C 24

Bạch Trang trợn tròn mắt đầy khiếp sợ, cậu ta gấp gáp muốn nói cái gì đó, nhưng toàn thân đang run rẩy, cậu ta mím chặt môi, lắc đầu, kêu lên những tiếng "ư ư".

Thời Dư dơ tay ra, một cánh tay cơ giáp đưa cho cô một cái ống chứa chất lỏng trong suốt.

Ánh mắt của cô liếc qua thứ chất lỏng trong suốt kia, cuối cùng là nhìn chằm chằm người đang vặn vẹo trước mặt, đâu còn nhìn ra Bạch Trang dịu dàng của ngày trước nữa, cô chậm rãi nói: "Nghe nói trước kia cậu bị khiếm khuyết gen, vậy chắc là đã phải chịu không ít khổ sở đúng không?"

"Bây giờ chữa khỏi bệnh, cậu thế mà đã quên đi đau đớn lúc trước rồi sao? Cướp đoạt gen của người khác để cho mình dùng, cậu đúng là thông minh. Có muốn trải nghiệm lại cảm giác bị lửa thiêu đốt hay không? Nhưng mà, tôi nghe nói đau đớn khi bị khuyết gen của mỗi người không giống nhau, gen của cậu mà cưỡng ép quay trở lại lúc trước...... thì như thế nào?"

Thời Dư nói xong thì điều khiển cánh tay cơ giáp tiêm thuốc suy giảm gen vào cổ Bạch Trang.

Ngay lập tức, tiếng kêu của cậu ta lại càng thêm thảm thiết hơn.

"Nói hay không?" Thời Dư lại hỏi một lần nữa.

Dứt lời, cô lại điều khiển cánh tay cơ giáp lấy một viên thuốc từ bàn điều khiển ra: "Đây là thuốc tái tạo, có muốn không?"

Bạch Trang vừa kêu rên vừa nhìn chằm chằm thuốc tái tạo gen, há mồm ra, nhưng rất lâu mới thốt ra được một chữ: "Thứ...... Thứ......"

"Thứ cái gì?" Thời Dư híp mắt hỏi.

Nhưng vào lúc này, một quả bom năng lượng từ đâu bay tới, Thời Dư lập tức lui lại, bật lên vài cái đã tránh được bom năng lượng, mà Bạch Trang thì bị bom năng lượng nổ tung, trong chớp mắt đã biến thành một thi thể.

Thời Dư xoay người lại, trong mắt lóe lên ánh sáng vàng, Tô Tâm Hàn máu me khắp người bò ra từ khoang điều khiển nhìn thấy cánh tay cơ giáp đang đánh về phía mình, lập tức cầm súng tự kết liễu mình.

Lại là một đống xương máu.

Thời Dư nghiến răng, cùng lúc đó, toàn bộ kim loại đều rung chuyển.

Chết!

Chết dễ như vậy sao?

"Cá?" Một giọng nói yếu ớt vang lên, Thời Dư vội vàng xoay người.

Chương 30

Tiêu Đề: Một con bướm màu vàng to bằng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ cánh

Là Phong Hiểu, cậu ta đã tỉnh.

Vừa rồi cô đã để bốn người bọn họ xuống.

Thời Dư vội vàng đi tới, lấy một bình thuốc phục hồi từ bàn điều khiển, cho cậu ta uống.

"Cậu thế nào rồi? Trên người có chỗ nào khó chịu hay không?" Không biết bọn họ đã bị nhốt ở nơi này bao lâu, tên điên Bạch Trang kia đã làm gì bọn họ rồi?

Phong Hiểu lắc đầu, không nhịn được đưa tay sờ cổ: "Chỉ là cổ hơi đau thôi, ngoài ra không có việc gì. Đã xảy ra chuyện gì?"

Phong Hiểu nhìn một đống lộn xộn trước mặt, cau mày, ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc lọ thủy tinh lớn, cậu ta trợn tròn mắt không thể tin nói: "Cái gì đây?"

Phong Hiểu thi được bằng bác sĩ cấp cao, tất nhiên cũng có nghiên cứu về thân thể người và cũng biết có một số người sau khi bị thương thì sẽ phải ngâm mình trong nước thuốc để hồi phục, nhưng những người này đều đang bị treo, không giống như đang chữa trị cơ thể, mà càng giống như mẫu vật được bảo quản hơn.

"Chuyện này có chút phức tạp, tối nay sẽ nói với các cậu sau, chúng ta phải rời khỏi đây đã, cậu xem cho ba người kia một chút, xem họ có bị thương hay không?"

Nói về trị bệnh thì Phong Hiểu rất là chuyên nghiệp.

Cậu ta vội vàng gật đầu, kiểm tra đơn giản cho ba người kia, phát hiện bọn họ chỉ bị tiêm thuốc gây mê nên mới ngất đi, cơ thể thì không có việc gì.

Thời Dư lại vội vàng lấy mấy bình thuốc hồi phục ra, cho mỗi người uống một bình, rất nhanh cả ba đã tỉnh lại.

Bọn họ huỷ đi tất cả mẫu máu, lại thả các sinh viên quân sự khác ra và cho họ uống thuốc trị thương.

Bọn họ đang chờ mọi người tỉnh lại rồi cùng rời khỏi nơi này thì có một vật nặng bỗng nhiên rơi từ phía trên xuống.

Là cơ giáp của Yến Bạch.

Thời Dư híp mắt đề phòng, những lại thấy Yến Bạch bò ra từ khoang điều khiển của cơ giáp, cánh tay phải của cậu ta bị thương, máu không ngừng chảy xuống, trông rất chật vật.

Nhìn thấy Thời Dư, Yến Bạch lập tức nói lớn: "Nhanh! Mau tới giám sát phòng điều khiển! Tôi đã xâm nhập vào hệ thống chủ, phát hiện ra một thứ rất đáng sợ --"

Nói được một nửa thì cậu ta nhìn thấy những bình thủy tinh trong suốt to lớn được sắp xếp chỉnh tề, mở to hai mắt ra nhìn, không nhịn được lui về sau một bước: "Cái này...... Đây là cái gì?"

Phong Hiểu là người đầu tiên cau mày bước đến, cầm thuốc vừa lấy ra từ khoang điều khiển ra, đưa cho Yến Bạch một ống thuốc hồi phục, trực tiếp hỏi: "Cậu phát hiện ra cái gì?"

Yến Bạch ngậm miệng, nhìn Thời Dư, suy nghĩ một chút cũng không hỏi gì mà nói: "Cũng giống như ở đây, có người đang chạy từ bên kia qua đây, hình như muốn chuyển cái gì đó, tôi ở phòng giám sát vừa nghe được bọn họ nói hai ba câu thì bị phát hiện."

Cậu ta định hỗ trợ Thời Dư, nhưng cậu ta quá sốc vì những gì đã nghe thấy, ngay sau đó có vô số người máy AI lao ra, cậu ta ốc còn không mang nổi mình, còn biến bản thân thành bộ dáng chật vật như bây giờ đây.

Cậu ta vừa nói xong, thì từng cái bóng đen lít nha lít nhít lao từ trên xuống, là những người máy AI.

Thời Dư lập tức giao Yến Bạch cho Phong Hiểu: "Cậu đưa cậu ta vào cơ giáp đi, để mình giải quyết những phiền phức này."

Dứt lời, Thời Dư lấy【 Chiến Thần 】ra, cô vốn định rút thanh kiếm chùm, nhưng chợt nghĩ đến thanh kiếm trắng, và thanh kiếm màu đen trong tay Tô Tâm Hàn.

Ánh mắt của cô đảo một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy hai thanh kiếm đang nằm dưới đất.

Năm người chỉ cảm thấy sau khi một luồng ánh sáng trắng đen đan xen chớp nhoáng một cái, vô số người máy AI kia rơi xuống như bánh bao vậy, có cái thì bị chặt thành hai, có cái thì trực tiếp thành đống sắt vụn.

Lần điều khiển【 Chiến Thần 】, Thời Dư là cảm thấy dễ dàng nhất, đối phó với những người máy AI này dễ như thái rau vậy, trên mặt đất chất đầy "thi thể" của người máy.

"Phòng điều khiển trung tâm đi như thế nào? Chúng ta lập tức đến đó!" Có thể xây dựng một chiến lũy pháo đài to lớn như vậy ở Khôi Tinh, thậm chí còn làm nghiên cứu mất nhân tính này, thì tuyệt đối không thể nào làm trong một sớm một chiều được.

Bạch Trang chắc chắn không phải kẻ cầm đầu, cậu ta chỉ hưởng chỗ tốt khi trợ Trụ vi ngược thôi.

Yến Bạch lập tức đẩy bản đồ địa hình mà mình vừa lấy được ra, chỉ vào một điểm đỏ mà cậu ta đánh dấu nói: "Chính là chỗ này! Mặc dù tôi mới chỉ liếc qua, nhưng bên trong có những bình thủy tinh giống hệt ở đây, tôi còn nghe được bọn họ nói muốn đi lấy đồ, hình như rất quan trọng."

Thời Dư gật gật đầu, do dự một chút, muốn để bốn người ở lại chờ mọi người tỉnh thì sẽ để bọn họ rời đi trước, nhưng Lục Đông Ngôn lại lắc đầu, đặt Lạc Hạ Từ cùng Cố Tiền Kiêm xuống, còn mình và Phong Hiểu thì đi theo Thời Dư.

Bây giờ không có nhiều thời gian, Thời Dư đành phải điều khiển cơ giáp đưa ba người bay lên, đáp xuống một cái hành lang.

Yến Bạch dẫn đầu, trí não của cậu ta lướt qua trên tường, gõ một cái thì một cánh cửa hiện ra.

Thời Dư không nhịn được nhướng mày: "Xem ra cậu cũng không phải hàng nhái bình thường."

Yến Bạch vốn là người có lòng tự trọng cao, đột nhiên nghe cô nói một câu như vậy, lập tức đen mặt lại: "Cái gì mà hàng nhái? Cậu mới là hàng nhái, cả nhà cậu mới là hàng nhái!"

Khi nói ra những lời này, nhìn cậu ta hoàn toàn không giống với một Yến chỉ huy lãnh đạm, cẩn thận và nghiêm trang chút nào.

Thời Dư xì một tiếng: "Dám làm nhưng không cho người ta nói? Cậu có bao tải không? Sau khi ra ngoài cho tôi mượn dùng đi."

Yến Bạch rất tức giận khi nghe câu đầu tiên, nhưng sau khi nghe đến câu thứ hai thì rất khó hiểu, không biết Thời Dư muốn bao tải để làm gì, nhưng mà Phong Hiểu cùng Lục Đông Ngôn bên cạnh cậu ta đều che miệng lại để không phát ra tiếng cười.

Yến Bạch cảm thấy mình bị cô lập, lạnh lùng nói: "Tôi không phải là đồ giả, chỉ là...... Chỉ là...... Tạ chỉ huy là người mà tôi tôn kính nhất, cậu không nên nói lung tung!"

Sau khi nói xong Yến Bạch liền ngậm chặt miệng.

Trên trán Thời Dư hiện lên một dấu chấm hỏi.

"Cậu tôn kính anh ấy nhất, cho nên mới đội tóc giả, muốncó tóc bạc như anh ấy sao? Cậu tại sao lại không đi nhuộm?"

Thời Dư vừa chạy vừa sờ cằm, bỗng nhiên sáng tỏ: "Cậu học trường quân đội Siska, chắc không phải là vì trong bảy trường chỉ có trường đó là có đồng phục màu đỏ sậm chứ?"

Yến Bạch bị nói trúng tim đen, bước chân hơi dừng một chút, thẹn quá hoá giận nói: "Cô không nói gì cũng không ai bảo cô câm đâu!"

Thời Dư không chút khách khí cười lớn, sau khi cười xong lại nhìn cậu ta từ trên xuống dưới bằng ánh mắt ghét bỏ, đang muốn nói chuyện, thì một cánh cửa mở ra, vẻ mặt thoải mái của bọn họ cũng lập tức biến mất.

Bọn họ nhìn tình cảnh trong phòng điều khiển trung tâm, cả đám chết lặng, nhất là Thời Dư.

Trong phòng điều khiển trung tâm, không biết có bao nhiêu thi thể đang nằm ngổn ngang lộn xộn, máu chảy thành dòng, mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng vào mũi bọn họ.

Trên một cái thi thể, một con bướm màu vàng to bằng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ cánh, bột phốt-pho lả tả rơi xuống.

Bọn họ đột nhiên xuất hiện, động tác vỗ cánh của bươm bướm chậm lại một chút, chợt lao thẳng về phía bọn họ!

Chương 31

Tiêu Đề: Bướm vàng bay về phía Thời Dư

Tất cả mọi người ngoại trừ Yến Bạch đều đã chứng kiến sự đáng sợ của loài bướm vàng ở Hải Lam Tinh, còn Yến Bạch hoàn toàn không có hiểu biết gì về loài này. Nhìn những thi thể nằm la liệt dưới đất, lại nhìn về con bướm vàng duy nhất đang có mặt tại đây, trong tiềm thức mỗi người đều không khỏi liên hệ thứ chỉ to bằng lòng bàn tay này với kẻ đầu sỏ gây ra thảm kịch trước mắt.

Bướm vàng bay cực nhanh, thoáng chốc nó đã bay đến trước mặt mọi người. Thời Dư cảm thấy nó rất quen, nó có vẻ giống với mẫu vật hình bươm bướm cô lấy từ chỗ Cố Tiền Khiêm nhưng quên chưa gửi cho anh đẹp trai.

Thời Dư cứ liên tục nhét những mẫu vật hình bươm bướm vào trong túi không gian rồi lại quên bẵng đi. Cô vô thức chạm vào túi không gian bên hông nhưng chỉ chạm được một khoảng trống, lúc này cô mới nhớ ra khi mình hôn mê thì túi không gian đã bị những kẻ kia lấy mất.

Thời Dư theo bản năng nhìn xung quanh, quả nhiên có một đống túi không gian nằm ngay trên bàn trung tâm điều khiển. Thật luôn? Con bướm này chính là mẫu vật hình bươm bướm trong túi không gian của cô?

Trong lúc đám người kia kiểm tra túi không gian của cô đã vô tình thả bướm vàng ra, kích phát tính hung ác của nó, để rồi gây nên cảnh tượng hiện tại hay sao?

Thời Dư không còn đủ thời gian để suy nghĩ nữa, tốc độ của bướm vàng rất nhanh, khoảng cách vốn mấy chục mét giờ thoáng chốc chỉ còn một chục mét, đôi mắt Thời Dư ngưng tụ ánh sáng vàng, hai thanh đao lớn màu vàng sậm xuất hiện trong tay cô.

Ngay khi cô chuẩn bị động thủ, con bướm đang lao đến bỗng chốc dừng lại cách bọn họ vài mét, động tác giơ tay lên của Thời Dư cũng khựng theo.

Bướm vàng chầm chậm đập cánh, những hạt phấn vàng li ti như những mảnh kim loại nhỏ rơi xuống từ trên cánh bướm rồi lại tan biến vào hư vô. Nó dừng trên không trung, chuyển động hai sợi râu thành đường cong nhỏ.

Mọi người vội nhìn nhau, tất cả đều không hiểu hành động của nó có nghĩa là gì.

Nhưng rất nhanh nó lại bắt đầu di chuyển. Bướm vàng bay chậm rãi, nó tựa hồ cảm nhận được điều gì bất thường nên tốc độ bay cũng chậm lại một cách lạ thường, khoảng cách mấy mét nhưng lại tốn hết vài phút.

Thời Dư cảm giác rõ ràng nó đang bay về phía mình, cô nhíu mày, không dấu vết di chuyển sang một bên giữ khoảng cách với bọn Phong Hiểu.

Bướm vàng chú ý đến động tác nhỏ của Thời Dư nhưng vẫn như cũ bay vòng về phía cô.

Trong lúc Thời Dư cảnh giác cao độ bỗng chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, nó hơi giống mùi hương mà cô từng ngửi thấy trên người anh đẹp trai. Khi đó cô còn cảm thấy kỳ quái, vì sao trên người một người đàn ông trưởng thành lại có hương hoa, phải chăng anh bề ngoài trông mạnh mẽ nhưng thực chất lại là một người đàn ông quyến rũ thích xịt nước hoa?

Nhưng khi còn ở tầng hầm Tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh cô cũng từng ngửi được mùi hương này nên cô cảm thấy mùi hương này rất kỳ lạ.

Không phải mùi nó lạ mà cách nó xuất hiện rất lạ.

Vào lúc này cô lại ngửi thấy mùi hương đó.

Mùi đó được phát ra từ đâu?

Thời Dư mím môi, nhìn chăm chú bướm vàng đang bay về phía mình, chỉ cần nó có bất kỳ động tác lạ thường nào, cô nhất định sẽ đập chết nó không chút do dự.

Bướm vàng bay đến ngày càng gần, hương hoa thoang thoảng quanh Thời Dư cũng ngày càng nồng.

Nó bắt đầu bay vòng quanh Thời Dư, những hạt phấn nhỏ màu sắc rực rỡ rơi xuống nhìn rất đẹp mắt nhưng tốc độ bay thì vẫn chậm chạp như cũ.

Bướm vàng bay vòng quanh khoảng ba lần, cuối cùng thì dừng ngay trước mặt cô.

Thời Dư hồi hộp trong lòng, cô thật sự không hiểu được con bướm này rốt cuộc đang muốn làm gì, hoặc cũng có thể là nó muốn làm cho họ buông lỏng cảnh giác bằng cách này rồi từ đó ra tay giết sạch tất cả?

Phong Hiểu và những người khác cũng rất căng thẳng, bỗng nhiên bướm vàng chuyển động, dường như nó cảm thấy mệt mỏi, nó từ từ tiến đến chỗ Thời Dư, cuối cùng đậu trên vai cô, đứng yên không nhúc nhích.

Lông tơ trên người Thời Dư nhanh chóng dựng đứng lên hết, nhưng kỳ lạ là cô không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào, thậm chí cô còn cảm nhận được một tia thiện chí từ bướm vàng, giống như... Giống như cô là nơi trú ẩn an toàn của nó.

Cách so sánh này quả thật rất kỳ quái.

Thời Dư quăng suy nghĩ trong đầu, cô đã từng tận mắt chứng kiến cảnh loài bướm này có thể xé rách ra một lỗ hổng màu đen, tạo thành một động không gian để loài trùng tộc ghê tởm kia bò ra và xâm chiếm toàn bộ tinh hệ Thâm Lam Tinh.

Cô mím môi suy nghĩ một chút, giơ tay trước mặt bướm vàng, sợi râu mềm mại trên đầu nó bỗng nhúc nhích, nó chậm rãi di chuyển kề sát ngón trỏ của Thời Dư, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người biến thành một người tí hon có cánh to bằng bàn tay của một người bình thường.

Khi nhìn thấy hình dạng của người tí hon, Thời Dư nói lắp: "Lan... Lan Lạc?"

Nghe thấy cái tên này, ba người còn lại còn kinh ngạc hơn cô.

Người tí hon không có phản ứng nào, sau khi ôm lấy ngón tay cô xoa nhẹ, bụi phấn rơi ra từ đôi cánh đang lay động không ngừng, sau đó hắn biến mất trước mắt mọi người.

Thời Dư theo bản năng đưa tay nắm lấy nhưng chỉ nắm được một mảnh hư không.

Biến mất rồi.

Bướm vàng khiến bọn họ khẩn trương nửa ngày cứ thế biến mất?

Lục Đông Ngôn há hốc mồm hồi lâu mới khép lại được, nhịn không được mà hỏi: "Cậu biết con bướm hồi nãy hả?"

Bọn họ đã từng thấy mẫu vật hình bươm bướm vàng, chỉ là không có quan sát tỉ mỉ, nhất thời không nhìn ra bướm vàng này giống với mẫu vật hình bươm bướm vàng ở Hải Lam Tinh ở chỗ nào.

Chương 32

Tiêu Đề: Bướm vàng bay về phía Thời Dư

Thời Dư theo bản năng muốn lấy mẫu vật hình bươm bướm trong nhẫn cơ giáp Chiến Thần ra nhưng nhìn qua Yến Bạch, cô đành phải nhịn xuống rục rịch trong lòng, lắc đầu nói: "Dáng vẻ của anh ta giống với một người mình đã từng nhìn thấy trước đây."

Rõ ràng là Yến Bạch muốn hỏi gì đó nhưng đúng lúc này cửa phòng trung tâm điều khiển đột nhiên hạ xuống, hình dáng bức tường bắt đầu thay đổi, tiếng còi báo động chói tai vang lên.

Gạt bỏ suy nghĩ tại sao bươm bướm lại biến mất, hiện tại tất cả đều trở nên cảnh giác, cánh cửa trên tường từng cái lại từng cái mở ra, người máy AI lần lượt từ bên trong lao ra.

Hay thật! Bọn chúng lại tới?

Mặc dù nơi này rất lớn nhưng không đủ lớn với cơ giáp. Sớm không đến muộn không đến mà phải đến ngay vào lúc này. Trên bàn trung tâm điều khiển bỗng xuất hiện một màn hình ảo, chữ trên đó đều là màu đỏ, một giọng nữ máy móc phát ra âm thanh cảnh cáo.

"Đã kích hoạt hệ thống tự hủy, bắt đầu đếm ngược 1000 giây!"

"999!"

"998!"

"Có người thông qua trung tâm hệ thống điều khiển khác kích hoạt hệ thống tự hủy." Yến Bạch nói không chút do dự.

Yến Bạch nhìn đám người máy AI không ngừng xuất hiện rồi quét mắt về phía bàn điều khiển trung tâm đang không ngừng đếm ngược, quát to: "Mọi người yểm trợ cho tôi!"

Nói xong, cậu ta lao đến bàn điều khiển trung tâm.

Ba người đồng thời phản ứng, Thời Dư nhẹ nhàng ma sát nhẫn khung xương trên ngón út tay phải, nhẫn khung xương màu lam bạc lập tức được kích hoạt, hai thanh đao màu vàng sậm xuất hiện trong tay cô.

Đương nhiên Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn cũng không thiếu những món đồ cứu mạng này, ba người cùng lao về phía bàn trung tâm điều khiển, chỉ mất vài giây, một số người máy AI nhanh chóng biến thành đống phế thải.

Thể năng và tinh thần lực được kích phát đến mức cao nhất, Thời Dư giống như một cỗ máy giết chóc không biết mệt mỏi, tiếng răng rắc không ngừng vang lên, hết người máy này đến người khác đều lần lượt bị cô loại bỏ.

Yến Bạch lấy tốc độ nhanh nhất nhanh chóng kết nối trí não của mình với bàn trung tâm điều khiển, vô số màn hình ảo hiện ra, nhưng những dữ liệu trên đó đang bị tiêu hủy với tốc độ cực nhanh, chỉ trong vài giây mà một nửa số màn hình ảo đã xuất hiện dấu hiệu cảnh báo hình tam giác đỏ có dấu chấm than, toàn bộ dữ liệu lưu trữ trong đó biến mất toàn bộ.

Yến Bạch sắc mặt trầm trọng, tốc độ chuyển động tay nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh, cậu ta đã từng xâm nhập hệ thống này nhưng hiện tại hệ thống bị can thiệp, toàn bộ dữ liệu đã bị thay đổi, toàn bộ quyền hạn của cậu ta đều không còn, giờ cần phải kết nối nó lại một lần nữa!

Thế nhưng lần này cấp độ phòng hộ của toàn bộ hệ thống đã được nâng cao hơn, dưới tình huống vừa can thiệp dữ liệu và vừa tự nâng cấp lại tường phòng hộ như vậy mà chỉ tốn thời gian ngắn đã làm được, thật là đáng kinh ngạc mà!

Đếm ngược thời gian vẫn còn đang tiếp tục, đã đến giây thứ 700, Thời Dư lại lần nữa giải quyết đám người máy AI, cô lùi về phía Yến Bạch đá bay một người máy AI đang xông đến thì bất chợt trông thấy có một vết lõm bên cạnh dưới bàn điều khiển không còn hoạt động, hình dạng của nó không đều nhau, trông giống như một đóa hoa.

Thời Dư chạm vào bàn điều khiển, bề mặt bàn điều khiển không biết được làm từ vật liệu gì, một lượng nhỏ kim loại được trộn lẫn vào nên cô chỉ có thể dùng tay chạm vào mới biết được chất liệu của nó.

Thời Dư phóng tinh thần lực ra, vài giây sau cô đá văng một người máy AI, nhấc một thi thể trên mặt đất lên, lấy một vật cùng chất liệu với bàn điều khiển từ trong bàn tay đang nắm chặt, này không phải hoa mà giống như một huy hiệu tượng trưng cho thứ gì đó.

Cô nhấn huy hiệu vào vết lõm, đồng hồ đếm ngược trên bảng điều khiển vẫn không dừng lại nhưng các bề mặt tường nơi người máy AI tràn ra đều đã đóng lại, người máy AI có mặt trong phòng điều khiển cũng đứng im tại chỗ giống như bị tắt nguồn.

Thời Dư chớp mắt, chợt cảm thấy bức tường cạnh bàn trung tâm điều khiển lại rung lên. Chỉ một lát sau, một nơi to lớn giống như nhà kho lộ ra, từng khối kim loại hoàn chỉnh được sắp xếp gọn gàng nối tiếp nhau xuất hiện trước mắt mọi người.

Là bột Lithium!

Cùng lúc đó, những người nhận ra bột Lithium cũng không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

Nhiêu đây cũng quá nhiều rồi!

"Bên trong có một cái đường hầm có thể thông ra bên ngoài." Yến Bạch lập tức nói.

Ba người phản ứng cùng lúc, Thời Dư tóm lấy túi không gian trên bàn trung tâm điều khiển,vừa chạy vừa nhét lấy nhét để vào túi vài khối Lithium.

Bốn người gần như dùng hết sức bình sinh mà chạy, sau lưng bọn họ đã vang lên tiếng nổ mạnh.

Quay trở lại đường hầm lớn một lần nữa, Thời Dư đang muốn lấy Chiến Thần thì Phong Hiểu níu lấy cổ tay cô, kéo cô vào khoang điều khiển của mình, Yến Bạch thì bị Lục Đông Ngôn kéo vào khoang điều khiển của cậu ta.

Cố Tiền Khiêm, Lạc Hạ Từ và những người từ các trường quân đội khác vẫn còn ở đây, thấy bốn người đi ra, họ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thả lỏng chỉ mới được một nửa thì lời của Phong Hiểu đã khiến họ sợ đến đổ mồ hôi lạnh.

"Đi mau! Hệ thống tự hủy ở đây đã bị kích hoạt! Thời gian còn chưa đến một phút!"

Mọi người lập tức điều khiển cơ giáp di chuyển, đạn pháo liên tục bắn phá đỉnh kiến trúc, nhưng nó chỉ hơi rung lắc mà không hề bị tổn hại.

Ánh sáng vàng trong mắt Thời Dư hiện lên, "tường đồng vách sắt" vốn cản trở mọi người bỗng chốc nứt ra và vỡ tung, từng mảnh vỡ của bức tường cứ thế rơi xuống.

Tiếng nổ ầm ngày càng gần, khí nóng từ vô số đường hầm cuồn cuộn thổi ra, ngọn lửa bao trùm cả không gian kín.

Đường hầm vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn.

Một đám mây hình nấm được phóng lên, cơn bão cát vốn điên cuồng trực tiếp bị phân tán bởi nguồn năng lượng khổng lồ. Sóng năng lượng đáng sợ không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, kênh liên lạc vừa mới được khôi phục tích một tiếng lại bị cắt đứt.

Toàn bộ khu diễn tập quân sự đều bị san phẳng thành bình địa!

Chương 33

Tiêu Đề: Giấc Mơ Làm Cá Mặn: Em sai rồi orz! Em không nên cúp máy, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh QAQ

Trong cuộc diễn tập quân sự chung của bảy trường quân đội lớn dành cho tân sinh viên, ngoại trừ những sinh viên bị loại từ ngay vòng đầu đã trở về căn cứ ra thì trong những sinh viên ở lại khu diễn tập quân sự có 119 người tử vong và hơn phân nửa số người bị thương!

Thông tin này lan truyền trên Tinh Võng lập tức gây ra làn sóng phẫn nộ, tất cả người phụ trách cuộc diễn tập chung này đều phải chịu trách nhiệm. Trong đó, người phụ trách chính, nghị sĩ Uỷ ban Đối ngoại Vân Tòng Phong tuyên bố sau khi điều tra rõ ràng nguyên nhân gây nên sự kiện lần này sẽ đệ trình đơn xin từ chức lên nguyên thủ và sẽ tạm đình chỉ công tác với các huấn luyện viên của các trường quân đội trong thời gian xem xét, xử lý kỷ luật.

Thời Dư toàn thân bị băng bó như đòn bánh tét, ngồi trên giường nhạt nhẽo ăn một miếng bánh ngọt. Cô nhìn người tí hon chỉ to bằng lòng bàn tay đang bay tới bay lui trước mắt mình, trong lòng dâng lên cảm giác muốn chụp lấy hắn để dùng sức xoa nắn.

Phía bên kia màn hình ảo, Tạ Dữ Nghiên nhìn thấy cảnh tượng này thì lấy tay đỡ trán: "Tại sao Lan Lạc lại đến chỗ của em vậy?"

Sự việc xảy ra ở cuộc diễn tập quân sự chung của bảy trường quân đội gây ra náo động quá lớn. Nó lớn đến mức dù cho Liên Bang và Cộng hòa Tobias vẫn còn trong giai đoạn căng thẳng, anh cũng không thể không chú ý đến.

Khoảnh khắc liên lạc với Thời Dư, nhìn thấy bộ dạng bị quấn thành đòn bánh tét của cô, đáy lòng Tạ Dữ Nghiên vốn bình lặng như nước cũng không nhịn được mà nổi lên làn sóng sợ hãi.

Nhưng không đợi anh định thần lại thì đã thấy Thời Dư xem như không có việc gì, vẫn như ngày thường lấy bánh ngọt vui vẻ ăn, nhất thời không biết nên nói gì.

Thời Dư nuốt miếng bánh ngọt xuống, mơ hồ nói: "Trước đó, trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất ở Hải Lam Tinh, Tiền nhị thiếu gia... À không, là Cố Tiền Khiêm, em họ của Cố Minh Trạm, cậu ta và ba người 770, 880, 520 đã lấy một mẫu vật hình bươm bướm, em định đưa nó cho anh nhưng rốt cuộc lại cất vào túi không gian rồi quên mất."

"Em không chắc có phải nhóm người kia đã động vào túi không gian của em và thả nó ra hay không, tình hình lúc đó chỉ có thể được miêu tả bằng những từ 'máu chảy thành sông'..." Nghĩ đến khung cảnh trong phòng trung tâm điều khiển, Thời Dư không nhịn được mà nhíu mày, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Anh ta thật sự là Lan Lạc sao?"

Tạ Dữ Nghiên gật đầu.

Thời Dư duỗi ngón trỏ chọc nhẹ đôi mắt của người đang bay trước mặt mình, đôi mắt ấy trong veo như nước hồ thu thật khiến người ta yêu thích đến mức muốn cắn một cái: "So với người muốn bóp chết anh lần trước thì anh ta đã thay đổi hoàn toàn, nhìn thật đáng yêu. Hơn nữa, hình như anh ta không hiểu những gì chúng ta đang nói thì phải."

Sau khi được anh đẹp trai giải cứu từ lọ thủy tinh trong suốt, có vẻ như Lan Lạc không nhớ anh. Không những vậy, móng tay anh ta còn rất dài, sức lực cũng rất lớn, nếu không phải lúc đó đang suy yếu, Thời Dư không chắc chắn sẽ có thể đánh bại được anh ta.

Hơn nữa, nhìn người tí hon nhỏ xinh trước mặt mình có vẻ ngoài giống với chàng trai cao lớn kia...

Thời Dư thật sự không thể nào liên tưởng đến khả năng hai người là một.

Tạ Dữ Nghiên lắc đầu nói: "Anh không biết nhiều về đời tư của Lan Lạc, chẳng qua lúc anh được sinh ra anh ta đã ở trong hình dáng một chàng trai trẻ, thỉnh thoảng anh ta còn có thể biến thành diện mạo của người đối diện, còn về phần điều kiện và cách thức để làm được điều đó thì anh không biết."

Thời Dư nghe anh nói như vậy thì kinh ngạc chớp mắt: "Người này tám chín phần là trùng tộc, không lẽ từ nhỏ anh đã sống với trùng tộc?"

Một tia cảm xúc kỳ lạ chợt lướt qua mặt Tạ Dữ Nghiên khiến Thời Dư không hiểu lắm, theo trực giác, cô cảm thấy anh có chút buồn bực, mặc dù tò mò nhưng vẫn nói tiếp: "Chừng nào anh muốn nói thì hãy nói, em cũng không quá tò mò đâu."

Bốn chữ "khẩu thị tâm phi"* gần như trào ra khỏi mắt cô.

*Khẩu thị tâm phi: miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo. Lời và tâm hoàn toàn trái ngược.

Tạ Dữ Nghiên nhìn cô không tim không phổi tiếp tục dùng đầu ngón tay chọc Lan Lạc, cổ họng bỗng nhiên trở nên khô khốc, hai mắt tối đen như mực đầy vẻ sâu xa khó hiểu.

Một lúc sau anh nói: "Nếu như –"

"Rầm!"

Cửa phòng bệnh Thời Dư bị mở toang, Cố Tiền Khiêm là người đầu tiên xông vào, theo sau là Phong Hiểu và những người khác.

Thời Dư chớp chớp mắt, ngón tay còn đang giơ trên không trung, cô quay lại nhìn thì chỉ thấy Lan Lạc vừa rồi còn đang bay trước mặt cô giờ đã biến mất.

Không kịp nghĩ xem vật nhỏ kia ở đâu, Thời Dư giả bộ bình tĩnh thu tay lại, khoanh tay tựa vào giường hỏi: "Mấy người đang làm gì vậy?"

Bốn người Phong Hiểu đứng thành một hàng, đúng lúc này, Yến Bạch ở bên ngoài đi ngang qua, nghe được tiếng động liền không nhịn được thò đầu vào thì nhìn thấy hình chiếu 3D trước mặt Thời Dư.

Yến Bạch thốt lên cmn ngay tại chỗ!

"Tạ... Tạ chỉ huy?!" Một tiếng "Tạ chỉ huy" này của anh ta suýt chút nữa đã làm bay nóc bệnh viện.

Thời Dư nhận ra có fan cuồng đang có mặt tại đây, cô nhấn "bíp" một cái, tắt đi kênh liên lạc, liếc mắt nói: "Tạ cái gì mà tạ? Làm gì có Tạ chỉ huy ở đây?"

Yến Bạch chỉ Thời Dư "Cô, cô, cô..." hồi lâu vẫn không nói hoàn chỉnh được một câu, còn cô thì tiếp tục ăn một ngụm bánh ngọt, nói lảng sang chuyện khác: "Tại sao mấy người lại đến đây?"

Phong Hiểu xông đến cướp hết bánh ngọt trên tay Thời Dư, mở trí não quét toàn thân cô, lúc xác nhận cô chỉ bị thương ngoài da và gần như đã hoàn toàn hồi phục thì cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm, đánh một cái vào đầu cô: "Cậu cho rằng cậu là ai? Đóng giả thành siêu anh hùng hả?"

Phong Hiểu bị Thời Dư chọc đến tức muốn điên lên!

Sau khi mọi người từ pháo đài chiến đấu lao ra, hệ thống tự hủy của nó đã được kích hoạt xong, năng lượng khổng lồ bùng nổ, đám bọn họ ở ngay trung tâm vụ nổ tuyệt nhiên sẽ không thể may mắn trốn thoát.

Thời Dư buộc Phong Hiểu mở cửa khoang điều khiển, còn bản thân thì điều khiển Chiến Thần đỡ lấy nguồn năng lượng kinh khủng phát ra từ vụ nổ.

Thời Dư bị cậu ta đánh thì hít sâu một hơi: "Bác sĩ nhỏ, cậu không thể dịu dàng được một chút hay sao? Dữ dằn như vậy thì sao sau này gả... À không! Không lấy vợ được đâu!"

Sở dĩ cô dám lao ra là do Tạ Dữ Nghiên đã cho cô mượn quang thuẫn Gray.

Chương 34

Tiêu Đề: Giấc Mơ Làm Cá Mặn: Em sai rồi orz! Em không nên cúp máy, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh QAQ

Đúng vậy, lúc cô rời khỏi Tài Quyết không chỉ mang theo viên titan xanh mà còn thuận tay lấy luôn mai rùa của anh đẹp trai.

Nói đi cũng phải nói lại, cô đã gặp qua nhiều người, người hào phóng nhất chính là anh ấy. Anh chẳng những đưa cho cô số tài khoản và mật khẩu để cô tùy tiện tiêu xài mà anh còn cho cô mượn một món đồ tốt như mai rùa.

Anh đẹp trai biết săn sóc như thế thích hợp lấy về nhà!

"Cậu đang nghĩ gì đó?" Lục Đông Ngôn đi đến ngồi cạnh giường, lấy một cái bánh ngọt trên tủ đầu giường, ăn rất tự nhiên.

"Thu cái kiểu cười bỉ ổi của đi." Lạc Hạ Từ cũng lấy một cái bánh ngọt.

"Người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu đang tư xuân đấy." Cố Tiền Khiêm quét sạch mấy cái bánh ngọt còn sót lại, rất hào phóng đưa cho Phong Hiểu một cái, lại ném một cái cho Yến Bạch, nhân vật còn đang đứng ngẩn người ở cửa kia.

Thời Dư trợn mắt hốc mồm.

"Cố Tiền Khiêm! Trả bánh ngọt lại cho mình!" Thời Dư vừa hét vừa muốn từ giường ngồi dậy nhưng đã bị Phong Hiểu ấn ngồi xuống.

"Cậu thành thật một chút coi, vết thương trên người còn chưa hồi phục hoàn toàn, cậu muốn chết cũng không nên tự hành hạ bản thân như vậy, bên kia có cửa sổ kìa, dứt khoát nhảy xuống là được rồi."

Thời Dư ủy khuất ngồi trên giường, Cố Tiền Khiêm ném cái bánh chỉ còn một nửa mà Thời Dư ăn dở vừa nãy đến trước mặt cô: "Xét thấy cậu luôn hành động mà không thương lượng trước với tụi mình, số bánh ngọt này sẽ bị tịch thu."

Có trời mới biết lúc nhìn thấy Thời Dư điều khiển Chiến Thần mở quang thuẫn Gray chống đỡ và bảo vệ mọi người khỏi vụ nổ từ pha tự hủy của pháo đài chiến đấu, trong lòng bọn họ bất lực và không cam lòng đến cỡ nào.

Cảm giác chỉ có thể đứng sau lưng chiến hữu và được họ bảo vệ thực sự đau đớn đến cực độ.

Thời Dư cầm cái bánh ngọt nhỏ còn sót lại vài ngụm là hết của mình, đáng thương hề hề vươn bàn tay quấn băng ra nói: "Cho mình một cái nữa nha?"

Thật ra thì vết thương trên người cô không quá nghiêm trọng, nó là dấu vết bị bỏng do sức nóng của nhiệt độ cao khủng khiếp lúc cô nhảy khỏi khoang điều khiển của Phong Hiểu ảnh hưởng, sau khi tiến vào khoang điều khiển Chiến Thần thì không có chuyện gì xảy ra.

Quang thuẫn Gray không hổ là mai rùa kiên cố nhất vũ trụ, cho dù đang ở khoảng cách gần như vậy, năng lượng phát ra do pháo đài chiến đấu tự kích phát nổ tạo ra cũng không xuyên thủng được lớp bảo vệ của nó.

Cố Tiền Khiêm ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của cô.

Thời Dư trộm nhìn những người khác, không một ai để ý đến cô.

Không biết từ lúc nào Yến Bạch đã âm thầm từ cửa đi vào, đặt bánh ngọt vào lòng bàn tay Thời Dư, hắng giọng một cái, dưới ánh mắt đột nhiên sáng rực của cô, nghiêng đầu hỏi: "Cậu vừa mới liên lạc với Tạ chỉ huy sao? Cậu quen biết anh ấy hả? Làm quen với anh ấy lúc nào? Ở đâu? Anh ấy giờ đang..."

Dưới sự oanh tạc mười vạn câu hỏi của fan cuồng Yến Bạch, Thời Dư liền lấy tay đẩy mặt cậu ta sang một bên: "Tôi không quen biết Tạ chỉ huy, khi nãy tôi chỉ đang xem video chiến thuật của anh ấy."

Yến Bạch rõ ràng không tin, ánh mắt hoài nghi quét tới quét lui cô, Thời Dư ăn xong bánh ngọt lập tức đắp chăn nằm xuống, không biểu cảm nói: "Mình mệt rồi, mình muốn ngủ, mọi người đừng làm phiền mình."

Bọn Lục Đông Ngôn thấy bộ dạng này của cô liền kéo Yến Bạch còn chưa hết hy vọng đi ra ngoài, phòng bệnh nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Sau khi xác nhận mấy người đáng ghét đã đi hết, Thời Dư tức khắc thò đầu ra khỏi chăn, lặng lẽ khóa cửa phòng, rồi nhanh chóng phóng lên giường gọi điện cho anh đẹp trai.

Vài tiếng "tút, tút, tút..." vang lên, ngay lúc tưởng chừng như sắp kết nối được rồi thì màn hình ảo hiện lên một câu.

[Đối phương từ chối cuộc gọi của ngài, xin vui lòng gọi lại sau.]

Thời Dư: "..."

Này là đang bận, là đang bận, là đang bận sao?

Lúc trước là không gọi được, còn lần này là từ chối thẳng thừng luôn?

Thời Dư thở dài gửi tin nhắn.

[Giấc Mơ Làm Cá Mặn: Em sai rồi orz! Em không nên cúp máy, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh QAQ]

Ba phút sau mới có tin nhắn trả lời.

[Tạ Dữ Nghiên: Gọi tới đây]

Thời Dư: "?"

Anh ấy không gọi lại cho cô được hay sao?

Thời Dư cam chịu số phận gọi tới, lần này sau mười tiếng vang thì cuộc gọi mới được kết nối.

Anh đẹp trai trong màn hình ảo không còn mặc quân phục màu đỏ sẫm đầy cấm dục kia nữa, mà đã đổi qua áo sơ mi trắng.

Tạ Dữ Nghiên nửa người tựa trên giường, mái tóc dài màu bạc hơi ẩm xõa xuống.

Thời Dư hô hấp trì trệ, tầm mắt dịch xuống, đột nhiên cô như nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào vòng cổ màu đen trên cô anh, nhíu mày nói: "Tại sao anh luôn đeo chiếc vòng cổ này vậy? Cái này cũng là bảo bối bảo vệ tính mạng hay sao?"

Tạ Dữ Nghiên không trả lời cô, quay đầu qua chỗ khác nói: "Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh à?"

Ý trong câu này chính là không muốn trả lời câu hỏi của cô, Thời Dư bĩu môi nói: "Em phát hiện bên trong pháo đài chiến đấu có một huy hiệu, em không hiểu biết quá nhiều, cũng không có ai có thể đi điều tra, đợi một xíu, để em vẽ nó cho anh xem."

Thời Dư biết vẽ, không những thế còn vẽ rất đẹp.

Cô ấn mở chức năng vẽ tranh trên trí não, dùng bút khung xương hoạ tỉ mỉ, một lúc sau, huy hiệu cô đã thấy trong phòng trung tâm điều khiển xuất hiện trên trí não.

Sau khi vẽ xong, cô gửi bức tranh cho Tạ Dữ Nghiên, mắt nhìn xuống chiếc vòng cổ của anh: "Anh xem, hình dáng của nó là như vầy, anh đã nhìn thấy nó bao giờ chưa?"

"Xây một pháo đài chiến đấu lớn đến như vậy trong khoảng thời gian ngắn là điều không thể làm được, hơn nữa, nó tiêu hao một số lượng lớn bột Lithium, ngay cả khi em không biết nhiều về vũ khí cũng biết rằng phải bỏ ra rất nhiều tiền."

"Nói nổ liền cho nổ, hiển nhiên bọn chúng không muốn lưu lại dấu vết hoặc là do trong pháo đài chiến đấu đó có vật gì đó không thể giữ lại."

Giống như các đối tượng thí nghiệm trong bình thủy tinh trong suốt, cũng như số lượng bột Lithium khổng lồ và rất nhiều người máy AI.

Thời Dư xoa cằm chú tâm phân tích, nên không chú ý đến ánh mắt kinh ngạc đến đánh mất cả sự bình tĩnh thường ngày của Tạ Dữ Nghiên khi nhìn thấy huy hiệu.

Chương 35

Tiêu Đề: Một người lính cực kỳ mạnh của Liên Bang mang số hiệu Y1121

Anh đẹp trai đột nhiên cúp máy, Thời Dư khó hiểu còn tưởng rằng hiện tại anh đang rất bận trên tiền tuyến, nên tạm thời không nghĩ đến nó nữa, kéo chăn đi ngủ.

Khôi tinh cuối cùng cũng khôi phục được liên lạc với bên ngoài, nhưng không ai biết khi pháo đài chiến đấu bị nổ tung, dao động năng lượng gây ra quá lớn, khiến các tinh hà xung quanh không thể liên lạc.

Những người còn ở Khôi tinh không có cách nào lên tinh võng, đương nhiên cũng sẽ không biết cuộc tập trận chung của các tân sinh viên đang làm xôn xoa dư luận như thế nào, vì sự kiện khẩn cấp này mà nhiều cuộc họp khẩn đã được tổ chức.

Tốc độ khôi phục thân thể của Thời Dư rất kinh người, chỉ trong hai ba ngày vết thương trên người cô đã hoàn toàn khỏi hẳn, không những thế mà cô còn có thể hoạt động như người bình thường.

Phong Hiểu mỗi ngày đều lo lắng như bà mẹ già nhất quyết không cho cô xuất viện, sau khi bắt cô đi làm kiểm tra cẩn thận toàn thân mới an tâm.

Lúc này mọi người cũng biết đến sự việc một trăm mười chín người đã chết trong cuộc tập huấn, niềm vui sau khi Thời Dư khỏi bệnh cũng lập tức tiêu tan.

Trong số một trăm mười chín người, trường quân sự Cửu Tinh chiếm một nửa, các trường khác đều có trường bị giết ngoại trừ trường quân sự Siska.

Sau khi Thời Dư tỉnh lại, cô ngay lập tức nói với huấn luyện viên trưởng của trường Quân sự Đệ nhất Liên Bang về pháo đài chiến đấu, cô trần thuật lại tất cả mọi chuyện kể cả việc Bạch Trang đã làm.

Cô cũng cung cấp rất nhiều ảnh, tất cả đều chụp bằng quang não, nhưng cô cũng giấu một số thứ.

Ví dụ như cái chết của Bạch Trang và biểu tượng huy hiệu mà cô nhìn thấy bên trong pháo đài chiến đấu.

Bạch Trang chính là một kẻ điên, nhưng chỉ với một mình Bạch thị cũng không thể xây dựng một pháo đài lớn như vậy trên Khôi tinh, nơi thuộc quyền quản lý của quân đội.

Còn huy hiệu, Thời Dư luôn cảm thấy nói ra chuyện này không phải việc tốt, dù sao thì cô cũng đã nói chuyện với anh đẹp trai rồi, bây giờ chỉ cần đợi anh điều tra nữa thôi.

Những bức ảnh trong pháo đài chiến đấu đã được huấn luyện viên trưởng của trường quân sự Đệ nhất Liên Bang trình lên quốc hội, sau cuộc triệu tập khẩn của quốc hội toàn bộ đều chìm vào sự im lặng.

Khôi tinh là một hành tinh chết, nhưng nó có rất nhiều lithium, thuộc quyền quản lý của quân đội, nếu đội thám hiểm khoa học muốn tiến vào Khôi tinh để điều tra thì phải thông qua các tầng kiểm tra nghiêm ngặt về thiết bị mang theo và mang về.

Nhưng dưới sự kiểm tra nghiêm ngặt như vậy lại có một thế lực vô danh có thể tùy tiện tiến vào bên trong Khôi tinh mà xây dựng một pháo đài chiến đấu đáng sợ như vậy.

Sau khi thảo luận, mọi người biết được vật liệu được sử dụng để chế tạo pháo đài chiến đấu được pha tạp một lượng lớn lithium, một số chuyên gia đã ước tính từ những bức ảnh cô chụp, đồng thời tính toán tỷ lệ lithium dùng để chế tạo pháo đài chiến đấu hiện tại từ Khôi tinh sản xuất nhiều hơn tất cả số lithium được vận chuyển ra bên ngoài.

Ánh mắt Nguyên thủ quốc gia Thẩm Dần Chấp nặng nề nhìn người trong bức ảnh chụp trong lọ thủy tinh trong suốt, cảm xúc trong mắt hỗn loạn.

Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa đánh vỡ mười phút im lặng của hội trường.

"Đừng nói ai là người xây dựng, tôi có điều thắc mắc."

"Bọn họ xây dựng pháo đài chiến đấu này tốn rất nhiều thời gian, tại sao trong lần huấn luyện của bảy trường quân sự lại đột nhiên bị bại lộ? Bọn chúng nhất định phải biết một khi có trường trốn thoát, bí mật sẽ bị phơi bày ra ánh sáng."

"Cho dù bọn họ tính toán không để cho ai trốn thoát, những nhiều sinh viên mất tích như vậy, vô luận là bảy trường quân sự hay là nghị viện tuyệt đối không thể bỏ qua. Tuyệt đối sẽ để lại giấu vết."

Âm thanh Lục Tây Vọng không lớn, nhưng có thể truyền khắp hội trường.

Nói xong, còn lướt mắt qua từng khuôn mặt của mọi người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dựng trên người Nguyên soái Tạ Lập Khâm, tiếp tục nói: "Cho nên, bọn họ làm sao lại mạo hiểm bại lộ, đem những sinh viên kia đi?"

Tạ Lập Khâm cau mày và nhìn lại Lục Tây Vọng, ánh mắt của hai người chạm nhau trên không chung.

-

"Ý của cậu là, bọn chúng căn bản không muốn che giấu?" Phong Hiểu cau mày.

Thời Dư gật đầu: "Mặc kệ từ phương diện nào, chỉ cần nó xuất hiện, liền sẽ bại lộ, người phía sau kia làm sao có thể không nghĩ tới chuyện này?"

"Nhưng bọn họ làm vậy thì có ích lợi gì? Cứ như vậy nhìn pháo đài kiên cố bị phá hủy, bí mật nghiên cứu gen bị bại lộ? Bất kể nhìn theo hướng nào, hoàn toàn đều có hại cho bọn chúng." Lạc Hoa Từ cũng không thể hiểu được.

Thời Dư mím môi, đưa tay về phía Phong Hiểu: "Đưa dụng cụ kiểm tra tinh thần lực của cậu cho tớ kiểm tra lại."

Phong Hiểu lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Không phải cậu mới kiểm tra nó trước khi đến đây sao?"

Nói là nói như vậy, nhưng anh vẫn lấy dụng cụ kiểm tra tình thần lực từ túi không gian đội lên đầu Thời Dư.

Thời gian kiểm tra không dài, sau một phút, người nào nhìn màn hình ảo hiện lên trên dụng cụ kiểm tra đều há hốc miệng.

-

Hai người đối mặt nhìn nhau, Tạ Lập Khâm nhìn Vân Tòng Phong: "Vân Nghị viên, những sinh viên bị bắt đi là ai?"

Thực ra, lý do rất dễ đoán.

Chương 36

Tiêu Đề: Một người lính cực kỳ mạnh của Liên Bang mang số hiệu Y1121

Những sinh viên đó.

Sau khi pháo đài xuất hiện đã bắt tất cả họ.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, những sinh viên quân sự đó có cái gì đó để chúng bất chấp rủi ro bị phát hiện cũng phải hành động.

Mọi con mắt trong đều đổ dồn vào Vân Tòng Phong.

Vài ngày trước, Vân Tòng Phong còn rất hăng hái nhưng bây giờ anh ta như đã già thêm mười tuổi, hai bên thái dương đã mọc ra những sợi tóc bạc.

Anh ta đã đệ đơn từ chức lên nguyên thủ quốc gia, một khi chuyện này qua đi, anh ta sẽ hoàn toàn nghỉ việc, về phần tranh cử, anh ta không còn dám nghĩ tới.

Nghe những gì Tạ Lập Khâm nói, Vân Tòng Phong bật quang não lên, để tất cả tài liệu của các sinh viên lên bàn họp.

Mỗi người có một bức ảnh, phía dưới bức ảnh là thông tin chi tiết của từng người.

Tạ Lập Khâm quét mắt qua tất cả các tài liệu, nhướng mày và nhìn Lục Tây Vọng: "Em trai của cậu?"

Nói xong quay đầu nhìn về phía nguyên soái Phong Sầm: "Còn có con trai của ngài nguyên soái?"

Hai người lần lượt gật đầu.

Phong Sầm là nguyên soái trẻ nhất trong bảy nguyên soái ngoại trừ nguyên soái Văn Nhân Mạc, trông anh ta chỉ mới ngoài ba mươi, trên lông mày không có vẻ thù địch trước sự sống chết trên chiến trường, khuôn mặt anh ta hiền lành giống như một học giả.

"Có lẽ không phải bởi vì con trai ta mà phải có hứng thú với điều khiển cơ giáp, nó mỗi ngày đều muốn làm bác sĩ, những năm nay ta luôn chiều theo úy nó, cho nó tự do học cái mình thích, cũng chưa từng phái người đi bảo vệ. Nhưng muốn làm gì thì cũng không thể lựa chọn lúc này."

Lục Tây Vọng cũng nói: "Tình hình của em trai tôi cũng giống như Phong công tử vậy."

Tạ Lập Khâm lại xem thêm một vài người có lai lịch đáng kể, ngay sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên Yến Bạch, lông mày nhíu lại.

Vân Tòng Phong đương nhiên biết lí do anh ta cau mày, lên tiếng giải thích: "Yến Bạch, là sinh viên bình thường, tại rất ngưỡng mộ hắn —— Tạ chỉ huy nên mới bắt chước lại phong thái như vậy."

Mọi người nghe những lời anh ta nói, lại liếc nhìn Tạ Dữ Nghiên, người đang ngồi ở đầu kia của bàn hội nghị, vô cùng không hòa hợp với bầu không khí hiện tại.

Tạ Dữ Nghiên còn trẻ đã nổi tiếng, về địa vị trong lòng người dân Liên bang, anh không thua kém bảy đại nguyên soái chút nào, thậm chí vì tuổi trẻ và ngoại hình nổi bật, anh càng nhận được yêu thích và ngưỡng mộ từ thế hệ trẻ.

Anh có một địa vị đặc biệt trong Liên bang, cũng là người duy nhất có thể tham gia vào quốc hội Liên bang với cấp bậc thiếu tướng.

"Y1121?" Mọi người đang nhìn về phía Tạ Dữ Nghiên, bỗng nhiên nghe thấy dãy số này.

Người nói là Thẩm Dần Chấp, nguyên thủ quốc gia.

Trong phòng hội nghị gồm Nghị sĩ, Nguyên soái và Tướng lĩnh trong Quốc hội, có ai mà không biết Y1121.

Cuộc giải cứu Lẫm Đông Tinh đã lan rộng khắp vũ trụ, cả tình hà đều biết đến có một người lính cực kỳ mạnh của Liên Bang mang số hiệu Y1121.

Sau sự kiện Lẫm Đông Tinh, quốc hội cũng đã tiến hành điều tra Y1121 nhưng đều bị Tạ Dữ Nghiên ngăn cản: "Tài Quyết là quân đoàn, chiến thuật là bí mật, đừng xen vào quá nhiều."

Đúng vậy, ngay cả bảy đại nguyên soái và Nguyên thủ quốc gia Liên bang cũng không đủ tư cách để biết những chiến thuật của quân đoàn Tài Quyết.

Tạ Dữ Nghiên đã từng rơi vào tình thế nguy hiểm vì chiến lược của quân đoàn bị rò rỉ, nhưng cuối cùng anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, thậm chí còn có thể thực hiện đòn phản công.

Từ đó về sau không ai ngoại trừ Tạ Dữ Nghiên biết về chiến lược quân sự của quân đoàn, đây chính là kết quả của cuộc thảo luận chung giữa bảy Nguyên soái Liên bang và Nguyên thủ quốc gia.

"Tạ Thiếu tướng, lúc này không phải nên nhắc tới người lính liên bang này sao?" Thẩm Dần Chấp kéo tài liệu của Thời Dư đến trước mặt anh, bắt đầu đọc một cách cẩn thận.

-

Bị bốn cặp mắt nhìn chằm chằm, Thời Dư khoát khoát tay: "Tớ trước đó đã nói, tớ bị khóa gen, trong pháo đài, khoá gen của tớ đã hoàn toàn được kích hoạt."

Mắt Cố Tiền Khiêm trừng sắp lòi ra ngoài đến nơi rồi, mức độ sức mạnh tinh thần hiện tại của Thời Dư đã hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi đo lường của thiết bị.

"SSS+..." Lạc Hoa Từ há miệng rồi ngậm lại, vẻ mặt khiếp sợ.

"Cậu biết vũ trụ hiện tại có bao nhiêu người tinh thần lực cấp SSS+ không?" Ánh mắt Phong Hiểu phức tạp nhìn cô.

Thời Dư tò mò hỏi: "Có bao nhiêu?"

Lục Đông Ngôn duỗi một ngón tay lên trước đôi mắt khó hiểu của Thời Dư.

Cô lắc đầu: "Một? Là ai?"

Lục Đông Ngôn nhìn bộ dạng ngây ngô không biết gì của cô, tay có chút ngứa ngáy, nhưng nghĩ đến cô vừa mới khỏi bệnh, liền cố nén tâm tình nóng nảy, nói: "Xa tận chân trời gần ngay trước mắt."

Thời Dư nghe anh ta nói, duỗi ra ngón trỏ, chỉ vào chính mình: "Tớ?"

Ánh mắt Phong Hiểu nặng lề gật đầu: "Kể từ khi phân loại cấp độ sức mạnh tinh thần, ngưỡng sức mạnh tinh thần không ngừng thay đổi, về cơ bản cứ sau mười năm sẽ được phân chia lại. Số liệu thống kê về sức mạnh tinh thần của hệ thống thông tin đã được điều chỉnh theo giá trị từ cao nhất và đến thấp nhất."

"Cho nên, từ phương diện thực tế mà nói, cấp SSS+ hoàn toàn không có một ai."

"Vậy thì tớ... có lẽ sẽ trở lại cấp SSS ở lần dao động ngưỡng sức mạnh tinh thần tiếp theo?"

Phong Hiểu lắc đầu: "Dưới dữ liệu khổng lồ, ngưỡng sức mạnh tinh thần sẽ được điều chỉnh theo dữ liệu thực tế, phạm vi của mỗi lần điều chỉnh là rất nhỏ."

"Ở tình huống của cậu, phỏng chừng sẽ có một cấp SSSS khác. . . Có thể là cấp SSSS khác hay không thì không nói trước được."

Thời Dư nói: "Lợi hại vậy sao?"

Phong Hiểu lại lắc đầu: "Tớ chỉ suy đoán dựa trên tình hình hiện tại của cậu, tình hình cụ thể có thể phải để người từ Hiệp hội linh lực ngân hà mới phán đoàn được."

Thời Dư không hề nghĩ ngợi lắc đầu, vật càng hiếm thì càng nhiều người thèm muốn, càng đáng sợ, trạng thái tinh thần của cô đối với Liên bang là điều tốt, nhưng đối với các quốc gia khác lại không tốt như vậy.

-

"Tạ chỉ huy?" Tạ Dần Chấp trầm giọng nói.

Tạ Dữ Nghiên đã im lặng trong năm phút.

Tất cả ánh mắt đều tập trung vào anh, áp lực ập tới nhưng anh không có chút phản ứng nào.

Cuối cùng, anh nhìn thẳng vào mọi người trong phòng, chậm rãi nói: "Là vì tôi."

Mái tóc thanh niên hơi buông xuống, từng sợi không ngừng bay, tựa sáng như trăng sáng.

Chương 37

Tiêu Đề: Y1121 và tôi đã phát hiện ra phòng thí nghiệm bí mật

Bốn từ ngắn ngủi của Tạ Dữ Nghiên khiến cả hội đồng bối rối, Thẩm Dần Chấp cau mày nói: "Thiếu tướng, ý cậu là gì?"

Tạ Dữ Nghiên không trả lời ngay, anh phóng to bức ảnh trên bàn hội nghị, trong ảnh có một người đang nằm bên trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt khổng lồ.

Lông mày của mọi người đều nhăn lại.

Tạ Dữ Nghiên lại mở trí não, lấy ra hết tấm ảnh này đến tấm ảnh khác, nếu như những người trong chiếc lọ thủy tinh khổng lồ trong suốt chỉ khiến mọi người cảm thấy hơi khó chịu, thì những bức ảnh mà Tạ Dữ Nghiên lấy ra bây giờ lại khiến mọi người cảm thấy ghê tởm.

Người bên trong hoàn toàn không thể gọi là người, họ có đủ loại cơ quan kỳ lạ, có xúc tu, có đầy lông phut quanh người, có mắt, có khối u...

"Đây là cái gì?" Thẩm Dần Chấp tức giận đập bàn đứng dậy.

Tạ Dữ Nghiên bình tĩnh liếc nhìn mọi người trên bàn hội nghị, anh lạnh lùng nói: "Tại Hải Lam Tinh, có người đã lấy gen của Trùng Tộc và còn người để làm thí nghiệm di truyền."

Anh vừa dứt lời, phòng hội nghị đang yên tĩnh lập tức trở nên hỗn loạn.

Ban đầu, cuộc xâm lược của Trùng Tộc vào Thâm Lam Tinh là do một số quyết định sai lầm của hội đồng quản trị, quân đội không được điều động kịp thời để tiến hành trấn áp, Phong Sầm cũng đã kiểm điểm về sự việc này.

"Tạ tướng quân, tại sao bây giờ cậu lại nhắc đến chuyện ở Hải Lam Tinh?" Sắc mặt Phong Sầm có chút trầm xuống.

Hải Lam Tinh là thiên hà dưới quyền của ông ta kẻ nào tiến hành thí nghiệm di truyền trên Hải Lam Tinh chính là đang khinh thường ông ta!

Những hành vi xấu xa như vậy, đơn giản là điên rồi.

Hơn nữa Tạ Dữ Nghiên sau khi phát hiện ra chuyện này cũng không vạch trần ngay lập tức, mà bây giờ mới nói ra là đang có ý gì đây?

Đối mặt với chất vấn của Phong Sầm vẻ mặt của Tạ Dữ Nghiên vẫn bình tĩnh: "Mọi người có lẽ không biết làm thế nào mà tôi biết được điều này."

"Lúc ở trại tị nạn, có người đã tấn công tôi rồi mang đến phòng thí nghiệm, ở đây tôi đã thấy những thứ này. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên chính là người tấn công tôi chính là thành viên ngoại biên của quân đoàn Tài Quyết."

Trong khi nói, Tạ Dữ Nghiên đẩy thông tin của 770, 880 và 520 lên bàn hội nghị.

Mọi người đều biết, các thành viên ngoại biên của quân đoàn Tài Quyết được thành lập bởi nhiều thế lực khác nhau nhằm ngăn cản Tạ Lập Khâm mở rộng quân đoàn Tài Quyết.

Điều này cũng có nghĩa là cuộc thử nghiệm dưới lòng đất của trụ sở Hải Lam Tinh có sự tham gia của chính quyền cấp cao trong Liên Bang.

Những người ngồi ở đây cũng không phải kẻ ngu, bởi vì địa vị của bọn họ cao nên suy nghĩ cũng cẩn thận nhanh nhẹn hơn người thường, nghĩ đến đây, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Rất dễ dàng hơn để đoán mục đích của việc bắt Tạ Dữ Nghiên cũng rất dễ đoán.

Tạ Dữ Nghiên được cấy ghép khóa gien cấp SSS+, đây là bí mật công khai trong quốc hội liên bang, khả năng sử dụng gien được bảo vệ bởi gien cấp SSS+ là nguyên nhân cơ bản nhất khiến mọi người suy đoán sức mạnh tinh thần của anh ta đã đạt đến cấp độ SSS+.

Sắc mặt Tạ Lập Khâm lập tức tối sầm lại, những người khác cũng không dám phát ra âm thanh.

-

Thời Dư cắn một miếng bánh kem nhỏ, mơ hồ nói: "Bọn họ có lẽ đã có dự tính từ sớm rồi."

"Chúng ta vừa mới đến Thất Thải Tinh, thì liền có hai người từ trường Cửu Tinh tiến đến hỏi về Chiến Thần, rõ ràng là không có ý tốt."

"Tớ cảm thấy thật ngu xuẩn, giống như là bọn họ cố ý lộ ra để cho cậu thấy vậy." Phong Hiểu xoa xoa cằm.

Lục Đông Ngôn ở bên cạnh cũng nói thêm: "Nếu tớ muốn đạt được mục đích, chắc chắn sẽ không cảnh báo trước cho mục tiêu biết."

"Thế thì tại sao lại cố tình để chúng ta nổi lên cảnh giác? Như vậy không phải là ngu xuẩn sao?" Cố Tiền Khiêm không khỏi cau mày.

Rốt cuộc bọn họ... có mục đích gì?

Rõ ràng mục tiêu là nhắm vào Thời Dư, nhưng hình như còn ẩn giấu điều gì đó.

Cô lờ mờ cảm thấy mình sắp đoán được, rồi lại như đang cách xa nó vạn dặm.

Lạc Hạ Từ ngẩng đầu lên từ bên trong trí não và đẩy tuyến thời gian mà anh đã sắp xếp cho mọi người xem.

"Khoá huấn luyện quân sự cho tân sinh của bảy trường quân sự đúng là được tổ chức tại Cửu Tinh, nhưng Cửu Tinh lại có tổng cộng chín tinh cầu, mà địa điểm cuối cùng thì đến ba ngày trước khi bắt đầu mới chính thức xác định, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy không thể hoàn thành bố trí được."

"Chẳng lẽ mỗi một hành tinh trong Cửu Tinh bọn họ đều bố trí sao?" Lục Đông Ngôn vừa nói vừa không nhịn được xoa xoa cánh tay.

Nếu thế thì quả thật đáng sợ.

"Cũng khó nói." Phong Hiểu lắc đầu.

Hiện tại mọi chuyện càng ngày càng tồi tệ, Cửu Tinh đang bị điều tra, nếu như cả chín hành tinh đều có bố trí thì sẽ tiêu tốn rất nhiều nhân lực và cả vật liệu, hơn nữa bởi vì sự kiện ở Hôi tinh nên rất có khả năng, những điều ẩn giấu của các hành tinh khác cũng sẽ được tìm ra.

Thời Dư cảm thấy cô chỉ đang nghe họ nói thôi mà các tế bào não cũng đã cạn kiệt, vì vậy cô ngồi thẳng dậy, xua tay và nói: "Nghỉ ngơi thôi, đừng ở đây suy đoán lung tung nữa, tớ đói rồi chúng ta đi ăn thôi."

Thời Dư dẫn bốn người tùy tùng của mình đi ra ngoài, tình cờ nhìn thấy Yến Bạch đang vội vàng chạy về phía này. Anh ta vô tình va phải cô, cũng may có Cố Tiền Khiêm kéo lại nên cô mới không bị va phải.

Thời Dư đứng thẳng dậy kéo Yến Bạch lại: "Anh đang làm gì vậy? Vội vàng đi tìm bao tải sao?"

Yến Bạch: "..."

Anh ta muốn cái bao tải để làm quái gì?

Thật sự là có chuyện gấp, Yến Bạch nóng lòng muốn đi nên chỉ vội vàng xua tay nói: "Thực xin lỗi, xin lỗi, lát nữa tôi mời cô ăn cơm, bây giờ tôi có việc phải đi trước."

Mấy người nhìn anh vội vàng rời đi, bộ tóc giả cũng không đội, hoàn toàn không còn bộ dạng chỉnh tề như trước, đều thở dài một tiếng.

"Gánh nặng thần tượng" đã biến mất nên bộ dạng ban đầu cũng bị bại lộ.

Chậc chậc.

Fan não tàn......

-

Lục Tây Vọng gõ nhẹ năm ngón tay lên mặt bàn, anh bắt được trọng điểm trong câu nói của Tạ Dữ Nghiên: "Ý của Tạ thiếu tướng là, sự kiện ở Thôi tinh cũng nhắm vào cậu sao?"

Thất nguyên soái Văn Nhân Mạc nghe anh ta nói vậy lập tức cười to: "Tạ thiếu tướng, anh không có ở đó khi các sinh viên bị tấn công..."

Để che giấu bí mật của Y1121, anh buộc phải tự gánh lấy mọi việc, điều này không giống tác phong Tạ Dữ Nghiên, người luôn suy nghĩ tỉ mỉ và hoàn hảo trong công việc.

Tính tình Văn Nhân Mạc nóng nảy, luôn nói thẳng, người biết tính tình của anh sẽ chịu đựng được một thời gian, nhưng Tạ Dữ Nghiên lại nhìn thẳng anh: "Ta còn chưa nói xong, nguyên soái lại gấp như vậy?"

Chương 38

Tiêu Đề: Y1121 cùng tôi đã phát hiện ra phòng thí nghiệm bí mật

Văn Nhân Mạc là người ghét nói chuyện với Tạ Dữ Nghiên nhất, nếu hai người xảy ra xung đột thì cuối cùng Văn Nhân Mạc sẽ là người chịu thiệt, anh ta cũng sẽ không giành được lợi thế cho dù địa vị của mình trong Liên bang cao hơn Tạ Dữ Nghiên.

Anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghe Tạ Dữ Nghiên nói: "Y1121 cùng tôi đã phát hiện ra phòng thí nghiệm bí mật."

Giọng điệu anh nhẹ nhàng, lần này không ai vội vàng lên tiếng cắt lời.

Mọi người đang đợi anh ta nói tiếp, nhưng Tạ Dữ Nghiên lại chuyển sang nói đến vấn đề khác.

"Mọi người đang điều tra chuyện của Lẫm Đông Tinh sao?" Tạ Dữ Nghiên lấy ra rất nhiều bức ảnh, đặt trước mặt mọi người.

Đó là xác của Ngải Luân Hải Đề Á bị giết một cách thảm thiết mà Thời Dư đã chụp trên phi thuyền.

Những bức ảnh đẫm máu đó khiến nhiều nghị sĩ cau mày.

"Hắn là Ngải Luân Hải Đề Á, bị giết trên phi thuyền LS-3526, vừa vặn lúc đó Y1121 cũng ở trên phi thuyền, đây là ảnh cô ấy đã chụp."

"Sau này khi tôi điều tra kĩ càng hơn thì phát hiện, Ngải Luân Hải Đề Á xuất hiện ở Hải Lam Tinh, cũng ngoài ý muốn mà phi thuyền LS-3526 bị cướp, cho nên trong liên bang có kẻ phản bội."

Sau khi Tạ Dữ Nghiên vừa dứt lời phòng họp rơi vào sự im lặng chết chóc.

Đầu tiên là nghiên cứu gen diệt chủng loài người, sau đó là hợp tác với kẻ thù và phản bội Liên Bang, chuyện sau còn đáng sợ hơn chuyện trước.

"Hai chuyện này có liên quan đến nhau sao?" Có người không nhịn được hỏi.

Tạ Dữ Nghiên gật đầu: "Vốn dĩ tôi không biết gì về vụ cướp trên phi thuyền LS-3526, nhưng tôi tình cờ phát hiện ra rằng Ngải Luân Hải Đề Á có liên quan đến Bạch thị."

"Đúng rồi, lúc nãy tôi quên nói, nơi tiến hành thí nghiệm gien ở Hải Lam Tinh là tầng hầm của trụ sở chính, Bạch thị lại là một trong những cổ đông chính của Hải Lam Tinh."

"Mọi người không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp sao?" Tạ Dữ Nghiên hỏi ngược lại, mọi người nghe anh nói vậy không khỏi lạnh cả sống lưng.

"Nhưng cho dù như vậy, tôi cũng không dám khẳng định Bạch thị có liên quan, cho nên tôi sẽ làm một phép thử."

"Tôi tiết lộ tin tức cho Bạch thị, để họ nghĩ Y1121 có bộ gien giống tôi, làm như vậy chúng ta sẽ biết được kẻ nào đứng sau Bạch thị."

Hơn nữa, ở Khôi tinh bọn chúng đã xây dựng một pháo đài đáng sợ, thậm chí vì muốn có Y1121, bọn họ không chút do dự để lộ ra pháo đài.

Đó là tương phản mạnh mẽ cho thấy tham vọng của những người đứng sau.

Mặc dù Tạ Dữ Nghiên không dễ bắt, nhưng Y1121 vốn chỉ là một sinh viên quân sự, giống như cá nằm trên thớt sẵn sàng bị làm thịt.

Tạ Dữ Nghiên thấy sắc mặt mọi người trên bàn hội nghị rất khó coi thì tiếp tục lấy ra một bộ tài liệu —— đẩy tới trước mặt mọi người: "Đây là tài liệu của Bạch Trang trước trước khi tái tạo gen."

"Giáo sư Mai Lợi Tư sau khi chữa trị cho cậu ta liền chết bất đắc dĩ, mọi người hẳn cũng không biết sau khi Bạch Trang được tái tạo gen, tinh thần lực của cậu ta tăng từ cấp C lên cấp S."

"Bọn chúng nắm giữ phương pháp tái tạo lại tinh thần lực."

Lời này vừa dứt, phòng họp lại một lần nữa rơi vào yên lặng.

Các nghị viên kinh hoàng sau khi nghe những lời Tạ Dữ Nghiên nói, cuộc họp kéo dài tám tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc mặt ai nấy cũng xanh mét.

Liên bang có người đang tiến hành nghiên cứu gen bị cấm, thậm chí bọn chúng còn điên cuồng kết hợp gen của Trùng Tộc với gen của con người, càng khó có thể tưởng tượng chính là, thậm chí Liên bang còn có người phản bội cấu kết với cộng hòa Tobias.

Mọi chuyện đang rối thành một mớ hỗn độn, sau khi ra khỏi phòng sắc mặt của Thẩm Dần Chấp là tệ nhất.

Năm nay là năm thứ 20 ông nắm quyền, cũng là năm cuối cùng, cuộc xâm lược của Trùng Tộc đã vượt khỏi tầm kiểm soát, ông còn phải chịu trách nhiệm cho vụ cướp LS-3526, bây giờ còn có cả sự cố trên Khôi tinh. Nhưng những người đứng sau lưng mấy chuyện này lại hoàn toàn không quan tâm đến Quốc hội Liên bang.

Sau khi cuộc họp kéo dài này kết thúc, Tạ Dữ Nghiên dựa vào ghế nhắm mắt lại, nếu có ai ở đây sẽ thấy quần áo phía sau lưng anh đã ướt sũng.

Anh chỉ mới nghỉ ngơi không đến một phút đồng hồ, lại có thông báo đến.

Tạ Dữ Nghiên che dấu tất cả sự mệt mỏi, kết nối với thông tin liên lạc, hình ảnh Tạ Lập Khâm xuất hiện rõ ràng trên màn hình.

"Những chuyện con vừa mới nói. . ."

"Ảnh chụp cùng tư liệu đều là thật, cái gọi là thử nghiệm cùng cái gọi là liên hệ đều là bịa đặt." Tạ Dữ Nghiên không chút áp lực trả lời.

Chuyện điều tra Bạch thị là bịa đặt, chuyện Bạch thị và Cộng hòa Tobias cấu kết với nhau cũng bịa ra, nhất định phải có người biết anh bịa chuyện, nhưng người biết không dám ra mặt.

Mà bây giờ người Bạch gia đều đã bị bắt giam, mỗi người đều bị giam ở những nơi khác nhau, từ trong miệng bọn họ có thể biết được một chút. Cho dù có người đoán được những lời anh nói trong cuộc họp đều là bịa đặt, cũng không ai dám đứng ra chất vấn anh.

Chẳng lẽ các nghị sĩ thà tin mấy kẻ đó đã làm những điều điên rồ còn hơn là tin vào người đứng đầu quân đoàn cầm quyền, người đã lập vô số chiến công cho Liên bang?

Bất kể người khác nghĩ gì, họ đều phải tin những gì Tạ Dữ Nghiên nói trong quốc hội.

Tạ Lập Khâm nheo mắt nhìn anh, ông không quan tâm Tạ Dữ Nghiên có bịa chuyện hay không.

Ông hỏi: "Có chuyện gì với Y1121 đó vậy? Tại sao Lan Tư Trạch Nhĩ lại ở trong tay cô ấy, cô ấy với Thời Dư. . . "

"So với chuyện này, con có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi ngài." Tạ Dữ Nghiên ngắt lời Tạ Lập Khâm.

Trên mặt Tạ Lập Khâm lộ rõ sự không hài lòng, ông đã ở vị trí cao nhiều năm, từ trước đến nay chưa có ai cắt lời ông.

"Có chuyện gì?" Tạ Lập Khâm đè nén sự không vui trong lòng hỏi.

Tạ Lập Khâm nhìn thẳng vào Tạ Dữ Nghiên, nhìn thấy lông mày của anh càng ngày càng cao, sau đó lấy ra bức tranh huy hiệu lấy được từ Thời Dư đưa nó đến trước mặt ông.

"Cha, người biết cái này huy hiệu này không?" Thanh âm của hắn trầm thấp, tựa hồ đang đè nén cái gì đó.

Tạ Lập Khâm nhíu mày nhìn thứ Tạ Dữ Nghiên đưa tới, ông chỉ mới liếc mắt nhìn đồng tử đã co rụt lại, tức giận nói: "Con lấy thứ này ở đâu?"

Đối mặt với lửa giận của ông, Tạ Dữ Nghiên vẫn không lùi bước, ngược lại nói: "Xem ra là người biết nó."

"Ta không biết!" Tạ Lập Khâm không chút do dự nói.

Nhưng ai sẽ tin những gì ông nói với vẻ mặt đó chứ.

Tạ Dữ Nghiên nắm chặt tay vịn ghế, ánh mắt nặng trĩu: "Cha nên nhớ khi con còn nhỏ, anh đã dẫn con đi chơi, có một lần con tiến vào phòng làm việc của ngài, trong phòng làm việc của người.... "

"Câm miệng!" Tạ Lập Khâm tức giận, hỏi ngược lại: "Con lấy cái này huy hiệu ở đâu ra?"

Thấy ông mê mang như vậy, Tạ Dữ Nghiên cũng không tiếp tục che giấu: "Ở bên trong tòa thành."

Tạ Lập Khâm nhìn chằm chằm, dường nhưng đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, cuộc trò chuyện giữa hai người rơi vào bế tắc.

Tạ Dữ Nghiên kiên nhẫn chờ đợi, không biết qua bao lâu, anh trầm giọng hỏi: "Có phải cha là..."

"Làm càn!"

Chương 39

Tiêu Đề: Cô ấy và chỉ huy Tạ... có mối quan hệ thân thiết

"Tay của cậu bị thương từ lúc nào vậy?" Phong Hiểu chỉ vào vết thương trên mu bàn tay của Thời Dư rồi hỏi.

Vết thương rất mảnh, giống như không cẩn thận mà vô tình bị quẹt qua.

Thời Dư nhìn vào mu bàn tay mới biết mình bị thương, cô lắc đầu nói: "Chắc là không cẩn thận nên để bị thương."

Đã từng có sự kiện bị Bạch Trang lấy máu, mọi người lập tức lo lắng hỏi: "Cậu có nhớ bị thương lúc nào không?"

Thời Dư không hề có một chút ấn tượng gì về chuyện này, có thể do va chạm lúc đi đến nhà ăn.

Thời Dư thấy mọi người lo lắng như vậy liền lên tiếng an ủi: "Không sao đâu, dù máu có bị lấy đi cũng vô dụng thôi."

Anh đẹp trai đã từng nói trong người cô có một chiếc khóa gen nên cho dù người khác lấy máu của cô cũng vô dụng. Thời Dư rất tin tưởng anh đẹp trai. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro