C 12
Chương 89
Thời Dư thấy Tạ Dữ Nghiên nửa sống nửa chết rồi vẫn còn chú ý đến chuyện này, khóe miệng không nói lên lời mà giật giật, đang muốn nói gì đó thì cảm thấy sức lực trên vai mình nặng hơn một chút.
Anh đẹp trai ngất đi rồi.
Thời Dư không còn sự lựa chọn nào khác, cô chỉ đành gửi tin nhắn cho Phong Hiểu và những người khác bảo họ phá hủy toàn bộ trụ sở chính của Hải Lam tinh.
Bọn họ lén đưa Tạ Dữ Nghiên về chỗ tị nạn gần đó, lúc này Thời Dư mới nhớ tới chuyện gửi tin nhắn cho Tạ Giang Táp, cô vừa mở bộ não ra đã thấy trên màn hình ảo hiện đầy những dấu chấm hỏi.
Thời Dư im lặng kéo khung chat lên, lúc này mới tìm được một câu đầy đủ.
[Anh Tạ: Tại sao lại tạm thời không về được? Anh đã nói là nếu em ấy không nghe lời thì đánh ngất rồi đưa về là tốt nhất].
Thời Dư cúi đầu liếc nhìn anh đẹp trai, đúng là đánh ngất rồi đưa về.
Tạ Dữ Nghiên là một mục tiêu lớn, Thờ Dư không dám đưa anh ấy về nơi tị nạn, mà chỉ dám đưa anh về đến gần nơi tị nạn rồi chờ Tạ Giang Táp tới đón đi.
Mấy người đứng dựa vào tường, nhìn Tạ Dữ Nghiên đang hôn mê bất tỉnh, nhìn nhau, rồi cùng nhau quay lại nhìn về phía Thời Dư.
Thời Dư có chút cảm thấy có chút chột dạ khi bị họ nhìn như vậy, cô nhanh chóng nghĩ được lý do hợp lý rồi trở nên tự tin nói: "Các cậu đã lấy được gì ở trụ sở chính của Hải Lam tinh? Đừng có phủ nhận, vừa nãy con quái vật đuổi đánh Tiền đại thiếu, tớ đã nhìn thấy tất cả!"
Tiền đại thiếu là biệt danh mà Thời Dư đặt cho Cố thổ hào.
Khi bị Thời Dư hỏi ngược lại, mấy người bỗng cảm thấy chột dạ, Cố Tiền Khiêm lấy từ trong túi ra một chiếc hộp thủy tinh.
Lúc Thời Dư nhìn thấy mẫu vật con bướm trong hộp thủy tinh, cô kinh ngạc mở to hai mắt: "Các cậu đang sưu tập tem à? Sao lại có thêm một mẫu vật con bướm nữa vậy?"
Ngay sau đó Thời Dư cảm thấy mẫu vật con bướm này trông rất quen, đôi cánh của nó giống y hệt đôi cánh mọc ra từ lưng của chàng trai kia.
Thời Dư nhìn anh đẹp trai vẫn đang hôn mê, cầm mẫu vật hình bướm giơ lên dưới ánh mặt trời nhìn một chút, bên trong vừa ánh lên màu vàng vừa ánh lên màu xanh, tuy không biết nó là gì, nhưng dưới ánh mặt trời trông vô cùng đẹp.
Thời Dư lại nghiêng đầu hỏi: "Các cậu lấy được nó ở đâu?"
"Lúc ba người kia chạy trốn có mang theo, tớ chỉ tiện tay..." Tiền đại thiếu cố gắng giải thích.
"Tiện tay nên suýt nữa đã lấy mạng của cậu." Thời Dư không chút khách khí nói.
Cố Tiền Khiêm như thể bị câu nói của cô tát vào mặt.
Được rồi, anh im lặng, anh không nói chuyện nữa.
"Đưa cho tớ mẫu vật bướm này được không?" Thời Dư lắc lắc hộp thủy tinh.
Cố Tiền Khiêm đáng thương gật đầu.
Một lúc sau, Tạ Giang Táp vội vàng đi tới, nhìn thấy nhóm người đang ngồi xổm ở cùng một chỗ lại nhìn thấy Tạ Dữ Nghiên đang bất tỉnh, anh ngạc nhiên hỏi: "Các em thật sự đánh ngất em ấy rồi đưa về à?"
Thời Dư nhìn trái nhìn phải, không xác nhận cũng không phủ nhận, tự tin chống nạnh nói: "Em đã đưa người về cho anh, nhớ đưa bánh ngọt cho em!"
Tạ Giang Táp thấy Thời Dư đến bây giờ vẫn còn nhớ đến bánh ngọt, bỗng nhiên cảm thấy rất tức cười, anh đồng ý rồi đỡ Tạ Dữ Nghiên đi.
Thời Dư do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không đưa mẫu vật bướm cho hai người họ.
Cô cảm thấy mẫu vật này có liên quan đến chàng trai mất tích kia, biết đâu đối phương sẽ lại đến tìm cô.
Dù sao anh đẹp trai cũng không sống được nếu thiếu Hải Lam tinh, chờ khi anh ấy tỉnh lại đưa tận tay sẽ tốt hơn, tiện thể hỏi luôn chuyện ngày hôm nay.
Thời Dư không nghĩ tới lần từ biệt này muốn gặp lại thì đã hai năm trôi qua rồi.
Nhóm người trở lại nơi tị nạn, Tạ Giang Táp cũng bắt được rất nhiều nội gián, dùng thủ đoạn đẫm máu để quét sạch bọn họ.
Các thành viên nòng cốt của Quân đoàn Tài Quyết được Tạ Dữ Nghiên cử đến Hải Lam tinh, mười chiếc cơ giáp cấp SSS đã huyết tẩy toàn bộ hang ổ của Trùng tộc và tìm thấy một động không gian. Sau khi loại bỏ động không gian, tất cả những con quái vật nhỏ thì lẩn trốn còn những con lớn thì tấn công lần cuối cùng trước khi bị giết.
Nơi tị nạn và trạm vũ trụ cuối cùng cũng có thể qua lại. Tạ Dữ Nghiên sau khi tỉnh lại thì luôn bận rộn, Thời Dư cũng đang làm nhiệm vụ nên không có thời gian để gặp anh. Trong lúc Quân đoàn Tài Quyết đang xử lý Trùng tộc trên Hải Lam tinh, thì có một tin tức từ tiền tuyến truyền đến.
Người đứng đầu Quốc gia Cộng Hòa Thác Á Tư đã bị ám sát khi đang ký kết hiệp định hòa bình giữa Pháo đài Lirvia với Liên bang. Người lãnh đạo quân sự hàng đầu của Cộng Hòa Thác Á Tư là Tướng quân Heles đã tuyên chiến với Liên bang!
Tạ Dữ Nghiên sắp rời đi rồi.
Kể từ khi Quân đoàn Tài Quyết chiếm lại Pháo đài Lirvia, anh đã tiếp quản Pháo đài Lirvia và chưa từng phạm bất kỳ sai lầm nào.
Bây giờ các thành viên nòng cốt đều ở trên Hải Lam tinh, người đứng đầu Cộng Hòa Thác Á Tư lại bị ám sát trên Pháo đài Lirvia, điều này chắc chắn sẽ khiến cho mọi người nghĩ rằng có âm mưu gì đó.
Nếu như Quốc hội Liên bang muốn điều tra, thì Tạ Dữ Nghiên chắc chắn không tránh được trách nhiệm.
Thời Dư cùng mọi người trong nơi tị nạn đến tiễn Tạ Dữ Nghiên, lúc đầu anh có chút lo lắng, nhưng anh nghe được một câu trong đám đông: "Tạ chỉ huy, lần này hãy cho Cộng Hòa Thác Á Tư nổ tung đi, đừng lo lắng, chúng tôi ủng hộ cậu", "Đúng vậy Tạ chỉ huy, chắc chắn là nội bộ bọn chúng lục đục rồi vu oan cho chúng ta, cho bọn chúng hiểu rằng chúng ta không dễ dàng chịu thiệt như vậy."
Thời Dư nhìn theo anh đẹp trai đang mặc một bộ quân phục màu đỏ sẫm tuyệt đẹp, mái tóc bạc được buộc gọn gàng phía sau, anh vẫy chào đám đông rồi bước vào tàu con thoi.
Tàu con thoi cất cánh, Tạ Giang Táp và các thành viên nòng cốt của Quân đoàn Tài Quyết hộ tống ở phía sau.
Thời Dư đi theo đám đông đang vẫy tay, đôi mắt cô mở to như nhớ ra điều gì đó, cô nhảy lên, chỉ vào chiếc tàu con thoi đã biến thành một chấm đen nhỏ xíu, tức giận nói: "Cmn! Anh đẹp trai! Anh còn chưa đưa bánh ngọt cho em!"
Chương 1
"Xin chào Giấc Mơ Làm Cá Mặn, 1500 tinh tệ cứu trợ cuối cùng của bạn đã đến, xin hãy xác nhận. Ngoài ra, trong vòng ba ngày tới, xin hãy đi đến trạm cứu trợ để nhận vật phẩm cứu trợ cuối cùng của bạn."
Trên chiếc giường xập xệ, xác cá mặn vùng dậy.
Thời Dư với đôi mắt dày đặc quầng thâm, nhạt nhẽo nói: "Đã kiểm tra và nhận."
Nói xong, cô lại nằm xuống mặc cho người đứng bên ngoài tính sao thì tính.
Nghe giọng nam ôn nhu lần nữa vang lên, Thời Dư túm chăn trùm kín đầu. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập.
Thời Dư mang vẻ mặt giận dữ và đôi mắt thâm đen ra mở cửa, nhìn cái đầu như cái bờm sư tử đỏ au của Cố Tiền Khiêm, cô trợn mắt: "Mới sáng sớm mà cậu làm gì thế hả? Muốn mạng của mình thì chỉ cần đưa dao, cần gì phải giày vò mình như vậy?"
Cố Tiền Khiêm nhìn cô lung lay đi đến bên giường nằm xuống như người mất hồn, không còn cách nào khác đành im lặng đi theo, kéo cái cái ghế ngồi cạnh giường ra, lải nhải: "Tối qua cậu đã làm gì? Sao quầng mắt đen đến thế?"
Cục tròn trên giường động đậy một chút liền không để ý cậu ta.
Cố Tiền Khiêm biết cô chưa ngủ, khoanh tay trước ngực nói: "Đám người bác sĩ đã lần lượt rời đi rồi, mình cũng muốn đi."
Hai năm trước, lúc Tạ Dữ Nghiên đến Hải Lam Tinh thì trùng tộc gần như bị thành viên nòng cốt của quân đoàn Tài Quyết quét sạch, sau đó chính là thời kỳ được chỉnh đốn lại rất nhiều.
Mất khoảng một năm để Hải Lam Tinh hoàn toàn được khôi phục lại bộ dáng trước kia, chỉ có điều trùng tộc cũng không hoàn toàn biến mất, những con nhỏ ẩn đi, thỉnh thoảng có ra ngoài làm loạn nhưng chúng không phải mối đe dọa lớn và đều nhanh chóng bị xử lý mỗi khi xuất hiện.
Chính phủ Hải Lam Tinh cũng thành lập đội càn quét, thường xuyên theo dõi động thái của trùng tộc để tiến hành tiêu diệt. Hai năm qua, số lượng trùng tộc càng ngày càng ít, về cơ bản chúng không dám xuất đầu lộ diện.
Phong Hiểu là người đầu tiên rời Hải Lam tinh, cậu ta bị gia đình bắt về. Lúc trước Thời Dư còn tưởng câu 'bỏ nhà ra đi' của cậu ta là lời nói đùa, nhưng không ngờ cậu ta đúng là bỏ nhà ra đi thật, lúc đó cô đã cười rất lớn.
Lục Đông Ngôn là người thứ hai rời đi, cậu ta có thành tích xuất sắc, đã sớm được cử đến trường quân đội đệ nhất liên bang, cái thằng này luôn có mục tiêu rõ ràng, nhưng không biết vì sao trước đây cậu ta lại cự tuyệt lời mời chuyển đến trường trung học trực thuộc của mấy quân giáo lớn.
Lạc Hạ Từ đi về nhà, cậu ta cũng không nói sẽ làm gì tiếp theo mà ra vẻ thần bí, chỉ nói có duyên sẽ gặp lại.
Về phần Cố Tiền Khiêm, hơn một năm trước cậu ta định rời đi cùng với Cố Minh Trạm, nhưng sau đó quyết định ở lại Hải Lam Tinh, nhàm chán mà ở đến tận bây giờ, Thời Dư bị cậu ta làm phiền đến khó chịu.
Thời Dư hai mắt mông lung từ trong chăn thò đầu ra, nhìn chằm chằm Cố Tiền Khiêm hai giây, vô cùng không nể tình nói: "Mau cút nhanh."
Cố Tiền Khiêm kéo chăn của cô: "Mình không có nói đùa với cậu, ở bên kia cha mình đã ra tối hậu thư, nếu còn không trở về, sau này cũng đừng nghĩ trở về, mình đoán sau khi trở về ông ấy sẽ đưa mình đến trường quân đội. Còn cậu thì sao? Muốn đi học ở đâu?"
Thời Dư choáng váng một chút, mơ hồ không rõ nói: "Muốn bỏ học?"
Học cái gì mà học? Làm cá mặn không tốt à?
Cố Tiền Khiêm kêu một tiếng, hai tay khoang trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Thời Dư: "Nếu mình nhớ không lầm, khoản tiền cứu trợ cuối cùng của cậu đã tới rồi đúng không? Cậu bỏ học là muốn chết đói sao?"
Bị một dao xuyên tim, Thời Dư ôm chăn ngồi dậy, tùy tiện nói: "Vậy thì đi Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang..."
Nói xong, cô ngáp một cái rồi lại nằm xuống, giống như cô ngồi dậy chỉ để nói cho xong câu nói này.
Dù sao đi nữa, tuyệt đối không có khả năng điểm của cô đạt tiêu chuẩn vào Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Thời Dư nghe Cố Tiền Khiêm nói câu gì đó nhưng lại không nghe rõ là câu gì, chỉ biết sau khi cậu ta nói xong, trong phòng liền không có động tĩnh, đoán chừng là người đã đi, liền yên tâm mà ngủ tiếp.
Ba ngày sau, Thời Dư ôm phần đồ cứu trợ cuối cùng nhận từ trạm cứu trợ về, nhìn lá thư giới thiệu do Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang gửi cho cô, đem đôi mắt suýt chút nữa trừng ra ngoài.
Chương 2
Cô đã từng nhìn thấy thư giới thiệu của Lục Đông Ngôn, chữ được mạ vàng, huy hiệu đại diện cho trường và chữ ký rồng bay phượng múa của hiệu trưởng.
Hay thật, ngoại trừ tên của người trúng tuyển thì hai lá thư giới thiệu giống hệt nhau.
Trong lúc Thời Dư vò đầu bứt tai, cố gắng hiểu rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra thì âm thanh thông báo tin tức trong trí não vang lên.
Là Lâm Tạ.
Thời Dư cau mày bấm kết nối, yếu ớt nói: "Lâm thiếu tá, ngài tìm tiểu nhân là có việc cần làm?"
Lâm Tạ thăng chức từ từ thượng úy thành thiếu tá, Ôn Nhược Nhàn cũng vậy, hầu hết các sĩ quan sống sót sau cuộc xâm lược của trùng tộc đều được thăng chức.
Sau khi Hải Lam Tinh khôi phục được trật tự như trước, hai người xin nhậm chức tại trường trung học Ốc Nhĩ Khắc, trở thành giáo viên dạy cơ giáp.
Mỗi ngày sau giờ học, Thời Dư và nhiều học sinh khác bị họ xách đến phòng huấn luyện, thời gian làm cá giảm đi rất nhiều.
Với điều này, Thời Dư trợn tròn mắt thế nhưng phản kháng vô hiệu.
Lâm Tạ vẫn không thể quen với bộ dáng lười biếng của Thời Dư, thế nhưng dù có huấn luyện lâu đến thế nào thì con cá mặn này đã xiêu vẹo từ trong gốc rễ, căn bản không thể uốn nắn trở lại.
Anh ta dời mắt, tựa hồ không muốn nhìn Thời Dư, thế nhưng vẫn nói: "Em đã nhận được thư giới thiệu rồi, hai tháng sau Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang sẽ khai giảng, vé phi thuyền tôi đã mua cho em, khoản vay hỗ trợ cũng đã xin xong, em chỉ cần đi đến đó là được."
Lâm Tạ vừa nói xong, trí não của Thời Dư liền vang lên âm thanh thông báo, dưới góc phải kênh liên lạc giữa hai người hiện lên một dấu tròn, nhắc nhở hai ngày sau cô sẽ lên phi thuyền đi đến Tứ Quý Tinh, địa điểm của Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang.
Trước mặt Thời Dư liền hiện lên một dấu chấm hỏi cực lớn, cô đưa mắt nhìn về phía màn hình ảo, mở to mắt hỏi: "Tóm lại là đang xảy ra chuyện gì? Thư giới thiệu là sao? Tại sao em phải đi học ở Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang?"
Khóe môi Lâm Tạ nhếch lên, nói chậm rãi: "Trong tay tôi có danh sách tiến cử bảy trường quân đội, mấy ngày trước tôi có kêu tiểu Cố đến hỏi, không phải em chọn Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang sao?"
Thời Dư càng trợn mắt to hơn, cô cẩn thận nhớ lại tình hình hôm Cố Tiền Khiêm đến. Tối đó, cô bị Lâm Tạ kéo đi tiêu diệt một hang ổ trùng tộc cỡ nhỏ đến khuya mới trở về, khi Cố Tiền Khiêm đến trong đầu cô toàn một mớ hỗn độn, căn bản không để ý cậu ta đã nói gì.
Thời Dư nhe răng, đem mặt mình từ màn hình ảo dời đi, hắng giọng nói: "Thiếu tá, anh xem em..."
"Tôi đã sắp xếp ổn thỏa, nếu bây giờ em không đi thì tự mình đến doanh trại Hải Lam Tinh báo cáo đi người trưởng thành." Thời Dư còn chưa dứt lời đã bị Lâm Tạ cắt đứt, ba chữ 'người trưởng thành' ở cuối càng thêm thâm sâu.
Thời Dư thống khổ nhắm mắt lại, nhân sinh không còn gì luyến tiếc cắt đứt liên lạc.
Thế giới của người trưởng thành thật phức tạp, bà đây vẫn còn là trẻ con mà.
Hai ngày sau, Thời Dư dưới nụ cười híp mắt của Lâm Tạ và Ôn Nhược Nhạn, cõng túi không gian tiến vào cảng Hải Lam Tinh.
Nói thật, cô đoán hai người này không phải đến tiễn mà là giám sát cô, ngăn cô không lén trốn đi.
Thời Dư quay lưng về phía họ vẫy tay, Lâm Tạ lại bỗng nhiên chạy đến níu túi không gian của cô lại nói: "Có lẽ sau này em sẽ đến Thủ Đô Tinh, nếu có cơ hội, giúp tôi gặp một người đưa cho cô ấy một bó hoa, tôi sẽ gửi địa chỉ cho em."
Thời Dư ngoan ngoãn ồ một tiếng, ra vẻ bát quái tiến tới hỏi: "Là người anh thầm mến sao?"
Lâm Tạ lấy tay đẩy đầu cô ra: "Suy nghĩ linh tinh gì đấy hả?"
Thời Dư thấy anh ta giơ tay về phía trước liền vội vàng kéo đầu về, nhàn rỗi nói: "Không tự mình đưa mà kêu em đưa, còn không cho em đoán."
Lâm Tạ vừa cười vừa đá cô một cái, Thời Dư vội vàng kêu lên một tiếng rồi lôi túi không gian chạy đi.
Lâm Tạ cười cười, rồi lại bỗng nhiên có chút khó chịu thở dài, Ôn Nhược Nhạn đi đến bên cạnh vỗ vai anh ta: "Cánh cứng cáp muốn bay, anh sao có thể giống như gà mái mà che chở cô ấy mãi được."
Chương 3
Mấy năm nay Ôn Nhược Nhạn cũng nhiều lần gây sức ép với Thời Dư, hai người đều nhìn ra cô có thiên phú, tuổi còn nhỏ lại lẻ loi một mình, lại còn không chịu cố gắng, cả hai không còn cách nào khác phải thúc ép cô, miễn cho một hạt giống tốt bị phủi bụi.
"Con bé còn cần tôi bảo vệ sao?" Lâm Tạ không thể nhịn được mà cười to, nhìn Thời Dư ngồi trong phòng chờ bắt đầu mò mẫm túi không gian, nụ cười càng tươi: "Chúng ta đi thôi, em ấy so với bất cứ ai cũng đều thông minh hơn."
Lâm Tạ cười xong lại không nhịn được mà nói thầm: "Thế nhưng cái tính ngu ngốc kia khi nào mới đổi được? Có cô bé nào keo kiệt giống như em ấy?"
Thời Dư hắt xì một cái thật mạnh, xoa xoa mũi, hoài nghi có ai nói xấu sau lưng cô, duỗi tay ra đếm đếm lại phát hiện mình đếm không hết thì bỏ qua, vui vẻ lấy ra một cái bánh ngọt, vừa mới chuẩn bị ăn, kết quả run tay làm bánh ngọt rơi xuống đất lăn vài vòng.
Thời Dư vừa định ngồi xổm xuống nhặt, một bàn tay đã giúp cô nhặt bánh ngọt lên trước.
Bàn tay nhìn rất đẹp, năm ngón tay thon dài không mang bất cứ vật gì, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, trông mượt mà no đủ, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ, mặt đồng hồ màu vàng.
Theo động tác nhặt bánh ngọt, Thời Dư ngẩng mặt lên nhìn, thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng đang cười híp mắt với cô.
Vẻ ngoài của anh ta không được tính là xuất sắc, nhưng đường nét gương mặt mềm mại và khí chất tao nhã. Mặc dù đang ở một nơi đông người nhưng trông anh ta như đang ở một vùng trời khác.
"Của cô." Giọng nói người đàn ông điềm đạm, nghe xong rất dễ khiến người khác nảy sinh thiện cảm, nhìn qua anh ta cỡ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, quần áo chỉnh tề.
"Cảm ơn." Thời Dư nhận lấy bánh ngọt.
Người đàn ông mỉm cười với cô, đứng lên nói một câu xin lỗi, rồi cùng người phía sau rời đi.
Thời Dư dựa người vào ghế nhìn hai bóng lưng rời đi, cô luôn cảm thấy người đàn ông này khá quen mắt nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, liền dứt khoát đem nghi hoặc này ném ra sau đầu, vui vẻ ăn bánh ngọt.
Nếu muốn gọi là xinh đẹp, bàn tay của anh đẹp trai vẫn là đẹp mắt hơn.
Anh đẹp trai chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều lại quên mất bánh ngọt của cô!
Nghĩ về việc đó, Thời Dư hung dữ cắn một miếng bánh ngọt.
Chẳng mấy chốc, phi thuyền từ Hải Lam Tinh đến Tứ Quý Tinh đã cập bến, Thời Dư theo dòng người đi vào trong thì lại gặp người đàn ông khi nãy, chỉ có điều lúc này không chỉ có một người đứng bên cạnh anh ta mà còn thêm vài người mặc âu phục nữa.
Nhớ ra rồi!
Cuộc tranh cử nguyên thủ quốc gia mới sắp bắt đầu, người này là nghị viên Lục Tây Vọng, đại biểu dân chủ, là người yếu nhất trong ba ứng cử viên.
Lý do khiến Thời Dư ấn tượng là vì anh ta đã đề xuất cải thiện rất nhiều hệ thống phúc lợi liên bang và cung cấp đủ nguồn lực để sinh tồn cho trẻ mồ côi và người khuyết tật.
Thời Dư có ấn tượng rất tốt đối với anh ta, không nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy người thật, vì vậy không nhịn được mà nhìn thêm mấy cái.
Không biết có phải do ánh mắt quá lộ liễu hay không mà cô nhìn thấy người đàn ông luôn đeo găng tay trắng bên cạnh Lục Tây Vọng nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt đầy vẻ cảnh giác.
Thời Dư ý thức được có thể mình sẽ gây hiểu lầm, ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt.
Từ Hải Lam Tinh đến Phú Quý Tinh cần di chuyển xuyên qua lỗ sâu, chuyến đi mất khoảng hai mươi ba giờ. Lâm Tạ đặt một phòng đơn cho Thời Dư, cô nằm giả chết trong phòng hơn nửa ngày mới thức dậy đến nhà hàng ăn tối.
Phi thuyền cung cấp bữa tối miễn phí, đãi ngộ vô cùng tốt, sau bữa tối còn có món tráng miệng.
Thời Dư sẽ không thừa nhận rằng lí do cô thức dậy ăn tối chỉ vì món tráng miệng.
Thời Dư đi trên hành lang nhìn dải ngân hà xinh đẹp qua cửa sổ lớn, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Thú thật, xuyên đến đây lâu nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dải ngân hà đẹp đến vậy và đây cũng là lần đầu cô đi phi thuyền.
Thời Dư nhìn qua, đột nhiên phát hiện một cặp tình nhân trẻ đứng bên cửa sổ sát đất, hai người anh anh em em, động tác ngày một táo bạo.
Thời Dư im lặng liếc mắt, trong lúc chuẩn bị dời đit, cô gái đột nhiên nhìn sang, hung ác trừng mắt nhìn cô: "Nhìn gì? Cô thật xấu!
Thời Dư: "!"
Thời Dư đang muốn lên tiếng, chàng trai đang ôm lấy cô gái đã quay qua nhìn cô một cái, mắt sáng lên, huýt sáo, ý tứ trêu ghẹo rõ ràng.
Thời Dư cong môi đi về hướng hai người, dưới ánh mắt oán hận của cô gái và đôi mắt sáng ngời của chàng trai, cô hung hăng đấm một phát.
Rầm một tiếng, người té xuống đất, Thời Dư phủi tay, mặc kệ chàng trai đang điên cuồng gào thét ôm mắt, vui vẻ đi tới nhà ăn.
Thời Dư hạnh phúc lấp đầy bụng, cầm thìa đợi người máy phục vụ bánh ngọt mới nhất của tập đoàn Sweet Berry sản xuất, cô múc một muỗng bánh ngọt định đưa vào miệng, phi thuyền bỗng nhiên rung lắc, bánh ngọt trong thìa cứ như thế đổ ra ngoài.
Thời Dư trừng to mắt, cùng lúc đó, chuông báo động trong nhà ăn vang lên chói tai.
"Tất cả hành khách chú ý! Tất cả hành khách chú ý! Phi thuyền LS-3526 gặp phải cuộc tấn công không xác định..."
Chương 4
Tình hình của phi thuyền bị tập kích không hề đơn giản, chắc chắn đã có kẻ đánh chiếm phi thuyền sau khi chuông cảnh báo vang lên. Cánh cửa nhà ăn bị phá hủy, những phần tử vũ trang trực tiếp cầm súng năng lượng, chỉ vào đầu mọi người trong nhà ăn.
Nhà ăn lúc này là một mảnh hỗn độn đầy những tiếng chói tay, Thời Dư vội vàng múc nốt miếng bánh ngọt cuối cùng cho vào miệng, ăn ngấu nghiến, xong xuôi mới chậm rãi đưa tay làm động tác đầu hàng, lẩn vào trong đám người.
Thời Dư chậm rãi dịch xuống lẫn vào trong đám người, bên cạnh cũng có người dịch lại đây, hai người không cẩn thận đụng phải nhau. Thời Dư ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau với Lục Tây Vọng.
Không biết từ khi nào đối phương đã thay một bộ quần áo thể thao thoải mái, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, che kín cả khuôn mặt. Mắt kính bị sự cố va chạm của hai người mà rơi xuống đất.
Nếu như có người nhìn thấy anh ta lúc này thì cũng chỉ nghĩ là một du khách bình thường, căn bản không liên tưởng tới ứng cử viên nguyên thủ nghị viên. Mấy người đi cùng Lục Tây Vọng đã thay quần áo.
Lục Tây Vọng cũng chú ý đến Thời Dư, mỉm cười ôn hòa với cô, sau đó im lặng để ngón trỏ lên môi. Còn nháy mắt với cô, như thể đoán được cô đã nhìn ra được danh tính của anh, muốn cô giữ bí mật nhỏ cho anh.
Thời Dư làm ra hành động khóa miệng.
Nhiều năm trước cô đã được đội cứu hộ tinh hà cứu, họ đều có ân với cô. Lục Tây Vọng và Cố Minh Trạm là ứng viên nghị viên sáng giá.
Thời Dư nở một nụ cười tươi với anh, nhưng chợt nghĩ đến những kẻ bên ngoài kia có lẽ tới vì Lục Tây Vọng.
Bất quá cô không có thời gian nghĩ nhiều, bên ngoài liền có người mặc khung xương ngụy trang màu đen xám đi vào, trên cánh tay phải còn vẽ đầu lâu màu đỏ, hai màu đen đỏ giao nhau nhìn rất bắt mắt, cũng tạo nên cảm giác kinh sợ.
Thời Dư nghe thấy người bên cạnh Lục Tây Vọng nhỏ giọng nói với anh: "Là đoàn đạo tặc Khô Lâu."
Mặc kệ là thời đại nào vẫn sẽ có những kẻ hành động không cần mạng. Ba năm trước, bọn chúng hoạt động rất mạnh tại liên bang và xung quanh các quốc gia đều có địa bàn của đoàn đạo tặc Khô Lâu, chúng hung hăng ngang ngược lại giảo hoạt, quân đoàn Liên Bang đã nhiều lần tổ chức vây bắt nhưng bọn chúng đều có thể chạy thoát.
Lần cuối thấy đoàn đạo tặc Khô Lâu là khi chúng ngụy trang lên vào phi thuyền bắt cóc nguyên thủ Liên Bang, liền bị người hộ tống bên cạnh nguyên thủ đánh cho tàn phế, các thành viên chủ chốt tử trận hơn nửa, cuối cùng phải chạy trốn tới cộng hòa Tobias.
Cộng hòa Tobias luôn đối đầu với Liên Bang, lén lút che chở cho đoàn đạo tặc Khô Lâu, nguyên thủ Dần Chấp Khởi khởi xướng tấn công cộng hòa Tobias, ép họ giao đoàn đạo tặc ra. Cộng hòa Tobias cũng kiên quyết tỏ vẻ không có bao che cho tàn dư đoàn đạo tặc Khô Lâu và cam đoan rằng không có đoàn đạo tặc nào trong khu vực mình quản lý.
Từ đó, đoàn đạo tặc Khô Lâu cũng mai danh ẩn tích, vụ việc cứ thế vẫn chưa được giải quyết.
Thời Dư đương nhiên không biết những chuyện này, cô ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xuống, liền thấy một vị du khách khác bị đẩy vào trong nhà ăn. Toàn bộ bàn ghế trong nhà ăn đã bị gạt hết sang một bên khiến không gian trở nên trống rỗng, nhưng rất nhanh bị đoàn đạo tặc Khô Lâu áp giải người đến lấp đầy.
Đại khái là khoảng mười phút sau đã không còn người bị áp giải tới nhà ăn, những người trong nhà ăn bị các phần tử vũ trang ôm súng năng lượng vây lại. Một người mặc bộ giáp màu đen ngụy trang khung xương mở một màn hình ảo để lên một chỗ cao, đem toàn bộ phòng ăn bao phủ bên trong, lại đem đến một cái máy truyền tin.
Thời Dư có chút thắc mắc không biết anh ta muốn làm gì.
Rất nhanh, anh ta dùng âm thanh máy móc nói; ' Thẩm Tư Vân, con trai của Thẩm Dần Chấp, mày ở đâu?'
Âm thanh của anh ta truyền khắp các ngóc ngách của nhà ăn, hơn nữa còn có máy truyền tin nên thông tin được truyền tới mọi kênh liên lạc của Liên Bang.
Có ai mà không biết nguyên thủ đương nhiệm của Liên Bang tên Thẩm Dần Chấp. Trong nhà ăn ai cùng nghe thấy ba chữ Thẩm Dần Chấp, rất nhanh liền có người nhớ ra ân oán của nguyên thủ và đoàn đạo tặc Khô Lâu.
Nhất thời trong nhà ăn không có ai đáp lại.
Người mặc bộ giáp màu đen ngụy trang khung xương cũng không để ý, anh ta ngẩng đầu lên nhìn vào camera màn hình ảo đã được anh ta để lên cao, cười cười dùng âm thanh cứng nhắc nói: "Khán giả của Liên Bang, các người đều nghe thấy rồi đó, ở đấy có ai là bạn bè hay người thân của các ngươi không nào?"
Anh ta đang phát sóng trực tiếp!
Tất cả mọi người trong nhà ăn đều ý thức được điều này.
Anh ta vẫn tiếp tục nói: " Ba năm trước, Thẩm Dần Chấp giết anh em của tao, bây giờ bọn tạo liền cho con trai của ông ta chết."
"Tao cũng không muốn liên lụy đến nhiều người, chỉ cần Thẩm công tử có thể tự mình đi ra, tao sẽ để những người vô tội trong phi thuyền an toàn rời đi, nhưng nếu quý công tử không xuất hiện..... Vậy thì cứ cách 10 phút tao sẽ giết một người, thẳng đến khi tìm ra người mới thôi, nếu như Thẩm Tư Vân không ra vậy thì tốt thôi, tất cả những người ở đây đều sẽ được chôn theo nha."
Nói xong, anh ta cười khúc khích hai tiếng, tóm một du khách ở ngay gần mình, để súng năng lượng ở huyệt thái dương người đấy, không chút do dự bóp cò.
Pằng một tiếng nặng nề, người bị anh ta quăng xuống sàn, đầu bị súng năng lượng bắn thủng, máu chảy lênh láng ra sàn, áo giáp màu đen xám ngụy trang khung xương bị nhuộm đỏ.
Sự tình phát sinh xảy ra quá đột ngột, trong nhà ăn bị bao trùm những tiếng thét chói tai của du khách, toàn bộ nhà ăn lại trở nên hỗn loạn và ồn ào.
Chương 5
Anh ta dường như không thích sự hỗn loạn này, liền nổ một phát súng vào bức tường, toàn bộ nhà ăn lại chìm vào sự im lặng đáng sợ.
"Đừng kêu nữa, chỉ cần Thẩm công tử xuất hiện thì không ai trong các người phải chết "
Âm thanh cứng ngắc khó nghe đến cực điểm, giống như lời dụ dỗ của ác ma từ địa ngục, anh ta nói: "Mau nhìn bên cạnh mình đi, nói không chừng bên cạnh mấy người chính là cậu ta đó. Nếu tìm ra hắn, các người biết phải làm gì rồi đấy, chỉ cần đưa cậu ta ra thì tất cả mọi người sẽ được an toàn, nhưng nếu đẩy sai...."
Anh ta ý vị thâm trường cười, nhưng lại làm cho tất cả hành khách phải rùng mình.
Thời Dư nhướng mày, hiểu rõ ý tứ trong lời của đối phương.
Anh không chỉ cướp phi thuyền, mà còn phát sóng trực tiếp, đơn giản là muốn uy hiếp nguyên thủ Liên Bang. Nếu như con trai ông ta không đi ra, tất cả mọi người trong phi thuyền đều chết thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nguyên thủ, nếu không giải quyết ổn thỏa thì cái ghế nguyên thủ này ông ta cũng đừng ngồi nữa.
Nhưng nếu con trai ông ta ra mặt thì chỉ có đường chết, vì bảo vệ danh vọng của cha, lại từ bỏ tính mạng của mình. Không biết vị Thẩm công tử kia suy nghĩ như thế nào a.
Sự tình hiện giờ dù có phát triển theo hướng nào, cuối cùng vẫn sẽ ảnh hưởng tới nguyên thủ Liên Bang, Thẩm Dần Chấp. Một là mất danh vọng cả đời và tư cách tranh cử chức nguyên thủ trong lần tiếp theo, hai là mất đi đứa con trai, đều rất khó lựa chọn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, không có ai bước ra, Thời Dư chợt chú ý tới người đang ngồi trước mặt mình khá quen, hơn nữa hình như người này còn đang phát run, mặc dù ai cũng đang run rẩy sợ hãi, nhưng cậu ta run rất dữ dội.
Thời Dư lặng lẽ nghiêng nghiêng đầu, phát hiện mình đã từng gặp cậu ta, chính là ở trước cửa sổ cùng một cô gái lôi lôi kéo kéo.
Lúc này anh ta lại lên tiếng: " Thẩm thiếu gia? Cha mày là người đứng đầu Liên Bang, mày nhẫn tâm đứng nhìn biết bao nhiêu con dân của cha mình vì bản thân mà chết sao?"
Thiếu niên trước mắt lại càng run rẩy lợi hại hơn, trong lòng Thời Dư bỗng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.
Tên công tử phóng đãng này lại chính là con trai của nguyên thủ?
Nhưng không có ai có thể xác minh suy nghĩ của cô.
Hai phần ba thời gian đã trôi qua, anh ta dường như đã không mất hết kiên nhẫn, nhìn lướt qua đám người, đi đến chỗ một cô bé sáu, bảy tuổi kéo cô bé đang ôm mẹ mình ra.
Cô bé bị anh ta kéo đi trước mắt mọi người, hành vi thô bạo và hùng dữ này khiến cô bé sợ hãi òa khóc.
Thời Dư mím môi.
Anh ta lau nước mắt trên mặt cô bé, phát rồ nói: " Nhìn xem cô bé này thật đáng yêu, hay là giết cô bé này cho lần tiếp theo, được không? Thật đáng tiếc, bé con mới chỉ có sáu, bảy tuổi thôi mà."
Anh ta vừa nói, vừa đưa súng năng lượng lên huyệt thái dương của cô bé, Thời Dư chạm vào nhẫn khung xương trên ngón tay, đang định đứng dậy lại có người nhanh hơn cô một bước.
"Dừng tay!' Lục Tây Vọng đột nhiên đứng lên, người đứng bên cạnh anh ta đầy bất ngờ, trong mắt đầy sự lo lắng cùng khiếp sợ.
Anh ta đứng thẳng dậy, bỏ khẩu súng trên thái dương cô bé xuống nhìn về phía Lục Tây Vọng nói: "Mày chính là Thẩm Tư Vân?"
Lục Tây Vọng lấy mũ lưỡi trai xuống, tất cả mọi người đều nhìn rõ khuôn mặt của anh, rất nhanh đã có người nhận ra, đương nhiên là anh ta cũng đã nhận ra.
"Lục Tây Vọng?"
Anh ta xác nhận lại một lần nữa, không hiểu sao Thời Dư nghe ra trong âm thanh lại có chút hưng phấn.
Là Lục Tây Vọng cũng không phải là Thẩm Tư Vân, anh ta hưng phấn cái gì?
Lục Tây Vọng gật đầu nói: "Tôi chính là Lục Tây Vọng, tôi có thể thế chỗ cô bé không? Cô bé này mới chỉ có sáu bảy tuổi."
Không ai nghĩ anh sẽ nói như vậy, tất cả mọi người đang xem trực tiếp đều xôn xao.
Lục Tây Vọng không đợi anh ta trả lời, cũng không sợ anh ta đột nhiên nổ súng, anh chậm rãi đi ra khỏi đám người, đi đến chỗ cô bé, lau nước mắt cho bé rồi đưa đến chỗ mẹ.
Lục Tây Vọng lấy kính từ trong túi ra, đeo vào, mỉm cười nói: "Tôi tin tưởng người dân Liên Bang đều không sợ chết, Thẩm Tư Vân có lẽ không ở trên phi thuyền này, anh làm như vậy cũng chưa chắc đã tìm được cậu ta mà chỉ làm liên lụy đến nhiều người vô tội thôi."
Vừa dứt lời, anh ta đã chĩa súng năng lượng vào thái dương: "Không thể nào, bọn tao đã tìm được thông tin của nó trên phi thuyền này."
"Vậy sao các người không tra xem cậu ta trông như thế nào? Không phải điều tra từng người thôi sao? Cần gì phải phiền phức như vậy?" Lục Tây Vọng gần như ngay lập tức phản bác lại toàn bộ những lời anh ta nói.
Anh không sợ cái thứ đang để trên thái dương một chút nào, tiếp tục nói: "Kỳ thật tìm người chỉ là một cái cớ của các người, đúng không? Anh mở phát sóng trực tiếp là muốn uy hiếp nguyên thủ Liên Bang."
"Nếu như tôi đoán không sai thì, phi thuyền này hẳn đã bị lệch khỏi quỹ đạo bay ngay từ đầu rồi."
Bên ngoài cửa sổ nhà ăn vẫn là dải ngân hà xinh đẹp, vẻ đẹp huyền bí làm say đắm lòng người.
Lục Tây Vọng nhìn ra khung cảnh xinh đẹp ngoài cửa sổ nói: "Chắc các người không biết, đoàn đạo tặc Khô Lâu đã bị diệt sạch từ lâu khi bọn chúng cố gắng trốn đến cộng hòa Tobias thông qua căn cứ Lirvia.
"Kỳ thật các người không hề muốn Thẩm Tư Vân, mà là tất cả những người trên phi thuyền này."
Đó là một câu khẳng định, giọng nói ung dung bình thản.
Cánh tay cầm súng năng lượng của anh ta run lên một cái như thể khẳng định những lời Lục Tây Vọng đã nói là sự thật.
Lục Tây Vọng cười nhẹ, vạch trần hoàn toàn chiếc mặt nạ của đoàn đạo tặc Khô Lâu.
"Các người dồn sự chú ý của mọi người vào ân oán giữa đoàn đạo tăc Khô Lâu và nguyên thủ chỉ để che đi mục đích cuối cùng của mình mà thôi."
Lục Tây Vọng nhẹ giọng hỏi: "Anh nhìn xem, lỗ sâu đã mở ra là muốn chạy đi nơi nào?"
Khi phi thuyền tiến vào lỗ sâu, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.
Làm thế nào mà anh ta có thể nhìn ra nhiều như vậy.
Chương 6
Hai năm trước, kể từ khi Cộng hòa Tobias tuyên chiến với Liên bang, biên giới hai nước vẫn luôn không được yên ổn, đôi khi xảy ra vài cuộc xung đột nhỏ nhưng vẫn chưa bùng nổ trận chiến lớn nào.
Nhiều quốc gia trong tinh hà đều đang chú ý đến chuyện này. Liên bang vẫn luôn tường thuật trực tiếp tình hình trên chiến trường, ngay cả Thời Dư là một người dân bình thường cũng có thể thường xuyên nhìn thấy tin tức về cuộc chiến của hai nước trên tinh võng.
Mấy tháng gần đây, căng thẳng giữa hai nước không ngừng dâng cao.
Mười sáu ngày trước, Tạ Dữ Nghiên chỉ huy quân đội đánh chiếm căn cứ Brooks của Tobias - một cứ điểm quan trọng tương đương với Lirvia của Liên bang.
Thắng lợi lần này càng đẩy sĩ khí của quân đội Liên bang lên cao, Tổng chỉ huy của căn cứ Brooks bị bắt sống.
Trong chiến dịch lần này, chỉ huy tối cao của quân đội Liên bang là Tạ Lập Khâm không ngừng dùng truyền thanh kêu gọi Thống đốc của Cộng hòa Tobias - Thống tướng Hải Lặc Tư. Chỉ cần Tobias nhượng lại Lẫm Đông Tinh, quân đội Liên bang sẽ rút khỏi căn cứ Brooks. Ngoài ra, Liên bang còn kiên quyết phủ định việc ám sát nguyên thủ Tobias không liên quan gì đến Liên bang, Liên bang sẵn sàng hợp tác để điều tra kẻ chủ mưu.
Lẫm Đông Tinh là nằm ở vùng biên giới của Tobias, tiếp giáp với Liên bang. Đây là một tinh hệ thuộc về Cộng hòa Tobias, đồng thời cũng là tinh hệ chứa tài nguyên quan trọng của Tobias.
Tạ Lập Khâm muốn Hải Lặc Tư nhượng lại Lẫm Đông Tinh, mục đích rõ như ban ngày.
Hải Lặc Tư lại là người thuộc trường phái chủ chiến, sao có thể đem tài nguyên quan trọng của quốc gia chắp tay nhường cho Liên bang. Ông ta không chút do dự liền cự tuyệt yêu cầu của Tạ Lập Khâm, thậm chí còn bắt đầu tập hợp toàn bộ binh lực của Tobias.
Sáng sớm nay, Liên bang cùng Cộng hòa Tobias lại nổ ra xung đột quy mô lớn, chiến trường của tinh tế luôn ở trạng thái nóng rực lửa, quân đội điều khiển cơ giáp và tinh hạm không ngừng bị bắn nổ như pháo hoa.
Quân đội hai bên giao chiến ác liệt, giữa chiến trường đột nhiên xuất hiện một cái động không gian, song phương đều rất cảnh giác, tưởng là quân tiếp viện của đối phương, trong nháy mắt, rất nhiều đạn pháo trực tiếp đánh vào phi thuyền kia, khiến phi thuyền không ngừng rung chuyển.
Chẳng mấy chốc, chỉ huy của hai bên đã phát hiện ra có gì không đúng, phi thuyền kia sao lại in biểu tượng của hãng Hàng không Dân dụng Liên bang.
Trong Trung tâm chỉ huy chiến hạm của Liên bang, Tạ Dữ Nghiên thông qua màn hình ảo quan sát biểu tượng hàng không dân dụng, những gì đã xảy ra trên phi thuyền LS-3526 trong ngày hôm nay lập tức hiện ra trong đầu anh.
Tạ Dữ Nghiên mang những thông tin có được nhìn qua một lượt, không chút do dự mở kênh truyền thông công cộng: "Tôi là Tạ Dữ Nghiên, Tổng chỉ huy quân đội Liên bang, cấp báo cho toàn quân có một tổ chức không xác định đã bắt cóc người dân của Liên bang và đang tiến vào khu vực chiến tranh. Hãy ngừng bắn ngay lập tức! Xin nhắc lại! Tôi là Tạ Dữ Nghiên, Tổng chỉ huy của quân đội Liên bang..."
Thông báo của Tạ Dữ Nghiên vừa phát ra, chiến hạm trung tâm của Liên bang lập tức đình chiến, tuy nhiên đạn pháo bắn ra đụng trúng vào phi thuyền cũng khiến nó rơi vào nguy hiểm.
Cả phi thuyền đều bị chấn động, cảm giác cận kề cái chết khiến cho mọi người đang ở trong nhà ăn đều sợ hãi hét lên, bọn họ từ kênh công cộng đã biết vị trí hiện tại của mình.
Đây là tiền tuyến! Là khu vực đang xảy ra chiến sự!
Nhóm phần tử vũ trang trên đang cầm súng cũng không thể đứng vững trong khi rung lắc dữ dội như vậy.
Lục Tây Vọng trên chiếc phi thuyền đã nằm rạp xuống đất, một số vệ sĩ của anh ta nhảy ra khỏi đám đông, cơ thể được trang bị khung xương ngụy trang, một người trong số các vệ sĩ trực tiếp đối mặt với kẻ mặc khung xương ngụy trang màu đen xám, một chân đá văng khẩu súng năng lượng ra khỏi tay ông ta ta.
Người đàn ông nhanh chóng nhận ra mình không thể hiếu chiến, sau vài phút giao chiến ngắn ngủi với vệ sĩ của Lục Tây Vọng, ông ta không chút do dự rút lui, trực tiếp chạy khỏi nhà ăn.
Các vệ sĩ của Lục Tây Vọng muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng bọn họ phát hiện cửa không thể mở, ai đó đã khóa nó từ bên ngoài.
Thời Dư cũng không quá kinh ngạc, cô dễ dàng hạ gục vài người. Đúng lúc này, một giọng nói khác đột nhiên vang lên từ kênh công cộng.
"Tạ Dữ Nghiên, nghe tao nói đây! Trong vòng ba tiếng, nếu mày không thể giao ra hung thủ hại chết cha tao, tao sẽ khởi động chế độ tự hủy của phi thuyền này, tao khuyên mày đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại tao đang ở khoang điều khiển trung tâm, chỉ cần phi thuyền có động tĩnh khác thường, tao sẽ kéo theo tất cả cùng chết."
Chương 7
Đó là người đàn ông trang bị khung xương ngụy trang màu đen xám ban nãy.
"Là Ngải Luân Hải Đề Á." Ngay khi Thời Dư đang cảm thấy ngờ vực khi nghe giọng nói của người đàn ông, Lục Tây Vọng đã thì thầm bên tai cô.
Thời Dư quay sang nhìn, anh ta liền tiếp tục: "Hai năm trước, nguyên thủ Cộng hòa Tobias là Khải Nhĩ Hải Đề Á khi ở căn cứ Lirvia đã bị ám sát, con trai duy nhất đồng hành cùng ông ta là Ngải Luân Hải Đề Á từ đó cũng mất tích, sau đó Hải Lặc Tư liền tuyên chiến."
"Xem ra tên đó đã cướp phi thuyền này rồi chạy tới tiền tuyến, muốn lợi dụng người dân để uy hiếp Tạ chỉ huy, cũng khó trách..."
Thời Dư nghe thấy hai từ "khó trách" thì cũng hiểu được.
Lục Tây Vọng còn nói thêm: "Hiện tại chúng ta đang ở khu vực giao chiến giữa hai quốc gia, không cẩn thận một chút liền tan xương nát thịt. Ngải Luân Hải Đề Á hẳn là điên rồi, không màng tới dư luận thế giới, Hải Lặc Tư thấy thế chắc cũng mừng thầm, sẽ không để Tạ chỉ huy dễ dàng cứu chúng ta trở về."
"Cô biết kế tiếp chúng ta nên làm gì không?" Trong tiếng đạn pháo ầm ầm, dưới cặp kính gọng vàng của Lục Tây Vọng lóe lên một tia sáng.
Thời Dư thành thật lắc đầu, lại trầm mặc giả vờ sâu sa, vuốt cằm nói: "Hay là anh mang tôi trốn đi, vệ sĩ của anh trông lợi hại như vậy, hẳn là có cơ giáp, có thể mang tôi theo không?"
Lục Tây Vọng hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng như thế này. Anh liền nhướn mày, trong mắt lộ ra một tia hứng thú.
"Nếu tôi để lại tất cả mọi người ở đây để chạy trốn thì làm gì còn mặt mũi tranh cử vị trí nguyên thủ quốc gia? Tất cả, bao gồm tôi và cô đều phải an toàn rời khỏi đây." Lục Tây Vọng nói, ánh mắt cũng trở nên kiên định.
Thời Dư nhìn vào mắt anh ta, lại nghe anh ta nói: "Hiện tại phải chờ xem Tạ chỉ huy sẽ nghĩ ra cách gì, Liên bang không tham gia ám sát Hải Đề Á thì cũng đâu có thể giao ra hung thủ được."
Đây là một lời khẳng định chắc chắn.
Thời Dư cũng nghĩ như vậy.
Mặc kệ Hải Đề Á chết vì nguyên nhân gì, Liên bang đều không thể giao ra kẻ chủ mưu.
Hai năm trước, hai quốc gia ký hiệp ước hòa bình đều là do Liên bang thúc đẩy. Về sau Hải Lặc Tư tuyên chiến với Liên bang, nhiều chuyên gia đã phân tích rằng điều này có thể liên quan đến nội chiến ở Cộng hòa Tobias, tại căn cứ Lirvia âm mưu ám sát Hải Đề Á rồi giá họa cho Liên bang, Hải Lặc Tư lập tức trở thành người nắm quyền to nhất ở Tobias, là kẻ có được nhiều lợi ích nhất.
Trên kênh công cộng, Ngải Luân Hải Đề Á sau khi đưa ra yêu cầu vô lý như thế thì liền im lặng, tuy nhiên ở nhà ăn, rất nhiều người đã mất đi lý trí.
Vô số người ôm đầu khóc rống, nhà ăn lập tức trở nên hỗn loạn.
Nghe tới việc quốc gia xảy ra chiến tranh cùng với việc tự mình trải qua hoàn toàn không giống nhau.
Lục Tây Vọng đẩy kính, đứng lên vỗ vỗ tay gây chú ý: "Mong mọi người bình tĩnh một chút, hiện tại chúng ta vẫn đang an toàn. Tuy rằng hiện tại đang ở trên tiền tuyến nhưng Tạ chỉ huy cách chúng ta không xa, ngài ấy nhất định có cách giải cứu chúng ta. Mọi người đừng hoang mang, cũng đừng từ bỏ hy vọng."
Giọng nói của anh ta chậm rãi, ôn hòa tựa như một làn gió ấm áp quét qua trong lòng mỗi người. Ba chữ "Tạ chỉ huy" càng giống như một liều thuốc an thần, trấn an mọi người.
Đúng vậy, Tạ chỉ huy đã biết tình hình của bọn họ, nhất định sẽ nghĩ cách giải cứu.
Tiếng khóc dần nhỏ lại, Lục Tây Vọng tiếp tục nhẹ giọng an ủi.
Thời Dư ngẩng đầu nhìn, không hiểu sao có chút khó chịu.
Anh đẹp trai có thể cứu mọi người thoát ra sao? Có khi nào anh ấy không làm được không?
Nhưng lúc này cũng chỉ có lời này mới có thể trấn an mọi người, Lục Tây Vọng nói như vậy cũng không sai.
Liên bang cùng Cộng hòa Tobias đều ngưng chiến, nhưng không một cơ giáp hay tinh hạm nào trở về vị trí tập kết, toàn bộ ánh mắt đều hướng tới chiếc phi thuyền đột ngột xuất hiện.
Tất cả các kênh đều đang điên cuồng phát sóng tình hình thực tế tại hiên trường, hành động của Ngải Luân Hải Đề Á đã phải nhận lấy rất nhiều sự công kích cùng chửi rủa của công chúng.
Ánh mắt Tạ Dữ Nghiên bình tĩnh, nhìn lướt qua danh sách hành khách của phi thuyền LS-3526 vừa hiện lên trong trí não, đột nhiên dừng lại ở một cái tên. Chẳng mấy chốc, anh nhìn sang chỗ khác, mở bản đồ tinh hệ ra.
Hôm nay cuộc chiến giữa Liên bang và Cộng hòa Tobias diễn ra bên ngoài khu vực của Lẫm Đông Tinh. Phi thuyền hiện tại ở rất gần Lẫm Đông Tinh, dựa theo tốc độ hiện tại thì khoảng mười phút nữa, LS-3526 sẽ tiến vào phạm vi của lực hấp dẫn trên tinh hệ này.
Ngón tay của Tạ Dữ Nghiên nhẹ nhàng lướt trên màn hình ảo, nhanh chống xem xét trạng thái chuẩn bị trước khi khởi hành của phi thuyền LS-3526, đồng thời dự liệu đến các tình huống có thể xảy ra.
Chương 8
Tạ Dữ Nghiên hạ tầm mắt, gửi cho Tạ Giang Táp một tin nhắn, sau đó lại mở kênh công cộng lên: "Ngải Luân Hải Đề Á, tôi là Tạ Dữ Nghiên, nơi này thuộc phạm vi của Lẫm Đông Tinh, khoảng cách từ đây tới căn cứ Lirvia đi về cũng mất ít nhất ba tiếng rưỡi. Về chuyện của cha anh, tôi sẽ cùng anh nói chuyện trực tiếp."
Tạ Dữ Nghiên bình tĩnh lặp lại một lần, sau đó liếc mắt nhìn qua đội hình của Cộng hòa Tobias đang trong thế hổ rình mồi.
Thời Dư nghe được những lời đó trên kênh công cộng, không khỏi suy nghĩ anh đẹp trai có phải đang tìm cách kéo dài thời gian hay không. Lúc này Lục Tây Vọng ở bên cạnh, trong mắt lại lóe lên, khóe miệng khẽ cười: "Không hổ là Tạ chỉ huy."
Thời Dư nghe được liền cảm thấy mơ hồ.
Lục Tây Vọng mở trí não ra, bên góc phải có một dấu chấm than hình tam giác màu đỏ, điều này có nghĩa là kênh thông tin hiện tại không thể liên lạc được.
Trước khi qua biên giới của quốc gia khác, người dùng nếu muốn sử dụng trí não bình thường thì phải có sự phê chuẩn của quốc gia đó, mà phi thuyền vận chuyển hành khách bởi vì thường xuyên qua lại khắp nơi trong tinh hà, có nguy cơ đối mặt với nguy hiểm nên dù là ở trong nước hay xuất ngoại thì đều được trang bị kênh thông tin liên lạc riêng.
Trí não không thể dùng, vậy mở ra làm gì?
Lục Tây Vọng đương nhiên biết trí nào không thể dùng, anh ta mở ra một cái bản đồ, phóng to lên, chỉ vào một tinh hệ trong đó rồi nói: "Nơi này chính là Lẫm Đông Tinh, chúng ta hiện tại chắc là đang ở đây."
"Tạ chỉ huy đặc biệt nhấn mạnh Lẫm Đông Tinh, lại đề cập đến hành trình, căn cứ vào đó để tính toán, chúng ta hiện tại cách Lẫm Đông Tinh rất gần."
Thời Dư chớp mắt, khó hiểu nhìn Lục Tây Vọng: "Sau đó thì sao?"
Lục Tây Vọng im lặng một chút rồi nói: "Đá Lẫm Đông được sản xuất ở Lẫm Đông Tinh có một đặc điểm tuyệt vời. Chúng sẽ giải phóng các chất gây nhiễu, khiến những thiết bị không được trang bị hệ thống chống nhiễu, bao gồm cả hệ thống tự hủy của chiếc phi thuyền này cũng sẽ bị làm nhiễu sóng hệ thống tín hiệu. Phạm vi ảnh hưởng của đá Lẫm Đông rất lớn, chỉ cần phi thuyền bị lực hấp dẫn của Lẫm Đông Tinh tác động sẽ lập tức bị đá Lẫm Đông ảnh hưởng."
Nói xong, Lục Tây Vọng bổ sung: "Đây là kiến thức cơ bản."
Thời Dư: "..."
Cô cảm thấy câu nói này có chút ẩn ý nha.
Cô hắng giọng: "Anh ấy chính là muốn để phi thuyền này tới gần Lẫm Đông Tinh sao? Nhưng chúng ta không thể can thiệp vào các thao tác của phi thuyền, hơn nữa nếu chúng ta ra tay, tên điên kia sẽ kích hoạt hệ thống tự hủy."
"Không sai, rất có thể toàn bộ phi thuyền đều bị Ngải Luân giám sát, anh ta sẽ lập tức phát hiện nếu chúng ta rời khỏi nhà ăn. Tạ chỉ huy không thể không tính đến chuyện đó, vì vậy, thay vì yêu cầu chúng ta hành động ngay bây giờ, anh ấy muốn chúng ta chờ tới lúc phi thuyền LS-3526 bị nhiễu rồi mới hành động."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro