C 10
Tự dưng Thời Dư phải ở lại, trên trán lập tức hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, bỗng nhiên lại nghe Tạ Giang Táp cười lên: "Cô có thể giúp tôi một chuyện không?"
Vẻ mặt vừa mới khác thường, mà bây giờ lại cười như vậy, Thời Dư nhanh chóng xua tay: "Tôi còn phải huấn luyện, tôi--"
"Chuyện này so với huấn luyện còn đặc biệt kích thích hơn, tôi cảm thấy cô chắc chắn sẽ hứng thú."
Còi báo động trong lòng Thời Dư vang lên: "Không hứng thú, không hứng thú!"
Cô có nên nói là hối hận khi tới đây không? Nghe lời này của Tạ Giang Táp là biết chuyện sắp tới sẽ rất khó khăn.
"Thật sự không có hứng thú?" Tạ Giang Táp híp mắt, rất nhanh khoanh tay trước ngực nói: "Bây giờ Dữ Nghiễn không có ở khu tị nạn, cô đoán thử xem nó đi đâu?"
Hai mắt Thời Dư mở to hiện lên câu cmn.
"Anh không có lừa tôi đấy chứ? Nửa giờ trước anh ấy vẫn còn ở hội nghị, tôi còn chính mắt nhìn thấy."
Anh đẹp trai đi mấy bước đã thở hổn hển, Tạ Giang Táp vẫn ở đây, anh làm sao có thể rời đi –
Suy nghĩ Thời Dư dừng giữa chừng, trong đầu có một tia sáng lóe lên, cô nhớ đến người mà hôm nay cô đi lướt qua lúc kết thúc huấn luyện, người kia có mùi hương rất giống anh đẹp trai.
Tạ Giang Táp nhìn vẻ mặt của cô, nguy hiểm nheo mắt lại: "Cô biết?"
"Nó ngay cả chuyện này cũng nói cho cô!" Tạ Giang Táp phẫn nộ nói.
"Không phải, anh ấy--"
"Cái gì mà anh ấy? Nếu như cô không đi thì ngay bây giờ tôi sẽ bóp chết cô!"
Tạ Giang Táp đột nhiên nổi giận khiến Thời Dư có chút bất ngờ, cô đang định mở miệng giải thích: "Không phải, là tôi --"
"Được lắm, cô cũng đã thừa nhận rồi, bây giờ còn dám không đi? Cô cho rằng đàn ông Tạ gia có thể tùy ý trêu chọc sao? Sự việc lần trước cô chiếm tiện nghi của nó, tôi đã nhắm một mắt mở một mắt cho qua, bây giờ còn muốn bội tình bạc nghĩa, tôi nói cho cô biết, bây giờ nếu cô không đi thì tôi sẽ lập tức giúp nó thanh lý môn hộ!"
"Không phải......" Thời Dư yếu ớt cãi lại, nhưng đành nhắm mắt chịu thua trước ánh nhìn đằng đằng sát khí của Tạ Giang Táp, cam chịu nói: "Tôi đi......"
Vẻ mặt Tạ Giang Táp lập tức từ bão tố chuyển sang tươi sáng. Anh ta nở nụ cười, sau đó thêm số điện thoại của Thời Dư, thuận miệng ghét bỏ nói: "Trí não của cô quá nát rồi."
Ghét bỏ xong, anh ta lại chân thành nói: "Nếu nó đã tin tưởng cô, vậy tôi cũng tin tưởng cô. Nếu tôi có thể rời khỏi khu tị nạn thì đã chẳng phiền tới cô đâu. Cô phải nhanh chóng đuổi kịp nó, nó ở một mình tôi không yên tâm. Nếu gặp phải nguy hiểm, hai người phải lập tức quay về, nếu như nó không nghe lời thì cứ trực tiếp đánh ngất nó rồi đóng gói mang về."
Sắc mặt Tạ Giang Táp nghiêm túc, Thời Dư bây giờ mới biết vừa rồi là anh ta giả vờ, lập tức đá xéo một cái.
Tạ Giang Táp phớt lờ ánh mắt của cô, lại tiếp tục nói: "Việc cô rời khỏi đây không được để ai biết. Tôi biết Lan Tư Trạch Nhĩ có kỹ năng tàng hình, sau khi mở nó rồi tiến vào chế độ vô hình, tốc độ của cơ giáp sẽ nhanh hơn bình thường gấp hai lần."
Đây không phải lần đầu tiên Thời Dư nghe được bốn chữ Lan Tư Trạch Nhĩ này, dù là anh đẹp trai hay Tạ Giang Táp cũng đều gọi【Chiến Thần】như thế.
Nhưng lúc này, cô không có thời gian so đo tại sao cả anh đẹp trai với Tạ Giang Táp đều gọi như vậy.
Thời Dư nghe anh ta dặn dò xong, đột nhiên cau mày: "Tại sao anh lại không cử người của quân đoàn Tài Quyết đi?"
Bàn về khả năng chiến đấu, cho dù cô có điều khiển【 Chiến Thần】 thì cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ trước mặt quân đoàn Tài Quyết thôi, để cho cô đi...... Có đáng tin không?
Tạ Giang Táp liếc nhìn cô đầy ẩn ý: "Có những chuyện không đơn giản như bề ngoài, hôm nay Dữ Nghiên bị người ta đánh lén cũng không phải do bọn tôi tự biên tự diễn, có rất nhiều người muốn lấy mạng của nó."
Lời này cũng được gọi là thẳng thắn thừa nhận.
Thời Dư mím môi, nhớ đến lần trước một mình anh đẹp trai mang cô rời đi, đột nhiên trong lòng dâng lên một suy nghĩ.
Có lẽ anh đẹp trai không chỉ muốn những người kia không giết được cô, mà còn muốn tránh bọn họ để đến tổng bộ chuyển phát Hải Lam tinh.
Thời Dư lẩm bẩm một câu: "Cái chức Tạ chỉ huy này của anh ấy thật vô nghĩa."
Bên cạnh không có người nào đáng tin, đến cấp dưới của mình cũng sợ bọn họ có ý xấu.
Trong mắt Tạ Giang Táp nhanh chóng lóe lên một cái gì đó, Thời Dư chưa kịp nhìn rõ thì bỗng nhiên bị anh ta nhét vào tay một vật: "Cái này là khung xương ngụy trang, sau khi khóa lại là có thể sử dụng, một lát nữa tôi sẽ thông báo có nhiệm vụ khẩn cấp, cô rời đi cùng đội ngũ, sau đó lặng lẽ rời đi không được để người khác biết."
Thời Dư gật đầu, tay thì vuốt ve nhẫn khung xương ngụy trang, cô cũng không có tâm tư ngạc nhiên vì tự nhiên có trong tay một thứ tốt như này.
Trước khi ra khỏi cửa Thời Dư đã thu lại tất cả biểu cảm, cũng nhét nhẫn khung xương vào túi không gian, mấy người Phong Hiểu đi đến vây quanh cô nhưng không ai nói gì, mọi người cùng nhau trở về phòng nghỉ.
Thời Dư vừa mới ngồi lên giường, đã bị mấy người họ kết nối tới oanh tạc.
Phong Hiểu là người đầu tiên hỏi: "Tạ thiếu tướng nói chuyện gì với cậu?"
Sau đó đến Lục Đông Ngôn: "Có chuyện gì đã xảy ra?"
Cố Tiền Khiêm cũng sốt ruột: "Cậu mau nói, mau nói!"
Lạc Hạ Từ cũng nói: "Mình cũng muốn biết."
Đối với bọn họ, Thời Dư đã bó tay toàn tập rồi, ra vẻ thần bí nói: "Các cậu sẽ biết ngay thôi."
Chương 73
Nói xong cô ngắt liên lạc, ngã xuống giường lấy nhẫn khung xương mà Tạ Giang Táp vừa cho cô ra.
Trong phòng họp, Tạ Giang Táp ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh băng. Anh ta mở giao diện liên lạc của Tạ Dữ Nghiên ra, kể toàn bộ chuyện mà mấy người kia phát hiện ra gửi đi, sau đó còn gõ ra một dòng chữ.
【 Tạ ca ca: Quá nguy hiểm rồi, em đừng cố nữa, mau trở về đi, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn】
Anh ta chờ 5 phút cũng không thấy bên kia trả lời, ngón tay đặt trên mặt bàn cứ gõ liên tục, khoảng sáu phút sau thì cửa sổ liên lạc cũng có chút động tĩnh.
【 Tạ Dữ Nghiên: không xảy ra chuyện gì đâu 】
Nhìn năm chữ lạnh nhạt này, Tạ Giang Táp lập tức từ trên ghế đứng lên, hận không thể đánh cho chính mình trước đây một trận vì đã đồng ý quyết định này.
Tạ Giang Táp vỗ trán, nổi giận đùng đùng gửi đi một câu.
【 Tạ ca ca: Em cho rằng mình là chúa cứu thế sao?】
Một lúc sau bên kia mới trả lời, nhưng ba chữ ấy càng làm Tạ Giang Táp tức giận hơn.
【 Tạ Dữ Nghiễn: Thật xin lỗi!】
Hiếm thấy Tạ Giang Táp không kiềm chế được cảm xúc mà đá góc bàn, rồi mới gửi thêm một tin.
【 Tạ ca ca: Đã nói rõ là lúc nào cũng phải để anh biết được vị trí của em, em tốt nhất là đừng có lừa anh, nếu không khi trở về anh sẽ cho em đẹp mặt. Bên này còn có việc, anh cũng không muốn cùng em nói nhảm, chính em cẩn thận một chút】
Tạ Giang Táp tức giận tắt máy liên lạc, kết quả vừa quay đầu thì phát hiện chính mình đã mất kết nối định vị của Tạ Dữ Nghiên từ lúc nào.
Anh ta tức đến mức suýt nữa tắt thở.
Giỏi lắm, câu anh vừa nói là để nhắc anh ta (TDN) tắt định vị đúng không?
Tạ Giang Táp nặng nề hừ một tiếng, cho tới bây giờ Tạ Dữ Nghiên chưa từng nghe lời anh ta, vậy cũng đừng trách anh ta rút củi dưới đáy nồi.
Cậu ta thật sự cảm thấy chính mình rất lợi hại ư, dù giày vò như thế nào cũng không sao.
_
Mấy người Thời Dư nhận được nhiệm vụ đi cứu viện khu tị nạn khác, đây không phải lần đầu tiên có nhiệm vụ hành động vào ban đêm, nên không có ai cảm thấy bất thường.
Mấy người Phong Hiểu nhớ đến câu "các cậu sẽ biết ngay thôi" của Thời Dư, lập tức liên kết hai chuyện này với nhau, muốn kéo cô lại hỏi cho rõ ràng, kết quả vừa lên cơ giáp, quay đầu lại đã không thấy Thời Dư đâu!
Lại một lần nữa bị bỏ rơi, trong lòng mấy người không hẹn mà cùng chửi tục, sau đó nhận được tin Thời Dư gửi tới: "Các tiểu đồng đội thân mến, che giấu giúp mình một chút, đừng để thiếu tá phát hiện."
Đúng lúc lúc này, Phong Hiểu cũng nhận được tin của Lý Văn Thăng: "Phong Hiểu, Thời Dư đâu?"
Phong Hiểu trợn mắt nói dối: "Hôm nay cô ấy luyện tập hình như hơi quá mức, anh biết mà con gái luôn có vài ngày cơ thể không thoải mái lắm, cô ấy cũng xin nghỉ với thiếu tá trước khi có nhiệm vụ rồi, anh đừng nói với ai, cô ấy không muốn mất mặt vì cái này."
Lập tức Lý Văn Thăng làm ra vẻ mặt hiểu rõ, sau đó vỗ ngực cam đoan: "Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu."
Hóa ra Thời Dư lợi hại như vậy, nhưng lúc cơ thể không thoải mái thì năng lực chiến đấu cũng phải giảm xuống.
Phong Hiểu nhìn vẻ mặt hiểu ra của Lý Văn Thăng, sau khi kết thúc liên lạc với anh ta, không nhịn được nhắm mắt lại.
Cậu thề, sau khi Thời Dư trở về, cậu nhất định sẽ đánh cái đầu chó của cô.
Thời Dư hắt hơi một cái thật to, trong lòng nói một đống lời xin lỗi. Chờ cơ giáp bay ra được một đoạn khá xa, cô chuyển sang【 Chiến Thần 】. Theo lời của Tạ Giang Táp mở ra chức năng tàng hình của cơ giáp và tiến vào chế độ vô hình, quả nhiên tốc độ của cơ giáp trở nên cực nhanh, hơn nữa cơ thể của cô có thể chịu được.
Thì ra còn có kỹ năng dễ sử dụng như vậy, 【 Chiến Thần】 cũng quá không đáng tin rồi, đến một cái hướng dẫn cũng không có.
Cô nhận được định vị của Tạ Dữ Nghiên do Tạ Giang Táp đang tức giận gửi tới, trong lòng có chút khó hiểu.
Cô vừa điều khiển cơ giáp nhanh chóng đi về phía trước, vừa cùng Tạ Giang Táp tranh cãi, nói rằng sau khi cô trở về muốn trả công hai trăm cái bánh ngọt, còn Tạ Giang Táp làm sao có được bánh ngọt thì cô không cần biết.
Lúc này Tạ Giang Táp gửi cho cô một loạt dấu chấm.
Bầu trời đen kịt, nhưng trạm không gian thì vẫn sáng ngời, Hải Lam Tinh không có mặt trăng tự nhiên, vì vậy trạm không gian coi như thay thế ánh trăng.
Tạ Dữ Nghiên liếc bầu trời một cái, đi xuống từ xe bay, đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao tầng đổ nát.
Dáng người anh thon gầy, gió đêm thổi lất phất, làm bay lên góc áo quân trang màu đỏ sậm, cũng vuốt ve mái tóc dài màu bạc của anh, quân trang bay phất phới, tóc dài nhẹ nhàng tung bay, nếu như có người nhìn thấy cảnh này sẽ cảm thấy anh là một vị thần được trời ưu ái.
Màn hình ảo từ mắt phải của Tạ Dữ Nghiên hiện ra, rất nhanh đã khoá chặt vào toà cao ốc mà bằng mắt thường cũng có thể thấy hơi lệch một chút chứ chưa có sụp đổ ở phía xa, cảnh tượng trước mắt anh trở nên rõ ràng hơn.
Phía sau toà cao ốc, động không gian đã mở ra rất lớn và bao trùm toàn bộ toà cao ốc, trong đêm tối nó như hòa làm một với bóng đêm, từ bên trong liên tục có trùng tộc bò ra.
Vệ Tinh có thể chụp được toàn bộ sự vật trên mặt đất, nhưng lại không thể chụp được động không gian do trùng tộc mở ra. Lúc trước khu tị nạn của Thời Dư bị đám bướm xinh đẹp xâm lược, trạm không gian còn không biết trùng tộc có thể đến tinh hệ Thâm Lam tinh bằng cái động do con bướm mở ra.
Tình hình không khác với suy đoán là mấy, Tạ Dữ Nghiên cụp mắt xuống.
Anh chạm lên ngón trỏ bàn tay phải, nơi đó vốn không có gì bỗng nhiên xuất hiện một tia ánh sáng, ngay sau đó một chiếc nhẫn màu bạc hiện ra. Sau khi ánh sáng màu bạc tan đi, dưới 'ánh trăng' xuất hiện một chiếc cơ giáp màu lam bạc.
Nếu như Thời Dư có mặt ở đây, cô chắc chắn sẽ ngạc nhiên vì cơ giáp này cùng với【 Chiến Thần 】 của cô thật sự giống nhau như đúc.
Là【 Tài Quyết 】, thứ chưa từng xuất hiện vậy mà khiến cho những kẻ xâm lược liên bang quốc gia vừa nghe đã phải kinh sợ【 Tài Quyết 】.
Chương 74
Tạ Dữ Nghiên không lên cơ giáp, chỉ thấy tay anh vẽ một vòng trên không trung thì chiếc nhẫn trên ngón trỏ đã hiện ra vô số màn hình ảo, lơ lửng xung quanh anh.
Tạ Dữ Nghiên ngước mắt nhìn【 Tài Quyết 】trước mặt, một lần nữa chạm vào chiếc nhẫn, chiếc nhẫn lóe lên một tia ánh sáng yếu ớt, bên cạnh【 Tài Quyết】 liền xuất hiện một đôi cánh phù du khí, rồi bắt đầu cùng【 Tài Quyết】 kết hợp.
Chờ cho phù du khí hoàn toàn gắn lên thân 【 Tài Quyết】, thì một lực lượng to lớn tràn ra bốn phía. Quân trang của Tạ Dữ Nghiên bị gió thổi bay, tóc buộc đuôi ngựa ở sau đầu cũng theo gió tung bay, mảnh vụn của các tòa nhà xung quanh cũng bị ảnh hưởng phát ra tiếng rầm rầm, những âm thanh này vang lên liên tục, trong đêm tối cực kỳ rõ ràng.
Từ đầu đến cuối Tạ Dữ Nghiên đều không động đậy dù chỉ một chút, anh im lặng nhìn【 Tài Quyết】ba giây, và 【 Tài Quyết】 cũng đứng yên trước mặt anh, giống như đang chờ mệnh lệnh của thần linh là anh.
Cuối cùng Tạ Dữ Nghiên cũng động, bàn phím ảo hiện ra trước mặt anh, mười ngón thon dài trắng nõn lướt nhanh trên bàn phím ảo, ngay sau đó màn hình ảo trước mặt anh bắt đầu điên cuồng thay đổi, các dữ liệu thông tin nhanh chóng lướt qua, mà 【 Tài Quyết】vốn đứng im bất động đột nhiên mở hai mắt ra!
Chớp mắt nó giống như một tia sáng biến mất ngay trước mặt Tạ Dữ Nghiên, mà đôi cánh màu đen ánh vàng ở trên lưng nó cũng hiện lên một vòng tròn ánh sáng.
Bàn cát mô phỏng được mở ra, mọi thứ xung quanh được 【 Tài Quyết】được hiện ra rõ ràng trước mặt Tạ Dữ Nghiên. Anh hình như không sử dụng tinh thần lực, nên không có dấu hiệu tiêu hao thể năng, chỉ nhìn thấy tàn ảnh mười ngón tay của anh lướt nhanh trên bàn phím.
【 Tài Quyết】đã đến gần động không gian khiến những trùng tộc ở đó cảnh giác, nó lạnh lùng mà nghiêm nghị, vung cả hai thanh kiếm chùm trên tay lên. Nó giống như một tia ánh sáng uốn lượn dưới bầu trời đêm, những nơi nó đi qua nơi nào cũng có xác trùng tộc.
Cùng lúc đó, đôi cánh phù du khí có tên là Naka bắt đầu nạp năng lượng, chỉ trong ba phút ngắn ngủi, trùng tộc ở bên ngoài động không gian đã bị giết gần hết. 【 Tài Quyết】đứng giữa không trung thu lại hai thanh kiếm trên tay, Nạp Tạp đã nạp xong năng lượng.
Tay【 Tài Quyết】giơ lên thật cao, Nạp Tạp bay theo hướng đó, chợt hai tay 【 Tài Quyết】 vung xuống, từ bên trong Nạp Tạp bắn ra những tia xạ tuyến màu bạc trắng, những tia xạ tuyến đánh vào rìa động không gian. Động không gian vốn ổn định lại dần dần hiện ra các vết nứt, những trùng tộc đang chui từ bên trong ra đều không kịp phát ra một tiếng nào thì toàn bộ đã bị xé nát.
Cùng lúc đó, Tạ Dữ Nghiên đang đứng trên một tòa nhà cao tầng khuôn mặt trắng vốn lạnh lùng giờ lại dần dần bừng đỏ. Anh đang đứng thẳng người lui về sau một bước, mắt thường cũng thấy được tinh thần lực đang bao trùm lên nhẫn cơ giáp dần tiêu hao, anh đưa năm ngón tay đang run nhẹ nới lỏng cổ áo, đẩy bàn phím ảo ra, kéo tới mấy cái màn hình ảo.
Không ai biết Tạ chỉ huy của quân đoàn tài quyết có tinh thần lực và thể năng chính xác là ở cấp bao nhiêu. Có người đoán cấp SSS, cũng có người đoán là cấp SSS+, nhưng đó đều là suy đoán, từ trước tới nay chưa từng có ai khẳng định được.
Rất nhiều người đã điều tra Tạ Dữ Nghiên, nhưng trong mười năm nay, chưa ai thấy anh ra tay dù chỉ một lần, càng là như vậy thì mọi người càng cho rằng anh rất mạnh, không có ai có thể đánh bại.
Nhưng không một ai biết, không phải Tạ Dữ Nghiên không muốn ra tay, cũng không phải anh giả vờ cao thâm, chỉ là tinh thần lực và thể năng của anh đều ở cấp B, ngay cả điều khiển cơ giáp bình thường để tập luyện cũng phải cố gắng hết sức.
Tạ Lập Khâm trăm phương ngàn kế chế tạo ra cơ giáp【 Tài Quyết】 này để cơ thể của anh có thích ứng được. Sau mấy năm cải tạo cùng đo lường tính toán, cuối cùng là mô phỏng theo chế độ điều khiển đã hạ cấp của Lan Tư Trạch Nhĩ, cũng cưỡng chế loại bỏ phần lõi điều khiển bằng tinh thần lực, khôi phục lại cơ giáp có thể điều khiển bằng tay của mấy trăm năm trước, cho anh ở bên ngoài điều khiển【Tài Quyết】 .
Cũng vì vậy, uy lực của【Tài Quyết】đã giảm đi nhiều, anh không thể phát triển toàn bộ năng lực chiến đấu kinh khủng của Lan Tư Trạch Nhĩ, chức năng cao nhất không phải tấn công, mà là phòng ngự.
Nếu như có người điều khiển cấp SSS Lan Tư Trạch Nhĩ ở nơi này, thì không cần thêm phù du khí Nạp Tạp này mà chỉ dựa vào phù du khí vốn có là có thể khiến động không gian sụp đổ đi.
Tạ Dữ Nghiên ho nhẹ một tiếng, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
Anh không khỏi thở dài.
Quả nhiên vẫn có chút quá sức.
Anh đẩy mấy cái màn hình ảo ra, vừa định thu hồi bàn phím ảo thì đột nhiên cau mày, quanh người hiện lên ánh sáng màu lam nhạt, im lặng không tiếng động, một quả bom năng lượng bị ném lên không trung lại giống như đánh vào một màng chắn vô hình, lập tức bom ném ra được bao phủ bởi dòng điện, bằng mắt thường cũng có thể thấy được nó tan ra rồi biến mất.
Ngay lúc bom năng lượng bị đánh cho tan biến, ánh sáng màu lam nhạt cũng lóe lên một cái rồi mờ đi.
Tạ Dữ Nghiên quay người lại, nhìn thấy một bóng người đứng dưới bức tường của một tòa nhà đổ nát.
Người kia chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, mặc trên người khung xương mô phỏng màu đen, gần như hoà làm một với đêm tối.
Người kia đeo súng năng lượng lên hông rồi dơ tay lên vỗ nhẹ vào nó, sau đó Tạ Dữ Nghiên nghe được âm thanh máy móc của người kia.
"Thật không hổ là Tạ chỉ huy của quân đoàn Tài Quyết, vòng bảo vệ quanh người đến cả súng năng lượng đã cải tiến đặc biệt này của tôi cũng không bắn xuyên qua được."
Thanh âm máy móc cứng ngắc khó nghe, Tạ Dữ Nghiên chỉ im lặng lạnh lùng nhìn người kia.
Người kia cũng không thèm để tâm, mắt phải của người kia cũng phóng ra một cái màn hình ảo, bắt đầu phân tích【Tài Quyết】ở phía xa, miệng vẫn nói liến thoắng không ngừng bằng âm thanh khó nghe.
"Có thể nhìn thấy【Tài Quyết】ở đây quả là một chuyện may mắn trong đời, nhưng mà cách Tạ chỉ huy điều khiển【Tài Quyết】 đúng là đã khiến cho người ta - mở rộng tầm mắt, vậy mà không cần ngồi ở trong khoang điều khiển? Nếu đang ở trên chiến trường, sẽ rất nguy hiểm đúng không?"
Chương 75
Ai cũng biết, sau hơn ngàn năm phát triển cơ giáp, thì điều khiển cơ giáp bằng tay được ra đời đầu tiên đã sớm bị loại bỏ theo dòng chảy của thời gian. Trải qua lần nâng cấp, ba trăm năm trước AI và con người phối hợp điều khiển đã bị loại bỏ ở lần nâng cấp thứ ba.
Lần thứ ba nâng cấp cơ giáp, sáng kiến dùng tinh thần lực điều khiển cơ giáp đã được nêu ra và được thiết lập trong thời hiện đại, mà ứng dụng thực tế của lý thuyết này cũng đã chứng minh là đúng khi nhân loại dùng tinh thần lực điều khiển cơ giáp thì cơ giáp có thể phát huy sức mạnh lớn nhất.
Người kia vừa nói vừa vỗ tay, còn cảm thán nói: "Tạ chỉ huy không chỉ là người đẹp, mà ngay cả cơ giáp cũng rất đẹp."
Nói xong người kia quay đầu lại, nhếch môi nhìn Tạ Dữ Nghiễn, lại nói: "Nhưng sao anh lại bất cẩn như vậy, ra ngoài một mình ư?"
"Anh là ai?" Thanh âm của Tạ Dữ Nghiên lạnh như băng, không một tia cảm xúc nào.
Người mặc khung xương nguỵ trang màu đen thấy cho đến bây giờ anh vẫn bình tĩnh như vậy, liền lấy súng năng lượng bên hông ra rồi đi một vòng quanh Tạ Dữ Nghiên. Người kia đưa tay ra, định chạm vào Tạ Dữ Nghiên, lập tức tia sáng màu lam nhạt vừa biến mất lại xuất hiện, ngăn cản người kia ở bên ngoài, còn phóng ra tia điện có ánh sáng màu lục nguy hiểm.
Hành động của người kia không khiến cho cảm xúc của Tạ Dữ Nghiên có một chút dao động nào. Sau khi tia điện màu lục biến mất, người kia kêu lên một tiếng cảm thán: "Đây là quang thuẫn Gray bên ngoài căn cứ Lilvia sao? Thực sự không thể tưởng tượng được, quang thuẫn Gray vậy mà lại được chế tạo nhỏ lại để bảo vệ anh, xem ra anh so với căn cứ Lilvia cũng quan trọng không kém......"
Người kia vừa cười vừa nói, rút ra súng năng lượng 'răng rắc' một tiếng bóp cò: "Tôi rất là tò mò, anh đến cùng là dùng năng lượng gì để có thể vận hành được quang thuẫn Gray chứ, thứ này cần tiêu hao rất nhiều năng lượng."
Nói xong, người kia bắn ra mấy phát súng, nhưng đạn bắn ra đều bị quang thuẫn Gray chặn lại và đánh tan, một chút dấu vết cũng không để lại.
Tạ Dữ Nghiên đứng trong quang thuẫn Gray và được bảo vệ rất tốt, những thứ bên ngoài đều không làm ảnh hưởng tới anh.
Sau khi bắn mấy phát nhưng không có chuyện gì xảy ra, người kia bắt đầu không kiên nhẫn: "Thứ này quả nhiên khó đối phó giống như lời đồn, súng năng lượng cũng không thể làm giảm năng lượng của nó, vậy thì không hay đâu......"
Người kia nói được nửa câu, ngón tay cái vuốt nhẫn cơ giáp trên ngón trỏ, một chiếc cơ giáp màu đen đột nhiên xuất hiện, sau đó gã nhảy vào khoang điều khiển, rồi mở ra kênh công khai nói : "Tạ chỉ huy, anh có muốn gọi【Tài Quyết】đến đây vui đùa một chút hay không a? Sẽ khá vui đấy."
Ở phía xa sau khi【Tài Quyết】giải quyết được một cái lỗ hổng, đôi cánh Naka ở sau lưng lại bắt đầu nạp năng lượng.
Rõ ràng là người kia cố ý nhân lúc 【 Tài Quyết】không thể cử động mà xuất hiện , lời này chỉ là khiêu khích mà thôi, cũng không phải là thật sự muốn so tài với【Tài Quyết】.
Ánh mắt Tạ Dữ Nghiên khẽ động, anh nhẹ nhàng sờ lên bàn phím ảo, dường như đang tính toán điều gì.
Mà người kia không cho anh có cơ hội tính toán, tiếp tục lên kênh công khai, tùy ý nói: "Xem ra anh rất tin tưởng quang thuẫn Gray, như vậy thì tôi muốn thử xem quang thuẫn của anh có thể ngăn cản được công kích trực tiếp của cơ giáp hay không!"
Người kia nói xong, lập tức rút súng năng lượng ở bên chân ra, bắn vào Tạ Dữ Nghiên đang ở trên mái nhà.
Một chùm ánh sáng năng lượng cực lớn đánh vào quang thuẫn Gray màu lam nhạt, tia sáng bùng lên, vốn là ánh sáng có màu xanh nhạt nhưng bị chùm ánh sáng năng lượng va chạm lại dần dần đậm màu hơn, cuối cùng chuyển thành màu lam đậm, nhưng cho dù là như vậy thì quang thuẫn Gray cũng không hề tan biến.
Tạ Dữ Nghiễn vẫn đứng im trong quang thuẫn Gray, nhưng năng lượng khổng lồ của chùm ánh sáng năng lượng lại khiến cho toàn nhà dưới chân anh dần sụp đổ.
Lần thứ hai nạp năng lượng của 【 Tài Quyết】đã xong, các ngón tay của Tạ Dữ Nghiên nhẹ nhàng đặt lên bàn phím ảo, chuẩn bị hành động, thì toàn nhà anh đang đứng bị một năng lượng khổng lồ làm ảnh hưởng 'ầm' một tiếng sụp đổ.
Đột nhiên bị mất điểm tựa khiến Tạ Dữ Nghiên rơi thẳng xuống, bàn tay đặt trên bàn phím ảo cũng rơi ra, nhất thời anh không có cách nào ổn định lại cơ thể, mà cũng lúc này, cổ họng anh lại dâng lên một ngụm máu tanh, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Quang thuẫn Gray chỉ có thể bảo vệ Tạ Dữ Nghiên khỏi những tấn công ở bên ngoài, nhưng không thể thay thế điểm tựa được. Lúc anh rơi từ trên toà nhà cao tầng xuống, là sẽ thực sự té ngã, không có điểm tựa lên anh ngã xuống đè lên quang thuẫn Gray, khiến cho tổn thương không khác gì ngã trực tiếp xuống đất.
Nhưng ngay tại lúc này, một giọng nói trêu ghẹo đột nhiên vang lên: "Anh đẹp trai, mở mai rùa đen của anh ra đi."
Con ngươi của Tạ Dữ Nghiên hơi co lại, chỉ thấy trong bóng đêm có một thân ảnh giẫm lên gạch vụn của tòa nhà đổ nát, nhảy về phía anh, dáng người cô nhẹ nhàng, nhanh như một cơn gió.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa giống anh nhưng bởi vì còn nhỏ, lên ở hai đầu lông mày vẫn còn vẻ non nớt, khuôn mặt cô trong sáng, con ngươi đen nhánh lấp lánh như chứa hàng ngàn vì sao, mà cặp mắt phượng kia khi cười lên lại rất hào hùng và hiên ngang.
Môi cô nở ra một nụ cười không đứng đắn, quang thuẫn Gray thanh danh hiển hách qua miệng cô lại trở thành mai rùa đen.
Chương 76
"Anh rất nhẹ nha." Thời Dư một tay ôm eo Tạ Dữ Nghiên, một tay đặt ở sau đầu gối, nhanh chóng thể hiện năng lực level max, nhanh chóng ôm kiểu công chúa.
Sắc mặt Tạ Dữ Nghiên tối sầm, tư thế này đối với anh không dễ tiếp thu như vậy. Tuy nhiên, hiện tại tình huống nguy cấp, ngay cả cơ hội phản đối cũng không có, chỉ có thể 'thẹn thùng' dựa vào người Thời Dư.
Ngay lúc này, cơ giáp màu đen đã chú ý đến sự xuất hiện của Thời Dư. Nó nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, không chút do dự bóp cò súng năng lượng, định một phát bắn chết.
Thời Dư cảm nhận được nguy hiểm cách đây không xa, không chút hoang mang bước lên đống đổ nát, nhảy vài cái vào bên trong liền ôm Tạ Dữ Nghiên đi lên. Cùng lúc Chiến Thần xuất hiện ở không trung, cô chân phải dùng lực, tránh phát súng của súng năng lượng do cơ giáp đen bắn, ôm Tạ Dư Nghiên vào khoang điều khiển của Chiến Thần.
Khoang điều khiển Chiến Thần rất rộng rãi, sau khi Thời Dư tiến vào liền buông Tạ Dữ Nghiên xuống, ghét bỏ xua tay với anh: "Chọn chỗ nào mát ngồi đi, đợi lát nữa đánh nhau thì anh mở mai rùa ra, tốt nhất là có thể đặt cố định tại chỗ rồi mở sẵn ra là được. đừng có giống như vừa rồi, bắn một chút đạn pháo liền ngã từ trên lầu xuống, quá vô dụng rồi đi".
Thời Dư nói xong thì cũng mặc kệ Tạ Dư Nghiên có phản ứng kịp hay không, cũng không để ý sau khi nghe mình nói anh có tức giận hay không, liền điều khiển Chiến Thần xoay người. Kẻ ngồi trong khoang điều khiển cơ giáp màu đen kinh ngạc, nhìn Chiến Thần gần như giống hệt với Tài Quyết, không thể tin được mà mở kênh công cộng: "Cô là ai?"
Tại sao lại có hai Tài Quyết?
"Là mẹ mày đấy!" Thời Dư trả lời một cách kiêu ngạo, vung hai thanh kiếm sáng, trực tiếp nhắm đến cơ giáp đen.
"Bắt nạt một anh đẹp trai tay trói gà không chặt, mày thật đúng là cho mẹ mình mặt mũi mà, hôm nay mẹ đây liền dạy dỗ mày thật tốt, đánh nhau phải quang minh chính đại mà đánh! Đánh lén sau lưng thì có gì mà tài giỏi? Còn nữa, mặt xấu quá không thể cho người khác nhìn hay sao? Khoác giáp bên ngoài để che che đậy đậy cái gì?"
Thực ra ban đầu Thời Dư không thể xác định được vị trí của Tạ Dữ Nghiên, nhưng tiếng động không gian bị hủy thực sự quá lớn, cô có thể cảm nhận được dao động năng lượng từ trường từ khoảng cách rất xa.
Gần như ngay lập tức, cô đoán được rất có thể anh đẹp trai đang ở gần đây, liền lén đi đến đây.
Vốn dĩ, cô định điều tra xem anh đẹp trai một mình chạy đến đây để làm gì, nhưng ngẩng đầu liền thấy một người mặc khung xương ngụy trang màu đen lén Tạ Dữ Nghiên, vừa rồi cô suýt sợ đến mức toát hết mồ hôi lạnh.
May sao một phát súng đáng sợ kia bị mai rùa chặn lại, nếu không thì cô sợ mình sẽ phải mang thi thể của anh đẹp trai về. Tạ Giang Táp mà thấy không chỉ không cho cô bánh ngọt, mà còn có thể bóp chết cô ngay tại chỗ.
Thời Dư nghĩ rằng anh đẹp trai sẽ ổn trong một khoảng thời gian liền dứt khoát trốn đi, suy nghĩ xem làm cách nào để mang người qua chỗ mình. Nhưng khi người mặc khung xương ngụy trang màu đen vì thấy súng năng lượng không đối phó được với anh đẹp trai mà bắt đầu nổi điên, liền lấy cơ giáp ra đối phó với anh. Cô cảm giác tình hình không thích hợp nên vội vàng nhảy ra, dẫn đến phát sinh cảnh tượng vừa rồi.
Ý khiêu khích trong câu nói của Thời Dư có hết mười phần, trực tiếp khiến người bên kia giận điên, cơ giáp màu đen thu hồi súng năng lượng rồi lấy ra kiếm ánh sáng, không thể kìm được tức giận mà xông đến.
Tốc độ của kẻ đó rất nhanh, Thời Dư hừ hừ cười một tiếng, đây chính là điều cô muốn.
Sau lưng Chiến Thần mở ra đôi cánh ảo, nháy mắt biến mất tại chỗ, xoay người lại một cái đã thấy hai thanh kiếm ánh sáng từ trên hướng xuống chém vào cơ giáp màu đen.
Rõ ràng cơ giáp màu đen cũng không phải dạng ăn chay, dùng tốc độ cực nhanh ứng phó với công kích của Thời Dư, một thanh kiếm ánh sáng của anh ta đối phó với hai thanh kiếm ánh sáng của Thời Dư đương nhiên là ăn thiệt. Hơn nữa lực đạo của Chiến Thần cực lớn, cơ giáp màu đen hoàn toàn không phải đối thủ của cô, như vậy liền áp xuống không cho cơ giáp đen có cơ hội thoát thân.
Khóe miệng Thời Dư lộ ra một nụ cười không biết xấu hổ, ngay sau đó từ bên hông Chiến Thần lấy ra hai khẩu súng nhỏ nhắm vào khoang điều khiển cơ giáp đen bắn hai tia sáng.
Cơ giáp màu đen không ngờ cô âm hiểm như thế, bị trực tiếp đánh trúng, mặt ngoài khoang điều khiển bị đốt ra hai vòng đen kịt, trong khi đó hai họng súng lại liên tục tích lũy năng lượng, chuẩn bị bắn ra tiếp hai tia sáng.
Kẻ điều khiển cơ giáp đen há hốc miệng, vừa định duỗi chân đá Chiến Thần, Chiến Thần giống như đã phát hiện ý đồ của gã từ trước, đi trước một bước mà khụy đầu gối đá lên xương bánh chè của cơ giáp màu đen.
Gã hít một hơi thật sâu, tiếng Thời Dư một lần nữa vang lên: "Đây là đang làm gì? Còn muốn chơi trò đánh lén sao? Mày nghĩ tao là người ăn chay sao?"
Rốt cuộc là ai mới đang chơi đánh lén?
Kẻ điều khiển cơ giáp màu đen đã giận đến không thốt ra lời.
Chiến Thần lại hết lần này đến lần khác ép đầu gối xuống, sức lựa vừa lớn vừa tàn nhẫn, nếu cứ tiếp tục như thế, gã không chỉ bị đè xuống đánh, còn có thể bị nghiền nát.
Kẻ lái cơ giáp hung hăng cắn đầu lưỡi mình, mùi máu tanh làm cho gã tỉnh táo lại, không còn ý đồ phản kháng mà lập tức mở ra cánh quạt phía trước cơ giáp, cùng với tốc độ rơi xuống cực nhanh, gã nhân lúc Thời Dư còn chưa kịp phản ứng, rơi ầm xuống đất rồi lăn đi, thoát khỏi kiềm chế của Chiến Thần.
"Không tệ, tốc độ phản ứng rất nhanh nha! Hay là đoán thử xem lát nữa tao sẽ ăn gì. Đoán đúng có thưởng nha!"
Trong khoang điều khiển Chiến Thần, số liệu giám sát cơ thể Thời Dư trên màn hình ảo bắt đầu điên cuồng nhấp nháy, tất cả cấp A đều được thay thế bằng cấp S.
Thời Dư cảm thấy so với lần chiến đấu với ong mật thì lần này cô điều khiển Chiến Thần đã dễ dàng hơn rất nhiều, bất kể tốc độ phản ứng hay là lực kiếm chém ra đều tăng không ít.
Chương 77
Chẳng lẽ cô có thể chất của Long Ngạo Thiên? Càng đánh càng thăng cấp?
Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu Thời Dư, trong khi đó cơ giáp màu đen đã được phục hồi tương đối xong liền chém tới. Cơ giáp ở trạng thái khôi phục rõ ràng khó đối phó hơn, hai người ngươi tới ta đi, trong thời gian ngắn đều không làm gì được đối phương.
Thời Dư vẫn tiếp tục nói: "Tên kia, đã đoán ra chưa? Nếu không đoán được thì tao sẽ kết thúc trận chiến này nhá!"
Người điều khiển cơ giáp màu đen không biết Thời Dư khó chơi như thế, đã vậy cô còn liên tục mở kênh công cộng, phiền như con ruồi kêu bla bla bla vào tai gã, phiền muốn chết nhưng làm thế nào cũng không thoát được.
Gã không nhịn được nữa, bừng bừng giận dữ hỏi: "Muốn ăn gì mặc xác mày, liên quan gì đến tao? Hiện tại thì đi chết đi!"
Trong lúc nói, cơ giáp màu đen tích lũy năng lượng, tốc độ cũng đột nhiên tăng lên, trong phút chốc Thời Dư không kịp phản ứng, bị gã đá một cước lên vai cơ giáp, cô kêu một tiếng khoa trương, sau đó lại nói: "Mau nhìn sau lưng, chi viện của tao tới!"
Có bàn cát mô phỏng chiếu lại cảnh vật xung quanh đều được thăm dò kỹ càng, kẻ lái cơ giáp màu đen cười khẩy: "Còn muốn gạt người?"
Gã nói xong liền thấy Thời Dư không còn xách kiếm ánh sáng xông lên, mà theo lực đá của gã bay một đoạn xa, trực tiếp làm chấn động đôi cánh ảo.
Cùng lúc đó, lông tơ trên người kẻ ngồi trong cơ giáp đen đều dựng hết lên, thậm chí gã còn chưa kịp quay người đã bị một tia sáng cực kỳ khủng bố từ phía sau bắn nhanh đến, phút chốc xuyên thủng khoang điều khiển và cướp đi mạng sống.
Rất nhanh sau đó, Tài Quyết vung tay, tia sáng hướng lên trên, trong máy mắt cơ giáp màu đen đã biến thành hai nửa, phịch một tiếng, rơi xuống mặt đất tạo ra hai hố to.
Thời Dư đang ở cách đó không xa thấp giọng chửi, rồi nhìn anh đẹp trai vô cùng bình tĩnh đang mân mê bàn phím ảo trong mai rùa đen.
Cô nhanh chóng làm ra vẻ bình tĩnh, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi đã nhắc nhở rồi mà không nghe, tự nhìn đi, bây giờ chết luôn rồi."
Thời Dư một bên lẩm bẩm một bên khóa chặt cơ giáp đã bị tia sáng chém đôi, xác định không còn dấu hiệu của sự sống liền tặc lưỡi lần nữa.
Chẳng trách anh đẹp trai dám một mình chạy đến đây, có vũ khí mạnh như thế, có ai là đối thủ của anh ấy?
Không những thế, mai rùa kia ngay cả tia năng lượng ánh sáng đều có thể chặn lại, đồ tốt, đồ tốt. Trên người anh đẹp trai đều là đồ tốt, không biết sau này ai sẽ chiếm được tiện nghi này?
"Sao cô lại đến đây?" Tạ Dữ Nghiên điều khiển Tài Quyết quay người đi giải quyết lỗ hổng còn sót lại, trầm giọng hỏi.
Thời Dư lái Chiến Thần đứng trên mặt đất, sau đó lấy ra một ống dinh dưỡng cắn, rồi mới lên tiếng: "Bị anh trai của anh ép buộc tới, anh ta nói nếu không đến sẽ bóp chết em."
Vừa nói, thân thể Thời Dư vừa run, sau đó dựng thẳng hai ngón tay lên: "Em nói anh nha, lần này anh phải đền bù cho em hai trăm cái bánh ngọt coi như phí tổn thất tinh thần."
Bên cạnh có mấy con quái vật chuyên nuốt bánh ngọt, bánh ngọt của cô gần như đã không còn, nếu không bổ sung thì sau này chỉ có thể dựa vào ống dinh dưỡng nhạt nhẽo mà sống, nếu như vậy thì cuộc sống hiện tại còn không bằng thời điểm sống bằng đồ cứu trợ hay sao?
Tay Tạ Dữ Nghiên đang đặt trên màn hình ảo dừng lại, nhớ tới bộ dáng Thời Dư ăn bánh ngọt, liền nhỏ giọng đồng ý.
Thời Dư nghe anh đồng ý, ngừng cắn dịch dinh dưỡng, vội vàng nói: "Thỏa thuận rồi đó! Ai nuốt lời người đó làm chó con!"
Tạ Dữ Nghiên lại nói một tiếng ừ, giọng anh lạnh lùng còn nói rất nhỏ, nếu như Thời Dư không dựng tai lên, thì sẽ không nghe được anh đang nói cái gì.
Ở đằng xa, Tài Quyết đã điều khiển phù du khí Naka đem động không gian cắt nát, sau khi nhìn thấy hai động không gian đều hoàn toàn biến mất, Tạ Dữ Nghiên mới điều khiển Tài Quyết quay trở lại.
Thời Dư liếc nhìn Tạ Dữ Nghiên, rồi nhìn hình chiếu 3D của Tài Quyết hiện trên bàn cát mô phỏng trước mặt anh, bỗng nhiên tò mò nói: "Cơ giáp của anh rất giống cơ giáp của em."
Cô cẩn thận không dùng từ 'giống như đúc', suy cho cùng Chiến Thần của cô không có phù du khí Naka giống của Tài Quyết ở đằng sau.
Không biết phải chăng hôm nay anh đẹp trai đã thông suốt chuyện gì không mà đều ngoan ngoãn trả lời mấy vấn đề của cô: "Tài Quyết vốn được mô phỏng theo Lan Tư Trạch Nhĩ, đương nhiên là rất giống."
Chương 78
Anh cũng cẩn thận không dùng từ "giống như đúc", dù sao những năm gần đây Tài Quyết không ngừng được điều chỉnh, tính năng và hiệu suất đã hoàn toàn khác như lúc vừa mới chế tạo.
Thời Dư ồ một tiếng, đem dịch dinh dưỡng uống sạch, lại hỏi: "Tại sao mọi người đều gọi là Chiến Thần Lan Tư Trạch Nhĩ?"
Cuối cùng cô cũng có cơ hội để hỏi câu này.
Vốn dĩ, Thời Dư cho rằng anh đẹp trai sẽ trả lời, nhưng kết quả qua nửa ngày trời cũng không nhận được câu trả lời. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy không biết anh đã ra khỏi mai rùa từ khi nào, đang quỳ rạp xuống trong khoang điều khiển, khóe miệng còn đang rỉ máu.
"Đậu xanh! Anh sao rồi?" Thời Dư vội vàng đỡ anh dậy.
Lúc này Thời Dư mới phát hiện ra sắc mặt anh tái nhợt vô cùng, màu đỏ nơi khóe miệng đặc biệt chói mắt.
Anh giơ tay lau đi vết máu, nhỏ giọng nói: "Chúng ta mau rời khỏi đây, nói không chừng kẻ khi nãy còn có đồng bọn."
Tay Thời Dư luồn dưới nách và đỡ anh dậy, Tạ Dữ Nghiên lại nắm lấy cổ tay cô: "Mục tiêu quá lớn, thu hồi Chiến Thần, chúng ta ngồi tàu bay rời khỏi đây."
Thời Dư thấy anh lúc này còn có tâm tư lo lắng nhiều như vậy, liếc mắt, thu Chiến Thần, thấy anh cũng thu hồi Tài Quyết, sau đó lại bày ra bàn phím ảo, thao tác vài cái, một chiếc tàu bay liền chạy tới trước mặt hai người.
Thời Dư trợn mắt: "Lần trước anh nói dối em là không có tàu bay!"
Tạ Dữ Nghiên khép hờ mắt, dường như không có ý định trả lời cô, chỉ có điều mi mắt anh khẽ run, cũng không biết có phải chột dạ hay không.
Thời Dư hừ một cái thật mạnh, nâng anh lên tàu bay.
Khởi động tàu bay, Thời Dư thuận miệng hỏi: "Hiện tại chúng ta đi khu tị nạn hay sao?"
Tạ Dữ Nghiên dựa mình lên ghế, tiếng như muỗi kêu: "Đi nơi khác."
Thời Dư tiếp tục trừng mắt: "Anh đã bị thương thành như vậy rồi mà còn muốn đi nơi nào?"
Tạ Dữ Nghiên mệt mỏi mở mắt.
Thời Dư đối diện với đôi mắt đen như mực của anh, bên trong chứa đựng những cảm xúc mà cô không tài nào hiểu được.
Tạ Dữ Nghiên nhanh chóng cụp mắt, anh lấy từ trong túi không gian ra một ống thuốc và một ống tiêm, đưa chúng đến trước mặt Thời Dư, cố gắng xắn tay áo lên.
Cánh tay của anh rất trắng, dưới màu quân phục đỏ sẫm trông càng trắng hơn, nhưng dưới màu trắng này không biết vì sao lại lộ ra một cảm giác gầy yếu.
Thời Dư nghĩ đến lần đầu tiên thấy anh trong phòng trưng bày, khi đó anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cô liền cảm thấy gió thổi qua cũng có thể cuốn anh đi. Cũng không biết sao anh có thể chống đỡ được một quân đoàn, trở thành tín ngưỡng của người dân liên bang?
"Tiêm giúp tôi." Âm thanh của Tạ Dữ Nghiên gần như biến mất.
Thời Dư cầm lấy thuốc và ống tiêm, nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo của kim tiêm, di chứng bị kim đâm lại tới, cô cầm lấy túi đồ, muốn cách cây kim xa một chút, không yên tâm hỏi: "Đây là cái gì?"
"Nhanh lên." Tạ Dữ Nghiên yếu ớt thúc giục.
Nhất định anh đẹp trai sẽ không hại mình, Thời Dư không hỏi thêm nữa, vụng về đem thuốc rút vào ống tiêm, đối mặt với cổ tay trắng nõn của Tạ Dữ Nghiên, không biết phải làm thế nào.
Tạ Dữ Nghiên nhíu mi, đoán chừng là không chịu nổi cô làm tốn thời gian, lấy ống tiêm trong tay cô, gạt bọt khí, trực tiếp đâm vào cánh tay, bơm thuốc vào.
Thời Dư nhìn thuốc từng chút một biến mất, thấy anh rút kim tiêm ra, còn nhỏ giọng nói với cô: "Cất kỹ."
Thời Dư ngoan ngoãn cất kỹ ống tiêm, trong lòng thầm nói, không hổ là thủ lĩnh, rất cẩn thận.
Tạ Dữ Nghiên thấy cô bình thường vẫn hay luyên thuyên nhưng giờ lại không nói gì, thì nói: "Tôi ngủ một lát, đến nơi thì đánh thức tôi."
Thời Dư còn chưa kịp hỏi anh nơi cần đến là ở đâu đã thấy anh nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng, cũng không biết có phải đã ngủ hay chưa.
Thời Dư thở dài một hơi, thực sự cảm thấy mình như một bà mẹ già. Nếu có người đuổi tới, không lẽ nhân lúc anh không chú ý mà đưa anh về nơi tị nạn hay sao? Nhưng cô sợ Tạ Dữ Nghiên sau khi tỉnh dậy sẽ đâm chết mình.
Nhưng đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là... Cô không biết điều khiển tàu bay.
Thời Dư do dự tới do dự lui, vẫn là báo tin cho Tạ Giang Táp rằng đã tìm được người, sau đó bày tỏ tạm thời không về được, không biết Tạ Giang Táp đang làm gì, vẫn chưa trả lời tin của cô.
Thời Dư đợi hai, ba phút không thấy trả lời liền tắt trí não, trong lúc vô tình nhìn thấy vết máu trên tay anh đẹp trai.
Cô suy nghĩ một lát, từ trong túi không gian lấy ra một gói giấy và một chai nước sạch, làm ẩm tờ giấy rồi lau hết máu trên tay, còn một ít máu dính lên ống tay áo, nhưng vì đã khô nên không lau được, cô dứt khoát xem như không nhìn thấy.
Thời Dư dám đảm bảo, cô tự rửa mặt mình còn không dịu dàng đến như vậy, nếu không phải sợ sẽ đánh thức anh, có thể cô sẽ trực tiếp đổ nước lên tay anh rồi... Thôi bỏ đi, hiện tại tình hình đặc biệt, chai nước này rất quý.
Thời Dư nhớ đến lời dặn vừa rồi của anh đẹp trai, lấy ra một cái hộp nhỏ khác bỏ chiếc khăn dính máu vào, cất vào túi không gian.
Cô cúi đầu thu dọn đồ đạc, không chú ý đến mi mắt của Tạ Dữ Nghiên khẽ run.
Sau khi tàu bay rời đi không lâu, gần nơi Tài Quyết chém đôi cơ giáp đen bỗng nhiên xuất hiện ba người mặc khung xương ngụy trang màu đen khác.
Bọn chúng liếc nhìn nhau, một người trong đó nửa quỳ, mở trí não, sau khi tiến hành quét toàn bộ khu vực xung quanh, anh ta dùng một âm thanh máy móc nói: "Không có dấu hiệu sự sống, có lẽ đã chết rồi."
Chương 79
Khoang điều khiển đã bị chém thành hai nửa, dù có thiên thần đến cũng không cứu được.
Người bên cạnh đá vào mảnh vỡ cơ giáp, khẽ nói: "Phế vật! Ai bảo gã tự mình động thủ?"
"Hiện tại không phải thời điểm để truy cứu, xem tình hình, người có lẽ mới rời đi không lâu, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp."
"Chúng ta còn không biết người đó đi đâu, làm sao đuổi theo?" Người đàn ông cáu kỉnh nói.
"Nếu người đó đã tới đây, chắc chắn sẽ đi tới một nơi, chúng ta đi đến đó chờ."
-
Tạ Giang Táp siết chặt cánh tay đang chảy máu, sắc mặt u ám gần như có thể nhỏ ra mực, ở bên cạnh anh ta, "Tạ Dữ Nghiên" nhìn hai thi thể trên mặt đất, cau mày nói: "Xem ra không giấu được."
Nếu bọn Cố Tiền Khiêm đang ở đây, có thể sẽ biết rằng giọng nói này là của Cố Minh Trạm.
Tạ Giang Táp nhanh chóng tiêm cho mình một ống thuốc, máu rất nhanh liền ngừng chảy, anh ta nén giận nói: "Bất kể như thế nào, chúng ta phải kiên trì chờ Dữ Nghiên trở về."
"Ba người kia đâu?" Cố Minh Trạm theo bản năng muốn đẩy kính, lại phải lập tức kiềm chế hành vi của mình.
"Người trong khu tị nạn đều là giả mạo."
"Cậu để cậu ấy một mình đối phó ba người kia?" Cố Minh Trạm cao giọng nói.
"Không phải cậu không biết tính tình em ấy ra sao, hiện tại tôi không rảnh cùng cậu tranh luận, cũng không biết lần này ai đến tấn công, như thể rất sốt ruột, xem ra em ấy đoán không sai."
Tạ Giang Táp ở trạm không gian nói một câu "Thủ lĩnh quân đoàn Tài Quyết kiêm quân đoàn trưởng, thiếu thướng Tạ Dữ Nghiên đang ở Hải Lam Tinh" đương nhiên là cố ý nói, vốn là muốn gậy ông đập lưng ông, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện vượt tầm kiểm soát của họ.
Cố Minh Trạm nhướng mày, không trả lời anh ta.
-
"Lần hỗ trợ này cũng quá dễ dàng đúng không? Chúng ta vừa đến, mọi việc gần như đã giải quyết xong." Lý Văn Thăng và mọi người trong tiểu đội mở kênh liên lạc, nhàm chán trò chuyện.
Phong Hiểu nhướng mi, tùy tiện ừ một cái, Lục Đông Ngôn không yên lòng mang theo súng bắn tỉa, Cố Tiền Khiêm cắn ống dinh dưỡng trong miệng, bắt chước dáng vẻ không đứng đắn của Thời Dư rất tốt, Lạc Hạ Từ dứt khoát không nói gì.
Thấy mọi người không nể mặt như vậy, khóe miệng Lý Văn Thăng giật một cái, đang muốn nói gì đó cho sôi nổi, kênh liên lạc bỗng tối đen, một hàng dấu chấm hỏi xuất hiện trước mặt Lý Văn Thăng, vừa định kết nối lại, Phong Hiểu đã gửi tin tới.
[Phong Hiểu: Tụi tôi có việc nên đến khu tị nạn trước, nhờ anh giúp che giấu dùm, cảm ơn rất nhiều.]
Không phải...
Lý Văn Thăng còn chưa kịp trả lời, Phong Hiểu liền đóng kênh liên lạc lại, rõ ràng đây là tìm anh ta thông báo chứ không phải thảo luận.
Với tư cách là trưởng nhóm, Lý Văn Thăng cảm thấy áp lực lớn như núi, nhưng họ đã đi, anh ta cũng không thể đuổi theo mang họ trở về, không còn cách nào khác anh ta chỉ đành nhắm mắt điểm danh tất cả đều đủ.
Anh em tốt, ngàn vạn lần đừng có hố anh ta nha!
"Tìm được vị trí của cậu ấy chưa?" Cố Tiền Khiêm sốt ruột hỏi.
Lạc Hạ Từ gật đầu, đưa vị trí cho mọi người: "Cậu ấy nên đến khu tị nạn trước kia chúng ta nói, nhưng cậu ấy lại đang di chuyển từ một hướng khác."
Phong Hiểu nhìn chằm chằm cậu ta, hoàn toàn không ngờ được Lạc Hạ Từ sẽ có cách xâm nhập vào vệ tinh liên lạc, sau đó thông qua số điện thoại của Thời Dư mà khóa chặt trí não cô, cuối cùng tìm được vị trí của cô ấy.
"Cậu ấy đến đó làm gì?" Lục Đông Ngôn cau mày nói.
Câu trả lời là một hàng chỉnh tề "tôi không biết".
Vì không biết nên chỉ có thể đuổi theo và tìm hiểu.
-
Tốc độ tàu bay rất nhanh, còn hai mươi phút nữa sẽ đến, Thời Dư đang do dự có nên đánh thức anh đẹp trai hay không thì đã thấy anh mở mắt ra.
"Anh như thế nào rồi? Có khá hơn được chút nào không?" Sắt mặt Tạ Dữ Nghiên vẫn tái nhợt như cũ, giữa hai hàng chân mày lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng so với lúc vừa mới lên tàu đã tốt hơn nhiều.
Tạ Dữ Nghiên lắc đầu, anh xuống xe, Thời Dư không thể không đi theo anh, nhìn thấy một màn hình ảo từ mắt phải của anh hiện lên, khóa chặt động không gian gần như hòa cùng đêm tối ở khu tị nạn.
Cái động này hiển nhiên không lớn bằng hai cái vừa nãy, nhưng cũng có không ít trùng tộc từ đó chui ra, cũng may khoảng cách giữa hai người và chúng cách nhau đủ xa, nếu không chắc chắn họ đã bị trùng tộc nuốt chửng.
Thời Dư vừa mới nhìn thấy tình huống Tài Quyết phá hủy động không gian, không cần suy nghĩ cô cũng đoán được Tạ Dữ Nghiên sẽ làm gì tiếp theo, cô nắm lấy cổ tay anh: "Tình hình anh hiện tại có thể sử dụng cơ giáp không?"
Vừa bị truy sát đến mức hộc máu, Thời Dư sợ anh còn chưa lấy cơ giáp ra đã ngất đi.
Tạ Dữ Nghiên quay đầu nhìn cô, trong mắt anh vẫn như lắng đọng điều gì đó mà cô không thể hiểu được, nhưng cô cũng thấy được ánh mắt anh kiên định và sạch sẽ.
Không biết vì sao, Thời Dư lại buông tay anh ra, nhìn anh điều khiển Tài Quyết bay đến động không gian đằng xa, theo sau đó giơ phù du khí Naka lên cao, động không gian khổng lồ nhanh chóng sụp đổ dưới tia sáng.
Động tĩnh lớn dẫn đến mặt đất chấn động, một luồng khí lưu từ xa thổi đến, khiến áo của cả hai bay phấp phới.
Thời Dư nhìn góc nghiêng của Tạ Dữ Nghiên, quả nhiên thấy khuôn mặt của anh đã tái nhợt trở lại, anh mím môi, giống như đang cố nuốt xuống dòng máu đang muốn tràn ra.
Vào lúc này, Thời Dư dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Bỗng nhiên, cô biết vì sao Tạ Dữ Nghiên lại trở thành Tạ chỉ huy được người người kính ngưỡng, trở thành tín ngưỡng của người dân liên bang.
Anh lập vô số công trạng, nhưng dưới vô số đêm đen như giờ phút này, đã chôn vùi bao nhiêu vết thương thầm lặng?
Mọi người đều biết quân đoàn Tài Quyết rất mạnh, nhưng có ai biết rằng Tạ Dữ Nghiên chỉ có một thân thể tàn tật.
Không biết anh đẹp trai có phải đã phát hiện ánh mắt của cô hay không, anh quay đầu sang, lúc này một trận gió mát thổi qua làm lay động tóc mai, hoa tai hồng ngọc được ẩn giấu trong nháy mắt lóe lên, giống như ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm.
Chân trời phát sáng, cũng là lúc bình mình phá vỡ màn đêm.
Thời Dư đỡ lấy thân thể đang ngã về sau, khẽ mắng một câu: "Ngu ngốc!"
Chương 80
Tạ Dữ Nghiên đã thu hồi Tài Quyết ở sau lưng, trên khoé miệng tràn ra một ít máu tươi, Thời Dư nhấp nhấp miệng đưa khăn giấy đến trước mặt anh: "Hiện tại có thể trở về chưa?"
Trước mắt hai lỗ thủng đã bị Tài Quyết phá hủy, còn lại bao nhiêu thì cũng không cần vội. Nếu không, chưa nói đến toàn bộ động không gian có bị phá hủy hay không, thì anh đẹp trai này cũng chưa chắc còn sống để tiếp tục phá.
Tạ Dư Nghiên tiếp nhận khăn giấy cô đưa lau vết máu trên khoé miệng, yên lặng gật đầu.
Đúng lúc này Thời Dư bắt lấy cổ tay dùng sức kéo anh sang bên cạnh, theo đó nấp vào một tảng đá cao, chửi thầm một câu: "Lại tới?"
Cô mới nói xong, hai khẩu súng năng lượng từ phía sau duỗi tới, để ở huyệt thái dương của hai người.
Thời Dư túm tay Tạ Dữ Nghiên cùng làm ra động tác đầu hàng, đúng lý hợp tình nói: "Chúng tôi đầu hàng, không cần động thủ."
Tạ Dữ Nghiên ho nhẹ một tiếng, anh chậm rãi dùng khăn giấy lau vết máu trên môi, lúc này mới chậm rì rì đưa tay lên.
Hai người họ hợp tác như vậy khiến người mặc đồ đen khung xương ngụy trang đang có ý định động thủ cũng không thể làm gì thêm.
Thời Dư cười toe toét lộ ra một hàm răng trắng, đang muốn nói chuyện, trên tay lại bị còng bởi một chiếc vòng giống còng số 8, sau đó cô liền phát hiện mình không thể kết nối tinh thần lực với nhẫn cơ giáp.
Tạ Dư Nghiên cũng nhận được đãi ngộ như thế.
Một người khác cũng mặc bộ giáp màu đen mô phỏng bộ xương đi tới, Thời Dư phát hiện bên ngoài những người mặc giáp đen đều được đánh số, người mới tới là 770, đeo còng tay cho cô là 880, cho Tạ Dữ Nghiên là 520.
Đánh số như vậy có ý gì đây!.
770 đi tới nhìn về phía Thời Dư, âm thanh máy móc tràn đầy sự ghét bỏ: "Sao lại dư ra một người? Cứ trực tiếp giải quyết đi."
Nói xong anh ta liền nâng súng năng lượng lên, Thời Dư lập tức xua tay: "Huynh đệ, anh đừng như vậy a, tôi cũng là được cử đi bắt người, không cùng một hội với anh ta, các anh không thể động thủ với tôi."
770 dừng động tác giơ súng, đánh giá Thời Dư từ trên xuống dưới, cười nhạt một tiếng: "Chỉ cô?"
Thời Dư cười tủm tỉm ưỡn ngực: "Anh chẳng lẽ không nhận ra tôi là ai sao?"
Cô không có một chút hoảng loạn khi súng năng lượng vẫn đang đặt trên thái dương, híp mắt nói: "Anh biết lão đại tôi có số bao nhiêu không?"
Thời Dư vươn ngón trỏ chỉ lên số của những người mặc giáp đen.
880 đem súng năng lượng của 770 đẩy ra, yếu ớt hỏi: "Bao nhiêu? "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro