Chap 93: Mỹ nhân, cười một cái gia xem!

Mùa xuân kinh thành Tề quốc tương đối náo nhiệt, các thiếu niên thiếu nữ khắp kinh thành náo nức cùng tham gia lễ hội du xuân, từ khi tân hoàng lên ngôi, lễ hội càng được tổ chức long trọng.

Năm nay chiếu theo chỉ thị, Thành Vương phi đứng ra chủ trị, lễ hội được tổ chức bên hồ Nguyệt Nga, nơi các vương tôn quý tộc thường xuyên lui tới.

Ngoài đình các mỹ lệ, bên trong hồ Nguyệt Nga còn trồng đầy hoa sen, dù mùa xuân lạnh lẽo mặt hồ vẫn nở hoa, lá xanh xen lẫn sắc trắng hồng khiến khung cảnh càng thêm tuyệt diễm.

Thành Vương phi mặt mũi phúc hậu ngồi trên hàng chủ vị thưởng trà nhìn bên dưới, Thành Vương quy quy củ củ ngồi cạnh, chốc chốc lại trò chuyện cùng Thục Vương mà hắn phải khó khăn lắm mới mời được cùng đến đây.

Thục Vương quét mắt lướt qua từng đóa hoa sen trong hồ, lẳng lặng xoa ly trà trong tay, chậm rãi thưởng thức.

Bên dưới, Tống Nhi lôi kéo Tống Giao đi về phía nhóm vương tôn quý tộc thi nhau vẽ tranh làm thơ dưới tán cây hoa đào.

Tống Giao nhìn về phía sau, A Thanh từ khi nào không thấy bóng dáng, rõ ràng trước đó còn một mực đòi theo nàng đến đây muốn tìm người, quanh đi quẩn lại không còn thấy mặt.

Nhìn Tống Nhi phía trước hăng hái bắt đầu trổ tài nghệ cùng nhóm người công tử tiểu thư, Tống Giao thấp giọng để Hinh nhi đi xung quanh tìm A Thanh.

Trên mái đình cách đó không xa, A Thanh ngồi xếp bằng chống tay trầm ngâm, chợt cảm giác có người tới gần, A Thanh xoay đầu, ngước nhìn nam nhân vận hắc y mái tóc xõa dài, dung mạo xinh đẹp, ánh mắt mang ý cười.

A Thanh chớp chớp mắt.

Nam Cung Dực thản nhiên ngồi xuống cạnh nàng.

A Thanh trơ mắt nhìn hắn, đoạn nàng đưa tay lên miệng nói nhỏ, đồng thời chỉ về hướng người tụ tập.

- Công tử, ngươi đi lạc rồi. Lễ hội bên kia, tận bên kia a!

Nam Cung Dực chắp tay hành lễ.

- Tại hạ Nam Cung Dực, hữu duyên hạnh ngộ cô nương.

A Thanh tròn mắt, bất giác chắp tay trả lễ.

- Tại hạ tên một chữ Thanh, nghe danh các hạ đã lâu!

Nam Cung Dực ngạc nhiên.

- Nàng biết ta?

Tất nhiên không biết!

A Thanh thầm nghĩ, người trong giang hồ không phải gặp nhau đều nói chuyện thế này sao, có điều giọng nói này, nàng biết.

- Đêm đó vô ý mạo phạm công tử, thật có lỗi. Có điều công tử đêm hôm khuya khoắt không có việc gì xuất hiện giữa đường, trên người không hề có mùi máu, cũng chẳng phải trúng độc lại tỏ vẻ bị thương nặng không đi nổi, rõ ràng cố ý muốn tiếp cận ta, đập công tử một gậy, lại trói ngươi một đêm là ta không phải, nhưng công tử may là gặp phải ta, nếu gặp phải thím Trương trong trấn, sợ là thanh bạch cũng không còn.

Thím Trương nổi tiếng dữ dằn, vì từng có phu quân là đao phủ nên biết chút võ nghệ, thấy chuyện bất bình luôn ra tay tương trợ, duy chỉ có tật xấu là cực thích mỹ nam.

Nam Cung Dực á khẩu, nữ nhân này không đơn giản, thì ra là nhìn thấu hết thảy, vậy mà giả trư ăn thịt hổ tỏ ra không có chuyện gì.

- A Thanh cô nương, tại hạ không phải cố ý tiếp cận nàng.

- Vậy công tử đến kinh thành vì có chuyện cần giải quyết, tình cờ gặp nhau tại đây cũng là hữu duyên hạnh ngộ, công tử, ta thật không nghĩ ra giữa ta và ngươi có tiền duyên gì, vẫn là phiền ngươi cách xa ta một chút, đỡ chuốc lấy hiểu lầm không đáng có, ân?

- Ta thật ra..

Không khí bỗng dưng ồn ào náo nhiệt bên dưới thu hút sự chú ý, A Thanh phớt lờ nam nhân bên cạnh, chăm chú quan sát phía lễ hội diễn ra.

Tống Giao sau khi kết thúc điệu múa khuynh thành, hành lễ dõng dạc tuyên bố dành tặng riêng cho Thục Vương điện hạ, nữ tử Tề quốc thể hiện tình cảm dành cho nam nhân mình mến mộ không hiếm lạ, từ thời tiền triều đã xuất hiệu nữ tử cầu hôn nam nhân.

Điều làm mọi người ngạc nhiên là vị Tống đại tiểu thư này tuy đã có hôn ước cùng Thục Vương, nhưng khi vừa nghe chiếu chỉ vua ban khóc lóc thảm thiết mấy ngày, hơn nữa việc nàng ái mộ Hạ Hầu tướng quân khắp kinh thành không người không biết, tại sao hôm nay lại trực tiếp ngỏ lời tình tứ cùng Thục Vương?

Thục Vương nhìn nữ tử nhan sắc khuynh quốc, mày khẽ nhíu lại.

Bản thân chỉ là vị vương gia nhàn tản không được coi trọng, lại mang dị tật quấn thân, chàng vốn có ý từ hôn để vị tiểu thư kia không phải bị trói buộc cùng mình, nay nàng kia không những không hề tỏ vẻ chán ghét, trái lại nhìn chàng bằng ánh mắt ngập tràn cảm xúc, đây là có chuyện gì?

Tống Giao khẽ ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn tú ngồi xe lăn trên hàng chủ vị, xúc cảm dâng trào.

Kiếp trước bị kế muội cùng kế mẫu bày mưu tính kế trên đường hành hương cúng Phật, xe ngựa giữa đường không may bị hỏng, nàng buộc phải đi bộ tìm nơi trú chân, giữa đường gặp phải đạo tặc hành thích, nếu không nhờ Thục Vương lệnh thuộc hạ cứu trợ, đồng thời đưa về tận cổng tướng phủ, e là thanh danh cùng tính mạng của nàng đã mất hết từ lúc đó.

Nhận thấy Thục Vương nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, Tống Giao vẫn giữ nụ cười tuyệt mỹ trên môi.

Đời này kiếp này, nàng nguyện ý làm thê tử của chàng.

Lục Triết nhìn Tống Giao, có chút không nhận ra nữ nhân hắn từng cho là phiền toái.

Nụ cười này không giống trước đây mỗi lần nàng nhìn hắn, ngây ngô đến khó chịu, mà toát lên vẻ quyến rũ lạ thường.

Hắn nhịn không được cảm giác tức giận khó hiểu trong lòng, chẳng phải nàng luôn nói kiếp này muốn ở bên cạnh hắn, hắn là nam nhân nàng trân quý hơn cả bản thân nàng hay sao, chỉ trong thời gian vỏn vẹn mới mấy ngày, nàng thay lòng ái mộ nam nhân khác là thế nào, nam nhân đó còn là vương gia tàn tật không hề có chí hướng!

Nhận ra thái độ khác lạ nam nhân bên cạnh, Tống Nhi cố tình cao giọng.

- Tỷ tỷ sao thế này? Chẳng phải tỷ tỷ đối với Triết ca ca..

- Tống Nhi!

Lục Triết nhíu mày không hài lòng.

- Trước mặt nhiều người, không được ăn nói lung tung.

Mặc dù việc Tống Giao trước nay xem trọng hắn sớm lan truyền toàn kinh thành, nhưng nàng dù sao cũng đã được ban hôn cùng Thục Vương, thân phận nam nhân kia vẫn thuộc người hoàng tộc, không tiện bàn tán nơi đông người.

- Là Tống Nhi không hiểu chuyện, Triết ca ca, muội không cố ý.

Nhìn dáng vẻ nàng ủy khuất, Lục Triết không đành lòng trách cứ, đành thở dài quay đi.

Hắn không hiểu cảm giác mất mát trong lòng là thế nào, có lẽ hắn cần tìm nơi yên tĩnh tịnh tâm trong chốc lát.

* * *

- A Thanh, từ nãy giờ ngươi đã đi đâu?

- Ta đi tìm người a! Chẳng phải đã nói trước với ngươi rồi sao?

Gặp lại A Thanh trong đình viện, Tống Giao nhẹ giọng hỏi han.

- Vậy ngươi đã tìm được chưa?

A Thanh thở dài, khi nãy tranh thủ không khí náo nhiệt lừa nam nhân kia nhìn qua, nàng nhanh chân leo xuống mái đình chạy vào đám đông lẩn trốn.

- Chẳng lẽ chàng thật sự là thần tiên, không có thật sao?

Tống Giao khó hiểu nhìn nàng.

- Ngươi đang nói ai?

- Nam nhân ta muốn tìm a. Trước đây ta thấy chàng trong Đại Môn tự. Phải rồi, Giao Giao, lúc đó ngươi cũng ở đó mà, ngươi đã gặp qua chàng sao?

- Đại Môn tự? Dáng vẻ nam nhân đó thế nào?

- Toàn thân vận bạch y, khí chất bất phàm, đẹp như thiên tiên!

Tống Giao nhướng mày suy gẫm, chợt nhớ ra, nàng mở to mắt nhìn A Thanh.

- A Thanh, nam nhân có dáng vẻ như ngươi nói, hôm đó nơi Đại Môn tự quả nhiên có một người, ta tuy có gặp qua, nhưng người này không hề dễ gần, lại càng khó tìm gặp.

Nàng đặt tay lên vai A Thanh, vẻ cảm thông.

- A Thanh, ngươi có lẽ phải vất vả một chuyến rồi.

A Thanh khó hiểu nhìn nàng.

- Tống đại tiểu thư.

Giọng nam nhân trầm đục vang lên, Tống Giao xoay người nhìn lại, Lục Triết đứng cách đó không xa, dáng dấp anh tuấn cao lớn nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp.

Bản thân cũng không hiểu nổi tại sao lại gọi nàng, vừa rồi tìm nơi yên tĩnh tịnh tâm, Lục Triết vẫn không thể xóa bỏ dáng vẻ tuyệt mỹ khi nhảy điệu múa khuynh thành trước đó của nàng, còn có vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt vô thần mỗi khi nàng nhìn hắn khắc hẳn trước đây.

Hắn tự hỏi phải chăng bản thân mang bệnh rồi, sao lúc này nhìn thấy nàng, hắn lại nhịn không được muốn lại gần.

Tống Giao hạ ánh mắt không mặn không nhạt hành lễ.

- Hạ Hầu tướng quân.

- Ta..

- Triết ca ca!

Tống Nhi từ đâu xuất hiện, hồn nhiên chạy về phía Lục Triết, dáng vẻ thân thiết mỉm cười nhìn chàng, phát hiện thấy Tống Giao cũng có mặt ở đây, nàng vội vã tỏ vẻ khó xử.

- Tỷ tỷ..

Tống Giao cười nhạt.

- Trời không còn sớm, ta phải trở về, gặp tướng quân ở đây thật tốt, phiền ngài đưa Tống Nhi muội muội trở về hầu phủ, để muội ấy về một mình tỷ tỷ ta không yên lòng, đa tạ tướng quân trước.

Nói đoạn nàng không hề vương vấn quay đầu cùng A Thanh rời đi.

Tống Nhi lén lút nở nụ cười đắc thắng, Lục Triết không nhịn được có chút không vui.

* * *

Theo lời Tống Giao, nam nhân A Thanh muốn tìm bên trong Quốc sư phủ, phủ đệ thủ vệ quá nghiêm ngặt, nàng không cách nào lẻn vào kiểm chứng, đành ra hạ sách tráo người đột nhập vào trong.

Đợi chờ bên ngoài Quốc sư phủ suốt mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trời cho, nhân lúc nha hoàn bên trong phủ có việc ra ngoài, A Thanh đợi đến chỗ vắng dùng mê dược hạ thủ, thay y phục nha hoàn đường đường chính chính thành công tiến vào bên trong phủ.

Quốc sư phủ trên dưới nghiêm ngặt, A Thanh cố gắng cẩn thận hoàn thành mọi việc được giao, cũng may vóc dáng nàng cùng nha hoàn kia không quá sai biệt, nhờ vậy nàng cuối cùng thuận lợi qua ải.

Ban ngày bận rộn với hàng trăm công việc lặt vặt không tên, tối đến A Thanh tìm thân cây cao nhất trong phủ, lẳng lặng leo lên, quan sát tám phương tứ hướng, ngẫm qua những nơi bản thân đã từng qua, tuyệt nhiên vẫn không hề thấy được hình bóng của chàng.

Rà soát toàn bộ phủ đệ rộng lớn, A Thanh ngưng mắt trước tòa chính viện cao nhất phía Nam, nàng chưa từng đặt chân đến đó, không những nàng, toàn bộ nha hoàn trong phủ khi chưa được lệnh tuyệt đối không được xuất hiện xung quanh.

A Thanh vuốt cằm, toàn bộ người trong phủ nàng xem như từng thấy qua, nhưng vẫn không tìm thấy chàng, chỉ còn lại tòa viện kia, lần này, nàng nhất định phải mạo hiểm.

Sắp xếp ổn thỏa kế hoạch trong đầu, đêm hôm đó, trời thanh không một cơn gió, A Thanh thở mạnh lấy lại bình tĩnh, nâng khay trà trên tay tiến về phía viện lớn kia.

Vừa bước chân đến cổng viện, hộ vệ hai bên nghiêm mặt chặn lại, nghi hoặc nhìn A Thanh.

- Nha hoàn viện nào? Không có lệnh dám đặt chân tới đây?

- Hai vị ca ca, sắp tới là Tết trung thu, tỷ tỷ A Nguyệt bên thiện phòng có làm ít bánh trung thu cùng trà hoa cúc, muốn mời mọi người nếm thử.

A Thanh tươi cười rạng rỡ, thái độ tự nhiên không nhìn ra sơ hở.

Các hộ vệ nhìn nhau.

- Đa tạ cô nương, nhưng chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ không thể phân tâm, mời cô nương không còn việc gì khác thì về viện của ngươi, tránh gặp phải phiền toái.

A Thanh bình thản nhún người hành lễ.

- Làm phiền các vị ca ca, thật không phải.

Hộ vệ khoác tay ý bảo không sai, tiếp tục thúc giục nàng mau rời khỏi.

Làn khói xám nhẹ nhàng bay lượn, chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ hộ vệ trước cổng viện liên tục ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

A Ly nghiêng đầu xem xét, thấy mê dược phát huy tác dụng, nàng nhanh chóng đặt khay trà trong tay xuống, nâng váy chạy một mạch vào bên trong.

* * *

Sảnh trong chính viện Quốc sư phủ.

Hàn Nguyệt Dạ đăm chiêu nhìn lá thư trong tay, đoạn chàng liếc nhìn vị khách không mời mà tới ngồi nhàn nhã thưởng trà, không nặng không nhẹ lên tiếng.

- Hoàng thượng, thần đã nói qua hết toàn bộ quá trình điều tra được trong tấu chương.

- Trẫm biết, trẫm biết!

Từ Sở An khoác tay.

- Trà trong phủ đệ của ngươi quả nhiên hảo hạng, hoàng cung của trẫm cũng không có để thưởng thức.

Hàn Nguyệt Dạ đưa tay gọi hạ nhân.

- Nguyệt Sơn trà trong phủ còn bao nhiêu?

- Bẩm đại nhân, đầu năm nay Nguyệt Sơn trang phía Tây dâng tặng một cân, đến nay vẫn còn tám lạng.

- Lập tức mang toàn bộ tiến cung.

- Tuân lệnh đại nhân.

Từ Sở An lắc đầu thở dài.

- Hàn quốc sư, ngươi biết ý trẫm không phải muốn giành trà quý của ngươi.

- Có vật tốt dâng vua, vốn là việc nên làm.

Hàn Nguyệt Dạ lạnh nhạt.

Từ Sở An nở nụ cười châm chọc.

- Ngay cả nữ nhân sao?

Hàn Nguyệt Dạ dời mắt khỏi lá thư trong tay, ánh mắt xuyên thấu nhìn Từ Sở An.

Từ Sở An cười lớn.

Hàn Nguyệt Dạ bất đắc dĩ.

- Hoàng thượng, trễ thế này còn đến hàn phủ, chắc không phải chỉ để thưởng trà?

Từ Sở An ngưng cười, đứng dậy chắp hai tay ra sau.

- Bên phía Hoàng Phủ Minh Khôi tiểu tử kia, nghe nói có chút tin tức.

Hàn Nguyệt Dạ không giấu được kích động, bàn tay bất giác nắm chặt.

Từ Sở An nhìn ra xa xăm.

- Bao lâu nay vẫn không tìm thấy thi thể, cho thấy nàng vẫn còn sống, hiện tại hắn đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, càn quét khắp thôn làng hai bên dòng sông, tất cả các thiếu nữ 18 tuổi đều tra khảo qua, nay đã đến biên giới Tề quốc, trẫm vừa nhận được thư từ hắn, bảo trẫm mở đường biên giới để hắn cùng tuỳ tùng tiếp tục truy tìm.

Từ Sở An bất bình.

- Ngươi nói xem, trẫm hiện tại là Tề quốc vương, vậy mà hắn bảo trẫm mở đường biên giới, là bảo, không phải hỏi ý, hắn còn để trẫm vào mắt sao?

Hàn Nguyệt Dạ im lặng, nhìn lá thư bị bóp nát trong tay, nhẹ mở ra, không dấu vết để sang bên, tiếp tục mở lá thư còn lại.

- Ngài đã lệnh biên quân mở đường, còn tăng thêm đội quân hỗ trợ?

Từ Sở An thoáng bất ngờ, đoạn hắn cười vui vẻ.

- Không ai hiểu trẫm bằng Hàn quốc sư.

Từ giây phút Hàn Nguyệt Dạ theo lệnh tân hoàng Đại Đường đi sứ sang đây, hắn đã sớm biết mọi chuyện về nam nhân này, từng làm không ít chuyện vì nàng, không những không có được nàng, còn bị tiểu tử Hoàng Phủ Minh Khôi tống sang Tề quốc của hắn, không cho bất cứ cơ hội nào quay về.

Từ Sở An có cảm giác đồng bệnh tương liên, lại nhận ra nam nhân này quả thật là nhân tài, hắn lập tức tận dụng.

Hàn Nguyệt Dạ quả nhiên không phụ đề bạt của hắn, giúp hắn không ít chuyện, ngay cả việc tranh vị cũng góp phần không nhỏ.

Thiếu niên bồng bột năm đó không còn, nay Hàn Nguyệt Dạ đã đến tuổi nhược quán, thanh niên tuyệt mỹ dáng vẻ thành thục, khí chất thiên tiên trở thành mỹ nam được chào đón nhất toàn kinh thành Tề quốc.

Sau khi tiễn vị khách đặc biệt rời khỏi Quốc sư phủ, Hàn Nguyệt Dạ cho toàn bộ hạ nhân lui về nghỉ ngơi, một mình chàng tản bộ ngoài hoa viên, chắp hai tay ra sau ngẩng mặt nhìn vầng trăng sáng trên cao.

A Thanh nín thở nhìn cảnh đẹp như vẽ trước mặt, nam nhân nàng ngày đêm trông ngóng cuối cùng cũng thấy mặt, nàng nhịn không được trèo sang nhánh cây khác tiến lại gần hơn.

Bóng dáng phiêu dật dưới trăng, đẹp không sao tả được, nhìn thế nào cũng không đủ gần.

Tiếng rắc gãy rụng của nhánh cây trong đêm tối tĩnh lặng phá lệ nổi bật, Hàn Nguyệt Dạ nghi hoặc nhìn bóng người trên thân cây gần đó.

A Thanh may mắn nắm lấy cành cây khác khó khăn trụ lại, phát hiện đôi mắt đẹp đến ngỡ ngàng nhìn mình, nhớ lại bọn người hoàn khố nơi trấn nhỏ thường giở giọng ong bướm khi nhìn thấy nữ nhân, nàng bất giác buông lời trêu ghẹo.

- Mỹ nhân, cười một cái gia xem!

Nhìn thấy rõ gương mặt nữ nhân vắt vẻo trên cây, Hàn Nguyệt Dạ đi từ hoảng hốt đến ngỡ ngàng nói không lên lời, cuối cùng cảm giác tim bị ép chặt được thả lỏng, chàng chậm rãi nở nụ cười.

Cười thật kìa!

A Thanh ôm ngực mình, tim đập hơn trống trận, thần tượng của nàng nhìn nàng cười, nàng.. nàng có chút thở không thông!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro