Chương 84.1
Thẩm Kỳ Nhiên cứng người, bản năng muốn phủ nhận, nhưng… cuối cùng lại chẳng nói được lời nào.
“Thật ra cậu không cần bận tâm, Khảm Bella đã có vị hôn phu, chỉ hơn một tháng nữa là cô ấy sẽ xuất giá.”
Heather ra hiệu cho người pha chế mang đến một ly đồ uống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kỳ Nhiên. Thần thái của hắn tùy tiện, như thể chỉ đang thuận miệng trò chuyện
“ Cô ấy và Thiệu Hành chẳng qua là tình bạn , cộng thêm vài phần cảm kích vì ân cứu mạng. Hơn nữa, việc cô ấy thân cận với Thiệu Hành ở đây cũng là để cho người khác thấy, dù sao, đây cũng không phải một buổi yến tiệc bình thường.”
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người. Cậu theo bản năng nhìn xuống tầng dưới. Hôm nay có rất nhiều sứ thần nước ngoài tham dự yến tiệc, ánh mắt của họ vẫn luôn cố ý hay vô tình liếc nhìn bàn của Thiệu Hành. Đối với những ánh nhìn dò xét đó, Thiệu Hành và những người khác không thể không nhận ra.
Đúng như Heather đã nói trước đó :
“Với tư cách là đại diện đoàn ngoại giao, chỉ cần ra khỏi lãnh thổ quốc gia, mỗi lời nói cử chỉ của chúng ta đều đại diện cho Đế quốc Lehmann.”
Trong nguyên tác cũng đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng Đế quốc Lehmann đã trải qua muôn vàn khó khăn mới giành được độc lập từ Liên Bang chủ quốc, phải đối mặt không chỉ hiểm họa từ Trùng Tộc mà còn cả sự thèm muốn và thù hận từ Liên Bang.
Để sinh tồn, họ cần phải gắn kết chặt chẽ với các quốc gia bang giao. Sự ưu ái và lễ độ mà hoàng thất Ni A Á dành cho sứ thần Đế quốc Lehmann rõ ràng là một tín hiệu cho thấy một liên minh vững chắc.
“Vì sao anh lại nói với tôi những điều này?” Thẩm Kỳ Nhiên không khỏi liếc nhìn Heather.
Đối phương mỉm cười: “Nếu tôi không nói, e rằng cậu sẽ phải buồn bực suốt cả buổi tối nay.”
Thẩm Kỳ Nhiên im lặng một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi đến vậy.”
Lời này không biết thế nào lại chạm đúng điểm cười của Heather. Hắn ta đột nhiên cười ha hả, rất lâu sau mới cảm thán nói một câu.
“Cậu và quá khứ thật sự không giống nhau.”
Hắn nói “Nếu là cậu của quá khứ, đã lập tức ngồi vào lòng Thiệu Hành để tuyên bố chủ quyền rồi, chứ không phải một mình ở đây mà giận dỗi.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “……”
Đúng là chuyện mà nguyên chủ có thể làm được.
Heather nhận ly rượu từ người pha chế, nhấp một ngụm, đột nhiên nói.
“Cậu còn nhớ chuyện lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt không?”
Thẩm Kỳ Nhiên không nói tiếp.
Trong nguyên tác không có nhắc đến chuyện quá khứ của nguyên chủ và Heather. Cậu trước sau không biết Heather hiểu về nguyên chủ đến mức nào. Lúc này, nói nhiều sẽ sai nhiều. May mắn là Heather dường như cũng không định để cậu hồi tưởng chuyện cũ, mà tự mình tiếp lời.
“Hoàn cảnh lúc đó, cũng có chút tương tự với bây giờ.”
Ánh mắt hắn lướt qua đám đông đang ăn uống linh đình dưới lầu, khẽ cười. Lúc đó cũng đúng dịp lễ mừng kiến quốc của Đế quốc Lehmann, hoàng cung tổ chức yến tiệc chúc mừng long trọng. Thẩm Hoa đưa cô con gái kế Thẩm Mộng Lam mới vừa bước vào giới xã giao đến tham dự yến tiệc.
Khi đó, con đường quan lộ của Thẩm Hoa thuận buồm xuôi gió, đắc ý xuân phong. Thẩm Mộng Lam dung mạo lại kiều diễm như hoa, tự nhiên nhận được sự ưu ái của rất nhiều nam thanh niên trẻ tuổi, quả thực như chúng tinh phủng nguyệt.
-- Đắc ý xuân phong : tinh thần vui vẻ, tự hào , mãn nguyện
-- Chúng tinh phủng nguyệt : mọi người xung quanh ngưỡng mộ, tôn vinh ,tập trung sự chú ý.
Mặc dù Thẩm Kỳ Nhiên cũng tham dự yến tiệc, nhưng tin tức cậu không được sủng ái trong Thẩm gia thì ai cũng biết. Trên người cậu chỉ có thể mặc những bộ lễ phục cũ lỗi thời, chỉ có thể lặng lẽ đứng ở ngoài đám đông như một cây cảnh trang trí.
“Lúc đó cậu đứng trong một góc, nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Lam trong đám đông, ánh mắt đó thật là thú vị vô cùng.”
Vừa không cam lòng, vừa cực kỳ ngưỡng mộ, lại mang theo vài phần âm trầm và oán độc. Bề ngoài là bộ dạng cúi đầu rũ mắt dễ bị bắt nạt, nhưng thực tế lại là một con rắn độc nóng lòng muốn thử, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Lúc đó Heather đã cảm thấy người này, có chút thú vị.
Nếu được bồi dưỡng tốt, sẽ là một con chó rất hữu dụng.
“Nhưng bây giờ cậu đã không còn ánh mắt đó nữa.”
Heather nhấp một ngụm rượu, ngữ khí nghe không ra là trào phúng hay cảm thán,
“Thật đáng tiếc.”
“Con người luôn sẽ thay đổi.” Thẩm Kỳ Nhiên bình thản nói.
“Một người không thể nào vô duyên vô cớ mà thay đổi, nguyên nhân nội tại hay ngoại cảnh, dù sao cũng phải chiếm một phần.” Heather nhìn cậu
“Cậu là vì điều gì vậy? Chẳng lẽ vì tình yêu? Hay là… nguyên nhân khác?”
Heather nhìn cậu với ánh mắt rất vi diệu, điều này khiến Thẩm Kỳ Nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ. Đêm nay Heather nói quá nhiều chuyện quá khứ, Thẩm Kỳ Nhiên mơ hồ cảm thấy đối phương có phải đang nghi ngờ điều gì không…
May mắn thay, người pha chế cuối cùng cũng mang đến ly Cocktail của cậu. Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng đi nhận, nhưng lại bị Heather ngăn lại.
“Cậu tửu lượng không tốt, đừng uống thứ này, mượn rượu giải sầu không phải là thói quen tốt đâu.”
Hắn đưa cho Thẩm Kỳ Nhiên một ly nước trái cây nguyên chất đang trong tầm tay mình
“Uống cái này còn hơn, giải nhiệt.”
Thẩm Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày không dễ phát hiện, nhưng cậu không từ chối, thuận theo nhận lấy ly nước trái cây đó.
“Cảm ơn Điện Hạ có lòng.” Cậu liếc nhìn về phía xa
“Công chúa La Ti và họ vẫn đang đợi tôi, xin cho phép tôi cáo từ trước, chúc Điện Hạ có một buổi tối vui vẻ.”
Heather gật đầu. Hắn nhìn Thẩm Kỳ Nhiên rời đi, cho đến khi đối phương ngồi trở lại giữa La Ti và những người khác, hắn mới thu lại ánh mắt.
Thẩm Kỳ Nhiên đương nhiên không thể uống thứ mà Heather đưa cho mình. Ngồi trở lại không lâu, cậu liền tìm một cơ hội lén đổ ly nước trái cây đó đi.
Cậu nhìn thấy Heather bưng ly rượu rời khỏi khu vực pha chế, không biết đi đâu, có lẽ là lại trở lại đại sảnh tầng một để tham gia giao tiếp.
“Kỳ Nhiên, sắc mặt cậu dường như không được tốt lắm.”
Công chúa La Ti nhỏ giọng nói “Có phải quá mệt mỏi không?”
Thẩm Kỳ Nhiên lấy lại tinh thần, xin lỗi mỉm cười với thiếu nữ: “Có thể là tối qua không ngủ ngon, nên hơi mệt mỏi.”
“Nếu mệt mỏi thì nên về nghỉ ngơi sớm đi.” Công chúa La Ti ân cần nói
“Chúng ta ngày mai rảnh thì lại gặp nhau nhé? Tôi còn muốn nhờ cậu chỉ dạy thêm về việc chơi nhạc phi tinh thần lực đó.”
“Đương nhiên có thể, Công chúa Điện Hạ.” Thẩm Kỳ Nhiên cười
“Vậy chúng ta ngày mai gặp lại.”
Chào tạm biệt từng người đang ngồi, Thẩm Kỳ Nhiên vừa đi ra ngoài vừa nhắn tin cho Thiệu Hành, sau đó đi xuống lầu và ra bằng cửa phụ .
Sau khi Thẩm Kỳ Nhiên rời đi, không lâu sau có người đến truyền lời rằng Quốc Vương Bệ Hạ có việc tìm Công chúa La Ti, La Ti cũng nhanh chóng rời đi. Nhân vật chính không còn ở đó, những người đang ngồi đều cảm thấy mất hứng thú, không lâu sau cũng lần lượt tản đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro