Q1 - Chương 112: So đấu Ngũ quốc - Quyết đấu Doãn Mạch Minh

Doãn Mạch Minh giống như một chiến thần đáp xuống trước mặt người của Thương Ly quốc. Hắn đi một mình, nhưng người ở đây hoàn toàn không dám lơ là cảnh giác, bởi vì đã có gan xông vào cứ điểm của quốc gia khác một mình, có lẽ hắn chính là Người mang kiếm hoặc Người phán quyết.

Vân Nhiên và Tiêu Điền lộ vẻ cảnh giác, "Nhuận Khương Việt" không quan tâm, rời đi tiếp tục tuần tra, Vũ Thanh Bảo nhìn quanh một lúc, dù không tình nguyện nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy kiếm của bản thân, đi đến đứng bên cạnh hai người của quốc gia mình.

Doãn Mạch Minh không thèm nhìn bọn họ, hắn ta nhìn về phía Từ Hồng bên cạnh cột cờ, ánh mắt như mãnh thú khóa chặt con mồi:

"Từ đại tiểu thư, lại gặp mặt."

Từ Hồng vừa cắm cờ xong, lúc này cờ Luyện hồn và cột cờ vẫn chưa hoàn toàn hòa làm một thể, nàng bước về phía trước, chắn trước cờ Luyện hồn, lạnh nhạt nói: "Chào Thế tử."

Bị đối xử lạnh nhạt như thế nhưng Doãn Mạch Minh cũng không giận, ngược lại hắn còn mỉm cười khoan thai, nói: "Ta đến là để làm một món quà tặng cho Từ đại tiểu thư. Không biết... Từ đại tiểu thư thích ai trước?"

Nói xong, không đợi Từ Hồng đáp lời, Doãn Mạch Minh vươn tay, chỉ về phía Tiêu Điền: "Nên là kẻ này?"

Sau đó, ngón tay hắn dời sang Nhan Mạc: "Kẻ này?"

Cuối cùng, dừng ở Vũ Thanh Bảo: "Hay kẻ này?"

Bị chỉ mặt gọi tên, Vũ Thanh Bảo giật mình, vô thức lùi lại một bước. Tiêu Điền rút kiếm ra, nói: "Muốn khiêu chiến chứ gì, đến đi, ta quyết đấu với ngươi."

Doãn Mạch Minh phẩy tay: "Tiêu công tử nóng vội làm gì, từ từ sẽ tới lượt ngươi thôi."

Nói rồi, hắn nhìn Từ Hồng: "Từ đại tiểu thư, để ta cho ngươi nếm thử cảm giác đứng nhìn từng người rời khỏi ngươi như thế nào."

Từ Hồng siết chặt tay: "Đây là cuộc thi, không phải nơi để tính toán ân oán riêng tư giữa ta và Thế tử, xin Thế tử hãy nghiêm túc thi đấu."

Như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, Doãn Mạch Minh bật cười ha hả. Cười đủ rồi, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói: "Ta cứ làm đấy, thì sao nào?"

Bàn tay hắn đột nhiên vung lên, ngay lập tức, Vũ Thanh Bảo đột nhiên cảm thấy cả người như bị tách ra một chiều không gian khác, trước mặt hắn hiện lên một thông báo: Người dự thi Doãn Mạch Minh mở khiêu chiến với người dự thi Vũ Thanh Bảo.

Sau khi bị đưa vào không gian, Vũ Thanh Bảo đối mặt với khí thế Kiếm tông hừng hực tỏa ra từ Doãn Mạch Minh, trong lòng hắn vô cùng run sợ. Mồ hôi trên trán hắn chảy ra, lại nhớ đến thủ đoạn tàn nhẫn của tên điên này, kẻ bại dưới tay hắn ta sẽ không có kết cục tốt đẹp, Vũ Thanh Bảo khiếp đảm không thôi. Hắn lui lại từng bước, ngay lúc Doãn Mạch Minh vừa rút kiếm ra, hắn hét lên: "Ta... Ta nhận thua!!"

Lời nói của hắn làm ba người Từ Hồng sửng sốt, Doãn Mạch Minh cũng ngạc nhiên giây lát, sau đó tiện đà cười phá lên: "Ha ha ha, Từ đại tiểu thư, đồng đội của ngươi thật vô dụng! Ta còn chưa làm gì thì đã sợ đến mức tự động nhận thua rồi. Này, ngươi còn đi nổi không, có cần Từ đại tiểu thư lại đỡ không đó, ha ha ha!"

Sau khi nhận thua, Vũ Thanh Bảo thở phào nhẹ nhõm, mặc dù những lời châm chọc của Doãn Mạch Minh khiến cho hắn cảm thấy rất mất mặt, nhưng so với việc tính mạng bị uy hiếp thì như vậy thì có là gì. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, ân oán của một đám người không liên quan, tại sao hắn lại phải dính vào. Vinh quang vô hạn tất nhiên hấp dẫn nhưng trước tiên phải có mạng để hưởng đã. Một ánh sáng lóe lên, Vũ Thanh Bảo bị dịch chuyển ra khỏi Bản đồ giả tưởng.

Doãn Mạch Minh cười ha hả, híp mắt lại nhìn Từ Hồng: "Ái chà, nếu bị loại một người nữa, cứ điểm của Thương Ly quốc sẽ bị lộ nhỉ?"

Tiêu Điền đứng ra nói: "Đúng vậy, nhưng chuyện chưa xảy ra thì không ai nói chắc được, đúng không Thế tử!"

Doãn Mạch Minh bị câu nói khiêu khích này của Tiêu Điền làm cho hứng thú, hắn ta đi đến trước mặt Tiêu Điền, nghiêng đầu nhìn hắn: "Ồ, ta nhận ra ngươi, ngươi là... cháu trai của Tiêu Sự!"

Sắc mặt Tiêu Điền lập tức trầm xuống: "Vô lễ, ngươi là người có thể gọi thẳng tên của tổ phụ ta sao?"

*tổ phụ: ông nội

Doãn Mạch Minh làm ngơ trước sự phẫn nộ của Tiêu Điền, trái lại còn cố ý tiếp tục: "Hả, Tiêu Sự tên Tiêu Sự thì ta gọi thôi, không gọi Tiêu Sự thì gọi gì, chẳng lẽ gọi là con trai, cháu trai?"

Gân xanh trên trán Tiêu Điền nổi lên, lập tức rút kiếm ra. Ban đầu hắn chỉ muốn dùng cách nói chuyện để kéo dài thời gian cho Từ Hồng cắm cờ, nhưng bây giờ là thật sự bị chọc giận, chỉ muốn đánh chết tên khốn nạn dám xúc phạm tổ phụ của mình.

Doãn Mạch Minh lắc đầu, chậc lưỡi: "Mới có mấy câu mà đã chịu không nổi rồi sao, yếu kém thế?"

Tiêu Điền lạnh lùng nói: "Còn ngươi, dùng võ mồm đấu đá thì tính là giỏi gì, có bản lĩnh thì khiêu chiến với ta!"

Doãn Mạch Minh lập tức hưng phấn.

Khiêu chiến!

Hắn ta thích nhất là khiêu chiến. Bởi vì một khi khiêu chiến xuất hiện có nghĩa là có con mồi tự dâng lên cho hắn, muốn đánh đập chà đạp thế nào cũng được.

Hắn ta lập tức chỉ tay về phía Tiêu Điền: "Chỉ chiến đấu bình thường thì quá vô vị rồi."

Ngay lập tức, trên đầu Tiêu Điền hiện ra một dòng chữ: Người dự thi Doãn Mạch Minh mở khiêu chiến với người dự thi Tiêu Điền.

Tiêu Điền lập tức cảm nhận được bản thân bị bao phủ bởi một không gian kín, nơi này ngoài Doãn Mạch Minh ra thì không có ai khác được xen vào, tránh cho trận chiến bị gian lận bởi kẻ thứ ba. Lúc này, Tiêu Điền và những người khác cũng đã biết được thân phận của hắn ta - Người mang kiếm.

Doãn Mạch Minh rút kiếm ra, thúc giục kiếm khí trong cơ thể, hơi thở của cường giả Kiếm tông tỏa ra mạnh mẽ. Tiêu Điền cũng không chút thua kém, hắn cũng là cường giả Kiếm tông, một chọi một với Doãn Mạch Minh, chưa biết ai thắng ai thua đâu.

Hai người nói chiến là chiến, Từ Hồng cũng không kịp ngăn cản. Cái nàng thấy an ủi chính là, Tiêu Điền và Doãn Mạch Minh cùng cấp, cơ hội thắng của hắn không thấp. Mà dù có thua, cũng có thể kéo dài thời gian, chờ cờ Luyện hồn của bọn họ hoàn toàn dung nhập với cột cờ. Có điều, Từ Hồng cũng âm thầm cảm thấy đáng tiếc, nếu Vân Nhiên ở đây thì tốt rồi. Đã biết thân phận của Doãn Mạch Minh, chỉ cần Vân Nhiên phán quyết, hắn ta sẽ bị loại ngay lập tức.

Lúc này, Tiêu Điền và Doãn Mạch Minh cũng bắt đầu chiến đấu. Vốn mang theo tức giận, Tiêu Điền hoàn toàn không cho Doãn Mạch Minh chút thời gian nghỉ ngơi hay thăm dò nào, vừa ra tay lập tức dùng kiếm kỹ mạnh nhất của nhà họ Tiêu - Lốc Xoáy Càn Khôn.

Kiếm khí trên kiếm của Tiêu Điền nhanh chóng tụ tập lại, tạo thành một cụm khí màu trắng ngà, chúng chuyển động có quy luật theo chiều kim đồng hồ, dần dần tạo nên một lốc xoáy mạnh mẽ bao phủ xung quanh thân kiếm. Kiếm khí chuyển động làm cho thân kiếm cũng rung rung theo, khiến người xem nhìn thấy mà kinh hãi.

Kiếm khí mạnh mẽ và đậm đặc chuyển động với tốc độ cao như thế, kiếm bình thường chắc chắn sẽ không chịu nổi, mà người sử dụng kiếm kỹ cũng sẽ không khống chế được mà bị quán tính khi xoay của kiếm khí hất văng, hoàn toàn không có biện pháp giữ chặt kiếm trong tay, chứ đừng nói tới là dùng kiếm khí tấn công kẻ thù. Nhưng Tiêu Điền lại không chỉ có thể khống chế nó mà còn điều khiển một cách nhẹ nhàng, nhiêu đó đủ thấy được kỹ năng của Tiêu Điền vô cùng thuần thục và điêu luyện. Bên cạnh đó, vũ khí của hắn cũng có phẩm chất không thấp, ít nhất cũng là Thánh khí trung cấp trở lên.

Doãn Mạch Minh cảm nhận được uy áp to lớn do bí kỹ của Tiêu Điền tỏa ra, cũng thu lại nụ cười, chuẩn bị nghiêm túc đối phó. Hắn ta hiểu rõ, kẻ trước mắt không phải một tên gà mờ như Tử Mặc Băng Chương, mà là cường giả thực sự.

Kiếm của Doãn Mạch Minh giơ lên cao, kiếm khí từ hai tay hắn ta không ngừng truyền vào thân kiếm, dần dần hình thành một thanh kiếm khổng lồ dài hơn mười mét. Một thanh kiếm to như thế đòi hỏi người tạo ra nó phải có một lượng kiếm khí khổng lồ và khả năng điều khiển chính xác, Doãn Mạch Minh có thể khống chế kiếm khí thành thạo, điều đó nói lên hắn ta không phải là kẻ chỉ biết nói miệng, thực lực của hắn ta cũng là thứ không thể khinh thường.

Uy áp mạnh mẽ của hai cường giả Kiếm Tông nổ ra khiến không gian khép kín vặn vẹo, uốn lượn liên tục, khiến người xem hồi hộp không biết liệu nó có bị vỡ vụn không.

Hoàng thất Mộc Hiên quốc lập tức vào cuộc, tiến hành gia cố lại không gian của không gian khép kín nói riêng và Bản đồ giả tưởng nói chung. Nếu không, để không gian vỡ vụn, không chỉ tính mạng của người dự thi gặp nguy hiểm mà uy tín của Mộc Hiên quốc giữa các nước cũng sẽ không còn nữa.

Tiêu Điền ngưng tụ đủ kiếm khí, lập tức xuất chiêu. Lốc Xoáy Càn Khôn lao mạnh về phía của Doãn Mạch Minh, cùng lúc đó, kiếm khổng lồ của Doãn Mạch Minh cũng chém xuống. Hai luồng kiếm khí mạnh mẽ va chạm vào nhau, tạo ra một luồng sóng xung kích khổng lồ, khiến không gian khép kín vặn vẹo dữ dội, thậm chí sóng xung kích còn thoát ra bên ngoài, khiến Từ Hồng và những người đứng gần đó bị đẩy mạnh phải lui lại mấy bước.

Lốc xoáy va chạm với cự kiếm tạo ra một tiếng vang khổng lồ, kiếm khí của hai bên không ngừng ma sát triệt tiêu lẫn nhau, tạo ra những tia lửa chớp nháy làm sáng cả một vùng trời. Nhiều người bị trận chiến này hấp dẫn, đến gần xem xét, khiến thần kinh của Từ Hồng căng chặt. Nếu như người của các quốc gia khác liên kết với nhau cùng tấn công vào vùng lãnh địa của bọn họ, như vậy thì rất có khả năng Thương Ly quốc sẽ bị loại ngay trước khi đấu đội kết thúc.

Bên trong không gian khép kín, hai kiếm kỹ vẫn đang không ngừng va chạm, hai mắt Tiêu Điền như có lửa, nhìn chằm chằm Doãn Mạch Minh, kiếm khí từ người hắn không ngừng chảy vào trong Lốc Xoáy Càn Khôn, khiến nó càng xoay tròn dữ dội, chấn động đến kiếm khổng lồ của Doãn Mạch Minh rung rung không ngừng.

Doãn Mạch Minh âm thầm cắn răng, chiêu thức Lốc Xoáy Càn Khôn này quá xảo quyệt, chia nhỏ sát thương, lấy số lượng và tốc độ đè bẹp chất lượng, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì kiếm kỹ của hắn ta cũng sẽ bị tiêu hao hết. Kiếm kỹ đã không ổn định, nếu bây giờ hắn ta truyền thêm kiếm khí vào bên trong kiếm kỹ, thì cũng chỉ phí công vô ích, ngoài làm kiếm kỹ không ổn định thêm thì cũng không có tác dụng gì.

Đầu óc Doãn Mạch Minh xoay chuyển, quyết định từ bỏ kiếm kỹ này, hắn ta đánh mạnh một chưởng, đẩy thanh kiếm khổng lồ ra khỏi phạm vi khống chế của bản thân. Không có người điều khiển, kiếm khí như một chiếc tên lửa lao mạnh tới chỗ của Tiêu Điền, mãnh liệt đâm vào Lốc Xoáy Càn Khôn, sau đó phát ra một tiếng nổ vang dội, tới cả Ngụy An Nhi đang ở cứ điểm cũng nghe được.

"Ầm!!!"

Doãn Mạch Minh bay lùi lại một đoạn, cách trung tâm của vụ nổ khá xa. Hắn ta nghĩ, bị dư chấn của hai kiếm kỹ tấn công cùng một lúc, Tiêu Điền không chết thì cũng phải trọng thương.

Nhưng, hắn ta đã lầm.

Chưa được bao lâu, Doãn Mạch Minh đã cảm nhận được có gì đó khác lạ từ bên trong tro tàn của vụ nổ. Hắn ta kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện một bóng đen lao vụt tới, mang theo sát khí chém thẳng về phía hắn ta.

Doãn Mạch Minh kinh hãi, vội vung kiếm lên đỡ, khoảng khắc hai thanh kiếm chạm vào nhau, lực chém mạnh đến nỗi toàn thân hắn ta chấn động, hai chân lún sâu xuống đất, sắc mặt tái nhợt. Một kích dồn hết toàn lực của cường giả Kiếm tông, suýt chút nữa đã ép hắn ta phải quỳ xuống.

Nhưng Tiêu Điền lại không thấy đó là tín hiệu đáng mừng. Bởi vì đây là một kích toàn lực của hắn, ít nhất cũng phải khiến cho Doãn Mạch Minh bị thương nặng. Không ngờ hắn ta không chỉ đỡ được, mà thoạt nhìn cũng không hề hấn gì. Quả nhiên, tên này không dễ đối phó.

Doãn Mạch Minh tức điên lên, hắn ta là cường giả ngạo thị thiên hạ, đã bao giờ bị ép đến mức chật vật thế này. Giờ phút này, nỗi phẫn nộ xâm chiếm lý trí, hắn ta cũng không quan tâm quy tắt của cuộc thi gì nữa, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là giết chết Tiêu Điền.

Doãn Mạch Minh tụ lực, dùng sức hất văng Tiêu Điền ra, hắn ta ngưng tụ kiếm khí một lần nữa, khác là lần này kiếm khí không hề bao bọc quanh thân kiếm thành một cây kiếm khổng lồ như lúc trước, mà chỉ nhập vào lưỡi kiếm, khiến lưỡi liếm trở nên dài hơn, như một cái roi khổng lồ.

Có người xem đến từ Thiên Hoàng quốc nhận ra kiếm kỹ này, hét lên:

"Đó là kiếm kỹ trấn tộc của nhà họ Doãn, lần này Doãn Mạch Minh bị chọc tức thật rồi!"

"Kiếm kỹ đó rất đáng sợ sao?"

"Đúng vậy, từ trước tới giờ, một khi kiếm kỹ đó vừa ra, thế nào cũng sẽ có máu đổ, ta xem người Thương Ly quốc này chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi!"

"Đừng nói sớm như vậy, người kia cũng là cường giả Kiếm tông đấy, Kiếm tông sẽ dễ bị thua như vậy sao?"

"Sao lại không chứ, từ trước tới giờ Doãn Mạch Minh chưa từng thua khi dùng kiếm kỹ này đâu!"

"Hừ, ta phải chống mắt lên nhìn xem hắn có được như lời các ngươi nói hay không!"

Tiêu Điền phát hiện, uy áp của Doãn Mạch Minh đột ngột tăng cao, mang theo cảm giác cực kỳ đè nén, khiến lông tóc người ta dựng đứng, cho thấy rõ năng lượng hắn ta dồn vào kiếm kỹ này lớn đến cỡ nào. Trực giác của một Người tu luyện cho Tiêu Điền biết, chiêu thức này sẽ còn đáng sợ hơn chiêu thức ban đầu mà Doãn Mạch Minh sử dụng, hắn phải dùng toàn lực ứng phó. Nghĩ vậy, Tiêu Điền cũng bắt đầu khởi động kiếm khí.

Bên kia, Doãn Mạch Minh cũng đã ngưng tụ kiếm khí thành công, chỉ thấy thanh kiếm của hắn giờ đã trở nên dài và mảnh, như một ngọn giáo khổng lồ, thoạt nhìn thì không có sức uy hiếp, nhưng chỉ có Tiêu Điền đứng đối diện mới biết, trên đầu mũi kiếm đó là kiếm khí sắc bén được nén lại, một khi va chạm sẽ tạo ra hàng loạt lưỡi kiếm chém về phía kẻ thù, đủ sức để băm đối thủ thành một đống thịt mịn.

Doãn Mạch Minh nhìn Tiêu Điền, ánh mắt lạnh lùng chứa đầy sát khí, nói: "Hôm nay ngươi phải chết!"

Chỉ có hắn chết, thì nỗi nhục nhã của hắn ta mới biến mất.

Chỉ có hắn chết, lòng tự tôn của hắn ta mới được bảo toàn.

Bằng mọi giá, hắn ta sẽ không cho phép người có khả năng uy hiếp đến hắn ta tiếp tục tồn tại.

Doãn Mạch Minh vung kiếm, hét lớn: "Cửu Bách Liên Kiếm!"

Hắn ta chém mạnh một nhát về phía Tiêu Điền, kiếm kỹ mang theo khí thế che trời lấp đất mà tới, từ trên không bổ xuống giống như muốn chém đôi mặt đất ra làm hai nửa. Trái tim Nhan Mạc như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, Từ Hồng cũng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn nhớ kỹ chức trách của mình, bảo vệ cờ Luyện hồn và cột cờ thật kỹ.

Cửu Bách Liên kiếm, như tên gọi, kiếm kỹ này có thể tạo ra chín trăm đường kiếm lớn nhỏ không đồng nhất, tấn công nhất quán theo tốc độ chém của người ra chiêu, nói cách khác, Tiêu Điền không phải đang đối mặt với một nhát chém mà là chín trăm nhát chém. Chiêu thức này mạnh hơn Lốc Xoáy Càn Khôn rất nhiều, bởi năng lượng của Lốc Xoáy Càn Khôn sẽ phải tiêu hao để giữ cho những đường kiếm bằng kiếm khí xoay quanh thân kiếm một cách ổn định, nhưng chiêu thức này có thể để kiếm khí trực tiếp tấn công, tiêu hao ít năng lượng hơn, giữ cho sát thương của đòn đánh cao hơn.

Doãn Mạch Minh nhìn về phía Tiêu Điền với dáng vẻ đã nắm chắc chiến thắng trong tay.

Nhưng đột nhiên, hắn ta nhíu mày.

Tiêu Điền đang nở nụ cười với hắn.

Làm sao có thể?

Đứng trước kiếm kỹ của một cường giả Kiếm tông, hắn vẫn có thể nở nụ cười sao?

Nãy giờ Tiêu Điền vẫn chưa ngưng tụ kiếm kỹ, nên không ai biết chiêu thức của hắn là gì, mà Tiêu Điền cũng không để mọi người chờ lâu, Tiêu Điền vung kiếm, nhảy lên không trung, bốn chữ nhẹ nhàng như mây gió từ hắn thốt ra: "Kiếm Ảnh Vô Biên."

Chiêu thức này không hề có uy áp, mà Tiêu Điền cũng không ngưng tụ kiếm khí vào kiếm, khiến người ta vô cùng khó hiểu. Đứng trước một kiếm kỹ mạnh như thế, hắn lại chẳng dùng kiếm kỹ để đối đầu, thật khiến người ta tò mò không biết có phải Tiêu Điền thấy bí kỹ của Doãn Mạch Minh nên sợ quá không dám đánh nữa, chỉ giả vờ thốt ra để vớt vát mặt mũi hay không.

Tiêu Điền không quan tâm người khác nghĩ gì, đây là lúc hắn phản kích.

"Keng!"

Tiêu Điền nhảy lên, không né mà đánh bật lại đường kiếm của Doãn Mạch Minh. Một đòn, hai đòn, rồi ba đòn,... hắn như một con rồng điêu luyện luồn lách qua mưa kiếm, mỗi một đòn hắn đánh ra là sẽ có một đường kiếm của Doãn Mạch Minh bị chém nát, người xem nhìn thấy mà trợn mắt há mồm.

"Đây là loại kiếm kỹ gì vậy?"

"Nhanh quá, ta không nhìn rõ tốc độ của hắn!"

"Trời đất ơi, các ngươi có nhìn thấy không, hắn ta không dùng kiếm mà dùng kiếm kỹ để đỡ đòn đó!"

"Tiêu Điền này không phải là con người!!"

Có người nhắc nhở, mọi người lập tức nhìn kỹ hơn, quả nhiên phát hiện mỗi một lần Tiêu Điền đỡ đòn là mỗi lần hắn dùng kiếm kỹ, chỉ có kiếm kỹ mới có thể triệt tiêu kiếm kỹ, chín trăm đường kiếm của Doãn Mạch Minh, lại bị chín trăm lần dùng kiếm kỹ của Tiêu Điền hóa giải.

Có thể làm được điều này, không chỉ đòi hỏi kiếm khí của Tiêu Điền mạnh mẽ, mà năng lực phản ứng và chiến đấu của tự thân hắn cũng phải rất cao, năng lực khống chế và phân phối kiếm khí cũng phải nhanh và mạnh để phối hợp nhịp nhàng với từng kiếm kỹ mà hắn thi triển, khiến cho kiếm khí không bị lãng phí một chút nào. Không cần nói cái khác, chỉ riêng việc có thể liên tục thi triển kiếm kỹ chín trăm lần không ngắt đoạn, cũng đủ để Tiêu Điền khẳng định năng lực và sức mạnh của một cường giả Kiếm tông.

"Ầm!!"

Đường kiếm cuối cùng của Cửu Bách Liên Kiếm bị đánh nát, Tiêu Điền bay thẳng về phía Doãn Mạch Minh, chém mạnh một nhát.

Hắn gằng giọng nói: "Lần này, ngươi nhất định phải thua."

Sắc mặt Doãn Mạch Minh kinh hãi xen lẫn tức giận, vung kiếm lên đón đỡ, nhưng hắn ta đã tiêu hao quá nhiều năng lượng cho chiêu thức vừa rồi, trong khoảnh khắc hai kiếm chạm nhau, hắn ta đã bị ép lui lại từng bước, Tiêu Điền dồn sức vào kiếm, tiếp tục tấn công.

"Ầm!!!!!"

Doãn Mạch Minh thất thủ, khóe miệng hắn ta rỉ máu, cả người bị Tiêu Điền đánh bay, văng xa về phía sau hơn năm mươi mét.

Thông báo màu đỏ hiện lên giữa không trung: Người dự thi Tiêu Điền chiến thắng Người dự thi Doãn Mạch Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro