81 - 85
Lưu ý: sẽ có chút thủy tinh. Nhưng đừng lo lắng ( ^ω^ ) iu mn.
81.
Hoàng đế thoáng cau mày. Bên tai bất ngờ vang lên thanh âm chói tai của tiểu tử Trương Sinh rồi tắt ngúm. Hoàng đế nhất thời còn tưởng nghe nhầm.
Ngó lơ tên hoàng vương đang ba hoa với Từ tướng quân về mấy chiến tích huy hoàng thời trẻ của hắn. Tầm mắt hoàng đế đảo một vòng khắp sảnh tiệc.
Trương Sinh? Không có.
Vương tử? Cũng không có.
Lý công công? Đã mang thái giám nô tì thu xếp nơi nghỉ ngơi cho các quan viên.
Hoàng đế: "..."
Hoàng đế nhìn thái tử ngồi dưới kim tọa, phía bên kia hoàng vương lại trống trơn. Trong lòng ẩn ẩn có chút bất an. Hoàng đế vẫy tay, nô tài bên cạnh tiến đến thái tử. Thái tử sau đó mới chậm rì rì bước đến chỗ hoàng đế.
"Hoàng nhi, Trương Sinh đâu?"
"Phụ hoàng, trời về đêm lạnh, con đã sai y đi lấy áo choàng cho người." Thái tử đáp, lại thấy sắc mặt hoàng đế vi diệu, hỏi "Phụ hoàng, có chuyện gì sao?"
"Vương tử Nguyệt quốc không thấy." Hoàng đế thấp giọng.
Thái tử: "... Ách."
Thái tử cũng như hoàng đế, đảo mắt một vòng quanh sảnh tiệc, ngoài các thái giám nô tì luân phiên mang rượu và thức ăn ra vào, thì trong sảnh thiếu đúng Trương Sinh và vương tử.
Thái tử: "..."
Thái tử vẫn nhớ rõ mặt si mê của vương tử khi nhìn thấy Trương Sinh trong bộ dạng nam cải nữ trang. Hậu hội săn thái tử cũng nghe ám vệ bẩm báo những hành động của vương tử đối với y.
Thái tử có chút hiểu cảm xúc của Lý công công khi biết sự việc và có cảm giác hận rèn sắc không thành thép đối với Trương Sinh. Càng giận hơn vì Trương Sinh không chút bận tâm tâm tư vương tử với y. Không khác gì mấy đệ đệ không biết bơi nhưng vẫn đòi đi sông chơi.
Mẹ nó. Bổn cung muốn chửi thề.
82.
Vườn thượng uyển.
Trương Sinh lưng tựa vào lòng ngực rắn chắc của vương tử. Bàn tay hắn không chút kiêng dè nắm cằm bắt y ngẩng đầu lên. Trương Sinh không kịp đề phòng chỉ có thể thuận theo, mở to mắt kinh ngạc nhìn vương tử. Chỉ thấy vương tử bày ra ánh mắt kinh ngạc nhìn y, sau đó rất nhanh chuyển sang vẻ mặt mê man, miệng run run thốt lên một câu:
"Tiểu mỹ nhân?"
Trương Sinh: "???"
Trương Sinh bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản chuyên nghiệp, nhưng nội tâm bên trong y lại đang không ngừng gào thét. Trương Sinh không trả lời câu hỏi, chỉ muốn lách người né khỏi vòng tay hắn. Nhưng Trương Sinh nhận ra thằng này sức lực kinh hồn. Y né trái tránh phải, ra sức giẫy một chút vẫn không lay chuyển được, cằm nhỏ bị hắn nắm cũng không buông.
Trương Sinh cố gắng thuyết phục bản thân hắn không nhận ra mình. Sau đó trưng ra nụ cười thương hiệu quen thuộc, một tay vẫn ôm áo choàng, một tay hơi vỗ vỗ tay vương tử đang níu cằm mình, nhẹ nhàng nói:
"Vương tử, ngài nhận lầm người rồi. Nô tài chỉ là thái giám bình thường đang phụng ý thái tử điện hạ đi lấy áo choàng thôi. Xin ngài buông ra để nô tài mang áo về sảnh tiệc. Chậm trễ nô tài sẽ bị phạt nên là cầu ngài..."
"Là nàng, ta không nhận lầm!" Vương tử ngắt lời Trương Sinh, phát hiện tiểu mỹ nhân phủ nhận, dưới hơi rượu, vương tử vừa tức vừa tủi, khàn giọng hỏi Trương Sinh "Tại sao lại trốn ta?"
Trương Sinh rối rắm, có chút khó xử: "Vương tử, nô tài là thái giám. Ngài đừng..."
Vương tử lại ngắt lời Trương Sinh: "Rõ ràng là nàng mà..." Vương tử cảm thấy khóe mắt hơi nóng, hắn cứ thế vòng tay ôm lấy Trương Sinh. Tựa đầu lên vai y, nhỏ giọng nỉ non "Đừng trốn ta mà..."
[Đm đm đm!!!]
[Đm ngươi đừng có vừa ôm vừa khóc nha a a a.]
[Huhu cứu mạnggggg.]
[Nước mắt nữ nhi đã khó đối phó, nước mắt nam nhân càng khó a a a.]
Trương Sinh xoắn xuýt, y không nhận ra tư thế giữa mình và vương tử có bao nhiêu ám muội. Trương Sinh vẫn ôm ghì lấy áo choàng, bàn tay còn lại liên tục vỗ lên tay vương tử. Thấp giọng trấn an:
"Vương tử, vương tử. Ngài say rồi, ngài buông nô tài ra. Nô tài sẽ kêu người đến đưa ngài về ngoại viện nghỉ ngơi nhé. Có được không? Vương tử?"
Nhận thấy đối phương đã không còn run rẩy, vòng tay đang ghì chặt eo mình cũng dần nới lỏng. Trương Sinh trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lại ra sức trấn an:
"Vương tử, vương tử. Hiện tại nô tài còn có việc, nếu chậm trễ sẽ bị trách phạt. Nên cầu ngài buông nô tài ra để nô tài hoàn thành phần việc của mình nhé. Có được không? Còn ngài thì theo thái giám khác về ngoại viện nha?"
"Không cho nàng đi..."
Vương tử vẫn tựa đầu vào vai y, nghe Trương Sinh nói đi lại rúc đầu vào hỏm cổ y khiến Trương Sinh nhột tới phát ra tiếng cười. Ánh mắt vương tử dừng lại ở vành tai đỏ bừng(vì nhột) của y. Không biết ma xui quỷ khiến gì, hắn lại há miệng, ngậm lấy vành tai non mềm đó, vươn lưỡi ra liếm rồi lại ngậm. Thậm chí còn tham lam hôn lên.
Hai đời Trương Sinh thanh tâm quả dục. Chưa từng trải qua những hành động thân mật mờ ám như vậy. Nhưng không ăn thịt heo vẫn thấy heo chạy, y vẫn biết hành động này có ý gì. Trương Sinh chật vật né tránh. Y không dám lên tiếng vì nếu có người phát hiện vương tử Nguyệt quốc xảy ra hành vi vô sĩ với thái giám, sẽ hủy hoại thanh danh hắn, gián tiếp ảnh hưởng hoà bình hai nước. Chưa kể Trương Sinh tương lai là thái giám hầu cận của thái tử, cũng sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến cả thanh danh lẫn thể diện của thái tử. Nghĩ thế, Trương Sinh chỉ có thể ngậm miệng trốn tránh. Trong lòng lại gào thét kêu cứu.
Nhưng vương tử dưới tác động của men rượu, lại thêm khung cảnh đêm khuya thúc đẩy. Hắn bế xốc Trương Sinh lên đi vào khu vực hòn non bộ. Trương Sinh cảm thấy trời đất xoay chuyển, y chưa kịp định thần đã bị đặt nằm xuống thảm cỏ. Bốn phía đều được bao quanh bởi những hòn non bộ.
Trương Sinh: "..." Di! Này giống mấy cảnh trong phim, điểm hẹn hò vụng trộm lý tưởng.
Trương Sinh thầm đánh giá, y vẫn chưa nhận ra bản thân đang gặp nguy hiểm. Chỉ khi áo choàng đang ôm bị giật ra. Đổi lại là thân ảnh cường tráng của vương tử bao trùm lấy y. Một tay hắn kéo chân Trương Sinh, thuận thế chen vào giữa hai chân y. Trương Sinh lúc này mới cảm thấy một trận lạnh lẽo ở sống lưng.
Trương Sinh hốt hoảng, hay tay chống trước ngực vương tử, đẩy mạnh. Đẩy không được, Trương Sinh bắt đầu như cá trạch, lăn qua lượn lại. Y cố gắng đè nén âm thanh, sợ lớn tiếng bị người phát hiện, Trương Sinh cố gắng nói:
"Vương... Vương tử. Ngài đừng như vậy. Nô tài..."
Vương tử ngó lơ lời Trương Sinh, cúi người muốn hôn y, lại bị y né tránh, hắn cảm thấy tủi thân, cúi xuống ôm y, lại nỉ non: "Nàng đừng trốn ta mà..."
"Nhưng ta là thái giám nha!" Trương Sinh khẳng định.
"Nàng không phải thái giám." Vương tử phản bác.
Trương Sinh: Đúng là không nên nói đạo lý với người say!
Trương Sinh thở dài, ổn định tinh thần, vỗ nhè nhẹ lên lưng vương tử. Y tỏ vẻ mình không trốn, ra hiệu vương tử ngồi dậy. Nằm ở đây khiến lưng y đau. Vương tử nghe y nói đau cũng ngoan ngoãn nghe lời đỡ y ngồi dậy. Hai người cứ thế ngồi đối diện, bốn mắt nhìn nhau. Trương Sinh xoa xoa thái dương, cuối cùng quyết định ra bài ngửa:
"Vương tử, ta tên Trương Sinh. Là thái giám hầu cận ở Long Đức điện."
"Nàng không phải..."
"Là thật. Ngài nếu không tin thì có thể kiểm tra. Hơn nữa nô tài cũng không có đến hội săn bắn. Lúc đó nô tài vẫn trụ lại trong cung sắp xếp thư tịch. Nên nô tài không phải "tiểu mỹ nhân" ngài nói." Trương Sinh thầm cảm thấy may mắn vì trước đó Lý công công đã tạo cho y một cái cớ hoàn hảo chứng minh thời điểm hội săn bắn y vẫn còn ở cung. Nên dù vương tử có tra cũng không sợ, nghĩ thế, Trương Sinh nhẹ giọng "Huống hồ người trong miệng ngài nói là nữ nhân. Còn nô tài là thái giám. Nên đó không phải nô tài."
"Ta không tin!" Vương tử đỏ mắt nhìn y "Nàng rõ ràng đang bịa chuyện chỉ để trốn tránh ta. Hay chính nàng cùng tên thái tử kia đã qua lại nên mới..."
"Vương tử!" Lần này Trương Sinh ngắt lời hắn "Nô tài là thái giám!"
"Ta không tin!"
Trương Sinh mắt trợn trừng lên. Y cảm thấy tên ngốc vương tử này thật cố chấp. Trương Sinh có chút sinh khí. Y gắt lên:
"Không tin thì ngài cứ việc kiểm tra! Nô tài là thái giám!" Ở đây Trương Sinh nói là kiểm tra lời y nói.
"Được!"
Vương tử nheo mắt đáp. Trương Sinh trợn mắt với hắn. Y toan muốn đứng lên. Lại bị đối phương kéo xuống ngã ngồi vào lòng hắn. Vương tử bắt đầu ôm Trương Sinh, bờ môi có chút tham lam cọ cọ vào cổ y. Còn tay thì luồn vào vạt áo Trương Sinh. Thấy Trương Sinh ngẩn ra, vương tử khàn giọng bên tai y:
"Kiểm tra."
Mẹ nó? Đây là kiểm tra? Kiểm tra cái b**p b**p.
"Buông... A???"
Đôi tay thô ráp của vương tử vuốt ve vùng bụng, sau đó lần mò lên xoa nhẹ vùng ngực của Trương Sinh. Trương Sinh lúc này mới thấy sợ. Không phải sợ hãi, mà là y sợ nhột. Y cật lực giẫy giụa, lại bị vòng tay to lớn của đối phương ghì lại. Trương Sinh theo bản năng muốn hét. Lại bị lòng bàn tay to lớn của vương tử bịt miệng lại.
Trương Sinh giẫy mệt. Mặc kệ đối phương sờ ngực mình. Dù hắn có sờ tới mùa xuân cũng không sờ ra cái gì. Vương tử sờ một hồi mới buông tay khỏi vạt áo Trương Sinh, trong lời có chút thất vọng: "Nhỏ quá..."
Ngươi mới nhỏ. Cả nhà ngươi nhỏ. Trương Sinh trong lòng phỉ nhổ hắn.
Trương Sinh khóe môi rút trừu. Nhưng chưa kịp để y nói. Đã thấy đối phương nhanh chóng chuyển sự chú ý xuống quần y. Bàn tay không nhanh không chậm sờ xuống. Trương Sinh mặt tái mét. Lần này y chân chính dùng hết sức giẫy giụa, miệng lại không chút nương tình cắn tay vương tử. Vương tử ăn đau, chỉ nhíu mày, nhưng vẫn không buông y. Bàn tay hắn lật vạt áo Trương Sinh lên, cho tay vào. Cởi thắt lưng y.
Trương Sinh mở to mắt kinh hoàng. Nhưng y càng vùng vẫy, y phục trên người lại càng xộc xệch. Khung cảnh rất... khiến người đỏ mắt. Khi vương tử chạm vào quần lót của y, Trương Sinh khó khăn từ kẽ tay hắn thốt ra câu van xin:
"Đ... đừng. Cái... cái này không được..."
Vương tử nhìn y trìu mến, nhẹ giọng: "Ta sẽ chịu trách nhiệm."
"Chịu trách nhiệm cái rắm!!! Á!!!"
Bàn tay vương tử luồn vào quần lót y. Trong lòng Trương Sinh rít gào.
[XONG RỒI!!!]
[OA OA ĐỜI TA XONG RỒI!!!]
[HU HU HU. CỨUUUU MẠNGGGGGG!!!]
[AI ĐÓ CỨU VỚIIII!!!!! OA OA OA!!!]
[KHÔNG MUỐNNNN!!!!!!]
Vương tử mãn nguyện ôm mỹ nhân trong lòng, men rượu làm nền, khung cảnh thúc đẩy. Hắn bỏ qua lễ nghĩa sờ mó bên trong quần lót của Trương Sinh. Bắp chân thon gọn, đôi chân nhỏ, vùng đùi non mềm véo ra nước, chỗ đó lại... Nhưng rồi đôi mắt hắn thoáng mở to. Nhưng hắn chưa kịp định thần. Đã có tiếng gió vút qua.
"Bốp!"
83.
Vương tử bất tỉnh trong tư thế ôm Trương Sinh. Là bị đánh bất tỉnh.
Thái Trung Ân thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn dĩ theo phụ thân vào cung thỉnh an cô cô. Lại được mời sang đây dự tiệc. Sau một màn đấu rượu xen lẫn đấu võ mồm với Từ Đức. Thái Trung Ân cũng hơi mệt, hắn quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Lại nghe âm thanh kì lạ ở phía sau hòn non bộ.
Nếu là bình thường. Thái Trung Ân sẽ không quan tâm rời đi. Nhưng không hiểu sao hôm nay y lại không thế, mà âm thầm tiến đến quan sát. Để rồi đập vào mắt hắn là hình ảnh tên đần vương tử Nguyệt quốc đang phi lễ với một tiểu thái giám. Mà tiểu thái giám kia lại đang cật lực vùng vẫy kêu cứu.
Thái Trung Ân thị lực rất tốt. Hắn nhanh chóng nhận ra tiểu thái giám đó là ai. Là Trương Sinh.
Nhưng chưa kịp hoàn hồn, Thái Trung Ân thấy vương tử vô sĩ kia luồn tay vào quần lót của y, tiếp theo là thanh âm nức nở bị đè nén vang lên. Thái Trung Ân cho tay vào vạt áo, lấy ra một quyển thư tịch dày cộp. Thuận lý thành chương đập mạnh lên đầu gã vương tử. Gã cứ thế bất tỉnh nằm đè lên người Trương Sinh.
Thái Trung Ân cũng không nhanh chóng kêu hạ nhân đến. Hắn hoàn toàn hiểu hậu quả và hiểu rõ lí do Trương Sinh không dám kêu lớn tiếng. Chỉ thấy Thái Trung Ân tiến đến. Dùng một chân đá vương tử ra. Sau đó kéo Trương Sinh dậy.
Đập vào mắt Thái Trung Ân là Trương Sinh quần áo xộc xệch, khuôn mặt y đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng ngập tràn hơi nước. Cơ thể y cũng run rẩy không thôi. Gần như không đứng dậy được. Thái Trung Ân cũng hiểu, nên không trách cứ y vô lễ. Chỉ nhàn nhạt đỡ y ngồi dậy, giúp đỡ Trương Sinh chỉnh trang lại y phục.
Trương Sinh chật vật chỉnh đốn y phục lại. Sau đó mới cố gắng khôi phục biểu cảm, mắt y vẫn đỏ, Trương Sinh ôm áo choàng, cúi đầu hành lễ với Thái Trung Ân, chất giọng cũng không còn thanh thót như bình thường: "Đa... Đa tạ. Thái công tử."
"Ngươi..." Thái Trung Ân thở dài. Chỉ cầm phiến che mặt, liếc nhìn gã vương tử nằm dưới đất, hừ lạnh "Vương tử uống say, ngủ quên ở vườn thượng uyển. Được ta phát hiện. Không liên quan đến ngươi."
"Nô tài đã rõ... Đa tạ ngài. Thái công tử."
Thái Trung Ân thấy dáng vẻ của Trương Sinh, nghĩ một lát, hắn hoàn toàn biết lí do gã vương tử này có hành vi vô sỉ kia. Cũng biết rõ nguyên nhân Trương Sinh phủ nhận. Nhưng có nhiều chuyện, chỉ cần biết, không cần nói. Càng không được phép tò mò. Thái Trung Ân vươn tay về phía Trương Sinh:
"Đưa áo choàng cho ta. Ta sẽ đưa điện hạ thay ngươi. Còn ngươi, trước mắt cứ về nghỉ ngơi. Còn lại để ta lo."
Trương Sinh vẫn luôn cúi đầu không dám nói gì. Chỉ yên lặng lắng nghe và gật đầu sau mỗi lời của Thái Trung Ân. Sau đó y rời đi, chỉ nghe Thái Trung Ân nói theo một câu:
"Không cần ủy khuất chính mình. Chủ tử ngươi sẽ bảo vệ ngươi."
Trương Sinh mắt đỏ bừng, chỉ hít sâu mấy hơi. Đưa vạt áo lên lau đi khuôn mặt lấm lem. Sau đó âm thầm trở về nơi ở riêng của mình.
Mà thái tử, lúc này cũng đừng ở trên gác vườn thượng uyển. Đã chứng kiến toàn bộ khung cảnh vừa rồi. Nụ cười thường trực trên môi thái tử không còn. Ngay sau đó một ám vệ xuất hiện phía sau, thấp giọng bẩm báo những việc xảy ra trước khi Thái Trung Ân xuất hiện. Càng nghe. Thái tử càng nhíu chặt mày, bàn tay hắn cuộn tròn dưới vạt áo bào. Lời của hoàng đế vang văng vẳng bên tai:
"Thân là vua, phải bảo vệ thần dân. Thân là phu quân, phải bảo vệ thê tử. Thân là phụ thân, phải bảo vệ nhi tử. Thân là chủ tử, phải bảo vệ thủ hạ trung tâm với mình."
Tối nay hắn không bảo vệ được thủ hạ, thậm chí y còn vì thanh danh thể diện của hắn mà không dám kêu cứu bảo vệ mình. Thái tử hít sâu một hơi. Trong lòng hạ quyết tâm gì đó. Nhanh chóng rời đi.
84.
Trương Sinh nằm cuộn tròn trên giường. Vùi mặt vào chăn ấm, y không thay y phục, cũng không tắm rửa. Vừa về đến, đã nằm xuống, ngủ một giấc tới tận khuya.
Giữa khuya, Trương Sinh nghe âm thanh mở cửa. Y thoáng run rẩy, cuộn người lại càng sâu, vùi cả thân mình vào chăn. Không dám nhìn người đến. Trương Sinh cảm thấy có người ngồi bên giường. Sau đó. Một bàn tay ấm áp đặt lên mái tóc rối của y, ân cần mà chu đáo, vỗ nhè nhẹ.
Rõ ràng đối phương không nói, nhưng Trương Sinh lại cảm thấy ủy khuất xen lẫn tủi thân vô cùng. Trương Sinh theo cái xoa đầu chui khỏi chăn mền, bắt gặp vẻ mặt hiền từ của Lý công công. Trương Sinh khóe mắt đỏ bừng, mũi y cay xè.
Một giọt...
Hai giọt...
Từng giọt nước mắt rơi lã chã trên mặt y. Trương Sinh rất muốn nói mình không sao, muốn bảo Lý công công đừng lo. Nhưng khi mở miệng, y lại không thốt ra được lời nào. Trong miệng chỉ phát ra những tiếng nức nở không thôi. Sau đó Trương Sinh òa khóc. Lao vào vòng tay Lý công công, khóc ướt cả vạt áo ông. Gần như trút hết mọi uất ức từ trước tới giờ.
Lý công công im lặng nói gì. Nhẹ nhàng làm điểm tựa cho y, sau đó ân cần vỗ nhè nhẹ lên lưng đứa nhỏ đang run rẩy này. Không hỏi không nói, chỉ im lặng bồi y. Cứ thế, Trương Sinh khóc mệt, ngủ quên trong lòng Lý công công.
Lý công công với Trương Sinh tuy là thân phận thầy trò. Nhưng ông vẫn luôn xem Trương Sinh như hài tử mà săn sóc. Đứa nhỏ này bị bắt bán vào cung, ngây thơ đơn thuần, lại chăm chỉ chịu khó, chưa từng than phiền. Bị trách phạt cũng trưng ra nụ cười chân thành, sau lại cố gắng làm tốt hơn. Bị hiểu lầm cũng không oán trách, có khi còn không để tâm đến.
Tuy không nói, nhưng Lý công công vẫn luôn mong muốn Trương Sinh có thể sống vui vẻ. Nhưng hôm nay y lại chịu thiệt thòi như thế. Chịu ủy khuất rõ ràng. Nhưng vì thể diện chủ tử lẫn lợi ích đất nước, lại chọn cách im lặng. Lý công công hiểu rõ cảm giác này. Năm đó khi ông mới bắt đầu theo chân hoàng đế, cũng từng trải qua những chuyện tồi tệ. Bị xem thường, bị khi nhục, nhưng vì chủ tử mà vẫn cam chịu. Cũng may... chủ tử của họ là người tốt, là quân tử.
Lý công công thấy Trương Sinh ngủ, đặt y trở lại giường. Nhẹ nhàng thay y phục rồi lau mặt cho y. Tầm mắt Lý công công rơi vào cổ Trương Sinh, nơi đó có vài dấu đỏ mờ ám. Lý công công hiếm hoi trong mắt ánh lên tia giận dữ. Sau đó đóng cửa rời đi. Tiến về Long Đức điện.
85.
Trương Sinh có một bí mật.
Y tuy là thái giám, nhưng chưa tịnh thân(chưa thiến).
Năm đó lúc Trương Sinh bị bắt cóc bán vào cung. Lúc đó lũ bắt cóc quấn khăn lên đầu y nên thị vệ không phát hiện. Khi bị phát hiện thì y đã vào cung. Thị vệ thấy Trương Sinh đầu đầy máu, mặt ngẩn ngơ, vội thông báo Lý công công.
Lý công công là tổng quản thái giám. Tuy việc lựa chọn thái giám là việc nhỏ, nhưng Lý công công có con mắt nhìn người rất tinh tường. Nên ông quản cả việc chọn người mới. Đây cũng là lần đầu tiên Lý công công gặp Trương Sinh.
Lý công công thấy Trương Sinh, đứa nhỏ nhỏ xíu, tuy bị thương, ăn mặc có chút lấm lem. Nhưng Lý công công vẫn thấy y là đứa trẻ có nét thanh tú. Đặc biệt là đôi mắt của Trương Sinh, một đôi mắt rất trong và sạch sẽ. Ánh mắt Lý công công dưng lại y trong chốc lát, quyết định giữ y lại.
Lúc này Lý công công đang âm thầm chọn thái giám hầu cận cho thái tử.
Trương Sinh ngoan ngoãn theo chân Lý công công. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lý công công phát hiện y vẫn chưa tịnh thân. Nhưng ông không vội, cân nhắc giữ y lại quan sát vài tháng, sẽ quyết định sau.
Mấy tháng sau đó, Lý công công càng có cái nhìn mới về Trương Sinh. Đứa nhỏ này đơn thuần hiểu chuyện, lại không tham lam, thành thật, và chăm chỉ. Lý công công rất hài lòng về Trương Sinh. Nhưng nghĩ tới việc muốn y chính thức thành thái giám, phải trải qua nỗi đau tịnh thân. Lý công công có chút không nỡ.
Nhưng vì quy chế, Lý công công vẫn mang Trương Sinh đến thái y viện gặp riêng Từ thái y. Trương Sinh đứa nhỏ này biết ý định của Lý công công. Tuy hơi rối rắm, nhưng lại thấy y níu tay áo ông, lí nhí:
"Lý công công, có thể... gây mê rồi làm không? Con sợ đau..."
Từ thái y nghe y nói thì bật cười. Nhẹ nhàng giải thích chuyện này sẽ không tùy tiện làm. Vì y cũng khá lớn nên phải để thái y kiểm tra rồi mới quyết định cách tịnh thân. Nhưng sau khi kiểm tra, Từ thái y mày hết co lại giãn, sau đó cười, bảo Trương Sinh không cần tịnh thân.
Lý công công có chút ngạc nhiên. Nhưng khi nghe Từ thái y nói, ông cũng mỉm cười. Hóa ra trong rủi có may, cú đánh của lũ bắt cóc vào đầu Trương Sinh đã khiến cơ thể y có vài ảnh hưởng. Mà chính Lý công công cũng từng thử y. Trương Sinh căn bản thanh tâm quả dục, trong đầu không có chút tạp niệm, có chút ngốc nhưng không quan hệ. Quan trọng nhất là hạ thân Trương Sinh căn bản không có phản ứng trước nữ sắc.
Sau đó Lý công công đã nói về Trương Sinh với hoàng đế. Mà hoàng đế khi thấy Trương Sinh cũng gật đầu. Và y trở thành thái giám duy nhất không tịnh thân trong cung.
Bí mật này chỉ có Từ thái y, Lý công công, hoàng đế cùng thái tử biết.
Nên lúc bị vương tử đụng chạm, Trương Sinh rất sợ. Vì Lý công công từng căn dặn y tuyệt đối không được để lộ bí mật này. Nhưng hiện tại, có người ngoài biết bí mật này rồi...
P/s: Lý công công, Trương Sinh không phản ứng nữ sắc. Nhưng tác giả ta chưa nói y không phản ứng nam sắc nha hi hi ( ^ω^ )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro