Chương 54.2
Số 1 lập tức nhắm mắt, dùng tinh thần lực quét ngang khắp khu học xá nhưng không phát hiện bất kỳ điều bất thường nào.
Nếu không ở thế giới thực, vậy thì ở trong một chiều không gian được cấu trúc bởi tinh thần lực..
Nhưng tinh thần lực của Số 1 chỉ có một phần nhỏ so sức mạnh của bản thể . Muốn trong thời gian ngắn nhất phá vỡ mê cung không gian, tìm ra vị trí thực sự của Hạ Thư Duẫn, thì bắt buộc Thiệu Hành đành phải tự mình ra tay.
Không chút do dự, người đàn ông đeo mặt nạ đưa một bàn tay ra không trung, như thể đang truyền đi một tín hiệu đặc biệt nào đó. Không gian xung quanh hắn lại một lần nữa bắt đầu chồng chất, đè nén, biến dạng.
Cơ thể hắn cũng theo đó bắt đầu vặn vẹo, cho đến khi tan rã thành một ánh sáng mờ ảo, cuối cùng lại dần ngưng tụ, trở thành một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Thiệu Hành xuất hiện ở đây, trán hắn lấm tấm mồ hôi, gân xanh nổi cộm ở thái dương, trong mắt cũng đầy tơ máu, làn da lộ ra ngoài có dấu hiệu rạn nứt.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng sức mạnh di chuyển vị trí đường dài xuyên qua nhiều tinh hệ, quả nhiên tinh thần lực có dấu hiệu sắp mất kiểm soát.
May mắn thay, hắn đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, biết cách duy trì sự cân bằng mong manh đó. Vì vậy, sau cơn đau dữ dội trong tinh thần ngắn ngủi, cơn đau hoành hành trong đầu dần tiêu tan, hơi thở của hắn nhanh chóng trở lại bình thường.
Hắn nhanh chóng dùng đầu ngón tay lướt về phía trước, rìa không gian ba chiều bị xé toạc, một hành lang không gian bị vặn vẹo lại xuất hiện. Không chút chần chừ, Thiệu Hành lập tức bước vào đó.
Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy tình hình hiện tại của mình cực kỳ không ổn.
Ý thức của cậu dường như bị xé làm đôi: một phần chìm đắm trong khúc nhạc tinh thần lực, tư duy và hành động đều không thể tự mình kiểm soát; phần còn lại lại hoàn toàn tỉnh táo, không ngừng kêu gào cậu mau chóng bình tĩnh lại.
Giống như rơi vào một cơn bóng đè vô cùng chân thực, chỉ là dù cậu giãy giụa thế nào cũng không tỉnh lại được.
Hạ Thư Duẫn – không, thực ra Thẩm Kỳ Nhiên không chắc đây có phải Hạ Thư Duẫn mà mình quen biết hay không. Dù vẫn là gương mặt đó, nhưng khi thiếu niên mỉm cười nhìn cậu , Thẩm Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Ánh mắt đối phương nhìn cậu giống như đang nhìn một con mồi, trong mắt chứa sự xem xét và đánh giá hài lòng – Hạ Thư Duẫn trước đây tuyệt đối sẽ không nhìn cậu như vậy.
Lúc này, họ không còn ở trong phòng học nhạc nữa. Thẩm Kỳ Nhiên cũng không biết đây là đâu, có lẽ là một ký túc xá sinh viên nào đó. Rõ ràng là buổi sáng, nhưng ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ lại là ánh hoàng hôn, trong phòng chỉ có hai người họ.
"Hạ Thư Duẫn" đã ngừng chơi đàn, gã đặt đàn violin sang một bên, rồi tùy ý ngồi xuống một chiếc giường, vẫy tay về phía Thẩm Kỳ Nhiên.
“Lại đây.”
Khi tiếng nhạc ngừng lại, sự giằng co và xé rách trong ý thức Thẩm Kỳ Nhiên cũng chấm dứt. Cậu cuối cùng cũng có thể suy nghĩ bình tĩnh trở lại, chỉ là hành động vẫn không chịu sự kiểm soát của mình. Nghe thấy "Hạ Thư Duẫn" gọi, cậu lập tức đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.
"Tháo chiếc vòng tay hộ thân của cậu ra." Đối phương ra lệnh.
Nội tâm Thẩm Kỳ Nhiên cực kỳ kháng cự, nhưng cậu không tự chủ đưa tay ra, tháo chiếc vòng tay hộ thân mà Thiệu Hành đã tặng xuống.
"Hạ Thư Duẫn" khẽ hừ một tiếng, như thể biểu lộ sự khinh miệt, nhưng lại cẩn thận không chạm vào chiếc vòng tay đó.
“Đừng sợ”
"Hạ Thư Duẫn" hạ giọng nhẹ nhàng. Gã dịu dàng nâng mặt Thẩm Kỳ Nhiên lên, cẩn thận xem xét, như thể đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
“Tôi không muốn làm tổn thương cậu đâu.”
Thẩm Kỳ Nhiên: "..." Quỷ mới tin ngươi ! Á á á á đồ biến thái bỏ tay ra!
Bàn tay thiếu niên lạnh như băng, gã vươn ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má Thẩm Kỳ Nhiên, cuối cùng dừng lại ở giữa trán cậu.
"Thư giãn đi, đừng chống đối," giọng của gã càng thêm mềm mại, ngữ điệu lên xuống có nhịp điệu, như đang ngâm nga một khúc hát ru.
“Xin hãy thử chấp nhận tôi.”
Tinh thần Thẩm Kỳ Nhiên lập tức căng thẳng cực lực phản đối, dùng mười phần sức lực để kháng cự gã .
Cậu không biết "Hạ Thư Duẫn" định làm gì mình, chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên đau nhói một chút, tiếp theo thiếu niên khẽ nhíu mày, như bị bật ra, đầu ngón tay lập tức rời khỏi trán cậu.
“Ừm?”
"Hạ Thư Duẫn" dường như rất ngạc nhiên. Gã nhìn chăm chú Thẩm Kỳ Nhiên một lúc, như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên lộ ra sự mừng rỡ khôn xiết.
"Cậu lại..." Trong mắt gã phát ra sự hưng phấn, đột nhiên cười ha hả.
“Thú vị thật... Tuyệt vời nhất là, cậu lại vẫn là Phu nhân Nguyên soái... Ha ha, thật sự rất thú vị!”
Thẩm Kỳ Nhiên bị tiếng cười của gã làm cho toàn thân dựng hết lông tơ. Lúc này, không biết từ đâu truyền đến một tiếng nổ lớn, cả căn phòng đều rung chuyển.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ trong nháy mắt tối sầm đi rất nhiều, dường như màn đêm có thể buông xuống bất cứ lúc nào. "Hạ Thư Duẫn" quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt trở nên u ám.
Gã đã đoán được tên vệ sĩ ngầm kia sẽ phá vỡ mê cung không gian, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy; tình hình bên phía Thẩm Kỳ Nhiên cũng hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của gã , đối phương vẫn còn ý thức riêng, gã cần phải thay đổi phương pháp.
“Chúng ta phải nhanh lên.”
Ngón tay lạnh lẽo của gã vuốt ve một chút ở cổ Thẩm Kỳ Nhiên, sau đó cúi người, dùng miệng cắn vào đó. Thẩm Kỳ Nhiên toàn thân nổi da gà, nhưng cậu không thể nhấc nổi dù chỉ một ngón tay, chỉ có thể vừa chịu đựng sự ghê tởm, vừa điên cuồng chửi rủa trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro