C 55

Thời Hạ nhỏ giọng oa một tiếng: "Nơi này thật đẹp."

Vì còn nhỏ nên cậu chưa bao giờ che giấu thứ mình thích và không thích, vào lúc Thời Dư muốn hưởng ứng một chút, bên cạnh có một giọng chen vào: "Đúng là đồ quê mùa lớn lên ở bên ngoài, chẳng qua chỉ là hoàng cung mà thôi, không có gì đáng kinh ngạc đâu."

Kurt hếch cằm dẫn đầu một nhóm người ào ào đi tới, xếp hàng thành một hàng dài.

Thời Dư nhướn mày, cô nghĩ vị hoàng tử này ăn chưa đủ giáo huấn nên mới không biết sợ mà nhảy nhót trước mặt cô.

Lần này Biska không có ở đây, đại khái là không người dăm ba câu đã có thể khiến anh ta tức đến đỏ mặt tía tai nên mới huênh hoang như vậy.

"Kurt, sao cậu vẫn như hồi nhỏ, hèn hạ như vậy, không có một chút khí chất của hoàng thất tôn quý." Người nói lời này là Thời Thượng.

Trước khi xảy ra những thay đổi kinh thiên động địa trong cuộc đời mình, Kurt luôn là một cái đuôi nhỏ phía sau cậu. Cậu đi đâu Kurt theo đó, cậu mặc loại quần áo gì, Kurt cũng sẽ mặc y chang.

Đến nỗi cậu không bao giờ nghĩ rằng Kurt, người bằng tuổi mình, lại có thể độc ác đến mức khiến cậu và đứa em trai chưa đầy 1 tuổi của mình bị ném vào hành tinh rác.

Cảm thấy một câu vẫn chưa đủ, Thời Thượng nói tiếp: "Nhiều năm như vậy rồi, gu thẩm mỹ của cậu vẫn không tiến bộ. Cũng đúng, không có người để cho cậu bắt chước, khiếu thẩm mỹ của cậu cũng chỉ có thể dừng lại ở đó mà không khá lên được là bao."

Giọng điệu của cậu rất ôn hòa, nhưng trong mỗi lời nói khắp nơi đều chứa gai nhọn.

Trong nháy mắt gương mặt của Kurt đỏ bừng, anh ta tức giận nói: "Suriel, đừng có mà tự mãn! Cha tôi là Hoàng đế của đế quốc, cha của cậu chỉ sợ là đến tro cốt cũng không giữ được!"

Nói đến đây, anh ta có vẻ hơi đắc ý, hừ nhẹ: "Những gì cậu mặc và dùng bây giờ đều là do cha tôi ban cho, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu làm tôi không vừa lòng, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì cậu có."

Anh ta vênh váo tự đắc.

Thời Thượng không để ý tới anh ta mà mở ra trí não rồi nói: "Cậu vẫn dùng số điện thoại trước đây sao?"

Cậu vẫn sử dụng trí não trước đó và không thay đổi chút nào.

Số điện thoại trước đây cậu sử dụng đã bị hủy bỏ, nhưng sau khi trở lại Thủ Đô Tinh, cậu đã yêu cầu Carl khôi phục lại nó cho mình.

Kurt bị cậu làm cho bối rối, không biết lời này của cậu là có ý gì. Vừa muốn mắng có phải hỏng đầu rồi không thì trí não liền truyền đến một âm thanh nhắc nhở.

Anh ta mở trí não ra xem, những hình ảnh và âm thanh bên trong khiến anh ta phải mở to mắt.

Vì trí não được đặt ở chế độ riêng tư nên những người khác không thể nhìn thấy những gì mà anh ta đang thấy được.

Thời Thượng đóng trí não lại, xoa đầu Thời Hạ một cái rồi đi về phía Kurt, nhưng không phải cậu muốn nói chuyện mà trực tiếp đi qua, còn đụng vào vai của anh ta khiến anh ta loạng choạng trong chốc lát.

Cậu thật sự không làm bất cứ điều gì, mà chỉ ghi lại dáng vẻ và lời nói kiêu ngạo vừa rồi của Kurt, nhân tiện gửi một tin nhắn.

Nếu Kurt còn lỗ mãng tiếp tục khiêu khích, cậu sẽ đăng đoạn video đó lên Tinh Võng.

Quý tộc cho dù được người đời kính trọng đến đâu thì sau khi xem đoạn video này, có lẽ không còn ai có ấn tượng tốt về Kurt được nữa.

Ngay cả khi Kurt là hoàng tử, anh ta cũng sẽ không thể chịu được hậu quả do dư luận gây ra.

Kurt đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Thời Thượng.

Sau khi đứng lên ở yên ở đó một lúc, anh ta nắm chặt tay và thì thầm điều gì đó với những người xung quanh.

Trước đây không thể làm gì bởi trong tay không có ai. Hiện tại anh ta đang ở cung điện của Thủ Đô Tinh, anh ta sẽ mở to mắt theo dõi Thời Thượng, tên ăn mày xuất thân từ hành tinh rác, có thể bước ra khỏi đây như thế nào!

Khi Thời Dư thấy Thời Thượng cuối cùng cũng không nhìn mình với ánh mắt không biết phải làm sao nữa, khóe miệng khẽ cong.

Như vậy mới tốt, quả là một tài năng dễ đào tạo, như vậy mới có thể cạnh tranh cùng với Biska.

Hoàng đế của Đế quốc Caslan là một người đàn ông mới ngoài 30, mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng sắc mặc của ông ta vẫn không được tốt lắm.

Có lẽ là bởi vì ông ta đã ngồi trên ngôi vị hoàng đế này mấy năm nên toát ra loại cảm giác khiến người ta không thoải mái. Ông ta ăn mặc một cách quá hoa mỹ, cằm lúc nào cũng giương lên. Trong mắt lộ ra biểu cảm khiến người ta cảm thấy, đường đường là hoàng đế một nước mà ánh mắt lại giống như một tên trộm lén lút.

Ví dụ như vậy cũng không có vấn đề gì, ông ta cũng không tính là cướp đoạt ngôi vị, chỉ có thể nói là một kẻ đi nhặt rác.

Ông ta thể hiện sự nhiệt tình của mình một cách giả tạo hết lần này tới lần khác nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, chỉ cần tinh ý một chút thì ai cũng có thể nhìn ra ông ta đối với Thời Thượng, chính là muốn đẩy cậu đi.

Một lớn một nhỏ trao nhau một màn chào hỏi giả tạo xong thì Công tước Khải Lợi mới thong thả đến muộn. Nhưng ông ta không tới một mình mà còn mang theo cô con gái xinh đẹp cùng bộ váy công chúa hoa lệ, Ariel.

Chương 140

Tiêu đề: Người đàn ông với đôi cánh bướm dùng thìa gõ nhẹ vào chiếc bánh ngọt

Trông cô có vẻ mệt mỏi, vẻ xinh đẹp cũng vì thế mà giảm đi mấy phần, có thể nhìn ra được cô không mấy tình nguyện nhưng lại không thể không tới.

Cô con gái yêu quý nhất của Công tước Khải Lợi thì sao chứ? Cuối cùng cũng không thể chạy thoát khỏi số phận của cuộc hôn nhân chính trị.

Hoàng đế Đế quốc Caslan vẫn đang mỉm cười khi nhìn thấy Công tước Khải Lợi, nhưng khi thấy Ariel với chiếc váy xinh đẹp bên cạnh thì nụ cười đó hoàn toàn đóng băng.

Nhưng ông ta rất nhanh đã khôi phục lại biểu cảm, nở nụ cười tự cho là ôn nhu nhưng lại không biết là nó xảo trá đến thế nào.

Thời Dư giống như một bảo mẫu chăm sóc Thời Hạ, đem sự tồn tại của mình thu nhỏ đến cực hạn.

Đây là lần đầu tiên ông tước Khải Lợi nhìn thấy Thời Thượng sau khi nghe tin cậu đã trở về Thủ Đô Tinh. Ông ta cười đến xán lạn, thỉnh thoảng nhắc đến cha của Thời Thượng cùng những việc làm năm xưa của cah cậu. Hai người trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn ném hoàng đế đang ngồi sau lưng sang một bên.

Thời Dư len lén liếc nhìn ông ta một cái, thấy sắc mặt ông ta ngày càng âm trầm, trong lòng tặc lưỡi vài cái.

Khó trách Công tước Khải Lợi muốn nâng ông ta lên, cảm xúc cái gì cũng hiện hết lên mặt, bản lĩnh càng không có, đến thời điểm muốn thay đổi liền thay đổi, không khó thu phục.

Câu chuyện về việc quần áo bị dính bẩn trong bữa tiệc có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi. Bộ quần áo Thời Thượng đang mặc bị một người phục vụ vô tình đổ rượu đỏ vào, vậy nên cuộc trò chuyện giữa cậu và Công tước Khải Lợi buộc phải dừng lại.

Làm bẩn quần áo trong một bữa tiệc là vô cùng thất lễ, mặc dù trong bữa tiệc này chỉ có vài người.

Sắc mặt Công tước Khải Lợi trở nên khó coi, Thời Thượng cũng không để ý, còn thay người đó xin tha, sau đó thản nhiên đi về phòng nghỉ thay quần áo.

Không còn Thời Thượng, Công tước Khải Lợi nhìn cậu bé đang ngoan ngoãn ăn, ánh mắt ông ta dừng lại trên Thời Dư một lúc.

Thời Dư cũng không hoảng sợ, bình tĩnh đút cho Thời Hạ, đóng vai một nam bảo mẫu rất tiêu chuẩn.

"Charlier, người bên cạnh cháu là từ đâu tới?" Giọng điệu của Công tước Khải Lợi rất ôn hòa.

Lúc này cậu bé sững sờ ngẩng đầu lên, mấy ngày nay có không ít người gọi cậu là Charlier, cậu cũng đã coi đó là một cái tên khác của mình. Hiện tại nghe được Công tước Khải Lợi gọi mình như vậy, cậu chớp mắt nhìn ông ta hỏi: "Ông ơi, ông nói gì vậy?"

Khuôn mặt của Công tước Khải Lợi chợt cứng đờ trong giây lát.

Ông ta chắc chắn không tính là già, bây giờ cũng chỉ hơn một trăm tuổi, nhìn vẻ ngoài cũng chỉ mới ngoài 30, nhưng ông ta lại để một bộ ria mép tỏ vẻ uy nghiêm hơn.

Thấy ông ta lúc này không nói chuyện, cậu lại hỏi: "Ông ơi?"

Một tiếng gọi như ngày càng thuận miệng hơn, gọi một lầnkhông tính còn gọi lần thứ hai.

Không biết có phải do vẻ đơn thuần của cậu quá đáng yêu hay không, nhưng Ariel, người vẫn luôn ủ rũ từ khi bước vào và không nói một lời nào từ đầu đến cuối, đột nhiên bật cười.

Cô đột nhiên cười phá lên, phá vỡ hoàn toàn bầu không khí kỳ lạ trong đại sảnh.

Có thể cười như vậy mà không bị Công tước Khải Lợi kéo ra ngoài dùng gậy đánh chết, dám chắc cũng chỉ có cô.

Ariel hỏi: "Charlier, ai bảo em gọi ông vậy?"

Thời Hạ nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, cậu thành thật nói: "Là anh Kurt, anh ấy nói, ngoại trừ người em dang tìm kiếm, thì người còn lại là chính là ông."

Lời vừa dứt, cậu cũng cảm thấy khó hiểu, nhìn Công tước Khải Lợi nhíu mày: "Nhưng mà ông đâu có già!"

Sau khi cái tên Kurt xuất hiện, bầu không khí trong sảnh tiệc thậm chí còn trở nên kỳ lạ hơn trước.

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Ariel biến mất, ánh mắt cô lạnh như băng, thậm chí còn cười lạnh nói: "Kurt điện hạ vẫn là trước sau như một, không giữ mồm giữ miệng."

Công tước Khải Lợi ngược lại không để lộ cảm xúc như cô, nhưng gương mặt lạnh lùng đã tiết lộ ra tâm trạng đang không tốt.

Lúc này Hoàng đế của Đế quốc Caslan chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải trước mặt ông ta, Kurt khóc lóc kể lể và nói về Suriel, ông ta sẽ không dễ dàng như vậy mà để anh ta trở về.

Ông ta bây giờ vẫn cần sự giúp đỡ của Công tước Khải Lợi nhưng thằng con ngu ngốc kia lại hết lần này đến lần khác đắc tội với người ta, thật sự quá mức ngu xuẩn.

Hoàng đế Đế quốc Caslan mấp máy môi nói: "Kurt cũng không có ác ý gì, đại khái là..."

Đại khái là gì?

Ông ta thậm chí còn không thể nghĩ ra được cái cớ.

Công tước Khải Lợi mở miệng nói: "Hoàng tử Kurt có vẻ như cần trau dồi kinh nghiệm thực tiễn, hơn nữa việc cuộc sống ổn định có vẻ không thích hợp với ngài ấy lắm, không bằng để ngài ấy đến chiến trường căn cứ Torisaka đi."

"Điện hạ có dòng máu cao quý của hoàng thất, trên chiến trường nhất định có thể chiến thắng được mọi trận chiến."

Ông ta ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ bằng một câu nói đã quyết định tương lai của Kurt.

Một kẻ chỉ biết sống phóng túng, không có bản lĩnh, đến chiến trường chỉ có một con đường chết.

Hoàng đế Đế quốc Caslan làm sao có thể đồng ý? Ông ta đang định lên tiếng, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét.

Tiếng hét này quá đột ngột và sắc bén, giống như muốn xuyên thủng tầng mây dày trên bầu trời.

Mọi người trong sảnh tiệc cau mày.

Cùng lúc đó, có người chạy vào kêu to: "Không ổn rồi! Bệ hạ! Bệ Hạ! Suriel điện hạ bị thương, chảy rất nhiều máu!"

Lời nói của người này không dài, nhưng những gì anh ta nói ra thật sự đáng sợ, mọi người trong sảnh tiệc lập tức đứng dậy, Thời Dư bịt tai Thời Hạ và ôm cậu vào lòng.

Suriel có thể gặp tai nạn ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào, nhưng không thể mắc bất kỳ sai lầm nào trong cung điện này.

Hoàng đế Đế quốc Caslan cả giận nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Nói rõ ràng cho ta!"

Người kia vốn đã kinh hãi, nay bị ông ta quát mắng liền khiến toàn thân run rẩy, người đó liếc nhìn Hoàng đế, chần chừ không nói nên lời.

Trong lòng Hoàng đế đột nhiên có một dự cảm không tốt, lúc này Công tước Khải Lợi nói: "Có chuyện gì? Lại do dự..."

Lời còn chưa dứt, người kia lập tức mở to hai mắt, không chút do dự lập tức nói: "Là Kurt điện hạ! Kurt điện hạ muốn giết Suriel điện hạ!"

Chương 141

Tiêu đề: Máy thu hoạch đầu người

Kurt muốn giết Suriel!

Điều này đã để lại cho mọi người một cú sốc, ai nấy đều ngỡ ngàng khi nghe tin nhưng lại hoàn toàn không gây bất ngờ. Vậy thì lý do là gì?

Kể từ khi Kurt đặt chân tới tinh hệ Sella, hai người đã rất nhiều lần đối chọi gay gắt với nhau. Mặt khác, đã vài lần Kurt đơn phương khiêu khích Thời Thượng - một hành động vô cùng trắng trợn, nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại nên anh ta có động cơ giết người vô cùng rõ ràng nhất.

Đột nhiên sắc mặt của Hoàng đế Đế quốc Caslan trong chốc lát đã trở nên âm trầm đến cực hạn, ông ta lặng lẽ dùng sức siết chặt tay dưới lớp hoàng bào của mình.

Ngu ngốc!

Làm lúc nào không làm? Lại muốn chọn lúc này để động thủ cơ chứ ?

"Thật ngu ngốc!" Có lẽ Hoàng đế đang rất tức giận, nhưng ông không nhận ra rằng chính bản thân mình đã quá đáng với các quân thần như một thói quen vậy.

Nếu không mềm lòng để Kurt từ tinh hệ Sella trở về thì mọi chuyện sẽ không xảy ra nông nỗi này.

Công tước Khải Lợi có chút kinh ngạc, ông ta nheo mắt lại như suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên ông hất tay áo lên, là người đầu tiên ra khỏi đại điện, bước đi dõng dạc đầy oai phong.

Thấy thế Thời Dư đưa Thời Hạ vào vòng tay của Ariel, vội vàng nói: "Làm phiền Ariel tiểu thư giúp tôi trông chừng Charlier."

Không đợi Ariel từ chối, cô quay người và đuổi theo Công tước Khải Lợi ra ngoài.

Hoàng đế Đế quốc Caslan cũng phản ứng lại và vội vã ra ngoài.

Chính vì Công tước Khải Lợi luôn muốn làm giảm đi uy tín của hoàng gia trong lòng dân chúng, nếu tin tức về việc hoàng tử Kurt muốn giết hại Thời Thượng được lan ra ngoài, không chỉ danh tiếng của Kurt sẽ bị hủy hoại mà cả Hoàng đế cũng bị chỉ trích là một người cha thất bại trong việc dạy dỗ con trai mình.

Nếu Thời Thượng mất mạng vì điều này, Công tước Khải Lợi sẽ làm ầm ĩ chuyện này lên. Ông ta sẽ không bao giờ để Công tước Khải Lợi chiếm thế thượng phong!

Ariel ôm lấy Thời Hạ với vẻ mặt ngơ ngác, khi đang không biết mình nên làm gì, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú và nói: "Chị ơi, trông chị thật xinh đẹp."

Ánh mắt của cậu rất đẹp, như làn nước trong veo đầy sự chân thành và ngây ngô, khác hoàn toàn so với những kẻ cố ý nói ra những lời nịnh bợ ngoài kia.

Cậu nói xong, cái đầu nhỏ xấu hổ bỗng cúi xuống một chút, đôi môi còn vụng trộm cười lên vài tiếng khúc khích.

Ariel sững sờ, bỗng nhiên cô nhớ về những kí ức hồi còn nhỏ.

Charlier và Suriel trông rất giống nhau, nhưng Suriel ĩ khi còn nhỏ không nhu thuận, ôn hoà giống như Charlier, cậu ấy sẽ chạy theo phía sau cô một cách điên cuồng. Khi đó tuổi còn nhỏ thích tỏ ra kiêu ngạo, cậu ấy sẽ cùng cô đùa giỡn chơi đùa, nhiều lúc còn cố ý mang cho cô món bánh ngọt mà cô thích.

Ariel mím môi, nghe âm thành ồn ào từ bên ngoài truyền tới, cô ôm Thời Hạ ngồi xuống, nhìn cậu bé trong lòng mình đang tò mò nhìn ra bên ngoài, cô nói chuyện cùng cậu một chút bởi cô muốn thay đổi sự chú ý của cậu.

Trước khi Ariel đến đã được dặn dò là thời khắc nào cũng phải đi theo Thời Hạ, bây giờ trong lòng cảm thấy rất lo lắng, bồn chồn, cô không ngừng nhìn ra bên ngoài thăm dò sự việc, nhưng cũng không dám rời đi.

Là máu, trên mặt đất có rất nhiều máu.

Lông mày của Thời Dư dựng đứng lên, cô không để ý đến đi phía trước mình là Công tước Khải Lợi và Hoàng đế Đế quốc Caslan mà nhanh chóng vượt qua hai người họ để chạy đến phòng nghỉ.

Mọi thứ trong phòng nghỉ trở nên rất hỗn loạn.

Trên mặt đất là một xác chết của hộ vệ bên cạnh Thời Thượng. Còn Thời Thượng hiện tại đang đau đớn che lấy vết thương phía bên hông phải, cậu chật vật cố gắng tựa vào bàn.

Mà lúc này, Kurt đang nắm trong tay một con dao găm định tiến đến thì bị một người hộ vệ khác bắt lấy hai cánh tay giữ lại ở phía sau.

Anh ta liên tiếp giãy giụa mà không để ý tới con dao găm phía trước vì đã đâm phải người nên vẫn còn vương máu. Bởi giãy giụa quá mạnh và liên tiếp mà phát ra tiếng "lạch cạch lạch cạch". Máu ở dao bắn tung tóe trên mặt đất và bắn lên trang phục của anh ta, từ đó lưu lại một đường máu dài.

Có vẻ như anh ta không phát hiện ra là đang có người đến, vừa giãy giụa vừa la hét: "Suriel! Mày chỉ là một tên ăn mày còn dám ở trước mặt tao mà diễu võ giương oai sao? Ai cho mày lá gan đó?"

"Tất cả mọi thứ mày có bây giờ đều là do tao ban cho, mày còn dám mở miệng châm chọc tao? Đã thế hôm nay tao để cho mày đi gặp người cha đã chết của mày!" Kurt nói với giọng điệu đe doạ.

Thời Thượng tựa vào bàn, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn, nghe anh ta nói vậy thì cậu liền lên tiếng: "Kurt, cho dù mày có mắng tao như thế nào cũng được, điều đó không quan trọng, nhưng mày có tư cách gì để nhắc đến cha tao? Bệ hạ có biết mày nói như vậy không?"

Chương 142

Tiêu đề: Máy thu hoạch đầu người

Kurt lại nói: "Không cần lấy cha ra đe dọa tao, tao là đứa con được cha thương yêu nhất, cũng là Hoàng đế tương lai của Đế quốc Caslan, bây giờ tao không giết được mày, nhưng cứ chờ cha..."

"Chờ ta như thế nào?" Hoàng đế Đế quốc Caslan bỗng lên tiếng ngắt lời anh ta, trong ánh mắt là lửa giận cuồn cuộn kéo đến.

Ông ta ngàn vạn lần cũng không thể ngờ Kurt sẽ nói như vậy. Đứa con mà ông ta yêu thương nhất năm lần bảy lượt gây rắc rối, anh ta làm ông ta mất mặt thì thôi đi, lại còn một mực ngấp nghé ý định muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế của ông ta.

Càng nghĩ ông ta không kìm được lửa giận, từ đáy lòng lửa giận mỗi lúc một dâng trào mà hừng hực cháy.

Kurt đột nhiên nghe được tiếng của Hoàng đế, tâm trí bất chợt trở nên trống rỗng.

Anh ta xoay đầu lại liền nhìn thấy có mấy người vừa bước vào. Đối diện với ánh mắt giễu cợt của Thời Dư, động tác của anh ta ngừng lại trong chốc lát. Khi anh ta quay sang, đối diện với ánh mắt của Hoàng đế Đế quốc Caslan thì thoáng giật mình, lảo đảo một bước, suýt thì ngã xuống.

Hoàng đế Đế quốc Caslan thấy anh ta không trả lời, lửa giận trong lòng như bị thêm củi lại cuồn cuộn dâng lên, cháy mỗi lúc một lớn, ông ta lớn tiếng chất vấn: "Sao không trả lời? Chờ ta như thế nào?"

Đây thật sự là một trò hề.

Thời Dư mặc kệ hai cha con bọn họ muốn làm gì, cô nhanh chóng đi đến chỗ Thời Thượng và nhanh chóng kiểm tra vết thương cho anh.

Vết thương không quá nghiêm trọng, bên eo bị dao găm đâm vào tạo thành một lỗ hổng cho nên mới chảy nhiều máu như vậy, cô tiêm cho anh một liều thuốc cầm máu, lại cắt trang phục của anh ra thực hiện thao tác băng bó đơn giản.

Trong khoảng thời gian ngắn này, trò hề vẫn đang tiếp tục diễn ra.

Người hộ vệ đang giữ lấy tay Kurt hiện tại đã buông tay và lặng lẽ tránh sang một bên.

Mà Kurt thì xấu hổ quỳ trước mặt Hoàng đế Đế quốc Caslan, anh ta lắp ba lắp bắp: "Cha, con không có ý đó, con chỉ muốn cảnh cáo Suriel một chút, để cậu ta đừng có kiêu ngạo như vậy, con..."

Chưa nói xong thì anh ta đã bị Hoàng đế Đế quốc Caslan đá cho ngã xuống.

"Ý của con không phải vậy? Ta lại cảm thấy ý nghĩ muốn ta chết, con cũng đã sớm nghĩ tới rồi! Từ khi nào đã bắt đầu lo nghĩ những việc như thế? Hả?" Ông ta chất vấn, ông ta đã quyết định chắn chắn, Kurt đã có suy nghĩ muốn chiếm đoạt ngôi vị của ông ta và phán cho anh ta án tử hình.

Ngôi vị này có được nhưng không phải bằng thực lực của mình khiến ông ta cảm thấy chột dạ.

Ông ta vì muốn nắm được ngôi vị mà đã hao tổn rất nhiều công sức, đến bây giờ còn phải nhìn sắc mặt của Công tước Khải Lợi mà hành động. Vậy mà đứa con vô dụng này đã không giải quyết được vấn đề gì mà còn tính toán âm mưu sau lưng ông ta! Rất tốt! Rất tốt!

Ông ta cười lạnh rồi nói: "Con đúng là con trai ngoan của ta, không bằng hiện tại ta thoái vị để cho con làm Hoàng đế?"

Kurt cũng không biết là ngốc thật hay đang giả ngốc, vốn dĩ còn đang mở miệng cầu xin sự tha thứ, vậy mà khi nghe được câu nói này của ông ta, vẻ mặt trong nháy mắt liền khựng lại.

Hoàng đế của Đế quốc Caslan vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh ta đương nhiên sẽ nhận ra sự thay đổi nhỏ này, lửa giận mà ông ta luôn kiềm chế từ nãy đến giờ lập tức nổ tung.

"Trước đây ta thật sự nên bóp chết ngươi! Sinh ngươi ra có ích lợi gì? Ngươi đúng là phế vật, không xứng đáng làm con trai ta! Lập tức thu dọn đồ đạc cút về tinh hệ Sella, không thì đến tinh hệ Hank, ngươi không được phép quay lại đây cho đến khi ngươi chết!"

Tinh hệ Hank là tinh hệ nghèo nhất của Đế quốc Caslan, nó vốn là một tinh hệ có rất nhiều tài nguyên nhưng sau nhiều năm khai thác, tài nguyên ở nơi đó dần trở nên cạn kiệt, điều đó khiến cho những người dân vốn sinh sống ở tinh hệ Hank muốn rời đi, nên càng khiến cho nơi đó ngày càng trở nên hoang vu.

Ông ta muốn đưa Kurt đến tinh hệ Hank, ông ta tung một cú đá nữa lên người anh ta như thể người đang quỳ trước mặt ông ta không phải là con của mình nữa, mà chỉ là một công cụ để ông ta trút giận.

Hành vi như vậy khiến cho ông ta để lộ ra sự vụng về và thô tục, hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào mà một vị Hoàng đế của một quốc gia nên có.

Trong đại điện không có ai lên tiếng, Công tước Khải Lợi đứng một bên mà không nói lời nào, vẻ mặt thoải mái, hiển nhiên như một khán giả đang xem một màn kịch hay.

Kurt mở to mắt khi nghe được mình sẽ bị đưa đến tinh hệ Hank, lại bị Hoàng đế Đế quốc Caslan đá ngã, bàn tay vừa vặn trượt qua con dao găm đang nằm trên mặt đất. Dao găm cực kỳ sắc bén, bàn tay anh ta chỉ vô tình lướt qua mà đã bị rạch một đường khiến máu chảy tuôn ra.

Sự đau đớn trong lòng bàn tay truyền đến dây thần kinh của Kurt, anh ta theo bản năng nắm lấy chuôi dao găm, trong đầu là vô số những ý nghĩ đang quay cuồng.

Anh ta xong rồi! Anh ta không thể tới tinh hệ Hank! Anh ta là hoàng tử của Đế quốc Caslan, là Hoàng đế tương lai của Đế quốc Caslan, tương lai xán lạn như vậy sao có thể bị tinh hệ Hank nuốt chửng như vậy?

Lại một cú đá nữa, Kurt hai mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt dao găm của anh ta bắt đầu chuyển động.

Chỉ nghe "phốc phốc" hai tiếng, âm thanh của con dao găm cứa vào da thịt vang lên khắp đại điện, âm thanh không lớn nhưng tất cả mọi người có thể nghe rõ mồn một.

Hoàng đế Đế quốc Caslan cảm thấy lồng ngực đau nhói, không tự chủ được mà lảo đảo lui về phía sau, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Scott, người gần như đang dùng hết sức để đâm con dao găm vào tim mình. Ông ta run rẩy cắn môi, nuốt nước bọt cố sức nói ra hai chữ: "Nghịch tử!"

Một giây sau, anh ta càng dùng sức đâm dao găm vào sâu hơn, mũi dao xuyên qua lồng ngực khiến máu thấm đẫm bộ trang phục sang trọng này, máu theo chiều lưỡi dao găm mà từ từ nhỏ xuống đất.

Đứng cách đó không xa, Thời Dư cụp mắt, che lấp kim quang lóe lên trong ánh mắt.

Chương 143

Tiêu đề: Mục tiêu là quân đoàn Tài Quyết!

Hoàng đế của Đế quốc Caslan chết rồi!

Tin tức này đã gây chấn động đến toàn thế giới.

Dường như nỗi sợ hãi đang bao trùm cả bầu không khí, đó là phản ứng đầu tiên của những người nghe được tin tức này, phản ứng thứ hai là những câu hỏi không hồi đáp dành cho vị công tước Khải Lợi rằng: "Cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn mà ra tay hay sao?"

Cũng khó trách bởi tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, bất cứ ai có chút hiểu biết về tình hình quân sự và chính trị hiện tại của Đế quốc Caslan đều biết rằng hoàng đế của Đế quốc này chỉ là con rối của công tước Khải Lợi, hắn mang danh hoàng đế nhưng lại chẳng có chút quyền lực nào cả. Mỗi lần họp quốc hội cũng chỉ làm linh vật mà thôi. Những người như vậy cho dù có ngồi trên ngai vàng cũng chỉ là một kẻ bất tài, vô dụng.

Nhưng khi mọi người biết nguyên nhân thực sự về cái chết của hoàng đế của Đế quốc Caslan, đều im lặng, không biết phải nói gì.

Đây thật sự là một vụ bê bối của hoàng thất! Mọi thứ rắc rối và xấu xa rất khó giải quyết trong êm đẹp.

Kurt đã làm Suriel bị thương, người vừa trở về hoàng tộc đã bị hoàng đế của Đế quốc Caslan khiển trách, vậy mà anh ta lại nổi giận và giết chết chính cha mình. Quả thực con người trong cơn phẫn nộ khó ai có thể kiềm chế được cảm xúc.

Thật là tàn nhẫn tới mức đáng sợ!

Khi đó cũng có ít nhất hơn chục người chứng kiến sự việc, ai cũng nhìn rõ Kurt đã kết thúc cuộc đời của cha mình như thế nào. Mặc dù là vậy nhưng không ai cố tình bôi nhọ Kurt.

Sau khi Kurt giết cha mình, người đã đưa anh ta đến với thế giới này, mang đến cho anh những trải nghiệm về cuộc đời. Thế mà bây giờ đây trên con đường ấy không còn cha bên cạnh nữa.

Trạng thái tinh thần của anh ta đang trên bờ vực sụp đổ, anh ta đau đớn gào lên rằng mình không làm điều đó, nhưng không ai tin.

Mọi người đều đã tận mắt trông thấy anh ta tự tay giết cha mình, lúc này đây kêu oan cũng thật nực cười.

Anh ta bị bắt theo lệnh của công tước Khải Lợi có mặt tại đó, nhưng anh ta suýt nữa đã làm công tước Khải Lợi bị thương, cuối cùng bị đưa đến nhà tù của Thủ Đô tinh, chờ xét xử tại quốc hội Đế quốc Caslan.

Sau khi tin tức được lan truyền, những gì Kurt đã làm trước đây đều bị lục tìm lại.

Anh ta nói chuyện với người khác chỉ cần không theo ý anh ta, một lời không hợp liền ra tay, điều ấy cũng không phải là ngày một ngày hai, người có chút địa vị còn dễ nói, nhận lỗi trước mặt hắn và đưa chút quà cáp, liền có thể chuyện lớn hoá thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì.

Ngược lại, những người bình thường chọc vào anh ta, có người bị hành hạ đến chết, có người bị chơi xấu bằng cách, anh ta sẽ tạo ra các loại tội danh vô cớ để tống họ vào tù, càng có nhiều người sẽ bị anh đày đoạ và coi như rác rưởi...

Càng ngày càng nhiều tin tức được truyền ra ngoài, những mâu thuẫn, xung đột nổi lên trong đế quốc Caslan.

Đúng là dân chúng có lòng kính trọng và trung thành với hoàng gia, nhưng cũng không phải là nô lệ của hoàng gia, hành vi của Kurt hoàn toàn không coi người dân của Đế quốc Caslan là con người, dùng cảm xúc của mình để dễ dàng quyết định sinh mệnh của người khác.Vô cùng tàn nhẫn, sự tàn ác đến mức tận cùng, không gì có thể hơn được nữa.

Thông tin Thời Thượng bị Kurt đâm đã lan truyền ra ngoài không thể giữ bí mật, sau khi cậu trở lại Thủ Đô tinh, cậu đã bị các phương tiện truyền thông chú ý đến, Thời Dư vênh váo đưa cậu ra khỏi cung điện đến bệnh viện, theo cách này, giới truyền thông đã theo dõi và tiếp cận cậu giống như một con cá mập ngửi thấy mùi máu.

Cậu mang dáng vẻ đau thương của mình ra, miêu tả tình huống khi đó bằng giọng điệu khẩn thiết, không hề nói lời nào không hay về hai người họ mà chỉ nói rằng Kurt có thể chỉ là nhất thời quá tức giận mà thôi chứ không phải cố ý.

Cậu đã hạ thấp tối đa vai trò của Đế quốc Caslan trong chuyện này, và câu cuối cùng vô cùng tinh tế đến mức các phương tiện truyền thông đều bắt đầu tưởng tượng ra các tình huống khác nhau ngay lúc đó.

Cứ như vậy, tin tức Kurt bất mãn vì bị hoàng đế khiển trách rồi tức giận mà giết cha được xác nhận, công tước Khải Lợi muốn lợi dụng chuyện này để làm suy yếu uy tín và danh tiếng của hoàng thất thì đã quá muộn.

"Cậu nói đây là ngoài ý muốn hay là cố ý?" Biska đang cầm một ly hồng trà, nhắm mắt thưởng thức.

Trước đây ở Tam Giác Đen, cho dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, anh ta đều học cách đối mặt với nó, sẵn sàng đối diện và làm mọi thứ để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, điều này gần như hoàn toàn trái ngược với Lạc Hạ Từ luôn hài lòng với hoàn cảnh.

Lạc Hạ Từ không thích hồng trà, cậu dựa vào ghế, nhìn bầu trời xanh bao la, nói: "Đương nhiên là có người cố ý."

Chương 144

Tiêu đề: Mục tiêu là quân đoàn Tài Quyết!

Biska có chút kinh ngạc quay lại nhìn cậu ấy, Lạc Hạ Từ cam chịu nghiêng đầu cười nói: "Kurt không phải hung thủ sao? Đó là chuyện ngoài ý muốn sao?"

Diễn tốt thật! Đúng là bộ mặt của kẻ sát nhân.

Biska dần hạ mi mắt xuống, nói nhỏ: "Cậu so với trước kia thật sự thay đổi rất nhiều."

"Chúng tôi đều vậy." Lạc Hà Từ thở dài đáp.

Không ai có thể vĩnh viễn không thay đổi, mọi người đừng nhìn lại quá khứ mà hãy tiến về phía trước, hướng về những điều tốt đẹp đang ở ngay trước mắt.

Biska đặt hồng trà trong tay xuống, đứng dậy mặc áo khoác, nghiêng đầu khẽ nhìn nói: "bà ấy đã đi chín mươi chín bước, giờ đã đến lúc tôi đi bước cuối cùng."

Lạc Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nhíu mày: "Anh..."

Nói trong mơ hồ.

Biska cúi đầu cười: "Tôi mới là sư huynh của cậu, cậu không giúp tôi thì thôi, còn ở đó cả ngày đả kích tôi, Tạ Dữ Nghiên có mị lực lớn như vậy sao? Tại sao các cậu đều về phe của anh ta."

"Tướng quân trẻ tuổi, nguyên soái Liên Bang."

Chỉ trong 8 chữ, lại bao hàm niềm vinh hạnh đặc biệt bất tận trong đó.

"bà ấy không thích phong cách của anh." Lạc Hạ Từ đã có thể học và sử dụng thuần thục cách nói chuyện của Thời Dư.

"Tôi không đủ mạnh sao? Hay là tôi không đủ hấp dẫn?" Biska xoa cằm dõng dạc hỏi.

Anh ta không biết Tạ Dữ Nghiên, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến việc anh ta biết vị nguyên soái của Đệ Nhất Liên Bang kia giống như là thần thoại.

Mạnh mẽ, nhưng không hề mạnh mẽ theo kiểu truyền thống.

Đó là một điều vô cùng khó nói và rất kỳ lạ, Biska nghĩ vậy.

Anh nhìn bầu trời bao la rộng lớn, thế giới này vẫn còn nhiều điều thú vị và những điều mới mẻ cần phải khám phá.

"Là do anh không đẹp." Lạc Hạ Từ nói, như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Biska..

Biska thu hồi suy nghĩ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đây là nguyên nhân kỳ quái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra trước mắt đây??

Lạc Hạ Từ không có ý định giải thích.

Cậu ấy đã không chỉ một lần mà nhiều lần nghe thấy cách xưng hô "anh đẹp trai" của Thời Dư và nhờ cô oấy nên cậu mới có được biệt danh như vậy, không chỉ chấp nhận nó mà còn có thể khiến cho Tạ Dữ Nghiên gọi ra cái tên này, cậu cũng biết làm thế nào để Tạ Dữ Nghiên chấp nhận biệt danh này.

Thấy cậu không có ý định giải thích, Biska đưa tay sờ mũi của mình: "Ừm, anh thừa nhận anh không đẹp trai bằng Tạ Dữ Nghiên, nhưng anh cũng không kém bao nhiêu nhỉ?"

Anh ta do dự, đang cố tìm kiếm sự tán đồng.

Lạc Hạ Từ cho anh ta một ánh mắt 'anh tự biết mà'

Có thể nói là khoảng cách dài vô tận có thể bằng cả một ngân hà.

Nếu như không phải Tạ Dữ Nghiên có thực lực mạnh mẽ cùng với thân phận là một thủ lĩnh đã hoàn toàn áp đảo ngoại hình của anh ta, e rằng tất cả mọi người trong vũ trụ đều sẽ trở thành người hâm mộ của anh ta.

"Vết thương của Suriel điện hạ không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương ngoài da. Tôi đã chữa trị vết thương cho ngài ấy rồi, ba ngày nữa sẽ bình thường trở lại. Tuy nhiên, để vết thương mau lành hơn, cố gắng mấy ngày này đừng chạm vào nước, không được vận động mạnh, tránh làm rách vết thương." Sau khi bác sĩ dặn dò cẩn thận, thì cùng với y tá rời đi.

Thời Dư ngồi ở trên ghế nghịch trí não, cũng không biết đang làm gì.

Thời Thượng mấy lần quay đầu nhìn cũng không thấy cô phản ứng, không nhịn được mà hỏi: "Mọi chuyện sao rồi."

Một đâm của Kurt, không chỉ là hoàng đế của Đế quốc Caslan, mà tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, trong lòng Thời Thượng vẫn có cảm giác gì đó không chân thực, vẫn không thể tin vào mắt mình.

Mọi thứ tiến hành quá thuận lợi.

Trở ngại được coi là lớn nhất trước mắt cũng chỉ như bông hoa bồ công anh, bị gió thổi bay tán loạn tứ phía, không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với cậu nữa.

"Tin tức trên tinh võng vẫn tiếp tục lên men." Thời Dư cũng không nhiều lời, thuận miệng hỏi: "Vết thương của cậu là sao vậy? Tôi nhớ tới trước khi đi đã nhắc nhở cậu, không nên lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, chơi cẩn thận một chút đừng kéo cả bản thân vào những nguy hiểm không đáng có."

Khi gặp Kurt ở cổng cung điện của Đế quốc Caslan, Thời Dư đoán rằng cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua nên đã đặc biệt dặn dò Thời Thượng hãy cẩn thận, nhưng dường như cậu ta đã có kế hoạch khác.

Thời Thượng mím môi, nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình: "Kurt muốn mạng của tôi."

Nhưng lại bị cậu nhìn thấu.

Cậu không đến phòng nghỉ ban đầu thay quần áo mà đổi sang một phòng khác.

Kurt ngu xuẩn và bốc đồng, không hiểu rõ mọi chuyện mà đã lao tới cầm con dao găm tấn công cậu nói thêm vài câu chọc tức anh ta thì mọi chuyện lại đi theo hướng mà cậu đã đoán trước.

Và cậu ta chỉ muốn dạy cho Kurt một bài học, nhân tiện để anh ta rời khỏi Thủ Đô tinh, tránh cho một ngày nào đó anh ta làm tổn thương Thời Tiếu và Thời Tiếu.

Kurt bụng dạ hẹp hòi, sau khi không làm gì được cậu, rất có thể sẽ công kích những người bên cạnh cậu, trước đây hắn đều làm như vậy,

"Cho nên cậu đem tính mạng của mình đặt ở trước mặt anh ta sao? Cậu có biết nếu như xảy ra chuyện gì, người cuối cùng bị đẩy đến vị trí đó hiện tại chính là Thời Hạ hay không? Cậu nhóc năm nay chỉ mới sáu tuổi."

Chương 145

Tiêu đề: Mục tiêu là quân đoàn Tài Quyết!

Vẫn là câu nói đó, trên thực tế, bất luận là vì công tước Khải Lợi hay là Biska đầy tham vọng mà nói, thời điểm này đều là lựa chọn tốt

"Mạng sống của cậu cũng không quan trọng như cậu nghĩ đâu." Ngay cả mạng sống hiện tại cũng không đáng để cho những người nắm giữ quyền lực trong tay quan tâm.

Công tước Khải Lợi sẽ không hài lòng với việc ông ta chỉ là một cận thần có quyền lực trong tay, ông ta khao khát quyền lực đỉnh cao ở đất nước này, và sau cái chết của Kain, ông ta đã được ban cho một cơ hội hiếm có như vậy, điều này cũng sinh ra những tham vọng trong lòng ông ta.

Đế quốc Caslan cũng trở nên hỗn loạn.

Thời Thượng ngây người.

Cậu nhìn Thời Dư, Thời Dư cũng không có ý định giải thích kĩ càng cho cậu. Nếu như ngay cả chút chuyện như vậy mà còn không hiểu được, thì cũng đừng nghĩ nữa, thành thật làm con rối là được, ít nhất có thể giữ lại tính mạng.

Mà cũng không phải, chờ đến thời cơ thích hợp, con rối cũng sẽ bị vứt đi.

Nói đến đây, Thời Dư thu lại trí não và đứng lên, nói đầy ẩn ý: "Chuyện kế tiếp cậu không cần lo lắng, trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn ở trong phủ đi, công tước Khải Lợi thích người biết nghe lời."

"Tại sao cha lại tức giận?" Biska tránh né chuẩn xác các mảnh vỡ bình hoa trên mặt đất, từng bước đi vào trong, những bước chân của anh ta giống như đã được đo từng cm, khoảng cách mỗi bước đều giống hệt nhau.

Công tước Khải Lợi ngẩng cao đầu, đối diện với hai mắt của Biska, có chút sửng sốt.

Biska rất giống hắn thời còn trẻ, nhưng ánh mắt lại giống mẹ của anh, chỉ cần nở nụ cười trên mặt hắn liền nổi lên hai chữ trăng hoa.

"Sao ngươi lại tới đây?" Giọng nói của công tước Khải Lợi không có một chút cảm xúc nào, bất luận người nào đã từng ở cùng với Ariel trước đây, đều có thể thấy được thái độ bây giờ của ông ta vô cùng lạnh nhạt.

Ngay từ đầu Công tước Khải Lợi đã biết mình có một đứa con trai ngoài giá thú ở Tam giác đen, nhưng ông ta chưa bao giờ có ý nhận lại anh ta.

Tất nhiên, suy nghĩ này chỉ tồn tại vào vài năm trước.

Ariel là đứa con gái ông thương yêu nhất, cũng bị ông nuông chiều quá nên khá đơn thuần, cô không thích hợp tham gia vào đấu đá quyền lực.

Mà ông lại cần một người thừa kế, một người có thể kế thừa mọi quyền lực của ông ta.

Biska rất thích hợp.

"Nghe tin tức từ bên ngoài, và nghe được vài lời từ Ariel. Con nghĩ rằng cha đang rất buồn rầu, vừa hay con có một ý tưởng, có lẽ có thể giải quyết được vấn đề của cha. Cha có hứng thú lắng nghe một chút không?"

Lời nói của anh ta chẳng có bao nhiêu chân thành, nhưng chỗ nào anh ta cũng bộc lộ tâm lý của một đứa con ngoài giá thú mới về nhà và muốn được trọng dụng.

Công tước Khải Lợi nheo mắt, dựa ra sau ghế, từ trên nhìn xuống Biska.

Bộ dạng của Biska vẫn là chàng trai trẻ, giữa lông mày có sự cung kính, nhưng cũng lộ bản chất quá trớn, không chịu khép mình vào kỷ luật cùng một chút phù phiếm.

Ông biết Biska có dã tâm.

"Nói đi."

Biska mỉm cười, đáy mắt mang theo một ít tự tin, nói: "Con cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay, đối với cha mà nói là một chuyện tốt."

Anh đang nói thì dừng lại một chút, nhìn thấy ánh mắt của công tước Khải Lợi đặt trên người mình, tiếp tục nói: "Trong hoàng thất nếu như xảy ra chuyện tai tiếng lần đầu, thì nhất định sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.... Hơn nữa sức nhẫn nại của người cũng có giới hạn, muốn phá huỷ chúng trong thời gian ngắn..."

Anh từ từ nói, gằn rõ ràng từng câu chữ.

Phiền não chồng chất trên mi công tước Khải Lợi trong nháy mắt dần dần buông lỏng.

Khi vừa dứt lời, công tước Khải Lợi đã lộ ra sự hài lòng trên gương mặt.

Biska không nói gì nữa, cung kính cúi người chuẩn bị rời khỏi thư phòng.

Công tước Khải Lợi đột nhiên nói: "Con có ấn tượng gì với vệ sĩ bên cạnh Suriel không? Con biết hắn là ai không?"

Biska sững lại một chút, sau đó xoay người nói: "Con nghe Suriel nói, hắn là người mà Norton lưu lại, cũng là hắn mang theo hai anh em rời khỏi hành tinh rác, cũng không tồi."

Hắn đánh giá đúng trọng tâm của sự việc.

Norton?

Đã lâu lắm rồi cái tên này mới lại vang lên bên tai công tước Khải Lợi, và ông suy nghĩ một lúc trước khi nhớ ra Norton trông như thế nào.

Dù là Norton hay là Kain, thì đều là những kẻ phiền phức.

Đáng tiếc là chết sớm.

"Hãy nghĩ cách đuổi hắn đi. Suriel không cần một người có thể kiểm soát suy nghĩ của cậu ta ở bên cạnh, và thậm chí vào một ngày nào đó trong tương lai sẽ gây rắc rối cho chúng ta"

Biska lên tiếng thuận theo.

Anh ta lại một lần nữa bước qua mảnh vỡ trên mặt đất, nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng lại, nhưng khi anh ta đang rời đi dọc theo hành lang dài, đã lướt qua một người đàn ông bí ẩn đang đeo mặt nạ màu bạc.

Anh dừng lại, theo bóng lưng của người đàn ông, cố nheo mắt nhìn.

Không biết có phải do đối phương đã phát hiện ra hay không, bước chân dừng lại, hơi nghiêng mắt.

Thời Dư không biết rằng công tước Khải Lợi đã nhớ cô, cô chạm vào đầu đang tựa vào chân mình, cũng biết là Ariel đưa cậu ấy trở lại, để Card chuẩn bị một món quà cho cô ấy.

Thời Hạ thích nhất là chơi với Thời Dư, hôm nay sau khi cậu ở bên cạnh Thời Thượng một lúc, bụng cậu sôi ục ục, lúc đó cậu mới nhớ đến ước định với Thời Dư.

Chương 146

Tiêu đề: Mục tiêu là quân đoàn Tài Quyết!

Cậu chui ra từ trong chăn của Thời Thượng, đắp chăn cho anh ấy, lúc này mới giống như miếng chè trôi nước, chạy nhanh ra ngoài như một làn khói.

Thời Dư vừa mới nói chuyện với Lạc Hạ Từ xong, thấy Thời Hạ nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt sắc bén, cô nhìn cậu một cách khó hiểu.

Thời Hạ hỏi: "Biểu hiện của em trong hoàng cung hôm nay có tốt không?"

Cũng không nói thẳng ra là mình muốn được thưởng.

Thời Dư chợt hiểu ra, nghĩ đến lúc cô đào hố cho Kurt, đứa trẻ nói chuyện vô phép tắc này, cô lấy một chiếc bánh bánh ngọt nhỏ từ túi không gian ra đưa cho cậu: "Rất thông minh, làm tốt lắm."

Cậu lập tức cầm lấy chiếc bánh ngọt nhỏ bên cạnh cô bắt đầu ăn, miệng hàm hồ nói chuyện.

Thời Dư vỗ đầu cậu và thở dài một chút, nhưng cô không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Hoàng đế của Đế quốc Caslan băng hà tin tức càng ngày càng lan truyền rộng rãi, công tước Khải Lợi an bài tang lễ của ông ta, Thời Thượng tham gia tang lễ, lộ ra vẻ tiều tụy, xơ xác đến thảm hại.

Sau đám tang của ông, câu hỏi ai sẽ thừa kế ngai vàng đã được đặt lên hàng đầu, ngoài Kurt, ông còn có những người con khác, và những người không phải là người thừa kế trong hoàng tộc đang chờ xem ai sẽ trở thành vị hoàng đế tiếp theo của đế quốc Caslan.

Công tước Khải Lợi đã đứng lên và dõng dạc tiến cử Thời Thượng làm hoàng đế mới của đế quốc Caslan.

Những người thuộc phái của của Hạ Lệ Na đương nhiên là không đồng ý.

Suriel là ai? Cậu ta bị ném vào hành tinh rác khi khoảng mười tuổi, ở cùng với những tên tội phạm tồi tệ nhất đế quốc Caslan, trong trường hợp hoàng đế còn có những đứa con khác, cậu ta có tư cách gì để kế thừa ngai vàng?

Lysica đã đấu tranh nhiều lần với Hạ Lệ Na, nếu không phải chỉ là hội nghị qua video, có lẽ 2 người sẽ đánh nhau.

Về phần Thời Thượng, cậu là trung tâm của mâu thuẫn, cậu vẫn ăn uống mỗi ngày, hoặc chơi với Thời Hạ, hoặc cùng Thời Tiếu đi khám bệnh, không quan tâm hướng gió bên ngoài thay đổi như thế nào.

"Cô đi tiền tuyến sao?" Biska nói mà không ngẩng đầu lên trong khi chơi trò điều khiển cơ giáp.

Anh ta đặc biệt thích loại trò chơi này, anh ta dành thời gian mỗi ngày để chơi nó, Lạc Hạ Từ không thể nói chính xác được rằng anh ta có sở thích kỳ lạ gì nữa.

Thời Dư cắn trái cây răng rắc, không xác định hỏi ngược lại: "Để tôi lên tiền tuyến? Không sợ tôi trực tiếp thu quân của các người sao?"

Cộng hòa Tobias là một minh chứng sống. Mặc dù hiện tại đã ký hiệp ước hòa bình với Liên Bang, nhưng tổn thất trong những năm tháng chiến tranh cũng đủ để họ tổn thương căn cốt, chứ đừng nói đến việc bồi thường cho Liên Bang.

Và nguồn tài nguyên của Lẫm Đông tinh mà họ dày công trao đổi cũng gần như cạn kiệt, có lẽ Tây Tạp Na đang hối hận tới phát điên. Tuy nhiên, Liên Bang đã yêu cầu họ lựa chọn, và chính họ đã từ bỏ căn cứ Brooks và chọn Lẫm Đông tinh.

Biska táo bạo nói: "Tùy tiện chơi, nếu như có thể chơi chết Tây Tạp Na hoặc là Hạ Lệ Na, vậy thì càng tốt."

Tình hình ở Đế chế Caslan càng hỗn loạn thì càng tốt cho anh ta.

"Nếu anh không quan tâm, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa. Tính mạng của Suriel tạm thời đặt vào tay anh, nếu có chuyện gì, tôi sẽ quay lại tính sổ với anh." Cô uy hiếp.

"Nhìn không ra, cô lại quan tâm hai người bọn họ như vậy." Sau khi trò chơi kết thúc, Biska ngẩng đầu lên.

"Nói như thế nào cũng có thể coi là ân nhân của tôi, không thể quan tâm chút hay sao?" Không ai biết lời nói ra từ trong miệng cô là thật hay giả, Biska vẫn luôn tin ba phần mà thôi.

"Khi nào thì chúng ta đi?" Anh không thèm tranh cãi nhiều với Thời Dư.

"Bất cứ lúc nào." Cô nóng lòng muốn rời khỏi đế quốc Caslan.

Cô không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, như thể tính mạng của hoàng đế đế quốc Caslan là cố ý tặng cho cô.

Bây giờ, công tước Khải Lợi đã đứng bên cạnh Thời Thượng, trừ khi Hạ Lệ Na có thể giết công tước Khải Lợi, nếu không thì việc Thời Thượng đảm nhận vị trí này chỉ là vấn đề về thời gian.

Biska đứng dậy vươn vai, vỗ vai Thời Dư: "Nếu như cô không muốn ở lại lLiên Bang, tôi sẽ thuê cô làm vệ sĩ riêng của tôi, tiền lương hàng năm là 100 triệu tinh tệ, bao gồm đồ ăn, thức uống, và nơi trú ẩn..."

Anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Đợi anh nói đến khi miệng lưỡi đắng khô, Thời Dư nghiêng đầu nhìn anh ta: "Giá đã tăng, anh thuê không nổi."

Biska: "?"

Thời Dư dang rộng hai tay bước lên ban công, lưng quay về phía sau, vừa ngã xuống vừa nháy mắt với Biska: "Tạm biệt, công tước tương lai của đế quốc Caslan."

Vào lúc đó, ánh nắng chiều bao phủ trên người cô, Biska khẽ mở mắt và tiến lên một bước, nhưng đột nhiên dừng lại.

Anh ta thả lỏng mặt, lại cúi đầu cười.

Không ai biết anh ta đang cười cái gì.

Chương 147

Tiêu đề: Mục tiêu là quân đoàn Tài Quyết!

"Muốn đi sao?" Lạc Hạ Từ cam chịu, hai tay ôm ngực dựa vào mép bồn hoa, vẫn luôn chứng kiến cô trêu ghẹo người khác.

Bước chân Thời Dư hơi dừng lại, từng bước nhỏ đi tới bên cạnh cậu, bắt chước bộ dáng của cậu, dựa vào bồn hoa, giả bộ thâm trầm nói: "Đã đến lúc trở về."

Lạc Hạ Từ không nói gì thêm mà đưa ra một thứ.

Thời Dư cúi đầu, nhìn thấy trong tay thứ gì đó, đồng tử co lại: "Cậu tìm thứ này từ đâu ra?"

Thứ mà Lạc Hạ Từ cầm trong tay là một chiếc mặt nạ màu bạc.

"Biska mua, anh ta nói rằng một người đeo mặt nạ giống hệt chiếc mặt nạ này đã xuất hiện trong dinh thự của công tước Khải Lợi và đến phòng làm việc của anh ta." Lạc Hà Từ giải thích.

Vào lúc đó, đầu óc Thời Dư trở nên quay cuồng, lẩm bẩm: "Tại sao anh ấy lại ở đây?"

Lạc Hạ Từ cho rằng cô đang hỏi cậu, lắc đầu nói: "Mình không biết."

Họ luôn nghi ngờ rằng người đàn ông đeo mặt nạ bạc là thành viên của Liên Bang, nhưng họ không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào.

Thời Dư cầm lấy mặt nạ, nhìn hoàng hôn dần buông xuống, mặt trời vừa rồi vẫn còn ánh vàng, bây giờ nó đã đỏ đến mức như là chảy máu.

Cô đột nhiên có một dự cảm vô cùng lo lắng, cảm giác này...

Ngày hôm sau, Thời Thượng nhận được tin nhắn từ Lysica , yêu cầu cậu để Thời Dư đến Căn cứ Torisaka, thái độ của Lysica rất kiên quyết, cậu không thể tìm cớ từ chối.

Thời Dư đã thu dọn đồ đạc của mình, cô dựa vào cửa, nhìn Thời Thượng đã mất hồn vía sau khi nhận được tin nhắn từ Lysica , huýt sáo nói: "Cậu thực sự coi tôi là bố mẹ cậu sao? Cái vẻ mặt gì vậy?"

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Cậu luôn biết rằng Thời Dư không thể ở bên cạnh cậu mãi mãi, nhưng cậu không ngờ sự chia ly lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức cậu không kịp phản ứng.

Cậu cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng khô khan nói một câu: "Dì Tiếu phải làm sao bây giờ?"

Sự coi trọng của Thời Dư đối với Thời Tiếu, cậu thấy rõ vô cùng.

"Trước để dì ấy ở bên cạnh cậu đi, sau này tôi sẽ đến đón dì ấy."

Thời Tiếu không thích hợp để rời khỏi Đế quốc Caslan vào lúc này, nếu không cô sẽ bị nghi ngờ.

Điều này khiến Thời Dư vô cùng bất lực.

Thời Thượng cứng ngắc gật đầu, hứa hẹn: "Tôi sẽ bảo vệ dì ấy thật tốt."

Cậu đã thay đổi, lại giống như không thay đổi.

Thời Dư đi tới, vỗ vào vai cậu: "Hy vọng cậu sẽ làm tốt, lần sau gặp lại."

Nói xong, cô cầm lấy túi không gian rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Những gì cô nên làm đã làm xong, phần còn lại là Biska và Lạc Hạ Từ bày trò bịp bợm, hai người này có thể tạo ra đủ loại trò chơi.

Có lẽ không bao lâu nữa công tước Khải Lợi sẽ thua trên tay hai người bọn họ.

Mắt thấy tàu con thoi hóa thành một tia sáng biến mất trên bầu trời, Thời Thượng cúi đầu thở dài.

Chuyện xảy ra mấy tháng nay khiến cậu như đang ở trong giấc mơ, những chuyện từng khiến cậu lo lắng đã không còn xa vời nữa, trong lòng cậu không chút nào vui vẻ, ngược lại còn lo lắng nhiều hơn, những chuyện nặng nề dường như tích lũy ngày qua ngày càng nhiều.

Cậu đang ở một đầu kia của cán cân, mỗi bước đi đều khó khăn, điều duy nhất cậu có thể làm là duy trì sự cân bằng này, cậu không thể để ý nó nữa.

Mái tóc vàng nhạt của Lysica được buộc sau đầu, bà ấy là một người phụ nữ có năng lực xuất chúng, nếu không thì đã không thể giằng co với Tạ Lập Khâm nắm giữ chiến trường tại căn cứ Torisaka lâu như vậy.

Trong khoảng thời gian này, cuộc chiến giữa Đệ nhất Liên Bang và đế quốc Caslan sẽ có kẻ thắng người thua.

Thời Dư là bị chỉ đích danh mời tới, bản thân lại có thực lực, không bị ném vào nơi xó xỉnh nhưng cũng không được coi trọng.

Cô chỉ liếc nhìn Lysica từ xa, nữ tướng mạnh mẽ này dường như không có ý định gặp cô.

Thời Dư có thể phần nào đoán được suy nghĩ của bà ấy.

Những người có năng lực luôn tự tin hơn vào bản thân, mặc dù Lysica thuộc phe của công tước Khải Lợi, nhưng bà ấy không phải hoàn toàn là cấp dưới.

bà ấy sẽ làm việc cho công tước Khải Lợi, nhưng không thể phục tùng ông ta hoàn toàn, theo cách nhìn của cô, Thời Dư chỉ là một vệ sĩ tầm thường, cho dù cô có làm ảnh hưởng đến hai anh em Suriel ở giai đoạn này, nhưng với sự xuất hiện ngày càng nhiều những người xung quanh, ảnh hưởng sẽ dần bị suy yếu.

Cũng chỉ là một vệ sĩ thôi.

Đây là kết luận cuối cùng của bà ấy, vì vậy bà ấy cũng không định gặp Thời Dư, bởi vì nó chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Thời Dư càng ước gì mình sẽ không phải gặp bà ấy.

Thời Dư đang toàn tâm toàn ý nghĩ về việc quay trở lại Đệ nhất Liên Bang, nhưng họ đã thâm nhập vào nội bộ của kẻ thù, rời khỏi Đế quốc Caslan dễ dàng như vậy có vẻ khá thuận lợi, hơn nữa cô còn phải tính đến chuyện bây giờ ba người đang ở trong trung tâm vũng nước đục của đế quốc Caslan.

Nếu muốn rời đi, cô chỉ có thể giả chết.

Trong khi ăn bữa sáng, Thời Dư đang suy nghĩ xem nên làm gì để tạo cho Lysica một bất ngờ lớn, thì đột nhiên cô nghe thấy ai đó ở bên cạnh đang nhỏ giọng thảo luận.

Chương 148

Tiêu đề: Mục tiêu là quân đoàn Tài Quyết!

"Quân đội hậu cần đã điều động, không biết còn có động tĩnh gì lớn nữa không?" Kiểu thảo luận này không ít, Thời Dư mỗi ngày đều có thể nghe được vài câu.

Cô đột ngột đến đây, hơn nữa không thể hiện thực lực ra ngoài, bà ấy vẫn đang trong tình trạng bị xa lánh.

Cô tiếp tục vểnh tai lên lắng nghe, người nói kết thúc chủ đề mà không hề nhắc đến.

"Không phải tướng quân luôn muốn chiếm lại căn cứ Torisaka sao? Có lẽ bà ấy đang chuẩn bị cho việc này." Có người lặp lại lời của hắn.

"Vì căn cứ Torisaka đã bị Đệ nhất Liên Bang cướp đi, có khi nào tướng quân không muốn lấy lại căn cứ Torisaka? Nhưng sau một thời gian dài, chúng ta thậm chí không thể đến gần căn cứ Torisaka." Người vừa nói thở dài một chút.

"Tôi nói cho cậu biết, chiến đấu lâu như vậy, vẫn chưa có người chiếm lại căn cứ Torisaka. Không bằng trực tiếp phá hủy pháo đài, miễn cho Đệ nhất Liên Bang được hời."

Lập tức, có người nhíu mày, phản bác lại: "Căn cứ Torisaka có không ít người của chúng ta, tại sao lại huỷ?"

"Hơn nữa, cậu không biết năng lực phòng ngự của căn cứ, Đệ Nhất Liên Bang đã triển khai quang thuẫn Gray tại căn cứ Torisaka, lại thêm hạm đội của bọn họ bảo vệ, chúng ta đến cả tới gần cũng không được."

Nếu nó dễ bị phá hủy như vậy thì cuộc chiến ở căn cứ Torisaka đã không kéo dài lâu như vậy.

"Quang thuẫn Gray cũng không phải không có điểm yếu không phải sao? Đây là thứ đã được nghiên cứu hơn mười năm về trước và có thể có cách để phá vỡ nó ở trong nước."

Thời Dư nghĩ về nhóm người của cộng hòa Tobias xuất hiện trên Thủ Đô tinh, họ cầm vũ khí có thể phân hủy quang thuẫn Gray trong tay.

Nghĩ đến đây, nét mặt cô nhăn lại.

Những người đó có thể phát triển một loại vũ khí có thể phân rã quang thuẫn Gray, đế quốc Caslan cũng có thể nghiên cứu nó, chẳng lẽ chiến dịch này thật sự muốn cùng nhau đánh sập căn cứ Torisaka sao?

Vừa nói chuyện, hai người cùng nhau đi lên lầu, thảo luận xem hiện tại có biện pháp nào phá vỡ khả năng phòng ngự của quang thuẫn Gray không.

Thời Dư ăn miếng cuối cùng của bữa sáng và rời khỏi nhà ăn.

Ở một mức độ nào đó, việc điều chuyển quân hậu cần thường xuyên phản ánh rằng Lysica sẽ có một bước tiến lớn vào lần tới, nhưng trước khi mệnh lệnh được đưa ra, không ai biết bà ấy có ý tưởng gì trong đầu.

Thời Dư vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên có một thông báo trong kênh đội.

Cô nhanh chóng đến điểm tập kết, đội trưởng của cô cũng không giải thích gì, trực tiếp ra lệnh cho mọi người sang chiến hạm khác.

Mười phút sau, mọi người đã tập hợp xong, chiến hạm lập tức thực hiện một cú nhảy không gian.

Đây là muốn đi đâu?

Không chỉ Thời Dư bối rối mà tất cả những người không nhận được mệnh lệnh chính xác cũng đầy nghi ngờ như cô.

Các nhiệm vụ chiến đấu chưa được công bố cho đến khi chiến hạm kết thúc bước nhảy không gian.

Khoảng một ngày sau, toàn bộ chiến hạm vang lên báo động tập hợp mà không báo trước.

Mệnh lệnh nhiệm vụ lần này cuối cùng đã được phát ra, mà vào lúc này, Thời Dư đã biết, mục tiêu bước nhảy không gian của chiến hạm giữa các vì sao chính là Leichel Phá Tinh Đai!

Lysica xuất hiện trước mặt mọi người, tuyên bố mục tiêu của cuộc chiến này!

Ám sát quân đoàn Tài Quyết!

Thời Dư gần như mất bình tĩnh, nhưng may mắn thay, cô đã kịp thời kiểm soát biểu cảm của mình.

Sau khi quân đoàn Tài Quyết chiếm được căn cứ Torisaka , nó chưa bao giờ tham gia vào cuộc chiến với đế quốc Caslan, nó sẽ xuất hiện trong Leichel Phá Tinh Đai, và đó cũng là vì Liberia, đã biến mất một trăm năm!

Lysica thực sự rất mưu mô, có lẽ Tạ Lập Khâm không bao giờ ngờ rằng bà ấy sẽ lặng lẽ rời khỏi chiến trường căn cứ Torisaka và đến Leichel Phá Tinh Đai.

Căn cứ Torisaka đã bị anh đẹp trai lấy đi khỏi Lysica, và bà ấy luôn nghĩ về điều đó, nhưng trước đó, anh đẹp trai đã được phong là nguyên soái và đóng quân tại pháo đài Lirvia, Lysica không có cơ hội lấy lại căn cứ Torisaka từ tay anh ấy.

Bây giờ anh ấy xuất hiện ở Leichel Phá Tinh Đai, Lysica không thể chịu đựng được nữa!

Thời Dư rất nhanh khôi phục trạng thái.

Chiến lược của Lysica quả thực là bất ngờ, nhưng nếu có thể bất ngờ hạ gục quân đoàn Tài Quyết, thì quân đoàn Tài Quyết sẽ không còn khiến cho người khác vừa nghe tin đã sợ mất mật nữa.

Bên cạnh đó, việc hạ gục quân đoàn Tài Quyết chỉ với những người này của Lysica này chẳng khác gì ảo tưởng.

Nhưng rất nhanh, lại có một tin tức truyền đến, khiến Thời Dư suýt chút nữa mất bình tĩnh.

Hạ Lệ Na cũng dẫn đầu hạm đội đến Leichel Phá Tinh Đai.

Silica và Hạ Lệ Na, hai người phụ nữ có thể chèn ép nhau mà không cần nói chuyện trực tiếp, lúc này đã đi đến thống nhất, ngồi cùng bàn hội nghị, thảo luận về cách bố trí trận chiến tiếp theo liên tục vài giờ mà không hề ngại ngùng.

Hết đơn vị chiến đấu này đến đơn vị khác bắt đầu hoạt động, sau khi Hạ Lệ Na gặp Lysica, bà ấy đã sớm quay trở lại hạm đội của mình, rồi biến mất trong vũ trụ bao la, không ai biết hạm đội do bà ấy dẫn đầu đang thực hiện nhiệm vụ gì.

Cảm giác khẩn trương trong lòng Thời Dư ngày càng rõ ràng, lúc này, cô nghĩ đến chiếc mặt nạ mà Lạc Hạ Từ cho cô.

Người đàn ông đeo mặt nạ bạc xuất hiện trong dinh thự của công tước Khải Lợi.

Anh ta muốn làm gì.

Muốn ra tay với anh đẹp trai lần nữa sao?

Cho nên không tiếc hợp tác với đế quốc Caslan?

Chương 149

Tiêu đề: Cậu có muốn nghe câu chuyện của tôi không? Vật thí nghiệm mang số hiệu K-I-006?

"Gần đây tâm trạng của cậu có vẻ tốt nhỉ?" Lan Lạc cắn một miếng bánh bánh ngọt nhỏ, giọng nói hơi mơ hồ.

Anh ấy cũng cột tóc đuôi ngựa màu đen tuyền, bộ tóc giả là loại tốt, có thể đung đưa khi anh ấy nói.

Tạ Dữ Nghiên đang tập trung vào việc xem tinh đồ và phớt lờ anh ta.

Lan Lạc cũng không thèm để ý, nuốt một ngụm bánh ngọt nhỏ, nói toạc ra nguyên nhân anh có tâm trạng tốt: "Có tin tức gì về con cá mặn đó à?"

"Khi nào thì cô ấy trở lại?" Lan Lạc lại hỏi, dường như đã xác định được chuyện này, sau đó kéo bộ tóc giả trên đầu xuống.

Mang theo thứ này thật phiền phức.

Tạ Dữ Nghiên vẫn im lặng không nói chuyện, Leichel Phá Tinh Đai trên tinh đồ có chút không đúng lắm.

Mấy tháng trước, anh chạy tới Leichel Phá Tinh Đai, biết được Lợi Bỉ Tạp Á mất tích lại xuất hiện, lập tức dẫn hạm đội đi tới Lợi Bỉ Tạp Á, dọc đường gặp phải được không ít trùng tộc, trong lòng anh đã mơ hồ dự đoán được điều không tốt.

Quân đoàn Tài Quyết cả một đường tàn sát đám trùng tộc, trùng tộc suýt chút nữa đã chết hết, đám thằn lằn đá cũng nhao nhao trốn đi, dọc đường anh cũng ghi lại những thay đổi trên tinh đồ của Leichel Phá Tinh Đai

Sau khi đến Lợi Bỉ Tạp Á, một hạm đội bí ẩn bắt đầu ném bom Lợi Bỉ Tạp Á.

Sau khi cơ giáp của Thời Dư bị lỗ đen nuốt chửng, hạm đội đã nhìn thấy quân đoàn Tài Quyết, nhiều người trong hạm đội mượn địa hình phức tạp của Leichel Phá Tinh Đai để bỏ chạy, người không chạy mất thì mở hệ thống tự nổ của phi thuyền, một người sống cũng không còn.

Tạ Dữ Nghiên suy nghĩ, năm ngón tay gõ nhẹ trên gối.

Đã lâu như vậy mà anh vẫn không rời khỏi Leichel Phá Tinh Đai, trừ việc tìm kiếm tung tích của Thời Dư, còn có một nguyên nhân khác.

Đột nhiên, một tin nhắn khẩn cấp được gửi đến trí não của anh.

"Nguyên soái! Tôi vừa phát hiện một chiếc máy bay trinh sát không xác định, rất có thể đó là lực lượng trinh sát của đế quốc Caslan!"

Tạ Dữ Nghiên căng thẳng, vươn tay gõ vài lần trên màn hình ảo, tất cả những hình ảnh vừa phát hiện được đều hiện lên trên trí não của anh.

Anh nhanh chóng xem xét, ra lệnh: "Thông báo cho tất cả các chỉ huy của hạm đội tập trung tại phòng chỉ huy chung trong ba phút nữa."

Lan Lạc thấy anh đi ra ngoài, lập tức đứng lên nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ Dữ Nghiên gật đầu: "Cậu đi tới phòng chiến đấu trước chờ mệnh lệnh đi."

Lan Lạc gật đầu, đi theo anh ra ngoài, hai người tách ra ở một ngã rẽ.

Lan Lạc tiếp tục đi về phía trước, anh nhìn dải ngân hà dài vô tận bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, đang định đi về phía trước, nhưng đột nhiên dừng lại, cứng ngắc quay đầu.

Tại giao điểm của Dải Ngân hà, một con bướm màu vàng bạc nhẹ nhàng dang rộng đôi cánh của mình, mảnh vàng vụn rơi xuống từ đôi cánh khi nó bay lượn.

Cùng lúc đó, túi không gian bên hông Tạ Dữ Nghiên khẽ run lên.

Dưới bầu trời đêm đen kịt, sao lốm đốm cả khung trời, ánh sáng của trạm vũ trụ vĩnh viễn giống như một ngọn đèn rực rỡ.

Lục Đông Ngôn nhìn lên bầu trời, nhưng anh ấy không biết mình đang nhìn gì. Đã vài tháng trôi qua kể từ khi có quân đoàn xuất hiện và bị tiêu diệt ở Lợi Bỉ Tạp Á.

Vào thời điểm đó, cậu, Phong Hiểu và những người khác được Lục Tây Vọng đưa ra khỏi Lợi Bỉ Tạp Á, Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm ở lại quân đoàn Tài Quyết, còn anh được Lục Tây Vọng đưa trở lại Thủ đô tinh.

Cậu đã không đi đâu trong vài tháng qua mà chỉ ở trong nhà, thường xuyên trong trạng thái ngẩn người, mỗi lần ngẩn người thì đều phải mất vài giờ.

Cậu đã từng hỏi Lục Tây Vọng mình là ai, nhưng không bao giờ nhận được câu trả lời.

'Cộc cộc cộc' tiếng gõ cửa phòng cậu vang lên.

Người máy gia đình đi vào, nhẹ giọng nói: "Đông Ngôn, tiên sinh đã trở về."

Lục Đông Ngôn vừa nghe, lập tức đứng lên.

Mấy tháng nay số lần anh gặp được Lục Tây Vọng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà có gặp cũng không nói chuyện với nhau. Cậu có thể cảm giác được Lục Tây Vọng đang cố ý tránh né cậu, nhưng không hạn chế cậu trò chuyện với người khác.

Cậu vội vàng đứng dậy, chiếc ghế bị ngã xuống đất, cậu cũng không thèm dựng lại ghế, sải bước đi ra khỏi phòng, cuối cùng cũng đợi được Lục Tây Vọng về nhà, cậu cũng không muốn trì hoãn nữa.

Sau khi bước ra khỏi cửa, Lục Đông Ngôn mới nhận ra rằng mình có chút lạ lẫm đối với căn nhà lớn này.

Rõ ràng cậu đã sống ở đây nhiều năm, nhưng bây giờ không biết vì sao, cảm giác trống rỗng không ngừng ăn mòn ý thức của cậu.

Cậu lắc đầu, bước nhanh về phía thư phòng của Lục Tây Vọng.

Cậu ta biết mật khẩu của cửa thư phòng, hơn nữa cậu đã đến đây không chỉ một lần, Lục Tây Vọng chưa bao giờ đề phòng cậu ta về chuyện này, nhìn thấy cánh cửa mở ra, trong lòng Lục Đông Ngôn lại cảm thấy luống cuống.

Cậu đã đợi ngày này mấy tháng rồi, nhưng không biết vì sao khi nó đến, cậu lại không dám tiến lên.

Cửa phòng làm việc hoàn toàn mở ra, nhưng người anh đang tìm lại không nhìn thấy, Lục Đông Ngôn nhìn khắp căn phòng, nhìn tới nhìn lui mấy lần vẫn không thấy hình bóng của Lục Tây Vọng.

Không có ở thư phòng sao?

Cậu vò tóc, đang định quay người đi thì ánh mắt cậu đột nhiên quét qua bàn làm việc của Lục Tây Vọng rồi dừng lại.

Có thêm một tấm ảnh.

Lại nói, cậu đã từng đến thư phòng này không chỉ một lần, hơn nữa cậu còn giúp Lục Tây Vọng thu dọn bàn làm việc, nếu cậu nhớ không lầm, lần trước cậu đến, trên bàn chỉ có một bức ảnh của cậu và Lục Tây Vọng.

Ma xui quỷ khiến Lục Đông Ngôn đi tới. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro