Chương 76.1
Cuộc sống làm việc của Thẩm Kỳ Nhiên tại trung tâm nghiên cứu tinh thần lực thuộc quân đội cứ thế bắt đầu.
Tiến sĩ Langdon vô cùng coi trọng dự án này, vì vậy anh ta đã mở một bộ phận mới và Thẩm Kỳ Nhiên được bổ nhiệm làm trưởng bộ phận. Văn phòng riêng của cậu nhanh chóng được trang bị đầy đủ, đó là một căn phòng rất rộng rãi.
Ngoài chiếc đàn dương cầm và các thiết bị thu âm nhạc cần thiết, còn có một số dụng cụ tinh vi để thu thập dữ liệu. Bên ngoài văn phòng, một tấm biển bắt mắt được treo lên – "Bộ phận Nghiên cứu Âm nhạc Phi Tinh Thần Lực".
Langdon còn bố trí cho cậu hai trợ lý, nam là Kerry và nữ tên Anne. Cả hai đều có lý lịch học tập chuyên sâu về âm nhạc và cũng là fan của R Tiên Sinh.
Sau khi nghe "Nhẹ Nhàng", họ đều rất hứng thú với âm nhạc phi tinh thần lực, vì vậy đã xung phong làm trợ lý cho Thẩm Kỳ Nhiên.
“Những thứ liên quan đến dữ liệu cậu không cần tốn quá nhiều sức lực, Kerry và Anne sẽ giúp cậu tổng hợp và phân tích” Langdon nói.
“Cậu chỉ cần tập trung vào việc sáng tác của mình là đủ.”
Trên đời, điều hạnh phúc nhất không gì hơn việc được làm điều mình yêu thích, đồng thời còn có thể kiếm tiền. Thẩm Kỳ Nhiên vô cùng hài lòng với công việc này.
Giai đoạn này cậu có trạng thái cực tốt, cảm hứng dồi dào, liên tiếp sáng tác thêm vài ca khúc mới. Khi phát hành trên nền tảng Lục Bá Vân, các tác phẩm cũng nhận được phản hồi rất tích cực.
Doanh thu từ trả phí và bản quyền tăng vọt, chỉ trong một tháng, Thẩm Kỳ Nhiên đã kiếm lại đủ số tiền nợ nhà Thiệu trên sổ sách. Sau này dù cậu không phát hành thêm ca khúc mới, chỉ cần nhận lương quân đội một cách đều đặn, cũng đủ để cậu không phải lo lắng về tiền bạc sau khi rời thủ đô.
Sau giai đoạn sáng tác đỉnh cao, khi không có cảm hứng, Thẩm Kỳ Nhiên cũng sẽ cùng các trợ lý phân tích và nghiên cứu dữ liệu. Họ cần quan sát và ghi lại ảnh hưởng của âm nhạc phi tinh thần lực đối với bệnh nhân tinh thần lực, và thường xuyên phối hợp với bộ phận y tế của quân đội.
Theo lời mời của bộ phận y tế, Thẩm Kỳ Nhiên thỉnh thoảng sẽ đến tận nơi biểu diễn các ca khúc phi tinh thần lực cho bệnh nhân, để xem liệu có sự thay đổi rõ rệt nào giữa việc nghe nhạc thu sẵn và nghe biểu diễn trực tiếp.
Một lần, sau khi Thẩm Kỳ Nhiên kết thúc buổi biểu diễn, các trợ lý đang vội vàng nhập dữ liệu thu thập được vào hệ thống.
Thẩm Kỳ Nhiên đang sắp xếp lại bản nhạc trên giá đàn thì một trong những đối tượng quan sát dữ liệu của họ – một cô bé mười tuổi – rụt rè đi đến bên cạnh Thẩm Kỳ Nhiên.
“Anh ơi, anh đánh đàn hay quá, bài hát cũng dễ nghe nữa ạ.”
Cô bé bệnh nhân này Thẩm Kỳ Nhiên đã gặp nhiều lần. Cô bé đã bị đau đầu suốt ba năm, nhưng các cơ quan não bộ không có điều gì bất thường.
Cuối cùng, được chẩn đoán là do tinh thần lực không ổn định gây ra. Nhiều phương pháp điều trị không có hiệu quả với cô bé, nhưng âm nhạc phi tinh thần lực lại có thể giảm đau đầu rõ rệt.
Vì hiệu quả thấy rõ, cô bé cũng là đối tượng quan sát trọng điểm của Thẩm Kỳ Nhiên và cộng sự.
“Anh có thể dạy em không ạ? Em cũng muốn học.” Cô bé dường như rất ngượng ngùng, giọng càng nói càng nhỏ
“Em… em cũng muốn học loại nhạc không cần tinh thần lực mà vẫn có thể chơi được.”
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức gật đầu, cười nói: “Được chứ.”
Cậu nhớ rằng khi xem hồ sơ bệnh án của cô bé, quả thực có nhắc đến việc cô bé rất yêu thích âm nhạc khi còn nhỏ. Vì tinh thần lực không ổn định, cô bé không thể tự mình chơi nhạc.
Nhưng nếu không sử dụng tinh thần lực, việc chơi một số bản nhạc phi tinh thần lực đơn giản đương nhiên không thành vấn đề.
Phía trợ lý vẫn cần thêm thời gian để nhập dữ liệu, Thẩm Kỳ Nhiên trực tiếp nhường chỗ, để cô bé ngồi vào trước đàn dương cầm. Cô bé có chút kiến thức cơ bản về đàn, tư thế đặt tay trên đàn rất chuẩn.
Thẩm Kỳ Nhiên hướng dẫn cô bé chơi vài bản nhạc rất đơn giản, đều là những bài hát thiếu nhi trong thế giới cũ của cậu. Cô bé có trí nhớ rất tốt, chỉ đàn một lần đã nhớ.
Cô bé vui vẻ lặp lại những bản nhạc đơn giản đó, trong mắt lóe lên ánh sáng rạng ngời, cho đến khi người nhà đến đón mới lưu luyến dừng tay.
“Anh ơi, tuần sau anh còn đến nữa không ạ?” Cô bé mắt mong đợi hỏi.
Thẩm Kỳ Nhiên cười gật đầu: “Có chứ.”
“Vậy, vậy tuần sau anh lại dạy em thêm vài bài hát mới được không ạ?”
Thẩm Kỳ Nhiên xoa đầu cô bé: “Được thôi.”
Mẹ cô bé cảm kích gật đầu với Thẩm Kỳ Nhiên. Cô không biết thân phận của Thẩm Kỳ Nhiên, chỉ biết đối phương thỉnh thoảng đến, chơi một số bản nhạc phi tinh thần lực.
Con gái mình rất yêu thích loại nhạc này, và chứng đau đầu hành hạ bấy lâu cũng cải thiện rõ rệt, cả gia đình đều vô cùng vui mừng và cảm kích.
“Con chào bác sĩ Thẩm đi.” Mẹ nói với cô bé.
“Anh trai bảo anh không phải bác sĩ mà.” Cô bé ngây thơ sửa lời mẹ “Anh ấy dạy con chơi đàn, là thầy giáo của con.”
Cô bé quay sang Thẩm Kỳ Nhiên, vẫy tay, nụ cười nở rộ như hoa “Chào thầy Thẩm ạ.”
Thẩm Kỳ Nhiên cũng mỉm cười vẫy tay lại: “Chào em.”
Nhìn theo hai mẹ con rời đi, Thẩm Kỳ Nhiên quay đầu lại, thấy hai trợ lý đã nhập xong dữ liệu, đang đứng sau lưng nhìn cậu với ánh mắt sáng rực.
Thẩm Kỳ Nhiên: “? Sao vậy?”
Trợ lý Anne ngượng ngùng lè lưỡi, vẻ mặt mong đợi và hồi hộp hỏi: “Trưởng bộ phận, chúng em cũng muốn học chơi nhạc phi tinh thần lực theo anh, được không ạ?”
“Hai người không phải đều tốt nghiệp học viện âm nhạc sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên tò mò nói. Mặc dù những người quen với việc chơi nhạc tinh thần lực có thể cảm thấy hơi khó thích nghi khi chơi nhạc phi tinh thần lực, nhưng nếu có bản nhạc có sẵn, đây không phải là điều quá khó khăn.
“Nhưng bọn em không biết chơi dương cầm ạ.”
Trợ lý Kerry vẻ mặt đau khổ nói.
Nhạc cụ chính mà cả hai học không phải là dương cầm. Mấy ngày nay đi theo Thẩm Kỳ Nhiên, thấy cậu chơi nhiều, cũng không tránh khỏi ngứa nghề, muốn học theo.
“Được thôi.”
Thẩm Kỳ Nhiên đồng ý. Dù sao cũng đã hứa với cô bé kia rồi, dạy thêm một hai người nữa cũng không sao. “Lần sau khi tôi dạy đứa bé đó, hai cậu cũng đến nghe và học hỏi nhé, được không?”
Cả hai lập tức gật đầu lia lịa: “Được ạ được ạ, cảm ơn trưởng bộ phận!”
Thấy hai người họ vui vẻ như vậy, Thẩm Kỳ Nhiên giật mình, đột nhiên có một ý tưởng khác. Dự án hiện tại của họ cần một lượng lớn các bản nhạc phi tinh thần lực làm cơ sở, hơn nữa chất lượng không thể quá thấp.
Chỉ dựa vào một mình Thẩm Kỳ Nhiên sản xuất thì không đủ. Gần đây cậu vẫn luôn cân nhắc làm thế nào để giải quyết vấn đề này, hôm nay đột nhiên nghĩ .Nếu bản thân không thể lo hết quá nhiều việc, vậy thử xem liệu có thể tìm ra nhân tài trong lĩnh vực này không phải tốt hơn sao?
Hứng thú là người thầy tốt nhất. Tìm một số người có hứng thú và muốn học nhạc phi tinh thần lực, biết đâu trong số đó lại có người có thể giúp được mình?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro