Chương 18

Đi qua quy trình kiểm tra an ninh, rồi xuyên qua một hành lang dài, Thẩm Kỳ Nhiên và Thiệu Hành chính thức bước vào sảnh yến tiệc, đúng lúc là thời điểm náo nhiệt nhất trong phòng.

Tiệc tối đã bắt đầu, để tạo không khí thoải mái, ban tổ chức chọn hình thức tiệc buffet. Mọi người mặc lễ phục tụ tập quanh những bàn tiệc dài, vừa chọn món ăn mình thích, vừa trò chuyện nhỏ với người bên cạnh.

Những chiếc bàn tròn nhỏ để dùng bữa được bố trí xung quanh khu vực sân nhảy ở giữa đại sảnh. Trên bục cao ở trung tâm sân khấu, một nghệ sĩ dương cầm đang chơi những bản nhạc du dương, tiếng nói chuyện rì rầm hòa lẫn vào âm nhạc êm dịu, náo nhiệt nhưng không hỗn loạn, tạo cảm giác không khí vừa phải.

Thẩm Kỳ Nhiên đang định hỏi Thiệu Hành muốn ngồi ở đâu, thì đột nhiên một người mặc quân phục thượng tá đi đến bên cạnh họ, cúi người ghé tai Thiệu Hành nói nhỏ vài câu. Thiệu Hành gật đầu, liếc nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một cái.

“ Ta có chút việc phải đi một lát.”

Nói xong liền cùng người kia rời khỏi sảnh yến tiệc, nhìn hướng họ đi, hẳn là lên lầu.

Thẩm Kỳ Nhiên bị bỏ lại một mìnhb,  cũng không cảm thấy hoảng loạn. Rốt cuộc cảnh tượng trước mắt rất hợp ý cậu: mọi người đều bận rộn lấy đồ ăn ở khu buffet, căn bản không ai chú ý đến việc cậu và Thiệu Hành đến muộn, khởi đầu như vậy thật không tệ.

Cậu không đói lắm, chỉ đến khu đồ uống lấy một ly nước trái cây, sau đó tìm một chiếc bàn trống ở góc, ngồi xuống một mình.

Gần như ngay sau đó, Thẩm Kỳ Nhiên vừa nhấp một ngụm nước trái cây, thì có một người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Thẩm Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn, nước trái cây trong miệng suýt chút nữa phun ra.

“Sao lại là cô?”

"Anh thái độ gì vậy?" Thẩm Mộng Lam khoanh tay, vẻ mặt khó chịu trừng mắt cậu:

"Cho rằng chỉ có anh mới được đến đây sao?"

Vừa nói như vậy, Thẩm Kỳ Nhiên liền nhớ ra: tuy rằng thế lực của nhà họ Thẩm không có giao thiệp gì với quân bộ, nhưng vị hôn phu của Thẩm Mộng Lam là trung tướng quân đội, cô ta hẳn là đến cùng với vị hôn phu đó.

"Tôi không có ý gì khác." Thẩm Kỳ Nhiên thờ ơ cười cười, rốt cuộc cậu không phải nguyên chủ, ấn tượng của cậu về cô em gái rẻ tiền này vẫn luôn dừng lại ở hình ảnh "cô nàng ngốc cố gắng tỏ ra độc ác của vai phụ", không thích cũng không ghét.

"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.

Thẩm Kỳ Nhiên cho rằng cậu và Thiệu Hành đến một cách lặng lẽ, không ai hay biết, nhưng cậu không ngờ rằng ngay khi cả hai vừa bước vào sảnh yến tiệc, đã có vô số ánh mắt lập tức chú ý đến họ.

Thẩm Mộng Lam chính là một trong số đó.

Hoặc có thể nói, cả buổi tối nay cô ta vẫn luôn thất thần, chính là đang đợi Thẩm Kỳ Nhiên xuất hiện.

Hơn nữa, cô ta phát hiện rất nhiều người dường như cũng thất thần giống mình, lẫn trong đám đông, cô ta không dưới một lần nghe thấy có người bàn tán về việc tại sao Thẩm Kỳ Nhiên và Thiệu Hành vẫn chưa đến.

Điều này khiến Thẩm Mộng Lam rất nóng nảy. Cũng rất bất an.

Chẳng lẽ tin Thiệu Hành sắp được thăng chức là thật? Gã anh trai phế vật này của mình cư nhiên thật sự gặp may mắn, leo lên được một cổ phiếu tiềm năng vô lượng?

Cách đây nửa tháng, nếu ai nói với Thẩm Mộng Lam những lời này, cô ta chắc chắn sẽ khuyên người đó đến bệnh viện tâm thần khám ngay.

Nhưng kể từ khi chiến sự tiền tuyến kết thúc, quân đội tinh tế lần lượt trở về căn cứ, rất nhiều thông tin cơ mật quan trọng bị phong tỏa trong chiến tranh, ồ ạt được các hãng truyền thông lớn đăng tải trên toàn mạng——

Trong đó, nguyên nhân tàn tật của Thiệu Hành, cùng với trận chiến then chốt gần như quyết định sự sống còn của đế quốc, đã trở thành tâm điểm bàn luận của toàn bộ đế quốc, độ nóng vẫn luôn cao ngất.

Uy vọng và nhân khí của Thiệu Hành nhanh chóng tăng vọt, trong một thời gian ngắn đã có xu hướng sánh ngang với một số nhân vật sáng giá trong quân bộ.

Những người lăn lộn trong giới thượng lưu đều hiểu rõ, sự tạo dựng hình ảnh của truyền thông và dư luận quần chúng đều có thể bị dẫn dắt, sự dẫn dắt này thường đại diện cho thái độ của những người nắm thực quyền——con đường làm quan của Thiệu Hành sẽ không bị ảnh hưởng bởi khiếm khuyết cơ thể, anh ta chắc chắn sẽ được thăng chức, còn có thể leo lên cao đến đâu, hiện tại mọi đồn đoán đều khó có kết luận.

Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn không biết gì về những bàn tán và sự chú ý từ bên ngoài, cậu mỗi ngày bận đến chân không chạm đất, nào có thời gian xem tin tức trên mạng tinh tế.

Hơn nữa, tuy rằng Thiệu Hành lập được chiến công hiển hách, nhưng những vinh dự này cũng là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến việc anh tàn tật.

Những người trong nhóm làm bánh mì sợ nói nhiều về chuyện này sẽ khiến Thẩm Kỳ Nhiên, người mang danh "vợ yêu của thiếu tướng", khó chịu, nên ngày thường trò chuyện đều cố gắng tránh đề tài này, Thẩm Kỳ Nhiên lại càng không biết gì.

Thái độ "không sao cả" này của Thẩm Kỳ Nhiên, trong mắt Thẩm Mộng Lam chính là dựa hơi kẻ mạnh, đắc ý vênh váo, kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì.

Nhớ trước đây ở nhà họ Thẩm, mình luôn hơn gã anh trai phế vật này một bậc, kết quả mới hơn một tháng, đối phương đã có khả năng trả đũa mình.

Thẩm Mộng Lam vốn hiếu thắng, càng nghĩ càng cảm thấy bị đè nén, không tìm lại chút mặt mũi thì cả người khó chịu.

"Đừng tưởng rằng Thiệu Hành được thăng chức thì anh có thể kiêu căng ngạo mạn, hếch mặt lên nhìn người khác." Thẩm Mộng Lam hằn học nói.

“Lệnh ban thưởng của bệ hạ còn chưa ban xuống đâu, cho dù hắn có thể thăng đến cấp trung tướng, với cái thân tàn phế kia, cũng chẳng vớt vát được chút thực quyền nào.”

"Thiệu Hành sắp được thăng chức sao?"

Thẩm Kỳ Nhiên lắp bắp kinh ngạc, tuy rằng đây là chuyện nằm trong dự đoán, nhưng trước đó cậu không hề nghe được chút tin gió nào, đột nhiên nghe thấy liền cảm thấy rất bất ngờ,

“Cô cố ý đến nói cho tôi tin này sao? Cảm ơn nhé.”

Thẩm Mộng Lam: "..." Cái trình độ giả vờ giả vịt cao siêu này cô ta coi như đã được chứng kiến, được lợi còn khoe khoang, người này có thể vô sỉ hơn chút nữa không!

"Anh bớt giả vờ ngốc nghếch ở đây đi!"

Thẩm Mộng Lam tức giận nói, cô ta trừng mắt Thẩm Kỳ Nhiên, nhìn cậu một mình cô đơn ngồi ở chiếc bàn trống này, đối lập rõ ràng với đám người đang trò chuyện náo nhiệt ở đằng xa, trong lòng đột nhiên tìm thấy một tia an ủi.

"Cho dù Thiệu Hành được phong thưởng, quân hàm có tăng lên thì sao? Anh vẫn cứ không thể hòa nhập vào giới thượng lưu, cái giới này không phải anh muốn vào là vào được."

Thẩm Mộng Lam tự nhận lời này rất trúng tim đen, rốt cuộc Thẩm Kỳ Nhiên trước kia rất mong muốn tham gia những buổi tiệc tương tự, luôn tràn đầy hứng thú với việc trà trộn vào giới thượng lưu.

“Mấy cô tiểu thư và quý bà đó mắt cao lắm, anh chẳng có tài cán gì, chỉ mơ tưởng dựa vào hào quang của chồng để chen chân vào giới của họ, căn bản là mơ tưởng hão huyền!”

Thẩm Mộng Lam vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói tươi cười.

“ Lão sư Nhiên Nhiên, chúng ta có thể ngồi cạnh lão sư không?”

Lão sư Nhiên Nhiên? Đây là gọi ai vậy?

Thẩm Mộng Lam nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp với đôi mắt sáng và lông mày thanh tú đứng bên cạnh mình.

Thẩm Mộng Lam liếc mắt một cái liền nhận ra——đây là hai chị em nhà Carmet. Ngoài gia thế hiển hách, hai người còn có thành tựu xuất sắc trong lĩnh vực hội họa, là những nhân vật nổi tiếng gần đây trong giới thượng lưu.

Nghe nói có vô số người muốn kết giao với họ, nhưng những người làm nghệ thuật phần lớn kiêu ngạo, coi thường người khác, hai chị em này cũng không ngoại lệ. Họ không thích kết bạn với người mới, chỉ muốn giao du với bạn bè cũ.

"Hai đóa hoa cao lãnh" trong lời đồn cư nhiên tươi cười rạng rỡ xuất hiện trước mắt, Thẩm Mộng Lam lập tức nở nụ cười thân thiện với họ, kết quả người ta căn bản không để ý đến cô ta, ánh mắt trước sau chỉ dừng trên người Thẩm Kỳ Nhiên.

"À, đương nhiên có thể." Thẩm Kỳ Nhiên nhường chỗ sang một bên, lễ phép gật đầu với họ, “Chào hai bạn.”

Nghe cách họ gọi mình, hiển nhiên là học viên lớp học làm bánh mì. Khi dạy học thực tế ảo trên Tinh Võng, Thẩm Kỳ Nhiên đã thấy hình dáng các học viên, bất quá trong không gian ảo có thể chỉnh sửa vẻ ngoài, thêm hiệu ứng làm mịn da và tăng sáng, mỗi người đều như nữ thần tái thế.

Thẩm Kỳ Nhiên vốn dĩ đã hơi mù mặt, khi điểm danh nhìn qua cửa sổ video, ai cũng giống ai, căn bản không phân biệt được.

Mà thực tế xóa bỏ chức năng chỉnh sửa, Thẩm Kỳ Nhiên mù mặt lại càng không nhận ra…

Vẻ mặt hơi khách sáo của Thẩm Kỳ Nhiên vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của hai chị em, họ mỉm cười tự giới thiệu.

“Tôi là tiểu thư Bách Hợp.”

"Tôi là em gái Thủy Tiên."

"À, ra là hai người ."

Thẩm Kỳ Nhiên chợt hiểu ra, cuối cùng cũng nhớ ra tên, lễ phép khen ngợi, “Hai nười  ngoài đời xinh hơn trong video nhiều, tôi suýt chút nữa không dám nhận ra.”

"Ôi chao, lão sư Nhiên Nhiên thầy cũng khéo nói quá, tôi sắp đỏ mặt rồi." Tiểu thư Bách Hợp ngại ngùng che mặt.

" Lão sư khen bọn tôi như vậy, coi chừng thiếu tướng Thiệu Hành ghen đó nha." Em gái Thủy Tiên cũng cười khúc khích nói.

Thẩm Kỳ Nhiên: “...”

Đừng đột nhiên kể chuyện kinh dị chứ!

Thẩm Mộng Lam ở một bên xem đến đã ngây người .

"Hai đóa hoa cao lãnh" trong lời đồn đâu? Nói là không muốn phản ứng người khác đâu? Tại sao họ lại cười với Thẩm Kỳ Nhiên thân thiết như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro