C 61
Thảm thực vật trên bốn phía vách đá rất ít, lưu lại phần lớn là một ít rêu, nhưng một màu đỏ đậm diễm lệ lại xông vào mắt Thời Dư.
Là Hi Nhĩ Lan, vách đá ven địa phương, mọc hết cây này đến cây khác ở rìa vách đá.
Hạ Lệ Na đã không còn sức lực đi đường nữa, Thời Dư ôm cô ấy đi một đoạn đường.
Hai tay cô gái mềm mại, trên người có mùi thơm thoang thoảng. Nếu bỏ qua biểu hiện vừa kinh diễm vừa quả quyết trên chiến trường thì cô ấy đúng thật là một công chúa nhỏ cần kỵ sĩ bảo vệ.
Chương 17
Tiêu đề: Tạ Dữ Nghiên cười rộ lên, hôn chiếc nhẫn
Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô gái, Thời Dư đột nhiên hỏi: "Tại sao lại chọn ra chiến trường?"
Sau khi hỏi xong, cô liền biết câu này thật vô nghĩa.
Lý do rất đơn giản, mặc dù Hạ Lệ Na không có quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế, là em gái ruột của hoàng trữ tiền nhiệm, vì vậy rất có khả năng cô ấy sẽ trở thành người đầu tiên bị xử lý.
Nếu cô ấy không có biện pháp bảo vệ chính mình, công chúa của đế quốc Hạ Lệ Na từ mấy năm trước sẽ chỉ còn lại là một bộ di ảnh mà thôi.
Cô cho rằng Hạ Lệ Na sẽ không trả lời mình, song lại nghe cô ấy thấp giọng nói bên tai: "Là vì một ước định."
Cô ấy cũng không nói là ước định gì, sau khi Thời Dư lại ôm cô ấy đi vài bước, cô ấy vịn vào Thời Dư mượn lực chậm rãi đứng trên mặt đất.
Gió biển thổi qua làn váy rộng thùng thình của cô ấy, mùi máu tươi trộn lẫn với gió biển tanh mặn, mùi máu càng ngày càng nhạt.
Hạ Lệ Na buông tay Thời Dư chậm rãi đi về phía
trước, mấy người theo tầm mắt của cô ấy nhìn qua mới phát hiện bên cạnh một tảng đá lớn trên vách đá có một bia mộ.
Nói bia mộ thì không chính xác cho lắm, đó là một đài tưởng niệm, tưởng niệm những người gặp nạn ở đây.
Hạ Lệ Na cố hết sức đi tới đài tưởng niệm, từ trên cổ kéo ra một sợi dây chuyền, trên sợi dây khắc hình trái tim chạm rỗng, bên trong là một đóa hoa.
Hi Nhĩ Lan, quốc hoa của đế quốc Caslan.
Cảm giác Thời Dư đi đến bên cạnh mình, Hạ Lệ Na nhẹ giọng nói: "Lúc đầu Hi Nhĩ Lan không được gọi là Hi Nhĩ Lan, đặt tên như vậy là để tưởng nhớ một vị công chúa trong lịch sử đế quốc, cô ấy tên là Hi Nhĩ Lan."
Giọng Hạ Lệ Na bị tiếng gió hơi át đi, tựa hồ đang nhớ lại điều gì đó: "Cô ấy là viên minh châu sáng chói nhất trong lịch sử đế quốc, là niềm kiêu hãnh của đế quốc, nhưng thời đại của cô ấy cách hiện tại quá xa xôi, rất ít người nhớ tới cô ấy."
"Lúc tôi còn nhỏ, anh trai thường mang tôi tới nơi này, sau đấy chúng tôi đã làm một cái ước định."
Cô ấy vẫn không nói là ước định gì, mà nhẹ nhàng đưa ra kết quả của ước định: "Cho nên tôi ra chiến trường."
Hạ Lệ Na rũ mắt xuống.
Công chúa hoàng thất của đế quốc Caslan không có quyền thừa kế, cũng không được phép ra chiến trường, tác dụng lớn nhất chính là kết hôn với quý tộc để củng cố địa vị hoàng thất.
Nhưng từ khi nào những quy định kia biến thành như vậy, không ai biết.
Đế quốc đã sớm không còn là đế quốc lúc trước nữa rồi.
Cô ấy dùng sức kéo sợi dây chuyền trên cổ xuống, nói với Thời Dư: "Nhiều người đều biết hoàng thất đế quốc có một bí mật, có người nói là tiền tài vô số, cũng có người nói đó là bí mật để hoàng thất có thể thống trị đế quốc. Suy đoán nhiều, người mơ ước cũng nhiều, cô có muốn biết không?"
Đáp lại cô ấy là một mảnh trầm mặc, rõ ràng vừa rồi còn chăm chú nhớ thương cái gọi là bí mật hoàng gia từ trên người cô, giờ phút này lại chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh.
Hạ Lệ Na bất đắc dĩ cười cười, đưa dây chuyền tới trước mặt Thời Dư: "Tặng cho cô, bí mật của hoàng thất."
Thời Dư đưa tay nhận lấy, nhìn hoa văn chạm rỗng, thấp giọng nói: "Là ý chí."
Hạ Lệ Na ngây ngẩn cả người.
Thời Dư giương mắt nhìn thẳng cô ấy: "Hoàng thất thống trị đế quốc không phải dựa vào tướng mạo mang tính biểu tượng, mà là dựa vào ý chí có thể dẫn dắt quốc gia phát triển lớn mạnh, nhưng hiện tại ý chí hoàng thất đã biến mất."
Kain có ý chí, nhưng anh ta đã chết.
Hạ Lệ Na cũng có ý chí như vậy và cô ấy cũng sắp chết.
Hạ Lệ Na nở nụ cười, mái tóc dài màu vàng của cô ấy bị gió thổi bay, thanh âm trong trẻo xen lẫn vui sướng: "Có ai từng nói qua, cô có thể dễ dàng đạt được hảo cảm của người khác?"
Cô ấy hỏi xong lại thở dài một câu: "Thật hâm mộ..."
Hâm mộ người được cô bảo vệ, hâm mộ người sóng vai cùng cô, hâm mộ tương lai Liên Bang có một người như vậy dẫn dắt chỉ lối.
Mà cô ấy, từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình mình, vận mệnh đế quốc cũng không biết sẽ đi về đâu.
Thời Dư không hỏi Hạ Lệ Na đang hâm mộ cái gì, đem dây chuyền trong tay lấy ra muốn đeo lên cho cô ấy, lại bị cô ấy giữ lại cổ tay: "Nếu có thể, có thể nhờ cô đem dây chuyền giao lại cho Suriel không?"
Cô ấy đón lấy ánh hoàng hôn còn sót lại, cười rộ lên: "Tuy rằng trước mắt xem ra anh ta còn cách xa mới đạt đủ tư cách, nhưng tôi cảm thấy anh ta sẽ cường đại như Hi Nhĩ Lan, một ngày nào đó sẽ bảo vệ đế quốc như chính viên minh châu đã làm."
Gió biển tanh mặn thổi tan lời nói của cô ấy, cô ấy vén mái tóc dài do gió thổi cài sàu tai, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, thậm chí không thể đợi được câu trả lời của Thời Dư liền ngã xuống.
Thời Dư đón lấy cô ấy, thấy đuôi mắt cô ấy rơi lệ, khoé môi vẫn nở nụ cười cuối cùng với cô: "Tạm biệt, Thời Dư."
Chương 18
Tiêu đề: Tạ Dữ Nghiên cười rộ lên, hôn chiếc nhẫn
Tia nắng cuối cùng của ngày đã chìm sâu xuống lòng biển, lại một vị công chúa của đế quốc an nghỉ ở nơi đây.
Thời Dư đáp một tiếng, giống như lúc trước nói: "Hẹn gặp lại, công chúa nhỏ. "
Cô chưa bao giờ tin có luân hồi, nhưng khi đối mặt với cái chết, lại nói hẹn gặp lại với người khác.
...
Biska từng bước từng bước từ phía sau đi tới, anh ta vẫn không mặc quần áo quý tộc nặng nề, chỉ đơn giản là áo sơ mi quần tây ống côn, trông anh ta không giống người đang nắm quyền hiện tại của đế quốc chút nào, ngược lại giống như thiếu niên cấp hai ở Tam Giác Đen suốt ngày lang thang đầu đường với con xe đạp lượn khắp nơi.
Anh ta dừng lại bên cạnh Thời Dư, nhìn Hạ Lệ Na đang chìm vào giấc ngủ dài, thấp giọng nói: "Cô ấy không tin tôi, nhưng lại tin cô. "
Anh ta nói xong cười ha hả, tiếng cười ngông cuồng gần như muốn nuốt chửng gió biển.
Viên minh châu của đế quốc, đến cuối cùng, cũng chỉ là một người bi ai đáng thương.
Liệu cô gái này có biết chính Thời Dư đã giết chết ý chí của Đế quốc không?
Một người đem đế quốc phá đến rối tinh rối mù, cuối cùng lại trở thành người cô ấy ký thác hy vọng.
Lạc Hạ Từ chưa từng thấy qua bộ dáng này của anh ta, cau mày gọi: "Biska? "
"A Từ, cậu vì cái gì nguyện ý ở lại Liên Bang?" Anh ta đã mời Lạc Hạ Từ đến Đế quốc nhưng bị cự tuyệt.
Kỳ thật anh ta đều biết nguyên nhân, cũng không đợi Lạc Hạ Từ trả lời, liền nói: "Thời Dư, cô thật sự phạm quy đấy. "
Mạnh đến mức tất cả mọi người đều sợ hãi, rồi lại làm cho người ta kiềm chế không được muốn tới gần.
Là vì sao?
Đơn giản là theo đuổi ánh sáng.
Những ai ở trong bóng tối, luôn có khát vọng theo đuổi ánh sáng.
Lạc Hạ Từ cũng vậy, Tạ Dữ Nghiên cũng vậy...
Biska nghiêng người, nhìn Thời Dư bế Hạ Lệ Na lên, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ đến một điều có thể xúc tiến mối quan hệ giữa Liên Bang cùng đế quốc vui vẻ lui tới, mang tính xây dựng ý kiến, cô muốn nghe không? "
Giọng điệu êm dịu của anh ta mang theo sự hấp dẫn mê hoặc.
Thời Dư quét mắt nhìn anh ta, cái gọi là ý kiến xây dựng này không hoàn toàn tin tưởng được, vậy nên cô nói: "Anh trực tiếp cầu xin tha thứ sẽ thực tế hơn đấy. "
Thật vô tình.
Biska lộ ra biểu tình bi thương, sờ cằm nói: "Quả nhiên cô đồng ý với ý kiến của tôi, muốn tôi cầu xin tha thứ cũng không phải không được, phương thức gì cầu xin tha thứ cũng đều có thể."
Anh ta lia mắt nhìn ba người bên cạnh như hổ rình mồi, cười hì hì đem ý kiến nói ra: "Các anh cảm thấy đề nghị liên hôn giữa đế quốc và liên bang thế nào?"
Thời Dư nghiêng đầu nhìn anh ta, không nói một câu trực tiếp dơ chân lên.
Trời đất quay cuồng, Biska ngã xuống đất, bụng đau nhức khiến cả người anh ta cuộn tròn lại.
Thời Dư đá đá vị công tước nhỏ đáng thương này, nhẹ nhàng chậc vài tiếng mới hỏi: "Đối tượng hỏi cưới mà công tước muốn nghị thân là ai?"
Biska đau đến hít thở không thông, anh ta vừa định nói ra suy nghĩ của mình, liền phát hiện bắp chân của Thời Dư đang căng lên, rất có xu thế nếu anh ta nói không rõ liền đạp thêm một cước, quyết đoán nuốt lời nói sắp đến cổ họng trở về, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi vừa rồi chỉ là nói đùa một chút thôi."
Thời Dư kéo dài giọng: "Thì ra chỉ là đùa thôi, tôi còn tưởng công tước Biska coi trọng vị nữ sĩ nào của Liên bang chúng tôi, còn nghĩ có nên hỏi cô ấy hộ ngài một câu không, bây giờ xem ra không cần nữa rồi."
"Công tước đại khái là vừa mới ở yến hội nên uống hơi nhiều rượu, hiện tại đầu óc có chút không tỉnh táo. Lạc Lạc, cậu đưa anh ta trở về đi, thuận tiện giúp anh ta tỉnh rượu một chút."
Thời Dư cao giọng nói, cũng không quan tâm Biska ngã xuống đất co thành một quả cầu tôm phản ứng như thế nào, ôm Hạ Lệ Na từng bước từng bước đi ra ngoài.
Gió cuốn mái tóc dài của cô, đan xen với sợi tóc màu vàng, lại phân biệt rõ ràng.
Cô không phải là kỵ sĩ của công chúa nhỏ, cô chỉ là một người đứng xem đi ngang qua, sẽ không vì cô ấy vượt mọi chông gai mà thực hiện mệnh lệnh.
...
Đều là đồng bọn sớm chiều ở chung, mấy người Phong Hiểu nhìn ra được tâm trạng Thời Dư hiện tại không tốt lắm, ai cũng không lên tiếng.
Lạc Hạ Từ đem Biska trên mặt đất nâng lên, tự nhiên cảm thấy anh ta hoặc là chắc chắn không bao giờ giẫm phải mìn, hoặc là đã giẫm một cái là phải thật chuẩn, đúng kíp nổ mà giẫm.
"Đi thôi." Cậu thở dài.
Chương 19
Tiêu đề: Tạ Dữ Nghiên cười rộ lên, hôn chiếc nhẫn
Biska một tay khoác ở trên vai Lạc Hạ Từ, tay kia ôm bụng, ở bên tai cậu nhỏ giọng oán giận.
Lạc Hạ Từ nhịn lại nhịn mới không trợn mắt với anh ta, sau khi đỡ anh ta lên xe bay liền không chờ được mà muốn đi ngay, lại bị anh ta túm lấy cổ tay, thấp giọng một câu: "Tạ Dữ Nghiên thật sự đã chết sao?"
Chết sao? Lạc Hạ Từ trầm mắt nhìn anh ta, nguyên lai không phải tới tìm đánh, mà là tới thăm dò thái độ của cô.
Cậu ta nhìn bóng lưng càng lúc càng xa kia, thấp giọng nói: "Biska, tinh hệ Thâm Lam Tinh đã bị hủy toàn bộ."
Đó là cú sốc của cả vũ trụ.
Là nghịch lân không thể chạm tới.
...
Sợi tóc màu bạc mang theo bọt nước, bàn tay hiện rõ khớp xương với lấy một chiếc sơ mi trắng, Tạ Dữ Nghiên mặc áo vào, trong vô thức muốn cài nút áo lên trên cùng thì động tác liền khựng lại, lộ ra xương quai xanh tinh xảo không tỳ vết cùng với hầu kết trắng nõn trên cổ.
Âm thanh nhắc nhở "Tích tích tích" vang lên, trí não của hắn vang lên, là bác sĩ phòng trị liệu.
Trong thông báo, bác sĩ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nguyên soái, người khác đã tỉnh, nhất định phải gặp ngài, nếu không ngay cả thuốc cũng không chịu tiêm."
Động tác sửa sang quần áo của Tạ Dữ Nghiên dừng lại, gật đầu nói: "Anh nói với anh ta, tôi lập tức tới, tiêm thuốc trước."
Bác sĩ vội vàng vâng một tiếng, liên lạc vẫn duy trì trạng thái kết nối, bác sĩ cũng không cần cố ý báo lại cho người kia biết, anh liền yên tĩnh nằm trong khoang trị liệu.
Vài phút sau, cửa phòng trị liệu mở ra, Tạ Dữ Nghiên từ bên ngoài đi vào.
Sau khi tiêm thuốc xong, Yến Bạch vẫn im lặng nằm trong khoang trị liệu chờ Tạ Dữ Nghiên đến, một khắc nhìn thấy anh, mở to hai mắt lại giãy dụa.
Cậu ta đã lâu không nói gì, cổ họng khô đến mức gần như không phát ra âm thanh.
Tạ Dữ Nghiên bước hai bước tới bên cạnh khoang trị liệu hỏi: "Cậu muốn nói gì với tôi?"
Phát hiện ra Yến Bạch là một việc ngoài ý muốn.
Cậu ta khi đó đang cùng Trùng Tộc hợp tác, giúp chúng nó khôi phục sự sống cho cây sinh mệnh, đồng thời, bên này anh lại quyết tâm giả chết trong vụ nổ Tài Quyết.
Sau đó, Tạ Giang Táp mang theo anh tới nơi này, liền gặp phải Yến Bạch đang mong manh hấp hối, lưu lạc trong vũ trụ.
Hai người cứu cậu ta, thấy lúc này cậu ta ý thức không còn rõ ràng, lại vẫn luôn bảo anh cẩn thận, như vậy liền mạc danh kỳ diệu* dẫn anh tới đây.
*Mạc danh kỳ diệu: chả hiểu làm sao, không sao mà nói rõ được, không thể tả được, mơ hồ.
Từ đó đến nay, Yến Bạch vẫn luôn rơi vào trạng thái hôn mê.
Mà thân thể của chính anh cũng quá suy yếu, mặc dù đã mặc khung xương ngụy trang thêm cả quang thuẫn Gray, vậy mà vẫn không cách nào chặn được vụ nổ. Vụ nổ ấy gây ra một đợt sóng xung kích lớn đánh vỡ động không gian, vì vậy đối với thân thể của anh đã tạo thành gánh nặng cực lớn.
Ban đầu trong thời gian nửa năm kia, anh cũng hôn mê, may mắn giáo sư Mai Lợi Tư do không yên tâm tình trạng thân thể của anh nên đã không muốn rời đi, một mực ở bên trong viện nghiên cứu trực thuộc quân đội, lại may mắn có Tạ Giang Táp mang tài liệu nghiên cứu từ bên chỗ tiến sĩ Thời Tắc sang.
Nếu không anh đã...
Thật ra anh đã sẵn sàng chuẩn bị cho cái chết.
Yến Bạch từ từ há miệng, một hồi lâu sau mới từ trong cổ họng khô khốc đứt quãng thốt ra mấy chữ: "Tạ... Tạ... Lập Khâm, không... chết.."
Thanh âm cậu ta khàn khàn, mỗi một chữ đều nói ra vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Tạ Dữ Nghiên bình tĩnh, cũng không quá kinh ngạc, khi Yến Bạch còn định tiếp tục, anh thấp giọng nói: "Tôi đoán được."
Lúc [ Ác Long ] khởi động anh đã đoán được rồi.
Ngoại trừ Tạ Lập Khâm, không ai biết thứ đeo trên cổ anh chính là [ Ác Long], càng không có khả năng có người từ chỗ khác lấy được chìa khóa khởi động [Ác Long].
Tinh hệ Thâm Lam Tinh bị nổ tung quá kinh khủng, hoàn toàn che giấu sự thật [ Ác Long ] không nổ tung.
Lâu như vậy, bất kể là Tạ Lập Khâm hay Lục Tây Vọng đều không có bất kỳ hành động nào khác, hẳn là cũng bị hành động điên cuồng của Thời Dư làm cho khiếp sợ.
Nhưng tình hình như vậy có thể kéo dài bao lâu?
Tạ Lập Khâm, Lục Tây Vọng, người sau còn điên cuồng hơn người trước, tình cảnh của Thời Dư cũng nguy hiểm hơn.
Tạ Dữ Nghiên rũ mắt nhìn Yến Bạch, trấn an nói: "Chuyện này không vội, thân thể của cậu bị tổn thương nghiêm trọng, hãy bình tĩnh khôi phục trước, tốt rồi thì hãy đến nói cho tôi những gì cậu biết."
Yến Bạch nghe được những lời này, trái tim treo ở cổ họng dần dần buông xuống, đôi mắt vẫn dựa vào ý chí mở to cũng chậm rãi nhắm lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sau khi cậu tiếp tục mê man, Tạ Dữ Nghiên dặn dò bác sĩ vài câu, rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Trong tay anh cầm một cái vòng cổ màu đen, vòng cổ còn nguyên vẹn.
Là Thời Dư vì anh tháo xuống, còn phá hư kết cấu bên trong, cho dù chìa khoá có kích hoạt thì [Ác Long] sẽ không thể hoạt động được, mà người cầm chìa khóa cũng sẽ không biết.
Anh cầm lấy vòng cổ giơ lên dưới ánh đèn trên hành lang, thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.
Là cô nhất nhất phải thay anh đeo nó vào tay. Vào lúc cô kiên trì muốn tháo vòng cổ xuống đã nói, cô phải thức mấy đêm mới có thể hoàn thành nó biến thành như vậy.
Anh đã luôn biết cô có một năng lực đặc biệt, vì vậy khi nghe cô chơi xấu nói mất mấy buổi tối mới làm xong còn có một chút nghi ngờ, nghĩ cô nói vậy để làm nũng với anh.
Tạ Dữ Nghiên cười rộ lên, hôn chiếc nhẫn.
Chương 20
Tiêu đề: Tạ Lập Khâm là thân vương Reger đã truyền khắp tinh võng!
"Gần đây cậu ta khôi phục rất tốt, có thể xuất viện, có thể điều khiển cơ giáp, nhưng không thể tạo thêm gánh nặng cho cơ thể, nếu vượt qua chỉ số cho phép, phải lập tức rời khỏi khoang điều khiển." Trong khi ghi lại dữ liệu thể chất của Lục Đông Ngôn, Thời Tắc liền nhắc những điều cần lưu ý.
Lục Đông Ngôn ngoan ngoãn gật đầu. Từ sau khi mất trí nhớ cậu trở nên lầm lì hơn, chỉ khi nhìn thấy Lục Tây Vọng cậu mới nở một nụ cười nhẹ.
Thời Tắc đã chịu trách nhiệm chăm sóc tình trạng thể chất của cậu ấy trong suốt thời gian qua và hai người có vẻ đã dần dần trở nên thân quen hơn, nhưng khi ông ấy hỏi tại sao cậu lại mất trí nhớ, cậu ấy nói rằng mình không biết, và cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian trước khi ký ức bị mất đi.
Lục Đông Ngôn biết không phải Thời Tắc không biết, chẳng qua là không nói cho cậu biết. Vì vậy cậu im lặng không còn tiếp tục hỏi nữa, mà chỉ muốn biết khi nào bản thân có thể khôi phục trí nhớ.
Thời Tắc nói cho cậu 3 từ không xác định, nói rằng tình trạng thể chất của cậu ta phức tạp hơn người bình thường, mà cũng có thể sẽ vĩnh viễn không thể nhớ lại được nữa.
Đại khái là bởi vì 2 từ "vĩnh viễn" quá chói tai khiến cậu cảm thấy có chút không thoải mái, theo bản năng muốn trốn tránh vấn đề này. Những vấn đề khác cũng không còn quan tâm nữa, ngay cả mong muốn khôi phục ký ức của mình cũng không có.
"Hy vọng về sau không phải nhìn thấy cậu xuất hiện ở đây nữa, chúc cậu nhiều may mắn." Thời Tắc nói rồi rời khỏi phòng bệnh, ông luôn nói thế với tất cả bệnh nhân của mình.
Dù sao ông ấy cũng là tiến sĩ tham gia nghiên cứu những vấn đề đặc biệt, vậy nên khi một bệnh nhân xuất hiện ở trước mặt ông đến lần thứ hai, ít nhiều gì cũng chính là bởi vì thân thể của người bệnh này xảy ra vấn đề lớn.
Lục Đông Ngôn đưa mắt nhìn về hướng ông đi cho đến lúc bóng khuất dạng mới quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài chẳng có gì cả, nhưng mỗi ngày anh đều có thể nhìn rất lâu.
Sau khi Thời Tắc rời khỏi phòng bệnh, ông tình cờ gặp Lục Tây Vọng đến đón Lục Đông Ngôn, ông dừng lại trước mặt anh, cởi áo blouse trắng ra và nói: "Tôi đã đáp ứng nguyện vọng của cậu rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa?"
Giọng điệu của ông không tốt lắm, thậm chí còn lộ ra vẻ chán nản rõ ràng, giống như Thời Dư, ông cũng rất ít khi vì người khác mà phải giấu đi cảm xúc, ủy khuất chính mình. Ngày trước là Tạ Lập Khâm, hiện tại là Lục Tây Vọng.
Lục Tây Vọng cũng không để ý tới thái độ của ông. Trong số những người anh từng gặp, so với những người trước mặt và sau lưng là 2 kiểu người khác nhau, anh càng thích kiểu người cái gì cũng biểu đạt hết trên mặt như Thời Tắc.
Ông luôn thẳng thắn như vậy, bởi vì khinh thường việc dùng thủ đoạn bẩn thỉu.
Lục Tây Vọng mỉm cười nói: "Tiến sĩ vẫn luôn tự do, muốn rời đi lúc nào cũng được."
Giả tạo đến mức khiến cho người ta cảm thấy thật ghê tởm.
Thời Tắc xì khẽ một tiếng, cũng mặc lại chiếc áo khoác trắng: "Thôi được rồi, tôi muốn ở chỗ này chờ con nhãi nhà tôi đến đón"
Ông bỏ lại câu này rồi rời đi.
Con cá mặn đó đi đâu cũng là một sự uy hiếp, còn kinh khủng hơn cả Ác Long. Ít nhất Thời Tắc cảm thấy Lục Tây Vọng không hề sợ hãi Ác Long, nhưng khi đối mặt với Thời Dư thì luôn bó tay chịu trói.
Dù gì đó cũng là kẻ điên đạp vỡ xương bả vai của anh ta khiến anh không dám tới bệnh viện.
Sảng khoái!
Thời Tắc vui vẻ sờ cằm, gửi tin nhắn cho Thời Dư, hỏi cô bao giờ mới đến đón ông.
Lục Tây Vọng nhìn bóng lưng của ông, nụ cười trên mặt nhạt dần, đôi mắt đen láy nhuốm màu mực, giống như bão tố trên biển phủ lên một màu đen u ám giữa bầu trời, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi lên sóng to gió lớn nuốt chửng tất cả.
Trong nháy mắt, Lục Tây Vọng kiềm chế lại tất cả cảm xúc trong mắt, anh lấy lại tiêu cự và nhận ra người đang đứng trước mặt mình.
Là Lục Đông Ngôn, cậu nhìn anh với ánh mắt lo lắng, sâu trong đáy mắt là sự tin tưởng tuyệt đối, giống hệt ánh mắt của cậu khi còn nhỏ mỗi lúc nhìn về phía anh trai mình.
Cậu không yên tâm hỏi thăm: "Anh, anh và tiến sĩ cãi nhau sao? Sắc mặt anh hình như không tốt lắm?"
Lục Tây Vọng mỉm cười trước sau như một, vỗ vỗ bả vai Lục Đông Ngôn nói: "Không có gì, đại khái là tiến sĩ không thích anh, khi anh mời ông ấy đến chữa bệnh cho em đã dùng biện pháp hơi cứng rắn, ông ấy ghét anh cũng đúng."
Lời nói của anh tràn đầy sự chân thành, trên mặt còn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, anh nói: "Đợi ông ấy nguôi giận rồi, anh sẽ lại hướng ông ấy xin lỗi là được. Giờ thì chúng ta đi thôi."
Lục Đông Ngôn nghe chỉ có như vậy, nét lo lắng giữa hai hàng lông mày giãn ra, vội vàng nói: "Lần sau hãy mang em đi cùng nữa, tiến sĩ là người khẩu xà tâm phật, nhất định sẽ thông cảm cho chúng ta."
Lục Tây Vọng gật đầu, cả hai bước ra khỏi bệnh viện.
Trước khi lên tàu bay, Lục Tây Vọng nhìn Lục Đông Ngôn đã trầm lặng hơn trước rất nhiều, đột nhiên hỏi: "Em còn nhớ Thời Dư không?"
Lục Đông Ngôn nghi ngờ nhìn anh, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Có phải... là Thời Nguyên soái lúc trước đến bệnh viện thăm em không?"
Vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh, là thật sự đặt ra nghi hoặc mà không phải cố ý thể hiện cho anh xem, Lục Tây Vọng gật gật đầu, lại hỏi: "Em cảm thấy cô ấy như thế nào?"
Lục Tây Vọng hiếm khi hỏi cậu những câu đánh giá như vậy, đặc biệt là khi đánh giá một người, Lục Đông Ngôn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ: "Cô ấy là một người rất lợi hại."
"Nói một chút xem."
"Mặc dù không biết trong ký ức đã mất đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy còn trẻ như vậy đã trở thành nguyên soái Liên Bang thì chắc chắn mọi người đều yêu thích cô ấy, sùng bái cô ấy, chẳng lẽ cô ấy không phải là một người rất lợi hại sao?"
Cậu ấy đã từng hỏi Thời Tắc rằng những người đến gặp cậu vào ngày cậu tỉnh là ai, nhưng không nhận được câu trả lời nào quá rõ ràng, nhưng cậu cũng biết danh tính của họ.
Một người là con nhà giàu, một người là con trai của nguyên soái, còn có nguyên soái mới lên nhậm chức của Liên bang, họ đều không phải người bình thường.
Thời Tắc cũng không nói với cậu về mối quan hệ của họ với cậu ấy, cậu tò mò nên đã tìm manh mối trên tinh võng, xem rất nhiều ảnh và cũng thấy rất nhiều chuyện về bọn họ.
Lục Đông Ngôn do dự, nhưng vẫn hỏi ra lời đã đè nén trong lòng bấy lâu nay: "Anh à, quan hệ của em với bọn họ tốt lắm sao?"
Chương 21
Tiêu đề: Tạ Lập Khâm là thân vương Reger đã truyền khắp tinh võng!
Có người nói bọn họ là bạn tốt của nhau, có người nói bọn họ là một đám bạn xấu, trên tinh võng có rất nhiều chuyện về bọn họ, hơn nữa cậu cũng đã xem phát sóng trực tiếp trong thời kỳ học quân sự, cậu khó có thể tưởng tượng được rằng người trong phát sóng trực tiếp là chính mình.
Lục Đông Ngôn nhìn Lục Tây Vọng, cố gắng tìm câu trả lời từ trong miệng người mà cậu ấy tin tưởng nhất từ
nhỏ đến bây giờ.
Lục Tây Vọng nhìn thẳng vào mắt nhìn cậu hồi lâu rồi đột nhiên cười nhẹ, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc nồng đậm khó có thể nhìn rõ.
Anh ấy nói: "Không, em vì anh mới cùng họ tiếp xúc rồi đi học, cùng nhau ra chiến trường."
-
Chuyện Thời Thượng an bài cái chết giả cho Thời Hạ, nguyên nhân là ngoài ý muốn rơi xuống nước mà chết, Biska lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, sự việc tiến hành rất thuận lợi.
Thời Dư đứng trên vách đá đối mặt với gió biển, ôm hũ tro cốt của Hạ Lệ Na trong tay, cô nhìn mặt biển yên tĩnh, như thể muốn nhìn xuyên sang phía bên kia bờ biển là gì.
Lạc Hạ Từ từ xa đi tới, đứng ở phía sau cô, theo ánh mắt của cô nhìn về phương xa. Cậu thấy hải âu bay lượn trên trời xanh, nhìn cá nhảy ra khỏi mặt biển, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Cậu thật muốn mang cậu nhóc trở về sao?"
Cậu nhóc này là chỉ Thời Hạ.
Sự kiện hơn trăm năm trước sẽ dần dần bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, bọn họ cũng biết, đại khái là câu chuyện người nông dân với con rắn.
Lan Trạch năm đó và Thời Dư hôm nay, giống nhau đến kinh ngạc.
Thời Dư nghe thấy sự lo lắng trong lời nói của cậu, và đột nhiên nhớ ra một câu mà không biết đã nghe ở đâu đó, cô liền lấy ra tùy tiện áp dụng vào bầu không khí lúc này, nói: "Lạc Lạc, chúng ta có thể không làm người tốt, nhưng cậu không thể vì một lần bị người tổn thương mà không lựa chọn làm người tốt nữa."
Cô nói xong, bản thân cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Cô làm sao có thể được coi là người tốt, nếu phải dùng người tốt để định nghĩa một người, thì đó phải là Lan Trạch mới đúng, còn cô hoàn toàn không liên quan gì đến hai từ này.
"Tương lai của một người là do người đó lựa chọn, hiện tại cậu bé tất nhiên là không nguyện ý ở lại Liên bang, chỉ cần Đế quốc Caslan còn tồn tại ngày nào, thì cậu bé nhất định sẽ có một ngày trở về."
Người anh mà bé dựa dẫm từ nhỏ đã để lại dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời cậu, Thời Hạ là một cậu bé ngoan, còn nhỏ nhưng đã hiểu rất nhiều.
Thời Dư có thể nhận ra cậu bé cũng giống như anh trai của mình, sẽ không bằng lòng với việc chỉ làm một người bình thường. Nếu hoàng gia của Đế quốc Caslan có tương lai sau này, thì tương lai đó nhất định phải do hai anh em này gây dựng nên.
"Cậu thế này là đang dưỡng hổ vi hoạ*." Lạc Hạ Từ cảnh báo.
*Dưỡng hổ vi hoạ: nuôi hổ lớn, sau này có thể sẽ gặp khó khăn, nguy hiểm.
Nụ cười trên mặt Thời Dư càng nồng đậm, cô quay đầu nhìn về phía Lạc Hạ Từ: "Mình từng nghe nói một con hổ nuôi trong sở thú đã được phóng sinh, sống một khu vực rất rộng rãi, có đủ thức ăn, nhưng càng ngày nó càng trở nên uể oải, thậm chí còn trở nên yếu ớt hơn."
"Cậu biết tại sao không?" Cô hỏi ngược lại.
Lạc Hạ Từ nhìn cô đáp: "Bởi vì nó đã mất đi kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã phải không?"
Mãnh hổ nuôi nhốt trong chuồng, còn có thể gọi là mãnh hổ sao?
Thời Dư lắc đầu nói: "Không, con hổ có thể được thả phải có khả năng sinh tồn trong tự nhiên, lý do tại sao nó trở nên yếu ớt-"
"Là bởi vì trước đó không có đối thủ, bởi vì không có thiên địch."
"Khi nhân viên sở thú đang bối rối và nghiên cứu cả trăm cách nhưng vẫn không giải quyết được, thì một con hổ hoang dã từ đâu đến đã tiến vào và xâm chiếm lãnh thổ của con hổ này, chúng lao vào đánh nhau."
"Con hổ được thả ra đã thể hiện sự hung dữ chưa từng có và bảo vệ lãnh thổ của nó."
Thật ra câu chuyện này là một bộ phim tài liệu cô đã xem khi còn nhỏ và nó đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.
Bất luận là động vật hay con người cũng đều cần tranh đoạt, giống như bài văn hồi còn đi học cô đã thuộc lòng, sinh ra trong bi thương chết đi trong bình yên.
Đế quốc Caslan tồn tại đến ngày nay, có lẽ là do làm bá chủ quá lâu, những quý tộc dũng cảm không biết sợ hãi năm xưa đã mất đi quyết tâm vươn lên phía trước, trở thành những con thiêu thân ham mê tửu sắc, bị mờ mắt bởi sắc dục và ám ảnh bởi quyền lực.
Trước kia Liên bang cường đại cỡ nào, đứng sừng sững trong vũ trụ, không có quốc gia nào dám coi thường, nhưng sau này thì sao?
Với sự tranh giành quyền lực trong Liên bang, sức mạnh của Lan Trạch đã trở thành một đối tượng bị thèm muốn, những kẻ được gọi là người có công và liệt sĩ bất quá cũng chỉ là một lũ xu nịnh trộm cướp.
Lạc Hạ Từ nhìn góc nghiêng của Thời Dư, thấy mái tóc đen của cô tung bay trong gió biển, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy một sự rung động chưa từng có.
Cậu ta nghe thấy cô thì thầm trong gió: "Ý nghĩa tồn tại của chúng ta là bảo vệ, không phải kết thúc."
Nếu như một ngày nào đó Liên bang bị diệt vong, nhất định là bởi vì Liên bang đã sức cùng lực kiệt, không còn muốn đấu tranh, giống như trăm năm trước vậy.
Hai người lặng lẽ đứng trước ngọn gió của vách núi, một lúc lâu sau, Thời Dư rải tro cốt của Hạ Lệ Na, cô cũng không nói câu từ biệt mà ném xuống một bông Hi Nhĩ Lan.
Đối với chiếc vòng cổ có thể là bí mật hoàng gia, cô không giao cho Thời Thượng mà đeo nó lên cổ Hạ Lệ Na và được hỏa táng cùng cô ấy.
Trên thế giới này thứ duy nhất không mục nát, là ý chí.
Mà thứ gánh vác ý chí, chính là trói buộc.
....
Tin tức về cái chết ngoài ý muốn của Thời Hạ đã lan truyền khắp Đế quốc Caslan. Tiếc cho một cậu nhóc còn quá nhỏ, hơn nữa Đế quốc và Liên bang còn đang trong giai đoạn đàm phán hòa bình.
Hoàng đế bệ hạ tuy rằng rất đau khổ, nhưng vẫn chỉ có thể là đơn giản hóa tang lễ, chuyện này cũng không gây ra bao nhiêu náo động, sau một thời gian đã dần dần lắng xuống.
Cuộc đàm phán hòa bình giữa hai nước diễn ra thuận lợi, ba tháng sau, Đệ nhất Liên bang do Thời Dư đại diện và Đế quốc Caslan do Biska đứng ra đã ký một hiệp định hòa bình đình chiến, có hiệu lực một trăm năm.
Sau khi thỏa thuận được ký kết, Thời Dư liền dẫn dắt quân đoàn Tài Quyết trở lại Đệ nhất Liên bang, nhưng vào lúc này, một tin được truyền đến từ Đệ nhất Liên bang.
Tin tức Tạ Lập Khâm là thân vương Reger đã truyền khắp tinh võng!
Chương 22
Tiêu đề: Tạ Dữ Nghiên, chính là sản phẩm của thí nghiệm gen
Reg là ai?
Hầu như không ai trong Liên Bang biết cái tên này, nhưng khi họ nhìn thấy đằng trước của cái tên này, tất cả mọi người đều ngây người ra.
Thân Vương Reger đã qua đời của Đế quốc Caslan.
Reg từng là tướng quân anh dũng nhất của Đế quốc Caslan, ông có công lớn đối với Đế quốc Caslan, tuy không phải là thái tử nhưng địa vị của ông còn cao hơn cả thái tử, ông từng uy hiếp chính anh trai mình, thái tử lúc bấy giờ, hoàng đế của Đế quốc Caslan, người đã qua đời vì bạo bệnh vài năm trước.
Sau này, không biết chuyện gì đã xảy ra, ông ta đột ngột qua đời, mọi thứ về ông đều bị cuốn theo cơn gió mang tên thời gian, cái tên Reger dần biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.
Tạ Lập Khâm là Reger.
Nhiều người cho rằng chuyện này vô cùng lố bịch.
Làm thế nào Tạ Lập Khâm có thể là Reger? Ông ấy đã lãnh đạo Liên Bang từ một quốc gia yếu ớt và bại trận cho đến ngày hôm nay, và để bảo vệ Liên Bang, ông ấy đã chết trong trận chiến tại Căn cứ Torisaka.
Nếu ông là Reger, thì trước đây, tất cả những gì khi cả Đế quốc Caslan và Liên Bang lưỡng bại câu thương trong trận chiến ở Căn cứ Torisaka đều là trò cười sao?
Thời Dư ngồi trong phòng chỉ huy, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, cô nhìn người phụ nữ trong màn hình ảo, trong mắt tản ra gợn sóng nhàn nhạt.
"Chồng tôi Tạ Lập Khâm thực ra không phải là người của Liên Bang, tên ban đầu của ông ấy là Reger."
Người phụ nữ mắt đỏ trên màn hình ảo là mẹ của Tạ Giang Táp và Tạ Dữ Nghiên, bà ấy đang khóc nức nở trong khi nắm chặt chiếc khăn tay, trông bà rất tệ và cảm xúc bị đứt đoạn, nhưng từng lời bà nói đều lọt vào tai của người ở đầu bên kia của màn hình ảo một cách rõ ràng.
Thời Dư đã nghĩ Lục Tây Vọng sẽ dùng cách gì để chứng minh Tạ Lập Khâm là Reger, nhưng cô không nghĩ rằng phương pháp của anh ta vẫn cực đoan như trước, không chừa cho người khác bất kì lối thoát nào .
Vợ của Tạ Lập Khâm đã đích thân chứng minh rằng Tạ Lập Khâm chính là Thân Vương Reger đã chết của Đế quốc Caslan, anh ta muốn đào mộ của Tạ Lập Khâm lên, ném nó ra đường, phá hủy tất cả những gì ông ta đã làm trong quá khứ và phá hủy vinh quang được viết trong ba từ Tạ Lập Khâm.
Tạ Lập Khâm đã chết.
Còn Tạ Giang Táp và Tạ Dữ Nghiên, những người chịu ảnh hưởng lớn nhất từ ông ta đều đã "chết" rồi
"Mục đích của anh ta là gì?" Lúc này đào sâu chuyện ấy cũng không có ý nghĩa gì, Cố Tiền Khiêm cau mày suy nghĩ hồi lâu, lại không thể nào nghĩ ra tại sao Lục Tây Vọng lại làm như vậy.
"Hiện tại, có vẻ như chỉ có con Cá kia là phải chịu chút ảnh hưởng." Lạc Hạ Từ lời ít nghĩa nhiều.
"Ngoài quân đoàn Tài Quyết là thuộc hạ của Cá, còn thu nhận quân đoàn Tự Liệt mà trước đây Tạ Lập Khâm để lại." Phong Hiểu tiếp lời.
Thời Dư không tin tưởng Tạ Lập Khâm, và tất nhiên cô sẽ không sử dụng những người mà ông ta để lại, ngay cả khi cô đã tiếp quản, cô cũng chỉ để họ đóng quân ở tiền tuyến.
"Phải, danh tính của Tạ Lập Khâm đã bị nghi ngờ. Một khi tất cả những gì ông ta làm trong quá khứ bị lật tẩy, Nguyên soái Tạ Dữ Nghiên cũng sẽ bị ảnh hưởng. Giờ đây, quân đoàn Tài Quyết nằm trong tay của Cá..."
Tạ Dữ Nghiên sẽ vì điều này mà bị chất vấn, nhưng dù sao anh cũng là một người "đã chết", nhưng Thời Dư thì khác, cô có thể dễ dàng lên đến vị trí Nguyên soái, ngoài uy tín của bản thân, những người ủng hộ Tạ Dữ Nghiên cũng gián tiếp trở thành người ủng hộ cô ấy.
"Ngay cả khi không phải như vậy." Lạc Hạ Từ nói thêm: "Đóng góp của Cá cho Liên Bang là rõ như ban ngày."
Người khác nói rằng cô có thể là một đặc vụ ngầm của Đế quốc Caslan, chỉ sợ ngay cả bản thân người đó cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Bên cạnh đó, sử dụng danh tính trong quá khứ của Reger để phủ nhận những gì Tạ Lập Khâm đã làm là quá lố bịch, trừ khi Lục Tây Vọng có thể chứng minh rằng Tạ Lập Khâm có trách nhiệm trong chiến dịch Lợi Bỉ Tạp Á hơn một trăm năm trước.
Chỉ có cách này mới có thể phủ nhận tất cả những gì ông ấy đã làm và hoàn toàn khiến ông trở nên tuyệt vọng!
Thời Dư nhìn Lục Tây Vọng đang thay thế bà Tạ đứng trước màn hình ảo, một ý nghĩ lóe lên trong mắt cô.
Lục Tây Vọng là một người làm việc gì cũng có mục đích, chẳng lẽ anh ta vạch trần tất cả những chuyện này để làm rối loạn đường lối Liên Bang, hay là... cuối cùng anh ta cũng dám đứng dưới ánh mặt trời nói ra mọi chuyện năm đó.
Thời Dư không tiết lộ suy đoán của mình, cô muốn xem Lục Tây Vọng có xứng đáng với sự chân thành mà Lan Trạch dành cho anh ta hay không.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như vô số lần anh ta phát biểu trước đây, dễ dàng ổn định tâm trí của vô số người trước màn hình ảo.
Tất cả mọi người chờ mong anh ta có thể phản bác lại lời nói của bàTạ.
Đáng tiếc, vẻ ngoài đẹp đẽ được xây dựng trên những lời dối trá sớm muộn cũng sẽ có ngày bị phá huỷ.
Tạ Lập Khâm – người đã từng lập nhiều chiến công hiển hách, Nguyên soái của Đệ Nhất Liên Bang, thực sự là một người tàn ác.
Lục Tây Vọng nhìn thẳng vào màn hình ảo và nặng nề nói: "Thực ra, tôi không phải mới biết chuyện Nguyên soái Tạ Lập Khâm là Reg."
Lời của anh ta đã ngăn chặn lại tất cả những suy luận.
"Trước khi giải thích mọi chuyện, tôi muốn giới thiệu một người cho mọi người, một người là anh hùng trong lịch sử của Liên Bang nhưng lại không được lịch sử ghi nhớ." Anh ta bước sang một bên khi nói, và có một cỗ quan tài thủy tinh phía sau anh ta.
Nằm trong chiếc quan tài pha lê là một người đàn ông có khuôn mặt hiền lành, dung mạo xuất chúng, mái tóc dài màu bạc, những sợi bạc xinh đẹp được sắp xếp gọn gàng, lặng lẽ đặt bên cạnh, yên tĩnh như đang ngủ, bên miệng vẫn nở một nụ cười nhẹ.
Nhưng nửa người trên của ông ta trần như nhộng, trước ngực có một lỗ máu lớn, máu đã khô cạn, vết thương trắng bệch, trông vô cùng đáng sợ.
Thời Dư kinh ngạc đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm theo bản năng.
Lục Tây Vọng! Lục Tây Vọng, sao anh ta dám! Sao anh ta có thể để Lan Trạch xuất hiện trước mặt công chúng bằng phương thức tàn nhẫn như vậy?
Cố Tiền Khiêm cũng vô cùng khiếp sợ nhìn màn hình ảo, thì thầm: "Lan Trạch không phải đã biến mất cùng với Lợi Bỉ Tạp Á rồi à?"
Khi Lợi Bỉ Tạp Á bị tấn công bởi một hạm đội vô danh và bắt đầu sụp đổ, Lục Tây Vọng cũng nói rằng Lan Trạch sẽ được an nghỉ ở Lợi Bỉ Tạp Á.
Chương 23
Phong Hiểu cũng không khá hơn chút nào, ngay sau đó, cậu ta nghiến răng nghĩ xem tiền căn hậu quả là như thế nào.
Lúc đó họ bị người khác làm cho choáng váng, không phải vì Lục Tây Vọng không muốn họ đến gặp Thời Dư, mà vì anh ta không muốn họ thấy rằng anh ta sẽ đưa Lan Trạch rời khỏi Lợi Bỉ Tạp Á.
Nhìn thấy bộ dạng của hai người, Thời Dư cũng đã đoán được phân nửa tình huống lúc đó, cô chăm chú nhìn màn hình ảo.
Lục Tây Vọng cũng thật điên rồ.
Sau hơn trăm năm sợ hãi đủ chuyện, cuối cùng anh ta cũng học được cách làm người nghiêm túc.
"Ông ấy tên là Lan Trạch, chiến thần Liên Bang, ông đã dẫn dắt Liên Bang, đưa Liên Bang trở thành cường quốc mạnh nhất vũ trụ, hơn nữa ông còn cứu một người sắp chết khi bị anh cả của ông ta hãm hại trong vũ trụ."
"Là Tạ Lập Khâm"
"Lan Trạch đồng cảm với những gì ông ta trải qua, cứu ông ta và an bài cho ông ta một thân phận mới khi ông ta muốn từ bỏ mọi thứ trong quá khứ, để ông ta bắt đầu một cuộc sống mới."
"Ông ấy thật ngu ngốc khi tin vào một con sói của Đế quốc." Lục Tây Vọng lên án với vẻ mặt đờ đẫn.
Anh ta không biết người ở đầu bên kia màn hình ảo sẽ biểu hiện ra vẻ gì, tiếp tục vạch trần sự thật đã bị chôn vùi hơn trăm năm.
"Mọi người còn nhớ các anh hùng trong trận chiến Lợi Bỉ Tạp Á không?" Anh ta nói, kéo màn hình ảo bên cạnh, lần lượt hiển thị hình ảnh của năm vị nguyên soái trước mặt mọi người.
Anh ta đọc lại tên của bọn họ, từng chữ đều rất rõ ràng, khi cái tên cuối cùng rơi xuống, anh ta đột nhiên cười ha ha, trong tiếng cười mang theo sự trào phúng chưa từng có: "Cái gọi là tử sĩ của Liên Bang, chẳng qua là một đám đạo tặc mà thôi, bọn họ sợ Lan Trạch, đặt bẫy ở Lirvia."
"Họ đã giết Lan Trạch, moi tim và ngâm ông ấy trong thuốc độc. Tạ Lập Khâm đã giao bản đồ phòng thủ tiền tuyến của Liên Bang cho Đế quốc Caslan. Những kẻ ác sẽ phải gánh chịu hậu quả. Năm Nguyên soái... Tất cả đều đã chết."
Anh ta khẽ thở dài, nhưng trong âm thanh vẫn còn vương lại ý cười.
"Tôi vẫn là quá coi trọng anh." Thời Dư hừ nhẹ một tiếng, trong mắt mang theo sự chán ghét dày đặc.
Cô sẽ không bao giờ dễ dàng ghét một người, Lục Tây Vọng nhiều lần thực sự phá vỡ điểm mấu chốt của cô, và khiến cô nhìn ra bản chất xấu xí của con người.
Đây là cái gọi là sự thật?
Nếu nói rằng Tạ Lập Khâm đã góp phần không nhỏ vào cái chết của Lan Trạch, sau đó Liên Bang bị các nước khác đánh bại, và năm Nguyên soái đều tử trận, nhất định không thể thiếu sự nhúng tay của Lục Tây Vọng.
Chuyện năm đó, không có người nào hoàn toàn vô tội.
Lục Tây Vọng còn không biết xấu hổ nói làm ra vẻ ác giả cuối cùng gặp ác báo? Cũng không sợ năm vị Nguyên soái kia từ dưới đất bò lên cùng nhau kéo anh ta xuống ư?
Thời Dư nhìn Lan Trạch nằm yên lặng như đang ngủ trong màn hình ảo, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau khổ.
Ông ta tốt bụng, chân thành và đối xử tử tế với mọi người xung quanh, nhưng những kính trọng và tôn thờ người ta dành cho Lan Trạch đều là lừa dối ông.
Tạ Lập Khâm muốn gen của ông ta, còn Lục Tây Vọng chỉ đắm chìm trong sự chuộc lỗi buông thả.
"Nguyên soái, chiến hạm đã cập bến tại tinh cảng, ngài có muốn đi ra ngoài vào lúc này không? Bên ngoài người vây quanh rất nhiều, tình huống xem ra không ổn."
Hai nước đã ký hiệp ước hòa bình, sự trở lại của sứ giả lẽ ra phải được hoan nghênh, nhưng những sự kiện nổ ra trên Tinh Võng khiến tình hình bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, dân chúng hoang mang, chất vấn về mọi chuyện đang diễn ra.
Người dân Liên Bang đang bối rối và tức giận, họ nóng lòng muốn tìm kiếm câu trả lời, và Thời Dư là trụ cột của rất nhiều người, câu trả lời mà cô đưa ra có thể trở thành cọng rơm cứu mạng những người đang mờ mịt luống cuống trong tuyệt vọng.
Nội bộ Liên Bang đang rối loạn, ngay cả quân đội kỷ luật nhất cũng đang nói về chuyện đã xảy ra hơn trăm năm trước.
Lục Tây Vọng không thể mang đến một người mà nói đùa không chứng cớ, những người trẻ tuổi đã bắt đầu hỏi những người lớn tuổi hơn.
Tên của Lan Trạch đang điên cuồng dậy sóng trên Tinh Võng, những việc làm của ông ta lại bị đào lên.
"Đi thôi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt, thay vì để cho mọi người hoang mang nghi hoặc, không bằng cho bọn họ một đáp án rõ ràng."
Thời Dư là người đầu tiên đứng lên, ánh mắt lướt qua Lục Tây Vọng trên màn hình ảo, cô mơ hồ có một dự cảm không lành.
Lục Tây Vọng hiện tại đã phát điên, anh ta gần như cắt đứt đường rút lui của chính mình, anh ta sẽ không trở thành anh hùng vạch trần sự thật, mà sẽ bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Huống chi bản thân anh ta cũng nói, anh ta không phải đến tận bây giờ mới biết những chuyện này.
Anh ta... Đến cùng muốn làm gì?
Vẻ mặt Phong Hiểu tái mét đi sau lưng Thời Dư, ánh mắt vẫn đặt trên người Lan Trạch đang nằm trong quan tài thuỷ tinh.
Lan Trạch bị Lục Tây Vọng mang từ Lợi Bỉ Tạp Á tới, vậy.. trái tim đâu?
Mấy vị Nguyên soái khác của Liên Bang đã bị các phóng viên chặn lại, và tất cả các nghị viên đã bị thẩm vấn đến sứt đầu mẻ trán.
Bách Lý Nguyên soái là người lớn tuổi nhất và duy nhất sống sót sau tai nạn trăm năm trước, giữ im lặng suốt mười phút trước ống kính, sau đó kiên định nhìn vào màn hình ảo: "Nguyên soái Lan Trạch, ông ấy là người xuất sắc nhất, ôn nhu nhất và khiến người khác tin phục nhất mà tôi từng thấy."
"Xin lỗi, từ giờ trở đi, tôi từ bỏ chức vị Nguyên soái"
Ông tháo quân hàm Nguyên soái trên vai xuống, bỏ đi quân trang màu vàng lam. Khi có người gặng hỏi ông có biết chuyện gì đã xảy ra năm đó không, ông chọn cách im lặng.
Có lẽ là không biết, nhưng ông là Nguyên soái một nước, làm sao có thể không phát hiện ra điều gì, ông không phải hung thủ, mà là người ngoài cuộc thờ ơ.
Đêm đó, Bách Lý Nguyên soái dùng súng tự sát ở trong nhà.
Mà tất cả mới chỉ vừa bắt đầu.
Tin tức Lợi Bỉ Tạp Á xuất hiện tại Leichel Phá Tinh Đai cũng nhanh chóng lan truyền trên toàn bộ Tinh Võng, cùng sự xuất hiện của tin tức còn có một video đi kèm.
Đoạn video được quay một cách tuỳ tiện, máy quay vẫn bị rung nhưng có thể thấy rõ đây là một phòng thí nghiệm đã bị bỏ hoang từ lâu, có rất nhiều người mặc áo khoác trắng đã không còn hơi thở sinh mệnh lơ lửng trên không. Hành lang dài tối đến mức ngạt thở.
Ở cuối hành lang, có một chiếc bình thuỷ tinh to lớn trong suốt làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Lục Tây Vọng ném xuống một cục tạ: "Tạ Lập Khâm đã nghiên cứu gen người từ hơn một trăm năm trước. Ông ta đã tiến hành vô số thí nghiệm gen và nhân ra vô số phôi thai con người."
"Tạ Dữ Nghiên, chính là sản phẩm của thí nghiệm gen."
Chương 24
Tiêu đề: Thời Dư có chứng cứ Lục Tây Vọng giết Tạ Lập Khâm
Loảng xoảng!
Trong phòng khắp nơi đều là tiếng đồ vật rơi vỡ.
Tạ Lập Khâm dùng chân dẫm lên một mảnh vỡ của bình hoa, sắc mặt ngày càng u ám mà ra lệnh khiến cho người ta vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục Tây Vọng! Đúng là một con chó ngoan!"
Ông ta chọn giả chết ở căn cứ Torisaka là vì muốn ẩn mình đứng phía sau, và một nguyên nhân lớn hơn là thân phận Reg của ông ta đã không thể giấu được nữa.
So với việc để tất cả những chuyện ông ta làm trước đây đều trở nên vô nghĩa, không bằng để "Tạ Lập Khâm" cứ vậy mà chết đi.
"Tạ Lập Khâm" đã chết, điều này đồng nghĩa với việc dù thân phận Reg bị lộ ra cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, Lục Tây Vọng sẽ không làm bất kì chuyện gì tốt cho ông, "Tạ Lập Khâm" cũng sẽ trở thành điểm sáng vĩnh viễn không thể bị lãng quên trong lịch sử của Liên Bang.
Nhưng giờ đây, tất cả đều bị tên điên Lục Tây Vọng hủy hoại!
Ông ta ngồi thẫn thờ trong căn phòng lộn xộn một lúc lâu, đột nhiên đầu óc thông suốt một điều: "Phái người đi Thủ Đô Tinh, nói cho người phụ nữ kia biết Giang Táp vẫn chưa chết."
Giọng nói ông ta toát lên sự lạnh lẽo, cực kỳ vô tình, trao đổi ánh mắt với một người đàn ông, ý định rõ ràng.
Một số sự thật cần phải được lật đổ bởi những người nói ra sự thật, mà dùng cách nói ra sự thật để lật đổ, như vậy bà ấy sẽ đưa ra lựa chọn hoàn mỹ nhất.
Tạ Khâm Lâm thấy gã ta đã hiểu ý, đang muốn kết thúc cuộc trao đổi, bỗng dưng lại nghĩ tới một việc vô cùng quan trọng, đột nhiên hỏi: "Phía bên Tam Giác Đen đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
Người đàn ông trung niên lộ vẻ mặt khó nói, lắc đầu: "Vốn dĩ người của chúng ta ở Tam Giác Đen đã có chỗ đứng vững vàng, vậy mà mấy năm trước đột nhiên xuất hiện một tổ chức thần bí, lặng lẽ chiêu mộ người, đợi đến khi chúng ta phát hiện ra, mọi chuyện đã quá muộn."
Tổ chức X từ một tổ chức nhỏ đã chiêu mộ thêm người, ngày một phát triển, còn thu hút nhiều rắc rối từ trước tới nay không cùng phe với Tam Giác Đen, nếu không phải lần này gã đem lượng lớn người đổi hướng sang Tam Giác Đen, cũng sẽ không phát hiện bản thân đang cuộn tròn trong hang kiến, theo thời gian còn động phải rắn độc, mà độc này lại không có cách đối phó.
Tạ Lập Khâm hơi nheo mắt lại, ngồi ở ghế dựa, tay chậm rãi nắm chặt lại nói: "Có thể tra ra người đứng sau là ai không?"
Sắc mặt người đàn ông có chút thận trọng, mọi việc của Tam Giác Đen vẫn luôn do gã ta ở lại phụ trách, gã đã cử rất nhiều người đến Tam Giác Đen, muốn nắm chắc nơi hỗn loạn này trong lòng bàn tay, nhưng kết quả vẫn không tốt hơn là bao.
Mấy năm gần đây phải vô cùng vất vả mới có chút chuyển biến tốt, vậy mà đột nhiên xuất hiện tổ chức X vô cùng bí ẩn, có thể thần không biết quỷ không hay ở ngay dưới mí mắt gã phát triển lớn mạnh đến mức có thể uy hiếp địa vị của gã ở Tam Giác Đen, gã không thể trốn tránh trách nhiệm.
Từ xưa tới nay, Tạ Lập Khâm vốn không phải là một người lãnh đạo ôn hòa, mặc dù ông ta luôn đặt cấp dưới ở vị trí quan trọng nhất, nhưng cũng không ít người vì làm nhiệm vụ sai sót mà phải chịu xử phạt, đương nhiên gã xuất thân là quân nhân, những sự trừng phạt đó là không nhằm nhò gì, nhưng điều làm gã không cách nào bình thản chính là đã rất lâu rồi gã không mắc phải loại sai lầm vặt vãnh này.
Gã thoáng cân nhắc một chút rồi mới nói: "Người của tổ chức X đều dùng biệt danh, thủ lĩnh là X1003, nhưng chưa từng có người gặp qua ông ta."
Chuyện này có lẽ là do đối phương cố tình để lộ tin tức ra bên ngoài, tổ chức X từ trên xuống dưới đều có tới mười phần thần bí.
X1003?
Tạ Lập Khâm lẩm nhẩm, hai hàng lông mày bỗng nhiên nhíu lại. Cái danh hiệu này quả thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến Thời Dư số hiệu Y1121.
Y1121 chính là ác mộng của không ít người, Tạ Lập Khâm nghĩ đến Tinh hệ Thâm Lam Tinh một lần nữa, mày lại nhíu chặt.
Thời Dư cũng là kẻ điên!
Ông ta lắc đầu nói: "Nghĩ cách tiếp xúc với tên X1003, Tam Giác Đen đã hỗn loạn suốt mấy trăm năm, giờ là lúc nên thống nhất rồi."
Nếu Tạ Lập Khâm đã không thể xoá nhoà vết nhơ, vậy ông ta cũng không ngại lại tạo nên một thành tựu mới.
Đến nỗi Đệ Nhất Liên Bang, Lục Tây Vọng tưởng lăn lộn liền lăn lộn đi, đến khi anh ta tan thành từng mảnh, ông ta sẽ lại đi tiếp quản.
Đúng rồi, ông ta đã chuẩn bị một món quà lớn cho Lục Tây Vọng, hy vọng anh ta sẽ thích.
-
Chương 25
Tiêu đề: Thời Dư có chứng cứ Lục Tây Vọng giết Tạ Lập Khâm
Tạ Dữ Nghiên nghe thấy Tạ Lập Khâm nói câu ""Tạ Dữ Nghiên, là sản phẩm của thí nghiệm gen"" trên mặt không có bất kỳ gợn sóng nào.
Ngay từ đầu anh đã biết thân phận của mình, Tạ Lập Khâm cũng không ít lần lấy chuyện này để cảnh cáo anh, nhiều năm như vậy đè nén lại, chuyện này đã không thể làm anh chịu tổn thương nữa, điều thực sự khiến anh tức giận là do hành động của Lục Tây Vọng.
Anh thấy Lục Tây Vọng hoàn toàn không có trách nhiệm mà một nguyên thủ quốc gia nên có.
Tạ Giang Táp ngồi nhìn anh khoảng nửa giờ, thấy ánh mắt anh tựa như muốn ngưng tụ thành băng, nháy mắt đã phát hiện ra suy nghĩ của anh, không chút do dự khuyên can: "Dữ Nghiên, anh biết em đang nghĩ gì, em không thể đi!"
Anh ta nói được một lúc lâu.
"Lúc này em tuyệt đối không được đi ra ngoài, nếu không tất cả mọi việc làm khi trước đều thất bại trong gang tấc, mục đích của Lục Tây Vọng còn chưa xác định được, anh ta... Anh ta vẫn còn trốn ở trong tối, ai mà biết được bọn họ sẽ làm trò gì với... Em..."
Nhắc tới Lục Tây Vọng, Tạ Giang Táp có thể thẳng thắn mà nói, nhưng khi đối diện với Lục Tây Vọng, anh lại không biết nên đối mặt thế nào.
Từ trước tới nay Tạ Lập Khâm chưa làm ra chuyện gì có lỗi với anh, từ nhỏ đến lớn, đối với anh, Tạ Lập Khâm giống như một người cha vậy.
Đáy mắt Tạ Giang Táp bớt đi vài phần mù mịt, anh ta bỗng nhiên không biết nên dùng thái độ gì mà đứng giữa hai người.
"Anh, bọn họ phải trở về Liên Bang." Cho dù là ai thì trong thời buổi này cũng sẽ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nếu Lục Tây Vọng hành động điên cuồng cũng chẳng biết sẽ gây ra hậu quả gì.
Liên Bang đã rơi vào tình cảnh hỗn loạn, còn như vậy mà xuống dốc chắc chắn sẽ lại tiếp tục rơi vào bi kịch hơn một trăm năm trước, không, so với trăm năm trước có lẽ còn thảm thiết hơn nhiều lần!
Không một quốc gia nào có thể chấp nhận việc tín ngưỡng của họ đã bị sụp đổ do thảm họa mang lại, và không thể có người dân nào có thể chấp nhận anh hùng mà họ luôn ngưỡng mộ trong lòng thực ra lại là những kẻ tham lam và hèn hạ.
Liên Bang vừa mới được vực dậy, chẳng lẽ lại sụp đổ lần nữa trong cơn mưa gió bấp bênh này sao?
Ánh mắt anh lang thang trên màn hình ảo, đột nhiên hình ảnh trên đó dừng lại một chút.
-
"Đông Ngôn, đang nghĩ gì vậy?" Văn Nhân Mạc vỗ vỗ bả vai Lục Đông Ngôn, ngồi bên cạnh cậu ta hỏi.
Lục Đông Ngôn đang ngẩn người bỗng tỉnh táo lại, nắm một nắm tóc, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Văn Nhân Mạc, nghĩ một lúc rồi hỏi: "Văn Nhân Nguyên soái, sao ông lại quen biết được với anh trai tôi?"
Văn Nhân Mạc không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, hơi sửng sốt, ánh mắt đột nhiên nhìn ra xa. Gã im lặng một lúc lâu, chỉ nói bốn chữ: "Cậu ấy đã cứu tôi."
Lục Đông Ngôn phát hiện giọng nói của gã có chút phức tạp, cậu ta cũng im lặng, bỗng nhiên lại nghiêng đầu cười nói: "Anh trai tôi là một người rất tốt."
Cậu nói vô cùng chắc chắn, dường như muốn thuyết phục ai đó, Văn Nhân Mạc không phát hiện sự kiên quyết trong giọng nói cậu, cũng cười rộ lên nói: "Đúng vậy, chuyện gì cậu ấy làm cũng đều có lý do."
Gã đã từng cho rằng chết không rõ ràng là nơi dừng chân của mình, nhưng mãi sau gã mới biết rằng chết vì một người mới là dấu chấm hết cho cuộc đời gã.
Gã cũng không thèm để ý người kia muốn làm gì, chỉ muốn yên lặng đứng một bên, nhìn người đó làm xong tất cả việc mình đã làm, cho dù kết cục không tốt đẹp, gã cũng sẽ bằng lòng mà nghênh đón nó.
Lục Đông Ngôn nhìn khuôn mặt tươi cười của gã, ngón tay vô thức co lại, như đang kiềm chế bản thân.
Tiếng ồn ào rất nhỏ truyền đến, ngón tay cậu chợt buông ra, đứng lên nhìn Lục Tây Vọng đang bước ra từ phía trước, cậu vội vàng gọi: "Anh trai."
Trong giọng nói của cậu ẩn chứa sự lo lắng, giữa hai hàng lông mày xen lẫn chút buồn rầu, nhưng rất nhanh lại biến thành sự kiên định.
Trong mắt Lục Đông Ngôn, Lục Tây Vọng là người trưởng thành và cố chấp, anh ta cho rằng đồ vật sẽ không dễ dàng thay đổi, những việc anh ta muốn làm cũng sẽ không vì một người nào đó mà lung lay.
Cậu đi đến bên cạnh Lục Tây Vọng giống như hồi còn nhỏ, nắm lấy tay anh, khi sờ đến bàn tay lạnh buốt,bao bọc năm ngón tay anh trong lòng bàn tay, muốn ủ ấm bàn tay lạnh như băng của anh ta.
Cậu không nói gì, Lục Tây Vọng vì hành động của cậu mà sững sờ trong chốc lát, rất nhanh lại bình tĩnh cười lên nói: "Đừng lo, anh không sao, chúng ta đi thôi."
Chương 26
Tiêu đề: Thời Dư có chứng cứ Lục Tây Vọng giết Tạ Lập Khâm
Anh rút tay ra, vỗ vào bả vai Lục Đông Ngôn, lại quay đầu nói với người phía sau: "Cẩn thận một chút.""
Lục Đông Ngôn nhìn sang theo ánh mắt anh, thấy Lan Trạch nằm trong quan tài thủy tinh, ông lúc này đang mặc một chiếc sơ mi trắng, giữa hai lông mày vẫn mang theo sự ấm áp khi xưa.
Tâm trạng của một người là như thế nào, sau khi bị moi tim ra vẫn có thể thong dong bình tĩnh như vậy.
Trước khi chết, ông đang nghĩ tới điều gì?
Chú ý tới ánh mắt Lục Đông Ngôn, Lục Tây Vọng đột nhiên nói với cậu: "Có gì muốn hỏi anh không? Gì cũng được, em biết mà, trước giờ anh chưa bao giờ nói dối em."
Giọng điệu của anh ta rất rõ ràng.
Lục Đông Ngôn lắc đầu nói: "Vừa nãy em đã nói với Văn Nhân Nguyên soái, anh trai em là một người tốt."
"Anh làm việc gì, em đều tin tưởng anh." Cậu không giống đang nói chuyện trực tiếp với Lục Tây Vọng, mà như đang giải thích sự tin tưởng của mình từ thời gian và không gian khác.
Lục Tây Vọng nhìn cậu, mỉm cười.
Anh đang muốn nói chuyện, Văn Nhân Mạc vừa nhận được tin tức, đứng trước mặt anh, vội vàng chạy tới nói: "Nguyên thủ, đã xảy ra chuyện rồi!"
Cùng lúc đó, Thời Dư nhìn vòng tay trí não đột nhiên sáng lên, sững sờ vài giây.
Tay trái và tay phải của cô đều đeo vòng tay trí não, trên tay phải là của chính cô, còn vòng tay trên tay trái là do Tạ Lập Khâm cho cô.
Tạ Lập Khâm cho cô vòng tay trí não này chẳng nói năng gì, chỉ nói rằng sau này cô sẽ có lúc dùng đến.
Khi đó, Thời Tắc còn ở trong tay Tạ Lập Khâm, cô cho rằng vòng tay trí não và Thời Tắc có liên quan tới nhau, vì vậy đã đeo trên tay, đến giờ vẫn chưa tháo ra.
Sau sự việc ở căn cứ Torisaka, cô cũng đã định tháo chiếc vòng này ra, nhưng cô cảm thấy theo tính cách của con cáo già kia, sẽ không cho cô đồ không cần dùng đến, nên vẫn giữ đến bây giờ.
Hiện tại nó đang sáng lên, còn chiếu một đoạn hình ảnh.
Cũng ngay lúc này, một nhát búa giáng xuống tựa như muốn khiến Liên Bang vỡ ra.
Toàn bộ Liên Bang, vô số khu vực công cộng đều chiếu cùng một hình ảnh, khu vực vốn náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, mọi người quay đầu, bịt tai trộm chuông* cố tình không nhìn hình ảnh thình lình hiện ra kia, tựa như làm vậy có thể tránh được một đòn từ trên trời giáng xuống.
*Bịt tai trộm chuông: là một câu thành ngữ xuất phát từ câu chuyện dân gian của Trung Quốc, ám chỉ việc tự lừa dối chính mình, nhưng không lừa được người khác.
Nhưng cho dù trốn tránh thế nào, việc gì phải xảy ra thì nhất định sẽ xảy ra.
Trên hình ảnh được chiếu là một thanh niên với sắc mặt tiều tụy, tình trạng của cậu ta có vẻ không tốt, gầy như que củi, khắp người đều cắm ống, chỉ dựa ở khoang chữa trị trong phi thuyền dường như cũng đã tiêu hao gần hết sức lực của cậu ta.
"Có thể mọi người không biết tôi là ai, nhưng sự kiện đánh cắp phi thuyền năm đó hẳn là mọi người vẫn còn có ấn tượng chứ? Không sai, là chuyện của Lẫm Đông Tinh năm đó."
"Tôi, là con trai của Nguyên thủ Liên Bang đời trước, Thẩm Tư Vân."
"Tôi là kẻ không có tác dụng gì, ăn chơi trác táng, có lỗi với cha tôi, cũng có lỗi với mọi người. Nhưng tôi muốn nói ra một việc quan trọng trước khi chết."
"Lục Tây Vọng, anh ta vì để đạt được mục đích mà đã không từ thủ đoạn! Anh ta căn bản không xứng trở thành Nguyên thủ của Liên Bang!"
Một câu nói nặng nề thốt ra, Thẩm Tư Vân che miệng ho hai tiếng, cậu ta nhìn lỗ trống màn hình ảo, vốn không để ý đến phản ứng của mọi người khi nghe thấy lời cậu ta, nói hết ra toàn bộ những điều bản thân đã gặp.
"Lúc trước việc phi thuyền tinh tế bị đánh cắp là do một tay anh ta lên kế hoạch, vì để đánh bại cha tôi, loại bỏ trở ngại lớn nhất để anh ta trở thành Nguyên thủ."
"Anh ta hợp tác với Ngải Luân Hải Đề Á, cho người đem cả chiếc phi thuyền tinh tế đến tay nước cộng hòa Tobias, lúc tôi ở Lẫm Đông Tinh trùng hợp bị bắt cùng anh ta, vô tình phá vỡ bí mật ấy, đã bị người của cộng hòa Tobias đẩy xuống dưới."
"Bọn họ không ngờ tới trên người tôi cất giấu khung xương ngụy trang, lại rơi xuống biển, cho nên tôi không chết!"
Ba chữ cuối cùng, dường như là cậu ta đã hét lên.
Giọng nói đau khổ đến tột cùng, nhưng âm thanh cũng không lớn. Sau khi hét xong, cậu ta bắt đầu ho khan, ho rất mạnh, mỗi một tiếng đều vô cùng khó khăn, tiếng này lại càng chói tai hơn tiếng kia.
Không ai biết cậu ta đã ho bao lâu, cậu lại tiếp tục nói: "Là Nguyên soái Tạ Lập Khâm đã cứu tôi, mà khi Lục Tây Vọng biết Nguyên soái Tạ Lập Khâm phát hiện ra âm mưu của anh ta, đã tới căn cứ Torisaka để giết ông ấy!"
"Trong tay Nguyên soái Thời Dư cũng đã nắm giữ chứng cứ Lục Tây Vọng giết hại Nguyên soái Tạ Lập Khâm!"
Giọng nói cậu ta rơi xuống, sau khi hình ảnh bị xé rách, lộ ra khuôn mặt của Thời Dư.
Chương 27
Tiêu đề: Lục Đông Ngôn! Cậu làm gì vậy!
Thời Dư.
Khi nhìn thấy Thời Dư xuất hiện trước màn hình ảo, đôi mắt dường như trở nên mù mờ của mọi người dần lấy lại được tiêu cự.
Nếu hiện tại họ vẫn còn tin vào những người lãnh đạo, trong đó, Thời Dư có lẽ sẽ là ốc đảo cuối cùng, là chỗ dựa tinh thần của họ.
Bọn họ đã chứng kiến sự trưởng thành của cô, nhìn cô vui cười bước vào trường quân sự, xem cô lật ngược tình thế ở Lẫm Đông Tinh, tận mắt nhìn cô điên cuồng phá hủy Thâm Lam Tinh, theo dõi cô ký kết liên minh cùng đế quốc Caslan...
Đúng vậy!
Thời Dư đã từng nói một câu khi Thâm Lam tinh bị phá hủy
....
Tốt hơn là đừng để tao phát hiện ra điều này có liên quan đến mày!
Người bị cô cảnh cáo trong lời nói của cô là ai?
Cô đang khiêu khích ai đó bằng cách phát sóng trực tiếp quá trình Thâm Lam tinh bị phá hủy cho toàn bộ Liên Bang chăng?
Cô nhất định biết!
Vì vậy nên cô mới kiên định hướng tới vị trí của Liên Bang nguyên soái, cô nói sẽ bảo vệ Liên Bang!
Thời Dư!
Y1121!
Ai đó đã lặp lại tên cô cùng số sê-ri, họ đều nhớ lại những lời nói kiêu ngạo của cô và nhìn vào màn hình ảo với ánh mắt ngày càng rực lửa.
Thời Dư xem đến nửa đoạn video liền phát hiện mình đang đối mặt với tất cả những người trong Liên Bang, cô đứng thẳng dậy, thần sắc dần trở nên nghiêm túc.
"Phải nói, khi tôi từ đế quốc Caslan trở về đã được nghe Lục Tây Vọng kể lại tất cả. Cũng giống như những người khác, tôi đã rất sốc, choáng váng và mờ mịt."
Đây là lần đâu cô không gọi Lục Tây Vọng là nguyên thủ quốc gia ở nơi công khai, cô chưa từng bất cẩn như vậy từ sau khi trở thành Liên Bang nguyên soái.
Không biết liệu có ai phát hiện ra sự khác biệt nhỏ trong cách xưng hô của cô không, họ đều nhìn cô với ánh mắt khẩn trương hơn.
Thời Dư đón lấy sự mong đợi của mọi người dành cho cô, cô tiếp tục nói: "Tạ Lập Khâm, à không, Thẩm Tư Vân nói tôi nắm giữ chứng cứ cho thấy Lục Tây Vọng đã giết hại Tạ Lập Khâm?"
Cô đặt một câu hỏi tu từ, rồi nhún vai nói: "Tôi thì không bao giờ nghi ngờ năng lực và khả năng của chính mình rồi."
Cô vẫn trước sau như một, kiêu ngạo như ngày nào, có người nghe xong lời cô nói liền nhếch nhẹ khóe miệng, không khỏi nghĩ tới dáng vẻ vô liêm sỉ của cô.
Là một con cá mặn, ngủ đến gần như kết thúc kì huấn luyện tân sinh, hiện tại lại là người lãnh đạo của Liên Bang, ai có thể nghĩ tới cô cũng có ngày hôm nay?
Cô đang nỗ lực để đủ tư cách trở thành một nguyên soái.
Thời Dư không biết người khác nghĩ gì về mình, tiếp tục nói: "Khi căn cứ Torisaka bị tấn công, tôi vẫn đang ở Leichel Phá Tinh Đai chiến đấu, sau đó lại đột nhiên nghe tin Tạ Lập Khâm đã chết trong trận chiến."
"Thành thật mà nói, tôi đã rất ngạc nhiên. Từ trước đến giờ, tôi và bao người khác chưa bao giờ nghĩ ông ấy sẽ chết trên chiến trường một cách dễ dàng như vậy."
"Rồi ngay sau lễ tang của ông ta là cuộc xâm lấn của Trùng tộc."
Cô chậm rãi tính toán thời gian, khi nói đến đây, giọng điệu cô rõ ràng có chút ngập ngừng, sau đó lộ ra một nụ cười khinh thường.
"Mọi người tại sao phải bận tâm đến cái này? Lục Tây Vọng không xứng đáng trở thành Liên Bang nguyên thủ, chỉ cần bỏ phiếu bãi bỏ chức nguyên thủ quốc gia của ông ta và để thu lại chức vụ là được. Tạ Lập Khâm không xứng làm nguyên soái của Liên bang, việc di dời bia mộ của ông ta khỏi Khu vườn thời gian cũng là một ý tưởng không tồi."
"Còn về trận chiến Lilvia một trăm năm trước, tôi lại không được sinh ra vào thời điểm đó. Thành thật mà nói, nếu muốn nhận được câu trả lời từ phía tôi, tôi thà khuyên mọi người nhận câu trả lời từ người khác."
"Nhưng, ai có thể biết năm đó đã chuyện gì? Tạ Lập Khâm không thể nói, Lục Tây Vọng cũng không đủ tư cách để phán xét chuyện này."
"Nguyên soái Lan Trạch đã thực sự lựa chọn cái gì, tại sao chúng ta phải lo lắng về những gì ông ta để lại?"
"Mỗi người chúng ta tồn tại đều là vì ngày mai tốt đẹp hơn của Liên Bang, tại sao chúng ta phải băn khoăn, tại sao chúng ta phải nghi ngờ lẫn nhau?"
Từng lời cô nói ra đều chắc nịch, khiến người ta bất giác đắm chìm trong sự kiên định của cô.
Bên trong màn hình ảo, vị nguyên soái trẻ tuổi rút thanh kiếm Tài Quyết từ thắt lưng của mình tượng, nó trưng cho sự bảo vệ và sức mạnh, cầm thanh kiếm trong tay phải, cô cắt đứt một đoạn xiềng xích đang bủa vây cô.
Cầm lấy chuôi kiếm, cô trân trọng cầm thanh kiếm giương lên trước mặt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên lưỡi kiếm, kiên quyết nói với những người đang nhìn cô: "Nếu không biết tương lai ra sao, vậy thì quên đi hết thảy những thứ không nên cần thiết đi. Nếu không biết nên tin ai, vậy hãy tin tôi!"
Giọng nói vang dội và mạnh mẽ của cô truyền đến mọi ngóc ngách của Liên Bang, cô chĩa phần sắc bén nhất của thanh Tài Quyết vào phía mọi người trên màn hình ảo, và khi đồng tử của người xem co lại, cô lập tức thay đổi, đưa lưỡi kiếm lên kề sát cổ mình.
Cô dùng dáng vẻ trước nay chưa từng có, dịu dàng ôn nhu nói: "Nếu như có một ngày, tôi để cho mọi người thất vọng, hi vọng có người cầm lấy thanh kiếm này, tiếp tục bảo vệ Liên Bang."
Đó là giọng điệu nhẹ nhàng nhất, không tuyên thệ.
"Thành viên quân đoàn Tài Quyết nghe lệnh, lập tức truy bắt Lục Tây Vọng! Ai không tuân lệnh, giết không thương tiếc!"
Đó là một cuộc thảm sát!
So với trời đông giá rét càng lạnh hơn!
Nhìn Thời Dư đang ra lệnh cho mọi người trước màn hình ảo, có người cười, có người khóc, có người trong mắt nổi lên sóng gió, có người dùng hết sức hô to nhất định tin tưởng!
Nếu đã đến bước này rồi mà còn không thể thay đổi, vậy thì hãy xuống địa ngục cùng cô đi!
Lục Tây Vọng từ màn hình ảo đột nhiên phục hồi, vô thức nhìn Lan Trạch vẫn luôn mỉm cười nằm yên trong quan tài pha lê.
Tại sao anh lại cười? Tại sao sau cái chết đau đớn như vậy anh vẫn có thể cười?
Tại sao cô ấy cũng giống như anh, dễ dàng trở thành niềm tin của người khác như vậy, tại sao Lục Tây Vọng anh từ đầu đến cuối đều hành động lại giống như một thằng hề?
Chương 28
Tiêu đề: Lục Đông Ngôn! Cậu làm gì vậy!
Không tại sao cả, nó cần phải bị phá hủy.
Khi thế giới trở về hư vô, ai là tín ngưỡng và ai là tên hề, không ai biết, cũng không ai quan tâm.
"Văn Nhân, bảo bên kia chuẩn bị đi." Anh thu hồi sự yếu đuối không cần thiết, vẻ mặt đã bình tĩnh lại như cũ.
Mà Lục Đông Ngôn, người vẫn theo dõi anh từ đầu đến cuối, ngơ ngác quay đầu lại.
Lục Tây Vọng cười với cậu một tiếng: "Đông Ngôn, em có sợ anh không?"
Đáp lại anh ta là một cái gật đầu vô cùng thật thà, anh cũng không kinh ngạc mà nói tiếp: "Vậy anh đi theo em làm gì?"
Lục Đông Ngôn nhìn anh, cười cười, giọng kiên quyết như trước: "Vì anh là anh trai của em."
Lục Tây Vọng nhìn cậu, đột nhiên kìm nén nụ cười trong mắt, anh nhìn thẳng vào cậu, cố gắng tìm tòi điều gì đó từ đôi mắt cậu, nhưng anh không thể nhìn thấy thứ mình muốn thấy.
Lúc đó, anh hơi mờ mịt, nhưng chúng cũng rất nhanh chóng bị cuốn đi.
Văn Nhân Mạc đã liên lạc với bên kia, nhưng vào lúc này, não của Lục Tây Vọng chợt vang đến tiếng còi báo hiệu chói tai.
Một hình chiếu ảo hiện ra từ trí não của anh, đó là【 Chiến Thần 】!
Cô như một tia sáng lao xuống từ bầu trời, chặn chiếc xe bay.
Văn Nhân Mạc chợt mở to mắt, không chút do dự nói: "Nguyên thủ! Mọi thứ đã chuẩn bị xong! Ngài nhanh lên! Lập tức rời khỏi nơi này! Tôi sẽ ngăn cản cô ta!"
Lục Tây Vọng thần sắc bình tĩnh, từ trong trí não hiện ra hình ảnh của【 Chiến Thần 】, lắc đầu nói: "Văn Nhân, ông ngăn không được cô ấy đâu."
Biến số xuất hiện ngoài kế hoạch này luôn có thể đẩy mọi thứ theo một hướng khó lường nhất.
Liên Bang đang hỗn loạn, chỉ có cô là chơi ván bài không theo lẽ thường như vậy.
Những người khác không muốn thiết lập uy tín trước công chúng ư? Đương nhiên không phải, chỉ là bọn họ không dám, đều là một đám rùa rụt cổ như nhau.
Không ai thực sự có thể rũ bỏ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng cô đã đứng lên và khiến mọi người từ bỏ quá khứ đáng sợ ấy.
Cô nói, tất cả chúng ta đều được sinh ra với hy vọng.
Thật lố bịch.
Văn Nhân Mạc thấy được trong mắt anh dấy lên sự chế giễu, nghiến răng nhảy xuống xe bay, thanh âm còn vang vọng: "Đông Ngôn! Lập tức mang nguyên thủ rời đi! Cậu là người duy nhất nguyên thủ có thể tin tưởng!"
Gã bước vào buồng lái cơ giáp với quyết tâm liều chết, đứng trước mặt 【 Chiến Thần 】 .
Gã biết gã không có khả năng đánh bại Thời Dư, nhưng chỉ cần nghĩ tới mình cũng có thể giống như Thời Dư, biến điều không thể thành có thể.
"Thời Dư, lại đánh một trận thì thế nào?" Gã ngỏ lời.
Trận chiến ác liệt ở vành đai tinh hệ Torkas đã làm gã lần nữa muốn trải nghiệm cảm giác có một đối thủ ngang tài ngang sức.
"Văn Nhân Mạc, ông thật ngu xuẩn." Cô rõ ràng là đang cười nhạo gã, nhưng trong khi cười lại thở dài một hơi.
"Ông không cho rằng tôi tới đây một mình sao?" Thời Dư rút ra thanh kiếm ánh sáng, trong nháy mắt tiếp cận Văn Nhân Mạc.
Văn Nhân Mạc thực sự rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để làm đối thủ của cô.
Hai thanh kiếm giao nhau, tiếng va chạm kêu chói tai như muốn xé rách bầu trời, gần như xé rách màng nhĩ của mọi người.
Vô số cơ giáp từ trên trời rơi xuống, biểu tượng của Tài Quyết trang trọng và uy nghiêm hơn bao giờ hết.
Lục Tây Vọng nhìn một người ảo mini nhảy ra khỏi trí não, cuối cùng khuôn mặt bình tĩnh của anh cũng nứt ra, từ phía bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng của Lạc Hạ Từ.
"Lục nguyên thủ, tôi vẫn luôn tò mò không biết ai có thể ở từ xa cũng có thể điều khiển chiến lũy, hiện tại rốt cuộc cũng biết được chính là anh. Nhưng có vẻ như anh đã quá tự tin, quá coi thường người khác."
"Tài Quyết Định đã lập tức hành động sau khi đến Tinh Hệ Thủ Đô. Nhưng có vẻ đến hiện tại, anh vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào nhỉ."
"Hãy từ bỏ, nếu anh thực sự tin tưởng vào Lan Trạch nguyên soái."
Lục Tây Vọng nghe cậu nói như vậy, có vẻ như bị cậu đả kích, điên cuồng cười to: "Cậu thì biết cái gì?"
Nói xong, anh ta liếc sang Lục Đông Ngôn bên cạnh, giọng điệu vô cùng khiêu khích: "Đông Ngôn, đưa anh đi."
Nhân vật ảo xuất hiện trước mặt anh ta, quay lại quét qua khuôn mặt của Lục Đông Ngôn, liền thấy cậu ấy đưa tay chạm vào chiếc nhẫn cơ giáp trên ngón trỏ bên phải của mình.
Lục Đông Ngôn nắm lấy cổ tay của Lục Tây Vọng!
"Lục Đông Ngôn! Cậu làm gì vậy!" Lạc Hạ Từ không bao giờ ngờ rằng cậu ấy sẽ đứng về phía Lục Tây Vọng, cậu đã trù bị hết thảy tất cả những con đường của kế hoạch, lường trước cho điều tồi tệ nhất, nhưng cậu chưa bao giờ ngờ rằng cậu ấy lại quyết đoán như vậy.
Người mất trí nhớ liền quên hết mọi chuyện trước đây?
Đáp lại cậu là tiếng răng rắc của thứ gì đó bị vỡ.
Lục Đông Ngôn bóp nát vòng tay trí não của Lục Tây Vọng, không nói một lời, cậu ấy kéo anh ta xuống chiếc xe bay, cả hai đều không nhìn lại Lan Trạch, người vẫn đang nằm trong quan tài pha lê.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro