nhìn.

Nữ nhân kia tuy nhiên giả mù ngó lơ hắn!

Trên trán lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, nam nhân nhíu mày, không còn cách nào đành ho lên mấy tiếng, hắn không tin nữ nhân kia có thể tiếp tục ngó lơ.

Nghe tiếng động từ phía bóng người kia, A Thanh thoáng giật mình, nàng trót giả mù, giờ có giả điếc cũng chẳng ai trách được phải không?

Đặt người lại nằm xuống một lúc vẫn không thấy người tiến lại, nam nhân bật dậy nhìn về phía xa, nữ nhân kia vậy mà đã đi được cả quãng, thật sự bỏ mặc hắn!

Này không được nha!

Sao lại có loại nữ nhân không hành xử theo lẽ thường kiểu này?

Bất đắc dĩ nhún người dùng khinh công nhảy xuống ngay phía sau nàng, nam nhân chạm nhẹ tay lên vai nàng, trước khi nàng xoay người lại kịp tỏ vẻ yếu ớt đáng thương.

-Vị cô nương này, thứ lỗi tại hạ...

Còn chưa nói hết câu, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thân vô lực ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

A Thanh cầm cối chày giã thuốc trên tay, nhìn nhìn nam nhân vận hắc y dưới đất, đưa một tay che miệng mình.

Lỡ mạnh tay đánh chết người rồi!

Vội vàng ngồi xuống kiểm tra hơi thở nam nhân, A Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Còn sống, còn sống!

——————

Đại Môn Tự, Tề quốc.

Đứng chắp hai tay ra sau ngước nhìn cảnh vật nơi hoa viên bên trong sơn tự, Hàn Nguyệt Dạ nét mặt trầm tư.

Trời cuối thu khiến cây cối xung quanh sớm ngả vàng, phần sân lớn trong viện tuy được thường xuyên quét dọn sạch sẽ nhưng vẫn không kịp tốc độ rơi rụng của lá cây, khiến khắp nơi vẫn được dát một lớp mỏng màu vàng.

Thư đồng yên lặng bước lại gần, nhỏ giọng nói gì đó, Hàn Nguyệt Dạ khẽ gật đầu tỏ ý đã biết, lần nữa xoay đầu nhìn bầu trời xanh, đoạn chàng cùng thư đồng rời đi.

Ngồi trên thân cây bí mật ngắm nhìn nam nhân thiên tiên từ xa, A Thanh không khỏi tiếc nuối.

Mỗi ngày đúng giờ Ngọ* lại chạy đến đây trèo lên thân cây này chỉ để ngắm chàng, lần nào chàng cũng đứng ngẩn người đến gần một khắc*, sao hôm nay lại vội đi mất rồi?

Vẫn chưa ngắm đủ.

Nàng chồm người cố gắng nhìn vào phía trong toà viện.

Bóng dáng mỹ nhân phiêu dật đã sớm mất dạng, A Thanh chán nản dựa hẳn vào thân cây, nhét chiếc lá vào miệng gặm gặm.

Tiếng bước chân lạo xạo trên đám lá khô thu hút sự chú ý, A Thanh xoay đầu về phía phát ra âm thanh, phát hiện hai kẻ khả nghi khiêng một bao vải bố lớn trên vai, vừa đi vừa nhìn quanh quất.

Bật dậy nhìn theo hai gã nọ, quan sát hướng bọn họ đi là về mía mép vực, A Thanh dự cảm có chuyện không lành.

Dự định nhắm mắt ngó lơ cho qua, gia gia luôn dặn dò không nên xen vào chuyện ô long trong thiên hạ, hơn nữa thân phận nàng không xác định, nếu bị người phát hiện e không biết hậu quả thế nào.

Xoay người muốn nhảy xuống, chợt nhìn thấy phía không xa, tiểu nữ nhân vận y phục nha hoàn hốt hoảng tìm kiếm xung quanh, liên tục chặn từng người trên đường đi hỏi han, vẻ mặt như muốn khóc.

Vị nha hoàn này A Thanh nhận ra, sáng nay nàng cùng một vị tiểu thư phát bánh bao trong sơn tự, vị tiểu thư kia xinh đẹp tuyệt diễm, đã nhìn một lần thật sự rất khó quên, khi ấy nàng còn cho rằng nữ tử vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như nàng thật rất hiếm thấy.

Tiểu thư để nha hoàn phải tìm kiếm thế này...

A Thanh trong vô thức lại xoay đầu nhìn về phía hai gã kia, thấy bọn họ gần như sắp bước về phía mé vực, nàng nhanh như chớp từ trên thân cây nhảy xuống.

——————

-Tiểu thư! Tiểu thư! Người nhất định không có chuyện gì! Người có chuyện gì nô tì biết ăn nói thế nào với phu nhân nơi suối vàng!

A Thanh ngoáy ngoáy lỗ tai nhìn nữ nhân vừa ôm tiểu thư nhà mình vừa khóc lóc inh ỏi, vẻ bất đắc dĩ nhẹ giọng trấn an.

-Ta nói này, tiểu thư nhà ngươi không sao.

Tiểu nha hoàn dường như không nghe lọt tai, tiếp tục khóc rống lên.

-Tiểu thư, người mau tỉnh lại, người có chuyện gì nô tì biết phải sống thế nào?

-Nghe ta nói này, nàng thật sự không sao.

-Tiểu thư! Người tỉnh lại đi! Là do nô tì không chăm sóc tốt cho người.

Trên trán A Thanh lần lượt xuất hiện ba đường hắc tuyến, không muốn tiếp tục nhiều lời, nàng đứng dậy tiến lại gần vị tiểu thư kia, lấy từ trong người lọ dược để lên mũi nàng.

Tiểu nha hoàn nhìn hết hành động của A Thanh vào mắt, bất ngờ ngơ ngác đến quên cả khóc, nhìn chăm chăm vào nàng.

Nữ nhân nằm trên giường khẽ động đôi hàng mi dài cong vuốt, chỉ chốc lát sau, nàng mở mắt nhìn quanh.

Tiểu nha hoàn mở to mắt nhìn, nhận ra tiểu thư nhà mình thật sự tỉnh lại, nàng reo lên vui mừng, nước mắt vừa ngừng trước đó lại tiếp tục tuôn ra.

-Tiểu thư, người tỉnh rồi! Người cuối cùng cũng tỉnh rồi!

Nữ nhân gương mặt khuynh thành đột ngột bật dậy nhìn tiểu nha hoàn, như không tin vào mắt mình.

-Hinh nhi! Là em sao? Em còn sống?

-Tiểu thư?

Tiểu nha hoàn tên Hinh nhi khó hiểu nhìn nàng.

Nữ nhân tiếp tục nhìn quanh gian phòng đơn giản trong Đại Môn Tự, nhìn thấy A Thanh đứng đó không xa, nàng nhíu hàng mày liễu.

-Ngươi là...

A Thanh chớp mắt nhìn nàng, cười cười.

-Ta chỉ tình cờ đi ngang, nhìn thấy tiểu thư ngươi ngất xỉu bên đường, tiện tay mang về đây.

Là nhìn thấy ngươi bị hai tên đại hán muốn ném xuống vực, nhanh tay dùng mê dược hạ gục chúng rồi vất vả vác người về đây, rất vất vả nha!

A Thanh không thích kể công, nên thôi nàng không nói.

Nữ nhân mày nhíu càng chặt.

Nàng rõ ràng đã chết, bị chính nam nhân nàng tin tưởng nhất hại chết, làm sao có thể?

Nhìn đôi bàn tay của mình, nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh, lại nhìn xung quanh gian phòng nhỏ gọn, nữ nhân càng hoang mang.

Đây chẳng phải là năm nàng 17 tuổi, khi cùng kế mẫu kế muội đến Đại Môn Tự cầu phúc, bị người hãm hại muốn ném xuống vực giết chết, kết quả được nam nhân kia cứu về một mạng?

Nàng... sống lại?

Trở về năm 17 tuổi?

Nhìn nàng hết nhìn quanh quất lại liên tục thay đổi nét mặt, A Thanh ho nhẹ vài cái.

Nhận ra mình thất lễ, nữ nhân khẽ cúi đầu.

-Đa tạ cô nương, ta họ Tống, tên một chữ Giao, không biết cô nương là?

-Ta gọi A Thanh!

A Thanh thoải mái xưng danh tính.

-Tiểu thư đã không có việc gì, ta phải cáo từ!

Nhìn nàng muốn xoay người đi, Tống Giao vội vàng lên tiếng.

-A Thanh, ơn cứu mạng của ngươi không biết phải báo đáp thế nào...

-Không cần lấy thân báo đáp a!

A Thanh nhanh miệng, nàng tuy rất thích mỹ nhân, nhưng nàng muốn là mỹ nam nhân nha!

Tống Giao bật cười.

-Ta muốn biết làm thế nào để gặp lại ngươi.

A Thanh lại chớp đôi mắt.

-Ta mỗi ngày đều sẽ xuống núi, tiệm son phấn phía Nam trong trấn!

-Xuống núi?

-Ta sống trên núi nha! Tới giờ ăn của gia gia, ta phải về chuẩn bị cho người, Tống tiểu thư, hẹn gặp lại!

Nhìn theo bóng dáng A Thanh rời đi, Tống Giao nhẹ nhàng mỉm cười.

Tuy không biết vì sao người cứu nàng lại đổi thành nữ nhân này, nhưng dù sao nàng cũng đã cứu mình một mạng, Tống Giao vẫn biết có ân tất báo.

Nụ cười trên môi dần tắt ngấm, Tống Giao tự biết bản thân còn có nhiều việc phải làm, kế mẫu cùng kế muội có tâm đặt bẫy hãm hại, nàng nếu không trả lại chút gì, thật không phải phép.

Quay sang nhìn Hinh nhi, Tống Giao vẻ trấn định.

-Hinh nhi, giúp ta thay đổi xiêm y, ta phải tìm gặp mẫu thân thỉnh an người.

-Ân, tiểu thư!

Hinh nhi lập tức gật đầu tiến lại hầu hạ, vẻ mặt không khỏi hoang mang.

Tiểu thư của nàng vẫn luôn nhút nhát, không hiểu sao lúc này cứ như biến thành người khác.

Lắc đầu bác bỏ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, Hinh nhi thở mạnh giúp tiểu thư thay y phục chải tóc, tiểu thư dù có thế nào cũng là tiểu thư của nàng, nàng có trách nhiệm phải hầu hạ tiểu thư thật tốt, tuyệt không thể để chuyện vừa rồi lại xảy ra, thật muốn hù chết nàng.

——————

Bước chân nhàn nhã trở lại con đường mòn lên dốc núi, A Thanh chợt đứng lại nhìn một bên đường cỏ dại mọc cao hơn đầu, nghĩ ngợi.

Hình như nàng quên mất chuyện gì thì phải?

Nghĩ mãi không ra, nàng lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ dư thừa tiếp tục bước đi.

——————

Biệt viện xa hoa vùng hoang vắng phía Đông Tề quốc.

Trong căn phòng lớn âm u, tiếng hắt hơi liên tục truyền ra ngoài khiến hộ vệ trong sân đảo mắt nhìn nhau.

Người bên trong không ai khác chính là chủ tử của bọn họ, các chủ Hồng Môn các Nam Cung Dực, nam nhân tướng mạo yêu mị, công lực thâm hậu, tuổi vừa qua nhược quán* đã thâu tóm toàn bộ thế lực ngầm khắp Tề quốc, ngay cả hoàng tộc cũng phải kiêng kị vài phần.

Vậy mà lại bệnh!

Nghe nói bị người lột trần ném trên đường cả đêm!

Ai biết các chủ bọn bọ nổi hứng làm gì, đêm hôm ra ngoài còn lệnh không cho thuộc hạ theo sau, cũng may Lương tổng quản sáng sớm phát hiện người không thấy, lệnh bọn họ chia nhau ra tìm, nếu không thì không biết các chủ bọn họ còn lâm vào tình cảnh gì?

Còn không phải bị người chỉ trỏ như tên biến thái sao?

Nam Cung Dực được các thị thiếp vây quanh chăm sóc, hắn từ sớm đã ý thức được dung mạo hơn người của mình, tuyển thị thiếp cũng là ngàn chọn vạn tuyển, ai cũng như hoa như ngọc.

Nhẹ giọng an ủi các nàng lui đi, Nam Cung Dực nhìn nhìn vị lão nhân gia trạc tứ tuần đứng hầu bên người, dùng giọng đặc sệt hỏi han.

-Ngươi đã cho người theo nàng?

Lương tổng quản cung kính chắp tay.

-Đã cho người theo sát, hiện cùng xe ngựa Tống phủ rời đến kinh thành.

Nam Cung Dực gật đầu, phất tay hiệu ông lui ra.

Nằm lại trên giường, Nam Cung Dực nhíu mày suy gẫm.

*Giờ Ngọ: từ 11 giờ đến 1 giờ trưa.

*Một khắc: 15 phút.

*Nhược quán: nam nhân cổ đại đến 20 tuổi làm lễ đội mũ gọi là nhược quán.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro