Chương 5: Bóng Hình Bí Ẩn

Sau khi Triệu Tử và đoàn tùy tùng vào huyện nha, Lý Minh vội vàng mời Vương Bình đến một nơi yên tĩnh để trò chuyện. Anh rót trà, cung kính mời người đàn ông trung niên ngồi xuống.

"Vương tiên sinh," Lý Minh mở lời, giọng đầy biết ơn. "Hôm nay đa tạ tiên sinh đã đứng ra giúp đỡ. Nếu không có ngài, e rằng ta đã gặp phải rắc rối lớn rồi."

Vương Bình khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm trà. "Huyện lệnh quá lời rồi. Ta chỉ nói lên những gì mình thấy. Một vị quan vì dân như ngài, ta tin rằng không thể có ý đồ tạo phản."

"Nhưng tiên sinh... tại sao ngài lại tin tưởng ta như vậy? Chúng ta chưa từng quen biết," Lý Minh tò mò hỏi.

Vương Bình đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn xa xăm. "Ta đã đi qua nhiều vùng đất, chứng kiến không ít cảnh quan lại tham ô, bóc lột dân chúng. Đến Bình Khang, ta thấy một sự khác biệt. Dù nghèo khó, nhưng người dân nơi đây có một niềm hy vọng mới. Điều đó không thể giả tạo được."

"Vậy... thân phận thật sự của tiên sinh là gì?" Lý Minh không khỏi nghi ngờ. Một người dân thường sao lại có khí chất Điềm Tỉnh và lời lẽ sắc bén đến vậy?

Vương Bình im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Ta chỉ là một kẻ lãng du, thích ngao du sơn thủy, nhìn ngắm cuộc sống của muôn dân. Ta không có thân phận cao quý nào cả."

Lý Minh cảm thấy lời giải thích này có phần mơ hồ, nhưng anh không tiện hỏi sâu thêm. Anh cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Vương Bình.

"Dù sao đi nữa, ta vẫn vô cùng cảm kích tấm lòng của tiên sinh," Lý Minh nói. "Trong những ngày Triệu Tử ở lại đây, chắc chắn sẽ không ít khó khăn. Mong rằng tiên sinh có thể ở lại giúp ta một tay."

Vương Bình khẽ gật đầu. "Nếu huyện lệnh không phiền, ta nguyện ở lại vài ngày."

Trong những ngày Triệu Tử ở lại Bình Khang, không khí trong huyện trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Triệu Tử ra lệnh lục soát khắp nơi, tra hỏi người dân, cố gắng tìm ra bất kỳ dấu hiệu "bất thường" nào. Tuy nhiên, những gì ông ta thấy chỉ là những cánh đồng đang dần xanh tốt, những người dân siêng năng làm việc, và một huyện nha tuy nghèo nàn nhưng kỷ cương hơn trước.

Lý Minh luôn giữ thái độ bình tĩnh và hợp tác, giải thích cặn kẽ mọi việc mà anh đã làm. Anh đưa Triệu Tử đi thăm những mảnh ruộng thí nghiệm, những xưởng thủ công nhỏ, cho ông ta thấy những lợi ích thiết thực mà những thay đổi mang lại.

Vương Bình cũng âm thầm giúp đỡ Lý Minh. Với sự hiểu biết sâu rộng của mình, ông đã khéo léo giải thích cho Triệu Tử về những nguyên tắc cơ bản trong nông nghiệp và chế tạo, khiến vị quan trên phần nào bớt đi sự nghi ngờ. Ông cũng thường xuyên trò chuyện với người dân, lắng nghe ý kiến của họ và truyền đạt lại cho Triệu Tử một cách khách quan.

Tuy nhiên, Triệu Tử vẫn không hoàn toàn tin tưởng Lý Minh. Ông ta luôn tìm cách gây khó dễ, đặt ra những câu hỏi hóc búa và cố gắng tìm ra sơ hở trong những hành động của Lý Minh.

Một buổi tối, Triệu Tử gọi Lý Minh đến thư phòng. "Nghe nói ngươi còn có ý định xây dựng một đội quân riêng?" giọng ông ta lạnh lẽo.

"Bẩm đại nhân, đó chỉ là lực lượng dân binh tự vệ của huyện," Lý Minh giải thích. "Mục đích là để bảo vệ người dân khỏi trộm cướp và thú dữ. Hạ quan không hề có ý đồ khác."

"Hừ! Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?" Triệu Tử đập tay xuống bàn. "Tập hợp dân chúng, rèn vũ khí... tất cả đều là dấu hiệu của sự phản loạn!"

"Đại nhân!" Lý Minh cố gắng giữ bình tĩnh. "Nếu hạ quan có ý đồ tạo phản, tại sao lại công khai làm những việc này? Tại sao lại không tìm cách che giấu?"

Triệu Tử im lặng một lúc, ánh mắt dò xét nhìn Lý Minh. "Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai? Một huyện lệnh nghèo khó sao lại có những kiến thức kỳ lạ như vậy?"

Câu hỏi này khiến Lý Minh khựng lại. Anh biết rằng đây là lúc anh cần phải cẩn trọng.

"Bẩm đại nhân," Lý Minh đáp, giọng chậm rãi. "Hạ quan chỉ là một người may mắn đọc được một vài cuốn sách cổ, ghi lại những phương pháp canh tác và chế tạo khác biệt. Hạ quan thấy chúng có thể giúp ích cho người dân nên đã mạnh dạn thử nghiệm."

Lời giải thích này có vẻ không hoàn toàn thuyết phục được Triệu Tử, nhưng ông ta cũng không tìm được bằng chứng nào để buộc tội Lý Minh.

Những ngày Triệu Tử ở lại Bình Khang trôi qua trong sự căng thẳng và dè chừng. Cuối cùng, sau khi không tìm được bất kỳ bằng chứng nào về sự "phản loạn" của Lý Minh, Triệu Tử đành phải rời đi, nhưng ánh mắt ông ta nhìn Lý Minh vẫn đầy sự nghi ngờ và cảnh giác.

Sau khi đoàn người của Triệu Tử khuất bóng, Lý Minh thở phào nhẹ nhõm. Anh biết rằng mình đã vượt qua một nguy cơ lớn. Anh quay sang nhìn Vương Bình, người vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh anh trong suốt những ngày qua.

"Vương tiên sinh," Lý Minh nói, giọng chân thành. "Ta thật sự không biết phải báo đáp tiên sinh như thế nào."

Vương Bình khẽ lắc đầu. "Huyện lệnh không cần phải bận tâm. Ta chỉ làm theo lương tâm của mình. Nhưng huyện lệnh cần phải cẩn thận. Triệu Tử không phải là người dễ dàng bỏ qua chuyện này. Chắc chắn ông ta sẽ báo cáo những gì đã thấy lên trên."

"Ta hiểu," Lý Minh gật đầu. "Nhưng ta tin rằng, chỉ cần ta tiếp tục làm những điều đúng đắn, vì lợi ích của người dân, thì cuối cùng sự thật sẽ được chứng minh."

Tuy nhiên, sâu trong lòng Lý Minh vẫn cảm thấy một sự bất an. Anh biết rằng thế lực phía sau Triệu Tử có lẽ còn lớn hơn nhiều. Anh cần phải nhanh chóng củng cố vị trí của mình, xây dựng một nền tảng vững chắc ở Bình Khang, trước khi những nguy hiểm lớn hơn ập đến... Và người đàn ông bí ẩn Vương Bình, rốt cuộc có vai trò gì trong cuộc đời anh? Câu hỏi đó vẫn còn lơ lửng trong tâm trí Lý Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro