#3: Bí mật đầu tiên và cú sốc từ gương
Tiểu Vy ngồi trong phòng, tay ôm hộp bánh Tố Nhi mang đến, mắt nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh hoa hồng nhỏ xinh như đang đối diện với một mối nguy hiểm vô hình. Đêm qua, sau khi Ngọc Hân và Tố Nhi rời đi, cô đã không ngủ được. Đầu óc cô quay cuồng giữa hàng tá câu hỏi không lời đáp: tại sao Ngọc Hân không giận chuyện chiếc trâm? Tại sao Tố Nhi lại dịu dàng với cô – một kẻ vốn là tình địch trong nguyên tác? Và quan trọng hơn, tại sao cô lại cảm thấy tim mình rung lên khi Ngọc Hân chạm vào vai cô trong khu vườn? "Không được, không được nghĩ lung tung," cô lẩm bẩm, lắc đầu mạnh như để xua đi ý nghĩ nguy hiểm ấy. "Đây là nữ chính, là người sẽ giết mình ở chương cuối. Mình phải tỉnh táo!"
Cô đặt hộp bánh xuống bàn, đứng dậy, bước qua bước lại trong căn phòng rộng lớn. Ánh nắng sớm len qua khe cửa sổ, chiếu lên những hoa văn chạm khắc trên tường, làm nổi bật không gian xa hoa nhưng lạnh lẽo của phủ đệ Hạ gia. Tiểu Vy không còn tâm trí để ngưỡng mộ nữa. Kế hoạch "làm người qua đường" của cô đã thất bại thảm hại ngay ngày thứ hai xuyên không. Ngọc Hân tìm đến cô, Tố Nhi mang bánh đến tận tay, cả hai không những không ghét cô mà còn quan tâm một cách kỳ lạ. "Chẳng lẽ thế giới này lệch khỏi nguyên tác?" cô tự hỏi, nhưng rồi lắc đầu. "Không, mình không thể mạo hiểm. Nếu không thể tránh họ, mình sẽ khiến họ ghét mình!"Ý nghĩ đó làm cô sáng mắt. Trong Trăng Rằm Huyết, Hạ Linh là một tiểu thư kiêu ngạo, luôn tỏ ra cao cao tại thượng để gây chú ý với Ngọc Hân, nhưng cuối cùng chỉ chuốc lấy thù hận. Tiểu Vy quyết định tận dụng tính cách ấy theo cách ngược lại: cô sẽ làm quá lên, biến mình thành một kẻ đáng ghét đến mức Ngọc Hân và Tố Nhi phải chủ động tránh xa. "Đúng rồi! Nếu mình cư xử tệ hơn cả Hạ Linh trong sách, họ sẽ chán mà bỏ đi thôi!" Cô gật gù, tự thấy kế hoạch này quá thông minh. "Mình không cần sống lâu, chỉ cần sống sót qua cái kết của cuốn sách là đủ."
Cô mở tủ quần áo, bỏ qua chiếc áo vải thô xám xịt hôm qua, thay vào đó chọn một bộ váy lụa đỏ rực rỡ nhất trong đám quần áo lộng lẫy của Hạ Linh. Chiếc váy ôm sát cơ thể, tay áo dài thướt tha, thêu hoa mẫu đơn vàng óng ánh, toát lên vẻ kiêu sa không ai sánh bằng. Cô đứng trước gương đồng, cầm lược chải mái tóc đen dài cho thật mượt, rồi lấy hộp phấn trên bàn trang điểm. Tiểu Vy vốn không giỏi trang điểm – ở thế kỷ 21, cô chỉ biết đánh son môi qua loa – nhưng cô cố gắng tô vẽ sao cho thật đậm: phấn trắng dày cộp, má hồng đỏ chót, môi son tươi như máu. Nhìn mình trong gương, cô suýt bật cười: trông cô như một con búp bê bị vẽ bậy, vừa lòe loẹt vừa kỳ quặc. "Hoàn hảo," cô tự nhủ. "Giờ mình đúng là Hạ Linh phiên bản quá đà. Không ai chịu nổi mình đâu!"
Cô bước ra khỏi phòng, đầu ngẩng cao, vai thẳng, cố bắt chước dáng đi kiêu ngạo của những tiểu thư phản diện cô từng thấy trong phim cổ trang. Các hầu gái trong phủ nhìn cô, mắt tròn xoe, vài người thì thầm to nhỏ, nhưng Tiểu Vy không quan tâm. Cô muốn tạo ấn tượng mạnh, và cô sắp có cơ hội để thử nghiệm kế hoạch. Một cô hầu gái mặt tròn – người đã báo tin Ngọc Hân đến hôm qua – chạy đến, giọng hớt hải: "Tiểu thư, Ngọc Hân tiểu thư và Tố Nhi tiểu thư lại đến! Họ mời người đi lễ hội hoa xuân chiều nay!"
Tiểu Vy nhếch môi, cố nặn ra một nụ cười kiêu kỳ. "Tuyệt vời, thời khắc tỏa sáng của mình đến rồi!" Cô hắng giọng, nói lớn: "Dẫn họ vào đây, ta sẽ tiếp!" Cô hầu gái ngập ngừng, nhưng rồi cũng chạy đi. Tiểu Vy đứng giữa sảnh lớn của phủ, tay chống hông, lòng thầm nhủ: "Cố lên, Tiểu Vy, chỉ cần diễn tốt, họ sẽ ghét mình ngay thôi!"
Chỉ vài phút sau, cánh cửa chính mở ra, và hai bóng dáng quen thuộc bước vào. Ngọc Hân đi trước, váy lụa trắng thêu chỉ vàng nhẹ nhàng tung bay, mái tóc đen dài xõa xuống vai, đôi mắt phượng sắc bén quét qua sảnh như một nữ tướng bước vào trận địa. Đằng sau nàng là Tố Nhi, váy xanh nhạt thanh thoát, khuôn mặt dịu dàng như ánh trăng, tay cầm một chiếc quạt nhỏ sơn hoa mai. Hai người họ đứng cạnh nhau, một lạnh lùng kiêu sa, một hiền thục nhu mì, như hai thái cực đối lập nhưng hài hòa đến lạ. Tiểu Vy nhìn họ, và dù đã chuẩn bị tinh thần, cô vẫn không khỏi thầm xuýt xoa: "Trời ơi, đẹp thế này bảo sao fan cuồng cặp đôi này đến vậy!"
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước tới trước, cố tỏ ra kiêu ngạo hết mức. "Các ngươi đến làm gì?" cô nói, giọng cao vút, tay vung lên như đang diễn kịch. "Ta là thiên kim Hạ gia, đi cùng các ngươi chỉ tổ hạ thấp thân phận của ta!" Cô ngẩng cằm, nhìn họ bằng ánh mắt khinh khỉnh, trong lòng thầm cầu nguyện: "Ghét mình đi, ghét mình đi ngay lập tức!"
Nhưng phản ứng của họ lại nằm ngoài dự đoán. Tố Nhi khựng lại một giây, rồi mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết. "Hạ Linh, ngươi cứ tự nhiên, ta thích tính cách thật thà của ngươi," cô nói, giọng dịu dàng như gió xuân, làm Tiểu Vy suýt sặc. "Thật thà? Đây mà là thật thà sao nổi?" cô gào thét trong lòng, nhưng chưa kịp phản ứng thì Ngọc Hân đã lên tiếng.
Nàng nhếch môi, nụ cười nửa miệng vừa lạnh lùng vừa khó hiểu. "Ngươi càng làm quá, ta càng muốn giữ ngươi bên cạnh," nàng nói, giọng trầm xuống, ánh mắt khóa chặt vào Tiểu Vy như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của cô. Tiểu Vy cứng người, đầu óc trống rỗng. "Cái gì đây? Họ bị điên hết rồi sao?" Cô muốn khóc, nhưng chỉ có thể đứng đó, tay chân luống cuống, nụ cười kiêu ngạo trên mặt méo xệch đi trông thấy.
Không khí trong sảnh trở nên ngột ngạt. Tiểu Vy cảm thấy mình như một con rối bị hai người họ giật dây, không thể thoát ra. Cô quay người, định tìm cớ chạy về phòng, nhưng trong lúc hoảng loạn, chân cô vấp phải mép váy dài thướt tha. Cô loạng choạng, và "rầm" – vai cô đập mạnh vào chiếc gương đồng lớn đặt ở góc sảnh. Tiếng va chạm vang lên khô khốc, làm cả Tố Nhi và Ngọc Hân giật mình quay lại.
Tiểu Vy ôm vai, đau điếng, nhưng khi ngẩng lên nhìn vào gương, cô sững sờ. Khuôn mặt phản chiếu không phải Tiểu Vy của thế kỷ 21, mà là Hạ Linh – mỹ nhân tuyệt sắc với đôi mắt phượng dài, lông mày cong cong, môi đỏ thắm. Nhưng điều khiến cô lạnh người không phải nhan sắc ấy, mà là đôi mắt. Dưới lớp phấn dày và son đậm cô vừa tô, đôi mắt của Hạ Linh ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm, như một hồ nước sâu không thấy đáy. Tiểu Vy nhìn vào đó, và lần đầu tiên kể từ khi xuyên không, cô cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. "Đây... đây không phải mình," cô thì thầm, tay run run chạm lên gương.
"Hạ Linh, ngươi sao vậy?" Tố Nhi bước tới, giọng lo lắng, tay định đỡ cô. Nhưng Tiểu Vy giật mình lùi lại, ánh mắt hoang mang. "Ta không sao, ta chỉ... chỉ hơi mệt," cô lắp bắp, cố che giấu sự hoảng loạn. Ngọc Hân đứng yên, không nói gì, nhưng ánh mắt nàng dường như sắc bén hơn, như đang quan sát từng phản ứng của cô.
Đúng lúc đó, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía cửa. Một bà lão mặc áo xám, tóc bạc phơ, chống gậy bước vào – rõ ràng là một người hầu lâu năm trong phủ. Bà cúi đầu trước Tiểu Vy, giọng run run: "Tiểu thư, người quên mất hôm nay là ngày giỗ của tỷ tỷ rồi."
Tiểu Vy quay phắt lại, mắt mở to. "Tỷ tỷ? Hạ Linh có tỷ tỷ sao?" Cô lục tung trí nhớ về Trăng Rằm Huyết, nhưng không hề có manh mối nào về một nhân vật như vậy. Trong nguyên tác, Hạ Linh là con một, sống trong sự nuông chiều của Hạ gia, không có anh chị em nào được nhắc đến. "Bà nói gì? Tỷ tỷ nào?" cô hỏi, giọng lạc đi.
Bà lão ngẩng lên, ánh mắt mờ đục nhưng đầy xúc động. "Tiểu thư Hạ Uyên, tỷ tỷ của người... đã qua đời ba năm rồi," bà nói, giọng nghẹn lại. "Hôm nay là ngày giỗ của tiểu thư ấy, người luôn đến mộ thắp hương mỗi năm. Năm nay sao lại quên mất?"
Tiểu Vy đứng chết trân, đầu óc quay cuồng. "Hạ Uyên? Ai vậy? Sao sách không nhắc đến?" Cô nhìn bà lão, rồi quay sang Ngọc Hân và Tố Nhi. Cả hai đều im lặng, nhưng ánh mắt Tố Nhi thoáng buồn, còn Ngọc Hân khẽ nhíu mày, như đang cố gắng nhớ lại điều gì. Tiểu Vy cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên. Nếu Hạ Linh có một người chị gái bí ẩn không xuất hiện trong nguyên tác, thì thế giới này có thể ẩn chứa những bí mật vượt ngoài hiểu biết của cô.
Ngọc Hân và Tố Nhi rời đi sau đó, để lại Tiểu Vy đứng một mình trong sảnh với bà lão. Cô quay lại nhìn vào gương, đôi mắt buồn bã của Hạ Linh vẫn nhìn cô, như muốn nói điều gì đó. "Hạ Linh này... rốt cuộc là ai?" cô thì thầm, tay siết chặt mép váy. "Mình tưởng mình biết hết mọi thứ về cuốn sách này, nhưng giờ mình không chắc nữa."Cô bước về phòng, lòng nặng trĩu. Bà lão đã nói đúng: cô không nhớ gì về Hạ Uyên, vì cô không phải Hạ Linh thật. Nhưng ánh mắt trong gương, câu chuyện về một người chị gái, tất cả khiến cô cảm thấy mình đang bước vào một mê cung không lối thoát. "Cuộc đời giống như một cuốn sách," cô nghĩ, "nhưng nếu ngay cả trang đầu tiên cũng là giả, thì mình phải tin vào điều gì đây?"Cô ngồi xuống giường, ôm đầu, lòng dâng lên một nỗi sợ hãi xen lẫn quyết tâm. "Dù Hạ Linh là ai, mình sẽ tìm ra sự thật. Không phải để thay đổi cốt truyện, mà để sống sót." Nhưng sâu thẳm trong tim, một câu hỏi lẩn khuất: nếu Hạ Linh không phải kẻ ác như trong sách, thì cô – Tiểu Vy – đang đóng vai trò gì trong thế giới này?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro