C 63
Thời Dư hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh, cô nắm lấy cổ tay anh, nhìn trời đất quay cuồng mà ngồi xuống bên cạnh anh, cắn lỗ tai anh thấp giọng nói: "Hôm nay muốn em đi làm việc lớn như vậy, chẳng lẽ không có lời cổ vũ nào sao?"
Tư thế này thật sự rất xấu hổ, Tạ Dữ Nghiên không được tự nhiên mà nhìn qua nơi khác, nhưng khi ánh mắt anh chạm phải ánh sáng rực rỡ của những vì sao xa xôi, anh đảo khách thành chủ mà ôm lấy eo Thời Dư.
Nhìn thấy sự hưng phấn thoáng qua trong đôi mắt cô, khóe môi Tạ Dữ Nghiên lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô: "Anh chờ em, Nguyên soái Thời."
Lời vừa dứt, lại có một giọng nói nhỏ vang lên bên tai, âm thành mềm mại đến mức có thể bị gió thổi bay đi, nhưng Thời Dư lại đột nhiên mở to mắt, buông thõng hai tay rồi ngã gục xuống đệm bông, bày ra dáng vẻ mặc người xâu xé, miệng bắt đầu nói ra những lời lưu manh: "Bây giờ em cũng không phiền..."
Nhưng trò lưu manh của cô còn chưa chơi xong, sự áp bức đã biến mất, người con trai nghiêng người đứng trước cửa sổ kính cao từ trần đến sàn nhà, không chỉ cài lại những chiếc cúc áo một cách lộn xộn mà còn cầm lấy chiếc áo khoác đặt trên ghế mặc vào, bọc đến kín mít.
Thời Dư lập tức từ trên giường xoay người nhảy dựng lên, bày ra dáng vẻ đáng thương nói: "Anh thật sự rất quá đáng! Châm lửa lên rồi không chịu trách nhiệm dập lửa!"
Con hổ đáng ghét!
Tạ Dữ Nghiên kéo áo khoác xong xuôi, sau đó bình tĩnh mở trí não và bắt đầu công việc hôm nay của mình như thể ở bên cạnh không có ai khác.
"Yến Bạch, chuẩn bị xong chưa? Đúng vậy, như tôi đã sắp xếp trước đó, cậu cùng..."
Thời Dư: "..."
Tên chết tiệt này chắc chắn không có lương tâm!
Tạ Dữ Nghiên nói chuyện trong 10 phút, Thời Dư quỳ trên giường nhìn anh suốt 10 phút, hoàn toàn không có dấu hiệu di chuyển, gương mặt tỏ vẻ đáng thương, rất giống với con mèo lớn... bị chủ nhân bỏ rơi.
Tạ Dữ Nghiên kết thúc cuộc trò chuyện, quay đầu bắt gặp ánh mắt oán hận của cô, cuối cùng bất lực thở dài, đi đến bên giường cắn nhẹ vào môi cô, thấp giọng dỗ dành: "Đến lúc làm việc rồi, Nguyên soái Thời."
Anh có vẻ như rất thích gọi cô như vậy, giọng điệu thân mật lại có chút bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào, tóm lại là anh rất cưng chiều cô.
Thời Dư trong nháy mắt được hồi sinh đầy HP, trước khi rời đi, cô dùng sức túm lấy cổ anh, đem người kéo xuống một cách mạnh mẽ.
...
Yến Bạch nhìn thời gian, gương mặt có chút lo lắng, Tạ Dữ Nghiên là một người rất đúng giờ, anh chưa bao giờ tới muộn. Nhưng bây giờ, anh đã muộn 30 phút và chỉ còn 30 phút nữa là đến cuộc họp đã thỏa thuận với Tạ Lập Khâm, nếu bây giờ không đến thì sẽ trễ mất.
Sau khi gửi tin đi được 10 phút, Tạ Dữ Nghiên không lập tức trả lời, mấy phút sau mới gửi cho cậu ta một câu anh sẽ đến ngay, nhưng 10 phút sau vẫn chưa thấy người đâu, chẳng lẽ là không ở đó sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì?
Không phải, có con cá mặn kia ở bên cạnh, khả năng người đó gặp chuyện còn cao hơn nhiều.
Yến Bạch đang do dự không biết có nên bấm gọi hay không thì ngay lúc đó, ánh mắt cậu ta lướt qua cửa sổ nhìn thấy tàu bay, cũng vừa vặn nhìn thấy Thời Dư bước xuống từ một tàu bay khác, động tác bấm số cũng vì thế mà dừng lại.
Thời Dư nghênh ngang đi tới chỗ tàu bay kia, Yến Bạch không nhìn thấy được Tạ Dữ Nghiên ở phía sau, vì vậy đành đưa mắt nhìn đi chỗ khác, sau đó, tàu bay kia cũng rời đi mất.
"Tôi đi với cậu." Thời Dư giống như một vị khách ngồi ở ghế sau, một tay chống lên cửa kính, Yến Bạch chưa từng nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn đó của cô bao giờ.
Không biết là chuyện gì đã xảy ra, Yến Bạch cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì thời gian đã không còn nhiều nên cậu ta cũng không hỏi thêm điều gì, nhanh chóng mở hệ thống định vị tự động của tàu bay, thuận miệng hỏi: "Chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì sao? Sao lại tới muộn vậy?"
Vừa nói, cậu ta vừa liếc mắt nhìn Thời Dư, đúng lúc nhìn thấy cô nở nụ cười, trong lòng lập tức cảm thấy kỳ dị một cách mãnh liệt.
Nụ cười này của Thời Dư có thể được miêu tả như thế nào?
Chính là dáng vẻ của một người vừa làm chuyện xấu.
Cậu ta còn chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe thấy Thời Dư lơ đãng nói: "Đúng là đã xảy ra vài chuyện nên có chút chậm trễ."
Yến Bạch vừa muốn hỏi đó là chuyện gì nhưng Thời Dư đã nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Cậu không sao chứ? Hôm nay tôi sẽ giết Tạ Lập Khâm. Nếu tình hình quá hỗn loạn, cậu có thể chạy trốn được đúng không?"
Yến Bạch toát mồ hôi lạnh khi nghe cô nói về việc sẽ giết Tạ Lập Khâm một cách thản nhiên như vậy, cậu ta nhanh chóng dừng dáng vẻ thẳng lưng ưỡn ngực, miễn cưỡng bác bỏ sự khinh thường trong lời nói của Thời Dư: "Dù sao tôi cũng là người sở hữu sức mạnh thể chất và tinh thần cấp SSS, tôi không yếu đến mức thấy khó mà bỏ chạy như vậy."
Lúc này Thời Dư mới keo kiệt liếc nhìn anh ta một cái: "Cái này khó mà nói trước."
Chương 42
Tiêu đề: Tên chết tiệt này chắc chắn không có lương tâm!
"Cố Tiền Khiêm đâu? Cô mang cậu ấy đi đâu vậy?" Yến Bạch chưa kịp phản bác đã bị cô cắt đứt câu chuyện, chuyển đổi chủ đề khác.
Cậu ta chỉ có thể kìm nén trái tim đau khổ của mình nói: "Tạ Chỉ huy có thứ khác cần giao cho cậu ấy."
Thời Dư gật đầu, cô thấp giọng lẩm bẩm: "Thật đúng là biết cách sai khiến người khác."
Tốc độ của tàu bay rất nhanh, 15 phút sau đã đến nơi, khi Thời Dư xuống xe với dáng vẻ nghênh ngang, Yến Bạch lập tức gọi cô lại: "Không ngụy trang sao? Tôi sợ người ta nhìn thấy cô đến cả cửa cũng không mở cho cô vào."
Thời Dư vẫy tay nói: "Tạ Lập Khâm biết là tôi tới rồi, hơn nữa chúng ta đều biết rõ mục đích của cuộc gặp ngày hôm nay, đây rõ ràng là Hồng Môn Yến."
Tạ Lập Khâm sẽ không bao giờ cho phép các lực lượng tồn tại trên lãnh thổ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Vì vậy tổ chức X chỉ có hai lựa chọn, một là bị Tạ Lập Khâm giết, hai là giết Tạ Lập Khâm.
"Nếu nói cho ông ta biết tôi không chỉ là Y1121 mà vẫn là X1003, cậu nói xem vẻ mặt ông ta sẽ như thế nào? Chắc chắn là sẽ rất thú vị."
Trước ánh mắt đờ đẫn của Yến Bạch, Thời Dư lấy ra một bộ quần áo từ túi không gian.
...
Đây là tổng bộ của Liên minh Tự do, cứ năm đến mười bước là sẽ có một trạm canh gác, an ninh ở đây rất nghiêm ngặt, sau khi tàu bay của hai người tiến vào khu vực giám sát đã có vô số súng năng lượng đang nhắm vào xe của họ.
"Đến đây một mình sao?" Tạ Lập Khâm ngồi ở trước bàn dài, ông nhìn trên màn hình ảo chỉ xuất hiện một chiếc tàu bay đang lơ lửng, ngón trỏ đặt trên mặt bàn gõ theo nhịp, sao đó khinh thường nói: "Đúng là kiêu ngạo."
Nhưng tất cả những kẻ kiêu ngạo đều là những kẻ rất tự tin vào khả năng của mình.
Tạ Lập Khâm không lập tức gọi người tới hành động, ông tò mò muốn biết chiếc tàu bay nhỏ này, rốt cuộc là có cái gì có thể khiến cho X1003 dám kiêu ngạo như thế.
Sau khi đến khu vực được chỉ định, cửa tàu bay mở ra, thứ đầu tiên Tạ Lập Khâm nhìn thấy là một đôi ủng quân đội cao cổ màu đen, tiếp theo là màu xanh vàng của bộ quân phục khiến đồng tử của ông ta co lại.
Thời Dư khoác lên mình bộ quân phục của Nguyên soái Liên Bang, kiêu ngạo bước xuống khỏi tàu bay, chào tứ phía như thể đang tổ chức một buổi fan meeting.
Cô nở nụ cười cợt nhả hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt kể từ khi trở thành Nguyên soái, vừa mở Tinh Võng trên trí não vừa vẫy tay: "Tôi là X1003, Tạ Lập Khâm, như ngài yêu cầu, tôi tới cùng ngài dùng bữa trưa đây, ngài đang ở đâu vậy? Sao lại không ra đón tôi chứ?"
Giọng nói của cô truyền đi rất xa, nhưng giọng điệu lại trào phúng, chứa đầy sự khinh miệt.
Vào lúc đó, chỉ có tiếng của cô vang vọng trong căn cứ của Liên minh Tự do, sau khi lời nói của cô vang lên, toàn bộ không gian trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Mặc dù mới chỉ vài giây nhưng Yến Bạch cảm thấy như đã trôi qua vài năm vậy, cậu ta không bao giờ nghĩ rằng Thời Dư sẽ trực tiếp khiêu khích Tạ Lập Khâm với dáng vẻ kiêu ngạo đến thế.
Theo ý kiến của cậu ta, nếu muốn giết Tạ Lập Khâm thì đầu tiên phải đến trước mặt ông ta, hiện tại lộ diện như vậy đồng nghĩa với việc hai người họ phải đối mặt với hàng ngàn người tại căn cứ của Liên minh Tự do trước khi gặp được Tạ Lập Khâm. Đừng nói đến việc có thể tiếp cận được Tạ Lập Khâm, cậu ta cảm thấy rằng chính hai người họ mới là những người chết đầu tiên.
Đúng là tự tìm đường chết mà!
Yến Bạch hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhận ra rằng quần áo trên lưng cậu đã ướt sũng, mà thủ phạm gây ra chuyện này vẫn đang thoải mái nói chuyện với Tạ Lập Khâm.
"Thời Dư, cô đúng là to gan!" Thanh âm của Tạ Lập Khâm lúc này nặng nề như mang theo mấy tấn sắt, ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng không tốt của ông ta lúc này.
Thời Dư đưa tay kéo màn hình ảo ra trước mặt mình rồi lại đưa sang trái, đưa sang phải, như thể đang tò mò màn hình ảo này là từ đâu mà tới, từ thái độ đến hành động của cô đều hết sức khinh thường, khuôn mặt của Tạ Lập Khâm xuất hiện trên màn hình ảo đủ để biết ông ta đang không vui đến mức nào.
Có lẽ là đoán rằng mình không có khả năng biết được cái thứ đồ quỷ này được xuất hiện như thế nào, Thời Dư từ bỏ, khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa của chiếc tàu bay, lơ đãng nói: "Ngài lần đầu tiên biết lá gan tôi rất lớn sao?"
"Không sợ chết?" Tạ Lập Khâm tức giận mà bật cười.
Ông ta đã sống hơn hai trăm năm, cũng đã gặp qua đủ loại người, trong đó cũng có vô số kẻ kiêu ngạo nhưng từ trước đến nay chưa từng có người nào có thể kiêu ngạo đến cùng trước mặt ông ta.
Thời Dư rất mạnh, Chiến Thần xứng đáng là cơ giáp mạnh nhất trong vũ trụ, đòn tấn công từ tinh hệ Thâm Lam Tinh đã trực tiếp khiến Thời Dư và Chiến Thần được đưa vào danh sách những người nguy hiểm nhất ở mỗi quốc gia, so với cấp độ của quân đoàn Tài Quyết trước đây còn cao hơn.
Nhưng một người cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có điểm yếu, bởi dù sao cô cũng chỉ là con người.
Thời Dư bật cười không chút khách khí như thể đang nghe câu chuyện hài, vừa cười cô vừa đưa tay sửa lại chiếc vòng cổ màu đen, chiếc vòng đen với hoa văn sáu cánh sao trang nhã và lộng lẫy trên cổ áo xuất hiện trước mắt Tạ Lập Khâm.
Ông ta còn chưa kịp suy nghĩ thì một khẩu súng năng lượng đã chĩa vào ông ta, xuyên qua màn hình, nhưng lại như vang vọng bên tai ông ta là tiếng thì thào của Thần Chết: "Ông có vẻ như rất thích sử dụng Ác Long, tôi cảm thấy cái vòng cổ này rất đẹp, tôi giúp ông đeo nó lên trên cổ được chứ?"
Đôi mắt Tạ Lập Khâm mở lớn, giây tiếp theo, âm thanh sụp đổ của tòa nhà từ màn hình ảo liên tục lọt vào tai ông ta.
Khi cô vẫn đang cùng ông ta trò chuyện, mái tóc đen của Thời Dư cuốn theo gió mà đung đưa, con ngươi dần dần bị nhuộm bởi màu vàng sáng, thần bí và cao quý, tựa như chỉ những con người phi thường mới có thể chạm vào!
Chương 43
Tạ Lập Khâm có thể cảm nhận được sát khí của Thời Dư đối với mình qua màn hình ảo, nhưng khuôn mặt ông ta rất bình tĩnh, ông không hề bị lời nói và sát khí của cô đe dọa. Dựa vào chiếc ghế phía sau, ông ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng đang phát sáng của cô, híp mắt suy nghĩ.
Trong thời đại tinh tú này, màu tóc và màu mắt của con người không phải là duy nhất, nhưng màu sắc đôi mắt của Thời Dư rõ ràng không phải là tự nhiên, có một sức mạnh thần bí ẩn chứa trong cơ thể cô, khiến cô so với Lan Trạch hơn một trăm năm trước rất giống nhau.
Trên thực tế, Lan Trạch luôn rất cẩn thận, sau khi đến Liên Bang, ông đã hoàn toàn coi mình trở thành một con người thật sự, nhưng con người và Trùng tộc dù sao cũng khác nhau, vậy nên sức mạnh mà ông ta sở hữu là không thể có ở một con người.
Tạ Lập Khâm là người phát hiện ra rằng Lan Trạch không phải là một con người, cũng chính ông ta đã vô tình nói ra điều đó.
Ông ta tự trách bản thân mình, nhưng sau đó ông ta phát hiện ra, rằng có tự trách bản thân mình cũng không có tác dụng gì cả, Lan Trạch không thể sống lại và Liên Bang cũng đang dần sụp đổ dưới sự xâm lượng của các Liên minh của một số quốc gia.
Liên Bang trở nên hỗn loạn, điều duy nhất ông ta có thể làm để bù đắp chính là cố gắng dẫn dắt Liên Bang đứng lên một lần nữa, chỉ có như vậy Lan Trạch mới có thể cảm thấy thanh thản.
Ông ta tiếp tục các thí nghiệm mà những người đó đã thực hiện.
Lan Trạch muốn Đệ Nhất Liên Bang trở nên hùng mạnh, vì vậy ông đã không ngại sử dụng cơ thể và gen của mình cho các cuộc nghiên cứu.
Ông ta muốn trích xuất một phần gen của bản thân để có thể ban cho con người sức mạnh của Lan Trạch, để con người có thể chiến đấu mà không bị cái gọi là cấp độ sức mạnh tinh thần hạn chế.
Nhưng thật không may, nghiên cứu này ngay từ đầu đã không thành công cho đến khi bị Thời Tắc chấm dứt.
Tạ Giang Táp được sống lại thực sự là nhờ gen của Lan Trạch, nhưng nhiều hơn là do sự biến đổi gen của Thời Tắc đối với anh ta, sức mạnh của anh ta đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn không thể so sánh được với sức mạnh của Lan Trạch.
Có lẽ, Thời Tắc đã nói dối ông ta suốt quãng thời gian qua.
Tiến sĩ Thời chắc chắn đã trích xuất thành công gen của Lan Trạch và sử dụng nó lên người Thời Dư.
Nếu không, làm thế nào có thể giải thích sức mạnh bí ẩn mà cô đang nắm giữ?
Tạ Lập Khâm siết chặt tay vịn của chiếc ghế, sau đó nhanh chóng thả lỏng sức lực, giơ tay quét màn hình ảo, kết thúc liên lạc với Thời Dư.
Ông ta cúi đầu nhìn Tạ Giang Táp đang bị trói dưới đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
Nếu như không có gen của Lan Trạch, con cũng không là gì cả.
...
Chiến Thần từ trên trời rơi xuống khiến mọi người trong căn cứ của Liên minh Tự do kinh ngạc, vô số những khẩu súng năng lượng được giơ lên xung quanh, họ cố gắng giết Thời Dư trước khi cô bước vào khoang điều khiển.
Nhưng họng súng chỉ vừa mới bắt đầu tích trữ năng lượng đã bị một loại năng lượng không xác định áp chế, kết cấu bên trong của khẩu súng bắt đầu vặn vẹo rồi nổ tung.
Lúc này súng năng lượng hỏng chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, mọi người trong căn cứ đều nhận được mệnh lệnh tuyệt đối từ cấp trên, hết đội này đến đội khác mang theo cơ giáp của mình xông ra ngoài.
Ngay khi Thời Dư nhảy vào khoang điều khiển của Chiến Thần, cô đã nhận tin nhắn từ Tạ Dữ Nghiên và một bản đồ địa hình.
"Đây là bản đồ địa hình mà anh đã xâm nhập được vào Liên minh Tự do sau khi hệ thống bị phá hủy. Tạ Lập Khâm đang ở vị trí này, anh trai anh đang bị nhốt ở đây."
Thời Dư gật đầu, cô lập tức gửi bản đồ địa hình cho Yến Bạch và nói với cậu ta: "Bên ngoài sẽ sớm trở nên hỗn loạn, anh phải cẩn thận."
Các thành viên của tổ chức X đã được Tạ Dữ Nghiên bố trí ở nhiều nơi quan trọng khác nhau tại Tam Giác Đen, tất cả chỉ chờ đợi đến thời điểm để hành động, bắt đầu đánh chặn các đội quân đến đây để hỗ trợ.
Mà lúc này Ôn Mục Gia đã dẫn dầu quân đoàn Tài Quyết đến tinh vực nơi có Tam Giác Đen, sẽ không lâu nữa họ có thể tạo thành một vòng tròn bao vây tại đây.
Thời Dư không nói thêm gì nữa, Chiến Thần lúc này giống như một cỗ máy hủy diệt, hết tòa nhà này đến tòa nhà khác đều bị cô san bằng, vô số cơ giáp lao tới nhưng cô không vướng vào chúng, hai bên cứ tiếp tục đuổi và chạy. Cứ như vậy, căn cứ của Liên minh Tự do dần dần bị phá hủy.
Yến Bạch không lấy cơ giáp ra, cậu ta xuống khỏi tàu bay khi cuộc chiến bắt đầu, mặc khung xương ngụy trang thành người của Liên minh Tự do, trà trộn vào đám đông và đi về phía vị trí của Tạ Giang Táp mà không gây ra tiếng động nào.
Chương 44
Tiêu đề: Tạ Giang Táp chĩa súng về phía anh
Thời gian trôi qua, căn cứ của Liên minh Tự do dần biến thành đống đổ nát, nhưng Thời Dư lại cảm thấy có điều đó không ổn.
Cô luôn cảm thấy mọi thứ đang diễn ra quá suôn sẻ, suôn sẻ đến mức khó tin, nhưng cảm giác áp lực đến từ những kẻ xấu của Tam Giác Đen vẫn còn đó, đến cuối cùng vẫn là không biết rõ đây là thuận lợi hay không.
Thời Dư có một dự cảm, Tạ Lập Khâm sẽ không dễ dàng để bị cô chơi đùa như vậy, nhưng hiện tại căn cứ của Liên minh Tự do gần như đã bị phá hủy mà ông ta không hề xuất hiện.
Ông ta đang có kế hoạch chạy trốn? Điều này không giống như phong cách làm việc của Tạ Lập Khâm, hơn nữa còn có Tạ Dữ Nghiên phụ trách giám sát, Tạ Lập Khâm sẽ không thể rời đi vào lúc này.
Tam Giác Đen là một thách thức cơ bản giữa Tạ Lập Khâm và Liên Bang, nếu ông ta trốn thoát vào lúc này thì sẽ không có khả năng quay đầu lại.
Thời Dư đá bay tên người máy đang chiến đấu với mình, ném thanh kiếm chùm ra xa. Nhìn thấy khoang điều khiển bị phá hủy, cô rút thanh kiếm chùm hạt ra một cách lạnh lùng. Lúc này, những người hỗ trợ do Tạ Dữ Nghiên phái đến cũng đang chiến đấu với Liên minh Tự do, quân đoàn Tài Quyết cũng đã đến Tam Giác Đen và việc họ phải đối đầu với quân của trạm vũ trụ để chiếm được toàn bộ Tam Giác Đen chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tạ Lập Khâm sắp bị đánh bại.
Dự cảm xấu của Thời Dư ngày càng mạnh mẽ, cô cố gắng liên lạc với Yến Bạch nhưng lại phát hiện ra rằng liên lạc của nơi này đã bị chặn từ lúc nào, căn bản không có cách nào để sử dụng trí não.
Radar của Chiến Thần đã bao phủ toàn bộ căn cứ của Liên minh Tự do nhưng liên lạc vẫn không khả dụng. Lúc này, một cuộc gọi được kết nối với trí não của cô, người xuất hiện trong đó là Tạ Giang Táp, anh ta đang bị trói, trên cổ còn đeo một cái vòng có hoa văn sáu cánh sao.
Thời Dư gần như đã thốt ra một câu chửi thề khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Tạ Lập Khâm thật sự không xứng làm người, ông ta thậm chí còn đe dọa cô bằng chính con trai của mình!
Trên màn hình ảo còn có một dòng chữ, là tọa độ.
Ý nghĩa rất rõ ràng, đó là vị trí hiện tại của Tạ Giang Táp.
Tạ Lập Khâm muốn dụ cô đến, sau đó sử dụng Ác Long để cùng lúc có thể loại bỏ cô và Tạ Giang Táp, đúng là một ý tưởng hay!
...
Sắc mặt Tạ Dữ Nghiên trở nên nghiêm trọng, anh vừa nhận được tin tức nói người của tổ chức X tìm được Ác Long ở nơi nào đó trong Tam Giác Đen, sau đó, không đến mười phút, bọn họ lại tìm được hai địa điểm nữa.
Anh đã cố gắng liên lạc với Thời Dư nhưng tất cả những gì nhận lại được chỉ là thông báo không liên lạc được.
Mọi chuyện đã phát triển đến mức khiến mục đích của Tạ Lập Khâm đã trở nên rất rõ ràng, ông ta muốn tiêu diệt toàn bộ Tam Giác Đen và Thời Dư.
Chiến Thần có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại sự bùng nổ dữ dội của Ác Long, dùng cả một thiên hà để chôn vùi cả Thời Dư và Chiến Thần thật sự là một chuyện điên rồ!
Ngay từ đầu, Tạ Lập Khâm đã không muốn để Tam Giác Đen đối đầu với Đệ Nhất Liên Bang, mục đích của ông ta là muốn dụ Thời Dư đến Tam Giác Đen, sau đó giết cô.
Đệ Nhất Liên Bang không có Thời Dư không khác nào hổ không có răng, không hề có tính uy hiếp, nơi này một lần nữa sẽ trở nên hỗn loạn!
"Tạ Chỉ huy, chúng ta cần phải rời đi ngay lập tức, chương trình của Ác Long đã được kích hoạt, chưa đến 30 phút nữa sẽ nổ tung." Có người thúc giục nói.
Việc Tạ Dữ Nghiên chưa chết có lẽ là sai lầm duy nhất trong việc đưa ra quyết định của Tạ Lập Khâm.
"Mọi người đi trước! Tôi sẽ đến sau!" Anh lấy ra cơ giáp mà mình vẫn chưa dùng qua, sau đó đưa nó cho Tài Quyết Giả của Kuwait.
Sau khi sửa chữa khiếm khuyết gen, thể chất và tinh thần của anh vẫn như trước, nhưng không đến mức không thể điều khiển được cơ giáp.
Tài Quyết Giả sau khi trải qua quá trình sửa chữa, chế độ lái đã bị hạ cấp nhiều lần, tất cả các chế độ tấn công đã được chuyển thành phòng thủ. Đối với anh, cường độ điều khiển không cao và với sự bảo vệ của khiên ánh sáng bạch kim được nâng cấp, các cuộc tấn công bình thường không thể gây hại đến anh ta.
Tạ Dữ Nghiên tránh ra người muốn khuyên anh ta rời đi, bước vào khoang điều khiển của Tài Quyết Giả đồng thời mở trí não để chuyển lời nói của Thời Dư tới toàn bộ Tam Giác Đen.
"Tôi là Thời Dư của Đệ Nhất Liên Bang. Xin tất cả các cư dân của Tam Giác Đen chú ý, Tam Giác Đen đã bị Liên minh Tự Do sắp xếp với một số lượng lớn cơ giáp Ác Long. Số lượng được tìm thấy cho đến nay đủ để có thể phá hủy toàn bộ Tam Giác Đen. Xin mọi người hãy sử dụng tốc độ nhanh nhất có thể để rời khỏi Tam Giác Đen."
Tạ Dữ Nghiên không quan tâm liệu người dân của Tam Giác Đen có tin hay không, anh lặp lại những lời đó ba lần, sau đó sử dụng Tài Quyết Giả lao về phía căn cứ của Liên minh Tự do với tốc độ nhanh nhất.
Chương 45
Tiêu đề: Tạ Giang Táp chĩa súng về phía anh
Anh biết cô rất nhạy bén, cũng biết cô sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy lo lắng, cô mạnh mẽ đến mức khiến mọi người sợ hãi, nhưng anh lại không kiềm chế được mà lo lắng cho cô.
Thời Dư cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì cô vẫn là một con người, anh không thể chỉ ngồi yên ở một nơi an toàn và nhìn cô đứng ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
...
Sắc vàng trong mắt Thời Dư nháy lên liên tục, nếu như có người còn chú ý tới xung quanh thì sẽ phát hiện trong căn cứ đang có một bộ phận mặt đất bắt đầu trồi lên, những tòa nhà vốn được xây dựng dưới lòng đất bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được đang nhô lên về phía trước.
Thời Dư thở dốc, cô hít một hơi thật sâu, cô nhấc toàn bộ căn cứ ngầm từ dưới lên, thứ đối với cô mà nói vẫn là quá sức.
Cô đang định nhảy ra khỏi khoang điều khiển thì đột nhiên cảm nhận được một bầu không khí đáng sợ và nguy hiểm, chiếc tàu bay lơ lửng bên cạnh cô lập tức biến thành một mũi tên, không chút do dự, cô bắn mũi tên về hướng mà linh cảm mách bảo.
Khi hai chùm sáng va chạm nhau, một nguồn năng lượng to lớn đáng sợ tỏa ra xung quanh, sóng năng lượng bùng phát trong nháy mắt gần như thổi bay mọi thứ xung quanh, những tòa nhà vốn đã trở thành đống đổ nát lại càng bị phá hủy nặng nề hơn.
Thời Dư vô thức nhìn đến căn cứ mà cô vừa nhấc lên khỏi mặt đất bằng sức mạnh của mình, cô nhìn thấy một cơ giáp màu trắng, đó là Yến Bạch.
Cậu ta không thể liên lạc được bằng trí não, vì vậy cậu ta trực tiếp bật chương trình phát sóng bên ngoài lên: "Nguyên soái Thời, có ít nhất 10 cơ giáp Ác Long đã được tìm thấy, một khi chúng nổ tung, tất cả mọi người sẽ chết! Vẫn còn 10 phút cho tới khi chúng được kích hoạt, chúng ta phải ra khỏi đây ngay lập tức!"
Ác Long là thứ vũ khí có sức mạnh rất lớn, vậy nên việc tích trữ năng lượng cho đến khi phát nổ sẽ mất rất nhiều thời gian!
Thời Dư nheo mắt và ném ra hai thanh kiếm ánh sáng, một khắc sau Chiến Thần đã biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó lại xuất hiện giao chiến với cơ giáp màu đen đột nhiên xuất hiện trong không trung, Yến Bạch lo lắng hỏi: "Tạ Giang Táp ở đâu?"
Khi hai thanh kiếm kiếm ánh sáng xảy ra va chạm với nhau, vòng cung đó dường như có thể phát ra tia lửa.
Người điều khiển chiếc cơ giáp màu đen này rất mạnh mẽ và dày dặn kinh nghiệm, chắc chắn đã trải qua quãng thời gian dài trên chiến trường.
Yến Bạch mở to mắt nhìn chiếc cơ giáp màu đen trên không trung, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Tôi sẽ dẫn người này ra ngoài, trên cổ anh ta có Ác Long, chúng ta lại không có chìa khóa, không thể nào..."
"Giao người lại cho tôi!" Giọng nói của Tạ Dữ Nghiên đột nhiên xuất hiện, cắt ngang lời nói của Yến Bạch.
Thời Dư đang giao đấu với chiếc cơ giáp màu đen kia, trong lúc đá vào vai của hắn, cô đã nhìn thấy Tài Quyết Giả từ bàn cát mô phỏng.
Cô nghiến răng, lực trên tay đột nhiên trở nên mạnh hơn một chút.
Chiếc cơ giáp đen còn chưa kịp định hình, suýt chút nữa đã không tránh được thanh kiếm của cô, cùng lúc đó, sau lưng hắn giương ra đôi cánh gần giống với cánh của Chiến Thần, đôi cánh nhẹ nhàng chuyển động, chiếc cơ giáp màu đen liền biến mất ngay tại chỗ.
Thời Dư kinh ngạc nhướng mày, cô nghĩ đến Thủ Hộ Giả mà trước đây Tạ Lập Khâm đã đưa cho cô.
Cả cơ giáp đen và Thủ Hộ Giả được tạo ra dựa trên cơ chế của Chiến Thần, Tạ Lập Khâm thật sự đã bị ám ảnh bởi Chiến Thần.
Nhưng đồ giả trước sau gì cũng vẫn chỉ là đồ giả!
Cơ giáp màu đen nhanh chóng biến mất, tốc độ của Chiến Thần cũng không giảm đi chút nào, hai cơ giáp này rõ ràng là đang lần lượt di chuyển, phía sau đột nhiên lại xuất hiện một chiếc cơ giáp màu lam bạc, giơ cao kiếm ánh sáng và chém mạnh xuống!
Trong không gian vang lên tiếng "răng rắc" của cơ giáp bị cắt ra!
Thời Dư đá vào lưng chiếc cơ giáp màu đen, giây tiếp theo xuất hiện trước mắt anh, chĩa kiếm ánh sáng đi vào khoang điều khiển.
Chiếc cơ giáp màu đen uy phong không đến hai phút đã hoàn toàn bị đánh bại, dần dần rơi xuống giữa không trung.
Thời Dư cất thanh kiếm đi vào ngay lập tức bay về phía Tài Quyết Giả, chỉ thấy Tạ Dữ Nghiên đang ở trong khoang điều khiển và mở cửa Tài Quyết Giả ra. Tạ Dữ Nghiên chật vật tránh viên đạn năng lượng vừa sượt qua cổ anh và trước mặt anh, là Tạ Giang Táp đang dùng súng năng lượng chĩa về phía anh.
Chương 46
Tiêu đề: Anh nhẹ nhành vuốt tay cô
Là đồ giả!
Tạ Giang Táp thà chết chứ không đời nào động thủ với Tạ Dữ Nghiên.
[Chiến Thần] từ trên trời đáp xuống, Thời Dư nhảy khỏi khoang điều khiển, thanh kiếm màu vàng sẫm trên không trung lóe lên tia ánh tối, xuất hiện cùng với nó là vệt máu bắn lên.
Thời Dư nhảy vào khoang điều khiển của [Tài Quyết Giả], nhìn thấy Tạ Dữ Nghiên che bả vai đang thấm đẫm máu, sắc mặt cô như muốn đóng băng.
"Sao anh lại tới đây?" Cô thu hồi [Chiến Thần], rồi nói: "Chuyển quyền điều khiển cho em."
Tạ Dữ Nghiên biết lần này anh đã gây phiền toái vì vậy nhanh chóng giao quyền điều khiển thứ hai của [Tài Quyết Giả] cho cô, dưới ánh mắt lạnh lùng của cô, anh nói: "Anh không sao, Tạ Lập Khâm chôn [Ác Long] khắp toàn bộ Tam Giác Đen, còn chưa đầy nửa tiếng nữa nó sẽ phát nổ, chúng ta không có khả năng gỡ bỏ được hết chúng."
"Tam Giác Đen sẽ sớm bị phá hủy, mọi người rời khỏi đây trước, có lẽ ông ta cũng rời đi rồi." Thuốc cầm máu được tiêm vào cánh tay anh, cơn đau đã hơi thuyên giảm, anh cũng không chờ Thời Dư đáp lại đã ra lệnh quân mình rút lui.
Anh vừa mới nói tình hình hiện tại của Tam Giác Đen thông qua kênh công cộng, có người tin cũng có người không, người dân ở Liên Minh Tự Do tất nhiên không tin lời anh, nhưng khi bọn họ không liên lạc được với Tạ Lập khâm, ai nấy đều bắt đầu luống cuống.
Vào lúc này, Thời Dư không có lề mề chậm chạp, cô bắt đầu sơ tán những người trong tổ chức X, sau khi [Tài Quyết Giả] được cải tạo, tốc độ của nó thậm chí còn sắp vượt qua [Chiến Thần], thấy vết thương của Tạ Dữ Nghiên đã thuyên giảm, cô lập tức điều khiển [Tài Quyết Giả] rời đi.
"Anh có biết ông ta đi đâu không?" Phát giác thấy Tạ Dữ Nghiên nhích lại gần, Thời Dư không thèm để ý tới anh, giọng nói cũng lạnh như băng.
Đây là lần đầu tiên cô dùng thái độ như vậy để nói chuyện với anh, Tạ Dữ Nghiên có chút sững sờ, vài giây sau, anh vươn bàn tay dính máu kéo nhẹ góc áo của cô, vẻ mặt đáng thương: "Xin lỗi, anh sợ em gặp chuyện không may."
Nhưng sau khi nghe anh nói câu đó, sắc mặt Thời Dư không chỉ không hòa hoãn đi, mà là càng thêm khó coi hơn.
Tạ Dữ Nghiên còn chưa biết bản thân đã đạp trúng lôi, lại nghe Thời Dư lạnh lùng lặp lại lời cô vừa nói: "Anh có biết ông ta đi đâu không?"
Ông ta ở đây tất nhiên để chỉ Tạ Lập Khâm.
Tạ Dữ Nghiên mím môi nói: "Tinh hệ Thủ Đô Tinh."
Thời Dư chợt quay đầu nhìn anh.
Tạ Dữ Nghiên lặng lẽ nắm lấy ngón trỏ của cô, ngoan ngoãn nói: "Rõ ràng hiện tại ông ta phải từ bỏ Tam Giác Đen, với dã tâm và tính cách của ông ta, ông sẽ không cho phép bản thân trở thành kẻ thất bại không thấy ánh sáng ngày mai, nhất định ông sẽ mang anh của anh đi."
"Nếu anh đoán không sai, ông ta chắc chắn còn bố trí nào đó ở tinh hệ Thủ Đô Tinh, mẹ anh rất có khả năng đang bị ông ta uy hiếp."
Lúc đầu, anh chỉ nghĩ rằng Tạ Lập Khâm muốn lợi dụng Tạ phu nhân để gây hỗn loạn cho Thủ Đô Tinh, khiến Thời Dư điên cuồng sử dụng dị năng, nhưng xét theo tình hình hiện tại mà xem thì ngay từ ban đầu ông ta đã không có ý định muốn sử dụng Tam Giác Đen để quật khởi, mà ông muốn lợi dụng nó để ngăn trở Thời Dư.
Cho dù lần này không ai muốn mạng của Thời Dư, cô cũng không thể dễ dàng quay trở lại tinh hệ Thủ Đô Tinh, chỉ cần tinh hệ Thủ Đô Tinh bố trí tốt, rất có khả năng Đệ Nhất Liên Bang sẽ phải đổi chủ.
Trong mắt Thời Dư hiện lên một tia nguy hiểm, cô nhìn Tạ Dữ Nghiên đang nắm vuốt ngón tay cô lại giả vờ như mình cái gì cũng không làm, vẫn lạnh lùng nói: "Cố Tiền Khiêm đâu? Anh kêu cậu ta đi làm gì rồi?"
—
"Thủ lĩnh Tạ, ông náo loạn Tam Giác Đen thành một mớ hỗn loạn, lại chôn một đống [Ác Long] xuống đó, muốn rời đi sao?" Cố Tiền Khiêm dẫn theo một hạm đội ngăn chặn ở phía trước, giọng nói được phát ra từ kênh công cộng, truyền chính xác vào tai Tạ Lập Khâm.
Cậu ta vốn phụ trách đánh lén trạm không gian Tạ Lập Khâm vừa mới thành lập, nhưng đi nửa đường thì nhận được tin từ Tạ Dữ Nghiên yêu cầu cậu ta để một hạm đội lặng lẽ ẩn nấp bên ngoài Tam Giác Đen đợi hội họp, đánh chặn một hạm đội đang rời đi nơi đó.
Cả cậu ta và Tạ Dữ Nghiên, ai cũng không ngờ Tạ Lập Khâm sẽ ở trên chiến hạm này, bọn họ cho rằng ông ta còn có kế hoạch khác.
Sắc mặt Tạ Lập Khâm rất khó coi, ông ta vốn muốn lợi dụng cuộc gặp mặt để ngăn chặn Thời Dư, đợi đến khi [Ác Long] tích đủ năng lượng, đến lúc đó, dù Thời Dư có [Chiến Thần] đi nữa cũng tuyệt đối không thể tránh khỏi việc chầu trời.
Đúng vậy, ông ta đoán được tổ chức X có liên quan đến Thời Dư.
Thời Dư làm ầm ĩ trong Tam Giác Đen nhưng sau đó lại không một tiếng động biến mất, mặc cho ông ta tìm như thế nào cũng không tìm được thì chỉ có một khả năng rằng có một thế lực nào đó ở Tam Giác Đen đang che chở, xóa đi dấu vết của cô.
Tạ Lập Khâm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng khóa mục tiêu là tổ chức X. Ông hiểu rất rõ thực lực của những tổ chức khác, chỉ riêng tổ chức X là không. Trên mặt nổi thì tỏ vẻ quy thuận, nhưng rốt cuộc quy mô của nó lớn đến mức nào vẫn là là một điều bí ẩn, ông ta vẫn chưa thăm dò rõ ràng được.
Ông ta cược một ván, cược rằng Thời Dư sẽ lợi dụng thời điểm Liên Minh Tự Do gặp mặt tổ chức X để giết ông, quả thực cô đã thắng, nhưng ông trăm triệu lần cũng không ngờ rằng Thời Dư vẫn không chơi bài theo lẽ thường giống như trước đây, chỉ một người mà dám khiêu khích cả căn cứ Liên Minh Tự Do, khiến xung đột nổ ra trước thời hạn, thế nên chuyện dưới Tam Giác Đen chôn giấu một lượng lớn [Ác Long] cũng bị bại lộ sớm.
Chương 47
Tiêu đề: Anh nhẹ nhành vuốt tay cô
Càng làm ông không nghĩ đến là...
Tạ Dữ Nghiên vẫn còn sống!
Nghĩ đến vụ nổ kinh khủng ở tinh hệ Thâm Lam Tinh, sương mù trên mặt Tạ Lập Khâm càng dày thêm.
"Nổ tung nó!" Ông ta kiên quyết ra lệnh, hoàn toàn không có ý muốn nói nhảm với Cố Tiền Khiêm.
Những người còn ở lại Tam Giác Đen là những người quy thuận ông ta sau này, ngoài mặt thì cùng một lòng với ông, sau lưng lại mưu tính chuyện khác, những người đó bị ông làm thành mồi nhử, mà những người hiện tại bên người ông mới là tinh nhuệ ông có thể tin tưởng hoàn toàn, hạm đội Cố Tiền Khiêm đang dẫn không phải là đối thủ của ông!
Chỉ cần đến được tinh hệ Thủ Đô Tinh, tất cả những thứ vốn thuộc về ông cuối cùng đều sẽ trở về với ông.
Tạ Lập Khâm nở nụ cười tàn nhẫn, nhưng giây tiếp theo, nụ cười của ông cứng đờ lại.
Tạ Giang Táp vốn bị ông trói gô ném trên đất không biết đã biến mất từ lúc nào.
Đồng tử Tạ Lập Khâm hơi giãn ra, họng súng năng lượng lạnh như băng chạm vào gáy ông ta.
"Chuyện tới nước này rồi, ông còn gì muốn nói gì nữa không?" Ngữ điệu Tạ Giang Táp bình tĩnh chưa từng có, nhưng tay cầm súng lại run nhè nhẹ.
"Lúc nào?" Ông tiêm vào người Tạ Giang Táp một lượng lớn thuốc suy nhược, anh ta căn bản không thể tỉnh dậy vào lúc này được.
"Cha... Không, Lôi Cách, ông cảm thấy sau những chuyện ông đã làm, tôi còn có thể tín nhiệm ông như trước mà không phòng bị ông một chút nào ư?" Giọng điệu Tạ Giang Táp tràn đầy trào phúng.
Anh ta đến gặp Tạ Lập Khâm có lẽ vì muốn dập tắt vọng tưởng cuối cùng trong lòng mình.
Chỉ có chính mắt nhìn thấy, chỉ khi thật sự nhận thức được Tạ Lập Khâm là người như thế nào, anh ta mới có thể triệt để từ bỏ, mới không canh cánh trong lòng, mới khiến anh không thể làm được gì.
"Tôi, chính là tự tay ông dạy dỗ." Một câu trần thuật đơn giản khiến Tạ Lập Khâm im lặng không nói gì.
Có đôi khi ông cũng thắc mắc tại sao Tạ Giang Táp được đích thân ông dạy dỗ mà sao quan điểm và nhận thức lại khác nhau đến thế, thậm chí còn ngu ngốc đến mức đi bảo vệ một công cụ.
Sau cùng, ông ta quy lại tất cả đều do sự yếu đuối, do dự giống mẹ mình của Tạ Giang Táp.
Hai tay Tạ Lập Khâm khoác lên tay vịn ghế, cười khẩy: "Vô số lần dạy không học được, bây giờ ngược lại..."
"Có lẽ bởi do trước đây không nhận thức rõ ràng được." Tạ Giang Táp đánh gãy lời ông ta, anh mở chốt an toàn của súng năng lượng.
"Con không muốn biết tình hình hiện tại của mẹ con như thế nào sao?" Tạ Lập Khâm híp mắt uy hiếp.
Ngón tay đang đặt trên chốt súng của Tạ Giang Táp nháy mắt dừng lại, trong mắt Tạ Lập Khâm nhanh chóng lướt qua một tia đắc ý, ông ta hoàn toàn không quan tâm đến súng năng lượng đằng sau gáy, bình tĩnh tự đắc dựa vào lưng ghế, thậm chí còn ngồi bắt chéo chân.
"Con thật sự được di truyền toàn bộ tính do dự của bà ta, nếu là con, ta tuyệt đối sẽ không nói nhảm với ta, vào lúc súng đặt trên đầu sẽ dứt khoát lấy đi tính mạng."
Hai mắt Tạ Giang Táp lập tức đỏ lên, trên mặt Tạ Lập Khâm tràn đầy kiêu ngạo, rất ác ý nói: "Nếu tôi chết, bà ấy nhất định sẽ chôn cùng với tôi."
Đáp lại ông ta là một phát đạn được bắn ra.
Súng năng lượng đặt sau gáy Tạ Lập Khâm bắn ra đạn năng lượng, một tiếng "bịch" vang lên, người đàn ông ngã xuống đất, máu tươi từ dưới người ông chảy ra.
Tạ Giang Táp trừng mắt thật to, anh ta thở hổn hển lùi về sau một bước, chỉ vài giây sau, trên trán anh túa ra lớp mồ hôi lạnh, thậm chí chúng nó còn ngưng tụ thành một dòng nước nhỏ từ trên cằm uốn lượn chảy xuống yết hầu, rồi chảy đến xương quai xanh.
Một dòng nhiệt khí cuồn cuộn chảy toàn thân như đang thiêu đốt toàn bộ con người anh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cho đến khi tầm mắt chạm vào bãi máu trên mặt đất, thân thể anh và súng năng lượng cùng nhau ngã quỵ xuống đất.
Anh ta có thể thấy rõ sự đắc ý còn chưa thu liễm trên khuôn mặt của Tạ Lập Khâm, thế nhưng trong đôi mắt ấy trong nháy mắt còn chưa kịp hoàn toàn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đã chết?
Tạ Lập Khâm đã chết?
Ý nghĩ này quay cuồng trong đầu Tạ Giang Táp, trong lúc nhất thời, anh ta không thể phân biệt được những cảm xúc đang tuôn trào trong lòng mình là gì, có bao nhiêu, thì nước mắt đã không tự chủ được mà xuất hiện, ào ào chảy xuống.
Anh ta đã biết, biết được thời điểm Lục Đông Ngôn tự tay giết Lục Tây Vọng mang tâm lý gì, có cảm giác như thế nào rồi.
Không, có lẽ không giống nhau.
Anh ta chưa bao giờ mong chờ nhiều vào Tạ Lập Khâm, anh đã tự cảnh báo lòng mình từ rất lâu về trước rằng hình ảnh người cha như ngọn Thái Sơn khi còn bé đã sụp đổ từ lâu.
Hình ảnh đệ nhất nguyên soái trong ký ức của anh cũng đã chậm rãi trở nên mơ hồ không thể chạm tới.
Tạ Giang Táp chống tay xuống đất, bỗng nhiên điên cuồng cười.
Kết thúc, mọi thứ đã kết thúc!
Như thế này là tốt rồi, sẽ không còn người phải hy sinh nữa, tất cả tội ác cũng sẽ bị chôn vùi mãi mãi.
Anh ta chậm rãi vịn tường đứng dậy, nhìn cũng không thèm nhìn Tạ Lập Khâm đang nằm dưới đất, cả người chật vật rời khỏi phòng chỉ huy lạnh như băng này.
Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Tạ Lập Khâm vốn nên chết thì con ngươi bỗng chuyển động, sau đó co rút lại, trong nháy mắt chúng biến thành một đôi mắt kép.
Chương 48
Tiêu đề: Thời Dư xuất hiện
Thời Dư điều khiển [ Tài Quyết Giả] ra khỏi Tam Giác Đen, tốc độ của [ cơ giáp này nhanh đến mức dường như chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh.
Tạ Dữ Nghiên sắc mặt lạnh lùng, anh vừa nhận được tín hiệu cầu cứu từ hạm đội do Cố Tiền Khiêm chỉ huy, lúc này hạm đội của Tạ Lập Khâm đã bị cậu chặn lại. Lúc đầu trận chiến có vẻ nghiêng về một bên, hạm đội do Tạ Lập Khâm chỉ huy dường như bị cậu đánh cho bị thương nặng, thật không nghĩ lại có thể dễ dàng như vậy.
Nhưng dự cảm không tốt thì luôn trở thành sự thật, khi cậu ấy cố gắng tiếp cận con tàu chính thì một sức mạnh đáng sợ từ con tàu chính đã bùng phát.
Thoắt cái, những bộ cơ giáp đã bị thương và chết do đánh với cậu của Tạ Lập Khâm, tất cả đều đột nhiên có thể đứng dậy vung đao trở lại, giống như đột nhiên thay đổi người điều khiển. Ngay cả sức chiến đấu của hạm đội do ông ta chỉ huy cũng tăng vọt, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thế trận đã xoay chuyển.
Một cơ giáp khổng lồ màu đỏ tươi từ con tàu chính của Tạ Lập Khâm bay ra. Nó giống một cơ giáp hạng nặng, trên lưng có một cái mâm tròn từa tựa như tấm khiên, cánh tay lại được gắn răng cưa kiểu dáng thiết kế kỳ lạ. Răng cưa nhiều đến nỗi mới nhìn qua đã khiến da đầu người khác tê dại.
Cố Tiền Khiêm nhìn hình chiếu cơ giáp được mô phỏng trên bàn cát, cậu không vì thiết kế kỳ lạ của cơ giáp mà thấy buồn cười, ngược lại trong lòng phải réo lên một hồi chuông cảnh báo.
Cậu có dự cảm rằng chiếc cơ giáp này sẽ tạo thành mối uy hiếp đối với tính mạng của cậu!
Quả nhiên, dự cảm không tốt thì rất nhanh đã thành sự thật.
Cơ giáp màu đỏ tươi hoàn toàn không cồng kềnh như vẻ ngoài, trong nháy mắt, nó đã từ đằng kia tiếp cận đến phía trước mặt cậu, những tia sáng màu đỏ tươi từ đường đi tản ra, giống bột phấn rơi ra từ con bướm, hiện rõ ràng trong màn đêm.
Rất đẹp, nhưng lại nguy hiểm chết người.
Cố Tiền Khiêm không dám lơ là, cậu quyết đoán ra lệnh một cách thật bình tĩnh, hoàn toàn khác với bộ dạng ngày thường, luôn cười cười nháo nháo.
Cơ giáp màu đỏ tươi tiếp cận chiến hạm của cậu, nó di chuyển!
Hai cánh tay máy to khoẻ đột nhiên phát ra chùm tia sáng màu đỏ, chùm sáng dài gần trăm mét, tàn nhẫn đâm vào lá chắn đã mở rộng của chiến hạm.
Tạ Dữ Nghiên từ nhà máy ở vành đai tinh hệ Torkasđã dẫn một hạm đội tới và tất cả đều được trang bị quang thuẫn Gray phiên bản nâng cấp. Nhưng hiện tại, tấm khiên ánh sáng được xếp vào top 5 vũ trụ mạnh nhất đang dần dần bị phá vỡ.
Kinh khủng hơn là phiên bản nâng cấp của tấm chắn ánh sáng đã biến mất, nói biến mất cũng không hoàn toàn đúng, mà nó là bị chùm tia sáng màu đỏ hấp thụ.
Cố Tiền Khiêm hoảng sợ, quang thuẫn Gray sở dĩ được cho là tấm khiên mạnh nhất vũ trụ là bởi nó có thể ngăn cản năng lượng bắn vào khiên và hấp thụ biến nó trở thành một loại sức mạnh để chính mình sử dùng. Do đó, nếu khả năng công kích của ánh sáng muốn phá hủy nó càng mạnh thì sức phòng thủ của quang thuẫn Gray càng mạnh hơn.
Nhưng bây giờ, rõ ràng năng lượng từ chùm tia sáng màu đỏ có thể dễ dàng hoá giải sức mạnh của khiên ánh sáng đã nâng cấp.
Mọi người kinh ngạc đến ngây người. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, quang thuẫn Gray đã hoàn toàn vỡ vụn, sau đó, cơ giáp màu đỏ tươi kéo hai chùm tia sáng đó tiếp cận chiến hạm chính, hai chùm sáng đáng sợ liền đâm thẳng vào chiến hạm.
Cơ giáp màu đỏ tươi chạy trên mặt ngoài chiến hạm, tia sáng đỏ cũng theo động tác của nó liền đem chiến hạm cắt ra răng rắc. Một chiến hạm cấp SSS lại dễ dàng bị nó cắt thành hai mảnh, có một tiếng nổ mạnh vang lên, cơ giáp màu đỏ đã biến mất sau vụ nổ.
Ngay sau đó hồi chuông cảnh báo trong lòng Cố Tiền Khiêm lại vang lên, cậu điều khiển cơ giáp lui về phía sau. Ngay khi cậu lui lại phía sau, chùm ánh sáng màu đỏ kinh khủng kia cắt xuống ngay tại chỗ cậu vừa đứng, không gian xung quanh bị một kích này cắt trúng cảm thấy hơi vặn vẹo.
Con ngươi Cố Tiền Khiêm mở to.
Cơ giáp màu đỏ quá linh hoạt, kèm theo chùm tia sáng màu đỏ có sức mạnh quá kinh khủng, chỉ cần cậu hơi bất cẩn sẽ rơi vào kết cục giống chiến hạm SSS kia.
Sắc mặt Cố Tiền Khiêm càng nặng nề, cậu cắn chặt răng, hơn nữa còn toát ra mồ hôi lạnh dày đặc. Đây không phải lần đầu cậu trải qua cảm giác cận kề cái chết, nhưng chưa có lần nào khiến cậu thấy áp lực lớn như lúc này.
Cậu bình tĩnh điều khiển cơ giáp né tránh đòn tấn công khác của cơ giáp đỏ, vừa gửi tín hiệu cầu cứu cho Tạ Dữ Nghiên và Thời Dư, vừa mở hình thức mô phỏng lại tình huống chiến đấu, mô phỏng lại cho bọn họ xem tình hình trận đấu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao toàn bộ những người điều khiển cơ giáp đã tử vong giờ lại bắt đầu di chuyển? Bọn họ giống như những cỗ máy không biết mệt mỏi, dù khoang điều khiển có bị xuyên thủng một lần nữa, họ vẫn có thể điều khiển cơ giáp tiếp tục tấn công.
Cố Tiền Khiêm không dám mất tập trung, lại một lần nữa tránh né đòn tấn công của cơ giáp màu đỏ, vô tình khoá chặt một cơ giáp ở phía xa, lại từ bàn cát mô phỏng nhìn thấy rõ tình hình trong khoang điều khiển.
Chỉ liếc mắt một cái, Cố Tiền Khiêm đã mất bình tĩnh mà mở to mắt.
Ngồi ở khoang điều khiển cơ giáp hoàn toàn không phải con người, nhưng trên người nó vẫn mặc đồng phục của Liên minh Tự Do.
Cơ thể của nó bị những sợi lông sừng dài kỳ lạ xuyên thủng, trên mặt có một lớp vảy màu xanh biếc, phía sau là một đôi cánh gãy trong suốt nhìn hơi giống cánh chuồn chuồn.
Trong phút chốc, radar không thể nhìn rõ hình dạng của nó được, nhưng một chút hình ảnh nhỏ hiển thị như vậy cũng đủ để khiến người ta sợ hãi.
Cơ hồ trong nháy mắt Cố Tiền Khiêm đã thu lại được suy nghĩ đang sững sờ, thế nhưng đã quá muộn!
Cường độ chiến đấu cao như vậy tuyệt đối không cho phép cậu có bất kỳ lơ đễnh nào. Chính vì một giây hoảng hốt của cậu nên sau khi tập trung trở lại thì chùm tia sáng màu đỏ đã đến trước mặt cậu.
Cậu cảm thấy không gian xung quanh bị xé rách mà nứt ra, nhưng tất cả những chuyện này đều không bằng sự thật rằng cậu đang cận kề cái chết.
Tuyệt đối không thể chết ở đây!
Chương 49
Tiêu đề: Thời Dư xuất hiện
Thời Dư vẫn chưa đến! Cậu phải kéo dài thêm chút thời gian!
Cố Tiền Khiêm hét lớn một tiếng, dựng một tấm khiên lên phía trước cơ giáp.
Chỉ cần cố gắng một chút! Chỉ cần thời gian cản lại kéo dài thêm được một giây, cậu nhất định sẽ tìm ra cách!
Nhưng chùm tia sáng đỏ có thể dễ dàng cắt đôi quang thuẫn đã được nâng cấp thì tấm khiên bình thường của cơ giáp thiên về chiến đấu sao có thể tiếp tục chống đỡ đây?
Cái chết gần kề ngay trước mắt!
Một giây sau, một chùm tia sáng màu đỏ không hề báo trước xuất hiện, Cố Tiền Khiêm chỉ cảm thấy cơ giáp mình điều khiển mất đi thăng bằng, trên người còn chịu một lực đánh rất lớn.
Cậu không chết!
"Cậu có sao không? Chuyện này có chút khó giải quyết, hai chúng ta liên thủ, đừng đối đầu trực tiếp với nó."
Là tiếng của Tạ Giang Táp.
"Cơ giáp này quá lớn, tuy rằng rất linh hoạt, nhưng cử động lại có hạn chế, cậu lập tức cho người tấn công nó từ phía xa, chúng ta cùng nhau kìm giữ nó, đợi Thời Dư tới!"
Thời gian Tạ Giang Táp ở trên chiến trường không ngắn, ánh mắt tất nhiên sẽ được tôi luyện mà trở nên sắc bén, nhìn ra được ở đây không có ai là đối thủ của cơ giáp màu đỏ, người duy nhất có thể ngăn cản và xử lý nó chỉ có Thời Dư!
Trong lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ không thể biến mất.
Bởi vì anh không hình dung nổi người điều khiển cơ giáp này là ai. Tạ Lập Khâm đã chết trong tay anh, những người giỏi nhất trong Liên minh Tự Do cũng bị cậu và Tạ Dữ Nghiên điều tra, căn bản không thể có người điều khiển cơ giáp nào có thể duy trì cường độ chiến đấu cao như vậy.
Cố Tiền Khiêm thoát chết trong gang tấc, dưới sự giúp đỡ của Tạ Giang Táp, cuối cùng cậu cũng có thể tiết kiệm năng lượng chấn chỉnh chiến tuyến, một bên cậu ngăn cản cơ giáp đỏ tươi, một bên bình tĩnh ra lệnh.
Khả năng chiến đấu và kinh nghiệm tích lũy trên chiến trường của Cố Tiền Khiêm không thể so được với Tạ Giang Táp. Anh khéo léo điều khiển cơ giáp di chuyển đến phía sau cơ giáp màu đỏ, trên tay cơ giáp anh liền xuất hiện kiếm ánh sáng, anh ném nó muốn đâm vào phía sau lưng cơ giáp màu đỏ. Như thể tính được anh muốn làm gì, sau lưng đối phương chợt được bao bọc bởi một quang thuẫn đỏ hình tổ ong.
Kiếm ánh sáng không thể đâm vào được, ngược lại còn bị quang thuẫn hình tổ ong kia nuốt chửng.
Tạ Giang Táp không ngờ khó giải quyết như thế, dứt khoát lui về phía sau. Song vào lúc này, anh lại nghe thấy giọng nói cao ngạo không ai sánh bằng của Tạ Lập Khâm từ kênh công cộng: "Ta dạy con nhiều năm như vậy, kết quả lại chỉ có chút bản lĩnh này sao?"
Quá mức bất ngờ khiến anh lộ ra sơ hở.
Dường như Tạ Lập Khâm đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, chớp mắt chùm tia sáng màu đỏ trên tay phải của ông ấy biến mất, thay vào đó, đầu gối của cơ giáp liền đá thật mạnh vào khoang điều khiển [ Truy Phong ].
Một đòn này quá mạnh, Tạ Giang Táp thật sự bị đá một cái khiến cơ giáp bay ngược ra ngoài, máu tươi từ trong cổ họng anh trào ra.
Anh không thèm để ý máu đang chảy, mở kênh công cộng cao giọng nói: "Không thể nào! Sao ông còn sống?"
Anh đã xác nhận Tạ Lập Khâm không còn sống nữa mới rời đi, ông ta không thể nào còn sống!
Tạ Giang Táp hơi nheo mắt lại, ổn định [ Truy Phong ], cùng lúc đó khoá chặt khoang điều khiển của cơ giáp màu đỏ.
Tạ Lập Khâm không trả lời, trong tay xuất hiện một thanh kiếm kích thước bình thường, lao về phía anh ấy.
Hai chùm sáng cùng gặp nhau, chớp mắt đã đánh qua đánh lại mấy lần, Tạ Giang Táp càng đánh càng khiếp sợ.
Anh là do một tay Tạ Lập Khâm dạy dỗ, Tạ Lập Khâm hiểu rất rõ anh, đồng thời, anh cũng hiểu Tạ Lập Khâm, cách chiến đấu giống nhau như đúc, thói quen chiến đấu cũng y hệt, thật đúng là một bản sao khác của Tạ Lập Khâm!
Tạ Giang Táp phun ra một ngụm máu, gằn từng chữ: "Tại sao, ông, không chết!"
Anh đã hạ quyết tâm muốn lấy mạng của ông, nhưng kẻ đáng chết này lại sống lại một lần nữa.
Rốt cuộc là sai ở đâu?
"Đừng phân tâm! Tất cả người trên chiến hạm đó đều có vấn đề, bọn họ đều là quái vật đấy!" Cố Tiền Khiêm cũng từ kênh công cộng nghe được giọng nói của Tạ Lập Khâm, tuy không biết vì cái gì mà Tạ Giang Táp lại hỏi sao Tạ Lập Khâm không chết, nhưng tình huống trước mắt không phải lúc lo lắng mấy chuyện bên lề này.
Con ngươi Tạ Giang Táp hơi giãn ra, nhưng ngay lúc này cơ giáp đỏ tươi kia lại cho anh một đá.
[ Truy Phong ] một lần nữa bay ngược ra ngoài, thấy cơ giáp màu đỏ lại muốn tiếp cận anh ta thêm lần nữa, Cố Tiền Khiêm chỉ có thể cắn răng ngăn cản đường đi của nó.
Tạ Lập Khâm căn bản không để cậu vào mắt, ông ta đã tính đánh xong trận này chỉ cần 5 phút, nhưng giờ đã lên tới 7, 8 phút, điều này khiến ông ta mất dần sự kiên nhẫn.
Cái miệng đầy vảy xanh lục của ông ta lộ ra một nụ cười độc ác, cánh tay cơ giáp chợt biến lớn hơn.
Cố Tiền Khiêm chỉ cảm thấy một luồng sáng màu đỏ xoẹt qua trước mắt, khoang điều khiển cơ giáp của cậu đã bị bóp chặt một cách thô bạo, ngay sau đó, một dòng điện đỏ tươi lao ra, bao phủ mặt ngoài cơ giáp, tiến vào lõi cơ giáp.
Cậu chỉ cảm thấy một cơn đau nhói xâm chiếm đầu óc, tinh thần lực nhanh chóng giảm mạnh.
Cậu cắn chặt răng khẽ chửi thề một câu, muốn đem tinh thần lực từ lõi cơ giáp rút ra, lại phát hiện bản thân không cách nào cử động được.
"Cậu nhóc, đừng lãng phí sức lực, tinh thần lực cấp SSS may ra còn có chút tác dụng...." Giọng nói từ kênh công cộng phát vừa đáng sợ lại vừa độc ác, khi nói chuyện, lại giống đang nhai thứ gì đó, mơ hồ có chút khiến người nghe cảm thấy ghê tởm.
Cố Tiền Khiêm ôm chặt đầu, cảm giác đau đớn ngày càng buốt đến tận óc, tinh thần lực nhanh chóng giảm xuống, ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Cậu... sẽ chết sao?
"Ông già bất tử! Xem ra ông chán sống rồi!" Giọng nói từ trên trời rơi xuống mang theo ngữ khí kiêu ngạo thường ngày của cô, tia sáng màu lam bạc bừng lên trong vũ trụ sắp bị bóng tối nuốt chửng!
Chương 50
Tiêu đề: Anh nhắm mắt lại thản nhiên hôn cô trước mặt mọi người
Chiến Thần cùng với mười hai chiếc phù du khí bay khắp vũ trụ tạo ra một vệt sáng dài cực kỳ đẹp và lộng lẫy.
Tạ Lập Khâm chỉ cảm thấy có một luồng khí đáng sợ nào đó đang khóa chặt lấy mình. Theo bản năng, chiếc cơ giáp màu đỏ thả chiếc cơ giáp mà Cố Tiền Khiêm điều khiển ra rồi lùi về phía sau. Một chùm sáng màu lam bạc lập tức xuyên qua và dừng lại phía trước chiếc cơ giáp của Cố Tiền Khiêm.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, một tiếng nổ "ầm" vang lên. Chiếc cơ giáp bị chùm sáng màu lam bạc xuyên qua lập tức bốc cháy. Con "quái vật" trong khoang điều khiển chỉ kịp phát ra một tiếng kêu đau đớn trước khi bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thời Dư đứng chắn trước mặt Cố Tiền Khiêm và hỏi với giọng bình tĩnh: "Cậu thế nào, có ổn không?"
Cố Tiền Khiêm đã có chút mê sảng, cậu ta chỉ có thể mơ hồ phản ứng lại. Tạ Dữ Nghiên điều khiển Thủ Hộ Giả nhanh chóng đưa cậu rời khỏi chiến trường.
"Tạ Lập Khâm, ông thật sự đã tự biến mình thành quái vật sao?" Thời Dư rút thanh kiếm của mình ra và chỉ vào chiếc cơ giáp màu đỏ.
Tạ Lập Khâm đang ở trong khoang điều khiển của cơ giáp nên Thời Dư không thể nhìn thấy dáng vẻ của ông ta. Nhưng với tình hình hiện tại thì toàn bộ đội quân của ông ta có thể đều không phải là người bình thường.
Trong lúc đến đây, Tạ Dữ Nghiên đã làm một bài phân tích mô phỏng. Chiếc cơ giáp màu đỏ có sức mạnh rất lớn, chỉ trong vòng mười phút nó có thể rút cạn tinh thần lực của người điều khiển cấp SSS và để lại di chứng vô cùng nặng nề.
Cho dù là Thời Dư cũng không thể điều khiển chiếc cơ giáp đỏ này trong một thời gian dài.
"Cô không phải cũng là quái vật sao?" Tạ Lập Khâm cười lạnh hỏi, thừa nhận đã biến thành chính mình thành quái vật.
Ông ta cho rằng Thời Tắc đã đem bộ gen hoàn mỹ của Lan Trạch cấy ghép cho Thời Dư. Nếu không thì làm thế nào mà một người sinh ra chỉ có tinh thần lực cấp B lại có thể mạnh đến mức thiên hạ vô địch như bây giờ?
Ông ta đã sống hơn hai trăm năm rồi, ngoại trừ Lan Trạch ra thì chưa thấy người nào mạnh mẽ và đáng sợ như vậy.
Sau khi Tạ Lập Khâm nhận ra sức mạnh của Thời Dư thì ông ta đã thay đổi suy nghĩ ban đầu là cố gắng giết chết cô. Thay vào đó lại muốn lôi kéo Thời Dư về cùng phe với hy vọng sẽ lấy được gì đó từ cô.
Thật đáng tiếc khi có một biến cố lớn xảy ra do Chiến Thần bị hủy.
Luôn có những người không muốn thừa nhận rằng người khác mạnh mẽ và xuất sắc.
"Tôi rất muốn xem ông khổ cực làm bao nhiêu nghiên cứu vô lương tâm như thế rốt cuộc tài giỏi như thế nào?"
Ánh sáng màu lam bạc cùng bóng đen biến mất. Sau một tích tắc ngắn ngủi, chiếc cơ giáp màu đỏ cũng giơ tay lên, một chùm sáng màu đỏ hiện ra. Hai màu ánh sáng va chạm vào nhau, trong nháy mắt lại tách ra, do tác dụng lực nên cả hai đều bị bắn ngược ra ngoài.
Tạ Lập Khâm nhìn Chiến Thần lấy ra một thanh kiếm khác, vẻ mặt vui mừng, nheo mắt lại khinh thường nói: "Cô cùng chỉ làm được như vậy."
Vốn dĩ thân thể của Tạ Lập Khâm sẽ không biến dị hoàn toàn, Tử Thần cũng không mạnh đến thế. Cũng bởi lúc ở Thiên Hà Xanh Thẳm khiến cho ông ta bị thương, gây ra cho ông ta một cú sốc không nhỏ. Cho nên ông ta mới dốc hết sức cải tạo cơ thể mình thêm một lần nữa.
Theo đuổi sức mạnh tối thượng, kết quả là gen Trùng tộc chiếm giữ hơn nửa. Phát súng của Tạ Giang Táp đã khiến cho ý chí và sức mạnh của Tạ Lập Khâm vô cùng suy yếu, cho nên gen Trùng tộc được ông ta cấy vào cơ thể đã chiếm thế thượng phong.
Tạ Lập Khâm không bận tâm đến vẻ bề ngoài của mình. Ông ta cho rằng chỉ cần ý chí vẫn tồn tại thì ông ta chính là người chiến thắng cuối cùng.
Ngay khi dứt lời, Tử Thần lập tức biến mất, sau đó dùng lực ở hai tay kéo chùm sáng màu đỏ lao về phía Chiến Thần với tốc độ sấm sét!
Tốc độ quá nhanh, không thể tránh được!
Đối đầu?
Dĩ nhiên không phải!
Cần phải chống lại sức mạnh lớn bằng một sức mạnh lớn hơn, đó là cách ngu ngốc nhất, cũng là cách tốn sức nhất.
Chiến Thần không di chuyển.
Tạ Lập Khâm nheo mắt lại, điều khiển tốc độ của Tử Thần nhanh hơn.
Một mét!
Ba tấc!
Gang tấc!
Chùm sáng màu đỏ lao đến như muốn xé toạc khoảng không ra làm hai, nó đã lao đến phía trước khoang lái của Chiến Thần.
Không gian mặc dù đã bị bóp méo nhưng nó vẫn đang đấu tranh để duy trì sự ổn định vốn có. Đúng ra Chiến Thần khi bị chùm sáng đỏ đánh trúng sẽ vỡ tan nhưng nó lại biến mất trong khoảng không gian bị bóp méo ấy.
Ảo ảnh?
Con ngươi của Tạ lập Khâm giãn ra, một chùm sáng màu lam bạc xuất hiện phía sau ông ta. Mặc dù đã cố gắng xoay người tránh qua một bên nhưng chùm sáng vẫn vụt qua vai của Tử Thần.
Trên thân Tử Thần vỡ thành mảnh nhỏ trông như tổ ong, nhưng nhanh chóng lành lại một cách hoàn hảo.
Có nhiều hơn một chùm sáng lao tới!
Chùm sáng màu lam bạc mang theo sức mạnh đáng sợ không khác gì chùm sáng màu đỏ. Hai chùm sáng như đang xé rách không gian. Vũ trụ vốn đã bắt đầu méo mó vặn vẹo đang dần dần bị xé rách, tạo ra một hố đen khi hai chùm sáng chạm vào nhau.
Tử Thần tuy rằng tránh né vô cùng chật vật nhưng lần nào cũng né được điểm yếu cho nên hoàn toàn không thể gây ra sát thương lớn cho ông ta.
Tạ Lập Khâm nghiến răng, đương nhiên ông ta biết mục đích Thời Dư đang nhàn nhã giơ súng bắn.
Chính là làm tiêu hao năng lượng của ông ta!
Trên bề mặt Tử Thần có nhiều nơi bị chùm sáng màu lam bạc đánh trúng, năng lượng tiêu hao theo cấp số nhân, gánh nặng trên thân cũng tăng lên gấp bội.
Nếu không phải do gen cấy ghép đủ mạnh, còn nắm giữ phương pháp bổ sung tinh thần lực trong thời gian ngắn thì không thể duy trì được cường độ chiến đấu cao như vậy.
Tạ Lập Khâm vẫn có thể xử lý được tình hình hiện tại. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, Tử Thần sẽ liên tục bị tiêu hao và sớm muộn gì ông ta cũng bị Thời Dư hạ gục.
Tử Thần không còn chật vật né tránh nữa, Tạ Lập Khâm để chùm sáng màu lam bạc đánh vào thân cơ giáp. Ông ta giơ tay chắn trước người, tấm khiên màu đỏ hình tổ ong đột nhiên sáng lên, bao phủ lấy toàn bộ cơ giáp, cùng lúc đó đôi cánh ảo màu đỏ của Tử Thần dang rộng.
Chương 51
Tiêu đề: Anh nhắm mắt lại thản nhiên hôn cô trước mặt mọi người
Đôi cánh ảo rung lên liên tục, chẳng mấy chốc đã tiếp cận được Chiến Thần.
Thời Dư vẫn đang cầm trên tay khẩu súng dài, khi nhìn thấy Tử Thần đến gần trước mắt, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười khinh bỉ.
Cây súng dài lập tức biến thành mười hai chiếc phù du khí tạo thành một tấm lưới lớn màu lam bạc. Chùm sáng được bắn ra từ tay Chiến Thần nhanh chóng hợp nhất lại trở thành một chùm sáng lớn, lớn hơn cả chùm sáng màu đỏ.
Tấm lưới lớn được tạo thành từ mười hai chiếc phù du khí đã bao vây được Tử Thần. Tấm lá chắn hình tổ ong của Tử Thần lóe lên ánh sáng chói mắt như muốn vỡ vụn hòa cùng tấm lưới.
Nhưng đúng vào lúc này, Chiến Thần vung thanh kiếm chùm lớn đâm thẳng vào Tử Thần.
Tấm lá chắn bên ngoài Tử Thần chợt biến mất, đôi mắt khép hờ của Tạ Lập Khâm run lên vì sự phấn khích cực độ.
Khi Tử Thần chỉ còn cách tấm lưới lớn một khoảng, bỗng phát ra một sức mạnh đáng sợ. Chiếc khiên tròn lớn trên lưng cơ giáp rơi ra và biến thành một chiếc liềm khổng lồ.
Chiếc liềm chạm vào tấm lưới to lớn tóe ra những tia lửa chói mắt.
Tấm lưới vỡ vụn!
Dùng vật chất đánh bại năng lượng!
Sao có thể như thế được?
Ngay sau khoảnh khắc lưỡi liềm khổng lồ và chùm ánh sáng lam bạc gặp nhau thì một thanh kiếm chùm xuyên qua vào lao về phía Chiến Thần.
Đồng tử của Tạ Lập Khâm giãn ra, đôi mắt khép hờ đã nhanh chóng thay đổi và màu sắc con ngươi ngày càng đậm hơn.
Phép màu của Thời Dư sẽ kết thúc!
Hắn mới là Đức Chúa Trời tạo ra mọi thứ.
Một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa bắn tung tóe khắp nơi. Tiếng nổ vang vọng khắp vũ trụ.
Bỗng từ xa xuất hiện một chùm ánh sáng màu đỏ bạc mang theo sức mạnh khủng khiếp đánh thẳng vào khoang điều khiển của Tử Thần.
Tạ Dữ Nghiên thở hổn hển, mái tóc đẹp đã ướt đẫm mồ hôi.
Tạ Dữ nghiên đã thống nhất với Thời Dư. Cô sẽ khống chế Tạ Lập Khâm và thu hút sự chú ý của ông ta. Sau đó anh sẽ ra lệnh tàu chiến từ xa sử dụng chùm tia laze để kết liễu Tử Thần.
Thế nhưng quá gần!
Quá gần!
Chiến Thần và Tử Thần gần như bị dính vào nhau!
Tạ Dữ Nghiên ngỡ ngác nhìn về chỗ khói thuốc súng bốc lên trong vũ trụ, nơi các hố đen bị xé toạc đang dần dần to ra.
Thời Dư! Thời Dư!
Thế nào rồi?
Có sao không?
Tạ Dữ Nghiên giật mạnh chiếc cúc ở cổ áo, cố gắng xác định vị trí của Chiến Thần từ radar nhưng không tìm thấy gì!
Đồng tử anh co rút, anh nghĩ lại lúc bản thân lúc ở Lirvia đã tận mắt nhìn thấy Thời Dư rơi vào hố đen rồi biến mất.
"Bịch bịch", tiếng tim đập mạnh liên hồi, những tiếng ong ong xuất hiện khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng.
Một lần là may mắn, liệu có thể duy trì sự may mắn đó đến lần thứ hai không?
Cổ họng rất khô, thở rất khó khăn và thị lực bắt đầu mờ đi.
Tạ Dữ Nghiên dùng sức nhắm mắt lại, điều khiển Thủ Hộ Giả liều lĩnh lao về phía khói thuốc súng.
Không thấy gì, tín hiệu trên radar cũng không có. Từng cái hố thì đã liên tục rách to ra như muốn bao phủ toàn bộ không gian.
Không có!
Vẫn là không có!
Anh không nên đồng ý với quyết định của cô! Anh nên tìm kiếm một cơ hội an toàn! Anh...
Giữa mênh mông ngập tràn khói thuốc súng và ánh lửa, có một ánh sáng màu lam bạc đang yếu ớt phát ra.
Trái tim Tạ Dữ Nghiên như bị một bàn tay bóp chặt, miệng khô khốc. Anh thậm chí còn không dám nhìn xem ánh sáng đó là Chiến Thần hay chỉ là một mảnh vụn của Chiến Thần...
Bởi vì... Tia sáng đó quá yếu ớt.
Kênh liên lạc của cơ giáp phát ra những tiếng rè rè.
Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Thủ Hộ Giả.
"Anh... Sao... Anh... Lại... Xuất Hiện... Ở... Đây...?"
Không thể sai được, đó chính xác là giọng nói của Thời Dư.
Thủ Hộ Giả chợt quay người, liều lĩnh ôm[Chiến Thần ở phía sau lưng vào lòng.
Thời Dư không ngờ anh lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Sức mạnh tinh thần cốt lõi của[Chiến Thần hơi thả lỏng, cho phép người máy được ôm.
Thời Dư hít sâu vào một hơi. Trước khi một hố đen khác phía trước mặt bị xé toạc ra cô đã mang theo Thủ Hộ Giả rời khỏi nơi vũ trụ có vô số khói thuốc súng lan tràn này.
Ở trung tâm của vụ nổ có một chiếc cơ giáp màu đỏ tươi bị vỡ tan tành. Một thanh kiếm xuyên qua trái tim của con quái vật đã bị cháy thành than.
Tạ Lập Khâm đã chết.
Do Thời Dư giết.
Vào lúc chùm tia sáng màu đỏ bạc chiếu vào khoang điều khiển của cơ giáp, Thời Dư đã cướp lấy quyền điều khiển Tử Thần trong một khoảng thời gian ngắn bằng sức mạnh siêu nhiên và để nó bị chùm tia laze đánh trúng, phá vỡ hoàn toàn hàng phòng thủ của nó.
Tiếp theo vây quét vô cùng thuận lợi, Ôn Mâu cùng đội hỗ trợ của Quân đoàn Tài Quyết đuổi tới, hầu như toàn bộ thí nghiệm của Tạ Lập Khâm đều không còn nhưng phòng thí nghiệm bí mật của ông ta đãđược cấp dưới thú nhận.
Tạ Dữ Nghiên nhìn thấy thất khiếu của Thời Dư chảy máu, tim anh dường như ngừng đập.
Hết lần này đến lần khác đến đứng còn không vững, cả người phải dựa vào Tạ Dữ Nghiên.
Nhưng vẫn nhẹ nhàng sờ tai anh, dùng máu nơi đầu lưỡi nhỏ giọng nói: "Tạ Lập Khâm đã chết hoàn toàn rồi, việc anh hứa với em nhất định phải thực hiện."
Tạ Dữ Nghiên cứng đờ người, tức giận đến mức muốn đẩy cô ra, nhưng mùi máu tươi của cô vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi.
Tạ Dữ Nghiên ôm lấy eo Thời Dư, cố gắng bế cô lên lại bị cô dùng sức hôn lên môi.
Anh nghe tiếng cười yếu ớt của cô: "Thời phu nhân, lần này nên về nhà cùng với Thời Nguyên soái của cô ấy rồi?"
Anh cứng người, nhắm mắt lại thản nhiên hôn cô trước mặt mọi người.
[Chính văn hoàn].
[Ngày 4 tháng 5 năm 2021].
Chương 1 - Quyển 8: Phiên ngoại Kết hôn
Lần này Thời Dư bị thương rất nặng, dù có da dày thịt béo bao nhiêu, năng lực tự phục hồi mạnh thế nào, cô vẫn phải nằm liệt giường nửa tháng.
Lúc này, thế lực còn lại của Tạ Lập Khâm đã bị Quân đoàn Tài Quyết và quân đoàn Nguyên Soái xóa sổ hoàn toàn. Các thành viên còn lại tham gia cuộc xâm lược Bắc Dương Tinh cùng Tạ Lập Khâm đều đã đầu hàng, giờ đang bị giam vào ngục, chỉ đợi mở cuộc Hội nghị để quyết định hình phạt, nhưng phân nửa trong đó đều là tội phạm phản quốc.
Tam Giác Đen đã bị phá hủy thành bụi dưới vụ nổ của Ác Long. Một phần vũ trụ bị ảnh hưởng bởi Ác Long đã bị nhiễm phóng xạ, bị Liên Bang liệt vào khu vực không được đi lại, chắc trăm năm sau nó sẽ biến thành nơi hoang vắng không người sống.
-
Bầu trời bên ngoài cửa sổ trong xanh tươi đẹp, trong tay Thời Dư là một miếng bánh ngọt nhỏ, cô ăn từng miếng một, nhưng không cảm nhận được mùi vị gì. Lúc trước chỉ cần nhìn thấy bánh ngọt thôi là hai mắt cô đã sáng lên rồi.
Trong phòng bệnh này không có ai ngoài cô, rõ ràng đang rất ấm áp, nhưng trong phòng vẫn lạnh lẽo tịch mịch. Phòng bệnh như vậy cũng là do cô mà ra, Nguyên soái Thời buồn bực ba ngày rồi.
Cuối cùng cũng ăn xong bánh ngọt, Thời Dư nằm vật ra giường mở trí não ra gọi cho Tạ Dữ Nghiên. Trí não phát ra mấy tiếng bíp bíp, không ai bắt máy.
Thời Dư vò vò tóc bật dậy khỏi giường.
Sau khi Thời Tắc nói rằng cơ thể cô không có gì trở ngại, đã ba ngày Tạ Dữ Nghiên chưa đến thăm cô.
Cực kỳ quá đáng!
Thời Dư vênh mặt lên, nhưng ngay lập tức đã lại nản lòng.
Lần này... Hình như cô có chút quá đáng rồi...
Từ từ!
Anh ấy giả chết và bỏ đi mà không nói với cô! Rõ ràng anh quá đáng trước, mà giờ lại còn không biết xấu hổ giận cô? Đáng lẽ cô mới là người giận anh mới đúng.
Nhưng hai giây sau, lại như bị kim đâm làm quả bóng xẹp xuống.
Quên đi, đã là vợ thì không có tư cách tức giận.
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Thời Dư vô lực nói: "Mời vào!"
Sau khi cô bị anh đẹp trai hôn đến bất tỉnh, thì được đưa đến Căn cứ Lirvia.
Thời Tắc phải chạy từ Thủ Đô Tinh về, sau khi cô tỉnh lại đã vội vàng xách lỗ tai của cô đi mắng một trận, nếu không phải từ nhỏ cô đã bị Thời Tắc mắng nhiều, chắc giờ đã chết thêm một lần nữa rồi. Giọng nói như đạn pháo nổ ầm ầm, người bình thường thật sự sẽ không chịu nổi.
Thời Dư cũng không thấy người mở cửa là ai, giờ cô chỉ lo thở ngắn than dài. Nửa tháng qua, cô nằm trên giường sắp hoen rỉ luôn rồi...
Nếu không phải ba ngày trước cô nhất quyết muốn xuất viện khiến anh đẹp trai hung hăng trừng cô một cái, thì giờ đây cô cũng không phải nằm trên giường bệnh chán chết như vậy.
Phong Hiểu mặc quân phục màu lam bạc mở cửa bước vào, thấy vẻ mặt Thời Dư sống không còn gì luyến tiếc, nhướng mày hỏi: "Không phải nói vết thương đã không còn nghiêm trọng nữa sao? Sao giờ lại như cá chết thế này?"
Dùng từ cá chết để hình dung cô quả không sai, lúc biết tin Thời Dư bị thương hôn mê cậu ta bỏ lại tất cả vội vàng chạy đến bệnh viện.
Đến lúc nhìn thấy Thời Dư đang hôn mê trong khoang trị liệu, cậu không biết dùng từ nào để diễn tả tâm trạng mình lúc đó.
Phong Hiểu bỗng ý thức được, Thời Dư cũng không phải là vô địch, cô cũng chỉ là con người, cô rất mạnh nhưng cũng sẽ có lúc bị thương, mà bọn họ luôn là theo bản năng xem nhẹ nó, biến cô trở thành một chiến thần không gì không làm được, biến cô trở thành tín ngưỡng.
Bởi vậy, cậu thầm đưa ra quyết định từ tận đáy lòng.
Thời Dư không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, cô nói: "Vợ chạy mất rồi."
Động tác cởi mũ quân đội Phong Hiểu khựng lại, vuốt cằm đánh giá Thời Dư từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười rộ lên: "Hai người chơi hăng thật, thất khiếu chảy máu nhiều như vậy mà cũng không muốn xa nhau?"
Cậu nghe Cố Tiền Khiêm nói.
Lúc Thời Dư ngất xỉu vẫn túm Tạ Dữ Nghiên không buông, cái này phải gọi là chấp niệm.
Sống lưng Thời Dư cứng đờ, vuốt cằm cười lên trông vô cùng đáng kinh.
Phong Hiểu nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô, cũng biết cô đang nghĩ gì, cậu đành lên tiếng nói: "Nếu ngày nào đó cậu bị bạo lực gia đình mà chết, mình nhất định sẽ tìm một chỗ thật tốt chôn cất cậu."
Tạ Dữ Nghiên chính là vị thần hạ phàm giúp đỡ người nghèo, sao lại coi trọng con cá mặn này như vậy.
Thời Dư lập tức trợn mắt với cậu: "Cậu có biết nói chuyện không? Không cần miệng nữa thì lấy nó đi quyên tặng cho người khác đi, anh đẹp trai nhà mình vừa đẹp trai vừa dịu dàng."
Phong Hiểu làm ra động tác muốn nôn, để mũ quân đội lên bàn, kéo chiến ghế dựa ra ngồi bên cạnh Thời Dư, tay ôm ngực vắt chéo chân, nói giọng muốn bày mưu tính kế: "Trong lúc tức giận cậu đuổi vợ mình đi à?"
Cậu không cảm thấy Thời Dư kêu Tạ Dữ Nghiên là vợ có gì đó không đúng.
Thời Dư vò vò đầu.
Muốn tìm chỗ khác tốt hơn để nói chuyện?
Hôm đó anh đẹp trai nhìn cô chằm chằm, cô liền giả vờ mình đang rất đau, rồi đột nhiên Cái này...... Cái kia......
Lúc đang hôn anh, lại gặp một đám người không biết gì gõ cửa đến gặp cô......
Thời Dư đau lòng nhắm mắt lại, sớm biết vậy cô đã...
Khóa cửa trước rồi! Thời Dư đã rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng nói: "Chắc là mình làm sai gì đó."
Phong Hiểu mày càng nhướng càng cao, ý vị thâm trường "À" một tiếng rõ dài, như sợ người khác không biết cậu không nói ra được mấy lời tốt đẹp.
Quả nhiên, trong mắt cậu toàn là ý cười: "Mình nghe nói ba ngày trước, cậu..."
"Lạch cạch!" Cửa mở.
"Ép người lên giường hôn?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro