#6: Quyết tâm làm người vô hình
Tiểu Vy ngồi phịch trên chiếc giường gỗ chạm khắc hoa văn, tay ôm đầu, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc trâm ngọc gãy mà cô tìm thấy hôm qua. Lời mời bất ngờ của Ngọc Hân – "Ngày mai, đến phủ của ta" – vẫn ong ong trong đầu cô như tiếng muỗi vo ve giữa đêm khuya. Cô lẩm bẩm, giọng khàn khàn vì thiếu ngủ: "Đi phủ của Ngọc Hân? Không đời nào! Đi là chết chắc! Cô ta chắc chắn muốn moi ruột gan mình ra xem có gì bên trong!" Cô rùng mình, tưởng tượng cảnh Ngọc Hân cầm kiếm, ánh mắt lạnh lùng như trong nguyên tác Trăng Rằm Huyết, sẵn sàng kết liễu Hạ Linh – hay chính là cô bây giờ.
Cô đứng bật dậy, bước qua bước lại trong căn phòng rộng lớn, chân trần chạm vào sàn gỗ mát lạnh. Ánh nắng sớm len qua khe cửa sổ, chiếu lên những vệt sáng mờ ảo, làm nổi bật không gian xa hoa nhưng trống trải của phủ đệ Hạ gia. Tiểu Vy không còn tâm trí để ngưỡng mộ nữa. Từ khi xuyên không đến nay, mọi kế hoạch của cô đều thất bại thảm hại: giả kiêu ngạo thì bị khen đáng yêu, giả ngốc thì bị chú ý, giả điên thì bị cười vui tính. "Không thể tiếp tục thế này được," cô tự nhủ, tay nắm chặt thành拳. "Mình phải quay lại kế hoạch ban đầu: làm người vô hình, không ai để ý, không ai ghét, sống sót qua cái kết của cuốn sách!"
Ý nghĩ đó làm cô sáng mắt. Trong Trăng Rằm Huyết, Hạ Linh chết vì quá dính líu đến Ngọc Hân và Tố Nhi, luôn xuất hiện lộng lẫy để gây chú ý, cuối cùng tự chuốc họa. Tiểu Vy thì khác. Cô là một nhân viên văn phòng bình thường ở thế kỷ 21, quen với việc lặng lẽ ngồi góc phòng họp, không thích drama. "Đúng rồi! Mình sẽ biến Hạ Linh thành một bóng ma vô hình. Không ai thấy, không ai nhớ, mình sẽ sống sót!" Cô gật gù, tự thấy kế hoạch này quá hoàn hảo, đến mức muốn vỗ tay khen chính mình.
Cô lao đến tủ quần áo bằng gỗ mun đồ sộ, mở tung hai cánh cửa, và suýt ngất khi nhìn thấy hàng loạt váy áo lụa rực rỡ: đỏ thắm, xanh ngọc, tím mộng mơ, mỗi chiếc đều thêu hoa văn tinh tế, lấp lánh như muốn hét lên: "Nhìn tôi đi!" Tiểu Vy lắc đầu ngao ngán: "Mặc mấy thứ này khác gì cầm loa thông báo 'tôi là Hạ Linh, ai muốn giết tôi thì đến đây'? Không được!" Cô lục sâu hơn, tay sục vào tận đáy tủ, cuối cùng lôi ra một bộ áo vải thô xám xịt, kiểu dáng đơn giản, chắc chắn là của người hầu để lại.
Cô giũ mạnh chiếc áo, bụi bay mù mịt làm cô ho sặc sụa. "Xấu thì xấu, nhưng an toàn là trên hết!" cô tự nhủ, nhanh chóng cởi bộ váy lụa đỏ đang mặc, thay vào bộ áo xám. Lớp vải thô ráp cọ vào da, ngứa ngáy đến mức cô muốn gãi liên tục, nhưng cô kiềm lại, đứng trước gương đồng để kiểm tra "thành quả". Tóc dài mượt mà được tháo xuống, xõa rối như tổ quạ sau bão; khuôn mặt không trang điểm để lộ làn da nhợt nhạt; bộ áo xám xịt rộng thùng thình khiến cô trông như một bao tải biết đi. Tiểu Vy nhếch môi cười đắc ý: "Hoàn hảo! Giờ mình không phải thiên kim tiểu thư kiêu ngạo nữa, mà là một thôn nữ lạc lối. Ai mà để ý chứ?"
Nhưng chưa dừng lại ở đó. Cô muốn hoàn thiện kế hoạch "vô hình" bằng cách giả ngốc nghếch thêm chút nữa. Cô bước ra khỏi phòng, tay cầm một cây chổi cũ tìm thấy trong góc, giả vờ quét sân như người hầu. "Nếu Ngọc Hân hay Tố Nhi đến, mình sẽ giả vờ không biết họ, cứ ngốc ngốc một chút, họ sẽ chán mà bỏ đi thôi!" cô thì thầm, vừa quét vừa luyện giọng điệu ngây ngô: "Ai đấy nhỉ? Ta không biết, ta chỉ quét sân thôi..." Cô tự thấy mình giống một diễn viên hài rẻ tiền, nhưng không sao, miễn là sống sót.
Cô bước ra sân trước phủ, nơi những cây đào đang nở hoa hồng phấn, gió thổi nhẹ làm cánh hoa rơi lả tả. Tiểu Vy cầm chổi, quét qua quét lại, cố tình làm động tác vụng về để trông thật "ngốc". Cô còn bôi thêm chút bụi từ sân lên mặt, tạo vẻ bẩn thỉu cho giống người lao động chân tay. "Xong! Giờ mình là một cái bóng vô danh trong phủ này!" cô tự nhủ, cười khúc khích vì sự thông minh của mình.
Nhưng số phận dường như thích trêu ngươi cô. Cô vừa quét được vài đường thì tiếng vó ngựa vang lên từ cổng chính. Tiểu Vy ngẩng đầu, và trái tim suýt rớt ra ngoài: Ngọc Hân, trong bộ váy lụa trắng thêu chỉ vàng, đang cưỡi ngựa trắng phi vào sân, theo sau là hai thị vệ mặc giáp nhẹ. Nàng dừng lại, nhảy xuống ngựa với động tác gọn gàng, mái tóc đen dài tung bay trong gió, đôi mắt phượng sắc bén quét qua sân rồi dừng lại ở Tiểu Vy. "Hạ Linh, ta đến sớm để đón ngươi đi phủ ta," Ngọc Hân nói, giọng lạnh lùng nhưng mang theo một tia nghi ngờ khó hiểu.
Tiểu Vy hoảng loạn, đầu óc quay cuồng như chong chóng. "Sớm? Sớm cái gì mà sớm? Hôm nay mới là ngày mai mà!" Cô muốn hét lên, nhưng chỉ có thể đứng đó, tay nắm chặt cán chổi như bám vào phao cứu sinh. "Không được, phải giả ngốc ngay!" cô tự nhủ, vội vàng buông chổi, giả vờ vấp chân rồi ngã lăn ra đất với một tiếng "bịch" không thể thảm hại hơn. Cô ôm chân, kêu lên the thé: "Ôi trời ơi, ta đau chân quá, không đi được đâu! Ai đó giúp ta với!"
Cô nằm bệt trên đất, bộ áo xám xịt dính đầy bụi, tóc rối tung che nửa mặt, trông chẳng khác gì một kẻ ăn mày vừa bị ngã xuống hố. Trong lòng, cô đắc ý: "Xong! Giờ mình vừa xấu vừa ngốc, Ngọc Hân chắc chắn sẽ quay xe bỏ đi!" Cô còn thêm chút kịch tính, lăn qua lăn lại trên đất, rên rỉ: "Chân ta gãy rồi, ôi đau chết mất! Ta không đi đâu được nữa đâu mà!" Cô liếc mắt nhìn Ngọc Hân, hy vọng thấy nàng nhăn mặt khó chịu hoặc ít nhất là quay đi.
Nhưng Ngọc Hân không làm thế. Nàng đứng yên, đôi mắt sắc bén quan sát Tiểu Vy từ đầu đến chân, rồi bất ngờ bước tới gần. Tiểu Vy hoảng hồn, muốn lăn tiếp để trốn, nhưng chưa kịp thì Ngọc Hân đã cúi xuống, ngay sát bên cô. Mùi hương hoa nhài thoảng ra từ tóc nàng làm Tiểu Vy cứng người. "Ngươi ngã giỏi thật đấy," Ngọc Hân nói, giọng đều đều nhưng ẩn chứa một tia châm biếm. Nàng đưa tay, chạm nhẹ vào chân Tiểu Vy như kiểm tra, ánh mắt nghi ngờ không rời khỏi cô.
Tiểu Vy chết sững. "Kiểm tra? Kiểm tra cái gì chứ? Mình giả vờ mà!" Cô muốn rút chân lại, nhưng tay Ngọc Hân giữ chặt, không mạnh nhưng đủ để cô không thể nhúc nhích. "Ta... ta đau thật mà!" cô lắp bắp, cố thêm chút kịch tính bằng cách nhăn mặt, rên rỉ: "Ôi, chắc gãy xương rồi, đừng động vào, ta chết mất!" Cô còn giả vờ thều thào như sắp ngất, hy vọng Ngọc Hân sẽ chán mà bỏ đi.
Nhưng Ngọc Hân không bỏ đi. Nàng ngồi xuống hẳn bên cạnh Tiểu Vy, tay vẫn giữ chân cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng khóe môi khẽ cong lên như đang cố nhịn cười. "Ngươi đau chân mà lăn được xa thế này sao?" nàng hỏi, giọng trầm xuống, rõ ràng không tin một chữ nào. Tiểu Vy muốn độn thổ. "Cô ta phát hiện rồi? Sao mắt cô ta tinh thế?" Cô cố cứu vãn tình thế, cười gượng: "À, ta... ta khỏe lắm, đau mà vẫn lăn được, ha ha!"
Ngọc Hân không đáp. Nàng đứng dậy, phủi nhẹ tay áo, rồi quay sang thị vệ: "Chuẩn bị kiệu, Hạ Linh tiểu thư 'đau chân', không thể tự đi được." Tiểu Vy nghe mà suýt ngất thật. "Kiệu? Chuẩn bị kiệu làm gì? Không phải cô ta nên bỏ đi sao?" Cô bật dậy, quên luôn màn kịch đau chân, hét lên: "Không cần kiệu đâu, ta khỏe rồi, không đi thật mà!"
Nhưng Ngọc Hân quay lại, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào cô. "Ngươi khỏe nhanh thật," nàng nói, giọng lạnh buốt nhưng mang theo một tia thích thú. "Vậy thì đi bộ theo ta. Giờ đi." Nàng quay người, bước về phía cổng, không cho Tiểu Vy cơ hội từ chối. Thị vệ nhanh chóng dắt ngựa đi, để lại cô đứng ngẩn ngơ giữa sân với bộ áo xám bẩn thỉu và mớ tóc rối như tổ chim.
Tiểu Vy ôm mặt, gào thét trong lòng: "Trời ơi, sao lại thế này? Mình chỉ muốn làm người vô hình thôi mà!" Cô nhìn theo bóng lưng Ngọc Hân, lòng dâng lên một nỗi bất lực khó tả. Cô đã cố gắng hết sức: xấu xí, ngốc nghếch, thậm chí lăn lộn như một con lợn giữa sân, vậy mà Ngọc Hân không những không ghét mà còn kiên quyết kéo cô đi cùng. "Cô ta bị gì vậy? Hay mình xuyên vào nhầm sách rồi?" cô lẩm bẩm, tay phủi bụi trên áo, miễn cưỡng bước theo.
Khi bước qua cổng phủ, cô nhìn lên bầu trời xanh thẳm, lòng ngập tràn triết lý bất đắc dĩ: "Cuộc đời giống như một trò đùa. Mình càng cố làm nhỏ bé, nó càng đẩy mình lên sân khấu chính. Nhưng nếu không diễn tiếp, mình sẽ bị đá ra khỏi vở kịch này mất." Cô siết chặt tay, ánh mắt kiên định trở lại: "Được thôi, Ngọc Hân, cứ chờ xem, mình sẽ tìm cách thoát khỏi cô!"
Nhưng sâu thẳm trong lòng, một câu hỏi lẩn khuất: "Tại sao cô ta không bỏ đi? Chẳng lẽ... mình đã làm gì đó khiến cô ta chú ý thật rồi?" Cô lắc đầu, xua đi ý nghĩ nguy hiểm ấy, nhưng nụ cười châm biếm của Ngọc Hân cứ lởn vởn trong đầu, làm cô không khỏi rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro