Chương 83: Tới Ấn Độ


Edit: Rượu

_______


"Khụ khụ......"

Chung Kỳ Vân cúi đầu ho khẽ hai tiếng, một hồi lâu mới sờ sờ mũi, cầm lấy ấm trà trên bàn thêm cho Tạ Vấn Uyên, cười nói:

- Vừa rồi Tạ huynh nhắc đến Trương gia. Theo lời Tạ huynh, Trương gia vừa không phải phe Nhị hoàng tử, cũng không phải phe Ngụy Hòa Triều, vậy chắc còn phe thứ ba, ta có chút hoang mang, không biết Trương gia ngầm dựa vào ai, che giấu sâu như vậy?

Biết Chung Kỳ Vân cố ý nói sang chuyện khác, Tạ Vấn Uyên cũng không hỏi lại, cười nhận lấy trà Chung Kỳ Vân đưa, đáp:

- Chung huynh hẳn là biết Đại Chinh từ trước đến nay đối với thương nhân nhập sĩ yêu cầu cực kỳ hà khắc, thời kỳ đầu lập quốc càng gắt gao.

Địa vị thương nhân ở Đại Chinh rất giống thời Đường, kéo dài truyền thống quý nông tiện thương. Đặc biệt là thời kỳ đầu lập quốc, Thái Tổ hoàng đế bình định mười ba năm, sai người soạn 《Đại Chinh lục luật》, trong đó kéo dài sự phân chia địa vị của người làm bốn loại: sĩ, nông, công, thương, tại hộ luật quyển thứ hai điều thứ mười viết rõ "Công thương chi gia không được dự vào hàng sĩ", còn lệnh các châu huyện "ba năm một lần lập hộ tịch, huyện nộp lên châu, Hộ Bộ thống lĩnh", mục đích là dùng phương thức đăng ký hộ tịch kịp thời phân biệt dân chúng thiên hạ thuộc loại nào trong "tứ dân", khiến mỗi người chuyên tâm vào nghề nghiệp của mình, không được lẫn lộn. Thậm chí luật pháp còn nói rõ "Công thương toàn vì gia để cầu lợi", phải thừa kế hộ tịch, không được sửa đổi sang loại khác. Bộ luật này ngăn chặn không ít thế gia thương nhân giàu có, chặn đứng mưu đồ dùng tiền tài can thiệp triều chính của họ.

Có điều không lâu sau, những quy định này được nới lỏng, một trong nguyên nhân do một số thương nhân nắm giữ việc buôn bán muối của Đại Chinh, qua các đời, khống chế muối và sắt ở một mức độ nhất định, cũng khống chế nhân lực, đối với triều đình mà nói quả thật không ổn. Để ngăn chặn những hộ muối này, năm đó Cao Tông đã thành lập Diêm Chính Tư trong triều, tốn mười mấy năm mới thu hồi quyền quản lý muối về tay triều đình, trong đó Bùi gia là hộ muối lớn nhất lúc bấy giờ, hoàng đế muốn khống chế họ tốt hơn nên đặc biệt cho họ tư cách nhập sĩ, để họ vào triều nằm dưới tay mình.

Trăm năm trôi qua, hiện giờ toàn Đại Chinh chỉ có một và cũng là duy nhất một thương hộ có được chức quan và chịu sự khống chế của triều dình —— Bùi gia Tấn Thành buôn muối.

Mà tiên đế tại vị chính là thời kỳ thương mại phồn vinh của Đại Chinh, để cân bằng sự bất mãn của phú thương đối với việc nộp thuế và địa vị không đồng đều, cũng để các đại thế gia hào phóng giúp tiền khi xây dựng thủy lợi, cải tạo thành trì, tiên đế đã sửa đổi hộ luật: đối với thương nhân trong nhà kéo dài hai đời không chia gia nghiệp, con cháu đời sau có thể tham gia thi hương thi đậu công danh, chuyển sang tịch khác.

Nhưng dù vậy, hộ luật vẫn xếp thương nhân cùng với tạp sắc, tiện loại. Bởi vậy, văn nhân trong triều khi nhắc đến thương hộ thường có giọng điệu khinh miệt.

Những điều này, Chung Kỳ Vân sau khi làm thương nhân dần dần đã biết.

- Thế nhân đều biết địa vị của sĩ cao hơn thương nhân rất nhiều, dân chúng trong triều càng cho rằng làm thương không bằng làm nông, thương hộ vì nhập sĩ nghĩ đủ mọi cách, nhưng, Chung huynh hẳn là nghe nói qua tổ tiên Trương gia đã từng làm quan, chức quan cũng không nhỏ.

Chung Kỳ Vân gật đầu:

- Nghe nói tám mươi năm trước, tổ tiên nhà hắn từng làm quan đến nhị phẩm, sau đó không biết vì sao lại từ bỏ con đường làm quan, cả nhà chuyển sang làm thương, lúc đó luật pháp hà khắc, trong mắt người ngoài, đây thật sự là tự hạ thấp thân phận gia tộc, khiến con cháu đời sau không có cơ hội ngóc đầu lên, mãi là thương hộ hạng bét.

Tuy nói sau này, Trương gia cũng trở thành cự phú, trở thành thương gia nổi tiếng nho nhã của Đại Chinh, gia tộc có truyền thống thư hương trong giới thương nhân, nhưng đối với điều này, Chung Kỳ Vân nghĩ, nếu hắn là người cổ đại, rất khó có thể lý giải lựa chọn của Trương gia.

Đây đâu giống như Hà Mẫn Thanh chỉ thi được tú tài, muốn trở thành thương nhân thì làm thương nhân không có gì đáng tiếc, nhưng kia là quan nhị phẩm đấy, cùng cấp với Tạ Vấn Uyên hiện tại, địa vị ấy muốn gì không được?

- Năm đó tổ tiên Trương gia đưa ra lựa chọn kho hiểu, Trương Tư Học lại không cam tâm, vừa tiếc nuối gia nghiệp hiện tại, vừa muốn có địa vị thực quyền.

Tạ Vấn Uyên lắc đầu cười nói: "Muốn trở thành Bùi gia thứ hai, nói dễ hơn làm."

Chung Kỳ Vân tán đồng:

- Bùi gia tuy là thương nhân, nhưng lại giống như thuộc hạ của triều đình, thậm chí hơi giống thương quan. Nhưng trăm năm mới có một Bùi gia, muốn xuất hiện một Bùi gia thứ hai hẳn là khó như lên trời?

- Cho nên, Trương Tư Học nhất định phải tìm cách, cược một ván có thể giúp Trương gia bước tới đỉnh cao.

Chung Kỳ Vân trầm ngâm:

- Chưa nghe nói Trương gia thân cận với vị hoàng tử nào, không đứng về Thái tử, không phải phe thừa tướng, không phải phe Nhị hoàng tử, càng không thể phe Tam hoàng tử đang bị giam lỏng... Vậy chẳng lẽ là Tứ hoàng tử Đàm Nguyên Dực hiện tại mới mười lăm?

Tứ hoàng tử Đàm Nguyên Dực, Chung Kỳ Vân từng nghe qua ngoài phố, tuy thông minh cơ trí, nhưng cũng nổi tiếng ham chơi lười việc.

Một thiếu niên như thế cũng muốn tranh quyền đoạt vị? Nhưng nghĩ lại cũng hiểu, chuyện tranh quyền đoạt vị không phải xem cậu ta có muốn hay không, mà là xem những thế lực đứng sau cậu ta, nhà nội nhà ngoại, quan lại quý tộc có muốn hay không? Nếu họ muốn thì dù tuổi nhỏ tới mấy cũng phải tranh.

Tạ Vấn Uyên lắc đầu:

- Không phải cậu ta, nhà ngoại cậu ta không đủ mạnh, mà giờ cậu ta dù có tâm cũng đành bất lực, quan viên trong triều cậu không thể lay động một phân. Cho 

- Không phải người nọ, cậu ta không có nhà ngoại đủ mạnh để dựa vào, hiện giờ Tứ hoàng tử dù có tâm cũng bất lực, những người đứng trước cậu ta hiện tại cậu ta không thể lay động một phân, cho dù Trương gia hết lòng phò tá, cậu ta may mắn lên ngôi, cũng không đủ bản lĩnh đối phó với các gia tộc khác, không thể cho Trương Tư Học thứ ông ta muốn, Trương Tư Học tất nhiên không thể giúp."

"A? Vậy..... Nếu không phải cậu ta, Trương Tư Học còn có thể giúp ai? Chẳng lẽ chính ông ta muốn tạo phản sao?" Tuy Chung Kỳ Vân cảm thấy lão cáo già kia không thể nào là kẻ không tự lượng sức mình như thế.

Đôi mắt Tạ Vấn Uyên trầm xuống, y vốn còn thắc mắc Trương gia rốt cuộc thuộc phe phái của ai, nhưng sáng nay Lệnh Hồ Tình lặng lẽ đến tìm y, hỏi y vì sao lúc này lại ra tay với mật thám của Đàm Nguyên Tấn, có thể tiết lộ chút nào không, y ngược lại chắc chắn, Trương gia không phải tay chân của Đàm Nguyên Ung.

Ha ha, lão cáo già Trương Tư Học này đúng là thâm tàng bất lộ, ngày thường hỷ nộ không lộ, trong lời lẽ lại có phần cung kính với Thái tử, mê hoặc lòng người mười tám năm trời, ngay cả hoàng thượng và Ngụy Hòa Triều cũng bị ông ta lừa, nếu không phải hôm qua ngoài ý muốn......

Mi mắt Tạ Vấn Uyên cong cong, trong mắt toàn là hàn ý khó tả và hứng thú dâng trào, y nói: "Giúp một kẻ đã trải đường lui nhiều năm, âm thầm bồi dưỡng thế lực nhưng thiếu sự che giấu và tiền tài......"

Ngày thứ hai sau khi tìm thấy xác hai gia đinh Bùi gia, xác chết đã phân hủy đến mức mùi tử thi nồng nặc khiến người khó chịu, Chung Kỳ Vân liền đến chỗ Bùi Ngạn thương nghị, một ngày sau Bùi gia sai người đến cẩn thận khám nghiệm tử thi, sau khi ghi nhớ hiện trạng, Bùi gia bảo đội thuyền sau khi cập bờ sẽ giúp thiêu xác chết ngay tại chỗ an táng.

Cuối cùng tuy không tra ra hung thủ, nhưng Chung Kỳ Vân vẫn bảo Giang Tư Thừa tăng cường điều tra, ngay cả sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của thủy thủ đều nắm rõ trong tay.

Đối với những thủy thủ này, Chung Kỳ Vân vô cùng tin tưởng, gần như đều là huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử trên biển, nhưng Chung Kỳ Vân cũng hiểu rõ, thủy thủ rốt cuộc chỉ là người thường, người thường thì có thất tình lục dục, hiện giờ tình hình rối ren, người người hỗn tạp, Chung Kỳ Vân không thể đảm bảo trong đó sẽ không có người vì lợi ích mà cuối cùng đâm hắn một dao.

Huống chi...... Nghĩ đến câu nói của Tạ Vấn Uyên "so với lấy mạng hắn, Ngụy Hòa Triều càng muốn ta chết", Chung Kỳ Vân càng không dám lơ là cảnh giác.

Khi Chung Kỳ Vân âm thầm phát hiện hai thủy thủ mới đến nhận tiền của Bùi gia, hắn lệnh Giang Tư trước mặt mọi người trói hai người này lại với danh nghĩa trộm cắp ném vào khoang thuyền, dù chưa xé rách mặt với Bùi gia, nhưng trên thuyền ai mà không biết đây không phải là trộm cắp? Chẳng qua mượn cơ hội nói cho Bùi gia biết hắn Chung Kỳ Vân đã biết thủ đoạn của họ, cũng mượn cơ hội răn đe những thủy thủ khác trên thuyền.

Lưu Vọng Tài lén lút nói lời thấm thía với các thủy thủ: "Chung ca coi mọi người như huynh đệ, từ khi đi thuyền đến nay chưa từng bạc đãi, thử hỏi một chủ nhân như vậy đi đâu mà tìm, thử hỏi nhà các ngươi có ai được lợi ích như thế không? Có thể theo chủ nhân đến ngoại bang, đều là bằng hữu được đội thuyền Chung gia chúng ta chọn lựa kỹ càng, cũng là người chủ nhân vô cùng tin tưởng, lần này trở về, các người cũng biết có thể nhận được bao nhiêu lợi ích? Các người nghe lần trước theo chủ nhân đi Tăng Già kiếm được bao nhiêu tiền lãi rồi đó? Đừng làm chủ nhân thất vọng."

"Đúng vậy, so với tiền thưởng sư phụ phát, những thứ Bùi gia đưa thật sự không đáng vào đâu," Dương Hương Đông cũng ở bên nói: 

"Hơn nữa các người có nghĩ đến sao sư phụ không cấm mọi người mua một số vật phẩm ở ngoại bang về quê bán kiếm lời? Mọi người đã từng gặp được chủ nhân tốt như vậy chưa?"

Sau những lời này, không ít thủy thủ cũng đứng về cùng phe, thẳng mắng mấy kẻ phản bội chủ nhân kia. Một trận ồn ào này ngược lại khiến những thủy thủ vốn đã hướng về Chung Kỳ Vân càng thêm cảm kích, trời xui đất khiến lại khiến tình cảm giữa không ít thủy thủ thêm gắn bó.

Ngày rằm tháng giêng, bầu trời hơi xám xịt, nhưng không có dấu hiệu mưa.

Đội thuyền lênh đênh trên biển hai tháng, so với dự định bảy mươi ngày thì vừa vặn đến trước mười ngày tới cảng biển lớn nhất phía đông Ấn Độ quốc - Ba Khắc Bố Nhĩ, cũng là cửa biển gần thủ đô Cách Nạp thành nhất.

So với Chiêm Thành phần lớn chịu ảnh hưởng phong tục Đại Chinh, Ấn Độ thực sự là một quốc gia tràn ngập phong tình dị vực, bất luận là tập tục, kiến trúc, y phục, hành vi của dân chúng đều có bản chất khác biệt với Đại Chinh, không một chút tương tự.

Mà nơi đội thuyền dừng - Ba Khắc Bố Nhĩ, là hải cảng lớn nhất mà Chung Kỳ Vân từng thấy cho đến nay, so với mấy đại cảng của Đại Chinh còn sâu hơn. Cảng đậu nhiều thuyền, thuyền lớn nhiều, sự phồn thịnh của mậu dịch trên biển khiến người trên thuyền nhất thời đều kinh ngạc nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.

"Đây, đây là ẤnĐộ?" Bùi Ngạn đứng trên boong tàu nhìn về phía bờ cảng, sự náo nhiệt của cảng thật vượt quá sức tưởng tượng của hắn, nhà hắn thường tiếp xúc với thương nhân Ấn Độ, thương nhân Ấn Độ vào Tấn Thành kinh ngạc liên tục, càng luôn miệng nhắc đến Ấn Độ không có cảnh tượng như vậy, hắn vốn tưởng rằng Ấn Độ lớn hơn Đại Chinh không nhiều, nhưng nào ngờ lại như này? Cái hải cảng này còn lớn hơn Hàng Châu không ít đó chứ!

"Đại bộ phận Ấn Độ quốc giáp biển, coi trọng hải thương nên mậu dịch biển phồn thịnh, quả thật không phải Đại Chinh hiện giờ có thể sánh bằng."

Lệnh Hồ Tình khẽ thở dài, y ở vị trí Thủy Tư Thừa một năm, đối với những điều này cũng hiểu rõ hơn năm trước rất nhiều, thương nhân trong triều Đại Chinh sợ biển, đa số đều buôn bán trên đất liền, cho nên đất liền cực kỳ phồn thịnh náo nhiệt, trên biển quả thật thiếu hụt.

Nói đến đây, y nhìn về phía Chung Kỳ Vân đang chuẩn bị rời thuyền, bỗng nhiên có một tia cảm khái, có lẽ Đại Chinh có người như vậy, cũng là chuyện tốt đi?

Tạ Vấn Uyên nhìn quanh một vòng hải cảng, đợi chú ý đến một chiếc thuyền đen như mực neo đậu ở đằng xa, y đi đến bên cạnh Chung Kỳ Vân, ý bảo Chung Kỳ Vân nhìn về phía đó, nói: "Chiếc thuyền đen mà Giang Tư Thừa tra được lần trước hẳn là thuyền của Ấn Độ."

Chung Kỳ Vân tự nhiên cũng chú ý tới, cười nói: "Hiện giờ ban ngày ban mặt, nó cũng ngang nhiên dừng ở đó, xem ra màu đen chỉ là một loại màu thuyền ưa thích ở đây, không phải hải tặc."

"Chung huynh, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt."

"...... Được."

________

Rượu: Tới rồi, tới rồi các ní ơi. 

Spoil vớ vẩn ai không thích xin đừng đọc đoạn sau:

.

.

.

.

.

.


Bùng lổ cảm xúc, khoảnh khắc sống chết, xác định tình cảm, tỏ tình là giai đoạn sắp tớiiii

Lải laaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro