C 6
Những người khác cũng chậm chạp phản ứng lại học theo Thời Dư bắn về phía lỗ đen nhưng súng năng lượng lại không hề gây tổn hại đến xúc tu kia, còn mụn mủ trên xúc tu sau khi bị súng năng lượng bắn trúng cũng to lên như vừa được ăn no.
Ánh mắt Lâm Tạ lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức xoay người sang nói với thanh niên bên cạnh: "Thẩm Hàm, cậu dẫn theo một nhóm người đi trước dẫn đường cho dân tị nạn tới địa điểm đã được chỉ định, tôi ở lại phía sau hỗ trợ!"
"Từ giờ mọi chuyện đều do cậu quyết định, chỉ cần đảm bảo tất cả mọi người đều rời đi một cách an toàn!" Thẩm Hàm là cánh tay phải đắc lực của Lậm Tạ, trong khoảng thời gian ở khu tị nạn này, tất cả kế hoạch là do hai người cùng nhau đưa ra.
Thẩm Hàm trong chớp mắt đã hiểu quyết định của Lâm Tạ, cậu biết bây giờ không phải lúc do dự, cậu cắn răng nhìn về phía đám người đóng quân tại Hải Lam tinh nói: "Mọi người đi theo tôi!"
Thời Dư nhìn những xúc tu đang không ngừng vặn vẹo, nắm chặt chiếc nhẫn cơ giáp trong tay.
Cô biết rõ, nếu mấy người Lâm Tạ ở lại đây thì cơ hội sống sót vô cùng nhỏ. Nhưng cô thì khác.
"Cô còn đứng ngẩn người ở đấy làm cái gì?" Lâm Tạ thấy Thời Dư còn đứng yên một chỗ, không nhịn được quát lên.
"Em có thể ở lại chiến đấu!" Thời Dư ngẩng đầu nhìn anh ta với ánh mắt kiên định.
Mặc dù cô không biết rõ nguồn gốc của【 Chiến Thần 】, nhưng cô đã tiếp xúc với cơ giáp trong nhiều ngày như vậy nên cô hiểu rất rõ sự chênh lệch to lớn giữa cơ giáp cấp A và 【 Chiến Thần 】, nếu như cô ở lại và điều khiển【 Chiến Thần 】ngăn cản trùng tộc......
"Cút ngay cho tôi! Chỗ mà Hải Lam Tinh đóng quân này không vô dụng đến mức cần một người chưa đủ tuổi trưởng thành như cô ở lại hỗ trợ!" Lâm Tạ kéo tay Thời Dư đem cô giao cho Phong Hiểu.
"Các ngươi đều phải đi, không một ai được ở lại!"
Một số người lộ ra ánh mắt không phục, Lâm Tạ vừa định nổi giận thì Lạc Hạ Từ đang đứng ở một bên tiến lên nói: "Trong vòng mười phút, cái lỗ hổng này sẽ mở rộng ra thành một cái lỗ có đường kính một mét, trong vòng năm phút sẽ mở rộng thêm mười mét, sau một giờ lỗ hổng vừa đủ để cho một con quái vật lớn như bọ ngựa xanh chui qua."
Lúc này không ai rảnh để ý xem tại sao anh ta lại biết quy luật mở ra của lỗ hổng, Lâm Tạ cố gắng kiềm chế lửa giận, gật đầu một cái, vỗ vỗ bờ vai của anh ta rồi nói với anh ta một tiếng đi.
Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn cắn răng, một người kéo Thời Dư một người đỡ Cố Tiền Khiêm vội vàng rời đi.
Chương 42
Mọi người không ai chú ý đến Lâm Tạ dường như cảm nhận được chuyện gì đó sắp xảy ra, không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Vì di chuyển bằng xe bay nên tốc độ đi đường rất nhanh, nháy mắt đã cách xa khu tị nạn, mấy người Thời Dư chia ra mỗi người ở trên một cái xe bay khác nhau, xe bay vừa lái đi không lâu, cô nghe được tiếng động lớn từ sau lưng truyền đến.
Thời Dư nhắm mắt ổn định lại tâm trạng phức tạp của mình, chiếc nhẫn cơ giáp trên ngón trỏ lóe lên một tia sáng màu xanh nhạt như đang cảm nhận được tâm tình của cô.
Tốc độ mở rộng của lỗ hổng còn nhanh hơn so với suy đoán của Lạc Hạ Từ, còn cái xúc tu đầy mụn nhọt màu đỏ vươn ra đầu tiên không biết vì sao lại rụt trở về.
Lâm Tạ còn đang nhíu mày quan sát thì một loại trùng tộc giống như con giun đột nhiên chui ra từ trong lỗ hổng, nó dùng tốc độ cực nhanh quất ngã mấy chiếc cơ giáp không kịp phản ứng.
Toàn thân con giun đều ướt sũng, bên ngoài cơ thể còn có đủ các loại ống hút khác nhau, khi màn hình điều khiển của cơ giáp hiện rõ hình ảnh của nó, Lâm Tạ thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng màu đen bám bên ngoài cơ thể nó.
Con giun lập tức quấn lấy một chiếc cơ giáp, nó sử dụng sức lực to lớn bẻ chiếc cơ giáp đó ra làm hai nửa, chiến sĩ trong khoang điều khiển chịu tổn thương rất lớn về tinh thần lực, anh ta kêu lên một tiếng rồi ngất đi.
Lâm Tạ cầm chắc thanh đao trong tay, không chút do dự chém về phía con giun, nó lập tức bị cắt thành hai nửa, chất lỏng màu đen từ trong người nó bắn ra nhưng con giun đó vẫn không chết, nó vặn vẹo trên mặt đất, vết thương lành lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, ban đầu chỉ có một con bây giờ đột nhiên biến thành hai con.
Đúng lúc này, những con giun khác lại tiếp tục chui ra từ lỗ hổng, áp lực của mọi người đột nhiên tăng lên, nhưng vẫn chỉ còn cách chém con giun thành hai nửa rồi nhìn trơ mắt nhìn vết thương của bọn chúng lành lại và biến ra hai con giun hoàn chỉnh.
Trán của Lâm Tạ đã lấm tấm mồ hôi, phần lớn cơ giáp của chỗ trú quân mà Hải Lam tinh điều khiển đều là cấp A, những con giun này tuy năng lực chiến đấu không cao nhưng sức lực lại rất mạnh, một khi bị bọn chúng quấn lấy, cơ giáp cũng sẽ bị sức mạnh to lớn của chúng bẻ gãy thành hai mảnh.
Nếu không muốn bị quấn lấy thì chỉ có thể cắt con giun thành nhiều đoạn, nhưng càng cắt thì chúng phân ra càng nhiều, toàn bộ không gian đều chỉ còn lại những con giun đáng ghét.
Rất nhanh, Lâm Tạ phát hiện ra nếu cắt nhỏ con giun đến một mức nhất định thì chúng không thể phân chia được nữa, cũng không có năng lực chiến đấu, chỉ có thể nằm giãy dụa trên mặt đất khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Tất cả cơ giáp đều cầm đao điên cuồng cắt con giun, nhưng mà lỗ hổng vẫn không ngừng mở rộng ra, ngoài những con giun này còn có những trùng tộc khác chui ra từ lỗ hổng.
Một con đỉa đen vung những xúc tu kinh tởm mở ra hàm răng nhọn điên cuồng lao tới, cũng không quan tâm đến những con giun kia kinh tởm thế nào, nó ăn toàn bộ chúng trong một phát cắn bằng những chiếc răng sắc nhọn.
Từ hàm răng trắng của chúng những chất lỏng màu trắng đen đan xen chảy xuống, khiến cho người từng trải như Lâm Tạ cũng suýt chút nữa thì nôn ra.
Anh ta không dám buông lỏng cảnh giác, liên tục chỉ huy trú quân phòng thủ và hỗ trợ, ưu điểm lớn nhất của Hải Lam tinh trú quân chính là bọn họ là quân nhân, họ biết cách phối hợp với đồng đội, cho dù chỉ là cơ giáp cấp A thì dưới sự phối hợp ăn ý với đồng đội cũng có thể phát huy năng lực của cấp A siêu cấp.
Trong trận chiến, các cơ giáp không ngừng bị phá hủy, khu tị nạn cũng biến thành một vùng đất hoang tàn, mà lỗ đen kia vẫn đang không ngừng mở rộng.
Lâm Tạ nhìn đội ngũ xe bay mới bay được không xa trên màn hình mô phỏng, cắn răng hét lớn một tiếng, cầm thanh đao lao vào đám đỉa đen.
Anh ta cảm thấy may mắn vì trùng tộc chui ra từ lỗ hổng không có con nào có năng lực vượt qua cấp A, nếu không cho dù là anh ta ở đây thì cũng không thể kéo dài được mấy phút.
Thời gian dần trôi qua, Lâm Tạ cảm nhận được tinh thần lực của mình đang không ngừng tiêu hao, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, xung quanh không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết của đồng đội, anh ta chỉ biết mình phải cùng đạo và né tránh đòn tấn công của chúng.
Đến khi anh ta nhìn thấy một cái chân đầy lông đang chui ra từ lỗ hổng, Lâm Tạ nhếch mép cười chua xót.
Anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện mình không chết ở tiền tuyến, mà lại chết ở trong tay đám quái vật đáng kinh tởm này.
Lâm Tạ lại hét lớn một tiếng, điều khiển cơ giáp bắn ra tất cả đạn pháo có được, mặc dù cơ giáp đã rất suy yếu nhưng vẫn điên cuồng tấn công về phía con bạch tuộc nhện đang chui ra từ lỗ hổng.
Con đỉa đen nhân lúc anh ta sơ hở dùng xúc tu lo lớn đánh bay cơ giáp khiến nó đập mạnh vào một tòa nhà.
Trong khoang điều khiển, Lâm Tạ phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân đau đớn kịch liệt và đầu nhói lên giống như bị một đống kim đâm vào không ngừng mài mòn ý chí của anh ta.
Anh ta nhìn thấy bạch tuộc nhện chui ra từ lỗ hổng, mỗi một bước chân giẫm trên mặt đất, là một đám trùng tộc bị nó giẫm nát, chúng gào thét vặn vẹo nhưng vẫn không thể chống cự lại được.
Anh ta trơ mắt mình con bạch tuộc nhện đi tới trước mặt mình, vung chân trước đánh về phía khoang điều khiển.
Nhưng ngay lúc này, một tia laser từ đằng xa bắn trúng cái chân trước đang vung lên của bạch tuộc nhện, phát bắn này làm cho nó đứt một cái chân.
Lâm Tạ đang kinh ngạc mở to mắt nhìn hình ảnh trước mắt thì nghe được âm thanh kiêu ngạo của một cô gái truyền ra từ kênh công cộng.
"Cái thứ xấu xí kia, ai cho phép mày giơ chân lên? Nằm xuống cho ta!"
Cơ giáp màu lam bạc từ đằng xa bay đến, cô gái thu hồi lại khẩu súng bắn tỉa rồi lấy kiếm ánh sáng từ trong cơ giáp ra tấn công về phía nó.
Chương 43
Điều khiển [Chiến Thần] đúng là tốt hơn nhiều so với điều khiển cơ giáp quân sự cấp A, cả thể lực lẫn tinh thần lực của Thời Dư đều được thả lỏng, mặc dù thân hình của cơ giáp khá nhỏ nhắn, dễ dàng né tránh mấy đòn tấn công nhưng sau khi bị đánh trúng hai lần, bên ngoài cơ giáp cũng không còn lành lặn nữa.
Thời Dư nghĩ rằng chỉ cần là chiến đấu trực tiếp thì cô hoàn toàn có thể tránh khỏi sự tấn công của đỉa đen và giun đất.
Nhưng khi Thời Dư nắm lấy thanh kiếm ánh sáng chém về phía nó thì liền phát hiện ra con bạch tuộc này hoàn toàn khác với con bạch tuộc cô giết lần trước.
Nếu xét về khả năng phòng thủ và sức chiến đấu thì con bạch tuộc này mạnh hơn con kia, trên bụng của nó còn có hai vết đỏ và răng nanh sắc nhọn cũng dày đặc hơn.
Để trả thù, Thời Dư tiến lên đánh gãy một cái chân của nó, khiến cho con nhện bạch tuộc tức điên lên, vì bị đau nó vừa gầm vừa lao về phía Thời Dư.
Con nhện khổng lồ dùng chân phá nát rất nhiều toà nhà, tạo ra trên mặt đất rất nhiều hố lớn, những con đỉa đen và giun đất cuộn trên mặt đất cũng không thoát khỏi số phận bị nghiền nát.
Thời Dư lấy lại bình tĩnh, nhảy lên lưng của con nhện bạch tuộc, cô cầm thanh kiếm trong tay liên tục tấn công về phía nó.
Con nhện bạch tuộc cũng không phải loài ăn chay, nó nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, nghiêng người né tránh những đòn tấn công trí mạng. Nhưng vẫn bị Thời Dư chặt đứt một cái chân bên hông.
Nó gầm lên một tiếng, hai chân bị gãy khiến nó đau đớn đến mức đứng không vững, hàm răng sắc nhọn trên bụng nghiến chặt phát ra những tiếng rên rỉ.
Nó hoàn toàn đã bị chọc giận.
Nó không ngờ được rằng người trước mặt nó không dễ xử lý như nó tưởng tượng thậm chí người đó còn khiến nó bị thương nặng nề.
Nó không ngừng nghiến chặt hai hàm răng vào nhau như đang muốn truyền đạt một thông tin nào đó. Ngay sau đó một con bạch tuộc khác chui ra từ cái hố đen trên mặt đất.
Khá lắm! Con bạch tuộc này có đến ba vết đỏ trên bụng và cơ thể của nó thậm chí còn lớn hơn.
Cái lỗ tròn không đủ lớn nên khi con bạch tuộc lao ra ngoài từng sợi thép trên người nó rơi xuống một vài sợi còn rơi trúng người giun đất và đỉa đen, bọn chúng hoảng hoạn chạy trốn.
Thời Dư trong lòng cảm thấy sợ hãi, cô lập tức rút lui. Ngay khi cô vừa rời khỏi chỗ đó thì con bạch tuộc khổng lồ vươn mấy cái chân của mình đập mạnh vào chỗ cô vừa đứng tạo thành một cái hố đen to lớn trên mặt đất.
Con nhện bạch tuộc còn lợi hại hơn cả con lúc nãy, Thời Dư cảm thấy da đầu mình có chút tê dại, cô mím môi tập trung toàn bộ tinh thần để chiến đấu.
Lúc này con bạch tuộc nhỏ vừa kéo lê cái chân của nó lại gần con bạch tuộc lớn vừa phát ra những tiếng động không ngừng. Từ những tiếng nghiến răng ấy dường như Thời Dư nghe ra được lời tố cáo của nó.
Thời Dư không quan tâm việc Trùng tộc có hiểu mình nói hay không, cô mở mic chế nhạo: "Đây gọi là không đánh thắng người khác nên quay sang mách người lớn sao? Ngươi có bản lĩnh thì tới đây, ta sẽ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ."
Dứt lời, cô dùng tay khác lấy ra kiếm ánh sáng, sau lưng cơ giáp cũng xuất hiện đôi cánh ảo như lúc cô chiến đấu với gà mái già.
Đôi cánh ảo khẽ rung lên [Chiến Thần] lập tức biến mất tại chỗ.
Hai con nhện bạch tuộc không nhìn thấy mục tiêu liền quay đầu tìm kiếm, vừa tìm vừa nghiến chặt hai hàm răng sắc nhọn.
Cùng lúc đó, Thời Dư từ trên trời lao xuống chỗ của bọn chúng với tốc độ cực kì nhanh khiến người ta trở tay không kịp.
Bản năng của hai con nhện bạch tuộc giúp chúng dự đoán được nguy hiểm, con bạch tuộc lớn phản ứng nhanh hơn hẳn, nó tránh được một đòn chí mạng.
Khi thấy con quái vật né được đòn tấn công Thời Dư liền nghĩ rằng "Kẻ gian không ra đi với bàn tay trắng", tiếp đó cô liền điều khiển cơ giáp vung kiếm về phía con bạch tuộc nhỏ.
Tốc độ phản ứng của con bạch tuộc nhỏ không nhanh bằng con bạch tuộc lớn hơn nữa nó lại bị mất đi hai cái chân khiến cho tốc độ di chuyển của nó chậm đi rõ rệt, mỗi bước đi còn có chút loạng choạng. Khi cảm nhận được nguy hiểm nó muốn bỏ chạy nhưng lại không thể di chuyển nhanh chóng vì hai cái chân đã bị mất. Thời Dư nhân cơ hội liền cầm kiếm ánh sáng cắt ngang bụng nó.
Con bạch tuộc nhỏ gầm rú điên cuồng, giãy giụa trên mặt đất một cách đau đớn, sáu cái chân của nó vùng vẫy khiến cho mặt đất đã bị tàn phá bởi trận chiến nay lại hứng chịu thêm một lần phá hủy nữa.
Con bạch tuộc nhỏ có giãy giụa thế nào cũng vô ích, bởi vì kiếm ánh sáng của cô đã chém nó thành hai nửa, vết thương dọc theo bên hông kéo dài đến bụng.
Chương 44
Chất lỏng màu xanh lục từ miệng vết thương văng tung toé xuống đất, Thời Dư không đành lòng để [Chiến Thần] bị một thứ kinh tởm như vậy dính vào nên nhanh chóng tránh đi chỗ khác, kiếm ánh sáng trong tay vừa thu lại thì chất lỏng màu xanh lục trên cây cũng rơi ào ào xuống đất.
Thời Dư lại mang kiếm ánh sáng ra và biến nó thành một chùm tia bạc khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, con nhện bạch tuộc lớn gầm lên một tiếng rồi tấn công về phía Thời Dư. Tốc độ của nó nhanh hơn khiến Thời Dư không kịp tránh, mấy chân trước đầy lông của nó đâm về phía eo và bụng của [Chiến Thần] một tiếng loảng xoảng vang lên.
Mặc dù bề mặt bên ngoài của [Chiến Thần] vẫn chưa có tổn thương gì quá lớn nhưng tinh thần lực của Thời Dư đã chịu một sự đả kích lớn.
Cảm giác đau đớn trong người giống như như bị kim châm, Thời Dư rút kiếm ánh sáng chém về phía chân nhện bằng tốc độ nhanh nhất, tiếp đó đá vào đầu con nhện rồi nhảy ra xa.
Trong khoang lái, khóe miệng Thời Dư rỉ ra một vệt máu, đầu đau nhức không ngừng, trong đầu không ngừng vang lên những tiếng vo ve.
Thời Dư không ngờ sức tấn công của con bạch tuộc lớn lại mạnh đến thế, cho dù khả năng phòng thủ của [Chiến Thần] rất mạnh nhưng vẫn khiến cho tinh thần lực của cô bị tổn thương.
Sau khi đánh trượt một đòn, con bạch tuộc lớn nhận thấy không thể tiếp tục tấn công nữa, nó liền lập tức lùi về phía con bạch tuộc nhỏ giơ hai chân trước đầy lông chạm vào cơ thể không còn sức sống vì bị kiếm ánh sáng chém đứt làm đôi của con nhỏ.
Nó đá con bạch tuộc nhỏ hai lần nhưng con bạch tuộc nhỏ vẫn không có phản ứng.
Dường như nó ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, nó gầm lên một tiếng rồi tức giận lao về phía Thời Dư.
Tiếng gầm này vang đến tận chân trời, Thời Dư biết rằng lần này mình đã làm con nhện bạch tuộc lớn thật sự tức giận, nếu không nhanh chóng giải quyết nó thì cô sẽ bị nó xử lý.
Cô lau đi vết máu trên khóe miệng đồng thời cầm chắc kiếm ánh sáng trong tay lao về phía trước. Lúc hai bên chuẩn bị đối đầu trực tiếp với nhau thì đôi cánh ảo phía sau [Chiến Thần] khẽ rung lên, [Chiến Thần] nhảy lên giẫm trên lưng con nhện bạch tuộc lớn khiến nó lảo đảo một lúc và để lộ ra vết đỏ trên bụng.
Đúng lúc đó một viên đạn từ xa bay đến bắn thẳng vào phần bụng mềm của con bạch tuộc.
Viên đạn đi xuyên vào trong cơ thể con nhện bạch tuộc lớn, và phóng điện vào trong người nó , một âm thanh răng rắc vang lên con nhện bạch tuộc đã trở nên cứng đờ vì dòng điện khổng lồ.
Trên môi Thời Dư nở một nụ cười, đồng thời cầm chắc thanh kiếm dồn hết sức lực chém vào hông trái của con nhện tám chân.
Cô tiếp tục nói to: "Ngu ngốc, ngươi nghĩ ta sẽ chiến đấu một mình với ngươi sao, ta còn có đồng đội đấy."
Không biết con nhện bạch tuộc lớn có hiểu lời cô nói hay không chỉ thấy nó điên cuồng vùng vẫy tám chân nhưng chẳng có tác dụng.
Thắt lưng và bụng của nó đã bị kiếm ánh sáng chém trúng, cơ thể to lớn của nó run rẩy rồi rầm một tiếng ngã xuống khiến cho chất lỏng màu xanh lục bắn tung tóe trên nền đất.
Tuy đã giết được hai con bạch tuộc nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc, những con giun đất và đỉa đen thấy hai con bạch tuộc đã chết thì nhao nhao chạy tới kéo lê tấm thân gớm ghiếc của chúng chạy trốn nhưng tất cả đều bị Thời Dư dùng kiếm ánh sáng chém chết.
Thời Dư tiếp tục điều khiển cơ giáp lấy đi mạng sống của những con giun đất và đỉa đen chui ra từ hố đen.
Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu cũng đã chạy đến, hai người họ nhanh chóng kiểm tra sự sống con người trong cơ giáp, chỉ cần người bên trong còn có dầu hiệu của sự sống thì đều được đưa đến nơi chưa bị Trùng tộc xâm chiếm.
Cứ như vậy, mười mấy người còn sống sót đã được cứu ra ngoài, chờ cho đến khi người cuối cùng được đưa ra ngoài, Thời Dư thu lại kiếm ánh sáng leo lên chiếc cơ giáp cuối cùng rồi nhanh chóng rời đi.
Ba người không có cách nào mang theo nhiều cơ giáp như vậy rời đi nên chỉ đành mở khoang điều khiển mang những người đang hôn mê ra ngoài.
Nhóm ba người của Thời Dư thu hồi lại cơ giáp của mình, đang định lấy ra cơ giáp cấp A được họ mang từ nơi trú ẩn đến đây thì thấy đội trưởng Lâm Tạ không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, anh ta che miệng ho ra một ngụm máu và nhìn ba người bọn họ bằng ánh mắt nặng nề mà không nói một lời nào.
Cả ba người cảm thấy chột dạ rồi làm như không có chuyện gì xảy ra.
Thời Dư vẫy vẫy tay với Lâm Tạ: "Đội trưởng Lâm, đã lâu không gặp."
Những lời này giống như đang lấy lệ vì mới một tiếng trước thôi bọn họ còn đang cùng nhau đứng trong hầm trú ẩn.
Lâm Tạ nhếch khóe miệng, chịu đựng mùi máu tươi xộc lên trong mũi, khàn giọng nói: "Ba người các ngươi là đám ranh con không biết nghe lời, có biết tình hình vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không...?"
Lâm Tạ còn chưa nói xong Phong Hiểu đã đi đến bên cạnh, rút ra một ống tiêm và cắm vào gáy anh ta. Đồng tử của Lâm Tạ giãn ra, hai mắt trợn lên sau đó ngất đi.
Mí mắt của Thời Dư giật giật, vì từng trải qua chuyện này nên cô bất giác lùi lại một bước để giữ khoảng cách với Phong Hiểu.
Tại sao lại thích cầm kim tiêm đâm người như vậy, không thể từ từ nói chuyện được hay sao?
Lục Đông Ngôn liếc cô một cái phát hiện ra hành động nhỏ của cô liền cảm thấy cô thật kỳ quái.
Chương 45
Bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện, ba người lần lượt lấy cơ giáp ra, mang theo toàn bộ những người đang hôn mê rồi lập tức đuổi theo đội ngũ xe bay.
Trước khi đến đây để tiếp viện đến, Thời Dư chỉ định lén lút chuồn đi một mình nhưng lại bị ba người Lục Đông Ngôn, Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm chặn lại đòi theo cùng. Vì Cố Tiền Khiêm bị thương từ trước nên ba người kia không cho anh ta đi theo, mà bắt trở lại xe bay.
[Chiến Thần] của Thời Dư bay nhanh nhất, nên cô trực tiếp bỏ rơi Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu trên đường đi khiến hai người họ phải thở hổn hển đuổi theo sau.
Phong Hiểu điều khiển một chiếc cơ giáp pháo hạng nặng, không chỉ cồng kềnh mà tốc độ di chuyển cũng chậm hơn nhiều lại còn bị Lục Đông Ngôn bỏ lại phía sau. Đợi đến khi anh ta chạy đến thì trận chiến đã gần kết thúc. Dù sao thì Lục Đông Ngôn còn bắn được một phát súng, mà anh thì chỉ như một người hộ tống.
Ba người lái cơ giáp trở lại đội ngũ xe bay, rất nhanh Thẩm Hàm đã chú ý đến bọn họ, sau khi hạ cánh, một người đàn ông to lớn mặt đỏ bừng đứng trước mặt bọn họ nhìn về phía mười mấy người đã ngất đi.
Thẩm Hàm muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng còn chưa kịp hỏi Thời Dư đã cảm thấy có gì đó không ổn liền kéo Lục Đông Ngôn đi trước.
Phong Hiểu xách theo hộp cứu thương đang sơ cứu cho một vài người, Thẩm Hàm muốn hỏi nhưng lại không dám làm phiền anh, chỉ đành dồn sự nghi ngờ ở trong lòng chờ đến khi anh ta kiểm tra cho mọi người xong.
Tình trạng của hơn chục người đó không được tốt lắm, nghiêm trọng nhất là bị suy sụp tinh thần, còn tình hình cụ thể thế nào thì chỉ đành chờ họ tỉnh lại mới biết được.
Tinh thần lực của Lâm Tạ bị tiêu hao quá nhiều, tuy rằng hôm nay bị thương không nặng nhưng cũng cần thời gian khá lâu để hồi phục lại như lúc trước,, khó có thể nói được khi nào anh ta mới tỉnh lại.
Sau khi Phong Hiểu kiểm tra vết thương cho bọn họ xong xuôi cũng chạy tới toa sau của xe bay, không để cho Thẩm Hàn có thời gian phản ứng.
Cố Tiền Khiêm buồn bực nhìn vết thương đã được xử lý của mình, thật ra vốn dĩ chỉ là bị con dao cắt trúng một phát nên chảy máu chứ không có gì nghiêm trọng. Ba người kia dựa vào cái gì mà để anh lại chỗ này một mình?
Cố Tiền Khiêm đang mải suy nghĩ về điều đó, bỗng nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, Cố Tiền Khiêm quay sang thì thấy Thời Dư đang hết sức tập trung ăn bánh pudding, trên đầu anh hiện lên một dấu chấm than to đùng: "Cậu trở về nhanh vậy sao?"
Thời Dư nhướng mày liếc anh một cái nói: "Không thì phải đi bao lâu?"
Cố Tiền Khiêm cảm thấy có gì đó không ổn, mới nửa tháng không gặp Thời Dư anh đã cảm thấy con cá mặn này tự dưng trở nên thần thần bí bí, thật khó nắm bắt được.
"Làm sao vậy? Những người còn lại sao rồi?" Cậu ta không nói tên vì sợ có người nghe được sẽ suy diễn ra nhiều chuyện rồi sau đó truyền ra ngoài sẽ gây ra náo loạn.
Thời Dư dừng ăn bánh ngọt một lúc, gật đầu nói khẽ: "Tổn thất nặng nề..."
Nói xong cô cụp mắt tiếp tục ăn bánh ngọt, Cố Tiền Khiêm chưa từng thấy cô có thái độ như vậy nên đối với bốn chữ " tổn thất nặng nề" cũng suy nghĩ nhiều thêm một chút.
Anh "Ồ" một tiếng sau đó đưa bàn tay tới trước mặt Thời Dư: "Cho tớ một cái bánh ngọt."
Thời Dư lập tức lấy lại tinh thần, lập tức trừng mắt với anh: "Tại sao cậu suốt ngày đòi ăn bánh pudding của tôi vậy?"
"Nói vậy là cậu không muốn cho tớ à?" Cố Tiền Khiêm vẫn giơ tay trước mặt cô.
Thời Dư không thể làm gì khác ngoài việc cắn răng lấy ra một chiếc bánh ngọt cho anh.
Lục Đông Ngạn ngồi phía bên kia dường như cũng muốn chọc vào tổ ong vò vẽ liền đưa tay qua, anh không chớp mắt nhìn cô: " Tớ cũng muốn một cái."
Thời Dư "..."
Được, cho.
Lạc Hạ Từ ngồi ở phía đối diện ba người cũng ngẩng lên nói: "Hay là cậu cũng cho tớ một cái đi."
Thời Dư "..."
Sao lại ai cũng phát điên lên hết thế?
Thời Dư tức giận đưa bánh ra.
Cố Tiền Khiêm không nhịn được mà bật cười, không may chạm vào vết thương liền hít sâu một hơi.
Anh vội vàng nhịn cười sờ sờ cánh tay, lắc lắc người một chút, đột nhiên một hộp thủy tinh trong suốt rơi ra từ túi không gian đã bị con dao lúc trước làm rách, bên trong là mẫu vật hình bươm bướm.
Lạc Hạ Từ nhận lấy bánh ngọt tiện thể muốn giúp Cố Tiền Khiêm nhặt món đồ bị rơi dưới đất lên.
Nhưng khi anh ấy cúi xuống nhìn thấy trong hộp thủy tinh là bản sao của con bướm màu đen xám lúc trước thì đôi mắt liền mở to ra vì sợ hãi.
Chương 46
"Thứ này ở đâu ra?" Lạc Hạ Từ nắm chặt hộp thủy tinh trong tay, giọng điệu không tốt lắm, cố ý hạ thấp giọng hỏi Cố Tiền Khiêm vì sợ thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Cố Tiền Khiêm bối rối nhìn mẫu vật hình bươm bướm bên trong, rồi lại nhìn chiếc túi bên hông mình.
Bên hông cậu ta có hai chiếc túi, một chiếc là của Cố Minh Trạm, nhưng vì anh trai chưa tỉnh lại nên Cố Tiền Khiêm đành mang theo túi của anh trai bên người.
Thời Dư nhìn thấy con bướm màu xám đen, liền nhớ lại con bướm xinh đẹp và kỳ lạ trong phòng triển lãm mà Cố Tiền Khiêm từng dẫn mình đi, trong lòng có một dự cảm không tốt: "Ý cậu là con bướm này..."
"Đúng vậy!" Lạc Hạ Từ quả quyết nói.
Giọng điệu của Lạc Hạ Từ rất kiên định, Thời Dư cau mày nhìn cậu ta nhiều hơn hai cái nhưng cũng không hỏi tiếp.
"Cậu lấy nó ở đâu ra?" giọng của Lạc Hạ Từ đã có phần bực bội.
Cố Tiền Khiêm nhíu mày nói: "Tớ cũng không biết nó ở đâu ra, nhưng nằm trong túi của anh tớ thì chắc hẳn là đồ của anh ấy."
Lạc Hạ Từ dừng lại một chút, nắm chặt hộp thủy tinh đựng mẫu vật trong tay, bật chế độ riêng tư trong xe bay rồi nghiêm túc nói: "Thứ này không thể để lại đây, cậu cũng đã thấy con bướm kia rồi đúng không, rõ ràng nó cùng loại với con này."
Khi Lạc Hạ Từ nói ra điều này, Thời Dư bỗng cảm thấy khó xử, những lời nói của anh ấy rất kiên quyết. Anh ấy chắc chắn rằng con bướm này cùng loại với Trùng tộc đã tạo ra những hố đen.
Thời Dư đột nhiên quay đầu lại hỏi Cố Tiền Khiêm: "Tớ nhớ lúc trước cậu đã từng kể rằng Trùng tộc bò ra từ phòng triển lãm nhà cậu phải không?"
Cố Tiền Khiêm gật đầu, trong đầu chợt lóe lên một điều gì đó, anh mở to hai mắt mở to: "Chẳng lẽ con bướm này là thứ mà anh tớ muốn lấy ở phòng triển lãm?"
Đầu óc anh rối bời, miệng vô thức nói tiếp: "Khó trách.... Khó trách Trùng tộc liên tục đuổi theo chúng ta, như thế nào cũng không cắt đuôi được chúng."
Lúc họ thoát khỏi phòng triển lãm không hề có Trùng tộc đuổi theo nhưng không biết vì sao Trùng tộc liên tục xuất hiện trên đường bọn họ chạy trốn và tấn công liên tục. Ban đầu Cố Tiền Khiêm chỉ nghĩ rằng Trùng tộc muốn ăn thịt người, nhưng thật không ngờ...
"Thứ này không thể ở lại đây nữa!" Lạc Hạ Từ không chút do dự nói.
Con bướm lúc này vẫn đang ở trạng thái mẫu vật, nhưng không biết khi nào sẽ tỉnh lại sau đó lại như trước tạo ra một hố đen để Trùng tộc chui từ một không gian khác tới.
Quan trọng nhất là hiện giờ tất cả mọi người ở nơi tị nạn đều ở trong đội ngũ xe bay, nếu như Trùng tộc đuổi theo họ vào lúc này thì tất cả mọi người đều xong đời.
"Ném nó đi sao?" Lục Đông Ngôn cau mày hỏi.
"Không thể ném, nếu như đem thứ này giao cho viện nghiên cứu thì có thể tìm ra nguyên nhân tại sao Trùng tộc có thể đến Hải Lam tinh, từ đó đóng cửa thông đạo, nếu không Hải Lam tinh sẽ hoàn toàn bị Trùng tộc xâm chiếm."
Nếu như lỗ hổng không được đóng lại thì sẽ còn có Trùng tộc từ một chiều không gian khác kéo tới. Hiện tại chúng mới chỉ đang tàn phá bề mặt, nhưng Trùng tộc có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, có lẽ chúng cũng sẽ có khả năng di chuyển và chiến đấu sau khi vào không gian.
Một khi điều này xảy ra, toàn bộ Liên bang, không, toàn bộ vũ trụ sẽ phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng khủng khiếp.
"Thế nhưng chúng ta không thể mạo hiểm tính mạng nhiều người như vậy. Trùng tộc biết rõ thứ này ở đâu, một khi nó đuổi tới, tất cả mọi người đều sẽ phải chết".
Cả bốn người đều rơi vào im lặng, lúc này Thời Dư nghe thấy một tiếng "bíp" vang lên, là Phong Hiểu đã quay lại sau khi sơ cứu vết thương cho Lâm Tạ và những người khác, hiện đang bị chặn lại ở phía bên ngoài.
Thời Dư nhìn Lạc Hạ Từ, sau khi Phong Hiểu vào cậu taanh ấy thiết lập lại chế độ riêng tư.
Phong Hiểu sau khi vào thấy sắc mặt mọi người có vẻ nghiêm trọng cũng hơi sửng sốt: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Đông Ngôn chỉ vào hộp pha lê trong tay Lạc Hạ Từ, Phong Hiểu kinh ngạc nói: "Đây không phải là mẫu vật bươm bướm trong phòng triển lãm sao? Tại sao lại ở trong tay cậu?"
Lục Đông Ngôn nhắc lại một lần nữa rằng có lẽ con bướm xám này chính là nguyên nhân khiến Trùng tộc xâm chiếm Hải Lam tinh.
Phong Hiểu nghe xong cũng trầm mặc. Cái thứ này chính là một củ khoai nóng bỏng tay, nếu cứ như vậy vứt đi thì bí mật về việc Trùng tộc xâm chiếm Hải Lam tinh qua thông đạo sẽ không thể giải quyết trong thời gian ngắn được. Nhưng nếu giữ lại thì nó chính là một thứ hút trùng khí, chính là muốn lấy mạng người khác.
Lạc Hạ Từ đột nhiên ngẩng đầu: "Các cậu có cách nào liên lạc với Tạ Dữ Nghiên không?"
Nói xong mới thấy vô nghĩa, làm sao họ có thể quen biết với người đứng đầu quân đoàn Tài Quyết được, Lạc Hạ Từ định mang hộp thủy tinh trong tay đến chỗ Thẩm Hàn thì đột nhiên Phong Hiểu nắm lấy cổ tay anh.
"Cậu định mang thứ này giao cho Tạ Dữ Nghiên?"
Lạc Hạ Từ gật đầu, con bướm này không thể ở lại trong đoàn xe bay được nữa, trước khi Trùng tộc đến, bọn họ phải nhanh chóng đưa nó ra ngoài.
Danh tiếng của Tạ Dữ Nghiên không hề bị thổi phồng lên, anh ấy chắc chắn có thể xử lý được củ khoai nóng bỏng tay này và anh ấy chắc chắn biết cách xử lý con bướm này hơn họ.
Dù là trực tiếp giết chết hay là giữ lại nghiên cứu thì cũng nên để anh ấy quyết định.
Chương 47
Trên mặt Phong Hiểu thoáng hiện lên sự mất tự nhiên, cậuanh suy nghĩ một chút rồi bấm một dãy số.
Bốn người chớp mắt một cái, liền thấy trên màn hình ảo xuất hiện khuôn mặt của Tạ Dữ Nghiên.
Khá lắm, anh bạn Phong Hiểu này biết mọi thứ, anh ấy biết số của Tạ Dữ Nghiên.
"Chuyện gì?"
Trong danh sách người chết một nghìn năm đột nhiên có một cái xác vùng dậy, không biết có phải là nhàm chán quá mà tìm anh nói chuyện phiếm hay không, Tạ Dữ Nghiên tạm dừng cuộc họp và bắt máy liên lạc.
"Anh Dữ Nghiên, bên cạnh anh có ai không? Em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Nó rất, rất quan trọng. Nó có liên quan đến nguồn gốc của thảm họa trên Hải Lam tinh."
Tạ Dữ Nghiên lập tức cau mày, anh nhỏ giọng nói với người bên cạnh tạm dừng cuộc họp, sau đó đi vài bước, nói: "Em nói đi."
Phong Hiểu trực tiếp lấy ra hộp thủy tinh trong tay Lạc Hạ Từ đặt trước màn hình ảo chiếu nó lên dưới dạng 3D cho Tạ Dữ Nghiên xem.
Tạ Dữ Nghiên nheo mắt lại khi nhìn thấy mẫu vật con bướm, Thời Dư biết rằng anh ấy nhất định đã nhận ra mẫu vật con bướm này là mẫu vật trong phòng triển lãm lúc đó.
"Em lấy nó ở đâu?" Tạ Dữ Nghiên hỏi.
"Bây giờ không có thời gian để hỏi mấy chuyện này, anh Dữ Nghiên hiện tại anh đang ở nơi tị nạn nào? Em lập tức mang thứ này đến, Trùng tộc có thể khóa chặt vị trí của thứ này. nơi tị nạn của chúng em vừa bị Trùng tộc tấn công, hiện đang sơ tán, bây giờ không thể chịu được thêm một cuộc tấn công nào nữa".
Tạ Dữ Nghiên cũng không hỏi nhiều, đầu óc anh nhạy bén, không cần suy nghĩ cũng đoán được nguyên nhân Phong Hiểu muốn gửi con bướm xám cho anh, liền nói ra vị trí một nơi tị nạn. Anh còn không yên tâm mà dặn dò: "Đi đường cẩn thận."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tạ Dữ Nghiên nhìn hình ảnh con bướm xám sống động trên màn hình ảo, ngón tay gõ gõ trên bàn. Vị trí của anh và Phong Hiểu rất nhanh đã được định vị, anh chọn ra một con đường ít nguy hiểm nhất sau đó gửi bản đồ qua.
Sau khi làm xong những việc đó, anh nối lại liên lạc với Tạ Giang Táp.
Ngay khi nói chuyện xong, Phong Hiểu thấy bốn cặp mắt đang nhìn mình, Thời Dư sờ cằm và nói: "Anh Dữ Nghiên? Cậu thậm chí còn có cả số máy của anh ấy, thật không nhìn ra nha."
Mấy chữ cuối cùng cô còn kéo dài giọng, cố ý pha trò.
Cố Tiền Khiêm cũng hùa theo "Tớ không nhìn ra đó."
Lục Đông Ngôn cũng không muốn nổi bật giữa đám đông: "Không nhìn ra..."
Lạc Hạ Từ từ chối cùng bọn họ làm trò: "..."
Phong Hiểu nhịn không được đảo mắt: "Đây là lúc để ý chuyện này sao? Tớ đi đây."
Thời Dư đứng dậy, khoác vào cổ anh ấy: "Cậu đi đâu vậy? Chiếc cơ giáp chạy chậm hơn rùa bò của cậu có phải định sang năm mới đưa tới nơi không? Đưa thứ đó đây, tớ đi cho."
Phong Hiểu: "..."
Thời Dư có lẽ là người duy nhất trên thế giới nói rằng cơ giáp cấp SSS chạy chậm.
"Không được, cậu vừa mới bị thương" Lời vừa ra khỏi miệng Lục Đông Ngôn liền im lặng.
Cố Tiền Khiêm lập tức nhướn mày: "Cậu bị thương rồi?"
Thời Dư trừng mắt: "Bị thương gì chứ, chỉ là bị một con nhện nhỏ đánh trúng, có tính là bị thương sao?"
Phong Hiểu yếu ớt bổ sung: "Bạch tuộc nhện cấp SSS, nó thực sự nhỏ."
Thời Dư: "..."
Khá lắm, bác sĩ nhỏ giờ đã học được kiểu âm dương quái khí rồi, trước đó rõ ràng chỉ có thể cầm giấy chứng nhận mà mắng người.
Sau hai, ba phút giằng co, bốn người thống nhất để lại Cố Tiền Khiêm trên xe bay.
Đương nhiên là Cố Tiền Khiêm kịch liệt phản đối quyết định này nhưng cũng vô ích bởi vì cậu taanh ấy bị thương và anh trai cậuanh ấy là Cố Minh Trạm vẫn chưa tỉnh lại. Nếu như Cố Minh Trạm tỉnh lại, Cố Tiền Khiêmanh ấy còn phải giải thích với anh trai mình rằng mẫu vật bươm bướm đã bị lấy đi.
Cố Tiền Khiêm nghe đến đây thì sững sờ, cậuanh ấy không biết mục đích Cố Minh Trạm cầm theo mẫu vật này là gì nhưng hẳn phải có lý do anh ấy mới không vứt bỏ mẫu vật này bất kể sống chết.
Cố Tiền Khiêm chỉ có thể bất lực nhìn bốn người lái cơ giáp rời khỏi xe bay, sau khi suy nghĩ, cậuanh quyết định đến bên cạnh bảo vệ Cố Minh Trạm.
Sau khi rời khỏi quân đoàn xe bay, họ đã gửi cho Thẩm Hàn một tin nhắn nói rằng bốn người họ nhận được mệnh lệnh từ Tạ Dữ Nghiên.
Thẩm Hàn đối với chuyện này nửa tin nửa ngờ, sợ lũ trẻ này sẽ gây chuyện, hiện mọi người đang sơ tán anh không thể dùng cơ giáp để đuổi theo bọn họ được, vì vậy liên tục dặn dò họ đi đường cẩn thận, đồng thời cũng gửi tin nhắn về tổng hành dinh để xác nhận thực hư. thật may vì đã nhận được hồi âm xác đáng.
Lâm Tạ vẫn còn đang hôn mê, áp lực của anh ấy rất lớn, anh ấy không muốn bất cứ ai ở đây xảy ra chuyện.
Đương nhiên tốc độ bay của cơ giáp không thể bằng xe bay nhưng lại là mục tiêu cũng tương đối lớn, rất dễ thu hút sự chú ý của Trùng tộc.
Nhưng may mắn thay, tất cả các tuyến đường mà Tạ Dữ Nghiên chọn đều tránh được Trùng tộc, khoảng thời gian đầu bốn người di chuyển rất thuận lợi.
Nhưng rất nhanh thứ "hút trùng khí" đã phát huy tác dụng của nó, bọn họ đi ngang qua nơi có Trùng tộc ở gần thì chúng liền bị thu hút một cách khó hiểu. Họ không ngừng bị truy đuổi dù cho đã uống thuốc.
Cảm giác bị một đám Trùng tộc đuổi theo thật khó diễn tả được bằng lời, Thời Dư lo lắng nhưng cũng thấy buồn cười, cô cảm thấy giống như vào ngày tận thế bị một đám xác sống đuổi theo vậy.
Nhưng chẳng mấy chốc thì cô không cười nổi nữa.
Trên không trung lần lượt xuất hiện những con ong khổng lồ, eo thon mông to, đôi cánh vo ve rung rinh phát ra sóng âm chói tai.
Để so sánh với các loài trong Trùng tộc như giun đất và đỉa đen thì những con ong này đẹp hơn rất nhiều. Những con ong này gần đây được ghi chép trong sách nghiên cứu của Hải Lam tinh, sức chiến đấu của chúng từ cấp S đến cấp SSS.
Nhưng trước mặt bốn người không chỉ một hay hai con mà là một đàn.
Chương 48
Trước có sói, sau có hổ, nhìn kiểu bày trận này không cần nghĩ cũng biết là sắp đánh nhau.
Cánh của lũ ong cản phía trước có thể phát ra sóng âm làm ảnh hưởng tới tinh thần lực, trừ Thời Dư thì ba người khác rất nhanh chóng đã bị ảnh hưởng.
Lạc Hạ Từ kết nối số điện thoại với ba người bạn, cảnh báo: "Các cậu phải cẩn thận, sóng âm này có thể làm suy yếu tinh thần lực, sau đó là giảm năng lực chiến đấu của chúng ta, tốt nhất là không trực tiếp đối đầu với chúng."
Nhưng với tình hình bây giờ thì rõ ràng là không thể.
Trường hợp này không có ghi chép trong sách nghiên cứu trùng tộc, tinh thần ba người Phong Hiểu, kể cả Thời Dư cũng bắt đầu dao động, khi sóng âm truyền tới sẽ giảm khả năng điều khiển cơ giáp của họ, cũng không dễ dàng tập trung tinh thần được như trước.
Những con ong này đã rất khó đối phó, còn mang debuff, đúng là không để cho người ta đường sống mà.
Chỉ có thể theo kế sách địch không động ta cũng không động, bốn người đều không động đậy, mà bọn họ lại bay ở trên không nên trùng tộc trên mặt đất tạm thời không làm gì được bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn và liên tục vung xúc tu lên, muốn kéo bọn họ xuống dưới đất.
Đáng tiếc xúc tu quá ngắn, dù có vung thế nào thì cũng chủ như "lắc lư theo gió", nhìn rất buồn cười.
Bầy ong cũng không có động tĩnh, không biết là đang chờ đợi thời cơ hay tính toán cái gì, bầu không khí có chút cứng ngắc.
Đột nhiên, một giọt mưa từ trên trời rớt xuống, 'bộp' một tiếng rơi xuống trên thân một con ong, nó rung cánh làm sóng âm đột nhiên trở nên mạnh hơn, những con ong mật khác bị nó tác động , tình thế giằng co ngắn ngủi của hai bên bị phá vỡ.
Sau khi sóng âm của bầy ong trở nên dữ dội, Thời Dư lập tức hét lớn: "Chạy!"
Trước khi ra ngoài mấy người họ đã thương lượng qua, nếu như gặp được tình huống không xử lý được thì tách ra chạy.
Tình hình hiện tại cũng không phải dùng mấy chữ là có thể giải thích được, Thời Dư hét lớn sau đó cũng không để ý đến phản ứng của những người khác, khởi động đôi cánh giả tưởng của【Chiến Thần】, không chút do dự chạy về phía sau, mà những người khác cũng vô cùng ăn ý, đều chia các hướng khác nhau mà chạy.
Nhưng chỉ mấy giây ngắn ngủi, trên trời mưa rơi xuống ngày càng nhiều, toàn bộ 'lộp bộp' rơi xuống giống như là mưa đá, đập vào thân cơ giáp phát ra những tiếng 'đùng đùng', khiến lòng người trầm xuống.
Trận mưa này ập đến bất ngờ, đồng thời cũng khiến sóng âm do ong mật phát ra yếu đi. nhưng cánh của bọn chúng lại giống như một con dao sắc bén, hoàn toàn không sợ nước.
Sau khi bốn người chạy trốn về các hướng khác nhau, con ong chúa vỗ cánh, sau khi sóng âm truyền đi quay trở lại, nó lập tức mang bầy ong đuổi theo phương hướng Thời Dư.
Mẫu vật hình bươm bướm ở trên người Thời Dư.
Trước khi ra ngoài các cô còn tranh cãi để ai giữ mẫu vật hình bươm bướm, cuối cùng Thời Dư giật lấy mẫu vật và lấy cơ giáp ra, ba người họ muốn cướp từ tay cô cũng không có cơ hội, không thể làm gì khác hơn là cam chịu đi theo cô.
Trên đường Thời Dư đã suy nghĩ qua, cô có thể không phải là người mạnh nhất trong chiến đấu, nhưng chạy trốn thì tuyệt đối là cao thủ.
Cô cẩu thả và liều lĩnh như vậy, những người khác còn có thể nói gì nữa đây, tất nhiên là ngoan ngoãn ngậm miệng, chờ đến chỗ cần đến sẽ đánh cho cô một trận cho hả giận.
Thời Dư cũng không phải chạy trốn không có phương hướng, cũng không phải thật sự chạy trở về.
Con đường mà anh đẹp trai chỉ cho bọn họ là cân nhắc đến sự an toàn, cũng không phải con đường ngắn nhất. trên đường đi, Thời Dư có nghiên cứu bản đồ mà anh đẹp trai gửi, trước khi chạy trốn cô đã mở bản đồ để xác định phương hướng, sau đó mới chạy.
Con đường cô chọn là con đường nhanh nhất dẫn đến khu tị nạn của anh đẹp trai, còn về việc trên đường có thể gặp phải trùng tộc khác hay không, Thời Dư tin rằng nếu như thật sự gặp thì cùng lắm là nhiều thêm một đám binh lính đuổi bắt.
Đôi cánh giả tưởng của 【 Chiến Thần】mở rộng hết cỡ, động cơ của cơ giáp cũng được tối đa hoá, số liệu khổng lồ lướt nhanh trên màn hình ảo trước mặt Thời Dư.
Cái gọi là thiết bị kiểm tra gien dùng để kiểm tra số liệu cũng đang chạy điên cuồng, liên tục cập nhật, đo lường, tính toán, cho ra kết quả.
Thời Dư điều khiển cơ giáp với tốc độ cao như vậy, không được một phút thì một tin cảnh báo hiện ra trước mặt cô.
【 Cảnh báo! Trình độ thể năng của người điều khiển không thể tiếp tục điều khiển cơ giáp chạy với tốc độ cao, vui lòng giảm tốc độ ngay lập tức! 】
【 Cảnh báo......】
Cảnh báo này đã xuất hiện ba lần, Thời Dư cắn răng, cố chịu đựng thân thể đang mỏi mệt, coi như không nhìn thấy.
Nếu bây giờ cô dám dừng lại thì chắc chắn sẽ cùng
【 Chiến Thần 】 làm món ngon cho trùng tộc ở nơi này.
Chương 49
Nhưng bộ não hệ thống của 【 Chiến Thần 】 không quan tâm cô có phải đang ở trong tuyệt cảnh hay không, sau khi cảnh báo không có hiệu quả, một cửa sổ cảnh báo lại hiện ra.
【 Cảnh báo! Cơ thể của người điều khiển đã quá tải, sau ba giây cơ giáp sẽ tự động giảm tốc độ! 】
Thời Dư rất muốn chửi tục, nhưng thời điểm này có chửi cũng vô nghĩa, lời nói đến bên khóe miệng lại bị nuốt xuống, tiếp tục chạy về phía trước.
Mà trên bàn mô phỏng bằng cát trong khoang điều khiển, khoảng cách của bầy ong vốn đã bị cô kéo ra xa nay lại đang từ từ rút ngắn lại, dựa vào phán đoán thì chỉ cần 3 phút là bầy ong có thể đuổi kịp cô.
Thời Dư đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh bản thân mình bị bầy ong đuổi kịp rồi bị xẻ thành tám khúc .
Cô không dám nghĩ, cô không muốn, cô từ chối!
Lúc này, trên bầu trời mưa càng ngày càng lớn, bầu trời thỉnh thoảng lóe lên tia chớp, tiếng sấm cũng vang lên 'ầm ầm', tất cả đều báo hiệu rõ ràng là sắp có bão tố.
Thời Dư biết mình không thể chạy thoát được, sau khi cô nhìn thấy một tòa nhà cao chót vót thì không tiếp tục chạy nữa.
Cô híp mắt nhìn về phía cột thu lôi trên đỉnh của tòa nhà, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười.
Cô lái【 Chiến Thần 】 bay tới, lúc này trên trời lóe lên tia chớp, cột thu lôi hút lấy tia chớp và dẫn xuống dưới mặt đất.
Ánh sáng vàng trong mắt Thời Dư sáng lên, cột thu lôi lớn như vậy lại lập tức bay lên, sau đó cô lái【 Chiến Thần 】 dừng lại ở bên cạnh toà nhà.
Chờ bầy ong vội vã đuổi tới, trong đôi mắt đa tròng là bóng dáng của cơ giáp màu lam bạc.
Bọn chúng cảm giác được pheromone dày đặc được toả ra từ khoang điều khiển của 【 Chiến Thần 】, tất cả ong mật nhịn không được lại vỗ cánh phát ra sóng âm.
Bọn chúng nhìn có chút kích động, chăm chú nhìn Thời Dư, lần này bọn chúng không muốn giằng co với Thời Dư, mà đem toàn bộ bầy ong tản ra, dần dần bao vây đánh tới Thời Dư.
Phần bụng của bầy ong cũng có vết đỏ, có con chỉ có một vết, có con có hai vết, nhưng chỉ có con đầu đàn là có ba vết.
Thời Dư cũng có phỏng đoán về cấp bậc của bọn chúng, thấy chúng bao vây cũng không hoảng sợ, ánh sáng vàng trong mắt cô lóe lên, tùy ý để nước mưa rơi xuống cọ rửa bề mặt của cơ giáp. cô thậm chí còn có thể cảm giác được tinh thần lực của mình trở nên nặng nề hơn.
Nếu bây giờ có người nhìn thấy tình cảnh hiện tại của cô thì sẽ cảm thấy cô rất giống một con sư vương đang kiên nhẫn ẩn núp trong bụi cỏ chờ đợi thời cơ bắt lấy con mồi.
Cô là một thợ săn giỏi.
Những con ong này không liều lĩnh làm bừa giống trùng tộc khác, Thời Dư tiếp tục chờ bọn chúng tới gần. thậm chí bởi vì khoảng cách rút ngắn, hệ thống cơ giáp bắt đầu điên cuồng ghi chép và phân tích phán đoán số liệu của những con ong , đồng thời tìm ra mục tiêu tốt nhất.
Ong mật tiến lại gần, con cầm đầu cũng ép tới, nó chăm chú nhìn cơ giáp màu lam bạc đang bất động trên không trung, trong đôi mắt loé lên vẻ tham lam.
Đủ gần!
Cả đàn ong cùng nhào về phía Thời Dư!
Thời gian và khoảng cách hoàn hảo khiến khóe mắt Thời Dư hiện ra ý cười, mà con ngươi của cô cũng hoàn toàn biến thành màu vàng kim, làm cho khuôn mặt cô tăng thêm sự thần bí cùng trang nghiêm.
Trong lúc đó, một tia sét mạnh mẽ thẳng tắp đánh xuống.
sáu cái phù du khí trên chân của【 Chiến Thần 】 bị Thời Dư gỡ xuống, cầm phù du khí bắn nhanh ra chùm sáng màu bạc, đôi cánh giả tưởng sau lưng【 Chiến Thần】 nhẹ nhàng vỗ một cái, cơ giáp màu lam bạc biến mất tại chỗ.
Có kim loại đột nhiên bay lên bắt đầu ma sát với cột thu lôi, vốn dòng điện phải dẫn xuống lòng đất thì toàn bộ lại bị rò rỉ ra ngoài, chỉ nghe tiếng cọ xát chói tai của kim loại vang lên, bên trong phù du khí không ngừng phóng ra lase hung hăng quét bầy ong, dòng điện rò rỉ văng lửa khắp nơi, thanh âm 'xoẹt xoẹt' vang không ngừng.
Tia Lửa từ trong bầy ong lan ra, dòng điện không ngừng chạy loạn, mặc dù không thể mang đến tổn thương nặng nề cho bầy ong mật, nhưng đủ để làm tê liệt bọn chúng trong thời gian ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro