C 16
Phong Hiểu cong ngón tay búng trán Thời Dư một cái nói: "Bất kể nội dung huấn luyện là gì, cũng sẽ không trì hoãn việc cậu trở thành cá. Giờ thì mau nói cho tớ biết tại sao tinh thần lực của cậu lại chỉ là cấp S?"
Không nói đến việc Thời Dư cũng có chút kinh ngạc khi biết kết quả, mà ngay cả ba người kia khi biết kết quả cũng bất ngờ đến mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
Người khác không biết Chiến Thần lợi hại như thế nào, nhưng ba người họ đã tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ cũng là trường hợp đặc thù giống như Thất nguyên soái?
Bí mật của con cá trước mặt này thậm chí còn nhiều và thần bí hơn so với Torcas Broken của Liên Bang.
Thời Dư khoát khoát tay: " Đến con cá này cũng không biết chuyện gì đã xảy ra...."
Không qua bao lâu sau, ô tô bay thông báo đã sắp đến nơi, nghe thấy những lời này có vài người trong xe bắt đầu ồn ào bàn tán, mười phút sau các tân sinh viên bị đá ra khỏi ô tô bay, nhảy dù xuống đất của các ban đã tập hợp lại một chỗ.
Huấn luyện viên trưởng mở loa thông báo buổi huấn luyện tân sinh viên bắt đầu, buổi huấn luyện được chia thành ba giai đoạn, giai đoạn đầu tiên đã được truyền vào trong trí não của mọi người.
Thời Dư kéo dù nhảy xuống thung lũng, đập vào mắt là một thác nước khiến cô không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
Lâu lắm rồi cô mới được cảm nhận không khí trong lành như vậy, thật là dễ chịu.
Sau khi lấy nước rửa mặt, Thời Dư mới chậm rì rì mở quy định của kỳ huấn luyện quân sự.
Cô chăm chú đọc quy định, nhíu mày, đi về phía thung lũng vắng người vừa đi vừa huýt sáo, vui vẻ tìm một cành cây nằm xuống.
Hiện tại cứ phải ngủ cái đã, mọi chuyện cứ ngủ dậy rồi tính sau.
Chương 10
Thời Dư ngủ thiếp đi, nhưng những tân sinh viên khác khi nhìn thấy quy tắc vòng đấu của cuộc huấn luyện quân sự thì cảm thấy đầu của mình như to ra thêm một vòng.
Nó giống như trò chơi đầu một đối một, nhưng cũng không giống với trong truyền thống.
Mỗi sinh viên mới đều có máy bay không người lái đi theo, sau khi đáp xuống đảo sẽ được cho mười điểm để bắt đầu, hai người bất kỳ gặp nhau trên đảo đều phải đối kháng cơ giáp với nhau để quyết định thắng thua, người thắng sẽ lấy một nửa số điểm của người thua, nếu là số lẻ thì sẽ được làm tròn thành số nguyên.
Giai đoạn đầu của cuộc chiến kéo dài khoảng mười ngày, trong chín ngày đầu tiên, mỗi sinh viên phải tìm được càng nhiều đối thủ càng tốt để tăng điểm cho mình, trong suốt quá trình huấn luyện quân sự nếu có người nào đấu ít hơn hai mươi trận sẽ bị trừ điểm.
Cho đến ngày thứ mười, huấn luyện viên trưởng sẽ tuyên bố người giành lấy được cờ quân đội và người đó phải canh giữ nó một ngày, vì một lá cờ đó có giá trị năm trăm điểm.
Có thể nói, ở một mức độ nào đó, cờ quân đội có thể khiến người đứng cuối cùng vượt lên thành người đứng đầu tiên trong bảng xếp hạng.
Sau khi buổi huấn luyện quân sự bắt đầu, mỗi sinh viên đều có thể nhìn thấy bảng điểm trong trí não của mình, vì vậy mọi người có thể biết thứ hạng của mình và thứ hạng của người khác.
Nhưng trong ba ngày cuối cùng của buổi huấn luyện quân sự, vị trí của mọi người sẽ được hiển thị trên bản đồ bằng một chấm đỏ, cho đến khi khoảng cách giữa hai người là một trăm mét thì cả hai có thể nhìn thấy nhau trên bản đồ, nhưng lại không thể biết người đó là ai.
Vì để khích lệ tinh thần của sinh viên mới, sau giai đoạn đầu tiên của buổi huấn luyện, Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang sẽ căn cứ theo điểm của các sinh viên để xếp hạng.
Cách xếp hạng này tương tự như xếp hạng điểm thi các khoa của trường, nhưng các sinh viên mới sẽ dễ dàng đạt được nhiều điểm hơn trong khóa huấn luyện quân sự.
Vị trí đầu tiên vẫn là năm mươi điểm, top mười là ba mươi lăm điểm, top năm mươi là hai mươi lăm điểm, top một trăm là mười tám điểm, top hai trăm là mười điểm, top năm trăm là năm điểm, top một nghìn là ba điểm, còn những người còn lại chỉ cần giữ được mười điểm lúc đầu hoặc có thể nhận thêm một điểm bằng cách hoàn thành hơn hai mươi lần đối đầu, đương nhiên lợi ích mà điểm mang lại rất to lớn.
Huấn luyện quân sự cho sinh viên mới là tất cả sinh viên toàn trường đều tập hợp lại chứ không phân chia thành từng nhóm nhỏ, cho dù tân sinh của khoa cơ giáp có lớn tiếng kêu gào thì cũng vô dụng, tất cả mọi người đều bị ném xuống đảo, hơn mười phút sau, điểm số trên bảng xếp hạng bắt đầu thay đổi.
Buổi huấn luyện quân sự của sinh viên trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang được phát sóng trực tiếp, đây chính là một trong bảy trường quân đội hàng đầu của Liên Bang nên có rất nhiều người theo dõi trường trên Tinh Võng. Buổi phát sóng trực tiếp của trường quân đội được phát sóng tại các kênh thuộc quyền sở hữu của trường. Và nếu muốn xem buổi huấn luyện của một sinh viên nào đó thì phải đăng ký.
Lâm Tạ đăng ký để xem buổi huấn luyện của Thời Dư nhưng ngay sau khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, anh lại nhìn thấy con cá này đang ngủ ngon lành tại một gốc cây, suýt chút nữa anh đã ngất xỉu tại chỗ, nếu không phải do trí não của cô hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài trong thời gian huấn luyện quân sự cho sinh viên, thì chắc chắn anh ta sẽ đánh thức con cá đó bằng cách thức thô bạo nhất.
Trong khi các sinh viên khác đang chạy đua với thời gian, thì cô lại ung dung ngủ ngon lành như vậy, cô có biết thời gian là tiền bạc không hả?
Cô vẫn còn đang nợ ba trăm điểm đó!
Lâm Tạ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Anh không nên mong đợi vào con cá mặn là cô có thể tự mình xoay sở.
-
Ước mơ lớn nhất của Ôn Phàm là được nhận vào trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang, nhưng sức cạnh tranh hàng năm của trường lớn đến mức đáng sợ, sau khi cố gắng hết sức thì anh vẫn trượt chỉ tiêu tuyển sinh của Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang. Cuối cùng, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đăng ký vào một trường quân đội bình thường ngoài bảy trường quân đội hàng đầu.
Trường của anh vẫn chưa bắt đầu khai giảng, hơn nữa bây giờ cũng là thời gian bắt đầu khóa huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên của Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang, anh rất nóng lòng theo dõi buổi phát sóng trực tiếp khóa huấn luyện quân sự đầu tiên cho sinh viên năm nhất.
Nhìn thấy vài cái tên quen thuộc trên bảng xếp hạng, Ôn Phàm cảm thấy hơi tủi thân, trong số họ có một vài người từng là bạn học cấp hai của anh, và một số người nổi tiếng ở trường cấp hai, họ nổi tiếng đến mức được tuyển thẳng vào trường mà không cần phải tham gia bất kì một cuộc thi nào.
Anh ta nhìn sơ qua phòng phát sóng trực tiếp của các bạn cùng lớp, rồi chán nản trượt xuống, có hàng nghìn học sinh với những cái tên chói lọi, anh tùy tiện bấm vào một cái, thầm nghĩ chắc là sinh viên này cũng đang chăm chỉ kiếm điểm như những người khác. Nhưng cảnh tượng hiện ra từ trong phòng phát sóng trực tiếp lại khiến anh ta cảm thấy hơi choáng váng.
Phòng phát sóng trực tiếp là một mảng yên tĩnh ngoại trừ tiếng thác nước va vào đá, trong núi rừng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng chim hót líu lo, anh nhìn khắp màn hình phát sóng trực tiếp cuối cùng dựa vào bộ quân phục màu xanh đậm của trường quân đội mà phát hiện ra có một người đang nằm ngủ trên cây.
Cô ấy giống như con lười nằm sấp ở trên cành cây, Ôn Phàm sửng sốt, còn tưởng người đó đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vội vàng muốn gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng hỏi xem có chuyện gì, nhưng đúng lúc này, người trên cây đột nhiên động đậy, hai tay đang buông thõng xuống từ trên cây từ từ nâng lên, giống như là đang vươn vai.
Sau đó, cô từ cành cây đứng lên, dựa vào cành cây mắt lim dim nhìn ngắm bầu trời.
Ôn Phàm bất ngờ há hốc mồm.
Cô ấy leo lên cây chỉ để......ngủ thôi sao.
Trong khi Ôn Phàm đang bất ngờ, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng nói từ buổi phát sóng trực tiếp.
"Không có người tới làm phiền, thật sự rất thoải mái."
Ôn Phàm: "..."
Chương 11
Trong phút chốc Ôn Phàm có chút tức giận, anh không thể tin được có sinh viên lại ngủ trong buổi huấn luyện quân sự quan trọng này.
Cô có biết mình may mắn như thế nào khi được học tại trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang không!
Ôn Phàm tức giận đến mức ngực phập phồng, nhìn chằm chằm người phòng phát sóng trực tiếp, tiếp đó cô ngáp một cái rồi trèo xuống cây nhìn trái nhìn phải.
Không được, anh ta không thể tùy tiện cho rằng đối phương lười biếng, không ai là không quý trọng cơ hội này cả.
Có thể cô ấy đã gặp chút khó khăn nào đó cũng nên, hoặc là lúc trước vừa trải qua một trận chiến ác liệt nên cần được nghỉ ngơi.
Ôn Phàm tự thuyết phục mình như vậy rồi nhanh chóng tìm kiếm tên sinh viên trong phòng phát sóng trực tiếp trên bảng xếp hạng.
Mười điểm.
Đây chính là điểm cơ bản nhất mà! Hơn nữa số lần chiến đấu là không.
Ôn Phàm liếc nhìn thời gian và cố gắng giữ bình tĩnh, huấn luyện quân sự dành cho sinh viên mới đã bắt đầu được tám tiếng, hiện tại cũng sắp chạng vạng tối, chẳng lẽ từ khi vào đảo đến bây giờ cô chỉ ngủ thôi sao?
Ôn Phàm vuốt vuốt ngực, nghiến răng nghiến lợi nói với bản thân rằng không nên tùy tiện suy đoán như vậy, tuy rằng cô có lẽ không gặp phải đối thủ nào, nhưng rất có khả năng cô đã gặp phải những nguy hiểm khác trên đảo, như dã thú chẳng hạn.
Nghĩ đến đây, Ôn Phàm bình tĩnh lại một chút thì nhìn thấy đồng phục của cô còn rất mới, chỉ mới xuất hiện một vài nếp nhăn.
Cơn giận trong lồng ngực anh không thể kìm nén được nữa!
Nhưng vào lúc này, cô lại bắt đầu di chuyển, sau khi nhìn ngó xung quanh, cô hơi híp mắt lại rồi nhanh chóng nhảy lên cây, từ cành này nhảy sang cành khác, động tác không nhanh cũng không chậm, rất có nhịp điệu, đôi mắt Ôn Phàm sáng lên.
Anh chắc chắn đã hiểu lầm cô rồi.
Nhưng một giây sau, đôi mắt anh lại tràn ngập sự tức giận.
Cô hoàn toàn không phải phát hiện được đối thủ hay là cảnh giác cái gì cả, cô nhảy lên một cành cây, nắm lấy một quả tươi ngon căng mọng, xoay xoay cổ tay vài cái, quả đó liền được hái xuống, cô cầm nó rất tùy ý lau vào đồng phục học sinh rồi cắn một miếng thật lớn.
Thậm chí ống kính trực tiếp còn quay rõ ràng đến mức Ôn Phàm có thể nhìn thấy nước trái cây từ quả văng tung tóe.
Cô cắn một miếng to, nhai hai cái, cả hai khuôn mặt đều ngập tràn hạnh phúc, vài tiếng răng rắc vang lên, cô đã giải quyết xong trái cây đó.
Ôn Phàm thật sự rất tức giận!
Tại sao cô ấy có thể ăn trái cây một cách thảnh thơi trong một tình huống căng thẳng như vậy?
Ôn Phàm bất lực nhìn cô ăn hết thêm ba quả nữa, sau đó lại hái thêm vài quả khác trên cành nhét vào túi không gian.
Đây có lẽ là lương thực dự trữ cho mấy ngày tới, Ôn Phàm cố gắng thuyết phục bản thân như thế rồi ngồi xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Sau khi ăn trái cây xong cô liền nhảy từ trên cây xuống như một con khỉ lanh lợi, phải nói động tác của cô rất khéo léo uyển chuyển, nhẹ nhàng như một chiếc lá.
Rất nhanh cô đã trở lại thác nước vừa rồi, Ôn Phàm cắn chặt răng, chịu đựng ý muốn lao vào phòng phát sóng trực tiếp để vạch trần sự lười biếng của cô trong buổi huấn luyện, anh ta chỉ đành tiếp tục quan sát những hành động tiếp theo của cô.
Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy cô bật trí não nên.
Hình như cô ấy muốn xem bảng xếp hạng?
Ôn Phàm thở ra một hơi, không khỏi khẩn trương.
Nhưng anh lại không hề thấy cô nhìn vào bảng xếp hạng mà chỉ thấy cô mở số dư tài khoản ra, vui vẻ đếm chuỗi số không rất dài, sau khi đếm đi đếm lại mười lần cô tắt trí não đi, búng tay một cái rồi nhảy xuống tảng đá lớn bên cạnh dòng thác.
Cô tùy ý ngắt một nhánh cỏ đuôi chó bên cạnh tảng đá cho vào miệng cắn, Ôn Phàm nghe thấy cô thấp giọng lẩm bẩm: "Mười ngày... lâu như vậy... Nhớ bánh kem của mình quá đi. . . . . . ừm... hình như lại có chút buồn ngủ..."
Ôn Phàm: "..."
Mẹ kiếp, tôi muốn tố cáo cô.
Loại người như cô không xứng học tại trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang.
Ôn Phàm tức đến đỏ mắt, anh ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp, đăng nhập vào diễn đàn trường, điên cuồng viết một bài luận dài hơn năm nghìn từ.
#Bóc phốt một sinh viên mới chỉ lo ngủ trong khóa huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên.#
Bài viết này vừa được công bố thì ngay lập tức thu hút vô số sự chú ý của dư luận, còn Thời Dư vẫn vô tư không hề biết có rất nhiều người đã tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của mình, cô từ tảng đá ngồi dậy, tò mò nhìn máy bay không người lái đang bay lơ lửng trên đầu.
Cái này dùng để làm gì nhỉ?
Ngay sau đó cô mang máng nhận ra rằng hình như nó đã như được viết trong quy tắc, nhưng các quy tắc quá dài nên cô không muốn tìm lại chúng để đọc, chắc đó là thứ mà người hướng dẫn quan sát và kiểm tra các sinh viên của mình, cô mỉm cười vẫy vẫy cánh tay chào hỏi với máy bay không người lái.
Dù sao đi nữa, trước tiên là phải gây ấn tượng tốt với người hướng dẫn.
Phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ ngay lập tức.
【 Liên Y Vô Địch: Cô ấy, đang chào chúng ta sao? 】
【 Anh Nghiêm của tôi đẹp trai nhất: Tôi vừa mới xem qua đoạn ghi hình trước đó, cô ấy thực sự đã ngủ suốt tám tiếng! Thật kiêu ngạo ... 】
[ Sinh viên đan dược năm nhất: Tôi đã nói phong cách lười biếng của sinh viên trường này thật sự không hề tốt chút nào, sinh viên còn chưa huấn luyện chung lần nào đã bắt đầu cho tranh tài với nhau, nhìn người này này, ngày cả tố chất cơ bản của học sinh trường quân đội cũng không có.]
[ Liên Nhất Hắc Tử đưa súng cho tôi: Bạn lầu trên lại gặp cậu rồi, mỗi lần đều nói như vậy thú vị không? Tôi biết cậu là fan cuồng nhiệt của quân đội, được rồi, có thể yên tĩnh mà xem khóa huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên được không, ở đây đi tìm cảm giác tồn tại làm gì. Hơn nữa ở đây cũng không phải chỉ có chắc cô ấy, mời là ngày đầu tiên thì có thể nhìn ra cái gì chứ?]
【Nhiều chuyện xảy ra quá: Đừng ồn ào, đừng ồn ào, mọi người đoán xem cô ấy muốn làm gì tiếp đây? 】
Trong phòng phát sóng trực tiếp, cô nhổ cỏ trong miệng ra, rồi lấy ra một chiếc áo khoác từ trong túi không gian đắp kín người rồi nhắm mắt lại.
Màn đêm buông xuống rồi, đi ngủ thôi.
Chương 12
Trên mạng xã hội đang tranh luận về việc huấn luyện quân sự tân sinh ở Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang. Không ai ngờ được một tân sinh của Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang sẽ ngủ như điên trong suốt quá trình huấn luyện quân sự, cô ngủ suốt mấy ngày liền, cô cũng không cần ăn uống, đến giường cũng cứ thế mà nằm xuống, không phát ra bất kỳ động tĩnh nào.
Không ít các người nổi tiếng trên tinh võng đã gắn thẻ tài khoản chính thức của Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang. Trang chính thức của Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang ban đầu không phản hồi gì, nhưng đến ngày thứ ba thì rốt cục cũng đáp lại bằng sáu dấu chấm, sau đó lại tiếp tục giữ im lặng.
Trong số tất cả các sinh viên năm nhất, phòng phát sóng trực tiếp của Thời Dư đã trở thành phòng có lượt truy cập nhiều nhất, mỗi ngày đều có người đến xem cô ngủ.
Cái tên Thời Dư lại một lần nữa trở nên nổi tiếng ở Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang, Bách Lý Tô ban đầu đăng ký xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô thì bây giờ đang phải trơ mắt xem cô ngủ trên sóng trực tiếp suốt bốn, năm ngày.
Khoảng cách điểm trên bảng xếp hạng ngày càng lớn, trong số tất cả các sinh viên của trường quân sự, riêng chỉ có một người là Thời Dư vẫn duy trì điểm cơ bản, thật là một kỳ quan trên bảng xếp hạng.
Các huấn luyện viên của Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang đang mở ấm đun nước thì liền mắt to trừng mắt nhỏ khi nhìn vào kênh phát sóng của Thời Dư.
Thành thật mà nói thì đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống này.
Kỷ luật học đường của Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang trông có vẻ tùy ý, nhưng thực chất là nới lỏng bên ngoài, thắt chặt bên trong, mỗi học sinh đều biết rằng nếu không cố gắng học tập thì sẽ bị đuổi học. Vì vậy, trông có vẻ lỏng lẻo nhưng thật ra lại rất chặt chẽ.
Thời Dư lại hoàn toàn không hành động theo lẽ thường, huấn luyện viên trưởng thậm chí còn tập hợp tất cả các huấn luyện viên khác tham dự một cuộc họp để nghiêm túc thảo luận về việc liệu tân sinh này có muốn thôi học hay không. Sau đó họ lấy thư tiến cử của cô ra xem, nhìn thấy nội dung ghi trong mục lý do tiến cử, bọn họ lại nhìn nhau với vẻ mặt quái dị.
【Lâm Tạ: Bởi vì học sinh này ước mơ trở thành một con cá nên cần phải được rèn giũa bởi trường học.】
Lý do tiến cử này thật con mẹ nó quá tuyệt vời!
Huấn luyện viên trưởng bưng ấm nước, bật trí não lên chuẩn bị cùng bạn cũ tán gẫu, những huấn luyện viên khác cố nén cười, lần lượt đi quan sát tình hình của các tân sinh khác.
Mà lý do tiến cử này không biết vì sao lại truyền ra ngoài, gây nên một làn sóng lớn trong Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang, sau đó lại từ diễn đàn của Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang truyền tới mạng xã hội của tinh hệ. Cuối cùng khán giả cũng chính thức biết được tân sinh tinh quái này của Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang đã xuất hiện như thế nào.
Thực sự là chưa bao giờ thấy một lý do nhập học kỳ lạ như vậy và vị sĩ quan quân đội tiến cử tân sinh này cũng kỳ lạ nốt.
Hôm nay Lâm Tạ vẫn xem chương trình phát sóng trực tiếp giấc ngủ của Thời Dư như thường lệ, sau đó mới đi làm, phát hiện cấp dưới và đồng nghiệp nhìn mình có chút kỳ lạ, cho đến khi Ôn Nhược Nhạn vỗ vai anh ta, nói một cách nghiêm túc: "Lão Lâm à, anh nổi tiếng rồi..."
Trong lòng Lâm Tạ đột nhiên có dự cảm xấu, khi nhìn thấy thư tiến cử của Thời Dư bị phơi bày trên mạng xã hội, anh ta trợn tròn mắt, suýt chút nữa ngất tại chỗ.
Tên tuổi lừng lẫy một đời của anh!
Anh nhất định sẽ băm nhỏ con cá đó!
_
Có thể là do nỗi phẫn hận trong lòng đã khiến Ôn Phàm mỗi ngày đều phải vào phòng phát sóng của Thời Dư để check-in, muốn nhìn xem tân sinh này có thể sa đọa tới mức nào.
Bắt đầu ngày huấn luyện thứ năm của tân sinh, Ôn Phàm như thường lệ vào check-in, vốn dĩ muốn đăng một đoạn chế giễu sau đó thoát ra thì bỗng nhiên chú ý thấy có thông báo về một tân sinh khác đang tiến về phía bên này.
Anh ta tạm ngưng động tác chuẩn bị bài chế giễu của mình, muốn xem con cá này sẽ đối phó với tân sinh như thế nào. Không chỉ anh ta mà tất cả những người đang chán nản vì đã đăng ký vào phòng phát sóng trực tiếp này đều rất phấn khởi theo dõi tình hình, tiện thể nghĩ xem tiếp theo nên chế nhạo con cá này như thế nào.
Con cá lúc này vẫn còn nằm ở trên tảng đá, nghe được động tĩnh, cô mở mắt ngồi dậy, mọi người ở trước màn hình phát sóng trực tiếp không khỏi nín thở.
Đây là khoảnh khắc sẽ bùng nổ một cuộc chiến!
Tân sinh kia chỉ nghe thấy tiếng thác nước, cũng không ngờ rằng có người ở đây, nhìn thấy cô gái đứng trên tảng đá thì liền ngẩn ra một lúc, cô gái vui vẻ vẫy tay với anh.
"Lạc Lạc! Thật trùng hợp! Làm thế nào cậu lại tìm thấy nơi này? Sao lại chật vật như vậy? Ôi trời, cậu đã đánh bao nhiều trận rồi vậy, trông cậu tả tơi quá đấy."
Thời Dư chạy vài bước đến trước mặt Lạc Hạ Từ, líu lo với cậu ta một tràng, sau đó vuốt mái tóc dính đầy bùn của cậu rồi tóm gọn một câu: "Cậu bị đánh ghê lắm hả?"
Khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp: "..."
Họ quen nhau hả?
Rất nhanh đã có người đào ra phòng phát sóng trực tiếp của Lạc Hạ Từ, nhìn vào thành tích hai mươi hai trận thua của cậu ta trên tổng số hai mươi hai trận đấu liền không nhịn được mà nheo mắt.
Mất hết điểm thì đúng là khổ thật.
Còn có một quy tắc: một khi số điểm của bên thua không đủ, bên thắng có thể nhận được một điểm đền bù.
Lạc Hạ Từ tức giận trừng mắt với Thời Dư: "Cậu có bao nhiêu điểm?"
Theo cách nhìn của Lạc Hạ Từ thì thực lực của Thời Dư không tệ, có lẽ không có ai trong số những tân sinh là đối thủ của cô, bây giờ nhất định có rất nhiều điểm.
Chương 13
Thời Dư lập tức ưỡn ngực nói: "Mình nhất định có nhiều hơn cậu!"
Lạc Hạ Từ liếc nhìn cô, mở bảng điểm và bắt đầu tìm cái tên Thời Dư từ trên xuống dưới, cậu ta cuộn xuống đến hàng trăm mà vẫn không thấy cái tên đó nên cũng chẳng thèm lướt xuống nữa, thay vào đó là trực tiếp nhập tên vào thanh tìm kiếm.
Tốt, thật tốt, mười điểm, không trận đối đầu.
Lạc Hạ Từ không thể tin được, nhìn Thời Dư: "Cậu không phải là làm cá chết ở đây suốt năm ngày chứ?"
Thời Dư đột nhiên trợn to hai mắt: " Cái gì gọi là cá chết? Cái này gọi là nạp năng lượng, nhìn cậu mà xem, sớm như vậy đã xông ra đánh nhau với người ta thì có lợi ích gì? Hiện tại điểm của cậu không phải bằng 0 sao?"
Lạc Hạ Từ bị lời này của cô hung hăng đâm thẳng vào ngực nên ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thời Dư không khỏi cảm thấy cắn rứt lương tâm, lấy trái cây từ trong túi không gian ra đưa cho Lạc Hạ Từ: "Ăn đi, ăn đi, Lạc Lạc đáng thương, mình đoán chắc lâu rồi cậu không có gì ăn."
Lạc Hạ Từ: "..."
Cậu giận dữ cầm lấy trái cây cắn một miếng.
Sau đó, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp liền chứng kiến một con cá bắt cóc một cái bắp cải, cả hai cùng nhau đóng vai cá, ăn uống bên thác nước, hai ngày nữa lại trôi qua.
Khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp đã từ bỏ việc check-in. Bọn họ sâu sắc hiểu được con cá này đã không thể cứu vãn được nữa, thậm chí còn có thể lây lan sang cho người khác.
-
Đã gần nửa đêm của ngày thứ mười, hôm nay là ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự đầu tiên tại Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang.
Ôn Phàm đã ở trong phòng phát sóng trực tiếp, tân sinh năm nhất mà cậu ta ngưỡng mộ nhất là một cậu học sinh tên Lục Đông Ngôn, nếu không đề cập đến kỹ năng bắn tỉa của cậu ta thì khả năng cận chiến của cậu cũng đã rất mạnh, và hiện đang chiếm vị trí thứ 5 trên bảng xếp hạng.
Hai phút sau, huấn luyện viên trưởng sẽ thông báo vị trí cắm cờ quân sự.
Ôn Phàm thoáng kích động, tự hỏi rốt cục ai sẽ là người lấy được cờ quân sự.
Tại thời điểm này, lượng truy cập của các phòng phát sóng trực tiếp đều đã đạt đến mức cao nhất kể từ khi bắt đầu phát sóng, không có bất kỳ tân sinh nào nghỉ ngơi cả, tất cả đều đang chờ đợi thông báo về vị trí của cờ quân sự.
Dưới màn đêm, máy bay không người lái bay vòng vòng trên bầu trời, Thời Dư cắn một miếng trái cây và nghĩ tới bánh ngọt, Lạc Hạ Từ thì ngồi bên cạnh cô và chờ thông báo vị trí của cờ quân sự.
Thời Dư ngồi dưới gốc cây to rậm rạp, nhai rắc rắc miếng trái cây cuối cùng, đột nhiên ánh mắt cô chuyển động, bật người ra sau, một chiếc cờ quân sự rơi xuống cắm thẳng tắp trên mảnh đất trước mặt cô.
Đúng lúc này, vị trí của cờ quân sự cũng đã được công bố. Khán giả nhàm chán mở phòng phát sóng trực tiếp lên thì lập tức phát điên.
Sao ông trời luôn ưu ái con cá này như vậy!
Đang nằm không thì cờ quân đội từ trên trời rơi xuống?
Phải biết rằng cờ quân đội là được máy bay không người lái thả xuống một cách ngẫu nhiên và tất cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều là người giám sát.
【Người da đen hỏi thăm: Cười chết tui! Con cá này còn có thể may mắn hơn thế này không? 】
【Liên nhất sớm muộn cũng đi đời: Có thật không vậy, cờ quân sự làm sao có thể đúng lúc rơi xuống trước mặt cô ta? Chắc là đã được sắp đặt từ trước, Liên nhất năm nay thực sự đáng thất vọng】
【Rác rưởi mau cút đi: Lầu trên xin mời ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp của Liên nhất, ở nơi này mi không được hoan nghênh! Mi nghĩ rằng tất cả người xem đều là kẻ ngốc à? Cố ý sắp đặt? Sao mi không nói Liên nhất sắp xếp cho cô ta đạt điểm cao nhất luôn đi】
Phòng phát sóng trực tiếp ban đầu của Thời Dư đang héo dần theo từng ngày thì lại nhanh chóng sống động trở lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, bắt đầu trở nên ồn ào.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Hạ Từ, Thời Dư hét lên, kéo cờ quân sự từ dưới đất lên rồi nhảy múa điên cuồng, sau đó nghiêng đầu hỏi: "Chẳng lẽ đây là cờ quân sự trị giá năm trăm điểm?"
Lạc Hạ Từ nhìn Thời Dư một cách phức tạp, sau đó gật đầu.
Thời Dư nói: "Kiếm điểm quá dễ đúng không? Cờ quân sự này có thể chia làm hai đúng không? Chúng ta mỗi người một nửa?"
Lạc Hạ Từ: "..."
Lạc Hạ Từ khó khăn nói: "Không cần, cậu tự mình giữ đi."
Tính ra cũng chỉ có một người trên thế giới này muốn chia đôi cờ quân sự của Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang thôi.
Thời Dư nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chia nửa có vẻ không thực tế, cô cười cười, đem cờ quân sự nhét vào tay Lạc Hạ Từ trong tay: "Mau lấy cơ giáp của cậu ra, sau đó bay lên đỉnh thác nước."
Lạc Hạ Từ bất đắc dĩ phải cầm lấy cờ quân sự, trên trán cậu xuất hiện một hàng dấu chấm hỏi. Thời Dư đẩy đẩy cậu ta và nói: "Kêu cậu đi thì cậu cứ đi đi, nhanh lên nào."
Lạc Hạ Từ ngu ngơ, không còn cách nào khác ngoài việc cầm cờ quân sự rồi lấy cơ giáp ra, sau đó điều khiển cơ giáp bay lên trên đỉnh thác nước. Cậu vừa hạ xuống thì nhận được tin nhắn của Thời Dư truyền qua kênh liên lạc, dưới chân thì trơn trượt khiến cậu ta suýt nữa thì rơi xuống thác nước.
"Lạc Lạc, cờ quân sự có cài định vị, cậu ngoan ngoãn đứng ở thác nước làm linh vật dụ người tới đi, còn lại cứ để mình lo."
Trước khi Lạc Hạ Từ hiểu ra ý nghĩa của hai chữ linh vật thì đã có ai đó xông vào phạm vi định vị trên bản đồ.
Lạc Hạ Từ trước đây đã bị đánh bại nhiều lần, đối với cậu một chọi một còn đáng sợ hơn việc phải lên chiến trường. Mắt thấy một cơ giáp từ xa đang trực tiếp bay lại đây, cậu ngơ ngác tìm kiếm vị trí của Thời Dư.
Chương 14
Không biết từ khi nào Thời Dư đã lấy ra cơ giáp của mình và đang đứng bên cạnh cậu.
Cô mô phỏng hình dạng cơ giáp cầm đao lớn trong tay, chỉ vào cơ giáp đang chạy nhanh tới nói: "Đường này do tớ mở, cây này do tớ trồng, nếu cậu muốn đi qua thì phải để điểm lại đây!"
Lưỡi đao lớn phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nắng gắt gao từ trạm không gian bên ngoài Tứ Quý Tinh chiếu xuống làm da đầu người ta tê dại. Người đang điều khiển cơ giáp là Bạch Vân Phiêu, sau khi nghe những lời cô nói lập tức choáng váng, muốn rơi từ trên trời xuống.
Cậu ta suy nghĩ một chút rồi mở kênh công cộng ra, nghiêm túc trả lời: "Bất cứ người nào cũng có thể giữ được cờ quân sự, nếu như vậy thì chúng ta đánh một trận đi!"
Bạch Vân Phiêu vừa dứt lời thì đao lớn trong tay Thời Dư đã chém tới, trong nháy mắt lưỡi đao đã ở trước mặt cậu ta, cậu ta giật mình né được nhưng vẫn bị ăn một đạp vào ngực.
Chiến đấu trên không khó khăn hơn so với chiến đấu trên mặt đất, cú đá của Thời Dư khiến cậu ta gần như không thể giữ vững được cơ thể, phải lộn nhào trên không trung vài vòng thì mới có thể miễn cưỡng ổn định lại cơ giáp.
Thời Dư cũng không cho cậu ta cơ hội điều chỉnh, đao lớn lại chém tới một lần nữa. Động tác của cô cực kỳ nhanh, ngay Bạch Vân Phiêu vừa đứng dậy thì đã bị đao lớn đâm sau lưng, cơn đau ập tới lan truyền đến khắp hệ thần kinh khiến cậu ta không thể thao tác được nữa.
Cơ giáp đứng yên trên không trung và rơi ùm xuống thác nước.
Đồng thời, số điểm trên bảng xếp hạng cũng đang thay đổi chóng mặt.
Thời Dư ban đầu có 10 điểm liền lập tức tăng lên 152 điểm, thứ hạng vọt lên vị trí 1026.
Cùng lúc đó, các huấn luyện viên và nhân viên y tế đang âm thầm canh gác trên bầu trời đã vội vã chạy ra khiêng Bạch Vân Phiêu đi.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp của Thời Dư đều phát điên!
Lúc đầu, Bạch Vân Phiêu đứng ở vị trí thứ 65 trong bảng xếp hạng, có rất nhiều người là fan hâm mộ của cậu ta, nhưng hiện tại cậu ta đã bị Thời Dư đánh bại khi đối kháng trực tiếp, nhân viên y tế cũng được gọi đến. Đây rõ ràng là đơn phương bị đập mà.
Thời Dư không ngờ Bạch Vân Phiêu lại bất cẩn như vậy, còn đang tự hỏi liệu cô có đâm quá mạnh không, nhưng ngay sau đó, cô nhận được tin nhắn từ huấn luyện viên thông báo Bạch Vân Phiêu chỉ bị sốc tâm lý trong thời gian ngắn nên tạm thời ngất đi, không có việc gì nghiêm trọng.
Thời Dư ngoan ngoãn cảm ơn huấn luyện viên, tiếp tục cầm theo đao lớn, mở kênh công khai: "Còn ai muốn lá cờ quân sự này không? Nếu muốn thì mau đến đây đánh một trận? Nếu các cậu thắng thì sẽ giành được cờ quân sự cùng với số điểm của tớ nha~"
Rừng ban đêm có chút yên tĩnh, Thời Dư ngáp một cái. Một lúc sau thì nhìn thấy một cơ giáp đang tiến tới, cô cười hai tiếng.
Một phút sau, cơ giáp rơi xuống đất.
Số điểm của Thời Dư ngay lập tức thay đổi từ 152 thành 341, xếp ở vị trí thứ 54.
Thời Dư tiếp tục mở kênh công khai, điên cuồng rao bán cờ quân sự: "Một lá cờ quân sự trị giá năm trăm điểm, mọi người nhanh lên nha, lấy được cờ quân sự sẽ có thể nhảy lên vị trí thứ tám trên bảng xếp hạng, phần thưởng là được cộng thêm ba mươi lăm điểm thưởng. Đây là một cuộc giao dịch cực kỳ có lời nha!"
Không có ai trả lời, chỉ có những âm thanh xào xạc trong khu rừng yên tĩnh, giống như có ai đó vừa rời đi.
Thời Dư không vui, lập tức nhảy lên đỉnh thác nước với một thanh đao lớn trong tay: "anhcacanc dễ thương! Đừng rời đi! Năm trăm điểm! Ba mươi lăm điểm thưởng! Các cậu không muốn nó sao?"
Tiếng sột soạt lại to hơn một chút.
Thời Dư thở dài, cơ giáp mà cô đang điều khiển cũng nghiêng nghiêng đầu.
"Đã như vậy thì thật xin lỗi, tớ vẫn còn thiếu điểm, mong mọi người đóng góp một chút nhé!"
Nói xong thì điều khiển cơ giáp lao xuống vách núi như một cơn gió, cô ở trong khoang điều khiển của cơ giáp mở bản đồ ra, những chấm đỏ định vị mọi người liền hiện ra trước mặt cô.
Thời Dư dùng một thanh đao lớn trực tiếp ngăn cản học sinh và buộc họ phải chiến đấu, trong vòng nửa giờ, khán giả trước màn hình đều thấy thứ hạng của hai trăm người đứng đầu có biến động dữ dội.
Các huấn luyện viên và nhân viên y tế bận rộn đến mức không có thời gian để lau mồ hôi trên trán.
Lục Đông Ngôn, Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm rụt đầu vào bụi cỏ, nhìn cuộc chiến diễn ra một cách cực kỳ đơn phương cách đó không xa, Lục Đông Ngôn sờ cằm nói: "Ba người chúng ta cùng lên, học hỏi từ cậu ấy một chút xem có thể kéo được tí gì từ trên người cậu ấy không? "
Phong Hiểu nhận xét một cách khách quan: "Tớ cảm thấy có chút không khả thi."
Cố Tiền Khiêm ở một bên mắt sáng lên: "Cậu ấy chính là một con mồi béo nha, hiện tại trên bảng điểm đã đứng ở vị trí thứ nhất, chúng ta lấy điểm của cậu ấy, sau đó để cậu ấy đi lấy của người khác cũng là một vụ làm ăn có lãi..."
Phong Hiểu cố gắng kéo lý trí của mình trở lại: "Cô ấy sẽ bóp chết cậu trước, sau đó sẽ để cậu đi theo những người khác thì có."
Lục Đông Ngôn và Cố Tiền Khiêm: "..."
Vẫn là trăm triệu điểm hợp lý.
Ba người đang xì xào bàn tán thì bỗng một cơn gió lạnh thổi qua.
"Oa, ở đây cũng có ba người bạn dễ thương sao? Các cậu có nhiều điểm không? Góp cho tớ một chút có được không?"
Lục Đông Ngôn, Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm: "..."
Chương 15
Cố Tiền Khiêm lập tức biểu diễn tiết mục "Quỳ xin lòng thương xót" ngay tại chỗ, Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu không thể nhìn được cậu ta một mình mất hết thể diện như vậy, sau đó cũng cùng nhau biểu diễn "Quỳ xin lòng thương xót".
Thời Dư thu hồi cơ giáp, nhìn bộ dạng ba người đang làm bộ làm tịch giơ tay đầu hàng, khinh thường cong môi: "Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang lại có học viên chưa chiến đã đầu hàng như các cậu cũng thật hổ thẹn nha."
Phong Hiểu, Lục Đông Ngôn và Cố Tiền Khiêm: "..."
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "..."
Sao cô có thể tự tin nói với người khác những lời này? Cô không biết xấu hổ sao?
Tuy nhiên... cảm giác ngược gió này... thực sự khiến người ta sảng khoái hơn một chút...
Hóa ra trước đó cô thực sự nạp năng lượng?
Những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã hoàn toàn bị tẩy não bởi dòng chữ "bổ sung năng lượng và sạc pin", mặt đỏ bừng vì phấn khích và phần thưởng trong phòng phát sóng trực tiếp của Thời Dư bay lên liên tục.
"Liên nhất sớm muộn cũng đi đời" luôn lớn tiếng chế giễu trong phòng phát sóng trực tiếp của Thời Dư đã biến mất, tiếng gào thét trong phòng phát sóng trực tiếp cũng mang một màu sắc mới, tất cả mọi người đều đang cổ vũ Thời Dư cướp điểm của ba người trước mặt cô.
Làm sao Thời Dư biết được nguyện vọng của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, hiện tại cô đang chìa lòng bàn tay trắng nõn của mình ra trước mặt ba người họ: "Đầu hàng cũng được, mỗi người phải đưa tớ hai trăm chiếc bánh ngọt."
Cố Tiền Khiêm là người đầu tiên đồng ý với điều kiện này.
Cậu ta thậm chí còn không nhớ mình đã bị Thời Dư lừa hết bao nhiêu cái bánh ngọt, hai trăm chẳng đáng là bao. Còn đối với Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu thì đây là lần đầu tiên bị cô lừa, họ nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng đồng thanh nói thành giao.
Bây giờ bị cô lừa thì sau này ăn miếng trả miếng là được, ba người sảng khoái đồng ý.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của bốn người đều sững sờ, không thể ngờ rằng bốn người này lại ngang nhiên buôn bán món bánh ngọt trước mặt nhiều người xem như vậy!
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của Lục Đông Ngôn là những người đầu tiên phát điên, cậu ta vẫn luôn là một người trưởng thành và ổn định ở vị trí đứng đầu bảng xếp hạng kể từ khi phát sóng trực tiếp.
Một số người đặt cược trên Tinh Võng, chắc chắn cậu ta sẽ là người chiếm vị trí đầu tiên trên bảng điểm.
Ngày lúc Lục Đông Ngôn quyết định đánh hội đồng rồi kiếm điểm trên người của Thời Dư, phòng phát sóng trực tiếp của cậu trở nên hoàn toàn im lặng, như thể không ai tin rằng cậu ta sẽ nói ra những điều đó.
Nhưng bây giờ cậu ta lại giơ tay đầu hàng, người hâm mộ hoàn toàn chết lặng.
Phong Hiểu cũng là một người biết lập kế hoạch trước khi hành động. Thành tích hiện tại của cậu là bốn mươi lăm trận thắng trên tổng số bốn mươi lăm trận, không thất bại một trận nào. Trước khi cậu ta đụng phải Lục Đông Ngôn, người hâm mộ của cậu đã chiến đấu với người hâm mộ của Lục Đông Ngôn để đua xem cuối cùng ai sẽ là người đạt được vị trí đầu bảng.
Về phần Cố Tiền Khiêm, mái tóc đỏ rực rỡ của cậu đã thu hút một nhóm người hâm mộ kỳ lạ, phong cách chiến đấu của cậu ta có khuynh hướng hung hãn, khi thấy người thì cậu ta sẽ xông lên đánh phủ đầu, kỷ lục hiện tại là bốn mươi lăm trận thắng, một trận hòa trên tổng số bốn mươi sáu trận, trận hòa là trận đấu trước đó với Bách Lý Hề.
Hiện tại Bách Lý Hề đang giữ vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng, rõ ràng cậu ta đã lường trước được tình hình không đúng nên lẻn chuồn đi để giữ được vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng.
Ba học sinh năm nhất được khán giả coi là sinh viên tiềm năng nhất của Trường quân đội Đệ nhất Liên Bang đã đụng phải Thời Dư, một con cá và mối quan hệ của bọn họ dường rất tốt. Sau khi gặp cô thì phong thái thường ngày của bọn họ đột nhiên thay đổi, tất cả fans đều cảm thấy không thể nhìn thẳng được nữa.
Fans của ba nhà sắp sửa đánh nhau tới nơi lại đột nhiên trở nên hòa thuận. Bọn họ sôi nổi chấm chấm thành một hàng trên khung chat để bộc lộ tâm tình phức tạp của mình.
-
Huấn luyện viên trưởng ngồi trong xe bay đau đầu vuốt trán, không ngờ sự việc lại phát triển thành như vậy, top 200 trên bảng xếp hạng trong vòng nửa giờ đã thay đổi điên cuồng, suýt chút nữa thì tắm máu một trận.
Bảng xếp hạng thực lực gần như ổn định lại trở nên hỗn loạn, điều này hoàn toàn phá vỡ sự sắp xếp của ông ta trong giai đoạn thứ hai.
Vị trí số một trên bảng xếp hạng hiện cách Bách Lý Hề xếp thứ hai khoảng một nghìn điểm, chỉ còn hai mươi giờ nữa là kết thúc giai đoạn huấn luyện quân sự đầu tiên.
Huấn luyện viên trưởng muốn thảo luận với các huấn luyện viên khác về cách sắp xếp trong giai đoạn thứ hai của khóa huấn luyện quân sự, nhưng sau khi tìm kiếm một lúc lâu, ông ta thấy rằng các huấn luyện viên bận rộn đến mức không có thời gian để thảo luận với ông về giai đoạn thứ hai của kỳ huấn luyện
Gương mặt của huấn luyện viên trưởng đen như đáy nồi, cảm thấy muốn bất chấp tất cả để mọi chuyện tự diễn ra một cách tự nhiên.
Ai có thể ngờ rằng mấy ngày trước bọn họ còn đau đầu con cá này chẳng thèm nhúc nhích dù chỉ một chút, bây giờ chỉ trong vòng một giờ đồng hồ đã khiến ông ta cảm thấy đau đầu hơn, sao cô phải động vào lúc này chứ?
Thời Dư không biết rằng cô lại trở thành đối tượng đau đầu của người khác một lần nữa. Cô dẫn ba tù nhân trở lại rìa thác nước, Lạc Hạ Từ đã thu lại cơ giáp ngồi bên cạnh tảng đá, háo hức nhìn bốn người họ, tính khí lạnh lùng của cậu ta đã bị ném ra khỏi bầu trời từ lâu.
Khi Thời Dư quay lại, cậu ta đã đưa cờ quân sự tới trước mặt cô ấy với thái độ rất tích cực.
Thời Dư không nhận cờ quân sự mà chỉ buông một câu: "Hai trăm cái bánh ngọt, cờ quân sự sẽ là của các cậu."
Cô lại nói: "Các cậu giữ cờ quân sự phụ trách gác đêm cho mình, mình phải ngủ một lát."
Thời Dư trèo lên tảng đá rồi nằm xuống, cảm nhận sự mát mẻ của gió đêm, không khỏi vui vẻ cuộn tròn người lại, không chỉ lấy được năm mươi điểm trong vòng một giờ mà còn được trả thêm tám trăm chiếc bánh ngọt, cơ hội này xin hãy rơi vào đầu cô thêm vài lần nữa.
Những khán giả đang phấn khích trong phòng phát sóng trực tiếp của cô đã bình tĩnh trở lại, mọi người nhìn chằm chằm vào vị thần sát thủ lại biến thành cá. Khung chat đột nhiên trở nên trống rỗng, phòng phát sóng trở nên yên lặng. Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến một ý tưởng.
Những người khác có lẽ sẽ nôn ra máu và chết ngay tại chỗ nếu họ biết rằng lá cờ quân sự mà họ đã mất một nửa số điểm trong những trận chiến vô nghĩa đã được bán với giá tám trăm chiếc bánh ngọt.
Phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi hơn một giờ đồng hồ lại trở về yên tĩnh, rất nhiều người xem không cam lòng chờ thêm vài phút, đảm bảo con cá này sẽ không biến lại thành thần thì lục đục chuẩn bị rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, lúc này một khung chat đột nhiên hiện lên.
[Y thần, tôi nguyện kết hôn: Các anh chị em mạnh khỏe, các bạn không cảm thấy phong cách của con cá này có chút giống với Y thần của chúng ta sao?]
Câu nói đơn giản này đánh thức những kẻ mơ hồ.
Câu "anh chị em dễ thương" cũng quá sinh động rồi.
Chương 16
Vốn dĩ điểm của mười người đứng đầu rất sát sao, nhưng vì sự mê hoặc của Thời Dư đêm qua, một số người trong top 10 ban đầu đã gục ngã, một nửa số điểm đã bị cô trực tiếp cướp đi, ngày cuối cùng họ điên cuồng kiếm điểm cũng không có cách nào vào lại top 10, cuối cùng chỉ có thể lọt vào top 100, thậm chí có người còn không vào được top 100.
Thời Dư nhìn vào năm mươi điểm dư ra trong thẻ học sinh, đột nhiên cảm thấy rằng ba trăm điểm cũng chỉ có như vậy.
Sau khi tất cả các tân sinh tập hợp lại, rất nhiều người đều xấu hổ và nhìn Thời Dư một cách đầy oán hận. Con cá này dường như không biết cô đã làm gì, vẫn nhiệt tình vẫy tay với những người nhìn về phía cô, thật sự là quá thân thiện.
Huấn luyện viên trưởng từ trên nhìn xuống, cảm thấy có chút muốn nhồi máu cơ tim, hắng giọng một cái, đầu tiên tổng kết tình hình của giai đoạn huấn luyện này, biểu dương tất cả học sinh có số điểm vượt qua điểm chuẩn, cuối cùng là khiển trách tất cả những học sinh có thành tích kém.
Mục đích chính của giai đoạn huấn luyện đầu tiên là thể hiện năng lực cá nhân của học sinh, để họ trong lúc chiến đấu có thể hoàn toàn thích ứng với việc sử dụng cơ giáp. Trong chín ngày đầu tiên, mọi thứ phát triển theo mong đợi của huấn luyện viên trưởng, nhưng vào ngày thứ mười, Thời Dư gần như đã tự mình loại bỏ hết hai trăm học sinh đứng đầu, điều này nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Huấn luyện viên trưởng đang mắng tất cả các sinh viên năm nhất có thành tích kém thì đột nhiên điểm mặt Thời Dư.
"Mặc dù một số học sinh đạt điểm xuất sắc, nhưng các em cũng nên tự kiểm điểm sâu sắc. Bạn học Thời Dư, bạn có thể cho tôi biết khuyết điểm của bạn trong kỳ huấn luyện này không?"
Thời Dư chớp chớp mắt, dưới sự chú ý của mọi người, liếc nhìn chiếc máy bay không người lái lơ lửng trước mặt cô, nghiêm túc suy nghĩ một lát thì hắng giọng, cực kỳ đau lòng nói: "Sau khi xem lại cảnh chiến đấu, em phát hiện mình đã có rất nhiều suy nghĩ và động tác dư thừa trong lúc chiến đấu, nếu em được làm lại một lần nữa, em có thể giải quyết tất cả các trận chiến trong vòng vài phút và không để con cá nào lọt lưới!"
Tất cả sinh viên năm nhất, tất cả huấn luyện viên và tất cả khán giả: "..."
Trong đội của bọn họ, ngoại trừ Lạc Hạ Từ tay không thể nâng, vai không thể đỡ thì những người khác đánh đấm đều rất giỏi. Cũng hiếm đội của sinh viên mới nào có thể địch lại bọn họ.
Ý kiến của con cá Thời Dư bị bốn người còn lại kiên quyết bác bỏ. Cố Tiền Khiêm vỗ bả vai cô nói: "Lần trước cậu kiêu ngạo như vậy, chắc chắn các huấn luyện viên sẽ không bỏ qua cậu. Đến lúc đấy năm mươi người cùng nhau lao vào đối đầu với cậu, thì cậu thử nghĩ xem liệu bản thân có đủ sức kiếm hai nghìn năm trăm điểm không."
Cố Nhị Thiếu dùng một câu nói toạc ra chân tướng.
Thời Dư: "......"
Cũng có chút đạo lý.
Không biết từ khi nào, Lạc Hạ Từ đã mở trí não của mình, đưa một mô hình mô phỏng ra trước mắt mấy người bọn họ.
Phong Hiểu nhìn một cách đầy ngạc nhiên: "Đây là mô hình kiến trúc của hải đảo sao?"
Lạc Hạ Từ gật đầu, nói: "Ban đầu mình định tìm tư liệu của đảo ở trên Tinh Võng. Nhưng có vẻ tất cả tư liệu liên quan đến hải đảo đã bị nhà trường xóa đi, nên mình không tìm được gì cả. Chỉ đành nhân lúc tham gia kỳ huấn luyện quân sự, để đi thu thập tư liệu rồi lắp ráp ra mô hình này."
"Những nơi mình từng đi qua thì số liệu chính xác hoàn toàn. Còn nơi chưa đi qua thì dựa vào những số liệu có sẵn để đưa ra căn cứ, ước lượng số liệu và lắp ra mô hình. Có một vài chỗ còn sai sót khá lớn, những chỗ như vậy mình đã đánh dấu trên mô hình rồi."
Lạc Hạ Từ chỉ mô hình, triển khai cho mọi người xem. Lúc nhìn thấy mô hình hoàn chỉnh, đám người ngồi trong phòng phát sóng trực tiếp ai nấy đều sợ đến ngây người ra.
Nếu nói trong giai đoạn thứ nhất của kỳ huấn luyện quân sự, Thời Dư là một con hắc mã, thì Lạc Hạ Từ chính là người thắng lớn nhất.
Ban đầu cậu ta thất bại thảm hại. Không có tân sinh nào giống cậu ta, thua liên tiếp tận hai mươi hai lần, điểm số tụt về số không. Mà sau này khi cậu ta gặp được Thời Dư thì chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng yên trên thác nước làm linh vật cũng có thể chiến thắng. Một lá cờ quân đội giúp cậu ta nhảy vọt lên hạng tám của bảng xếp hạng.
Lời khen, chê về cậu trên mạng xã hội không giống nhau. Nhưng đa phần là ý xấu, họ cảm thấy cậu chỉ là một kẻ ăn hại suốt ngày chỉ biết ăn bám. Số sinh viên mới trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang thù ghét cậu ta cũng không hề ít chút nào.
Nhưng đến khi nhìn mô hình này, tất cả mọi người đều có cái nhìn mới đối với cậu.
Có người đã thử lên mạng tìm kiếm về "đảo Tứ Quý" và các tư liệu liên quan, nhưng phát hiện ra tất cả những gì liên quan đến đảo đều bị mã hóa tạm thời. Ngoại trừ tên đảo thì chẳng có thông tin gì khác nữa.
Khán giả lại bắt đầu điên cuồng @Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang trực thuộc chính phủ, tất cả bọn họ đều muốn biết độ chính xác của mô hình Lạc Hạ Từ làm là bao nhiêu.
Mấy người Thời Dư đã hiểu rõ bản lĩnh của Lạc Hạ Từ từ lâu. Không ai cảm thấy kinh ngạc, cả đám ngồi xổm một chỗ nghe cậu ta giải thích.
"Toàn bộ hành trình thi đấu lúc trước, Cá không di chuyển chút nào, cơ giáp cũng chỉ dùng một lần, vật phẩm tiếp viện cũng không nhặt. Cơ giáp của mình thì không tính là được sử dụng, cũng không nhặt đồ tiếp viện. Thế nên đa số vật phẩm là ba người các cậu nhặt đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro