Mở đầu

Trong một lần tham quan khu di tích lăng Tần Thủy Hoàng, một trận động đất bất ngờ xảy ra, kéo cô vào vòng xoáy thời gian.
Khi mở mắt ra, Tiêu Dao không còn ở giữa khu tham quan lăng Tần Thủy Hoàng nữa. Mùi nhang trầm dịu nhẹ, tiếng guốc gỗ va nhẹ trên hành lang, cùng giọng nữ nhân nhỏ nhẹ vang bên tai:
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?"
Tiêu Dao bàng hoàng. Trần nhà là gỗ lim, rèm the buông thấp, một nha hoàn áo xanh đang nhìn nàng lo lắng. Trong lúc còn mơ hồ, một dòng ký ức như nước chảy tràn về. Thân xác nàng hiện tại là "Tiêu Tam tiểu thư" – con gái út của Thừa tướng đương triều nước Tần.
Từ khi tỉnh dậy trong thân xác tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Dao phải mất mấy ngày mới tạm thích nghi. May mắn thay, nguyên chủ yếu ớt, suốt ngày chỉ ở trong phòng, nên không ai nghi ngờ sự thay đổi trong ánh mắt và thần thái của nàng.
"Tiểu thư, người còn ngồi thất thần sao? Hôm nay là yến tiệc đầu xuân ở cung Thừa Hoa." – Thanh Liên, nha hoàn thân cận khẽ nhắc.
Tiêu Dao khẽ nhíu mày. Yến hội hoàng cung? Nếu nàng nhớ không lầm thì đây là thời điểm khoảng năm 238 TCN, Doanh Chính vừa đăng cơ vài năm, quyền hành đang dần tập trung trong tay.
"Tiểu thư, hôm nay là yến tiệc đầu xuân tại cung Thừa Hoa, Hoàng thượng đích thân chủ trì." – Thanh Liên lại nhắc lần nữa, vẻ mặt có phần hồi hộp. "Lão gia đã dặn, người nhất định phải đến."
Tiêu Dao nhắm mắt một lát. Nàng không rõ mình đến đây bằng cách nào, nhưng rõ ràng... đây không phải giấc mơ. Nếu đã vậy, chi bằng mượn thân xác này sống tiếp – cẩn trọng, an ổn tìm đường quay về.
Nhưng vận mệnh, chưa bao giờ đơn giản như mong muốn.
Yến hội đầu xuân năm nay, trời nắng nhẹ, hoa lê vừa rụng xuống nền cẩm thạch. Tiêu Dao khoác váy lụa mỏng màu khói lam, tóc búi nhẹ, chỉ cài một cây ngọc giản dị. Trong cung thiên kim thế gia váy áo lộng lẫy, nàng như một áng sương mỏng lặng lẽ giữa ánh vàng rực rỡ.
Từ lúc bước vào, nàng đã cảm nhận rõ các ánh nhìn tò mò, hoặc dè bỉu, hoặc khinh thường. Tam tiểu thư Tiêu phủ – ai chẳng biết là kẻ bệnh tật, yếu đuối, học hành chẳng ra gì? Nay đột nhiên xuất hiện, lại được ngồi hàng ghế trên vì thân phận, tất nhiên sẽ gây chú ý.
Nàng vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng thi lễ, ngồi yên như không biết gì.
"Vị kia là ai?" – Có vài ánh mắt tò mò đổ dồn về nàng.
"Tam tiểu thư nhà Thừa tướng đấy. Nghe nói trước giờ yếu ớt, hiếm khi ra ngoài, không ngờ hôm nay lại xuất hiện."
Tiêu Dao mỉm cười, như thể không nghe thấy gì, chỉ yên lặng ngồi vào vị trí được sắp xếp. Lúc ấy, một bóng người cao lớn, khoác long bào đen bước vào.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Toàn điện đồng loạt đứng dậy. Từng bước chân trầm ổn vang lên. Một người đàn ông trong long bào đen tuyền xuất hiện, khí thế trầm hàn như gió lạnh giữa xuân. Hắn đi chậm rãi, không mang theo nhiều thị vệ, ánh mắt liếc qua đám đông như quét qua một đám người vô danh.
Doanh Chính – vua của nước Tần, người đời sau gọi là "bạo quân" thống nhất thiên hạ.
Ánh mắt hắn dừng lại thoáng chốc khi lướt qua nàng – rất ngắn, rất nhẹ – nhưng đủ khiến nàng ngẩng đầu lên, vô tình giao nhau với đôi đồng tử lạnh lẽo ấy.
Chỉ một giây.
Rồi hắn quay đi như chưa từng nhìn.
Tiêu Dao hạ mắt, trong lòng khẽ động: "Thì ra... người thật còn lạnh hơn sách sử."
...
Yến hội bắt đầu. Tửu nhạc rộn ràng, mỹ nữ dâng rượu, thiên kim các nhà đua nhau ca múa làm vui lòng vua. Tiêu Dao ngồi lặng lẽ, như một bức tranh nhàn nhạt không ai để ý.
Mãi đến khi có một tiểu thư họ Hàn – cháu gái Tướng quân Hàn Dĩnh – cười khúc khích lên tiếng:
"Tiêu Tam tiểu thư đã lâu không xuất hiện, chắc hẳn có tài nghệ xuất chúng? Hôm nay là ngày vui, chẳng hay tiểu thư có thể góp một tiết mục?"
Không khí trong điện khẽ khựng.
Thanh Liên bên cạnh nàng khẽ run: "Tiểu thư, họ đang muốn người bẽ mặt."
Tiêu Dao cười khẽ. Nàng hiểu. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng xuất hiện trong cung, không thể để người ta xem thường.
Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng hành lễ:
"Thần nữ không giỏi cầm kỳ thi họa, cũng chẳng tinh thông ca múa. Chỉ xin được cùng Hoàng thượng đối một ván cờ đầu xuân, lấy may."
Mọi người sửng sốt. Đối cờ với quân vương? Nàng điên rồi sao?
Doanh Chính lúc ấy đang nâng chén, nghe vậy thì khựng lại. Hắn nhìn nàng lần nữa – lần này lâu hơn, sâu hơn.
"Ngươi muốn đánh cờ cùng trẫm?" – Giọng hắn không lạnh không nóng, nhưng mang theo uy quyền trời ban.
Tiêu Dao không né tránh ánh mắt ấy, chậm rãi đáp:
"Thần nữ không dám mạo phạm. Chỉ mong góp chút hứng xuân."
Một lúc sau, Doanh Chính phất tay:
"Ban cờ."
...
Trên bàn cờ đá trắng, hai người ngồi đối diện.
Nàng đặt quân đen. Hắn cầm quân trắng.
Mỗi nước cờ, đều là một bước thăm dò. Người trong điện ban đầu tò mò, sau đó lặng dần. Không ai ngờ, vị Tam tiểu thư yếu ớt kia lại có thể giữ thế cờ ngang ngửa với Hoàng thượng.
Đến nước thứ ba mươi hai, Doanh Chính ngừng tay.
"Nước kế tiếp của ngươi là gì?"
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt không hề kiêu căng, chỉ bình tĩnh nói:
"Nếu hạ ở góc trái, Hoàng thượng sẽ chiếu được bên phải. Nhưng nếu đánh giữa, thần nữ xin nhận thua."
Hắn nhìn nàng rất lâu.
"Ngươi biết trẫm sẽ thắng, nhưng vẫn dám ngồi đây."
Nàng mỉm cười: "Biết rõ kết cục, nhưng vẫn chọn tham dự – đó mới là đạo của cờ."
Nghe vậy hắn hỏi nàng một câu:
"Tiêu tam tiểu thư, nếu khanh là nam nhi, ngồi trên ngai vàng... khanh sẽ làm gì đầu tiên?"
Cả đại sảnh lặng ngắt.
Tiêu Dao sửng người nhưng hồi thần trong chớp mắt.
Tiêu Dao khẽ cười, giọng thong thả:
"Thần nữ không dám mơ ngai vàng. Nhưng nếu được quyền ra lệnh, điều đầu tiên thần nữ làm – là tra kho."
Mắt hắn hơi nheo lại. "Vì sao?"
"Vì nước lớn, muốn đánh trận, trước tiên phải có lương. Mà muốn có lương, phải biết kho có gì. Không rõ sổ sách, đánh giặc chỉ là ném mạng."
Một tràng cười vang lên. Nhưng ánh mắt Doanh Chính thì không cười.
Khi nàng rời khỏi bàn cờ, yến tiệc đã chìm vào im ắng.
Doanh Chính nhìn theo bóng nàng, ánh mắt khẽ tối lại.
Hắn nhìn nàng... như nhìn một quân cờ có tiềm năng trên bàn cờ lớn.
Tiêu Dao thoáng một ý nghĩ, có lẽ nên dựa vào sức Doanh Chính sẽ có cách trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro