C 53

Chương 121

Tiêu đề: Y1121 trở lại tinh tế và đổi tên thành 5408

Để tìm đủ người thay thế thiếu gia, anh ta đã đăng ký rất nhiều số thi đấu, tất cả đều là số thứ tự liên tiếp nhau.

Có một chuỗi số từ 5233~5566

Một tia chớp xẹt qua đầu người vệ sĩ, anh ta lập tức cúi đầu kiểm tra trạng thái trò chơi của từng khoang điều khiển mô phỏng.

5408...

Anh ta đọc con số này trong miệng, bắt đầu tìm kiếm toàn cầu, thật sự tìm được 5408.

Sáu mươi mốt trận có sáu mươi mốt trận thắng!

Người vệ sĩ hoàn toàn sững sờ, đưa tay dụi mắt, còn cho rằng bản thân nhìn nhầm.

Nhưng khi xem kỷ lục của 5408, số lần chiến thắng thực sự đã nói cho anh ta biết, dữ kiện trước mắt không phải do anh ta hoa mắt mà là sự thật.

Đúng lúc này, vệ sĩ bên cạnh đẩy một màn hình ảo đến trước mặt anh ta.

Bên trong là một trận chiến đang được phát sóng.

Cơ giáp màu trắng giống như một bóng ma, nhẹ nhàng trôi nổi trong chiến trường trên không, nháy mắt liền biến mất, giây tiếp theo đã xuất hiện sau lưng đối thủ, đá một cái, sau đó dùng thanh kiếm kết liễu đối thủ.

Trận đấu kết thúc rất nhanh. Vì đây là bản phát lại vòng lặp kỷ lục, nên sẽ bắt đầu video tiếp theo ngay sau khi video trước kết thúc.

Hầu như cùng một phong cách chiến đấu, làm cho người vệ sĩ nghĩ rằng anh ta đang xem cùng một trận đấu, nhưng đợi cho đến khi nhìn thấy số lượng trận đấu trong phần phát lại và cơ giáp hoàn toàn khác của đối thủ, anh ta mới ý thức được, trình độ chiến đấu của 5408 rất rất cao.

Động tác của cô rõ ràng và gọn gàng, không hề làm những động tác hoa mỹ, cô không ngừng nói những điều vô nghĩa,nhưng khi bắt đầu chiến đấu lại không cho đối thủ của mình bất kỳ cơ hội nào để chống cự, ngay cả khi đối thủ của cô đã biết phong cách chiến đấu của cô cách một màn hình cơ giáp từ bên ngoài, thì vẫn không thể thoát khỏi sự bế tắc do kiểu chiến đấu này mang lại.

Hết trận này đến trận khác đều kết thúc quá nhanh, thực khiến người ta có chút ngán ngẩm khi xem.

Đương nhiên là chán rồi, đơn phương tàn sát không bằng đấu ngang tài ngang sức.

Nghĩ đến đây, người vệ sĩ không khỏi ngẩng đầu nhìn khoang điều khiển mô phỏng nơi mình vừa đứng trước đó không lâu.

Anh ta hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ ai trong khoang điều khiển mô phỏng, nhưng không hiểu sao trong đầu anh ta lại hiện lên dáng vẻ gầy gò cùng nụ cười đáng thương của thiếu niên kia.

Nghĩ đến đó, anh ta không khỏi nuốt nước bọt.

Thực sự khó có thể tưởng tượng được hành vi đánh nhau dã man như vậy lại xuất hiện trên một cô gái gầy gò không hơn gì một tên ăn mày.

Khả năng chiến đấu của cô có lẽ cũng vô song như đôi mắt chuẩn xác khi nhìn thấy các vật liệu chế tạo máy vậy.

...

Thời Dư không biết rằng người vệ sĩ đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng của anh ta về cô chỉ sau ba giờ, cô còn đang bận nghĩ về một vạn tinh tệ cho một trận đấu.

Bây giờ mới chỉ hơn sáu mươi trận, cũng có nghĩa là mới có sáu mươi vạn.

Sáu mươi vạn! Cũng là cái giá của một cái trí não.

Không được không được, cần phải thắng vài trận nữa.

Ô ô ô, cô nhớ đến anh đẹp trai, nhớ những ngày cô không phải lo lắng về tiền bạc.

Thật khó để tiết kiệm!

Nghĩ đến đây, trong lòng Thời Dư tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ, động tác trên tay càng thêm sắc bén.

Người vừa sống sót sau vài mánh khóe trong tay cô, tưởng rằng mình có thể tồn tại lâu hơn một chút, không ngờ rằng lại bị đuổi ra khỏi trận đấu trong hai ba giây, còn thảm hại hơn trận thua trước.

Mà trong mạng lưới Tinh hệ Silas, bại tướng dưới tay của Thời Dư đã có sự thay đổi về xếp hạng.

Tiêu chí xếp hạng rất đơn giản, căn cứ theo thời gian cùng cô thi đấu, thời gian thi đấu càng lâu, thứ hạng càng cao.

Đó là một bảng xếp hạng cực kỳ khôi hài, nhưng lại có nhiều người đặc biệt quan tâm đến việc xếp hạng. Loại xếp hạng này chắc chắn sẽ bị mắng, nhưng cũng không cản được sự chú ý của nhiều người khác.

Con số 5408 hoàn toàn nổi tiếng trong Tinh hệ Silas.

Kết thúc trận đấu thứ chín mươi chín, Thời Dư ngáp một cái, cho đến nay người kiên trì dưới tay cô lâu nhất cũng không quá năm phút, điều này khiến cô luôn trong trạng thái chán chường.

Trận đấu thứ một trăm diễn ra rất nhanh, Thời Dư vừa nhấp bắt đầu trận đấu so tài với đối thủ của mình.

Vẫn là một chiến trường trên không, và xuất hiện trước mặt cô là một cơ giáp màu xanh xám, thuộc loại cận chiến, cấu hình của cơ giáp tương tự như cơ giáp mà cô đang điều khiển.

Sau khi đánh trực diện, cơn buồn ngủ của Thời Dư đã bị cuốn đi.

Sau một thời gian chiến đấu dài như vậy, đối thủ này miễn cưỡng để cô nghiêm túc đánh. Tốc độ đủ nhanh, sức mạnh đủ lớn và khả năng phản ứng tốt.

Chương 122

Tiêu đề: Y1121 trở lại tinh tế và đổi tên thành 5408

Thời Dư chỉ chỉ trỏ trỏ.

Không biết những người kiêu ngạo thường có thói quen mở kênh công khai hay không, còn Thời Dư chỉ muốn trò chuyện với đối thủ này, nhưng bên kia đã mở kênh công khai trước: "5408, tôi phải thừa nhận cậu rất mạnh, nhưng so với tôi, cậu còn kém một chút."

"Sử dụng thời gian ngắn kết thúc trận đấu để thu hút sự chú ý của mọi người, kế hoạch của cậu đã thành công, nhưng bây giờ tôi muốn nói với cậu..."

"Tôi muốn nói với cậu rằng, nói những điều vô nghĩa trên chiến trường sẽ chỉ khiến cậu chết nhanh hơn thôi." Đối phương còn chưa nói xong, Thời Dư đã mở kênh để tiếp lời của anh ta.

Khác vớibên kia, cô nói chậm rãi, mang theo cảm giác bất lực, nhưng trái ngược với giọng nói là hành vi chiến đấu của cô.

Cô xem nhẹ đòn tấn công của đối thủ và tiếp tục nói: "Tôi phải thừa nhận rằng những gì cậu vừa nói rất giống đánh rắm."

"Tôi biết, tôi rất mạnh." Cô lười nói nhảm với đối phương nên trực tiếp đuổi anh ta ra ngoài.

Lúc này, những khán giả đã mất hứng thú xem vì sự đơn phương giết chóc của cô, sau một thời gian ngắn bình tĩnh lại nổ ra những cuộc thảo luận đáng sợ.

Xong rồi! Một trong những người chơi mạnh nhất trong Tinh hệ Silas đã thua!

Thất bại thảm hại!

5408 có vẻ như là một cao thủ giấu mặt mới nổi lên từ một góc nào đó, cô đã tham gia cuộc thi được vài giờ rồi, nhưng không ai khai thác được thông tin của cô, chỉ có thể suy đoán về danh tính từ những cuộc nói chuyện của cô, nhưng mọi suy đoán đều không tồn tại được quá lâu.

Một trăm trận rồi.

Thời Dư thực sự buồn ngủ, muốn ra ngoài hỏi người vệ sĩ khi nào mới xong, ngay khi chuẩn bị rời khỏi khoang điều khiển mô phỏng, một màn hình ảo hiện ra trước mặt cô.

[Hệ thống thông báo: Vui lòng điền địa chỉ, trong một ngày làm việc phần thưởng một trăm trận thắng sẽ được gửi đến địa chỉ của bạn.]

Phần thưởng một trăm trận thắng?

Đây là cái gì?

Cô không phải là một đứa ngốc, cô đã chơi một trăm trận đấu, cũng đã nói chuyện với rất nhiều người, cô có thể lấy được rất nhiều tin tức từ những lời của bên kia.

Bây giờ cô có thể không cần phỏng vấn nữa mà trực tiếp trở thành người đánh thay của đối phương luôn rồi, nghĩ đến khả năng này, sau đó cô rất muốn phàn nàn về kẻ trục lợi kia.

Trước khi cô bước vào khoang điều khiển mô phỏng, đã có rất nhiều người ở đây, theo lời của người vệ sĩ, chỉ khi đánh bại tất cả các đối thủ, cô mới có thể nhận được phần thưởng.

Cô không biết mình có bao nhiêu đối thủ, cô chỉ cho rằng đây là một cuộc kiểm tra thực lực, lại không biết đối thủ sẽ trực tiếp thả cô ra ngoài chiến luôn.

Cô nhất định phải tăng giá!

Cô không điền địa chỉ ngay, mà là rời khỏi khoang điều khiển mô phỏng trước.

Đoán là vì ở bên trong quá lâu, Thời Dư cảm thấy hơi đau lưng, lúc cô xoa xoa cổ đi ra từ khoang điều khiển mô phỏng, không ngờ lại bắt gặp một ánh mắt mở tròn xoe, cô sợ tới mức suýt nữa chui lại vào khoang.

Cô có chút không kịp phản ứng, tìm chính xác người vệ sĩ trong đám người xung quanh, cười cười với anh ta: "Đại ca, anh xem cuộc thi này khi nào mới kết thúc? Đánh bại mọi đối thủ..."

Người vệ sĩ cúi đầu nhìn đứa trẻ gầy gò này với ánh mắt phức tạp, một lúc sau anh ta nắm tay thành nắm đấm, đưa lên bên miệng ho nhẹ một tiếng, nói: "Cô đi theo tôi."

Thời Dư ngay lập tức hô được, sau đó nở một nụ cười ngượng ngùng với những người vẫn đang chăm chú nhìn cô, rồi từng bước đi theo sau người vệ sĩ.

Cô vừa đi, đám người vây quanh cô lập tức điên cuồng thảo luận về 5408.

Ai có thể ngờ rằng 5408 lại gầy gò và nhỏ bé như vậy, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay cô.

Nếu Thời Dư biết họ đang nghĩ gì, không chừng sẽ ném lại một ánh mắt xem thường về phía họ.

Cô gầy chỗ nào? Chiều cao 1m78 chắc chắn không phải là thấp đối với phụ nữ, thậm chí còn có chút cao hơn. Nếu khăng khăng nói rằng cô gầy, có lẽ là do đối tượng tham chiếu quá cao.

Người vệ sĩ đi không nhanh, cũng không còn vẻ mặt lạnh lùng như trước, vừa đi vừa nói: "Mẹ và hai em trai cô đã ăn trưa, tình hình của họ vẫn tốt."

Thời Dư gật đầu, nhanh chóng nói lời cảm ơn.

Người vệ sĩ tựa hồ có chút không được tự nhiên, một lúc sau anh nói: "Cô... hoàn thành một trăm trận thắng liên tiếp?"

Đó đã là một vấn đề rất rõ ràng, nhưng anh ta vẫn không kìm được mà muốn hỏi.

Cuộc thi cơ giáp mô phỏng hàng năm luôn có vô số người điều khiển cơ giáp mạnh, nhưng anh ta chưa từng nghe qua có thể hoàn thành trăm trận thắng liên tiếp chỉ trong vài giờ, gần như là không thể.

Thời Dư gật đầu như một lẽ đương nhiên, nghĩ rằng anh ta đang nghi ngờ thành tích của mình, vì vậy nhanh chóng nói: "Không phải là tôi muốn cố ý kéo dài thời gian. Là do cơ chế ghép đôi chiến đấu có vấn đề, lúc đầu vẫn ổn, hai ba giây là có thể tiến vào thi đấu. Nhưng về sau thì luôn phải đợi vài phút, một vài trận đấu cuối cùng có khi phải đợi dài tới mười phút."

"Nếu không tại thời gian đợi hơi lâu, tôi có thể sử dụng..." Thời Dư vừa nói vừa duỗi ngón tay ra, sau khi tính toán cẩn thận, nói một cách chân thành: "Một trăm trận đấu có thể được hoàn thành trong vòng chưa đầy ba giờ."

Chương 123

Tiêu đề: Y1121 trở lại tinh tế và đổi tên thành 5408

Cô nhìn chằm chằm người vệ sĩ bằng đôi mắt rực lửa, thấy vẻ mặt anh ta có chút phức tạp, cô vội vàng bổ sung: "Đó là sự thật, tôi không đùa anh đâu, tôi cũng vừa nhận được email thông báo rằng có phần thưởng cho trăm trận thắng liên tiếp đó."

Người vệ sĩ cứng đờ.

Anh ta nhướng mi khó khăn nói: "Phần thưởng trăm trận thắng là một cơ giáp, đó là đồ mà thiếu gia của chúng tôi muốn lấy, tôi sẽ thanh toán tất cả phí đánh thay của cô, và cơ giáp này..."

"Khi nào phí sẽ được thanh toán? Tôi cần tiền gấp. Nếu cơ giáp này là thứ mà thiếu gia của anh muốn, thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ phải không?"

Vừa nói, cô vừa đưa tay ra đặt trước mặt người vệ sĩ: "Sẽ tốt hơn nữa nếu anh có thể thanh toán ngay bây giờ, một trăm vạn tinh tệ!"

Vệ sĩ: "..."

Anh ta thực sự muốn nói rằng cơ giáp có thể được mua theo giá thị trường, nhưng nhìn vào 5408, có vẻ như cô chỉ quan tâm đến phí đánh thay.

"Những chuyện này tôi không tự quyết định được, thiếu gia chúng tôi muốn gặp cô, sau khi thiếu gia gặp cô, mọi chuyện có thể thương lượng dễ dàng."

Nói đi nói lại là vẫn không có tiền đưa ra ngay bây giờ.

Là một bên B không có địa vị, Thời Dư không còn cách nào khác ngoài việc thành thật thu tay lại và nhanh chóng nói đồng ý.

Sau khi đi vài bước đã đến phòng chờ được bao quanh bởi một nhóm vệ sĩ trong sân huấn luyện.

Sảnh chờ được trang bị rất tiện nghi... phải nói là sang trọng có lẽ hợp lý hơn.

Trên sàn trải một tấm thảm dày, bước lên rất êm, trong phòng có mùi thơm thoang thoảng, chắc là mùi trầm hương gì đó.

Nội thất bên trong càng thêm xa hoa, so với phòng huấn luyện bên ngoài, phòng chờ này tựa hồ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Thời Dư trước đây chưa bao giờ thích thú như vậy, ngước mắt khỏi tấm thảm trên sàn, rất nhanh đã chú ý đến một thiếu niên đang ngồi trên ghế sô pha trước mặt.

Anh ta có mái tóc đen ngắn, màu tóc đen tuyền không phổ biến ở Đế quốc Caslan, trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, cổ đeo một chiếc vòng, mặc một chiếc áo ngắn tay không cổ, hai tay đặt trên bàn phím ảo, ngón trỏ đang vẫy nhanh.

Anh ta dường như không chú ý đến việc có người bước vào, mà chăm chú nhìn vào màn hình ảo, ngón tay múa càng lúc càng nhanh.

Vệ sĩ không lên tiếng, đem Thời Dư đi đến bên người thiếu niên, cung kính đứng, không có quấy rầy anh ta.

Thời Dư không có khái niệm giai cấp, vì vậy tự nhiên không có thể hiện sự tôn trọng từ trái tim như người vệ sĩ được.

Cô nhàm chán nhìn vào màn hình ảo của thiếu niên, bên kia cũng không bật chế độ riêng tư nên cô có thể nhìn rõ nội dung trên màn hình ảo.

Ô hô!

Đây là một trò chơi chiến đấu cơ giáp, không phải là một trò chơi mô phỏng ba chiều, mà là một trò chơi thủ công. Trò chơi kiểu này đã bị đào thải từ lâu trong thời đại Tinh tế.

Thời Dư xem đến bất giác bị mê hoặc, khi nhân vật trong đó sắp bị đánh gục, cô mới hết kiên nhẫn mà hất tay cậu thiếu niên ra, tự mình ra tay không chút do dự, bắt đầu hướng dẫn.

"Cậu thật sự rất giỏi, những phải như này, như này, nhìn hiểu không, để cho kỹ năng có thời gian hồi lạiở trạng thái tốt nhất, sẽ không lãng phí kỹ năng, mà lại đây. . ."

Người vệ sĩ hoàn toàn sững sờ, anh ta không ngờ Thời Dư lại to gan như vậy, không chỉ dám lén lút nhìn trộm, còn dám hất tay thiếu gia ra.

Điều khiến anh ta sốc hơn nữa là cậu thiếu gia vẫn luôn xấu tính không những không tức giận mà còn hào hứng nói: "Hóa ra là vậy! Tôi chưa bao giờ có thể đạt được sự kết nối hoàn hảo như vậy giữa các kỹ năng..."

Hai cái đầu chụm lại thì thào với nhau, trong khi trước đó còn không hề hay biết nhau.

Người vệ sĩ há hốc miệng hồi lâu mới ngậm lại được, ước chừng mười phút sau, trò chơi kết thúc, Thời Dư không tình nguyện rút tay về, vỗ vai người thiếu niên bên cạnh, nghiêm túc nói: "Cậu vẫn phải luyện tập nhiều đấy!"

Thiếu niên nghiêm túc gật đầu, đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn Thời Dư, cau mày nói: "Cô là ai? Sao lại ở đây?"

Thời Dư: "!"

Người vừa được cô vỗ vai hình như là ông chủ nha.

Thời Dư lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, đang định nói thì cửa phòng khách vang lên tiếng gõ cửa, thiếu niên liếc cô một cái, hất cằm nói: "Vào đi."

Một người ăn mặc như vệ sĩ cũng đi vào, sắc mặt không được tốt lắm, đang định nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, sau đó là tiếng nói chuyện từ ngoài cánh cửa đang mở.

"Biska đâu? Bảo cậu ta ra đây! Tôi muốn xem đứa con ngoài giá thú thấp kém kia có khả năng gì? Dám lấy đồ của tôi hả?"

"Dân nghèo? Làm sao lại có những người thấp kém như vậy ở nơi này? Đứa con ngoài giá thú cũng chỉ là đứa con ngoài giá thú, luôn lẫn lộn những thứ không xứng đáng như vậy!"

Một vật gì đó rơi xuống đất phát ra tiếng va đập, ngay sau đó là tiếng khóc của một cậu bé.

Là Thời Hạ!

Thời Dư không thể tiếp tục xem cuộc vui nữa, sắc mặt cô trầm xuống, ngay lập tức mở cửa đi ra.

Ngoài cửa, Thời Thượng đang ôm Thời Hạ ngã xuống đất, vệ sĩ to như quả đồi đang xách cổ áo Thời Thượng đang có ý định xông vào đánh hắn.

Mà đứng cách đó không xa là một chàng trai trẻ với mái tóc vàng nhạt, đôi mắt xanh lục, còn không ưa nhìn bằng hai anh em Thời Thượng.

Đó là một cậu bé được bao quanh bởi những người đến từ cảng tinh hệ.

Chương 124

Tiêu đề: Ân cứu mạng?

"Ném chúng ra ngoài." Anh ta cau mày xua tay, giọng điệu ghét bỏ giống như nhìn thấy hai người Thời Thượng và Thời Hạ thì nhìn nhiều thêm sẽ bị vấy bẩn bởi thứ ô uế gì đó.

Vệ sĩ của anh ta lập tức thi hành mệnh lệnh, năm ngón tay nắm chặt đang định nhấc Thời Thượng lên thì một con dao lia từ bên cạnh đến, cắt xuyên quần áo, rạch một đường trên cổ tay của hắn, máu phun như thác đổ, trong nháy mắt đã tràn ra bắn tung toé khắp mặt đất.

Sau một giây im lặng ngắn ngủi, tên vệ sĩ kia gào lên như bị chọc tiết lợn. Hắn buông bàn tay đang tóm lấy Thời Thượng ra, loạng choạng lùi lại vài bước, lấy bàn tay lành lặn còn lại bịt vết thương trên cổ tay, dùng sức ấn chặt không cho máu phun ra.

Thời Thượng lúc nãy đã ôm chặt Thời Hạ trong lòng, còn kịp thời bịt lỗ tai cậu bé lại, vừa được thả ra liền lập tức ôm em trai chạy đến bên cạnh Thời Dư, ngoan ngoãn đứng đó.

Lúc này Thời Hạ đã khóc đến mệt lả nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, gắt gao nắm chặt lấy áo của anh trai.

Trong phòng nghỉ không có nhà vệ sinh, Thời Hạ lúc nãy do uống quá nhiều nước, nên Thời Thượng liền đưa cậu ra ngoài đi vệ sinh. Bất quá cũng có chút lo lắng cho Thời Dư, muốn xem xem vì sao lâu như vậy mà cô vẫn không có động tĩnh gì, không ngờ vừa ra ngoài đã đụng phải một đám người tới quấy phá.

Thời Thượng vốn dĩ muốn tránh đi, nhưng không biết đối phương đã khoá cậu làm mục tiêu, lại giống như cố ý tới bắt lỗi cậu, còn lớn tiếng quát mắng.

Thật lòng không có chút thay đổi.

Thấp kém làm cho người ta ngạt thở.

Thời Thượng hơi cúi đầu, cố ý che mặt đi, thấp giọng an ủi Thời Hạ còn đang kinh hãi mà thở hồng hộc.

Thời Dư đứng chắn trước mặt hai đứa trẻ, trong tay vẫn cầm một thanh loan đao, ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi kiếm đang âm thầm đe dọa.

Vệ sĩ vừa nãy còn đang kêu gào, lại bị thiếu niên bên cạnh đá vào đầu gối, hắn khuỵu xuống một cái, lập tức ngậm miệng lại. Cùng lúc đó, những vệ sĩ đang đứng xung quanh thiếu niên lần lượt vây xung quanh anh ta, đứng chắn bảo vệ anh ta ở phía sau với ánh mắt đầy cảnh giác, đồng thời rút súng năng lượng ra chĩa vào mọi người bên ngoài phòng nghỉ.

"Kurt, ngươi thật sự không tiến bộ chút nào. Thân là hoàng tộc lại không có chút tao nhã và kiềm chế nào của hoàng gia, ngươi không được dạy là không được tự tiện đột nhập vào tư gia khi chưa có sự đồng ý của chủ nhân sao."

Biska vừa chơi trò chơi với Thời Dư đang chậm rãi xoa nắn cần cổ bước ra khỏi phòng nghỉ, giọng điệu của anh ta có chút giống với Thời Dư, lười biếng đến nỗi không muốn để ý cái gì dần dần được bộc lộ ra ngoài.

Anh ta đi ra ngoài đứng khoanh tay dựa người vào tường, không sợ người của Kurt sẽ đột nhiên rút súng bắn mình, chỉ nói với giọng điệu khiêu khích: "Quậy tung địa bàn của ta, ngươi có còn muốn toàn vẹn mà ra ngoài không?"

Kurt là kẻ thù không đội trời chung của Biska, chỉ cần hai người xuất hiện cùng một chỗ thì nhất định sẽ có đánh nhau, nhưng không phải họ đánh nhau, mà là chính những vệ sĩ của họ. Hầu như lần nào chạm mặt cũng đều có người chết, những nơi công cộng thường xuyên bị phá hủy, và tài sản riêng dưới tên của hai người này lại không hề ít.

Thời Dư thực sự không ngờ rằng Biska sẽ đứng ra tự chuốc lấy thù hận vào mình. Cô dừng việc lại động tác tiếp theo, cầm loan đao đứng sang một bên và giữ im lặng.

Nếu ai đó đã đứng ra làm kẻ chết thay, tất nhiên cô sẽ rất vui vẻ khi được đứng sau lưng anh ta. Suy cho cùng, cô cũng thật sự không muốn làm lớn chuyện.

Kurt không bị Biska uy hiếp, anh ta nhìn Biska với vẻ ghê tởm, chế nhạo nói: "Ngươi có thể làm được gì ta? Một đứa con hoang không thể lên nổi mặt bàn như ngươi, Khải LợiKhải Lợi chắc chắn không định đón ngươi về đâu, cho nên ngươi chỉ có thể ngạo nghễ trong tinh hệ nhỏ bé này thôi."

Ô hô!

Công tước Khải Lợi? Đứa con hoang?

Biska là con trai ngoài giá thú của công tước Khải Lợi?

Biska thường xuyên bị chọc giận như vậy, đại khái là có quá nhiều chấy cũng không ngứa, anh ta cũng không tức giận, ngược lại cười lạnh nói: "Ngươi là hoàng tử của Đế quốc Caslan, nhưng vì vô tình xúc phạm đến Ariel, ngươi đã bị đuổi khỏi thủ đô, phải mò đến tinh hệ nhỏ bé này, xem ra cả đời sẽ không có hy vọng được quay về đâu. Người cũng chỉ có thể tìm cảm giác tồn tại và kiêu ngạo trước mặt ta, một đứa con hoang không lên được mặt bàn mà thôi."

"Lần này đã cầu xin như nào? Không thành công nên bị hoàng đế đuổi về đúng không? Nên như thế, nếu không hiện tại người nào đó đã được quay lại Thủ đô tinh thể hiện sức mạnh của mình, và phải để ai đó đến thu thập ta nữa chứ." Biska nói, một tay khoanh trước ngực, tay kia sờ cằm, ý giễu cợt gần như bao trùm trong lời nói của anh ta.

Ô hô! Hoàng tử của Đế quốc Caslan?

Sao có nhiều nhân vật lớn như vậy tập trung trong căn phòng nhỏ này thế?

Kurt và Biska đã cấu véo nhau từ lúc gặp mặt, mà mỗi lần gặp là một lần họ giẫm lên nỗi đau của nhau, như bây giờ Biska lại giẫm lên vết thương đẫm máu của Kurt, anh ta còn bóp mạnh khiến máu chảy nhiều hơn.

Chương 125

Tiêu đề: Ân cứu mạng?

Rõ ràng hắn là hoàng tử của Đế quốc Caslan, nhưng lại vì một lời nói đã xúc phạm tới con gái của Công tước Khải Lợi là Ariel trong bữa tiệc mà bị đày đến Tinh hệ Silas. Không sai, chính là lưu đày.

Hoàng tử của Đế quốc Caslan hùng vĩ bị lưu đày!

Nỗi uất ức trong lòng Kurt dâng trào, nhưng dù có tức giận đến đâu, anh ta cũng không còn cách nào khác là phải thu dọn hành lý đến Tinh hệ Silas.

May mắn thay, thế giới bên ngoài không biết lý do thực sự tại sao anh ta đến Tinh hệ Silas, nếu không anh ta sẽ trở thành trò cười của Đế quốc Caslan.

Nỗi đau giấu kín trong lòng, Kurt liền phá phách Tinh hệ Silas một thời gian, ai cũng đi theo khiến trong lòng anh ta cũng được an ủi phần nào.Nhưng đến một ngày, anh ta phát hiện ra có một người không chịu quy phục mình, đó là Biska, đứa con hoang của công tước Khải Lợi.

Như đã biết, Công tước Khải Lợi chỉ có một cô con gái duy nhất là Ariel, ông hết mực cưng chiều cô ta, muốn gì cũng cho.Ban đầu Kurt muốn chung tay với Biska để trả lại nhưng gì anh ta đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Đầu óc không thông minh của anh ta đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp đối phó, không muốn muốn để lại bất cứ thứ bất cứ thứ gì cho Công tước Khải Lợi.

Nhưng khi anh ta nói ra suy nghĩ của mình trước mặt Biska thì lại bị chế nhạo không thương tiếc, còn nói anh ta không biết tự lượng sức, và mối thù hận của hai người đã hình thành từ khi ấy.

Bất kể Biska làm gì, Kurt đều sẽ chống lại anh taanh, sự bất hòa giữa hai người ngày càng lớn, và những người đi theo hai người đều chịu không ít những trận đấu đá khác nhau.

Cách đây một thời gian, cuộc thi cơ giáp mô phỏng bắt đầu và Kurt biết được từ một người bạn rằng Biska muốn có phần thưởng một trăm chiến thắng liên tiếp. Vì vậy anh ta. Vì vậy, anh ta lập tức tìm người chơi chơi thay, định đoạt phần thưởng trước, sau đó sẽ khoe khoang trước mặt Biska.

Ai biết người chơi thay của anh ta đã giành được chín mươi chín trận thắng liên tiếp, chỉ còn một trận nữa là họ sẽ giành được một trăm trận thắng liên tiếp. Nhưng vào lúc này, đột nhiên một Trình Giảo Kim utừ đâu xuất hiện và lấy đi phần thưởngmột trăm trận thắng liên tiếp.

Kurt tức đếntrà chiều cũng không uống, lập tức phái người đi điều tra thân phận của 5408. Còn chưa bắt đầu điều tra thì lại nghe nói Biska cũng đang tìm người đánh thay, và người anh ta điều tới nằm vùng bên Biska đã gửi cho anh ta một tin nhắn, nói rằng 5408 là do Biska thuê đánh thay.

Nếu là người khác lấy đi phần thưởng, Kurt có lẽ sẽ không tức giận như vậy, nhưng vừa vặn lại là người của Biska, anh ta khó có thể nuốt trôi cục tức này, lập tức đá bay trà chiều, trực tiếp xông tới.

Tuy rằng anh ta bới lông tìm vết là không đúng. Cũng không đúng, vừa nãy không có lý do gì, nhưng bây giờ thì có.

Kurt cười toe toét, tạo dáng tư thế hoàng gia tự cho là cao cao tại thượng và nói: "Biska, ngươi quả nhiên là đồ hạ đẳng, mặc kệ y phục lộng lẫy thế nào cũng không che giấu được bản chất của mình, cả ngày chỉ ở cùng hạ đẳng."

"Hai tên tiện dân này đụng vào người của ta, chính là đáng chết!" Kurt hung ác nói, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm Thời Thượng đang cúi đầu ôm Thời Hạ trong tay, hai ba bước đi tới, kiêu ngạo nói: "Biska, đây chỉ là hai đứa tiện dân."

Giọng điệu có chút ý tứ, như thể đang nhấn mạnh điều gì đó, tay con hơi giơ lên, ý định đem Thời Hạ lôi tới.

Trong trận chiến giữa Kurt và Biska, luôn là vệ sĩ chiến đấu với nhau, Kurt biết Biska không dám làm gì hắn, và hắn cũng không dám làm gì Biska.

Kết cục của sự kiêu ngạo quá mức chính là chết không có chỗ chôn.

Thời Dư nhéo cổ tay Kurt, vặn nhẹ tạo thành hình xoắn ốc.Âm thanh lợn bị chọc tiết lại truyền khắp sân huấn luyện.

Biska đang định đứng dậy làm vài chiêu thì sửng sốt, anh ta không ngờ Thời Dư lại kiêu ngạo như vậy, dám công kích cả Kurt.

Bất kể Hoàng đế của Caslan có phải con rối hay không, ông ấy vẫn là Hoàng đế. Kurt, với tư cách là con trai của ông ta, hoàng tử của Đế quốc Caslan, thân phận vẫn có sự khác biệt, tuy rằng Biska đối với hắn khó chịu đã lâu, nhưng hắn chỉ dám khua môi múa mép, không dám thật sự làm.

Mắt thấy Thời Dư không chỉ làm Kurt bị thương mà còn ném hắn xuống đất như ném rác, Biska cau mày.

Không chỉ vậy, sau khi Thời Dư ném xuống đất, còn giẫm lên lưng anh anh, nghịch loan đao trong tay một lúc, lưỡi kiếm rất sắc bén.

Cô thong dong chậm rãi nói: "Hoàng tử Kurt, chẳng lẽ vị hoàng đế hiện tại không dạy cho ngài rằng những kẻ nhặt rác phải biết nghe lời, nếu không một ngày nào đó bị giết cũng không biết chết thế nào ư."

Hai từ "nhặt rác" thực sự rất phù hợp với hoàng đế hiện tại của Đế quốc Caslan.

Biết rằng cuộc đời mình không còn bao lâu nữa, Kain liền muốn nhường lại vị trí hoàng đế của Đế quốc Caslan cho Tư Trạch Nhĩ, nhưng tiếc rằng anh ta đã chậm một bước, Tư Trạch Nhĩ đã cùng hắn đến gặp Chúa. Mà nước không thể một ngày không có vua, vì vậy mà Công tước Khải Lợi lên ngôi.

Chương 126

Tiêu đề: Ân cứu mạng?

Dù sao Công tước Khải Lợi cũng không phải hoàng tộc, dưới sức ép của dư luận nếu không muốn xảy ra nội loạn ở Đế quốc Caslan, ngồi lâu trên ngôi vị hoàng đế là không có khả năng. Do đó, ông ta mới phải chống đỡ đưa một con rối lên, mà Hoàng đế hiện tại hiển nhiên trở thành ngư ông đắc lợi.

Đây là một sự thật được ngầm hiểu, không ai dám nói rõ ràng như vậy.

Đôi mắt của Kurt mở to và các vệ sĩ của anh ta thì chĩa súng năng lượng vào Thời Dư.

Nghe hơi thở hổn hển của người dưới đất, Thời Dư liền vẫy tay với các vệ sĩ của hắn và một nụ cười tươi rói: "Đừng kích động, Hoàng tử Kurt vẫn đang ở dưới chân tôi. Bị mấy người chĩa súng thế này, tôi sợ tay tôi có chút run, chẳng may cầm không nổi con dao mà rơi trúng cổ Hoàng tử Kurt thì tội lắm."

Đó là đe dọa, một lời đe dọa trần trụi.

Mấy tên vệ sĩ của Kurt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào, cuối cùng chuyển hết chú ý về phía Kurt đang bị Thời Dư giẫm trên mặt đất không thể động đậy.

Tay Kurt vẫn còn rất đau, bị Thời Dư dùng tư thế xấu hổ như vậy giẫm lên, lại bị nhiều người như vậy vây xem, trong lòng vô cùng xấu hổ, cả người bắt đầu phát điên.

"Giết cô ta! Mau giết cô ta cho ta!" Kurt điên cuồng hét lên, có thể thấy rằng anh ta không tin Thời Dư dám động thủ.

Các vệ sĩ vẫn cầm súng năng lượng trong tay.Súng năng lượng có uy lực mạnh đến mức một khi bắn trúng cơ thể con người thì thiệt hại vô cùng khôn lường. Kurt giờ là cá nằm trên thớt, không thể di chuyển, một khi họ bắn, không cẩn thận còn có thể bắn trúng người Kurt, một khi anh ta có chuyện gì bất trắc, tất cả các vệ sĩ đều sẽ chết.

Thời Dư huýt sáo, loan đao trong tay rơi xuống với một tiếng keng ngay trước mắt Kurt, lưỡi kiếm sắc bén cắm xuyên qua mặt đất, cách mắt Kurt không đến một centimet, ánh sáng băng giá khiến anh nhắm mắt lại ngay sau khi mở to mắt, kinh hoàng quay đầu lại.

Cô ngồi xổm xuống rút đao ra, nói: "Hoàng tử Kurt, thực xin lỗi, vừa rồi tôi trượt tay, làm cho ngài sợ sao?"

Dù xin lỗi, nhưng trong thanh âm lại không có chút thành ý nào, mọi người ai cũng có thể nghe ra được là cô đang uy hiếp.

"Ngươi muốn làm gì? Ta là hoàng tử của Đế quốc Caslan, nếu ngươi làm hại ta, hoàng gia sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi!"

"Hoàng gia có bỏ qua cho ta hay không cũng khó nói, nhưng bây giờ tôi không nghĩ sẽ thả ngài đâu." Thời Dư tiếp lời và một lần nữa khiến anh ta sợ tới mức xanh cả mặt.

Biska cau mày định nói, nhưng bắt gặp ánh mắt hơi mỉm cười của Thời Dư, liền ngừng nói.

Kurt đã run lên vì sợ hãi, liền lờ mờ nhận ra Thời Dư không phải đang dọa anh ta mà thực sự có ý định lên kế hoạch giết hắn.

Không được, không thể được, làm sao anh có thể chết ở đây được? Anh ta vẫn chưa trở lại Thủ đô tinh, hắn còn muốn nhìn thấy Bệ hạ, hoàng đế tương lai của Đế quốc Caslan, hắn...

Kurt không thể tin được trợn tròn mắt, lại không ngờ bắt gặp một đôi mắt rất quen thuộc khiến hắn kinh ngạc.

"Suriel!" Hắn hét lên mất kiểm soát, thậm chí quên mất tình trạng của mình vào lúc này.

Bàn tay cầm đao của Thời Dư hơi khựng lại, rồi tự nhiên giẫm lên tay Kurt: "Suriel? Gọi ai vậy? Ở đây không có ai có thể cứu ngươi đâu."

Cô đã cải trang cho hai cậu nhóc, tại sao vẫn có người nhận ra? Cô không nhìn Thời Thượng, nếu cô làm vậy, không khác gì lạy ông tôi ở bụi, tự thừa nhận Thời Thượng là Suriel.

Kurt hoàn toàn không nghe lời cô nói, hét lên: "Suriel! cậu chưa chết! Mau cứu tôi! Lúc nhỏ chúng ta từng là những người bạn thân thiết nhất, xin cậu hãy bảo người này bỏ tôi ra!"

Như vớ phải cọng rơm, anh ta khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Thời Thượng, hoàn toàn chắc chắn người ăn mặc bình thường này chính là Suriel.

Thời Thượng không ngờ rằng mình sẽ bị Kurt nhận ra, cậu cụp mắt, ôm lấy Thời Hạ và không nói gì.

Kurt cuối cùng cũng bắt được một cọng rơm cứu mạng, sao có thể buông tay?

"Suriel, đừng giả vờ nữa! Người khác không thể nhận ra cậu, nhưng tôi chắc chắn có thể! Cậu đã quên rồi sao? Lúc đó tôi đã giúp cậu trốn thoát, ai cũng tưởng cậu đã chết, nhưng thật ra tôi đã cứu cậu!"

Ngữ khí của Kurt trở nên kích động, anh ta tựa hồ nhìn thấy ánh sáng cứu rỗi, song Thời Thượng không có động tĩnh, anh ta lại tiếp tục: "Nếu không có tôi, cậu đã sớm chết rồi! Bây giờ cậu chỉ cần cứu tôi! Cậu..."

"Nếu không có ngươi, ta cũng không bị vứt đến Hành tinh Rác." Thời Thượng ngẩng đầu lạnh lùng nói.

Cậu chưa từng thấy qua người nào trơ trẽn như vậy. Khi cậu còn được cha lúc còn sống che chở, ôm Thời Hạ chạy trốn, căn bản định trốn đến nơi an toàn thì bị Kurt bắt được, Kurt giết vệ sĩ xung quanh rồi ném anh em họ vào Hành tinh Rác.

Thời Thượng ôm lấy Thời Hạ đi tới vài bước, để em trai vào trong lòng Thời Dư, và định giật lấy con dao trong tay Thời Dư, nhưng cậu không thể rút ra khỏi tay cô.

Đôi mắt đỏ hoe của Thời Thượng bắt gặp ánh mắt của Thời Dư, không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh đó, cậu ta đột nhiên sững người trong giây lát.

Nhưng Thời Dư đã buông dao, ôm lấy Thời Hạ, nhẹ nhàng dùng tay bịt tai cậu bé lại, chân vẫn giữ nguyên tư thế giẫm lên người Kurt.

Hành động của cô như thế này chắc chắn đã để Thời Thượng quyết định số phận của Kurt.

Cầm đao, cậu ta có cảm giác mình đang nắm giữ sức mạnh, nhưng lại vô cùng trống rỗng.

Nhìn thấy Kurt mở to hai mắt, Thời Thượng trong lòng nhất thời cảm thấy vui mừng. Cậu đã từng rơi vào cảnh tuyệt vọng biết nhường nào, nhưng Kurt lại không chút kiêng dè cười nhạo bên tai. Hôm nay anh ta lấy đâu ra mặt mũi nói tới ân cứu mạng trước mặt cậu?

Thời Thượng nắm chặt hai tay, nghe Kurt kinh hãi cầu xin tha thứ, cánh tay cậu tràn đầy năng lượng.

Mắt thấy dao găm sắc bén chuẩn bị đâm xuống, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đầy hỗn độn, mấy người theo bản năng nhìn ra ngoài đã thấy một đại quân xông vào vây lấytất cả.

Một người đàn ông trong bộ quân phục Đế quốc Caslan từ bên ngoài bước vào.

Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh ta hơi sững sờ trong giây lát, và nhanh chóng phản ứng lại, cau mày, cung kính cúi đầu về phía Thời Dư và những người khác cung kính nói: "Điện hạ, Carl đến muộn!"

Khi nghe thấy điều này, Kurt ngay lập tức lấy hết sức bình sinh hét lên: "Carl! Giết chúng! Giết hết bọn chúng cho ta! Giết đám người dám mạo phạm hoàng thất này ngay!"

Lời này vừa dứt, bầu không khí trong sân huấn luyện lập tức trở nên căng thẳng.

Chương 127

Tiêu đề: Gặp lại bạn thân

Nghe thấy tiếng hét, Carl mới chú ý tới kẻ đang bị Thời Dư đạp trên mặt đất chính là Kurt, lông mày lập tức nhướng lên, nghi ngờ hỏi: "Kurt điện hạ, sao ngài lại ở đây?"

Tuy rằng ngoài miệng gọi điện hạ, nhưng giọng điệu lại không có mấy phần tôn trọng, không chỉ Kurt mà ngay cả những người khác nghe được lời này của ông ta cũng không khỏi nghi ngờ.

Lúc tiến vào, rõ ràng Carl gọi điện hạ, nếu không phải Kurt, vậy thì ông gọi ai là điện hạ?

Tương ứng với cái tên Kurt vừa được kêu lên, Biska nhướng mày, Suriel cũng là một trong những quý tộc thuộc hoàng thất sao? Dường như anh ta chưa từng nghe thấy cái tên này.

"Carl! Ông bị mù sao? Ông không thấy lũ tiện dân này đối xử với tôi như thế nào à? Mau bắt chúng á..."

Kurt chưa kịp nói hết lời thì liền bị loan đao sắc bén đã đâm vào lòng bàn tay, cơn đau dữ dội khiến anh ta kêu lên đầy hoảng sợ, từ lòng bàn tay, từng dòng máu uốn lượn chảy ra ngoài.

"Kurt, nhiều năm như vậy, anh vẫn không có chút tiến bộ chút nào, luôn miệng gọi người khác là tiện dân, anh lấy tư cách gì để được người khác tôn kính đây?" Thời Thượng lạnh giọng, cậu vừa giáo huấn Kurt, vừa đưa tay lên mặt.

Một lúc sau, chiếc mặt nạ trên mặt bị cậu cởi ra, lộ ra dáng vẻ gầy gò sau bao năm thiếu dinh dưỡng , cậu cũng tiện tay giật phăng bộ tóc giả trên đầu.

Mọi chuyện đã thành thế này, ngay cả cái tên Suriel cũng đã bị gọi ra, việc cải trang của cậu ta hiện chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Thời Thượng nhìn về phía Carl đang có chút kích động vì nhìn thấy khuôn mặt thật sự của cậu, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đã lâu không gặp, tướng quân Carl."

Carl đã từng ở dưới trướng cha cậu, cậu đã từng gặp qua.

Cậu không biết Carl làm sao tìm được cậu, có lẽ là do khi ở trên phi thuyền, dáng vẻ của cậu đã bị truyền ra. Dù cậu lớn lên nhưng ngoại hình cũng không có thay đổi bao nhiêu, người đã từng gặp qua có ấn tượng với cậu đều có thể nhận ra rất nhanh, huống hồ gì cậu còn có tóc vàng mắt xanh, là đặc trưng của gia đình hoàng gia của Đế quốc Caslan.

Có người chỉ cần điều tra qua một chút sẽ phát hiện trong hoàng thất Đế quốc Caslan không có hoàng tộc nào giống như cậu, còn nếu đi sâu vào điều tra hơn, thân phận của cậu cũng không phải là bí mật gì.

Vẻ mặt Carl trở nên kích động, không ngừng nói: "Thật sự là ngài! Thật sự là ngài!"

Ông lặp lại bốn từ này nhiều lần, cuối cùng lại nói: "Những năm qua điện hạ đã ở đâu vậy? Tướng quân Lysica đã không ngừng tìm kiếm ngài và tiểu điện hạ! Đã lâu như vậy... Tất cả chúng tôi đều cho là... đều cho là..."

Ông nói câu cuối cùng một cách ngập ngừng, không dám nói ra những gì mình nghĩ trong lòng trong suốt mấy năm qua, nhưng mọi người đều có thể đoán được ông ta muốn nói gì.

Thời Thượng nghe thấy cái tên Lysica thì ngây ngẩn cả người. Lysica là em gái của mẹ cậu, cũng là dì của cậu, bà ấy vẫn luôn đối xử tốt với cậu.

Thời Dư cũng hơi ngạc nhiên, Lysica là một nữ tướng quân rất khó đối phó của đế quốc, hiện còn đang giằng co với Tạ Lập Khâm trong căn cứ Torisaka.

Cô biết thân phận thực sự của hai anh em Thời Thượng, nhưng những người có liên quan đến họ thì cô thật sự không muốn tìm hiểu kỹ làm gì.

Hai người nói chuyện rõ ràng, người xung quanh đều có thể nghe được từng từ một. Kurt đau đến mức không còn sức đâu mà đi để ý những thứ khác, thanh đao còn đang cắm ở lòng bàn tay của anh ta, cho nên anh ta thậm chí còn không dám nhúc nhích, nếu không sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương, làm cho nó đau đớn dữ dội hơn.

Kurt ngất đi.

-

Thời Thượng muốn nói chuyện riêng với Carl một chút, Biska với tư cách là người ngoài cuộc nên đã ngoan ngoãn nhường lại phòng nghỉ của mình. Thấy vậy, Thời Dư liền ôm Thời Hạ quay trở lại phòng khách nơi Thời Tiếu đang chờ bọn họ.

Lúc này cô đang khoanh chân ngồi trên sô pha, lắc lắc ống dinh dưỡng. Không phải cô không muốn ăn bánh ngọt, mà bởi vì rất nhiều người đã lấy bánh ngọt làm dấu hiệu nhận biết cô. Ở đâu thấy Thời Dư, ở đó sẽ thấy con cá mặn là cô đang ăn bánh ngọt. Cô cũng không muốn bại lộ danh tính vào lúc này đâu.

Thời Hạ bắt chước dáng vẻ chờ đợi này của cô, nhìn ống dinh dưỡng cô đang ra sức lắc để chuẩn bị đưa cho cậu mà thầm vui vẻ trong lòng, đối với cậu mà nói, có thể vô tư uống ống dinh dưỡng mà không cần nghĩ ngợi là một chuyện cực kỳ xa xỉ.

Thấy cậu ngoan ngoãn uống ống dinh dưỡng mà không lãng phí một giọt nào, Thời Dư bắt đầu làm công tác sửa tên: "Từ nay về sau, chị tên Nari, dì Thời tên Lina, còn em tên Charlier, hiểu chưa?"

Suriel là tên gốc của Thời Thượng, còn Charlier là tên gốc của Thời Hạ.

Thời Hạ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn dạ một tiếng, sau đó nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vươn ngón tay chỉ vào Thời Dư: "Nari."

Lại chỉ vào Thời Tiếu: "Lina."

Chương 128

Tiêu đề: Gặp lại bạn thân

Cuối cùng chỉ vào chính mình, suy nghĩ một chút mới nói: "Charlier."

Thời Dư ngay lập tức vỗ tay để tuyên dương sự thông minh của cậu bạn nhỏ. Thời Hạ cười rộ lên, lại nghiêm túc nói thêm một lần nữa.

Thời Dư đúng là rất dở trong việc đặt tên, từ Vu Sư đến Nari bây giờ đã tiêu hao gần hết các tế bào não của cô. Hơn nữa tên của đế quốc Caslan cực kỳ khó phát âm, nếu cô không học thuộc lòng thì sẽ không nhớ nổi.

Sau nửa tiếng, Thời Thượng từ bên ngoài trở về, có chút như người mất hồn.

Thời Dư không biết vị tướng quân tên Carl kia đã nói gì với cậu, đắn đo hồi lâu cuối cùng vẫn không hỏi. Cô có thể cảm nhận được, trong lòng Thời Thượng từ đầu đến cuối vẫn canh cánh một điều.

Cậu từ lúc đầu đã do dự về việc từ bỏ thân phận ban đầu để trở thành một người bình thường. Nhưng bây giờ Carl đã tìm tới cửa, Lysica lại đột nhiên xuất hiện, nhất định đã làm trái tim cậu dao động rất lớn. Cuộc sống bình thường và yên ổn không thể tiếp tục được nữa.

Thời Tiếu mắt không thấy nhưng lại rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, đi tới nắm tay Thời Thượng, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Bà đã sống với anh em Thời Thượng 5 6 năm, ba người họ sống nương tựa lẫn nhau, không phải người thân nhưng còn hơn cả máu mủ ruột rà. Đối với Thời Tiếu, Thời Thượng không khác gì đứa con của bà.

Thời Thượng chợt hoàn hồn, lắc đầu, lại nhớ ra Thời Tiếu không nhìn thấy, cậu trầm mặc, suy nghĩ một chút mới nói: "Dì Thời, nếu như con muốn làm một chuyện rất nguy hiểm, dì sẽ ủng hộ con chứ?"

Hai tay cậu đặt trên đầu gối hơi siết chặt, trong lòng tràn ngập lo lắng.

Thời Dư nhướng mày, giả vờ như không nghe thấy gì, tự mình uống ống dinh dưỡng.

Thời Tiếu cũng không hỏi xem chuyện nguy hiểm đó là gì, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nếu con cảm thấy đáng giá, vậy thì làm đi."

Bà vẫn luôn như vậy, không bao giờ áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.

Các cuộc trò chuyện trước đây giữa hai người cũng chỉ ngắn ngủi như vậy, tiếp đó đám người nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.

Trước khi đi, Thời Dư vội vàng sang phòng nghỉ, tìm được Biska, nói thẳng vào vấn đề: "Phí đánh thay của tôi còn chưa thanh toán đâu, xin hỏi khi nào ông chủ sẽ quyết toán tiền công này đây?"

Lúc nói chuyện cô còn cười híp mắt, thấy Biska nhìn sang, còn nói thêm: "Giảm giá cho anh 9,99%, chỉ còn 99,9 vạn thôi."

Nói xong, cô dường như có vẻ hơi đau lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Hay 9,999% thì sao?"

Không đi làm mới không biết đồng tiền quý, thiếu một tinh tệ cô sẽ đau lòng rất lâu, biết thế vừa rồi không để cái mồm đi chơi xa như vậy.

Người vệ sĩ nghe vậy thì sửng sốt, Biska vẫn giữ vai Thời Dư một cách bình tĩnh: "Hay là cô đừng đi theo cái tên... Suriel điện hạ gì đó nữa, đi chơi với tôi thì sao? Tôi có thể chơi game với cô, cô có thể vừa chơi vừa làm vệ sĩ cho tôi, tiền lương gì đó cũng đều dễ nói chuyện"

Anh vệ sĩ hoàn toàn choáng váng.

Thời Dư không ngờ rằng Biska sẽ muốn đục tường nhà Suriel, cô vuốt cằm nghĩ rất lâu, nghiêm túc lắc đầu: "Suriel điện hạ nói sẽ để tôi làm giám đốc tài chính trong tương lai, mức lương hàng năm là 100 triệu, anh định trả cho tôi bao nhiêu?"

Thời Thượng giúp Thời Tiếu đẩy xe ra ngoài, tay kia còn dắt Thời Hạ đi ra, đúng lúc nghe được một câu như vậy, trước trán lập tức dựng lên một dấu chấm hỏi thật lớn.

Cậu nói vậy lúc nào?

Thời Dư nhìn thấy cậu thì gật đầu một cách lịch sự, rồi lại tiếp tục nghiên cứu thảo luận vấn đề tiền lương với Biska.

Biska thắc mắc nói: "Tại sao cậu ta lại thuê cô lại đắt như vậy hả?"

Thời Dư ngay lập tức nhíu mày nói: "Anh xem đi, tôi kiếm được 100 vạn chỉ trong vài giờ. Nếu như mỗi ngày tôi đều kinh doanh nhiều giờ như vậy, có nghĩa là tôi sẽ kiếm được 30 triệu một tháng. Tính tiếp như vậy, anh trả tôi 1 năm 100 triệu là anh hời rồi."

Thời Dư vừa nhìn Biska với ánh mắt "thuê tôi anh hời lắm đó" vừa dùng mu bàn tay vỗ vào ngực anh ta: "Nếu suy nghĩ kĩ rồi thì lúc nào tìm tôi cũng được, tiền lương có thể thương lượng, tôi sẽ xem xét giảm cho anh 9,999%."

Biska: "..."

Cảm ơn cô nha.

Thấy Biska không có ý định thuê mình, Thời Dư thở dài một tiếng, sau khi lấy được số tiền công đánh thuê của mình thì đáng thương theo chân Thời Thượng rời đi.

Nhìn bóng lưng của đám người rời đi, Biska híp mắt lại.

Đế chế Caslan tương lai sợ sẽ không được yên bình.

-

Thời Dư hiện là vệ sĩ của Thời Thượng, về thân phận của cô, Thời Thượng nói cô là người mà ngày đó cha đã cử tới để bảo vệ hai anh em cậu, đã tìm thấy cậu trên Hành tinh Rác và cứu cậu khỏi hành tinh đó.

Có mấy người từ Hành tinh Rác đi ra nên chuyện này cũng không phải là bí mật gì, Carl thậm chí còn không cần đi điều tra, có lẽ là biết được chuyện này từ miệng mấy người ở phi thuyền. Che giấu quá mức sẽ chỉ khiến ông nghi ngờ, còn không bằng ăn ngay nói thật ngay từ đầu.

Về phần Thời Tiếu, cậu nói thẳng đó là ân nhân cứu mạng của mình.

Chương 129

Tiêu đề: Gặp lại bạn thân

Carl rất chu đáo, Thời Thượng cũng không khách sáo, liền nhờ ông sắp xếp cho Thời Tiếu một vị bác sĩ kiểm tra toàn bộ cơ thể cho bà.

Cơ thể của Thời Tiếu bị thương vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa còn không được chữa trị kịp thời, lại phải sống ở Hành tinh Rác nhiều năm như vậy, vì vậy vết thương tích tụ trong cơ thể bà đã thành bệnh mãn tính. Ngoài ra còn có rất nhiều độc tố đã bị bà hấp thu vào trong cơ thể quá lâu, muốn điều trị, thời gian bỏ ra chắc chắn không ngắn.

Thời Thượng và Thời Hạ cũng đã kiểm tra sức khỏe rất kĩ càng, cơ thể Thời Thượng bị nhiễm độc tố lâu hơn Thời Hạ nhiều, còn kết quả kiểm tra sức khỏe của Thời Hạ chỉ là suy dinh dưỡng khiến Thời Dư có hơi ngạc nhiên.

Xem ra sau nhiều năm sống ở Hành tinh Rác, Thời Thượng và Thời Tiếu đã bảo vệ cậu rất tốt. Cũng đúng thôi, nếu không một đứa trẻ vẫn còn trong bọc như cậu cũng sẽ không thể lớn được như vậy.

Khi màn đêm buông xuống, Thời Dư nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cô không tìm được cách liên lạc với anh đẹp trai, cứ tiếp tục như vậy e là không ổn.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô dứt khoát trở mình ngồi dậy, cáu kỉnh vò tóc, muốn suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi huyên náo.

Cô chỉnh trang nhanh nhất có thể rồi mở cửa ra ngoài, nhìn thấy Carl vội vàng dẫn người đi tới, ông thấy Thời Dư ở phía trước thì gật đầu với cô một cái nói: "Một gián điệp từ Đệ Nhất Liên Bang xuất hiện trong tinh hệ Silas, chúng ta phải lập tức di chuyển hai vị điện hạ đến nơi an toàn."

"Gián điệp?" Thời Dư kinh ngạc hỏi: "Ở tinh hệ Silas này thì có gì mà quan trọng, sao có thể có gián điệp?"

Carl nhíu mày, không thật sự muốn trả lời vấn đề của cô, nhưng vì nể mặt Thời Thượng, vẫn kiên nhẫn thuật lại tình hình: "Tạm thời vẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng để đảm bảo an toàn cho điện hạ, tốt nhất vẫn nên chuyển đến trụ sở quân sự càng sớm càng tốt."

Thời Dư biết điều không tiếp tục hỏi, mà quay người đi gõ cửa phòng nghỉ nơi bọn Thời Thượng đang ở.

Khi cô vừa gõ cửa, Thời Thượng đã ôm Thời Hạ ra mở cửa, Thời Tiếu cũng ngồi trên xe lăn đi ra từ một gian phòng khác.

Carl chỉ đơn giản lặp lại những gì ông vừa nói, rồi thúc giục mọi người thu xếp hành lý rời đi cùng bọn họ. Nhưng ông không biết, trong lòng Thời Dư đã âm thầm tính toán mọi thứ.

Thời Dư không biết có đúng là gián điệp của Đệ Nhất Liên Bang đang lẩn trong tinh hệ Silas hay không, nhưng sự cố này dường như vừa vặn cho cô một cơ hội.

Cô không hành động thiếu suy nghĩ mà đi theo Carl đến Bộ Quốc phòng. Cô luôn cảm thấy Carl lo lắng quá mức về anh em Thời Thượng, cứ như sợ người khác đột ngột hãm hại họ vậy.

Kain đã chết cũng không thể sống lại, Hạ Lệ Na vẫn còn ở trên chiến trường vành đai thiên thạch Kalcherry, danh tính của hai anh em Thời Thượng cũng chỉ mới bị bại lộ, tại sao ông ta lại căng thẳng như vậy?

Mấy ngày kế tiếp, Thời Dư nghe không ít tin tức về hoạt động của gián điệp, những người trong tinh hệ Silas lâm vào trạng thái hoảng hốt, chỉ là cho tới bây giờ tên gián điệp kia vẫn chưa bị bắt, cũng không biết là do đối phương quá xảo quyệt, hay là tin tức này từ đầu tới cuối chỉ là tung hỏa mù.

Thời Dư không vội, mỗi ngày cô đều ăn rồi ngủ, sinh hoạt như thường lệ với anh em Thời Thượng và Thời Hạ. Cho đến một ngày, tinh hệ Silas muốn tổ chức yến tiệc buổi tối, muốn mời Thời Thượng tới dự.

Là vệ sĩ của Thời Thượng, tất nhiên Thời Dư phải đi cùng cậu. Còn Thời Hạ và Thời Tiếu thì ở lại Bộ Quốc phòng.

Một lần nữa khoác lên mình bộ lễ phục chỉ thuộc về hoàng thất Đế quốc Caslan, tâm trạng của Thời Thượng rõ ràng có chút phức tạp, trong một tiếng mà đã thất thần đến chục lần.

Bất quá trạng thái của cậu cũng khôi phục lại rất nhanh, sau khi vào yến tiệc cũng có phong thái mà hoàng tộc nên có, cũng không dễ dàng giao lưu với người khác.

Những người đến dự yến tiệc này rất nhiều đều là quý tộc, mọi người đã sớm nghe nói năm đó hai vị điện hạ nhỏ bị mất tích ngoài ý muốn đã được tìm về, hiện đang ở trên tinh hệ Silas.

Ban đầu vẫn có người ôm một bụng nghi ngờ, nhưng khi họ nhìn thấy đặc trưng độc quyền thuộc về dòng dõi hoàng gia Caslan của Thời Thượng, mọi nghi ngờ đều biến thành những câu nịnh nọt.

Thời Thượng đối đãi với mọi người rất kiên nhẫn, cậu không nói quá nhiều, cậu biết mình không phải là một người ngoại giao giỏi, 5 6 năm vắng bóng sẽ khiến cậu không thể thích ứng với thân phận của mình trong khoảng thời gian ngắn.

Sau khi đối phó xong một đám người nữa, đang muốn ngồi nghỉ ngơi một lát thì một người đột nhiên chắn trước mặt cậu.

Đó là Kurt.

Kurt gắt gao nhìn chằm chằm cậu, thấy cậu ngửa đầu lên nhìn, anh tacười lạnh nói: "Suriel, đừng tưởng rằng có Carl bảo vệ thì cậu có thể làm xằng làm bậy, cậu tổn thương tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!"

Vừa nói, anh ta vừa nâng ly rượu đỏ trong tay định đổ lên đầu Thời Thượng, nếu như anh ta thành công, người mất mặt sẽ không phải anh ta, mà là Thời Thượng, người khác sẽ không thông cảm cho cậu, chỉ có những tiếng cười thầm sau lưng không chút kiêng kị.

Thời Dư không hổ là một người vệ sĩ danh xứng với thực, trước lúc anh ta nghiêng hết ly rượu đỏ đổ xuống, cô đã nắm được cổ tay anh ta hất ngược lại, cứ thế, một ly rượu đỏ sóng sánh liền đổ xuống trên đầu Kurt.

Không khí trong phòng tiệc lập tức trở nên im lặng, có lẽ vì không ai nghĩ rằng một vệ sĩ lại dám làm ra chuyện như thế.

Kurt trợn to hai mắt, giận đến cả người run lên, chuẩn bị nổi cơn tam bành thì một âm thanh bất cần đời từ bên cạnh truyền đến: "Kurt điện hạ, anh lúc nào cũng hèn hạ như thế nhỉ?"

Giọng nói này sấn tới rõ ràng để chế giễu.

Là Biska.

Mỗi lần chế giễu Kurt, anh luôn là người tích cực nhất. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro