Chương 45.2
Network!
Owen và Âu Thụy thao tác tay nhanh đến kinh ngạc, rất nhanh đã thiết lập xong. Thẩm Kỳ Nhiên chậm hơn một bước, lát sau cũng điều chỉnh thử thành công. Sau khi kết nối mạng thành công, thiết bị thông minh liền bắt đầu rung lên điên cuồng, tin tức tích tụ mấy ngày lập tức ùa vào.
Thẩm Kỳ Nhiên đại khái lướt qua, chuyện cậu bị cản trở ở cảng Tây Vương Đô không hiểu sao lại có rất nhiều người biết. Phần lớn tin nhắn gửi đến đều là quan tâm và hỏi han.
Chỉ có nhị vị phu nhân Thiệu gia và Thiệu Dao biết cậu đã xuất cảnh thành công. Cả hai đều dặn dò cậu ở bên ngoài một mình phải tự chăm sóc bản thân, đồng thời gửi cho cậu những phong bao lì xì lớn.
Thẩm Kỳ Nhiên vô cùng cảm động, sau đó từ chối bà, bày tỏ mình mọi thứ đều ổn, tiền thì không nhận – dù có nhận cũng không dám tiêu.
Trả lời xong một lượt tin nhắn, Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên cảm thấy trong phòng có vẻ hơi tĩnh lặng. Cậu vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Owen và Âu Thụy đồng thời nhìn mình.
Thẩm Kỳ Nhiên vừa định thu tay đang cầm thiết bị thông minh lại thì khựng một chút: “Sao, sao vậy?”
“Kỳ Nhiên ca ca , có cần bọn tôi tránh mặt không?” Owen hỏi.
“Hả?”
“Anh không cần gọi video cho nguyên soái đại nhân sao?” Âu Thụy nói, vẻ mặt “bọn tôi hiểu hết”
“Yên tâm, bọn tôi lúc nào cũng có thể đi chỗ khác, cậu với nguyên soái đại nhân muốn nói gì cũng được, đừng ngại!”
Thẩm Kỳ Nhiên: “……”
Thẩm Kỳ Nhiên: “Cảm ơn nhé, nhưng Thiệu soái của các cậu bây giờ vẫn còn ở trên tinh hạm, không nhận được tin nhắn gửi từ đây đâu.”
“Cái gì?” Âu Thụy hít hà một hơi, “Vậy, thảm vậy sao!” Owen cũng vẻ mặt kinh hãi "Trời ơi, sao lại có chuyện thê thảm như vậy": “Cho nên… hai người không chỉ bị bắt ở hai nơi khác nhau, thậm chí còn không thể liên lạc trực tiếp sao??” Cậu ta ngay sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn hổ thẹn, ngập ngừng nói “Kỳ Nhiên ca ca , tôi… tôi trước kia thật sự trách oan cậu và Thiệu soái……”
Trước đây cậu ta vậy mà còn lên án mạnh mẽ Thẩm Kỳ Nhiên không có chí tiến thủ, thậm chí căm phẫn nói nguyên soái đại nhân là tên tra nam cản trở sự nghiệp bay cao của Thẩm Kỳ Nhiên.
Mỗi khi nhớ lại chuyện cũ khiến người ta giật mình này, Owen chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống.
Thà rằng chịu đựng nỗi khổ tương tư chia lìa với người yêu dấu, vẫn kiên định đến tham gia khóa đào tạo chuyên sâu, cái này gọi là không có chí tiến thủ sao!
Nguyên soái đại nhân biết rõ hai người sẽ liên lạc khó khăn , vẫn tự mình hộ tống ái thê đến Mặc Lan Tinh, sự toàn tâm toàn ý duy trì việc học và sự nghiệp của người yêu như vậy, là tình yêu vô tư và bao dung biết bao!
Thẩm Kỳ Nhiên: “……”
Nhìn Owen vẻ mặt như sắp khóc, cậu nghiêm trọng nghi ngờ vị thiếu gia này lại đang "não bổ" ra mấy thứ lung tung rối loạn.
“Không nghiêm trọng như các cậu nghĩ đâu.” Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng giải thích, tránh cho hai người bạn cùng phòng hiểu lầm ngày càng sâu “Chỉ là Thiệu soái ở trên tinh hạm nên mới không liên lạc được thôi, đợi anh ấy trở về Vương Đô, là có thể liên lạc bình thường rồi.”
Đương nhiên, dù có thể liên lạc bình thường, cậu và Thiệu Hành cũng sẽ không có gì để liên lạc, hai người hẳn là ai bận việc nấy. Cái kiểu "tình yêu tràn ngập trong các cuộc gọi video " mà Âu Thụy bọn họ "não bổ" là tuyệt đối không có khả năng xảy ra!
Mấy người đang trò chuyện, đột nhiên nghe thấy "cách cách" hai tiếng, như có thứ gì đó gõ hai cái lên cửa sổ kính.
Hả?
Bọn họ lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không phát hiện gì khác thường. Ban công của phòng ký túc xá này là kiểu nửa vòng tròn rộng mở, Âu Thụy ngồi gần cửa sổ nhất trực tiếp đứng dậy đẩy cửa ban công ra, đi ra ngoài nhìn thoáng qua.
“Oa!”
Trên ban công rất nhanh truyền đến tiếng la phấn khích của Âu Thụy “Kỳ Nhiên, Owen, hai người mau ra đây xem!”
Thẩm Kỳ Nhiên và Owen rất nhanh cũng đi ra ban công, phát hiện phía cửa sổ hướng về phía đông bầu trời, vậy mà uốn lượn hiện ra mấy dải vân quang dài rộng lộng lẫy.
Chúng chậm rãi di chuyển tới, ngang qua khắp bầu trời đêm, lấp lánh trôi nổi, thần bí mỹ lệ, trong vân quang còn lấp lóe những điểm tinh quang, tựa như mấy dải ngân hà rực rỡ sắc màu phiêu đãng trong đêm, đẹp như ảo mộng, không sao tả xiết.
“Là cực quang tinh vân của Mặc Lan Tinh!” Owen ngẩn người một lúc, rồi cũng lộ ra vẻ mặt phấn khích giống Âu Thụy, đôi mắt sáng rực “Bọn mình may mắn thật, ngày đầu tiên đã thấy được rồi!”
Trước khi đến Mặc Lan Tinh, Thẩm Kỳ Nhiên cũng đã tìm hiểu qua tình hình nơi này, biết cực quang tinh vân là một trong những cảnh tượng nổi tiếng của địa phương. Nghe nói cảnh tượng này tráng lệ và mỹ lệ, không thua gì mưa sao băng lãng mạn huy hoàng.
Chỉ là thời gian cực quang tinh vân xuất hiện không có quy luật, rất nhiều người yêu thiên văn vì muốn được chiêm ngưỡng cảnh tượng này, thậm chí còn ở lại Mặc Lan Tinh rất lâu.
Âu Thụy và Owen đều hưng phấn đến không chịu được, lập tức lấy thiết bị thông minh ra điên cuồng chụp ảnh, vội vã chia sẻ lên mạng xã hội.
Thẩm Kỳ Nhiên cũng không nhịn được chụp mấy tấm, bất quá cậu không có tài khoản mạng xã hội, chỉ gửi ảnh vào diễn đàn Bánh Mì, tiện thể chia sẻ cho mấy người bạn thân thiết.
Đầu ngón tay cậu lướt trên danh bạ, khi chọn lọc thông tin, đột nhiên dừng lại ở tên “Thiệu Hành”.
Thẩm Kỳ Nhiên rất rõ ràng, Thiệu Hành lúc này căn bản không nhận được tin nhắn của cậu, nhưng cảnh đẹp trước mắt khiến cậu không tự chủ được nhớ lại ngày hôm qua trên tinh hạm, Thiệu Hành đã mở cửa sổ trời trong suốt, phô bày khung cảnh biển sao vũ trụ bao la hùng vĩ cho cậu chiêm ngưỡng.
Tuy rằng cảnh đẹp trên mặt đất xa không bằng sự rung động khi đặt mình trong vũ trụ bao la, nhưng đối với những người quanh năm bôn ba trên các tuyến đường tinh tế, việc ngắm nhìn cực quang tinh vân trên mặt đất hẳn cũng là một trải nghiệm hiếm có.
Người kia đã cho cậu thấy khung cảnh vũ trụ mỹ lệ như vậy, bản thân cậu cũng muốn chia sẻ cảnh đẹp mình cảm nhận được cho đối phương, có qua có lại, đây là tâm lý rất bình thường đúng không?
Chỉ là cậu đã quên hỏi Thiệu Hành khi nào tuần tra kết thúc. Nếu hôm nay trực tiếp gửi ảnh qua, cũng không biết đối phương phải bao lâu mới có thể nhìn thấy… Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Thẩm Kỳ Nhiên, cậu nghĩ ra một ý tưởng.
Âu Thụy và Owen vẫn còn đang hưng phấn chụp ảnh ở ban công, Thẩm Kỳ Nhiên lặng lẽ lùi lại vài bước, lưng dựa vào tường ban công, nhỏ giọng hỏi.
“Tiên sinh số 1, anh có đó không?”
Trông như thể chỉ có một mình cậu đang lẩm bẩm, nhưng bên cạnh cậu rất nhanh truyền đến một giọng đáp không hề có cảm xúc dao động.
“Có.”
Thẩm Kỳ Nhiên chỉ thử một lần, không ngờ vị tiên sinh trạm gác ngầm này thật đúng là tận chức tận trách canh giữ ở gần cậu.
“Tiên sinh số 1, anh có thể liên lạc trực tiếp với Thiệu soái không?” Cậu hỏi.
Thẩm Kỳ Nhiên biết người trên tinh hạm dùng kênh liên lạc chuyên dụng của quân bộ, cậu không thể kết nối vào mạng của họ, nhưng tiên sinh trạm gác ngầm xem như một phần của quân bộ, hẳn là cũng có hệ thống liên lạc đặc biệt, sẽ không bị hạn chế bởi tín hiệu ở nơi xa.
“Có thể.” Số 1 trả lời.
Thẩm Kỳ Nhiên trong lòng vui vẻ, lập tức thỉnh cầu: “Vậy anh có thể chụp một bức ảnh cực quang tinh vân này, rồi gửi cho Thiệu soái được không? Cứ nói là tôi nhờ anh gửi, coi như… ừm, coi như cảm ơn vì trước đây anh ấy đã cho tôi ngắm cảnh.”
Đối phương hồi lâu không trả lời, Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người, đột nhiên ý thức được điều gì.
“À, việc này có phải trái với quy định bên các anh không?” Cậu ngượng ngùng nói “Nếu không được, vậy thì thôi vậy.”
Một lúc sau, số 1 cuối cùng cũng lên tiếng, so với giọng điệu cứng nhắc như robot trước đây, lần này giọng hắn sinh động hơn một chút, dường như còn lẫn vài phần ý cười.
“Sẽ không.” Hắn nói “Có thể gửi.”
“A, tốt quá, vậy làm ơn anh!” Thẩm Kỳ Nhiên chắp tay trước ngực, khẽ động đậy “Cảm ơn!”
Được số 1 hứa giúp đỡ, Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn yên tâm, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên. Cậu lại đứng trên ban công thưởng thức cực quang tinh vân một lát, đến gần giờ tắt đèn mới cùng Âu Thụy và Owen về phòng ngủ.
Cảnh đẹp đêm nay khiến mọi người đều rất hưng phấn, nhưng việc di chuyển tinh tế đường dài tiêu hao thể lực quá nhiều vẫn rất đáng kể, ba người nằm xuống cũng không trò chuyện đêm khuya gì nhiều, rất nhanh đều chìm vào giấc ngủ sâu.
Ánh sao cực quang vẫn phiêu đãng lấp lánh trong màn đêm, rải xuống những sợi tinh quang dịu dàng. Bên ngoài cửa sổ ban công ký túc xá, mờ ảo hiện ra một bóng người đen.
Hắn mặc bộ quân phục trạm gác ngầm, quần áo bó sát phác họa vóc dáng cao lớn vạm vỡ, con số "1" thêu trên ngực lấp lánh ánh bạc nhàn nhạt trong đêm tối.
Hắn ngồi trên bệ cửa sổ, một chân hơi co lên, chân kia buông thõng ra ngoài cửa sổ, chiếc mặt nạ đen che khuất biểu cảm, chỉ lộ ra đôi mắt đen, lặng lẽ nhìn chăm chú vào chàng thanh niên tóc nâu đang ngủ trên giường trong phòng.
Rất lâu sau, hắn hơi ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời tinh vân. Cực quang hoa mỹ dừng lại trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, nơi ánh mắt chạm đến, đều là cảnh đẹp.
Thanh phong vô ngân, đêm lặng không tiếng động.
Trên chiếc tinh hạm xa xôi, vị nguyên soái trẻ tuổi mặc quân phục tạm thời kết thúc công việc trên đầu, ngước mắt nhìn lên khung trần
Nóc nhà và vách tường bên cạnh đã trở nên trong suốt, biển sao thu hết vào tầm mắt. Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía đông bắc, nơi có một hành tinh màu lam nhạt.
Đáy mắt hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo, ánh sáng tinh tú phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh, rực rỡ lấp lánh.
"Cảm ơn, ta thấy rồi." Hắn nhẹ giọng nói, tựa như thì thầm, “Ngủ ngon.”
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Tác giả có lời muốn nói:
Thiệu tổng: Gọi video? Không cần thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro