Chương 50.4

Hạ Thư Duẫn là sinh viên năm ba, chỉ còn hai tháng nữa là đến buổi diễn tốt nghiệp. Theo truyền thống của học viện âm nhạc Mặc Đại Nhĩ, mỗi sinh viên tốt nghiệp đều phải biểu diễn tốt nghiệp ở lễ đường, ít nhất phải trình diễn ba bản nhạc.

Trước đây Hạ Thư Duẫn vốn định từ bỏ biểu diễn, nhưng bây giờ anh ta đã tìm được hướng đi mới, liền đăng ký ba bản nhạc phi tinh thần lực do mình sáng tác.

Tuy đã đăng ký tiết mục, nhưng bản nhạc vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành . Khi sửa chữa bản nhạc, Hạ Thư Duẫn thỉnh thoảng sẽ đến hỏi ý kiến Thẩm Kỳ Nhiên.

Thẩm Kỳ Nhiên cũng vui vẻ thảo luận cùng Hạ Thư Duẫn, hai người đôi khi còn hẹn nhau cùng đến phòng luyện tập.

Hai người đi lại gần nhau, Âu Thụy và Owen là những người thân cận nhất với Thẩm Kỳ Nhiên, tự nhiên đều nhìn thấy. Âu Thụy ban đầu còn hơi lo lắng về những lời đồn, nhưng nghĩ đến bên cạnh Thẩm Kỳ Nhiên có người của Nguyên Soái đại nhân phái đến bảo vệ ngầm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, cậu cũng trở lại bình thường.

Nhưng Owen lại không nghĩ như vậy.

"Cậu không cảm thấy Hạ Thư Duẫn dạo này đi lại thân thiết với Kỳ Nhiên ca ca quá sao?" Cậu ta cau mày hỏi Âu Thụy.

"Thì có hơi, nhưng chẳng phải cũng là vì sửa bản nhạc sao."

Thẩm Kỳ Nhiên chính là tiên sinh R, chuyện này Owen không biết, Âu Thụy lại là một trong những người cảm kích, cho nên việc Hạ Thư Duẫn tìm Thẩm Kỳ Nhiên thảo luận về nhạc phi tinh thần lực, anh ta ngược lại rất có thể lý giải.

" Anh ta là một người thích làm cái loại nhạc phi tinh thần lực ít người nghe cũng thôi đi, cả ngày lôi kéo Kỳ Nhiên ca ca cùng đi làm, chuyện này là sao hả?" Owen nhỏ giọng lẩm bẩm, rõ ràng vô cùng bất mãn.

Một buổi chiều tà, Thẩm Kỳ Nhiên và Hạ Thư Duẫn cùng nhau luyện đàn xong, vừa ra đến thì gặp Âu Thụy và Owen vừa học xong môn tự chọn, bốn người liền cùng nhau đi về hướng ký túc xá. Đi được nửa đường, Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên "ái da" một tiếng, nói với Âu Thụy và Owen.

“ Tôi có việc muốn ra ngoài trường một chuyến, hai cậu về trước đi.”

"Có việc gấp sao?" Hạ Thư Duẫn quan tâm hỏi “Có cần tôi đi cùng cậu không?”

“Ha ha không cần đâu, tôi chỉ đi mua chút đồ, đi chậm sợ bên kia đóng cửa mất, tôi đi trước đây!”

Thẩm Kỳ Nhiên nhanh chóng chạy về phía cổng trường, Âu Thụy và Owen liếc nhau, đều hiểu ý trong lòng mà mỉm cười không nói.

"Chắc chắn là đi mua giấy viết thư rồi, lần trước tớ đã bảo cậu ấy nên mua nhiều một chút, nếu không sao mà đủ được chứ."

Âu Thụy vui vẻ nói. Thẩm Kỳ Nhiên mỗi tối đều viết thư cho Thiệu Hành ở trong ký túc xá, chuyện này cậu và Owen đều biết.

"Giấy viết thư?" Hạ Thư Duẫn lần đầu tiên nghe nói chuyện này, nghe Thẩm Kỳ Nhiên có vẻ thường xuyên viết thư, không khỏi vô cùng tò mò “Kỳ Nhiên có bạn thư cố định sao?”

"Đâu chỉ là bạn thư thôi, đó là..."

Âu Thụy đột nhiên ngậm chặt miệng.

Để che giấu thân phận, Thẩm Kỳ Nhiên sau khi đến học viện âm nhạc Mặc Đại Nhĩ thậm chí còn không đeo nhẫn cưới, chỉ sợ người khác từ đó liên tưởng đến thân phận thật của cậu.

Âu Thụy vừa may mắn vì mình kịp thời giữ được miệng, không để lộ chuyện Thẩm Kỳ Nhiên đã kết hôn, thì người bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

"Là chồng cậu ấy." Owen nói.

"Chồng?" Hạ Thư Duẫn tức khắc sững sờ

“Kỳ Nhiên cậu ấy... có bạn trai sao?”

"Không phải bạn trai, mà là chồng, kết hôn có giấy chứng nhận loại đó."

Bỏ mặc Âu Thụy liều mạng ra hiệu bằng mắt, Owen liếc nhìn Hạ Thư Duẫn

"Kỳ Nhiên ca đã kết hôn từ lâu rồi, quan hệ với chồng rất tốt, từ khi đến đây hai người ngày nào cũng viết thư cho nhau, ngọt ngào vô cùng."

Như để chứng minh lời mình nói, cậu lại quay sang Âu Thụy, “Đúng không?”

Âu Thụy ban đầu còn rất ngơ ngác, không hiểu Owen đột nhiên nhắc đến chuyện Thẩm Kỳ Nhiên đã kết hôn là vì cái gì, nhưng đối phương đã nói đến nước này, Âu Thụy dù chậm hiểu đến mấy cũng nhận ra. Cậu bất đắc dĩ liếc nhìn Hạ Thư Duẫn, gật đầu.

“Đúng vậy, Kỳ Nhiên có chồng, bất quá cậu ấy không thích khoe khoang tình cảm, ngày thường không mấy khi nhắc đến, cho nên cậu mới không biết đó thôi.”

"Là bạn của cậu ấy, chúng tôi đều rất vui khi thấy Kỳ Nhiên ca hạnh phúc ngọt ngào với người mình yêu" Owen nhìn Hạ Thư Duẫn, vẻ mặt bình thường, ánh mắt lại sắc bén lạ thường

“Anh cũng vậy đúng không, bạn học Hạ Thư Duẫn?”

Hạ Thư Duẫn mím môi, rất lâu sau mới thốt ra một nụ cười có chút miễn cưỡng.

"Đương nhiên." Anh nhẹ giọng nói

“Tôi đương nhiên... cũng vì cậu ấy cảm thấy vui.”

Ký túc xá của họ không cùng khu, ba người rất nhanh đã tách ra ở ngã rẽ. Hạ Thư Duẫn một mình đi trên con đường trở về, khi đi ngang qua một cây ngô đồng, cơ thể anh ta đột nhiên run lên kịch liệt, may mà kịp thời đỡ lấy thân cây, mới không bị ngã xuống.

—— Anh ta đang nói dối.

Hơi thở anh ta dồn dập, sắc mặt trắng bệch, vừa che đi cơn đau đầu, vừa run rẩy đưa tay lấy lọ thuốc trong túi.

—— Nhìn thấy người kia có được tình yêu hạnh phúc ngọt ngào, anh ta chẳng hề cảm thấy vui vẻ.

"Câm miệng!" Từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống từ trán, trái tim phảng phất bị thứ gì đó siết chặt, anh ta gần như không thể thở nổi, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Câm miệng!"—— Đừng lừa dối chính mình, chỉ có tôi hiểu anh nhất, bởi vì anh chính là tôi, tôi chính là anh.

Cuối cùng cũng cầm được lọ thuốc, anh ta khó khăn dựa lưng vào thân cây lớn, dùng bàn tay run rẩy vội vàng vặn mở nắp, đổ hết tất cả viên thuốc bên trong vào miệng.

—— Anh có thể làm ngơ tôi, nhưng anh không lừa dối được trái tim mình. Anh thích cậu ấy, đúng không?

Thuốc rất nhanh phát huy tác dụng, giọng nói văng vẳng trong đầu cuối cùng cũng dịu xuống. Ngực anh ta kịch liệt phập phồng, dựa lưng vào thân cây, chậm rãi trượt ngồi xuống đất.

Gió chiều mang theo hơi lạnh hiu quạnh, bóng tối thâm trầm dần nuốt chửng ánh tà dương cuối cùng. Thiếu niên vùi đầu vào đầu gối, ngồi dưới tán cây rất lâu, rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro