Chương 90.1

Việc đi gặp Heather không phải là điều dễ dàng. Quân bộ và Heather được xem như hai thế lực đối lập. Thẩm Kỳ Nhiên, với thân phận là phu nhân Nguyên soái, nếu bị người khác nhìn thấy lén lút qua lại với Heather, khó tránh khỏi sẽ gây ra nhiều đồn đoán, thậm chí là lời đồn đại lan truyền khắp nơi.

Thẩm Kỳ Nhiên cân nhắc kỹ lưỡng, mượn danh nghĩa đến thăm Tam hoàng tử Iseah điện hạ, đi một chuyến hoàng cung.

Iseah vô cùng hoan nghênh sự có mặt của Thẩm Kỳ Nhiên. Trên thực tế, hắn đã đưa ra rất nhiều lời mời, hy vọng có thể nghe Thẩm Kỳ Nhiên biểu diễn trực tiếp, chỉ là vì thời gian không thuận tiện, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn luôn không thể đến.

"Mời được cậu đến đây thật sự còn khó hơn lên trời” Iseah than thở.

“Xin lỗi, trước đây thời gian của tôi thực sự không sắp xếp được, là lỗi của tôi” Thẩm Kỳ Nhiên cười nói xin lỗi

“Hôm nay điện hạ muốn nghe gì, tôi sẽ đàn cho ngài cái đó, bao lâu cũng được.”

Iseah cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng. Vì yêu thích âm nhạc, vị Tam hoàng tử điện hạ này có một phòng khách chuyên dùng để tiếp đãi các nhạc sĩ. Bên trong là một sân khấu biểu diễn chuyên nghiệp cỡ nhỏ, đầy đủ các loại nhạc cụ, một dàn nhạc đến đây biểu diễn cũng không thành vấn đề.

Bức tường phía đông của phòng khách có một cửa sổ kính lớn sát đất, đối diện với một vườn hoa hồng trong hoàng cung. Gió nhẹ thổi qua, có thể nhìn thấy những đóa hoa kiều diễm lay động theo gió.

Cảnh đẹp kết hợp với âm nhạc, có thể nói là sự hưởng thụ cả về thị giác lẫn thính giác.

Hai người cũng coi như là bạn bè khá thân thiết, Thẩm Kỳ Nhiên tự nhiên và hào phóng ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, biểu diễn cho Iseah vài bản nhạc mới sáng tác gần đây.

Iseah hứng thú dạt dào, hắn có tài năng lớn trong việc thẩm định và thưởng thức âm nhạc, gần đây đặc biệt yêu thích các bản nhạc phi tinh thần lực. Sau mỗi bản nhạc của Thẩm Kỳ Nhiên, Iseah đều nhận xét một phen. Hai người đang trò chuyện rất vui vẻ, đột nhiên có người hầu gõ cửa bước vào, cung kính nói với Iseah.

“Điện hạ, Tử tước Khẳng Trạch đến thăm.”

Iseah kinh ngạc nhướng mày. Thẩm Kỳ Nhiên nhận ra, trong mắt hắn thoáng qua một tia vui sướng, nhưng chỉ rất nhạt nhòa và thoáng qua, rất nhanh lại trở nên nghiêm nghị.

“Bảo hắn đợi” Iseah quay đầu đi, làm ra vẻ lạnh nhạt

“Ta đang tiếp đãi khách.”

Người hầu theo tiếng lui ra, như thể đã quá quen với điều này. Thẩm Kỳ Nhiên liếc nhìn Iseah, nâng tay lên, lại đàn một bản nhạc mới. Iseah nhìn như đang chăm chú lắng nghe, nhưng thực ra có chút thất thần.

Một khúc nhạc kết thúc, vị hoàng tử trẻ tuổi này không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang nhìn vườn hồng xa xa mà xuất thần.

“Điện hạ? Iseah điện hạ?”

Thẩm Kỳ Nhiên gọi vài tiếng, đối phương mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

“Xin lỗi.” Iseah cũng nhận ra sự thất thố của mình, có chút hổ thẹn nói.

“Ta vừa rồi đã thất thần.”

Thẩm Kỳ Nhiên mỉm cười đứng dậy, hành lễ với Iseah.

“Điện hạ, thời gian không còn sớm, tôi cũng nên cáo từ.”

Iseah đương nhiên hiểu đối phương vì sao đột nhiên xin phép ra về, nhưng hắn cũng thực sự không nói nên lời giữ lại, chỉ có thể nói: “Được, ta sẽ cho người đưa cậu về.”

Thẩm Kỳ Nhiên nói lời cảm ơn. Khi đứng dậy khỏi cây đàn dương cầm, ánh mắt cậu lướt qua vườn hồng ngoài cửa sổ, hơi dừng lại một lát. Iseah nhạy bén nhận ra điều này. Hắn vốn đang cảm thấy có lỗi vì đã tiếp đãi không chu đáo, liền lập tức nói.

“Thời tiết này chính là lúc hoa hồng nở đẹp nhất. Nếu Kỳ Nhiên cậu muốn thưởng thức, ta có thể cho người đưa cậu qua đó.”

“Cảm ơn điện hạ.” Thẩm Kỳ Nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng, “Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”

Một người hầu dẫn Thẩm Kỳ Nhiên rời đi. Khi đi ngang qua đại sảnh bên ngoài, Thẩm Kỳ Nhiên quả nhiên nhìn thấy Khẳng Trạch. Hai người ngầm hiểu mà không nói ra, liếc nhìn nhau, nhưng lại như không quen biết, mỗi người đều dời ánh mắt đi.

Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Thẩm Kỳ Nhiên rất nhanh đã đến vườn hoa hồng. Cậu từ chối người hầu đi cùng, một mình tiến vào trong vườn.

Đây chỉ là một khu vườn nhỏ trong hoàng cung, nhưng vẫn được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ. Trung tâm khu vườn có một mê cung được cắt tỉa từ những bụi cây xanh mướt.

Những đóa hoa hồng tươi tốt, rực rỡ điểm xuyết trong đó, nhưng dưới những tán lá xanh lại ẩn chứa đầy gai nhọn. Khi đi dọc theo những bụi hồng, cảm giác như đang băng qua một con đường đầy gai góc.

Trung tâm mê cung hoa hồng có một đài phun nước với kiến trúc độc đáo. Những cành hoa bằng bạch ngọc phun ra dòng nước trong vắt. Đã có người chờ ở đó. Nghe thấy tiếng bước chân, người đó quay đầu lại.

Thẩm Kỳ Nhiên quỳ một gối xuống đất, cúi đầu hành lễ với đối phương.

“Điện hạ Heather.”

So với lần giằng co gặp mặt trước, lúc này Thẩm Kỳ Nhiên đã ở trong tư thế phục tùng và kính cẩn. Heather lộ ra vẻ mặt hài lòng. Hắn đi đến trước mặt Thẩm Kỳ Nhiên, ra hiệu đối phương đứng dậy.

“Ngoan ngoãn sớm như vậy không phải tốt hơn sao?” Hắn cười như không cười nói

“Ta đã nói sớm rồi, cậu nên biết chừa cho mình một đường lui. Nếu lúc trước cậu không quyết liệt muốn phân rõ giới hạn với ta như vậy, ta có lẽ cũng không đến mức khiến cậu trở thành Tộc Duệ.”

Nếu không nói chuyện với Khẳng Trạch trước đó, Thẩm Kỳ Nhiên có lẽ đã tin. Nhưng hiện tại cậu đã biết Heather biến mình thành Tộc Duệ không chỉ đơn giản là muốn cậu nghe lời.

Tuy nhiên, lý trí hiểu rõ là một chuyện, nhưng trước mặt Thứ Hoàng, bất kể đối phương nói gì, cậu đều theo bản năng muốn chấp nhận và tin tưởng.

“Đúng vậy.” Thẩm Kỳ Nhiên cúi đầu, ngoan ngoãn nói

“Trước đây tôi thật sự đã quá thất lễ với ngài, tôi vô cùng hối hận.”

“Cậu biết là tốt rồi.”

Heather kéo tay trái của cậu, như thể đang đánh giá một chiến lợi phẩm yêu thích, hài lòng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn màu đen trên ngón út tay trái Thẩm Kỳ Nhiên.

☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️

Editor: 200 Chương kịch sàn r nha mấy bà .Mấy bà vào trang của tui để xem phần 2 nhe

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro