Chương 2: Trộm gà

Lời nói vừa dứt, một người đàn ông có đôi mày kiếm, mắt sáng như sao và làn da màu lúa mì xuất hiện trước mặt Đường Tiểu Mạn.

Anh ta chưa kịp đặt chiếc giỏ trên lưng xuống, liền đem Đường Tiểu Mạn bảo vệ ở phía sau lưng.

"Đại tẩu, đệ đã sớm nói qua, các người không được phép bắt nạt Tiểu Mạn lúc đệ không có ở nhà!". Giọng nói này nghe qua đầy hùng hồn và hấp dẫn.

Bà lão Vương Thị vừa nhìn thấy con trai trở về, chẳng những không đứng về phía mình mà lại nói giúp con dâu.

Bà ta đặt mông ngồi dưới đất, bắt đầu lăn lộn khóc lóc om sòm.

"Bình An, con cuối cùng cũng quay về, con còn che chở tiểu nha đầu này, cô ta xém chút nữa đã đánh chết ta".

Tô Bình Anh nhíu mày nói: "Làm sao thế được? Mẫu thân, sức khỏe của Tiểu Mạn vẫn chưa khôi phục, làm sao có thể đánh người được?"

"Con xem này!"

Vương Thị nói xong liền xắn ống quần của mình lên cho Bình An nhìn thấy vết bầm trên chân của mình.

"Sáng hôm nay, ta sang phòng của các con muốn hỏi cô ta có muốn qua ăn bữa sáng không, kết quả là cô ta liền động tay đánh ta thành như thế này!"

Tô Bình An cau đầu mày nhìn Đường Tiểu Mạn hỏi: "Có thật không? Tiểu Mạn?"

"Tôi không đánh bà ta, tôi chỉ dọa bà ta một chút thôi, ai kêu bà ta vừa vào cửa liền mắng tôi!"

"Bỏ đi, mẫu thân đây chỉ là hiểu lầm thôi! Đúng rồi, đây là tiền mà con bán hàng ở trên núi hôm nay!"

Nói xong, từ trong túi bên hông móc ra một túi tiền đưa cho Vương Thị. Sau khi bà ta thấy tiền, vui mừng đến nổi cười không khép miệng.

Đại tẩu đứng bên cạnh vừa nhìn thấy cũng vội đi đến, giúp đỡ kiểm tra xem sáng hôm nay Tô Bình An kiếm được bao nhiêu tiền.

"Chất lượng của hàng ở trên núi hôm nay không được tốt lắm, nên cũng chỉ kiếm được bấy nhiêu thôi..."

Đại tẩu Lưu Thị cũng lớn tiếng nói với hai người rằng: "Lần này con thấy hay là bỏ qua đi? Có thể là tính khí của Tiểu Mạn lúc mới thức dậy không tốt một chút".

Hai người phụ nữ tham lam nói xong liền cầm túi tiền đi vào nhà kiểm tra xem bên trong đó rốt cuộc có bao nhiêu bạc.

Tô Bình Anh quay người lại thấy Đường Tiểu Mạn đang mặc bộ đồ mới mà anh ta đã may cho cô, thật sự rất xinh đẹp. Có thể nhìn ra được Đường Tiểu Mạn ăn bận tỉ mỉ, lẽ nào là muốn cùng mình hòa ly nên tâm trạng cũng biến đổi tốt hơn sao?

"Tiểu Mạn, thật xin lỗi, số bạc đó vốn dự định cho nàng sau khi hòa ly, dùng làm tiền sinh hoạt. Bây giờ lại bị mẫu thân và đại tẩu cầm đi rồi! Ngày mai ta lại lên núi tìm thứ nào đáng tiền để đem bán!"
Đường Tiểu Mạn nâng mắt lên nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, không ngờ lại si tình như thế. Sắp hòa ly rồi mà anh ta lại vì mình tính toán cho cuộc sống tương lai, người đàn ông này thật sự rất si tình.

Chưa phát giác trong lòng từ từ sinh ra cảm động, người đàn ông như thế này mà chủ nhân cơ thể này lại không cần, không phải là mắt cô ấy bị mù chứ?
Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Mạn hắng giọng, trịnh trọng nói với Tô Bình An: "Tôi chưa sẵn sàng hòa ly!"

"Nàng nói cái gì? Là thật sao?"
Sắc mặt của Tô Bình An nổi lên chút ửng đỏ, xem ra anh ta hưng phấn cực kỳ.
Sau khi anh ta đi vào nhà, phát hiện bên trong được Đường Tiểu Mạn quét dọn cực kỳ sạch sẽ, Tô Bình An càng hưng phấn hơn, anh ta nắm lấy cánh tay của Đường Tiểu Mạn nói: " Nương tử, căn phòng này là do nàng đã dọn dẹp à? Thật sự quá sạch sẽ!"
Đường Tiểu Mạn bị ánh mắt nóng rực của anh ta làm cho đỏ mặt, "Nếu quyết định không rời đi, thì cũng không thể mỗi ngày sống với đống rác được?"
Tô Bình An ngại ngùng cười, cảm tình của hai người chuẩn bị trào dâng thì ở ngoài cửa truyền đến một âm thanh non nớt.

"Tam thúc, Tam thẩm, ăn cơm thôi!"

Mắt thấy trước mặt là một cô bé xanh xao vàng vọt, trông dáng vẻ chỉ 5 6 tuổi, nhìn qua khá đáng thương.

Bữa cơm tối hôm nay trông thật là nghèo nàn, chỉ có vài cái bánh ngô và bát cháo loãng đến nổi có thể nhìn thấy được cả đáy bát, đồ ăn phụ đều là củ cải khô và dưa chua, không có chút mùi dầu mỡ nào cả.

Sau khi trở lại phòng của mình, Đường Tiểu Mạn liền đói đến bụng kêu rột rột.
Lúc này trời cũng dần chuyển tối, bụng đói thế này thì làm sao mà ngủ được?
Đường Tiểu Mạn trở về phòng, không thấy bóng dáng của Tô Bình An đâu, vốn muốn gọi Tô Bình An quay lại phòng bếp lén lấy một ít bánh ngô để ăn.

Nhưng cô lại nghĩ, bánh ngô có thể ngon đến đâu, lại nghĩ đến bữa cơm tối nay vừa ăn, Đường Tiểu Mạn quả thực đứng ngồi không yên.
Bộ mặt của bà lão Vương Thị đó, còn có cả đại tẩu và đại ca của Tô Bình An, đều là dáng vẽ hung ác sắp ăn thịt Đường Tiểu Mạn.
Đường Tiểu Mạn nhìn thấy hai người bọn họ quả thực là không còn khẩu vị.

Đường Tiểu Mạn nhớ tới lúc bản thân vừa mới bước vào nhà, trong sân có thấy một chuồng gà.
Bên trong có mấy con gà mái già, Đường Tiểu Mạn cũng đang rất đói.

Đợi đến lúc trời tối, cô thấy ngọn đèn dầu trong phòng của Vương Thị cũng bị thổi tắt.

Đèn trong phòng đại tẩu và đại ca cũng tắt, xung quanh thật yên tĩnh, Đường Tiểu Mạn biết mọi người có lẽ đã chuẩn bị đi ngủ.
Cô len lén chạy vào chuồng gà, nhanh chóng tóm lấy một con gà mái già vẫn còn đang ăn lương thực, cô chỉ dùng một lực nhẹ đã bẻ gãy cổ của con gà.
Cũng may là con gà mái này chưa phát ra tiếng động nào, Đường Tiểu Mạn tìm một chỗ vắng vẻ, bắt đầu vặt lông gà, đun nước, sau khi con gà đã được vặt lông xong, cô liền nghĩ đến cách chế biến con gà này.
Đột nhiên, Đường Tiểu Mạn nghĩ chẳng phải có một cách gọi là gà ăn mày sao? Cô muốn ăn thử một chút.
Thế là Đường Tiểu Mạn tìm lá sen bọc kỹ con gà mái, bên ngoài lại phủ lên lớp bùn rồi ném vào bếp lò đang cháy.
Đợi nửa canh giờ sau, hương thơm của thịt gà phả tới, lúc này Đường Tiểu Mạn đã không chờ được nữa.
Thời điểm cô định chìa tay lấy con gà ăn mày từ bếp lò thì đột nhiên ngoài cửa có âm thanh truyền tới.
Đường Tiểu Mạn bị giật mình, tưởng rằng Vương Thị đã tỉnh dậy. Kết quả là một giọng nói trẻ con vang lên, "Tam thẩm, thẩm không ngủ mà đang làm gì thế?"

Đây không phải là Tiểu Đào Hoa sao? Là con của đại ca. Vóc người xanh xao vàng vọt, vừa nhìn liền biết đứa trẻ này bị suy dinh dưỡng đã lâu. Đường Tiểu Mạn liền muốn mời Tiểu Đào Hoa cùng nhau ăn gà ăn mày.
Đường Tiểu Mạn dùng tay ra hiệu bảo Tiểu Đào Hoa nhỏ tiếng một chút, sau đó kéo nó đến bên cạnh bếp lò.
Tiểu Mạn nói với Tiểu Đào Hoa: "Chút xíu nữa Tam thẩm mời con ăn món ngon, nhưng mà chuyện này con nhớ giữ bí mật, có được không?"
Tiểu Đào Hoa vừa nghe được ăn đồ ngon, hai con mắt to như quả nho phát sáng, nó vội vàng gật đầu nói: "Được ạ, Con sẽ không nói cho bất cứ ai! Đây là bí mật của hai chúng ta!"
Đường Tiểu Mạn dùng một cây gậy gỗ lôi con gà được bọc bùn từ trong bếp lò lấy ra, lột bỏ lớp bùn ở bên ngoài, lại xé mở lớp lá sen bọc ở bên trong, con gà có màu vàng óng và mùi thơm nức hiện ra trước mắt hai người.
Nhìn màu sắc vàng óng của thịt gà, miệng của Tiểu Đào Hoa không tự chủ được chảy nước miếng.
Đường Tiểu Mạn xé một cái chân gà đưa cho Tiểu Đào Hoa: "Cho con, ăn đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro