C 23
Một lúc sau, một nhóm người đi vào, gương mặt bọn chúng như đúc cùng một khuôn ra, cử chỉ máy móc giống hệt nhau.
Bọn chúng là người máy AI.
Chương 22
Tiêu Đề: Yến chỉ huy, còn cậu nữa, tại sao cậu lại đi theo tôi?
Người máy AI mở cửa phòng giam, khiêng tất cả người trong phòng lên, Thời Dư bị một người máy AI trong số đó vác lên vai, khi cô phát hiện vật liệu chế tạo người máy AI này là gì liền nhìn nó thích thú.
Cô không làm bất kỳ hành động gì, tùy ý để người máy AI mang cô ra ngoài.
Mọi người đều ăn ý không phát ra tiếng động, hành lang này rất rộng, rộng đến mức làm khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Thời Dư vẫn còn suy nghĩ có phải bọn Phong Hiểu đã bị đám người máy AI mang đi trước rồi hay không, trong lòng liền có chút lo lắng.
Cô muốn nhìn xem coi người máy AI muốn đem bọn họ đi đâu, nhưng chỉ vừa mới rời khỏi hành lang một vài giây, phía sau cô liền truyền đến âm thanh lách cách.
Thời Dư vặn eo ngẩng lên nhìn, phát hiện có người thoát khỏi được trói buộc và đang đánh nhau với người máy AI. Thời Dư quan sát trận chiến của Tô Tâm Hàn và người máy, đang lúc hơi nheo mắt lại thì bị người máy ném xuống đất.
Thời Dư và vài người bị ném cùng một chỗ, cô muốn đưa tay xoa cái mông đau nhưng vì hai tay đều đang mang vòng hạn chế nên không thể động đậy được.
Nhưng vào đúng lúc này, vòng hạn chế trên tay cô vang lên tiếng răng rắc, sau đó bung ra rơi xuống đất.
Tiếp đó là hàng loạt tiếng răng rắc liên tiếp vang lên, Thời Dư chớp chớp mắt, nhìn vòng hạn chế trên tay mọi người đều được tháo bỏ, Tô Tâm Diệu từ đâu đó lấy ra một con dao nhỏ, dễ như trở bàn tay mà cắt đứt toàn bộ dây trói trên người mọi người.
Tô Tâm Diệu vội vàng nói: "Tôi từng học qua cách cởi bỏ vòng tay hạn chế, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết đám người máy AI này, nhân lúc bọn chúng còn chưa phản ứng kịp lập tức rời khỏi đây!"
Trước đó vài giây, tất cả người máy AI đều lao về phía Tô Tâm Hàn.
Mọi người đều bị tiêm loại thuốc gây suy nhược cơ thể, dưới sự bao vây có đám người máy, Tô Tâm Hàn rất nhanh đã rơi vào thế bất lợi, Tô Tâm Diệu lập tức kêu mọi người tiến lên trợ giúp.
Thấy Thời Dư không có động tĩnh, Tô Tâm Diệu vội vàng thúc giục: "Tô Tâm Hàn sắp không chống đỡ được nữa rồi, cô tiến đến hỗ trợ đi chứ!"
Thời Dư lập tức nở nụ cười với cô: "Được rồi, hỗ trợ ngay đây!"
Nói xong, Thời Dư liền như ngựa đứt cương chạy về phía bên kia hành lang, những người có mặt ngơ ngác đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không tưởng tượng được cái gọi là hỗ trợ của Thời Dư lại là chạy trốn, Bạch Trang là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức chạy theo.
Yến Bạch cau mày nhìn qua nhìn lại, sau đó vẫn quyết định đi theo Thời Dư.
Tô Tâm Diệu hoàn toàn không ngờ sau khi Thời Dư thoát khỏi trói buộc đã bỏ lại mọi người mà chạy trốn một mình, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt thành đấm rồi lại buông ra.
Trận hỗn chiến bên kia vẫn còn tiếp tục, Tô Tâm Diệu xoay người, đem lòng bàn tay đặt lên bức tường, một màn hình liền hiện ra, có người quay đầu nhìn rồi lại làm như không thấy, tiếp tục chiến đấu với người máy AI, động tĩnh ở đây rất lớn, âm thanh có thể vang vọng rất xa, không thể cứ thế mà đột ngột dừng lại được.
Tô Tâm Hàn rút khỏi trận chiến, đứng bên cạnh Tô Tâm Diệu.
Màn hình ảo tối đen như mực, Tô Tâm Diệu nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô ta chạy rồi, có lẽ cô ta đã hoài nghi chúng ta."
Tô Tâm Diệu nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao Thời Dư lại bỏ lại nhiều người ở đây mà chạy trốn. Chẳng lẽ cô ta là một người ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không để ý đến sống chết của người khác? Việc bỏ bọn họ lại chỉ đơn giản như vậy chứ không phải là đang hoài nghi?
Bỗng màn hình ảo tối đen có vật gì đó rung động một cái, sau đó một giọng nói máy móc truyền đến: "Không sao."
Giọng nói máy móc nói xong thì màn hình ảo liền biến mất.
Tô Tâm Diệu hít sâu một hơi, Tô Tâm Hàn cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Em đi đến đằng trước đợi cô ta."
–
Thời Dư chạy nhanh, cô nhận ra có hai người đang đuổi theo thì dừng lại, tựa người vào tường hành lang chờ họ bắt kịp mình.
"Tại sao hai người lại đi theo tôi?" Thời Dư khoanh tay trước ngực, nhướng cao chân mày nói.
Bạch Trang thở hồng hộc chạy tới, chống hai tay lên đùi rồi giơ tay lên, nói không ra hơi: "Đi theo cô có cảm giác an toàn hơn."
Thời Dư khẽ hừ một tiếng, chuyển tầm mắt qua Yến Bạch, hơi hất cằm: "Yến chỉ huy, còn cậu nữa, tại sao cậu lại đi theo tôi?"
Yến Bạch quay đầu nhìn, cậu ta có thể năng và tinh thần lực cấp SSS, dù cho chạy một đoạn như vậy cũng không là gì đối với cậu ta. Hơi thở Yến Bạch vững vàng, dựa vào bức tường đối diện Thời Dư, nghiêng đầu nói: "Cô có thể làm nên chuyện hơn."
Thời Dư: "..."
Lý do tào lao gì đây?
Thôi bỏ đi, đang trong tình huống đặc biệt, cô không thèm tranh luận với họ.
Thời Dư chỉ ngã ba trước mặt: "Đi đường nào, hai người có manh mối gì không?"
Hành lang này ẩm ướt lạnh lẽo, chỗ nào cũng giống nhau như đúc, hai đường trước mặt nhìn qua không có chỗ nào khác biệt.
Yến Bạch liếc nhìn Thời Dư, thả tay xuống, mở trí não ra. Ngay tức khắc, từ trong trí não vươn ra những xúc tu ảo dán lên tường, một màn hình ảo liền bắn ra, ngay sau đó một loạt kết quả phân tích số liệu nhanh chóng xuất hiện.
Đột nhiên, Yến Bạch dừng một chút, không thể tin ngẩng đầu: "Vật liệu chính xây dựng hành lang này là bột lithium, tỉ lệ trộn trộn trong đây rất cao, chiếm đến 50% tổng vật liệu!"
Mọi người đều biết bột lithium là một trong những vật liệu chế tạo cơ giáp cấp SSS, bởi vì số lượng ít, giá cả thì đắt đỏ, mười mét khối bột lithium được trộn lẫn vào vật liệu chế tạo cơ giáp sẽ có thể khiến cho tính năng cơ giáp đạt đến cấp bậc SSS.
Thời Dư cũng không nhịn được mà nhướng mày, hành lang kéo dài không thấy điểm dừng, căn bản không dễ biết được chúng sẽ dẫn đến đâu. Nếu cái nơi quỷ quái này dùng 50% bột lithium xây dựng nên thì phải sử dụng số lượng nhiều đến mức nào!?
Hình ảnh pháo đài chiến đấu di chuyển trong bão cát lóe lên trong đầu Thời Dư một cái rồi biến mất.
Hay là hiện tại bọn họ đang ở trong cái pháo đài đó?
Suy đoán này vừa mới hiện lên trong tâm trí Thời Dư thì hành lang phía sau bọn họ đột ngột mở ra, hàng loạt người máy AI từ bên trong vọt ra, bọn chúng khóa chặt ba người bọn họ, trong mắt hiện lên ánh sáng đỏ rồi toàn bộ lao về phía ba người!
Chương 23
Tiêu Đề: Thời Dư rút kiếm trên cơ giáp đâm thẳng vào khoang điều khiển của Bạch Trang
Vô số người máy AI tràn ra từ các lối đi lấp đầy khoảng trống trong hành lang. Người máy AI bắt đầu xuất hiện, hiển nhiên ba người bọn họ chỉ có một con đường.
Người điều khiển thể trận đưa họ vào tình cảnh này không hề có ý muốn che giấu mục đích chút nào.
Thời Dư đột nhiên có chút tò mò không biết cuối hành lang này sẽ có thứ gì, cô tránh được người máy AI đang tấn công cô với tốc độ cực nhanh và lao thẳng về phía trước.
Thấy cô làm như vậy, Yến Bạch và Bạch Trang không thể không cắn răng mà đi theo.
Ba người bọn họ cùng người máy AI ngươi đuổi ta chạy hết một đường, không biết đã chạy bao lâu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tia sáng, ánh sáng này xuất hiện cực kỳ đột ngột trong hành lang mờ mịt.
Ba người tiếp tục chạy về phía trước, ánh sáng càng ngày rõ hơn, Thời Dư đột nhiên mở to hai mắt, phanh gấp dừng lại.
Bạch Trang và Yến Bạch bị cô làm cho sửng sốt, khả năng giữ thăng bằng của Bạch Trang rất kém, ngã xuống mặt đất theo thế vồ ếch, Yến Bạch tốt hơn cậu ta một chút, dừng lại ngày sau Thời Dư.
"Sao đột nhiên lại dừng?" Nằm trên đất là Bạch Trang không nén được sự ê ẩm phải hỏi ngay, phía sau người máy AI cũng sắp đuổi theo.
"Nếu chúng ta còn tiếp tục chạy, chỉ sợ sẽ rơi chết." Phía trước không phải ánh sáng, mà chính là một cái động hướng xuống, bên dưới trống rỗng sâu hun hút, không có chỗ đi.
Trừ phi bọn họ từ nơi này nhảy xuống, nếu không tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi những người máy Al sau lưng. Khó trách ép bọn họ đi đường này, nguyên lai là muốn ép vào đường cùng.
Người máy AI không hề cứng nhắc, thậm chí bởi vì chúng là trí tuệ nhân tạo tiên tiến, có thể thi hành chương trình chiến đấu động tác linh hoạt, đòn đánh chí mạng, thậm chí có thể phán đoán đường công kích của đối phương, khiến chúng càng khó đối phó hơn.
Bây giờ họ có hai sự lựa chọn, đối đầu với người máy AI đến kiệt sức và bị chúng tóm lấy, hoặc nhảy xuống, khả năng tìm chết còn lớn hơn.
Bạch Trang từ dưới đất đứng dậy, nhìn người máy AI đang đuổi theo, rồi lại nhìn vào cái động không đáy, anh chạm vào chiếc nhẫn cơ giáp trên ngón tay, vừa định nói, người máy AI đã rút kiếm bay tới, lướt qua một bên mặt anh tạo ra một vệt máu.
Trí tuệ người máy căn bản không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, trong nháy mắt liền muốn giết hết tất cả.
Thời Dư nhảy lên, cầm lấy kiếm trong tay trực tiếp giết chết người máy AI đang lao tới.
Cô hiển nhiên cảm thấy thể lực của mình không bằng như trước, sau vài lần hành động, hiển nhiên tác dụng phụ của độc dược vẫn còn.
Tốc độ phản ứng của Yến Bạch cũng rất nhanh, hai người phối hợp với nhau giết chết một người máy AI trong nháy mắt.
Bạch Trang tự biết mình là người yếu nhất trong ba người lúng túng đứng dựa vào tường, cố gắng không kéo chân hai người kia, anh ta siết chặt chiếc nhẫn cơ giáp trên ngón tay, cụp mắt xuống và hét lớn: "Mau lấy cơ giáp ra! Bên ngoài không gian đủ để chứa cơ giáp!"
Anh ta hét lớn như vậy, khi Thời Dư quay lại không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta, đôi mắt cô loé sáng. Cô dùng tay trái chém thanh kiếm vào lõi của người máy AI, giết một con AI khác mới đáp lại Bạch Trang: "Cơ giáp của tôi đã bị họ lấy đi rồi."
Bạch Trang cau mày nói: "Trên tay cô không phải vẫn còn nhẫn cơ giáp sao?"
Cậu ta khó hiểu không hiểu tại sao Thời Dư lại nói cô không có cơ giáp.
Thời Dư đá bay đầu một con AI sang một bên, tiếp tục nói: "Đây là nhẫn cưới của ông nội tôi, có phải nhẫn cơ giáp đâu? Mấy người có thể ngừng nghĩ rằng cứ là nhẫn thì sẽ là nhẫn cơ giáp đi được không? Đúng là kì lạ."
Dưới tình huống thế này mà cô cũng có thể nói ra được những lời như vậy, Yến Bạch không khỏi nhìn cô lâu thêm một chút: "Cậu mau theo tôi vào khoang điều khiển! Đi thôi! Người máy quá nhiều, tôi căn bản không thể đối phó hết, nếu cứ như vậy sẽ không trụ nổi mất."
Làm sao thoát được?
Bạch Trang dựa vào tường, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp vào tường. Cùng lúc đó cánh tay của người máy AI đang tấn công mấy người bọn họ đột nhiên biến dạng và thu nhỏ lại, sau đó hai cánh tay biến thành hai họng súng đen ngòm bắn đến chỗ Thời Dư, Bạch Trang và Yến Bạch.
Sau đó, một số người máy AI đột nhiên ném ra những chiếc roi dài, Thời Dư né tránh những quả bom năng lượng, nhưng bắp chân của cô bị roi quấn lấy, Yến Bạch thấy vậy nhanh chóng cầm lấy một thanh kiếm ném nó về phía chiếc roi. Roi bị chém đứt, Thờ Dư liền được buông lỏng, mắt thấy mình sắp ngã xuống đất theo bản năng giơ tay thì nắm được một vật mềm như lụa.
Nhưng trong giây tiếp theo, cô ngã xuống cùng với một mớ tóc bạc.
Thời Dư chớp chớp mắt lần nữa, ngẩng đầu lên và thấy một đống tóc bạc cô vừa nắm được phải nói là một đám tóc giả.
Thời Dư: "?"
Mất tập trung là điều cấm kỵ nhất trong chiến đấu, những con Al lạnh lùng vung roi ra quấn lấy eo cô.
Thời điểm Thời Dư bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo đi liền nhìn thấy Yến Bạch sắc mặt âm trầm, tóc bạc biến mất hiện ra những sợi tóc đen không quá dài.
Chương 24
Tiêu Đề: Thời Dư rút kiếm trên cơ giáp đâm thẳng vào khoang điều khiển của Bạch Trang
Bạch Trang hiển nhiên không ngờ rằng mái tóc dài màu bạc của Yến Bạch hóa ra lại là tóc giả, đôi mắt cậu ta không giấu được sự kinh ngạc, sắc mặt cũng thay đổi liên tục.
Nhìn thấy Yến Bạch chuẩn bị lao đi cứu Thời Dư, Bạch Trang liêng chạy tới nắm lấy cổ tay cậu lao về phía lối ra, kéo anh ta nhảy xuống, anh hét lên: "Mau lấy cơ giáp ra! Nếu không, chúng ta sẽ không đối phó được với mấy con Al đó đâu!"
Từ trên cao rơi xuống, cảm giác không trọng lượng khiến Yến Bạch đành phải lấy cơ giáp ra, nhưng trong hành lang rộng lớn, tiếng lạch cạch không ngừng vang lên.
Đối với con người mà nói hành lang đủ rộng nhưng đối với cơ giáp mà nói hành lang không thể nghi ngờ là rất nhỏ, ngay cả một cái chân của cơ giáp cũng không nhét vào được.
Yến Bạch ngay lập tức mở bàn điều khiển, nhận ra tình huống trong hành lang, màn hình điều khiển bắt chước mô phỏng hình ảnh một người máy AI đột nhiên bay ra khỏi hành lang, sau đó một số người máy AI rơi ra khỏi hành lang.
Yến Bạch sửng sốt một chút, hoàn toàn không phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.
Hành lang không có hai người kia cản đường, Thời Dư như sói nhập bầy, người máy có chất liệu kim đã bị làm chậm hoạt động dị năng của cô nhưng vẫn bị cô không chút khách khí đá bọn chúng ra khỏi hành lang.
Thời Dư cũng không dám sử dụng dị năng trên diện rộng, ngộ nhỡ ở đây có ai đang theo dõi thì không hay. Dị năng là con át chủ bài cuối cùng của cô, tuyệt đối không thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài.
Chính vì điều này mà cho dù cô có tạm thời chiếm được ưu thế, cô ấy vẫn không có cách nào đối phó với một đàn AI đang kéo đến liên tục.
Thời Dư lại xử xong một con Al khác, nhìn thấy bên ngoài có cơ giáp, giọng nói của Bạch Trang từ bên trong truyền ra: "Thời Dư! Cô có sao không? Cô mau chạy qua đây, tôi sẽ đỡ cô."
Thành thật mà nói Bạch Trang thực sự không phù hợp làm gián điệp, đầu óc anh ta quá đơn giản, đến cả cô cũng không biết vì sao cậu ta lại lên có thể làm chỉ huy.
Thời Dư đoán được mục đích của bọn họ gần như ngay lập tức.
Thảo nào cố gắng hết sức để bắt cô tới đây, nhưng lại chỉ nhốt trong nhà tù, lấy đi cỗ máy quân sự và túi không gian, để lại nhẫn cơ giáp Chiến Thần.
Nhưng anh ta lại thông minh hơn đại tá Ba Đức, biết không thể bắt cô giao cơ giáp ra nên cố tình tạo ra tính năng huống bắt buộc cô phải sử dụng tới cơ giáp.
Một khi cô lấy Chiến Thần ra, những người đứng sau màn chắc chắn sẽ nghĩ cách cướp Chiến Thần để dễ dàng đối phó cô.
Thời Dư đột nhiên nở nụ cười, cô đá bay một con Al đang có ý định tấn công rồi nhảy vào trong hang động.
Bạch Trang bắt được cô, đồng tử hiện lên tia hưng phấn nhưng trong nháy mắt đã hoàn toàn đông cứng.
Thời Dư quả thật đã lấy ra một cái cơ giáp, nhưng cơ giáp lại có màu trắng mảnh khảnh, lưng cõng một thanh trường kiếm toàn thân màu trắng, chuôi kiếm khảm một khối tinh thể màu lam bạc, một tia sáng hạ xuống, vừa chiếu vào trường kiếm màu trắng lưỡi trường kiếm không hiểu sao lại sáng lên một tầng ánh sáng màu lam nhạt.
Không biết vì sao, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Bạch Trang.
Thời Dư nhìn thấy cơ giáp này khi cô tham gia Cuộc thi triển lãm ở Thất Hải Tinh, thiết kế rất đẹp, nhưng tính năng thì tầm thường. Tuy nhiên nó là một cơ giáp cấp SSS, bất kể tính năng bình thường như thế nào cũng sẽ không phải cấp SS là bình thường.
Ban đầu họ muốn bán cơ này, nhưng Phong Hiểu cảm thấy rằng cơ giáp cấp SSS rất hợp với Thời Dư.
Chiến Thần thực sự rất phi thường, không nói đến vẻ ngoài ưa nhìn, mà còn có tính năng đáng sợ của nó, ngay cả những người bình thường cũng có thể thấy rằng Chiến Thần là vũ khí chiến tranh vô số người ao ước muốn có. Trong trường hợp khẩn cấp, Thời Dư sẽ sử dụng Chiến Thần nhưng không biết liệu nó có gây thêm rắc rối hay không.
Hơn nữa tính năng của cơ giáp màu trắng này tốt hơn nhiều so với cơ giáp quân đội, hoàn toàn có thể giải quyết một số trường hợp khẩn cấp. Sau khi thương lượng, cơ giáp này tạm thời được Thời Dư giữ lại.
Thời Dư vẫn chưa nghiêm túc tìm hiểu cơ giáp này, vốn tưởng rằng mình sẽ làm quen với nó sau khi diễn tập quân sự, không nghĩ rằng cô sẽ sử dụng nó nhanh như vậy.
Sau khi cô lấy cơ giáp ra, giọng nói có chút tức giận của Bạch Trang từ kênh công cộng truyền đến: "Không phải cô không có cơ giáp sao? Sao bây giờ lại có rồi? Vừa rồi tình huống cấp bách như vậy, lừa tôi thú vị sao?"
Bạch Trang không thể tìm ra cơ giáp của Thời Dư đến từ đâu, rõ ràng những chiếc nhẫn phụ trên người cô đã bị tháo ra, thậm chí cả túi không gian cũng bị lấy đi, vậy cô đã giấu ở đâu?
Cơ giáp do Thời Dư điều khiển quay một vòng trong không gian, sau đó thản nhiên trả lời: "Tôi lừa anh nên anh cảm thấy khó chịu sao? Tại sao? Anh có muốn đánh nhau à?"
Vừa rồi bọn họ còn nói chuyện rất tốt, tại sao lại bởi vì bất đồng quan điểm mà bắt đầu cãi nhau rồi, Yến Bạch cau mày: "Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Không, tôi còn chưa tìm được đám người Phong Hiểu, các cậu muốn đi thì cứ đi trước đi."
"Đừng có đi theo tôi nữa."
Sau khi Thời Dư lạnh lùng nói. Trong ánh mắt kinh ngạc của Yến Bạch, cô nắm lấy kiếm được trên lưng cơ giáp đâm thẳng vào khoang điều khiển của Bạch Trang.
Thanh kiếm màu trắng cắt ngang không khí tạo ra một đường cung lạnh lùng sắc bén, ánh sáng xanh lạnh lẽo sáng lên. Vào lúc đó, Bạch Trang trên lưng bỗng đổ mồ hôi lạnh.
Chương 25
Tiêu Đề: Thời Dư! Nếu cô không dừng lại, tôi sẽ đưa Phong Hiểu và những người khác xuống địa ngục!
Sát khí từ người Thời Dư toả ra, Bạch Trang có thể cảm nhận rõ ràng làm tóc gáy của cậu ta đột nhiên dựng đứng.
Bạch Trang điều khiển cơ giáp lùi lại, nhưng ngay lúc đó trong lòng cậu dấy lên sự không cam lòng.
Cậu ta không còn là rác rưởi vô dụng như trước, vậy tại sao cậu không thể cạnh tranh công bằng với Thời Dư?
Cô tốt hơn cậu ta chỉ bởi vì cô là...
Thanh kiếm đâm tới đã cắt đứt suy nghĩ của Bạch Trang, cậu ta theo bản năng ngả về phía sau, suýt chút nữa không tránh được đòn tấn công của Thời Dư. Hắn tức giận nói: "Thời Dư! Cô làm gì vậy? Nếu chúng ta rời khỏi được đây, nhất định tôi sẽ nói với huấn luyện viên rằng cô đang chĩa kiếm vào bạn cùng lớp.
Thời Dư không nói lời nào muốn trực tiếp giết cậu ta.
Cơ giáp màu trắng nhanh nhẹn hơn cô tưởng, rõ ràng là một cơ giáp công kích hạng nặng nhưng lại vô cùng linh hoạt, đặc biệt là thanh trường kiếm màu trắng của cơ giáp.
Khi Thời Dư nhìn vào dữ liệu được phân tích trước màn hình ảo, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc, nụ cười phấn khích nở trên môi.
Không ngờ tới chiếc cơ giáp vô dụng này lại được trang bị một thanh kiếm tốt như vậy, chẳng lẽ người tổ chức triển lãm cơ giáp lấy cơ giáp chăng?
Hay cô cầm nhầm cơ giáp mà không ai biết, Thời Dư không để ý đến sự hoảng loạn của Bạch Trang, cô điều khiển cơ giáp về phía cậu ta trong nháy mắt thanh kiếm màu trắng trong tay cơ giáp vung lên, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của Bạch Trang.
Yến Bạch không tin vào mắt mình nữa rồi, cơ giáp của Bạch Trang bị Thời Dư cắt ra thành nhiều mảnh chỉ còn lại cái thân.
Thời Dư chĩa thẳng thanh kiếm về phía khoang điều khiển của Bạch Trang nói: "Cậu là ai? Và cũng đừng làm ra mấy hành động vô bổ, nếu không tôi giết cậu ngay bây giờ!"
Tinh thần lực của người điều khiển được kết nối với cơ giáp, một khi cơ giáp bị phá hủy nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần lực của người điều khiển. Khi Thời Dư phá hủy cơ giáp mà Bạch Trang điều khiển, điều này kích thích đến dây thần kinh cảm giác làm cậu ta đau đớn không gì diễn tả được.
Bạch Trang không ngừng la hét, trong cơn mê cậu ta vẫn có thể nghe thấy những lời này của Thời Dư, con ngươi cậu ta trở lên đỏ ngầu.
Bạch Trang đau đến sắp mất đi lý trí, thậm chí còn không khống chế được sắc mặt, nước miếng từ khóe miệng trào ra ngoài, hai mắt càng ngày càng đỏ, con ngươi suýt chút nữa thì rớt ra ngoài.
Thời Dư không cho cậu ta thêm thời gian để suy nghĩ, thanh kiếm trắng đặt trước khoang điều khiển đâm vào. Lúc này, một quả bom năng lượng từ đâu bị ném tới.
Thời Dư điều khiển động cơ giáp tránh ngay lập tức.
Viên đạn năng lượng lướt qua chỗ cô đang đứng trực tiếp nổ tung, cùng lúc đó một cơ giáp màu đen cầm một thanh kiếm đen muốn trực tiếp giết chết Thời Dư.
Cơ giáp đen xuất hiện quá đột ngột, tốc độ cũng rất nhanh, cơ hồ không thể tránh kịp, trong lòng Thời Dư vang lên chuông cảnh báo điều khiển cơ giáp lùi lại, nhưng cơ giáp kia đã đuổi đến.
Thanh kiếm màu đen giống như lưỡi hái tử thần với cơn gió điên cuồng muốn lấy mạng Thời Dư.
Thật sự là quá nhanh, tốc độ của cơ giáp màu trắng tất nhiên không chậm, nhưng cũng không nhanh bằng cơ giáp màu đen, Thời Dư không tiếp tục né tránh nữa mà cũng giơ kiếm lên, hai thanh kiếm va chạm tạo ra tiếng động lớn.
Trong mắt Tô Tâm Hàn hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn không nghĩ tới cô gái này lại có thể đỡ được đòn tấn công của mình.
Cực Dạ mạnh đến mức nào, không ai biết rõ hơn hắn, khi sản xuất Cực Dạ, lithium xám tinh khiết đã được thêm vào theo tỷ lệ sản xuất cơ giáp tốt nhất.
Cực Dạ có thể phá vỡ lớp phòng thủ của cơ giáp cấp SSS là chuyện đương nhiên!
Nhưng lợi hại như vậy, thế nào lại dễ dàng bị thanh trường kiếm trắng này chặn lại.
Tô Tâm Hàn mím môi, hắn không thể tin được ngoài chiếc cơ giáp màu lam bạc ra, Thời Dư còn có một chiếc cơ giáp khác đáng sợ như vậy!
Thời Dư không cho hắn thời gian để suy nghĩ, cô là một kẻ biết tận dụng cơ hội xuất sắc, Tô Tâm Hàn hơi mất tập trung liền tạo cơ hội cho cô. Thời Dư không chút do dự mà đạp thật mạnh vào cơ giáp.
Đương nhiên, cơ giáp màu đen không dễ bị áp chế như vậy, sau một hồi vật lộn, hai cơ giáp lại tách ra.
Thời Dư một chân giẫm lên tường, điều khiển động cơ để cơ giáp chạy trên đó, trong nháy mắt cô đã đến phía sau Yến Bạch, rút thanh kiếm dài mang trên lưng cơ giáp của cậu ta.
Với hai thanh trường kiếm trong tay, Thời Dư lao về phía cơ giáp màu đen nhanh đến mức khó có thể nhìn thấy, đồng thời, các chiêu thức của cô cũng không ngừng thay đổi, hắn liền có chút không chịu nổi.
Nhưng Thời Dư, người đang cầm hai thanh kiếm lại không có biểu hiện chậm lại mà vẫn di chuyển rất nhanh, một tay cô chiến đấu với Tô Tâm Hàn, một tay khác đang tìm cơ hội để đánh lén.
Tô Tâm Hàn sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng cơ giáp gần cấp SSS+ như Cực Dạ khi đứng trong tình huống này lại dễ dàng bị Thời Dư áp chế như vậy.
Chương 26
Tiêu Đề: Thời Dư! Nếu cô không dừng lại, tôi sẽ đưa Phong Hiểu và những người khác xuống địa ngục!
Hình ảnh về sự thất bại thoáng qua tâm trí hắn, nhưng hắn không cam lòng khiến lõi điều khiển của Cực Dạ phát sáng.
Thời Dư nhận thấy chuyển động của cơ giáp màu đen ngày càng nhanh và dữ dội hơn. Cô không muốn dây dưa với hắn nữa, cô chạy dọc theo bức tường, khi cơ giáp màu đen sắp đuổi kịp cô đột nhiên tắt động cơ làm cơ giáp ngã xuống đất.
Chạy trốn cũng vô ích, Tô Tâm Hàn không khỏi tức đến nghiến răng. Thời Dư quá nhanh, hành động của cô thậm chí còn khó hiểu hơn nữa, chúng không có bất kỳ quy tắc nào, những hành động khác sẽ bất ngờ xảy ra mà không lường trước được. Có là đang chiến đấu, hay đang bị đuổi cùng giết tận thì những suy đoán về hành động tiếp theo của cô lại không xảy ra và trở nên vô nghĩa.
Cảm giác bất lực này khiến cho trong lòng Tô Tân Hàn sự không cam lòng lần lượt dâng lên, giống như thủy triều dâng lên không ngừng tích tụ lại thành từng khối băng, băng không ngừng chồng chất, cuối cùng ngưng tụ thành khối.
Trận chiến giữa hai người rất kịch liệt không thể phân biệt được ai sẽ ngã ngựa, ai sẽ ngược gió chiến thắng. Yến Bạch tựa hồ như người ngoài cuộc, căn bản không đáng để hai người bọn họ bận tâm.
Nhưng cậu ta không phải kẻ ngốc, trong nháy mắt đã phát hiện ra cơ giáp Bạch Trang bị Thời Dư cắt thành một cây gậy đã tạo một họng súng trước mặt anh ta, nhắm vào Thời Dư trong trận chiến.
Thời Dư đột nhiên đối mặt với Bạch Trang, ép anh ta như vậy có thể thấy cô không phải làm mà không có mục đích, Bạch Trang chắc chắn có điều gì đó không ổn, hiện tại cậu ta đây là còn muốn tìm đường đánh lén Thời Dư...
Yến Bạch lấy khẩu súng năng lượng gắn trên chân cơ giáp ra, nhắm vào Bạch Trang bắn một phát quả bom năng lượng mà cơ giáp của Bạch Trang chuẩn bị phóng đã bị bắn sang một bên, mục tiêu ngắm ban đầu lập tức quay ngược lại bắn vào Cực Dạ.
Tô Tâm Hàn chú ý đến quả bom năng lượng đang đến từ bên cạnh, vô thức tránh nó. Đây cũng là cơ hội để Thời Dư tấn công, cô giơ chân đá vào cổ tay của Cực Dạ làm nó nghiêng sang một bên, đồng thời cầm hai thanh kiếm chém xuống.
Cực Dạ bị cô chém trúng, thanh kiếm màu trắng nhanh chóng đáp xuống bả vai của Cực Dạ, kít một tiếng tạo thành cái lỗ. Nhưng thanh kiếm của Yến Bạch thì thảm rồi, không đâm xuyên qua được, thậm chí còn bị gãy làm đôi.
Mắt thấyhai thanh kiếm cùng hoạt động lại có hai kết cục khác nhau thì Thời Dư không chút do dự đá vào đầu Cực Dạ, ngăn cản ý định phản đòn của Tô Tâm Hàn.
Trong giây phút đối mặt ngắn ngửi, Bạch Trang chỉ còn một nửa thân cơ giáp còn có thể cử động lại bị Yến Bạch đụng trúng, trực tiếp ngã xuống.
Sau khi Thời Dư để Cực Dạ ăn một cú đá, cô liền nghe thấy một âm thanh ầm ầm rất lớn.
Cô cũng không bị phân tâm, vứt bỏ thanh kiếm mà cô lấy từ Yến Bạch, lấy ra khẩu súng năng lượng mang trên cơ giáp trắng và bắn liên tục vào Cực Dạ.
Vỏ ngoài của Cực Dạ giống như mai rùa, quả bom năng lượng phát nổ trước mặt hắn mà còn không gây cho cơ giáp bất kỳ tổn hại nào. Lúc này vô số cánh tay máy móc nhô ra khỏi bức tường.
Chính trong cơn bão cát, Thời Dư đã bị cánh tay máy móc quấn lấy, sau đó một dòng điện từ đâu chạy đến giật cô đến choáng váng, sau đó bị đưa đến đây.
Nghĩ đến bản thân bị cái thứ quỷ quái này quấn lấy, Thời Dư không khỏi đen mặt, nhấn kênh công cộng lớn tiếng chế giễu: "Huynh đệ, cậu cũng quá không biết xấu hổ, đánh không lại thì kêu cứu sao? Tôi đây còn không có ai giúp đỡ?"
Tô Tâm Hàn không nói gì, nhưng điều khiển Cực Dạ cùng những đám tay máy móc có ý định tiêu diệt cô.
Thời Dư chặt hết cánh tay này đến cánh tay khác, còn hét vào mặt Yến Bạch: "Này hàng giả, dù sao thì anh cũng là người điều khiển cơ giáp cấp SSS, vậy sao cứ đứng xem mà không biết vào giúp hả? Cậu nghĩ hắn sau khi giải quyết tôi xong thì có đến lượt cậu lên thớt không hả?."
Nghe Thời Dư gọi mình là hàng giả, mặt Yến Bạch đen sì sì, cậu ta không thể không phản bác: "Tôi không phải hàng giả!"
"Vậy sao cậu lại đội tóc giả, mặc đồng phục màu đỏ sẫm, ý cậu là gì?" Thời Dư đá bay Cực Dạ, khi quay người lại thì cố gắng lấy lại hơi, hơi thở của cô hiện tại đã không còn được ổn định như lúc trước.
Yến Bạch sắc mặt trầm xuống, nhưng do dự hồi lâu không nói ra được một câu. Thời Dư cũng không có thời gian nghe cậu ta giải thích, liền lui đến bên cạnh anh mở kênh riêng: "Tìm cách loại bỏ những cái tay đó đi... Nói thật thì nếu đã muốn làm hàng giả thì cậu có nên tìm hiểu một chút về hệ thống chủ của mấy cái này."
Sau khi Thời Dư nói xong, chịu đựng kiệt sức của cơ thể mà tiếp tục bắn vào Cực Dạ đang lao tới, đá Yến Bạch đang ở bên cạnh ra xa, cơ giáp đen trắng lại va chạm vào nhau.
Yến Bạch sắc mặt đỏ bừng nhưng cũng rất bình tĩnh mở khoang điều khiển cơ giáp rồi chui vào, sau đó, cậu lập tức triển khai trí não, điều khiển xúc tu đâm vào tường.
Vừa rồi khi kiểm tra tình hình của bức tường, anh phát hiện tất cả những nơi ở đây đều do một trung tâm đầu não khống chế, mạch điều khiển của chúng đều ở khắp nơi, cho nên bức tường có thể bị mở ra bất cứ lúc nào, cho phép robot AI đi ra chiến đấu.
Tô Tâm Hàn rất nhanh đã chú ý tới hành động của Yến Bạch, khi nhìn thấy mái tóc đen ngắn của Yến Bạch, hắn chỉ sửng sốt trong giây lát rồi phản ứng lại rất nhanh. Một cánh tay cơ giáp nối tiếp nhau lao về phía Yến Bạch.
Thời Dư làm sao có thể khiến hắn thành công? Trong mắt cô lóe lên tia sáng, cô lập tức nắm lấy cơ hội, cầm chặt kiếm trắng trong tay, hướng về khoang điều khiển của cơ giáp màu đen mà đâm tới.
Do cơ giáp đã được cải thiện hơn về mặt sức mạnh nên Tô Tâm Hàn đã luôn ỷ vào tính năng cơ giáp cao hơn Thời Dư, hiện tại, tình thế lật ngược, đến giờ đã hết ưu thế.
Thanh kiếm màu trắng dường như được ban cho sức mạnh thần bí nặng nề đánh vào phía khoang lái, Thời Dư không chút do dự cầm kiếm màu trắng đâm thẳng vào.
Tiếng kêu trầm đục vang vọng cả không gian, Thời Dư không chút lưu tình đâm xuống.
Hắn đã không còn sức lực nhưng Thời Dư cũng không thương tiếc, đá vào cổ tay Cực Dạ, đồng thời rút thanh kiếm đang cắm trên khoang điều khiển ra rồi đá cơ giáp màu đen vào tường.
Chỉ nghe một tiếng rắc, Cực Dạ bị phá vỡ.
Cùng lúc đó, một giọng nói điên loạn và cuồng nộ vang lên trong không gian trống rỗng: "Thời Dư! Nếu cô không dừng lại, tôi sẽ đưa Phong Hiểu và những người khác xuống địa ngục!"
Chương 27
Tiêu Đề: Khởi động Lan Tư Trạch Nhĩ hoàn tất, người mang gen Thời Dư, chúc cô may mắn!
Âm thanh kia phát ra từ dưới đáy của cái hố to tròn hình trụ, nghĩ đến việc Bạch Trang vừa mới rơi xuống đó, sắc mặt Thời Dư aam trầm đến mức đáng sợ.
Lẽ ra vừa rồi cô nên đâm Bạch Trang kia một kiếm để cho tên đó xuống gặp Diêm Vương luôn!
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, Thời Dư nghiến răng, đá Cực Dạ văng sang một bên.
Khoang điều khiển của Tô Tâm Hàn đã bị đâm thủng, người cũng ngất đi rồi, hơn nữa Cực Dạ lại bị Thời Dư dùng chân đá vào mấy cái vì không có ai điều khiển nên nó rơi thẳng xuống mặt đất.
Thấy Thời Dư không làm gì được mình, Bạch Trang lại cười điên cuồng, tiếng cười rùng rợn vang vọng khắp không gian, cơ giáp đang bay trên không cũng không dừng lại mà tiếp tục tấn công về phía Thời Dư.
Thời Dư chặt đứt một cánh tay của chiếc cơ giáp, tiếng cười của Bạch Trang dừng lại, cậu ta điên cuồng nói: "Thời Dư, không phải tôi đã cảnh cáo cô không được sao ?"
Giọng nói của cậu ta không lớn lắm, nhưng lại có chút điên cuồng khiến cho người ta lạnh cả người.
Thời Dư vừa chém đứt một cánh tay cơ giáp, thì ngay lập tức một cái màn hình ảo hiện ra trước mặt cô.
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn vào những hình ảnh trong màn hình ảo, .
Tơ máu trong mắt cô càng ngày càng nhiều, cô cắn chặt hàm răng của mình, thậm chí còn nếm được mùi máu tanh.
"Bạch Trang!" Thời Dư căm hận nói, giống như muốn chém cậu ta thành nghìn mảnh.
Trong màn hình ảo, bốn người Phong Hiểu bị treo lên, một bàn tay máy móc cầm kim tiêm đưa ra phía sau rồi đâm vào cổ và rút máu của bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt, một ống máu đã được rút ra từ người họ.
Bạch Trang vẫn đang đắc ý nói: "Cô có biết nơi này dùng để làm gì không? Cô có biết máu của đám người đó sau khi được rút ra sẽ được đưa đến đâu không?"
Giọng nói của cậu ta mang theo sự dụ hoặc, giống như rất muốn Thời Dư lên tiếng hỏi.
Nhưng cậu ta cũng không đợi cho Thời Dư lên tiếng đã tự mình trả lời: "Thật ra tôi cũng không muốn lấy bọn họ ra để uy hiếp cô như vậy đâu, nhưng ai bảo cô không nghe lời chứ, không những không lấy cơ giáp ra, còn muốn ra tay với tôi."
"Nếu từ đầu cô ngoan ngoãn giao ra, thì bọn họ cũng sẽ không phải chịu khổ như thế này."
"Máu rút ra từ trên người bọn họ thì đương nhiên...... Có thể lấy được chuỗi gen của chúng. Ngoài tên phế vật Lạc Hạ Từ kia, đám người còn lại không phải đều là thiên tài cấp SSS sao? Cô thử nói xem nếu tôi đem gen của bọn họ hợp lại làm một, thì sẽ thế nào nhỉ?"
Mùi máu tươi trong miệng Thời Dư ngày càng nồng nặc, mà từ bức tường phía sau lưng cánh tay máy móc vươn ra quấn quanh cơ giáp màu trắng do cô điều khiển.
Giọng của Bạch Trang ngày càng điên cuồng, cậu ta nói: "Cô đã chém mất tay chân cơ giáp của tôi, vậy nên tôi cũng muốn để cô nếm thử xem cái cảm giác cơ giáp của mình bị tôi phá hủy nó sẽ như thế nào!"
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, cánh tay máy móc đang quấn quanh cơ giáp màu trắng của cô chợt dùng sức, đau đớn kịch liệt truyền đến thần kinh của Thời Dư, trong giây phút đó, cô thậm chí muốn mở miệng gào thét.
Từ khi bắt đầu điều khiển cơ giáp đến nay đây là lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được đau đớn.
Chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay của cơ giáp màu trắng bị tháo xuống, lại rắc một tiếng, chân phải của cơ giáp cũng bị tháo xuống.
Trong buồng điều khiển, mồ hôi của Thời Dư tuôn ra như mưa, cô cắn chặt răng, khóe miệng chảy ra một dòng máu.
Không thể ngồi đây chờ chết được!
Thời Dư hơi co ngón tay nhằm làm giảm bớt cơn đau, trong mắt cô đột nhiên hiện lên một tia sáng.
Nhưng vào lúc này, bàn tay máy móc kia lại tiếp tục tháo một chân trái của cơ giáp xuống, rồi vứt thẳng chiếc cơ giáp màu trắng xuống mặt đất của không gian hình trụ tròn.
Cơ giáp rơi xuống đất tạo ra một tiếng nổ lớn, cổ họng Thời Dư trào lên một ngụm máu tươi, giọng nói gần như phát điên của Bạch Trang lại một lần nữa truyền đến.
"Thời Dư, không phải cô rất kiêu ngạo sao? Trong đợt huấn luyện của sinh viên mới thì có được danh tiếng, ở Lẫm Đông Tinh thì giống như một vị anh hùng cứu vớt tất cả mọi người, cô thử nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi, chật vật giống như một con chó vậy."
Bạch Trang vừa nói vừa điều khiển cánh tay máy móc cưỡng chế mở khoang điều khiển của cơ giáp màu trắng kéo Thời Dư từ bên trong ra.
Nhìn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Thời Dư, tiếng cười của Bạch Trang càng thêm ngông cuồng, không có gì thỏa mãn bằng việc nhìn bộ dáng chật vật đến mức thảm hại của người giỏi hơn mình ở tất cả mọi mặt.
Thời Dư mím chặt môi, cánh tay máy móc đó tiếp tục túm tóc bắt cô ngẩng đầu lên, cô cố chịu đựng những đau đớn đang không ngừng truyền vào trong đầu, khi nhìn thấy Bạch Trang đang đứng trên bàn điều khiển, con ngươi của Thời Dư gần như rơi ra khỏi hốc mắt.
Cậu ta đứng trên bàn điều khiển với một tư thế không hề tự nhiên, mà ở bên cạnh còn có một cái bình thủy tinh to, bên trong bình không phải là những con quái vật kinh tởm mà lúc trước Thời Dư đã nhìn thấy ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất của tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh, thứ cô nhìn thấy lần này những con người hoàn chỉnh.
Bọn họ vẫn còn sống, mỗi một lần thở là một lần bong bóng khí lại thoát ra từ trong bình thủy tinh.
Thời Dư mở to hai mắt, rất nhanh cô đã nhìn thấy bốn người Phong Hiểu đang hôn mê bất tỉnh và bị treo lơ lửng giữa không trung.
Chương 28
Tiêu Đề: Khởi động Lan Tư Trạch Nhĩ hoàn tất, người mang gen Thời Dư, chúc cô may mắn!
Ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều sinh viên khác cũng đang bị treo ở đây, Thời Dư nhớ được vài người, tất cả bọn họ đều có tinh thần lực cấp SSS.
Hình như Bạch Trang rất hài lòng với vẻ mặt hiện tại của Thời Dư, cậu ta điều khiển một người máy đâm kim tiêm vào cổ của Thời Dư, rồi nhanh chóng rút ra một ống kim tiêm đầy máu.
Người máy đưa cái ống tiêm chứa máu đến trước mặt Bạch Trang, cậu ta nhìn màu máu đỏ tươi bên trong, ánh mắt lập tức trở nên hung ác: "Tôi thật sự không ngờ vậy mà cô lại được cấy vào người khoá gen cấp SSS+ đấy."
Trong toàn vũ trụ, chưa có ai nghiên cứu ra khoá gen cấp SSS+, cái khóa gen này của Thời Dư khiến Bạch Trang phải vất vả rồi.
Cậu ta cầm ống tiêm đưa ra phía ánh sáng để nhìn một cách thật cẩn thận, khi nhìn thấy máu của Thời Dư tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, trong mắt anh ta tràn đầy hưng phấn, cậu ta nhìn chằm chằm Thời Dư, vội vàng nói: "Mau nói cho tôi biết! Nói cho tôi biết mật mã khóa gen của cô! Chỉ cần cô nói, tôi sẽ thả bốn người bọn họ!"
Giọng điệu của cậu ta rất vội vàng, không hề che giấu ý đồ của mình.
Thời Dư cố ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Trang, khàn giọng nói: "Tôi nói tôi không biết, cậu cũng sẽ không tin."
Trước khi anh đẹp trai nói đến khoá gen với cô, cô thậm chí còn không biết khoá gen là cái gì, lại càng không biết trong cơ thể mình được cấy khoá gen vào, thì làm sao có thể biết được mật mã của cái khoá gen nghe có vẻ rất lợi hại này chứ.
Tất nhiên là Bạch Trang không tin rồi, cậu ta vung cao tay lên, Thời Dư liền bị cánh tay máy móc đưa lên trên, cùng lúc đó, một cái ống tiêm đưa tới, mũi kim trực tiếp đâm vào cổ cô và tiêm một thứ chất lỏng trong suốt vào.
Trong chớp mắt khi chất lỏng trong suốt tiến vào cơ thể Thời Dư, cảm giác nóng như lửa lập tức tỏa ra khắp người.
Bạch Trang nhìn thấy cô đau đớn đến nhăn mặt, cười điên cuồng: "Ha ha ha ha ha ha, đây là thuốc làm suy giảm gen, năm phút, trong vòng năm phút gen của cô sẽ hoàn toàn suy yếu và vỡ nát, nếu cô nói mật mã cho tôi biết, tôi sẽ lập tức chữa trị cho cô!"
"Cô còn chưa trải qua đau đớn do suy giảm gen đúng không? Cảm giác đó tuyệt vời lắm đấy." Bạch Trang vừa nói vừa thè lưỡi liếm môi rồi cười một cách kinh tởm.
"Nhớ kỹ, cô chỉ có năm phút thôi......" Cậu ta ân cần nhắc nhở.
Cảm giác như có một ngọn lửa lan ra từ trong cơ thể, đã lâu rồi Thời Dư không trải qua cơn đau như thế này.
Lần trước là khi nào nhỉ?
Hình như là từ khi cô xuyên đến thời đại tinh tế này và trở thành đứa trẻ hấp hối ở ven đường.
Lão già keo kiệt đó nhặt cô về, nói rằng cô không thể cứu được nữa nói rằng cô sắp chết rồi, nhưng ông ấy lại hỏi cô có muốn sống tiếp không?
Cô dĩ nhiên là muốn sống rồi, vất vả lắm mới sống sót, tại sao cô lại phải chết chứ?
Cô kiên quyết nói với lão già keo kiệt là cô muốn tiếp tục sống, ông ấy nói vậy cô đừng có hối hận.
Có gì phải hối hận chứ? Người chưa từng trải qua cái chết, vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được muốn sống sót khó khăn và đáng trân trọng như thế nào.
Cô không nhớ mình đã chịu đựng cảm giác thiêu đốt từ trong ra ngoài này trong bao lâu, sau đó cảm giác ấy từ từ rút đi, cô có thể đứng lên và nhảy nhót tưng bừng, còn có thể giành đồ ăn với lão già keo kiệt, cò kè mặc cả với ông ấy từng đồng liên bang.
Thì ra...... Thì ra lúc đó cô không phải bị trọng thương, mà là sụp đổ gen.
Cô đột nhiên mở hai mắt ra, bên trong tràn ngập ánh sáng vàng, cánh tay máy móc đang trói cô khẽ run nhẹ một cái, nhưng không có phản ứng.
Tinh thần lực của cô đã cạn kiệt!
Cảm giác bất lực đến mức gần như tuyệt vọng ập tới, Thời Dư nhìn Bạch Trang, gắng sức nói: "Lan Tư Trạch Nhĩ."
Cho cô thêm một chút thời gian...Chỉ một chút nữa thôi!
Giọng của cô không lớn, nhưng nó lại khiến Bạch Trang lập tức phát điên.
Thời Dư lại nhắm mắt, nhỏ giọng nói: "Mật mã tôi đã nói cho cậu biết rồi, mở khoá thế nào là chuyện của cậu, tôi không phải người nghiên cứu ra khoá này nên không biết phải mở thế nào."
Cô nói xong thì bất động, cũng không cầu xin Bạch Trang chữa trị chứng suy giảm gen cho mình.
Cô yên lặng giống như đang chờ đợi cái chết.
Bạch Trang không thích nhìn bộ dạng lúc này của cô, không thích cái việc cho đến bây giờ cô vẫn giữ nguyên bộ dạng cao cao tại thượng đó.
Trong mắt của cậu ta lại hiện lên vẻ điên cuồng, đột nhiên tên đó lật tay một cái, Thời Dư liền bị ném vào một cái bình thủy tinh to, có một cái ống nhìn giống rắn nước xuất hiện trong bình thủy tinh, nó lại tiếp tục tiêm chất lỏng trong suốt vào cơ thể Thời Dư một lần nữa.
Bạch Trang nhìn Thời Dư với vẻ mặt càng ngày càng vặn vẹo, cậu lại tiếp tục cười lên một cách điên cuồng: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ sử dụng gen của cô thật tốt, chắc chắn sẽ khiến nó tỏa sáng trong vũ trụ, về phần cô...... Có thể yên tâm chết được rồi...... Tôi sẽ chế tạo cô thành mẫu vật hoàn mỹ nhất mà tôi từng cất giữ......"
Toàn bộ không gian đều vang lên tiếng cười kinh khủng của Bạch Trang.
Thuốc suy giảm gen không ngừng ăn mòn cơ thể của Thời Dư, cô cảm thấy sự sống của mình ngày càng yếu ớt, thậm chí còn không có sức để mở mắt.
Cô cứ như vậy mà chết đi sao?
Khi trùng tộc xâm lược, cô không chết, lúc gặp phải sự uy hiếp của ở Lẫm Đông Tinh, cô cũng không có chết, vậy mà lại chết ở cái nơi không biết tên này?
Không thể! Làm sao cô có thể chết ở nơi này được?
Nếu chết thì cũng phải kéo theo những tên coi mạng người như cỏ rác kia cùng xuống địa ngục!
Thời Dư cảm thấy sức nóng trong cơ thể đã lên đến cực điểm, cảm giác ngạt thở giống như muốn thiêu cháy cả linh hồn, nhưng trong giây phút sinh tử đó một dòng khí lạnh như băng bỗng nhiên tràn ra từ máu của cô.
Trong giây lát, tất cả cảm giác nóng bỏng đã biến mất gần như không còn sót lại một chút nào.
Cùng lúc đó, tiếng cơ giáp đã rất lâu rồi chưa xuất hiện lại lần nữa vang lên bên tai cô.
"Khởi động Lan Tư Trạch Nhĩ hoàn tất, điều chỉnh tế bào nano, chữa trị thân thể bị tổn thương, kiểm tra thể chất cấp SSS+, kiểm tra tinh thần lực cấp SSS+, người mang gen Thời Dư, chúc cô may mắn!"
Khi tiếng cơ giáp vang lên, bên trong chất lỏng trong suốt, mái tóc xõa tung của cô dài ra nhanh đến mức mắt thường có thể nhìn thấy được, chúng giống như rong biển vừa dài vừa đen nhánh.
Đột nhiên Thời Dư mở to hai mắt ra!
Chương 29
Tiêu Đề: Một con bướm màu vàng to bằng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ cánh
Vết thương trên người Thời Dư nhanh chóng lành lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, tinh thần lực cạn kiệt cũng trong nháy mắt tràn đầy, kim quang trong mắt cô vốn đã tiêu tan lại ngưng kết một lần nữa.
Chỉ nghe thấy những âm thanh rạn nứt vang lên, lớp thủy tinh trong suốt dày dặn cứ như vậy vỡ vụn sụp đổ, chất lỏng bên trong lớp kính trong suốt chảy toàn bộ ra ngoài.
Phấn khích và điên cuồng trong mắt Bạch Trang còn chưa biến mất thì đã bị một cỗ lực lượng cực lớn hất văng ra ngoài, đau đớn lan đến tận xương tuỷ khiến cậu ta phải phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ.
Cậu theo bản năng muốn nhắm mắt lại, nhưng lại phát hiện đôi mắt cứ như thể bị lấy ra khỏi hốc mắt, chua xót đau đớn nghiêm trọng hoàn toàn không thể nhắm lại được. Lúc này, cậu ta cũng nhìn thấy hai tay của mình bị cánh tay cơ giáp đóng chặt trên tường.
Phần đầu của cánh tay cơ giáp biến thành một con dao găm, đâm xuyên qua cánh tay của cậu ta khiến xương cốt vỡ vụn, máu chảy xuống nhỏ giọt trên mặt đất, thanh thoát vang lên liên tục khiến cho người ta có thể nghĩ ngay đến tiếng nước trong khe suối. Nhưng áp dụng vào tình cảnh hiện tại thì không còn ai cảm thấy thanh âm này êm tai nữa, chỉ cảm thấy rùng mình.
Bạch Trang sợ hãi, cậu ta không biết vì sao lại phát sinh biến hóa như vậy, trong miệng còn liên tục phát ra tiếng gào thống khổ, ý chí của cậu ta bị đau đớn đánh bại, nhưng cũng vì thế mà vô cùng tỉnh táo.
Đôi mắt của cậu ta dần trở nên mơ hồ, nhìn thấy một bóng người xuất hiện trước mặt mình.
Thiếu nữ mặc đồng phục màu xanh đậm giống như là Tu La bò ra từ Địa ngục, từng bước một đẩy cậu ta vào vực sâu vô tận.
Tóc của cô xõa tung dài đến thắt lưng, hai mắt lại hiện lên ánh sáng vàng, cao quý và thần bí.
Đôi mắt màu vàng! Làm gì có mắt màu vàng? Cô ta vốn không phải con người!
Bạch Trang vô thức lắc đầu.
Không! Cậu ta không muốn chết! Cậu ta không thể chết ở đây được!
Cậu ta tốn bao nhiêu tâm huyết mới khiến cho mình giống với một người bình thường, cậu ta không thể chết ở đây được! Cậu ta muốn trở thành người được người khác ngưỡng mộ, cậu ta muốn trở thành chỉ huy giỏi nhất Liên bang!
Mà những điều này cậu ta không thể nói ra khỏi miệng được nữa, cậu ta chỉ có thể bất lực nhìn từng cánh tay cơ giáp biến thành dao găm hung hăng đâm vào người mình, cảm giác máu cạn kiệt, cơ thể dần trở nên lạnh lẽo.
Đau đớn tận cùng bao trùm lấy cậu ta, cậu ta hận không thể chết ngay lập tức nhưng không được.
Giày vò như vậy cũng không phải là muốn lấy mạng của cậu ta, mà là muốn cậu ta cảm nhận sâu sắc ranh giới giữa sự sống và chết.
"Nói cho tôi biết, ai sai cậu làm việc này, chỉ cần cậu nói ra, tôi liền cho cậu chết toàn thây." Giọng cô gái rất nhẹ, nhưng ở nơi vắng vẻ này lại cực kỳ rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro