Chương 2: Bước Chân Dè Dặt


Ánh mắt Lý Minh thoáng chút mệt mỏi khi vị đại phu rời đi. Cơn đau đầu vẫn âm ỉ, nhưng điều khiến anh trăn trở hơn là sự mơ hồ về thân phận và thế giới xa lạ này. Anh biết rằng không thể cứ mãi chìm đắm trong sự bàng hoàng.

"Lý Đại," anh gọi, giọng khàn khàn. Người quản gia trung niên vội vã bước tới, vẻ mặt vẫn còn đầy lo lắng. "Hãy ngồi xuống. Ta muốn nghe ông kể rõ hơn về huyện Bình Khang."

Lý Đại khẽ khom người, ngồi xuống chiếc ghế gỗ thấp đặt bên giường. Ông ta bắt đầu chậm rãi kể về huyện Bình Khang, giọng trầm buồn. Đây là một vùng đất nghèo khó, quanh năm chịu cảnh mất mùa do đất đai cằn cỗi và cách canh tác lạc hậu. Nạn trộm cướp hoành hành khiến người dân không yên ổn làm ăn. Vị huyện lệnh tiền nhiệm thì nhu nhược, lại thêm thói tham lam vơ vét, càng đẩy người dân vào cảnh cùng cực.

Lý Minh lắng nghe chăm chú, đôi mắt anh thỉnh thoảng lại ánh lên vẻ suy tư. Anh đặt ra những câu hỏi tỉ mỉ về đời sống người dân, về các loại cây trồng chủ yếu, về những khó khăn mà họ thường gặp phải. Anh nhận ra rằng, dù kiến thức hiện đại của anh có thể mang lại nhiều giải pháp, nhưng việc áp dụng chúng một cách vội vàng có thể không phù hợp với hoàn cảnh và tập quán nơi đây.

Vài ngày sau đó, thay vì triệu tập trưởng thôn ngay lập tức, Lý Minh quyết định tự mình đi thị sát. Anh chống gậy, bước ra khỏi huyện nha, hòa mình vào dòng người dân lam lũ. Anh đến thăm những cánh đồng khô cằn, những ngôi nhà xiêu vẹo, lắng nghe những lời than thở và hy vọng của họ. Anh quan sát cách họ làm việc, những công cụ thô sơ mà họ sử dụng.

Trong một buổi chiều, Lý Minh dừng chân bên một cánh đồng lúa đang héo úa. Một người nông dân già khắc khổ tiến đến, vẻ mặt đầy bất lực.

"Thưa quan gia," ông lão run rẩy nói. "Cả vụ này có lẽ lại mất trắng rồi. Đất đai bạc màu, nước nôi thiếu thốn..."

Lý Minh nhìn ông lão, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa. Anh nhẹ nhàng hỏi: "Ông đã canh tác ở đây bao lâu rồi?"

"Đời cha tôi, đời ông tôi cũng vậy," ông lão thở dài. "Chúng tôi chỉ biết có những cách này thôi."

Lý Minh im lặng một lúc rồi nói: "Có lẽ... có những cách khác mà chúng ta chưa thử. Nếu tôi có thể giúp mọi người cải thiện đất đai, tăng năng suất, mọi người có tin tôi không?"

Ông lão ngước nhìn Lý Minh, đôi mắt đục ngầu ánh lên một tia hy vọng le lói. "Quan gia... ngài thật sự có cách sao?"

Lý Minh không trả lời ngay. Anh biết rằng để thay đổi một thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức của bao thế hệ không phải là chuyện một sớm một chiều. Anh cần thời gian để xây dựng lòng tin và chứng minh bằng hành động.

Trở về huyện nha, Lý Minh gọi Lý Đại đến. "Hãy chuẩn bị một mảnh đất nhỏ ở gần đây. Ta muốn thử nghiệm một vài phương pháp canh tác mới."

Lý Đại tuy nghi ngờ nhưng vẫn làm theo lời Lý Minh. Dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của anh, họ bắt đầu làm đất, bón những loại phân tự nhiên mà anh quan sát được từ những tàn tích thực vật, và gieo những giống cây mà anh cho là có tiềm năng hơn.

Trong suốt quá trình này, Lý Minh luôn kiên nhẫn giải thích cho Lý Đại và những người dân tò mò đến xem về những gì anh đang làm. Anh không dùng những thuật ngữ cao siêu mà cố gắng diễn giải một cách đơn giản, dễ hiểu.

"Đất cần được 'thở'," anh giải thích khi xới đất tơi xốp. "Nếu đất quá chặt, rễ cây sẽ không thể phát triển tốt."

"Phân bón này sẽ giúp đất màu mỡ hơn," anh nói khi trộn tro bếp và lá cây mục vào đất. "Giống như thức ăn cho cây vậy."

Những ngày sau đó, Lý Minh dành phần lớn thời gian ở mảnh đất thử nghiệm, chăm sóc cây trồng và quan sát sự phát triển của chúng. Anh cũng tiếp tục đi thăm hỏi người dân, lắng nghe những khó khăn của họ và tìm hiểu về những loại cây trồng, vật nuôi phổ biến ở đây.

Trong một lần trò chuyện với một người thợ rèn, Lý Minh nhận thấy những công cụ mà họ sử dụng quá thô sơ và tốn nhiều sức lực. Anh nảy ra ý tưởng cải tiến lưỡi cày và các dụng cụ khác.

"Nếu chúng ta có thể làm cho lưỡi cày mỏng hơn, sắc bén hơn, có lẽ sẽ cày dễ hơn và nhanh hơn," anh gợi ý.

Người thợ rèn tỏ ra nghi ngờ. "Làm sao có thể làm được điều đó, thưa quan gia? Sắt của chúng ta vốn đã không tốt..."

Lý Minh biết rằng để thay đổi điều này cần có thời gian và sự thử nghiệm. Anh quyết định bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, từng bước chứng minh những kiến thức của mình là hữu ích.

Những bước chân đầu tiên của Lý Minh ở huyện Bình Khang chậm rãi nhưng chắc chắn. Anh không vội vàng áp dụng những kiến thức hiện đại một cách mù quáng mà dành thời gian để thấu hiểu con người và mảnh đất này. Anh biết rằng để xây dựng được lòng tin và tạo ra những thay đổi thực sự, anh cần sự kiên nhẫn, sự đồng cảm và những hành động thiết thực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro