C 11

Thời Dư hắng giọng nói: "Các anh nghe cho rõ, lão đại tôi là số 1314 "

Thời Dư lớn tiếng nói xong dùng một loại ánh mắt "tốt nhất đừng có đắc tội với ta" mà nhìn bọn họ, phi thường thấy nó có tính uy hiếp rất lớn.

770, 880 cùng 520 liếc nhau lại nghe Thời Dư nói: "Nếu không phải tại tôi bị Tạ Giang Táp quấn lấy thì làm gì đến lượt ba người các anh bắt được."

Cô nói xong hừ một tiếng từ lỗ mũi.

Tạ Dữ Nghiên trước sau như một vẫn luôn rũ mắt, chỉ thấy lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cũng không biết đang nghĩ về cái gì.

770 nhìn thoáng qua 880: "Hiện tại xử lí cô ta như thế nào?"

" Để tao mang cô ta đi thử xem, nếu cô ta có nói dối thì cứ trực tiếp giải quyết là được." 880 chắc chắn nói.

880 vừa nói xong liền túm lấy cổ áo của Thời Dư nhấc lên, 520 ngoắc ngoắc ra với Tạ Dữ Nghiên,Thời Dư suýt chút nữa xù lông, lập tức nhướn nhướn mày hỏi: "Vì cái gì mà đối xử thô lỗ với tôi còn với anh ta thì lại hoà nhã lễ độ? Các anh đối xử còn phải xem mặt sao? "

"Câm miệng." 770 đem súng chĩa vào đầu cô.

Thời Dư nhụt chí cúi đầu: "Thời buổi này, đi đâu cũng phải xem mặt hay sao? Tôi lớn lên xấu xí sao? Lão đại rõ ràng nói tôi lớn lên rất xinh đẹp mà."

Thời Dư đang lải nhải thì bị một cái gì đó trùm lên đầu.

Cô cũng không bởi vậy mà nhụt chí, vẫn tiếp tục lải nhải không ngừng: "Các anh sao mà đi nhanh quá vậy? Tôi vất vả lắm mới có cơ hội lập công. Bây giờ thì tốt rồi, lão đại mà biết tôi vừa làm thiệt quân vừa bị bắt, đến lúc anh ta đến chuộc người nhất định sẽ đánh chết ta."

" Mấy người có thể đem cái còng trên tay tôi tháo xuống. Nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, đã là người nhà thì không nên còng tay nhau thế này đúng không? Các huynh đệ? 770? 880? 520? Trong ba người chỉ cần một người đồng ý là được nha... "

Chương 81

"Soạt" một tiếng, thứ đang trùm trên đầu bị kéo xuống, trong miệng bị nhét một thứ quả gì đấy, ngay sau đó thứ kia lại trùm lại lên đầu cô.

Trong xe bay phát ra Một tiếng răng rắc, Thời Dư cắn quả vào miệng rồi mới chậm rì rì mà nuốt xuống.

Rộp rộp rộp rộp, trong xe bay liên tục phát ra tiếng rộp rộp, ước chừng đến mười phút sau, âm thanh phiền phức lại tiếp tục vang lên: "Cảm ơn các huynh đệ, cái này là cái gì? Đây là loại trái cây gì vậy, ngọt ngọt còn khá ngon, bằng không cho tôi thêm một quả nữa đi?"

Trán 770 nổi đầy gân xanh, anh ta móc khẩu súng từ hông ra chỉ vào đầu Thời Dư, 880 lại một lần nữa nắm lấy cổ tay 770, trầm mặc lắc đầu.

770 đành phải phẫn hận mà thu hồi súng năng lượng, âm thanh máy móc của 880 vang lên: "Không thế im lặng một lát sao? Đến nơi sẽ cho cô thêm một quả"

"Huynh đệ tốt, không thành vấn đề " Thời Dư vui vẻ đáp ứng, quả nhiên thật sự trở nên yên tĩnh.

770 không nghĩ tới giải quyết ồn ào lại dễ dàng như vậy, tức giận đến trợn trắng mắt.

"Vị trí của cậu ấy đã thay đổi " Lạc Hạ Từ chia sẻ định vị của Thời Dư cho mọi người.

" Cậu ấy rốt cuộc muốn làm cái gì? Trí não cũng hiển thị là không thể kết nối " Phong Hiểu lại bị từ chối kết nối với Thời Dư.

Lục Đông Ngôn cau mày nhìn lên bản đồ, cuối cùng đem vị trí của Thời Dư phóng to ra: "Cậu ấy có khi nào đi đến Trụ sở chính của Trạm Chuyển Phát Nhanh Hải Lam Tinh hay không?"

Những người khác cũng nhìn lên phạm vi đã phóng to, Cố Tiền Khiêm nói ra nghi hoặc: " Tạ thiếu tướng rốt cuộc muốn cậu ấy đến đó làm gì? "

" Không phải là đi tiêu diệt đám nhện con đó chứ?" Phong Hiểu nhíu nhíu mày.

Lục Đông Ngôn nói tiếp: " Chẳng lẽ là muốn đi điều tra hành động của đám nhện con?"

" Thế thì cũng không đến mức cử một mình cậu ấy đi."Chỗ tị nạn nhiều người như vậy, nếu thật sự muốn điều tra, sao lại để một mình Thời Dư đi, lại còn thần thần bí bí như vậy.

" Vệ tinh quỹ đạo không có biện pháp đi đến Trụ sở chính của Trạm Chuyển Phát Nhanh Hải Lam Tinh để tìm hiểu tình huống, đến vệ tinh của tổng bộ cũng bị Trùng Tộc quá hủy, hiện tại không biết tình huống thế nào?"

Lạc Hạ Từ đưa hình ảnh điều tra từ trạm không gian tới, nhưng tất cả đều là bóng đêm, bị che chắn giống nhau.

Này cũng không hiếm lạ, vệ tinh quỹ đạo tuy rằng đã khôi phục thông tin đo lường công năng và chức năng dò tìm, nhưng tình huống thực tế rất phức tạp, Trùng Tộc lại vẫn luôn tấn công vật chất, lại thả cả chất gây nhiễu nên ở nhiều nơi trên mặt đất không thể kết nối được tín hiệu.

Phong Hiểu dứt khoát nói: "Chúng ta ở chỗ này đoán mò cũng không được gì, chi bằng cứ trực tiếp đến đó xem sao "

Xe bay bay nhanh một đường, ước chừng hai mươi phút sau xe đột nhiên dừng lại, Thời Dư bị túm xuống xe. Vừa đặt chân xuống đất, cô đã gấp không chịu được nói: "Huynh đệ à, trái cây đã hứa cho tôi thì không được quỵt đâu đó."

770 hung hăng từ trong túi không gian móc ra một quả nhét vào trong miệng Thời Dư, ngay sau đó là những âm thanh răng rắc lại vang lên.

Thời Dư bị đẩy đi vài bước thì dừng lại, người xung quanh cảnh giác nhìn lại cô đang có hành động dị thường. Ba người liếc nhau, lại nghe được âm thanh Thời Dư mơ hồ không rõ nói: " Các huynh đệ, có khăn giấy không, nước trái cây sắp chảy ra rồi "

770 và 880, 520 .......

Cô đi chết đi !

Không ai để ý đến cô, Thời Dư lặng lẽ thở ra.

Cô dừng lại do nhận thấy điểm khác thường ở đây .

Thời Dư bị ngăn cản tầm nhìn bởi trùm đầu nên không nhìn rõ bên ngoài là nơi nào, nhưng cô có thể khẳng định cô đã từng đến nơi này. Bởi vì cô đã từng sử dụng năng lực ở đây, cách đây không xa cô vẫn có thể cảm nhận được tàn dư .

Sở dĩ có thể cảm nhận được tàn dư của năng lượng, bởi vì năng lực của cô có phạm vi sử dụng rất lớn, tất cả kim loại bị cô điều khiển sẽ bị thay đổi kết cấu bên trong và sẽ không bị ảnh hưởng bởi ngoại lực, chính Thời Dư cũng không biết rõ khi nào nó mới trở về như cũ.

Thời Dư một bên cắn nốt quả trong miệng, một bên hồi tưởng lại những lần mình sử dụng năng lực, cuối cùng cũng biết đây là đâu.

Từ Trụ sở chính của Trạm Chuyển Phát Nhanh Hải Lam Tinh, tổng bộ.

Tình nguyện viên Phong Hiểu kiêm bác sỹ đã nói anh ta phát hiện có một đám nhện con ở gần đây. Tại sao ba tên này lại muốn đem cô và Tạ Dữ Nghiên tới đây. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Thời Dư nhai nốt trái cây, rất nhanh lại cảm giác như mình đang đi vào thang máy nhưng thang máy không đi lên trên mà xuống dưới.

Cô cảm giác mình được đưa đến một nơi rất trống trải, tiếng bước chân ở đây đặc biệt rõ ràng .

Thời Dư thật sự rất tò mò, những người này rốt cuộc muốn đưa bọn cô đi đâu? Đúng lúc này mặt đất truyền đến một trận động đất kịch liệt, Thời Dư bị chấn động lảo đảo ngã xuống đất, tình cờ ngã xuống bên cạnh anh đẹp trai .

Động đất ngày càng kịch liệt, cô nghe thấy ngữ khí của 770 có phần sốt ruột nói: "Chuyện gì xảy ra vậy, có người tập kích sao? "

"Không có khả năng, chúng ta di chuyển rất cẩn thận, không có khả năng bị theo dõi." 880 Không chút do dự phản bác.

Chương 82

Anh ta vừa nói xong, thì lại một chấn động đất kịch liệt khác lại tới, ngay sau đó Thời Dư nghe thấy âm thanh chói tai của máy cảnh báo. Cô thừa dịp ba người đang mải nói chuyện, trong mắt tràn đầy kim quang, còng trên tay rắc một tiếng rơi xuống.

Thời Dư kéo mũ trùm trên đầu xuống, quay đầu nắm lấy tay Tạ Dữ Nghiên.

Vách tường phía sau cô có dấu hiệu nứt ra, hai người liền chạy nhanh qua bức tường. 770 và 520, 880 bất ngờ với hành động của hai người, khi khôi phục lại tinh thần thì vách tường đã khép lại, ba người nhìn nhau thấy trong mắt đối phương tràn đầy sự khó tin.

770 hô một tiếng: " Là tinh thần lực kim hoá? Chuyện này không có khả năng! "

Nhưng cho dù có thật hay không, thì sự thật vẫn ở ngay trước mặt, thật vất vả mới bắt được hai người bọn họ, lại để bọn họ chạy ngay dưới mí mắt.

520 cầm lấy khẩu súng năng lượng định bắn liên tục về phía bức tường hai người vừa chạy trốn, lại bị 880 ngăn cản: " Không thể nổ súng "

Anh ta vừa nói xong, một trận động đất lại ập đến, ba người loạng choạng ngã trên mặt đất. Theo đó là một trận âm thanh khủng bố đang gào rống ở ngoài hành lang đang từ từ đến gần. Ba người nhìn nhau thấy trong mắt đối phương tràn đầy sự khinh hãi.

Thời Dư bế Tạ Dữ Nghiên quỳ rạp trên mặt đất thở dài một hơi, cô lần mò tìm nệm nằm xuống, đáng thương nói: " Anh trai đẹp, anh không thể động đậy một chút nào sao? Tôi sắp bị anh đè chết rồi "

Khi bế liền không có cảm giác, mà khi bỏ xuống lại nặng như vậy.

Tạ Dữ Nghiên trên đầu còn mang mũ trùm, trên cổ tay vẫn còn còng không nhúc nhích, nghe Thời Dư nói như vậy, thấp giọng xuống xin lỗi, lúc này mới sờ soạn ngồi sang một bên.

Ánh mắt Thời Dư chợt loé, đem còng tay của anh tháo xuống, cũng gỡ luôn mũ trùm, sau đó liền thấy sắc mặt anh hiện tại đã trắng như tờ, nhịn không được nhíu mày: "Anh không sao chứ? "

Tạ Dữ Nghiên lắc lắc đầu, ánh mắt rơi xuống cái còng trên mặt đất, hiếu kì nói: "Sao cô có thể phá nó vậy? "

Loại còng này rất đặc biệt, nó không chỉ ngăn cách tinh thần lực, mà có tác dụng gây tê, làm đôi tay trở nên không có sức lực , chỉ người có thể năng lực cấp SSS mới có khả năng phá nó.

Tầm mắt Thời Dư có chút mơ hồ, liếc liếc một chút rồi cư nhiên nói: "Anh không nghe sao, không phải vừa nãy tôi đã nói lão đại tôi có số 1314 à?"

Thời Dư một bên nói mê sảng một bên nhìn quanh đánh giá tình hình, khóe mắt vẫn luôn đặt về phía anh đẹp trai, ngay sau đó lại thấy cánh môi anh cong cong .

Thời Dư phát hiện anh đang cười liền ngồi xổm trước mắt anh trai đẹp: "Anh vừa mới cười sao? "

Không tránh được mà có chút kinh ngạc, ở với anh trai đẹp lâu như vậy, nhưng Thời Dư chưa từng thấy anh cười bao giờ, mặt vẫn luôn lạnh như băng, người không biết lại tưởng mặt anh bị liệt .

Tạ Dữ Nghiên lấy tay đè nhẹ cánh môi hơi nhếch của mình, nhìn xung quanh: "Đây là đâu?"

Đề tài này nhanh chóng bị anh nói lảng sang đề tài khác.

Thời Dư hừ một tiếng rồi nhanh tay kéo anh dậy, lúc này mới bắt đầu đánh giá xung quanh.

Đây là một hành lang, còn rất lớn và cao, trên trần hành lang là hàng đèn, từ trên cao chiếu xuống đất, chiếu đến bóng của hai người đều mờ mờ ảo ảo.

Hành lang im ắng, hai bên trái phải đều trống trơn, càng quan trọng là xung quanh không có cửa ra, tất cả đều bị bịt kín .

Cảm giác được ánh mắt của anh trai đẹp đang đặt trên mặt mình,Thời Dư dùng đầu gối cũng biết anh đang nghĩ gì, bình tĩnh giải thích: "Chúng ta vừa mới đụng vào cơ quan, rồi chạy đến đây, cũng không biết ba tên kia thấy chúng ta bỏ trốn có đuổi theo đến đây không? "

Đừng nhìn cô tự mình dối người đến là hăng hái, kỳ thật một chút phần trăm nắm chắc cũng không có, phỏng chừng là ba người kia cũng chỉ mới bắt đầu làm việc, không có biện pháp quyết đoán, mới đem cô đến đây.

Tạ Dữ Nghiên chầm chậm lên tiếng, cũng không biết là có tin mấy câu nói không đáng trông cậy của cô hay không.

Thời Dư thấy anh không hỏi, ngón tay chỉ về phía trước nói: "Không thì chúng ta qua bên đó tìm thử xem?"

Bọn họ đi về phía rất giống với phòng điều khiển của tổng bộ, cũng không biết là có giống như vậy hay không .

Bọn họ đi về phía trước, trận động đất vừa mới biến mất, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa hiện tại cũng không có đường ra ngoài, cách duy nhất là đi về phía trước .

Tạ Dữ Nghiên đi ở phía trước, mắt phải của anh hiện ra một màn hình ảo mới, trên đó là một loạt các phân tích thông tin, số liệu.

Hai người cùng đi đến trước cửa, Tạ Dữ Nghiên triển khai trí năng, trí não trung ương của anh vươn tới trước cửa, theo đó lại hiện thêm một màn hình ảo khác.

Thời Dư thấy Tạ Dữ Nghiên thao tác nhanh chóng trên màn hình ảo, tiếp sau đó từ từ cánh cửa mở ra.

Cô nắm nắm tay, làm ra tư thế phòng thủ, bên trong không khí tỏa ra, một mùi hương nhàn nhạt .

Thời Dư theo bản năng nhíu nhíu mày, mùi hương này với mùi trên người của Tạ Dữ Nghiên hình như có điểm giống .

Sau cánh cửa im ắng đen như mực, Thời Dư nỗ lực mở to mắt nhưng cũng không thể thấy cái gì bên trong, Tạ Dữ Nghiên lấy từ trong túi không gian một món đồ , bẻ cong rồi ném vào trong, lập tức toàn bộ căn phòng đã sáng lên .

Hai người đồng thời nhìn vào bên trong, Thời Dư khiếp sợ lui về phía sau một bước, Tạ Dữ Nghiên mất bình tĩnh phát ra tiếng: "Sao có thể!"

Chương 83

"Biến mất rồi?" Phong Hiểu nhìn vào vị trí của Thời Dư trên màn hình ảo sắp mất kết nối.

Cả nhóm rượt đuổi suốt cả đêm nhưng không bắt kịp ai đó, bây giờ đến cả vị trí cũng biến mất không thấy tung tích.

Lạc Hạ Từ dựa vào số điện thoại và vị trí trí não biến mất mà phán đoán, có thể xảy ra hai tình huống, một là trí não bị phá hủy, hai là tín hiệu bị chặn.

Dù là trong tình huống nào thì cũng đều không tốt.

Cố Tiền Khiêm xoa tay nói: "Chúng ta đi thẳng đến tổng bộ chuyển phát Hải Lam tinh? Vị trí của cậu ấy không phải là biến mất ở đó sao?"

Lục Đông Ngôn trầm mặc gật đầu, nhưng không hiểu vì sao, anh có một dự cảm không hề tốt.

Thời Dư nhịn xuống cảm giác buồn nôn đang dâng lên từ trong dạ dày, kéo Tạ Dữ Nghiên đang muốn đi vào trong lại nói: "Anh điên rồi sao? Nơi này mà anh cũng dám đi vào?"

Trong không gian rộng lớn này bày lần lượt những lọ thủy tinh cao lớn, trong lọ thủy tinh có thứ gì đó đang trôi nổi trông giống như những con quái vật, chúng đều có hình dáng con người, nhưng lại có xúc tu, vảy, lông khắp người, bọn họ cũng không biết chúng là cái gì nữa.

Có vô số ống dẫn trên mặt đất, mỗi cái đều nối với chiếc bình thủy tinh khổng lồ.

Tạ Dữ Nghiên bị Thời Dư kéo liền quay đầu lại, lúc này Thời Dư mới phát hiện ra biểu cảm trên khuôn mặt anh ta rất đáng sợ, không thể diễn tả bằng lời nói, Thời Dư còn nghĩ rằng anh ta sẽ mang [Tài Quyết] ra phá hủy nơi này.

Tạ Dữ Nghiên hất tay Thời Dư ra, vội vàng bước vào trong, anh hai lần bị thương trong lúc điều khiển [Tài Quyết], trên mặt đất lại rải đầy ống dẫn, cơ thể anh lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.

Thấy dáng vẻ bất an của Tạ Dữ Nghiên, Thời Dư lo lắng nhìn, sau đó cũng vội vàng đi theo, thấp giọng nói: "Anh sao thế? Mặc dù anh sợ hãi, cũng không nên mất bình tĩnh như vậy. Anh..."

Đúng vậy, dù có sợ cũng không trở nên mất bình tĩnh đến như vậy.

Hơn nữa, người trước mặt cô không phải ai khác mà chính là Tạ Dữ Nghiên, chỉ huy trưởng của Quân đoàn Tài Quyết, người đã ở trên chiến trường trong một khoản thời gian rất dài.

Tạ Dữ Nghiên có cảnh tượng kinh khủng nào mà chưa từng thấy qua? Trên chiến trường, dù núi có sập xuống thì mặt cũng không đổi sắc. Bây giờ lại trở nên mất bình tĩnh như vậy, thật sự rất vô lý.

Tạ Dữ Nghiên bị cô kéo đứng lại, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Cô có biết những thứ này là cái gì không?"

Thời Dư nghe thấy giọng nói của anh trầm xuống, khóe miệng mấp máy, còn chưa kịp trả lời, lại nghe Tạ Dữ Nghiên nói tiếp: "Vũ trụ có một liên hiệp ước, bất luận là quốc gia hay tổ chức nào cũng tuyệt đối không được phép tiến hành thí nghiệm chỉnh sửa gen."

Những con quái vật trước mặt họ có đặc điểm của con người, nhưng rõ ràng chúng không phải người.

Tạ Dữ Nghiên nhắm mắt lại, đi qua người Thời Dư, lấy ra một cây đèn dài, bẻ và ném vào trong, ngọn đèn dài chiếu sáng toàn bộ đài điều khiển.

Tạ Dữ Nghiên lảo đảo bước qua những ống dẫn chằng chịt đi vào trong, rất nhanh anh đã đi đến đài điều khiển.

Thời Dư mím môi đi theo, thấy anh đang dùng trí năng điều khiển các xúc tu ảo bám vào đài điều khiển.

Ngay sau đó, các màn hình ảo xuất hiện dày đặc trên bảng điều khiển, mỗi màn hình ảo hiện lên hình ảnh một con quái vật và các tài liệu nghiên cứu chúng ở phía bên dưới.

Thời Dư bỗng nghe thấy một tiếng hừ lạnh.

"Đã ba năm nghiên cứu, tôi sắp phát điên rồi. Tại sao tôi liên tục thất bại? Chuỗi gen chiết xuất từ K-II không có cách nào hòa hợp với gen con người và nó sinh ra các loại đột biến. Các đối tượng thí nghiệm đều được tiêm thuốc và quan sát kỹ lưỡng. Trưởng thành, nhưng lại không có dấu hiệu của sự sống."

"Điều này thật vô lý. Tất cả các nghiên cứu của tôi đều dựa trên lập luận về mặt lý thuyết. Liệu đã xảy ra sai sót ở bước nào? K-II đã bắt đầu trở nên yếu hơn rồi. Tại sao lại như vậy được? Tôi nên làm gì đây?"

Tạ Dữ Nghiên không chút cảm xúc đọc lên hai đoạn độc thoại kia, sau khi đọc xong, Thời Dư nghe thấy anh ấy phát ra một tiếng cười lạnh.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, Thời Dư liền nhặt hai cây đèn trên mặt đất cất đi rồi kéo Tạ Dữ Nghiên trốn vào một góc.

"Mở cửa chỗ này như nào?" Thời Dư nghe được một người đang thấp giọng hỏi.

"Đừng để ý nhiều như vậy, chúng ta phải mang K-II đi ngay, thứ kia đã mất kiểm soát, ngay cả đám người hắc giáp cũng không thể ngăn cản được, nếu còn không đi nữa thì sẽ không kịp nữa đâu!" Một người phụ nữ đáp lại.

Thời Dư quay đầu nhìn về phía Tạ Dữ Nghiên, trong bóng tối, cô không nhìn rõ biểu cảm của đối phương, nhưng có thể cảm giác được anh đang rũ mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thời Dư đưa tay ra chọc chọc vào người Tạ Dữ Nghiên, vô tình chạm vào chiếc khuyên tai ngọc bích lúc anh ngẩng lên, anh liền liếc cô một cái.

Cô muốn để anh nhìn xem người đó là ai.

Tạ Dữ Nghiên lắc đầu, đem ngón trỏ dựng thẳng bên môi. Thời Dư đành từ bỏ, song nghe thấy tiếng hai người kia vội vàng vào trong và đi thẳng lên chỗ bảng điều khiển.

Bảng điều khiển được bật sáng lên, ánh sáng của màn hình ảo chiếu vào hai người đang đứng đó. Lúc này, Thời Dư mới nhìn rõ, người đang sử dụng bảng điều khiển là một người đàn ông đeo kính râm, mặc áo khoác trắng. Người phụ nữ cầm khẩu súng năng lượng trong tay, bọn chúng vô cùng cảnh giác.

Đột nhiên, Thời Dư phát hiện ra bức tường phía sau lưng mình đang rung chuyển, hai người ở phía đối diện kia cũng đang nhìn về phía bức tường.

Thời Dư nhanh chóng kéo Tạ Dữ Nghiên trốn phía sau một chiếc lọ thủy tinh khổng lồ, đồng thời bức tường sau họ khi nãy mở ra, một chiếc lọ thủy tinh khổng lồ khác được đưa ra ngoài.

Từ điều hòa tản nhiệt có những tiếng "xì xì" phát ra, đèn trên lọ thủy tinh cũng sáng lên.

Chương 84

Thời Dư suýt nữa đã hét lên khi nhìn thấy người bên trong lọ thủy tinh.

Người đang ngâm mình trong thứ chất lỏng không rõ kia là một chàng trai trẻ, anh ta hoàn toàn khỏa thân, mái tóc dài bồng bềnh màu bạc che đi những bộ phận quan trọng trên cơ thể, đầu anh ta đang cúi xuống. Từ góc nhìn của Thời Dư không thể nhìn rõ được dung mạo của người đó.

Thời Dư vô thức liếc anh đẹp trai cũng có mái tóc bạch kim bên cạnh, mùi thơm thoang thoảng trong không khí, Thời Dư không biết đó là mùi thơm từ anh đẹp trai hay xuất phát từ một nơi nào đó quanh đây.

Đúng lúc này, người phụ nữ đứng cạnh bảng điều khiển hét to: "Là ai?"

Nói xong, cô ta không do dự bóp cò, Thời Dư kéo anh đẹp trai tránh qua một bên, đạn năng lượng bắn vào tay trái của cô. Mặc dù Thời Dư động tác nhanh nhẹn nhưng người phụ nữ có súng năng lượng trong tay bắn cực kì chính xác, cổ tay cô bị viên đạn năng lượng bắn sượt qua, rất nhanh máu đã chảy ra.

Cô ta thấp giọng chửi rủa một tiếng, khung xương ngụy trang màu đen nhanh chóng bao phủ toàn thân, cô ta lao về phía Thời Dư và hét lên: "Anh mau mang K-II đi trước đi!"

"Anh cẩn thận chút." Thời Dư thấp giọng dặn dò một câu, sau đó từ phía sau lọ thủy tinh lao ra ngoài. Cô cầm súng năng lượng bắn liên tục về phía người phụ nữ. Nhưng cô ta mặc lên khung xương ngụy trang thì còn nhanh và mạnh gấp đôi vừa rồi. Khung xương ngụy trang dễ dàng chặn lại những viên đạn năng lượng bắn về phía cô ta.

Thời Dư nheo mắt lại, trong tay cô cầm hai con dao màu vàng sẫm, khi người phụ nữ đưa tay đấm vào người cô, cô liền đâm dao về phía trước, người phụ nữ kịp thời phản ứng, xoay cổ tay lại để tránh bị con dao đâm thành một lỗ.

Nhưng làm sao Thời Dư có thể để cho cô ta tránh thoát? Tốc độ của cô còn nhanh hơn cả người phụ nữ, năm ngón tay cô linh hoạt cử động cắt vào cổ tay người phụ nữ, máu chảy đầm đìa.

Người phụ nữ đau đớn rút tay lại, Thời Dư đã giơ chân đạp vào bụng cô ta, người phụ nữ lập tức bay ra một đoạn. Thời Dư không nương tay, ném con dao ra, chỉ nghe thấy cô ta hét lên một tiếng, hai tay người phụ nữ ở trên tường đã bị dao cố định, máu tươi liên tục chảy xuống.

Hai người mới đánh nhau được mười giây, người đàn ông nhìn tình hình trước mắt, lảo đảo lùi lại phía sau một bước liền bị chĩa súng năng lượng vào thái dương.

Tạ Dữ Nghiên ghé vào lỗ tai hắn nói bằng thanh âm lạnh như băng: "Anh là ai? Ai đã sai mấy người làm thí nghiệm ở nơi này?"

Người đàn ông sợ hãi run lên, trong khóe mắt nhìn thấy một đầu tóc bạc, thân thể càng thêm run rẩy, lập tức nắm lấy vị trí của trí não ở cổ tay.

Tạ Dữ Nghiễn chạm nòng súng lạnh như băng vào huyệt thái dương của người đàn ông, nói: "Không muốn chết thì mau nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết."

Người đàn ông cắn chặt răng, toàn bộ quai hàm gần như đều run rẩy: "Tôi...Tôi... Tôi chỉ là người phụ trách tham gia thí nghiệm, không biết người bỏ vốn đằng sau là ai."

Tạ Dữ Nghiên di chuyển súng năng lượng xuống dưới, tiếng nổ phát ra, một viên đạn năng lượng bay qua tai người đàn ông. Âm thanh do tiếng súng phát ra khiến cho người đàn ông sợ hãi nhắm chặt mắt, bịt chặt lỗ tai, khuôn mặt hắn nhăn lại vì đau đớn.

Họng súng năng lượng vẫn còn nóng lại được đặt lên thái dương người đàn ông một lần nữa, lần này Tạ Dữ Nghiên không nói lời nào nhưng người đàn ông đã biết anh có ý gì, hắn ta nghiến chặt răng: "Tôi thật sự không biết. Anh ta đã chết khi cuộc xâm lược xảy ra, tôi chỉ là cấp phó của anh ta thôi. Sau khi anh ta chết, tôi tiếp quản nghiên cứu của anh ta theo lệnh của cấp trên, tôi thật sự không biết gì..."

Lại một tiếng nổ nữa vang lên, người đàn ông còn chưa kịp nói hết câu, hai mắt trợn to rồi ngã xuống đất.

Tạ Dữ Nghiên ngay lập tức ngồi xổm xuống và mở trí não của mình ra, các xúc tu ảo được kết nối với trí não của người đàn ông. Ngay khi vừa xâm nhập được vào trí não của hắn thì anh phát hiện ra tất cả thông tin trên đó đang bị phá hủy với tốc độ nhanh chóng mặt.

Thời Dư thấy bên kia không hỏi ra được gì hữu ích, liền ngồi xổm xuống bên cạnh người phụ nữ, đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô ta: "Nếu cô không muốn chết thì nói cho tôi biết cô là ai, tôi sẽ không giết cô, thấy thế nào?"

Người phụ nữ tức giận nhìn chằm chằm Thời Dư, cô ta bị thương nặng đến mức không thể duy trì được khung xương ngụy trang trên người nữa.

Cô ta nhìn chằm chằm Thời Dư, sau đó đột nhiên nở một nụ cười. Thời Dư nhận ra có điều gì đó không ổn, nhanh chóng lùi lại phía sau, bỗng nhiên chiếc vòng cổ của người phụ nữ nổ tung khiến cho cơ thể và đầu của cô ta rời ra làm đôi, máu văng ra tung tóe trên mặt đất.

Thời Dư cau mày, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tạ Dữ Nghiên, nhỏ giọng hỏi: "Sao rồi?"

"Tốc độ tiêu hủy dữ liệu quá nhanh, chỉ lấy được một chút." Tạ Dữ Nghiên chạm năm ngón tay vào màn hình ảo, sau đó đẩy màn hình đến trước mặt Thời Dư.

Anh bước đến bên cạnh chiếc lọ thủy tinh, nơi có chàng trai tóc bạc đầu đang cúi xuống.

Thời Dư đọc từ màn hình ảo.

"K-II, gen cấp SSS+, chuỗi gen gần như hoàn hảo, bản thể nghi ngờ là Trùng tộc Vương tiến hóa."

Thời Dư mở to hai mắt, cô nhìn những con quái vật hình người trong các lọ thủy tinh xung quanh, rồi nhìn chàng trai có mái tóc bạc trong lọ thủy tinh trước mặt Tạ Dữ Nghiên.

Trên trán Thời Dư hiện lên một chuỗi nghi vấn, vừa định hỏi anh đẹp trai tiếp theo nên làm thế nào thì chàng trai tóc bạc trong lọ thủy tinh đột nhiên cử động, ngước đầu lên nhìn.

Chương 85

Sau khi Phong Hiểu và những người khác thu hồi cơ giáp, họ phát hiện ra toàn bộ tòa nhà trụ sở của Hải Lam tinh đang rung lắc dữ dội, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Phong Hiểu bật màn hình trí não của mình lên nhìn sơ qua, trầm giọng nói: "Lũ nhện kia đang điên cuồng chạy trốn."

Hơn nữa bọn chúng chạy không theo bất kỳ một trật tự nào, tất cả chấm đỏ tản ra khắp nơi, không có tổ chức, cũng không có mục đích, chỉ đơn thuần là liều mạng chạy trốn.

Lục Đông Ngôn dùng bộ não liên lạc với Thời Dư, nhưng vẫn không kết nối được: "Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Có thể khiến lũ nhện điên cuồng như vậy, chắc chắn đã có chuyện gì đó bất thường xảy ra, nhưng bây giờ đến cái bóng của Thời Dư họ còn không nhìn thấy đâu cả, thể nên bọn họ chắc chắn không thể cứ thế rời đi được.

Mí mắt Lạc Hạ Từ run lên, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó chạy tới tòa nhà bên cạnh mở bộ não ra, các xúc tu ảo từ trong bộ não vươn ra bám vào tòa nhà, ngay lập tức khung cảnh trong tòa nhà hiện ra.

Ba người còn lại theo sát phía sau, rất nhanh họ đã nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo xuất hiện.

Có ba người mặc bộ giáp mô phỏng màu đen đưa Thời Dư và Tạ Dữ Nghiên từ trên xe bay xuống, mấy người họ căng thẳng liếc nhìn nhau.

Tạ Dữ Nghiên cho dù có đội mũ trùm đầu thì cũng không thể che đi mái tóc bạc nổi bật của anh, một số người không biết Tạ Dữ Nghiên đã rời khỏi nơi tị nạn nên khi nhìn thấy anh bị bắt cùng với Thời Dư thì rất ngạc nhiên.

Bốn người yên lặng cúi đầu nhìn, khi thấy cảnh tiếp theo, bọn họ không khỏi giật giật khóe miệng.

Cố Tiền Khiêm siết chặt tay nói: "Tớ thấy chúng ta không cần phải lo lắng cho cô ấy đâu, chúng ta quay về thôi."

Sau khi bị bắt mà Thời Dư vẫn có thể ung dung ngồi ăn trái cây thì những người bắt cô đúng thật là thảm.

Phong Hiểu gật đầu tán thành.

Lục Đông Ngôn khó mà không đồng ý.

Lạc Hạ Từ đóng não một cách khó khăn.

Một phút sau, bốn người họ đứng trước cửa thang máy, liếc nhìn nhau rồi bước vào.

Đừng hỏi, chỉ là tò mò chút thôi.

Thời Dư nhìn hai người trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Bây giờ cô có thể nhìn thấy rõ vẻ ngoài của chàng trai tóc bạc, nhưng rõ ràng anh ta khác với anh đẹp trai, giữa hai lông mày người đó có một đường nét giống hoa văn lọ lõm xuống, nhưng vì khoảng cách quá xa nên Thời Dư không nhìn được đó là gì. Chàng trai có đôi mắt màu vàng kim, bên trong ánh nhìn mang theo nét thần bí khiến người ta muốn tìm hiểu xem anh ta đang suy nghĩ điều gì.

Đôi lông mày và ánh mắt của anh ta không lạnh lùng và xa cách như của anh đẹp trai, nhưng lại sắc sảo như dao, mái tóc dài màu bạc bồng bềnh bên trong chất lỏng không rõ đó càng làm tăng thêm vẻ đẹp của anh ta.

Đột nhiên, từ trong lọ thủy tinh một ống dẫn trong suốt được đưa ra, nó giống như một con rắn linh hoạt dùng đầu kim đâm vào cổ của thiếu niên tóc bạc. Sau khi chất lỏng trong ống dẫn trong suốt được tiêm vào cơ thể anh ta, ống dẫn liền được rút ra.

Hàng lông mày của chàng thiếu niên lập tức tràn đầy đau đớn, cả khuôn mặt nhăn lại, thân thể run rẩy kịch liệt, vẻ đẹp tĩnh lặng lúc đầu đã tan biến, thay vào đó là sự lộn xộn và ngột ngạt.

Anh ta đau đớn giãy giụa, thở ra liên tục.

Thời Dư trong lòng cảm thấy nặng nề, cô khó khăn dời mắt đi chỗ khác, thì thấy Tạ Dữ Nghiên đang mở bộ não điều khiển xúc tu kết nối với chiếc bình thủy tinh trong suốt.

Tạ Dữ Nghiên mím chặt môi, đôi tay lướt qua hết màn hình ảo này đến màn hình ảo khác, Thời Dư đoán được anh muốn làm gì thì thốt lên: "Anh điên rồi sao?"

Nếu bản thể bị nghi ngờ là Trùng tộc Vương tiến hóa cấp SSS+ này thoát ra ngoài, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Đôi khi Thời Dư cảm thấy mình quá máu lạnh, nhưng đó là sự thật. Cô đã trải qua sự xấu xa của bản chất con người rất nhiều lần, cũng đã từng bò ra từ biển xác và máu. Nên khi gặp nguy hiểm, điều đầu tiên cô nghĩ đến là làm thế nào để sống sót, không thể vì một số suy nghĩ mềm lòng mà đưa ra những quyết định đe dọa đến tính mạng của chính mình.

Tạ Dữ Nghiên mím môi, nói ra một câu khiến Thời Dư vô cùng bất ngờ.

"Tôi đã từng nhìn thấy hắn, hắn hình như đã từng chết rồi."

Tiếng lộc cộc vang lên, chất lỏng trong bình thủy tinh bắt đầu tràn ra ngoài, khi chất lỏng đã giảm đi đáng kể thì chiếc bình thủy tinh mở ra, chàng trai cũng trượt dần xuống.

Chương 86

Tạ Dữ Nghiên cởi áo khoác và đỡ anh ta lên, nhưng ngay lập tức chàng trai đã túm lấy cổ áo anh và đẩy anh sát vào một chiếc bình thủy tinh trong suốt khác.

Thời Dư không chút do dự cầm súng năng lượng lên, nhưng Tạ Dữ Nghiên lập tức giơ tay về phía cô, ra hiệu không cần nổ súng.

"Lan Lạc, là tôi, anh còn nhớ tôi không?" Tạ Dữ Nghiên nắm cổ tay chàng trai, khó khăn nói.

Thời Dư ở một bên mở to mắt nhìn, anh đẹp trai vậy mà lại biết người bị nghi ngờ là Trùng tộc Vương tiến hóa này sao? Còn biết cả tên người ta nữa?

Chàng trai không tiếp tục dùng sức nữa, Tạ Dữ Nghiên chậm rãi nói: "Không phải anh đã rời đi rồi sao? Tại sao vẫn còn ở chỗ này? Tại sao lại biến thành như thế?"

Tạ Dữ Nghiên nhìn con mắt màu vàng kim không có tiêu cự của chàng trai, trong lòng chợt hiện lên nghi ngờ, thấp giọng hỏi: "Là ai đã bắt anh? Anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Từng giây từng phút trôi qua, chàng trai vẫn im lặng, Tạ Dữ Nghiên cũng cố chấp nhìn thẳng vào mắt anh ta, cuối cùng đôi mắt màu vàng kim cũng dần dần có tiêu cự, chàng trai khó khăn mở miệng, phát ra âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe rõ: "Tiểu... Nghiên..."

Tạ Dữ Nghiên lập tức nắm tay anh ta và gật đầu: "Lan Lạc, anh còn nhớ tôi không?"

Dưới ánh nhìn của anh, chàng trai chậm rãi buông tay ra. Nhưng vừa buông tay, anh ta liền túm cổ áo Tạ Dữ Nghiên ném ra ngoài.

"Không! Cậu không phải! Cậu lừa tôi! Tất cả các người đều lừa tôi!"

Tạ Dữ Nghiên bị hắn hất văng ra đến hộc cả máu, ngã xuống đất ho khan hai tiếng.

Thời Dư nhìn thấy người thanh niên đang mất kiểm soát, móng tay trong suốt sắc nhọn như dao vung về phía Tạ Dữ Nghiên,cô thầm kêu một tiếng không ổn rồi nhảy qua bên kia, Thời Dư lập tức kích hoạt chiếc nhẫn trên tay phải, ánh sáng màu bạc lập tức xuất hiện.

Móng tay của chàng trai tiếp xúc với khung xương ngụy trang của Thời Dư vang lên một tiếng "Keng".

Lực va chạm lớn khiến cả người Thời Dư nghiêng đi, cánh tay truyền đến cảm giác tê dại, suýt chút nữa cô đã bị hắn ném ra ngoài.

Cô cũng không phải dạng tầm thường, thanh đại đao trên tay cô vung lên chém về phía chàng trai. Anh ta nhanh chóng tránh đi, nhưng trên cằm đã xuất hiện vết thương, máu đỏ cũng từ đó chảy ra. Nhưng vết thương của anh ta lành lại với tốc độ nhanh đến mức mắt thường cũng thấy được.

Khi ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng Thời Dư sững sờ trong giây lát, mà lúc này tiếng rung lắc bên ngoài càng ngày càng dữ dội.

Chàng trai cũng chú ý đến chấn động bên ngoài, đôi mắt màu vàng kim trở nên cảnh giác. Thời Dư còn không kịp phản ứng liền thấy những chiếc móng tay thon dài đã được thu lại, từ sau lưng anh ta mọc ra một đôi cánh bướm cực kỳ đẹp.

Cô chưa kịp nhìn kĩ đôi cánh của anh ta, thì anh ta đã vỗ vỗ đôi cánh trên không trung tạo ra một chiếc động không gian rồi chàng trai lập tức chui vào trong đó, sau đó cả người và động đều biến mất.

Hiện tượng phản tự nhiên như vậy khiến Thời Dư bất ngờ đến mức há miệng thật lâu cũng không ngậm được lại. Mãi cho đến khi Tạ Dữ Nghiên kéo cô đứng dậy, Thời Dư mới nhận ra rằng thật sự vừa có một thiếu niên xuất hiện rồi biến mất một cách kì lạ như vậy.

Thời Dư xoa xoa cánh tay vẫn còn đang tê dại, liếc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tạ Dữ Nghiên, thấp giọng hỏi: "Anh ta là ai? Anh với anh ta có quan hệ như thế nào?"

Biểu cảm của Tạ Dữ Nghiên đột nhiên trở nên rất phức tạp, anh dường như không biết nên nên miêu tả mối quan hệ giữa mình và người kia là như thế nào. Thời Dư lập tức xua tay nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta nói chuyện này sau. Bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì mà có chấn động mạnh như vậy, chắc chắn cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì."

Cô vừa dứt lời thì một tiếng "Ầm" vang lên, giống như tiếng va chạm của một vật nặng vào tường khiến cả không gian đang yên tĩnh đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Thời Dư cũng run lên, cô vừa nắm lấy tay Tạ Dữ Nghiên vừa lấy ra chiếc mũ trùm từ trong túi không gian mà lúc trước cô đã cởi của anh, rồi đội lại mũ lên trên đầu cho anh. Trước khi Tạ Dữ Nghiên kịp phản ứng, Thời Dư dùng dị năng hệ kim xé toạc bức tường, nhưng mùi máu tanh lại xộc vào mũi khiến cô muốn chạy ngay lập tức.

Trên mặt đất toàn là những xác chết bị xé rách, còn ở trong góc con quái vật hình người đầy mụn nhọt dường như đang nhai thứ gì đó. Khi nhìn thấy cảnh này Thời Dư suýt chút nữa đã nôn ra.

Lúc thấy có hai người xuất hiện, con quái vật kia ngừng nhai một lúc, cứng ngắc xoay người lại.

Nó có khuôn mặt hình người, nhưng trên đầu chứa đầy bướu thịt, một số chất lỏng kỳ lạ chảy ra từ biếu thịt rồi rơi xuống đất.

Thời Dư cảm thấy dạ dày của mình đang cuộn trào.

Cô nhìn khung cảnh trước mắt, nắm lấy bàn tay đang muốn kéo mũ trùm đầu xuống của anh đẹp trai, ánh sáng vàng trong mắt anh ta dần ngưng tụ lại.

Quái vật kia từ trong góc đứng dậy, khóe miệng vẫn còn dính máu, nó phát ra những tiếng rít trầm thấp. Nhưng nó chưa kịp di chuyển thì một lưỡi kiếm kim loại đã đâm thẳng vào trái tim lộ ra phía ngoài của nó.

Chương 87

Thời Dư không chần chừ, tiếp tục kéo Tạ Dữ Nghiên chạy.

Thời Dư không biết đằng sau bức tường kia là cái gì, nhưng cô biết phải chạy xa những âm thanh chấn động kia.

Nếu như không phải vì nơi này quá nhỏ, thì cô đã mang [Chiến Thần] ra, chứ không cần phải chạy đến mức thở hồng hộc cũng không thoát khỏi con đường như thế này.

Cuối cùng, khi phá vỡ một bức tường kim loại khác, cô nghe thấy những tiếng thì thầm.

"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy? Tại sao nó luôn rung chuyển? Nếu không nói thì tôi sẽ giết anh." Cái giọng nói kiêu ngạo này không thể là ai khác chính là Cố Tiền Khiêm.

Thời Dư nghi ngờ nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì nhìn thấy một vài bóng người mờ mờ.

"Nhìn các người bị thương như thế kia, tôi đoán là tình hình hiện tại có vẻ khó khăn, hay là thế này đi, các anh chỉ cần nói cho chúng tôi biết các anh đã mang người đi đâu rồi thì chúng tôi sẽ để các anh đi." Lần này là tiếng của Lục Đông Ngôn.

Thời Dư không biết phải nói gì, cô tháo chiếc mũ trùm đầu của Tạ Dữ Nghiên ra nhét vào túi không gian, rồi giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, kéo anh về phía mấy người đằng kia.

"Sao các cậu lại ở đây?" Thời Dư chống tay lên tường nhìn bốn người đang vây lấy ba con gà con.

Sau khi nhìn rõ ba chú gà, Thời Dư huýt sáo khiêu khích: "Này ba người anh em 770, 880, 520 sao các anh nhìn đáng thương thế?"

Ba người 770, 880 và 520 đều mặc bộ khung xương ngụy trang màu đen, chỉ là người thì bị mất một bên tay, người thì máu me khắp người, còn có một người bị một thanh kiếm thép đâm xuyên qua bụng.

Sau khi huýt sáo, cô nói với Phong Hiểu và những người khác: "Các cậu đánh họ thành bộ dạng này à? Có chút ghê gớm nha!"

Phong Hiểu nhìn Thời Dư không hề bị thương còn đang có ý trêu chọc, thì anh cảm thấy rất nghẹn lời...

Lục Đông Ngôn trầm mặt nhìn Thời Dư.

Còn Cố Tiền Khiêm thì kéo chốt an toàn của súng năng lượng.

Lạc Hạ Từ không đi theo đám đông, anh nhấp vào màn hình ảo của bộ não, liếc nhìn Thời Dư và Tạ Dữ Nghiên nói: "Ba người họ là thành viên của Quân đoàn Tài Quyết ở chỗ tị nạn."

Thành viên của Quân đoàn Tài Quyết bắt Thời Dư và Tạ Dữ Nghiên đến đây để làm gì?

Thời Dư ngạc nhiên nhìn 770, 880, 520 sau đó dùng khuỷu tay huých nhẹ vào eo anh đẹp trai đang đứng bên cạnh nói: "Anh đúng là không giỏi trong việc chỉ huy cấp dưới nhỉ, người của mình mà lại muốn lấy mạng của anh?"

Tạ Dữ Nghiên cúi xuống nhìn khuỷu tay của Thời Dư, ánh mắt lạnh như băng, sau đó nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước đã."

"Còn ba người này thì sao?" Thời Dư chỉ vào 770, 880, 520 còn đang hấp hối.

Tạ Dữ Nghiên nhặt súng năng lượng lên và kết liễu mạng sống của họ trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.

"Kẻ phản bội phải chết."

Thời Dư nhìn anh đẹp trai lạnh lùng đang đứng bên cạnh, cô cảm thấy ấn tượng về anh lại mới mẻ thêm một chút nữa rồi.

Ngay khi họ bước ra ngoài, toàn bộ tòa nhà trụ sở của Hải Lam tinh lập tức sập xuống, giữa tiếng la hét của mọi người Thời Dư kéo Tạ Dữ Nghiên vào khoang lái của [Chiến Thần] .

Tòa nhà vừa sụp xuống, trên mặt đất nhô ra một cái xúc tu lớn. Cái xúc tu màu da mọc ra rất nhiều khối u thịt giống như con quái vật lúc nãy, chỗ khối u còn chảy ra rất nhiều chất lỏng khiến người ta ghê tởm. Từ trong lòng đất chui ra một cái bụng lớn, phía xung quanh bụng còn mọc ra những chiếc răng nanh khổng lồ.

Những chiếc răng nanh của nó không ngừng nghiến vào nhau tạo ra những tiếng "răng rắc" dữ dội, cùng lúc đó một chiếc xúc tu lớn khác cũng chui ra từ phần dưới bụng của nó, vậy là có tổng cộng sáu chiếc xúc tu lần lượt chui ra.

Nó giống như một con bạch tuộc nhưng không có cái đầu, giống như con sâu nhưng không có chân mà lại có xúc tu.

Các khối u thịt trên xúc tu phồng to lên, Thời Dư cảm thấy có chút quen thuộc, trong đầu chợt nghĩ đến những chiếc xúc tu chui ra từ động không gian khi con bướm tấn công nơi tị nạn.

Có khi nào con quái vật này là hình dạng hoàn chỉnh của những cái xúc tu lúc đó?

Trong cuốn sách ghi chép về Trùng tộc không có miêu tả về con quái vật nào như này.

Thời Dư điều khiển [Chiến Thần] bay lên trời, con quái vật nhe răng nanh của mình ra, phần miệng của nó rộng như hố đen phát ra những tiếng gầm chói tai và phun ra vô số thứ kinh tởm . thanh kiếm trên tay Thời Dư phải cố gắng lắm mới giúp Chiến Thần tránh được những thứ kinh tởm kia dính vào.

Trong khoang lái của [Chiến Thần], Tạ Dữ Nghiên mở mai rùa ra, vô số màn hình ảo hiện lên trước mặt anh, sau đó nói: "Có thể nó đã được tiêm thuốc kích thích, lúc trước chắc chắn nó không thể lớn như vậy, bốn trong sáu chiếc xúc tu chỉ là mới phát triển, những thứ được phun ra từ miệng nó chứa đầy tinh thể năng lượng. Giống như có ai đó đã lợi dụng những viên tinh thể năng lượng để nuôi sống nó và kết quả là đã xảy ra đột biến."

"Chúng ta không thể để nó rời khỏi đây, nếu như thuốc kích thích trong cơ thể nó phát huy hết tác dụng, nó sẽ càng trở nên to lớn hơn, đến lúc đó không một nơi tị nạn nào có thể đối phó được."

Thời Dư vội liếc nhìn Tạ Dữ Nghiên, cô thật sự không thể hiểu tại sao anh lại biết được con quái vật này bị tiêm thuốc kích thích, cô thấy nó giống như được nuôi lớn bằng cách cho ăn tinh thể năng lượng.

Chương 88

Ngay sau đó, con quái vật vung sáu chiếc xúc tu lên, nó không tấn công Thời Dư, cũng không tấn công Phong Hiểu, Lục Đông Ngôn hay Lạc Hạ Từ mà chỉ tấn công Cố Tiền Khiêm.

Điều này thật kỳ lạ.

Cố Tiền Khiêm bị sáu chiếc xúc tu bao vây, động cơ của cơ giáp hoạt động hết công suất. Nhưng đây chỉ là cơ giáp được lấy từ nơi tị nạn, không phải cơ giáp riêng của anh ấy, hiệu suất đương nhiên hoàn toàn kém những chiếc cơ giáp khác. Anh khó khăn né tránh nhưng những vũ khí mà cơ giáp mang theo đã bị xúc tu phá hủy hoàn toàn.

Thấy Cố Tiền Khiêm sắp bị xúc tu trói lại, một viên đạn bắn xuyên qua khối u thịt trên xúc tu, chất lỏng bên trong văng ra ngoài, chiếc xúc tu đau đớn rụt lại.

Phong Hiểu ném đống đạn pháo mà mình mang theo về phía chúng, những viên đạn pháo bay đến nổ ầm ầm trên không trung. Lạc Hạ Từ lập tức điều khiển cơ giáp tới đưa Cố Tiền Khiêm thoát khỏi nguy hiểm.

Kiếm ánh sáng trong tay [Chiến Thần] đã sẵn sàng từ lâu, Thời Dư vung kiếm cắt đứt từng chiếc xúc tu đang vung lên trong không trung. Con quái vật đau đớn gầm lên, giãy giụa trên mặt đất nhưng ngay sau đó tất cả những xúc tu bị chặt đứt lập tức mọc lại.

Những chiếc xúc tu mới được mọc ra bướu thịt còn nhiều hơn, cũng càng khiến người ta buồn nôn hơn.

"Con mẹ nó! Như này sao chơi được? Đứt rồi còn có thể mọc lại?" Thời Dư thầm chửi trong lòng, con quái vật bắt đầu di chuyển nhanh hơn.

"Có nhìn thấy vết đỏ ở gốc xúc tu của nó không? Đó là điểm yếu của nó, cắt đứt chiếc đó đi."

Màn hình ảo trước mặt Tạ Dữ Nghiên hiện lên ngày một nhiều, anh cố gắng phân tích để đưa ra phán đoán với tốc độ nhanh nhất.

Thời Dư khóe miệng nở một nụ cười trả lời: "Được thôi, được thôi!"

Đôi cánh ảo sau lưng [Chiến Thần] khẽ rung lên, Thời Dư đã biến mất trước khi con quái vật kịp tấn công lần nữa, cô mở kênh công cộng ra nói: "Những người anh em, yểm trợ cho tớ, tớ sẽ giải quyết nó!"

Cơ giáp của Phong Hiểu bắn ra những viên đạn đại bác, mỗi viên đều bắn trúng xúc tu của quái vật, anh nhấn mở kênh công cộng và lạnh lùng nói: "Nếu một phút nữa mà cậu không xử lý được nó thì không cần quay lại nữa."

Họng súng của Lục Đông Ngôn bắn ra vài viên đạn, anh cũng mở kênh công cộng lên nói: "Không phải cậu rất có bản lĩnh à? Cậu chạy đi một mình mà bây giờ sao không tự mình giết nó?"

Thời Dư bị lời nói lạnh nhạt của hai người làm cho chột dạ, liền tắt kênh công cộng đi rồi giả vờ như vừa rồi không nghe thấy gì. Cô điều khiển [Chiến Thần] biến thành tia sáng lao thẳng xuống đất dưới sự che chở của hai người.

Thời Dư không ngu ngốc đến mức tự mình tiếp cận con quái vật khổng lồ này, ngay khi tiếp đất cô tháo phù du khí trên chân của [Chiến Thần] ra. Cô nhảy vọt đến chỗ của con quái vật, lập tức bốn cái phù du khí bắn ra những tia sáng màu bạc đánh mạnh vào cơ thể con quái vật và cắt đứt phần gốc của các xúc tu.

Bốn phù du khí cùng tấn công một lúc, kiếm ánh sáng trong tay Thời Dư cũng lập tức hành động. Nhân lúc những chiếc xúc tu của con quái vật bị cắt đứt, Thời Dư điều khiển hai thanh kiếm ánh sáng bay ra như hai con dao xoay vòng theo hình tròn tấn công con quái vật rồi lại quay trở về chỗ cô.

Ngay lúc đó, bản nâng cấp của phù du khí xuất hiện phía sau [Chiến Thần], Thời Dư điều khiển [Chiến Thần] dưới sự hướng dẫn của Tạ Dữ Nghiên hợp nhất với bản nâng cấp của phù du khí.

Khi cảm nhận được sức mạnh của phù du khí được mang trên [Chiến Thần] cô cảm thấy vô cùng thích thú. Thời Dư lướt qua màn hình ảo vừa xuất hiện trước mặt, điều khiển đôi cánh ảo và bay vút lên cao.

Bản nâng cấp của phù du khí bắn những chùm ánh sáng bạc vào cái bụng lớn của con quái vật khổng lồ.

Chùm năng lượng được bắn ra từ bản nâng cấp của phù du khí có thể phá hủy lớp phòng ngự là lá chắn ánh sáng màu xám, cũng có thể khiến những vết nứt tạo ra động không gian biến mất. Như vậy là quá đủ để xử lý con quái vật này.

Con quái vật gầm lên một cách điên cuồng dưới ánh sáng của chùm năng lượng, nhưng vì cơ thể qua to lớn, nó không có cách nào thoát ra.

Sau một loạt ánh sáng bạc chói mắt, con quái vật ngã xuống đất một tiếng "Ầm", những chiếc răng nanh đang cắn vào nhau vẫn không hề động đậy nữa.

Cuối cùng còn lại sau trận chiến là sự im lặng.

Sự thích thú trong mắt Thời Dư lắng xuống, cô quay đầu lại thấy anh đẹp trai đang ngã trên mặt đất, cô liền lấy ra một lọ thuốc rồi đổ thuốc vào miệng anh.

Anh ngẩng đầu lên, mái tóc bạc bay trong gió. Lúc nãy anh đã đưa chiếc áo khoác cho chàng trai trong chiếc bình thủy tinh nên trên người giờ chỉ còn mặc một bộ quân phục bó sát, thắt lưng bằng vải cứng thắt chặt vào eo, càng lộ ra dáng người gầy gò tiều tụy.

Phát hiện ra ánh mắt khác thường của mình, Thời Dư chớp chớp mắt, đỡ anh đứng dậy hỏi: "Anh có sao không?"

Sức khỏe yếu như vậy, làm sao có thể đánh bại những kẻ xâm lược và giành lại phần lãnh thổ Liên bang đã mất đây?

Tạ Dữ Nghiên để cho Thời Dư đỡ, anh nhẹ nhàng hít một hơi, định đứng thẳng dậy nhưng cơ thể không còn sức lực ngã vào người Thời Dư.

Thời Dư vội vàng kéo tay anh qua khoác lên vai mình, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: "Chuyện của Lan Lạc đừng nói cho ai biết, hãy phá hủy nơi này, nhớ kỹ, đừng để cho người khác biết là em đã từng đến đây." 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro