Chương 57: Tặng người trong lòng




Trương Chẩm Phong nói bậy không chê việc nhiều. Chỉ là dù Trương Chẩm Phong không nhắc nhở, Chung Kỳ Vân cũng biết Tạ Vấn Uyên không có khả năng tin hắn.

Có điều hiện tại không phải chuyện Tạ Vấn Uyên có tin hay không là có thể định đoạt.

Chung Kỳ Vân không phải kẻ ngốc, thoáng nghĩ, hắn liền biết thành Hàng Châu vừa dẹp yên phản tặc, bên cạnh Tạ Vấn Uyên chắc chắn có vô số con mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động, mỗi lời nói hành động, không chỉ vì bắt phản tặc, mà còn vì bắt lỗi Tạ Vấn Uyên.

Họa quốc mưu nghịch, mặc kệ triều đại nào, người đương quyền đều không chấp nhận dù chỉ một chút, Tạ Vấn Uyên nếu nhận việc này, lại còn là Hình bộ Thượng thư đại diện cho pháp luật, càng không thể có một chút sai lầm.

Làm tốt thì là công lớn, làm sai... mang mạng tạ tội.

Nhớ đến trận hỏa hoạn kia, Chung Kỳ Vân nghĩ, mạng của Tạ Vấn Uyên hẳn không ít người muốn lấy.

Trước mặt bao nhiêu người, hiện giờ bất luận người đến cảng là ai, Tạ Vấn Uyên đều cần phải điều tra kỹ càng, mà hắn Chung Kỳ Vân ngược gió mang theo mười hai chiếc thuyền lớn dừng ở cửa sông Tiền Đường, theo lệnh tra xét là lẽ đương nhiên.

Tạ Vấn Uyên không tra chính là công khai trái lệnh thánh ý, cho người ta mượn cớ, chẳng khác nào tự đưa mình vào chỗ chết. Theo đó, người có quan hệ với Tạ Vấn Uyên như hắn càng không yên ổn.

Những điều này Chung Kỳ Vân đương nhiên hiểu rõ, nói cho cùng, mười hai chiếc thuyền hàng này đều là thành quả nửa năm của hắn, cũng coi như đáng tự hào, không có gì phải giấu giếm.

Nhưng, lời này từ miệng Trương Chẩm Phong thốt ra, dù hắn biết là đúng, cũng khiến hắn không hiểu khó chịu, cảm thấy phiền lòng.

Điều tra mười hai chiếc thuyền lớn không phải chuyện dễ dàng, đoàn thuyền gần tám mươi người, không phải phản tặc thì quan phủ tự nhiên không thể coi là phản tặc đưa đến nha môn, chỉ có thể canh giữ ở bến cảng Tiền Đường, chờ người của Tạ Vấn Uyên từ từ điều tra, từ từ tra hỏi.

Số lượng quá lớn, gần trăm người không ngừng bị thẩm vấn, mãi đến khi trời sắp tối vẫn chưa xong.

Có điều những "chứng cứ phạm tội phản loạn" mơ hồ không hề tìm thấy, ngược lại khiến Tạ Vấn Uyên tận mắt biết chuyến đi biển này Chung Kỳ Vân kiếm được bao nhiêu.

Mấy rương lớn hoàng kim khiến mắt quan binh điều tra sáng rực lên, còn có không ít ngọc quý hiếm lạ đắt giá, hàng hóa chở trên mười hai chiếc thuyền đều là thứ Đại Chinh hiếm thấy, dù không phải kẻ buôn bán, người ở đây đều có thể đoán được, những thứ này nếu truyền ra ngoài chắc chắn giá trị liên thành.

Chỉ trong vòng nửa năm, Chung Kỳ Vân coi như trở thành một phú thương chính hiệu...

"Đại nhân, tổng cộng lục soát được binh khí trên mười hai chiếc thuyền, ước chừng bảy mươi thanh đao kiếm, sáu mươi bộ trường cung, còn lại vài chục mũi tên." Lý hộ vệ kiểm kê binh khí tìm được trên thuyền, bẩm báo với Tạ Vấn Uyên.

Mười hai chiếc thuyền, gần tám mươi người, chỉ lục soát được số binh khí đó, không tính là nhiều, Tạ Vấn Uyên trong lòng biết những binh khí này là đội thuyền Chung Kỳ Vân dùng để phòng thân, nhưng vẫn hỏi Chung Kỳ Vân: "Vũ khí dùng để làm gì?"

Chung Kỳ Vân đáp: "Hồi Tạ đại nhân, sau khi rời Mậu Giang qua Quỳnh Dương, đoạn biển Chiêm Thành có quá nhiều hải tặc, nếu thương đội gặp phải, không phải chúng chết thì ta mất mạng, ra biển, chúng ta tự nhiên phải phòng thân."

"Chỗ binh khí này mua ở đâu, lại đều có giấy tờ?" Đại Chinh cửa hàng chuyên bán đao kiếm, cung tên, và những binh khí có sức sát thương đều bị quản chế, thương đội có thể mua, nhưng cũng cần phải đến những cửa hàng do quan phủ thiết lập, và những cửa hàng này sẽ cấp cho người mua giấy tờ tương ứng của quan phủ.

"Có." Chung Kỳ Vân xoay người bảo Tôn quản sự lên thuyền lấy bằng chứng mua binh khí, tổng cộng hai tờ, một tờ là mua ở Hàng Châu, một tờ mua ở Mậu Giang, hai tờ cộng lại, trừ cung tên, số lượng còn lại vừa khớp với số binh khí hiện tại lục soát được.

"Mũi tên gặp cướp biển trên biển dùng hết hơn nửa, hiện giờ chỉ còn lại nhiêu đây."

Tạ Vấn Uyên gật đầu, không hỏi thêm, lại qua nửa canh giờ, Lý hộ vệ mang theo một chiếc hộp khóa kín mít, hoa văn trang trí tinh xảo, đậm phong cách dị quốc làm từ gỗ đàn hương đến:

 "Tạ đại nhân, chiếc hộp gỗ này giấu trong gối đầu ở phòng ngủ khoang thuyền, vừa rồi tìm kiếm hồi lâu mới thấy, nhưng lại không cách nào mở ra, không biết bên trong có gì."

"Giấu trong gối đầu?"

Chung Kỳ Vân vừa thấy chiếc hộp, sững sờ.  Đồ hắn giấu lẫn trong bông gối, những người này vậy mà cũng tìm ra được?

Sau đó lại thấy Tạ Vấn Uyên nhận chiếc hộp từ tay Lý hộ vệ, hỏi hắn: "Đây là gì?"

"Cái này..." Chung Kỳ Vân nhìn Tạ Vấn Uyên, lại nhìn nhìn bốn phía, có chút không biết nên nói thế nào: "Không có gì, cũng chỉ là đựng một khối ngọc thôi, tặng người."

Tạ Vấn Uyên nghe vậy, nói: "Mở ra."

Chung Kỳ Vân bĩu môi: "Được thôi."

Dứt lời, hắn từ trong ngực móc ra một chùm chìa khóa, mở chiếc rương nhỏ trước mặt Tạ Vấn Uyên.

Hộp gỗ mở ra, một viên ngọc bích không tì vết, trong suốt mát lạnh hình tròn nằm giữa hộp gỗ, chất ngọc tinh mỹ mịn màng, lấp lánh ánh sáng, tựa giọt sương mai trên lá sen, lại còn ôn nhuận thanh nhã hơn cả giọt sương ấy.

Dù đã từng thấy không ít ngọc đẹp, Tạ Vấn Uyên cũng không khỏi khẽ động mắt, quả thật là một khối mỹ ngọc cực phẩm.

Lý hộ vệ một bên thấy vậy càng không khỏi kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Lưu Vọng Tài ở đằng xa nghe tiếng thăm dò nhìn lại, đợi đến khi thấy viên ngọc, hai mắt hắn trợn tròn, cũng quên mất tình cảnh đang bị thẩm vấn, kinh ngạc nhìn Chung Kỳ Vân, nói: 

"Chung ca, ngọc này sao lại ở trong tay ngài?!"

Trương Chẩm Phong cũng nhìn lại, liếc thấy viên ngọc kia, cũng không khỏi ngẩn người: "Kỳ Vân huynh, ngọc này huynh lấy được thế nào thế? Chẳng lẽ là ngày trở về lẻn vào nhà người ta trộm hả!"

Chẳng trách mấy người bọn họ kêu gào, khối mỹ ngọc này là bảo bối của một thương nhân hợp tác với Trương gia, Chiêm Thành vốn là nơi sản sinh nhiều ngọc đẹp quý giá hơn Đại Chinh, mà khối ngọc chưa qua chế tác này ở Chiêm Thành cũng là vật hiếm có, Đại Chinh thì khỏi phải nói, Trương Chẩm Phong đến nhà người kia nhìn một cái đã yêu thích vô cùng, nhưng dù trả bao nhiêu tiền, thương nhân cũng không chịu bán, chuyện này trên dưới đội thuyền đều biết.

"Đúng vậy, lúc trước Trương công tử đã trả giá trên trời, người kia vẫn không chịu bán đâu... Chủ nhân, ngài làm sao có được vậy?"

"Thấy Chung ca thích nên..."

"Vừa rồi chủ nhân nói là chuẩn bị tặng người đi? Chậc chậc chậc, trời ạ, chủ nhân ơi, ngài định tặng ai vậy? Món quà này thật sự quá lớn đi?"

"Ai, các ngươi đúng là không hiểu, còn có thể tặng ai? Nhất định là để lấy lòng người trong tim rồi." Lưu Vọng Tài nghe vậy híp mắt, cùng mấy người lái thuyền trêu ghẹo.

Chung Kỳ Vân thấy những lời này càng nói càng quá, không nhịn được khẽ khinh một tiếng, cười mắng: "Cút hết cho ta!"

Sau đó nghĩ đến Tạ Vấn Uyên vẫn đang nhìn hắn, lời này có phần không tao nhã, liền ngậm miệng, hơi mất kiên nhẫn nói: "Các ngươi quản nhiều làm gì! Mau đi làm việc của mình đi, bên kia hỏi xong chưa? Lãng phí thời gian như vậy, không muốn về nhà nghỉ ngơi cho tốt sao?"

"Muốn về muốn về." Mấy người chèo thuyền lại hi hi ha ha náo loạn một hồi, mới vui vẻ tản ra.

Chung Kỳ Vân không muốn giải thích nhiều, liền không lên tiếng nữa, chỉ nhìn Tạ Vấn Uyên đang cầm hộp gỗ, cười nói: "Ngọc này có vấn đề gì không?"

Tạ Vấn Uyên đóng hộp lại, trả cho Chung Kỳ Vân, khẽ nhướng mày: "Là một khối ngọc tốt."

Chung Kỳ Vân nhìn xung quanh người tản ra bớt, nhếch miệng cười, vẫn chưa nhận lấy, chỉ hỏi: "Ngài thích?"

Câu hỏi quen thuộc khiến tay Tạ Vấn Uyên khựng lại, y chợt hiểu ra ý tứ trong lời Chung Kỳ Vân.

Chiếc hộp gỗ đàn hương trong tay nặng thêm hai phần, Tạ Vấn Uyên giấu đi sự dao động thoáng qua trong mắt, rồi ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Chung Kỳ Vân, lát sau mới khẽ mỉm cười đặt chiếc hộp vào tay Chung Kỳ Vân, nói: "Ngọc tốt như vậy, Chung huynh nên trân trọng mới phải."

Chung Kỳ Vân đang chuẩn bị đáp lời, thì nha lại phủ Hàng Châu phụ trách kiểm tra thân phận từng người đã đi tới, hắn lo lắng có người ở đây, liền không nói thêm gì.

"Tạ đại nhân, thân phận mọi người đều đã kiểm tra xong, chỉ trừ hai người thân phận có chút không rõ, còn lại đều có hộ tịch trong danh sách."

"Hai người nào?"

" Là hai người đứng ở bên cây đào kia"

Nha lại chỉ tay về phía trước, nói: "Tên nam tử tự xưng là Giang Tư Thừa, thuộc hạ hỏi thế nào hắn cũng không nói, hỏi quê quán, mục đích đến Chiêm Thành đều không trả lời. Còn nữ tử tên Dương Hương Đông, dường như đã ở Chiêm Thành rất nhiều năm, hỏi nàng làm gì ở Chiêm Thành, lần này vì sao theo trở về, nàng ấp úng, nói không rõ..."

Chung Kỳ Vân ở một bên cũng nghe hết những lời này, nghĩ rồi lên tiếng giải thích: "Giang huynh là một du hiệp ta chiêu mộ ở Mậu Giang, trên thuyền dạy người lái thuyền thuật phòng thân, vốn dĩ lần này về Đại Chinh khi dừng ở Mậu Giang hắn đã chuẩn bị rời đi, nhưng" 

Chung Kỳ Vân cười cười: "Giang huynh quả thật rất có bản lĩnh, anh hùng không hỏi xuất thân, võ công hắn xuất chúng, lại hay đi đây đi đó, khi ở Tăng Già ứng phó với đám cướp biển cũng nhờ hắn giúp đỡ nhiều, cho nên ta thành khẩn mời hắn cùng hồi hàng, sau này có thể giúp dạy  thuyền viên một số biện pháp phòng thân. Còn tiểu cô nương kia..."

Chung Kỳ Vân hiểu vì sao Dương Hương Đông không nói nàng làm gì ở Chiêm Thành, thân phận kỹ nữ ở Đại Chinh thấp hèn, tuy nói một số người tư dung xuất chúng được nhiều người theo đuổi, nhưng bình thường kỹ nữ đều bị khinh thường, Dương Hương Đông cùng lắm mười lăm tuổi, vốn chỉ là một cô bé, vất vả lắm mới thoát khỏi khổ hải, đối với những câu hỏi của quan phủ, thứ nhất không dám nói, thứ hai cũng xấu hổ khi nhắc lại chuyện cũ.

"Nàng là người Đông Châu, trong nhà không còn thân thích, ta thấy nàng có chút kiến thức về đi biển, liền mang theo về, định dạy nàng học thêm về hàng hải, nàng cũng đồng ý."

Hộ vệ một bên nghe vậy, nhìn nhìn Chung Kỳ Vân, rũ mắt nhẹ giọng tiếp tục những lời còn chưa bẩm báo xong với Tạ Vấn Uyên: "Vừa rồi, thuộc hạ hỏi không ra lý do của hai vị kia, liền sai người hỏi riêng mấy thuyền viên trên thuyền, đối với Giang Tư Thừa, quả thật đúng như vị Chung lão bản này nói, nhưng..."

Thanh âm hộ vệ không chút gợn sóng, trần thuật: "Đối với Dương Hương Đông kia, mấy thuyền viên đều nói nàng là tiểu thiếp mới nạp của Chung lão bản, mang từ Chiêm Thành về."

"...." Đầu óc Chung Kỳ Vân đột nhiên ngừng lại, trong lúc nhất thời không loading được 'tiểu thiếp' là có ý gì.

"...."

Cửa sông Tiền Đường rộng lớn phóng khoáng, không biết vì sao, đột nhiên tĩnh lặng, gió xuân thổi nhẹ, cánh hoa đào bên bờ rơi lả tả, mặt sông cuộn sóng vỗ nhẹ thân thuyền động tĩnh dị thường rõ ràng.

Một lát sau, Tạ Vấn Uyên khẽ cười nhìn Chung Kỳ Vân, nói: "Như vậy, cũng coi như rõ ràng."

Chung Kỳ Vân bỗng nhiên hoàn hồn, làm như nghe thấy chuyện gì không thể tin được, kinh ngạc nói: "Rõ ràng cái gì chứ! Ngươi căn bản không rõ ràng!"

Tạ Vấn Uyên nhàn nhạt đáp: "Đi thuyền nhiều tháng, âu cũng là chuyện bình thường, Chung huynh không cần ngại ngùng giải thích."

"Giải thích? Giải thích cái gì? Ta vừa nãy đã nói rồi mà!" Chung Kỳ Vân tiến lên một bước, vội vàng nói: "Dương Hương Đông không phải tiểu thiếp ta nạp, cẩn thận mà nói thì nàng là tính là nửa đồ đệ của ta mới đúng."

Trong lòng hắn nghẹn lại, lại ngửa đầu quát về phía đám thuyền viên tí ta tí tửng của hắn: "Vừa nãy là mấy tên hỗn trướng nào tự tiện đặt điều cho lão tử!"

Tự nhiên là ai nấy câm như hến.

Chung Kỳ Vân giơ tay chỉ một ngón, nghiến răng nói: "Mấy người chờ đó cho ta", sau đó hắn lại xoay người giải thích với Tạ Vấn Uyên: "Nàng thật sự không phải..."

"Chuyện riêng của Chung huynh, không cần tỉ mỉ nói với ta." Tạ Vấn Uyên giơ tay cắt ngang lời Chung Kỳ Vân. "Thân phận hai người kia, ta sẽ tự tra rõ."

Chung Kỳ Vân chưa nói hết đã bị Tạ Vấn Uyên chặn ngang, một cỗ khí nghẹn ở cổ họng, nuốt không trôi nhả không ra.

Hắn nhìn Tạ Vấn Uyên trước mắt không để ý đến mình, lòng từ từ lạnh xuống.

Đúng vậy,  như Tạ Vấn Uyên nói, hắn thật sự nạp thiếp cũng chỉ là chuyện riêng của hắn, nói với Tạ Vấn Uyên để làm gì? Hiểu lầm thì sao? Chẳng liên quan đến Tạ Vấn Uyên, càng không cần thiết phải giải thích với y. Hắn cưới thê có lẽ còn có thể gửi cho Tạ Vấn Uyên một tấm thiệp mời, nạp thiếp thì sao chứ? Chuyện thường thôi. Hắn cùng ai chung chăn gối, cùng ai quấn quýt triền miên, đương nhiên Tạ Vấn Uyên không cần biết.

Nhưng nghĩ là nghĩ thế, hồi lâu Chung Kỳ Vân vẫn nói: 

- Dù sao danh tiết cô nương người ta quan trọng, ta vẫn phải giải thích với Tạ đại nhân, Dương Hương Đông mấy năm trước theo thuyền buôn đi Chiêm Thành...

Chung Kỳ Vân đơn giản kể chuyện của Dương Hương Đông, chỉ giấu đi những gì nàng trải qua ở Tăng Già:

"Chuyện là như vậy, dù nàng thế nào, chỉ cần có năng lực lái thuyền trên biển, lại đồng ý theo đội thuyền, ta đương nhiên sẽ không từ chối. Còn việc tin hay không, tất cả do Tạ đại nhân ngài suy xét."

Tạ Vấn Uyên chăm chú nhìn Chung Kỳ Vân thật sâu, một lúc lâu vẫn chưa đáp lời.

Việc điều tra đội thuyền, mãi đến đêm khuya mới khó khăn lắm kết thúc, Tạ Vấn Uyên bảo nha lại dẫn người về phủ nha báo cáo với Khước Giang Tài, còn y sau khi nhận được tin từ Chương Hồng, liền đi trước một bước.

Chung Kỳ Vân chung quy vẫn chưa kịp nói nhiều với y một câu.

Tạ Vấn Uyên vội, Chung Kỳ Vân cũng không tính nhàn rỗi, hàng hóa quá nhiều, bọn họ lại chưa liên hệ được người khuân vác để chuyển hàng vào kho, Chung Kỳ Vân không yên tâm, liền bảo thuyền viên không có nhà ở Hàng Châu ở lại cùng hắn ở trên thuyền thêm một đêm, mãi đến sáng sớm hôm sau, được nha phủ Hàng Châu cho phép, hắn mới sai Tôn quản sự và Lưu Vọng Tài đi liên hệ thuê kho hàng của người quen cũ.

Hiện giờ thành Hàng Châu tuy nói đã ổn định, nhưng cũng không náo nhiệt như trước khi phong thành, chưa hoàn toàn dỡ bỏ lệnh đóng cửa, mọi người đều cảm thấy bất an, sợ bị coi là phản tặc mà bắt đi. Lưu Vọng Tài tìm mất một ngày, mới tìm được mười lăm xe ngựa, cùng hơn mười người làm thuê quen biết ở bến thuyền nhà họ Lưu trước đây.

Khuân vác qua lại gần hai ngày mới xong.

Đầu tháng năm, Kinh Triệu gửi thư, Hàng Châu sau gần năm tháng đóng cửa cuối cùng cũng được giải trừ lệnh cấm, cùng với đó là tin tức Hình bộ Thượng thư sắp hồi kinh lan truyền khắp thành.

Ngày này Chung Kỳ Vân vừa mới sắp xếp ổn thỏa mọi việc của đội thuyền.

Kinh Triệu... Đó là vùng Tây An ở kiếp trước của hắn. Hắn là hải thương, Kinh Triệu ở đất liền không giáp biển, Tạ Vấn Uyên lần này trở về, sau này hai người họ gần như không có khả năng gặp lại.

Chung Kỳ Vân nghĩ tới đây khó hiểu mà bực bội.

Tạ Vấn Uyên là Hình bộ Thượng thư, việc ở Hàng Châu kết thúc, y hồi kinh là điều đương nhiên,  hắn và Tạ Vấn Uyên vốn dĩ không nên có bất kỳ giao thoa nào, một tháng tại Hàng Châu cũng chỉ vì giao dịch. Hắn muốn tiếp cận Hồ gia, Tạ Vấn Uyên muốn hắn chú ý tin tức trên biển. Hiện giờ nửa năm qua đi, việc đã xong, tự nhiên là đường ai nấy đi.

Cũng giống như ban đầu hắn nghĩ, Tạ Vấn Uyên không phải người hắn nên tiếp xúc.

Nhưng dù nghĩ như vậy, một buổi chiều hoàng hôn, Chung Kỳ Vân vẫn xách theo mấy bình rượu trái cây mang từ Tăng Già chạy tới trước cửa biệt viện của Tạ Vấn Uyên ở Hàng Châu.

___________

Mây ca: Nhớ vợ vô cùng tận, nhưng gặp vợ không biếc lói gì...

Vấn Uyên: chồng ta phú khả địch quốc, ta muốn gì được nấy, ngọc cũng vậy, người cũng thế =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro