Chương 95

Tiếng va chạm của vũ khí. Tiếng hét lớn:
_ Sát Thát! Sát Thát!
Vang lên, vang lên thật oanh liệt, hào hùng. Nhưng rồi lại giảm dần, giảm dần. Mọi huynh đệ cũng như Từ Nhược Thủy biết rằng, những huynh đệ ở lại ngăn chặn quân Hung Nô đã không ngăn được thế giặc mạnh. Lúc này trời đã nhá nhem tối, đoàn thuyền của Hoài Văn Hầu sắp đến một ngã ba sông. Hoài Văn Hầu mới đứng trước những trang dũng sĩ. Hoài Văn Hầu đưa mắt nhìn bọn họ một lượt và nói nhỏ:
_ Ta cần mấy mươi huynh  đệ ở lại nơi đây cầm chân  bọn giặc Thát Đát.
Hoài Văn Hầu vừa dứt lời, thì Hồng Lân cùng những huynh đệ của mình đều bước ra. Hoài Văn Hầu lúc này hướng ánh mắt về phía Từ Nhược Thủy. Từ Nhược Thủy không nói không rằng chỉ nhìn Hoài Văn Hầu khe khẽ lắc đầu. Hoài Văn Hầu nhìn chúng huynh đệ rồi nhìn lão binh đang cầm lá cờ có thêu sáu chữ vàng  " Phá Cường Địch Báo Hoàng Ân" Lão binh khi này bước đến bên cạnh Hồng Lân, đưa tay vỗ lên vai và nói:
_ Hồng Lân! Ta sống từng này tuổi cũng đã đủ lắm rồi. Hôm nay ta giao nhiệm vụ giữ lá cờ này cho Hồng  Lân ngươi. Hồng  Lân! Hãy cầm lấy lá cờ này đi theo hầu gia và nhớ rằng, người còn lá cờ này còn, người không còn lá cờ này cũng phải còn.
Hồng Lân đang định xin hầu gia ở lại chặn địch, chẳng ngờ đâu lão binh lại đưa lá cờ cho mình giữ. Hồng Lân định nói với lão binh, nhưng giờ đây việc gấp lắm rồi, bọn Thát Đát chẳng mấy chốc nữa sẽ đuổi đến nơi. Hoài Văn Hầu cũng không nói nhiều chỉ nói:
_ Chúng ta đi.
Hồng Lân quay lại nhìn chúng huynh đệ, thì thấy trong số những người ở lại, còn có cả Từ Nhược Thủy. Hồng Lân khi này chỉ biết mở to mắt mà chẳng nói nên lời. Từ Nhược Thủy khe khẽ gật đầu. Hồng Lân chỉ kịp nhìn như vậy, rồi nhanh chóng cầm lá cờ có thêu sáu chữ vàng "Phá Cường Địch Báo Hoàng Ân" đi theo Hoài Văn Hầu. Vì đây là cuộc chiến một mất một còn, ta có thể chết phơi thân nơi đồng nội, da ngựa bọc thân, để cho đất Việt nghìn năm mãi mãi trường tồn. Người hôm trước ngã xuống, để ngăn chặn thế giặc mạnh, thì hôm sau người huynh  đệ thề sẽ uống máu mà trả hận. Hồng Lân nhanh chóng đi theo Hoài Văn Hầu. Hoài Văn Hầu đứng trước mui thuyền, con thuyền xuôi dòng lướt nhanh. Bên cạnh Hoài Văn Hầu là Hồng Lân. Hồng Lân tay cầm lá cờ, tay cầm chắc vũ khí, chốc chốc quay lại nhìn về phía sau. Ở nơi đó người anh rể, vốn là một vị thư sinh trói gà không chặt, nay lại tay đao tay giáo cùng lão binh với những người huynh đệ chặn đánh quân Thát Đát.
Từ Nhược Thủy ở lại cùng lão binh với những huynh đệ của mình. Trời lúc này đã nhá nhem tối, chỉ cần huynh đệ của Từ Nhược Thủy ngăn cản bọn Thát Đát thêm một lúc nữa, thì lúc trời tối hẳn, khi đó Quốc Công Tiết Chế, Hoài Văn Hầu, đều thêm cơ hội thoát khỏi sự  truy đuổi của bọn giặc Thát Đát.
Chẳng để Từ Nhược Thủy và chúng huynh đệ chờ đợi lâu. Bọn Thát Đát lúc này cũng ngồi thuyền xuôi dòng mà truy đuổi. Nhưng nhìn cách chèo của bọn chúng thì không phải là những tay chèo giỏi. Lão binh định ra lệnh cho các huynh đệ dàn hàng ngang để chặn địch. Nhưng Từ Nhược Thủy lại lắc đầu và nói:
_ Lão binh!  Huynh đệ! Chúng ta cứ để hàng dọc. Bọn chúng xuôi xuống thì chúng ta áp vào mà đánh, đánh trên thuyền không được thì lôi bọn chúng xuống sông mà đánh, miễn chúng ta cầm chân bọn giặc Thát Đát càng lâu càng tốt.
Lão binh nghe vậy liền gật đầu, mà giờ có lập đội ngũ hàng ngang để ngăn địch thì thêm phần bị động. Những huynh đệ của Từ Nhược Thủy không chờ đợi bọn giặc Thát Đát xuôi  dòng lao xuống, mà bọn họ nhanh chóng chèo thuyền lao vào sát bọn giặc Thát Đát. Thuyền lúc này gần thuyền thì cung tên của bọn Thát Đát cũng có phần hạn chế. Thuyền sát mạn thuyền, những huynh đệ cùng với Từ Nhược Thủy đều hét lớn:
_ Sát Thát! Sát Thát!
Bọn họ hét xong thì liền nhảy phắt qua thuyền bọn giặc Thát Đát để đánh giết. Nói như Từ Nhược Thủy vừa bảo, có huynh đệ liền ôm chầm lấy tên giặc Thát Đát nhảy xuống sông mà giết chết. Quân của Hoài Văn Hầu tuy chẳng giỏi bơi lội như quân của tướng Yết Kiêu. Nhưng đều là những người sinh ra gần sông nước, nên ai cũng biết bơi lội. Những huynh đệ của Từ Nhược Thủy biết rằng ở lại là cầm chắc cái chết, nên bọn họ cứ lăn xả vào bọn giặc Thát Đát để đánh nhau. Bọn giặc Thát Đát chỉ giỏi trên lưng ngựa. Nhưng vì muốn đuổi bắt Quốc Công Tiết Chế, mà cho người lên thuyền đuổi theo, phần  còn lại đi ngựa trên bờ để đuổi. Bọn đi ngựa nghe tiếng đánh nhau thì trông ra, chỉ thấy hai bên lăn xả vào nhau mà đánh giết và thêm phần trời đã bắt đầu tối, có muốn bắn tên để ứng cứu cho đồng bọn cũng không được.
Từ Nhược Thủy cùng với lão binh thuyền áp vào mạn thuyền của bọn giặc Thát Đát để đánh giết. Tiếng Sát Thát! Sát Thát! Cứ vang lên, vang lên trong đêm tối. Tiếng Sát Thát còn vang lên, thì chứng tỏ sức chiến đấu của quân đội Đại Việt vẫn còn. Bọn địch trên bờ cũng không biết quân đội Đại Việt ở lại đón đánh bọn chúng có bao nhiêu người. Bọn chúng vội vàng tìm kiếm vật bắt lửa rồi phóng ra giữa sông để xem quân Đại Việt có bao nhiêu người, mà bọn chúng đánh mãi hơn canh giờ cũng không phá được. Bọn quân cưỡi ngựa đứng trong bờ nhìn ra, thấy những người lính của Đại Việt, chỉ độ mấy mươi người, đang nhảy thoăn thoắt từ thuyền này qua thuyền khác, cứ như bọn chúng ngồi trên lưng ngựa. Lúc này thuyền của bọn chúng cứ xuôi theo dòng nước, ùn ứ lại khúc sông này. Bọn chúng tuy nhiều, cũng không thể một lúc mà xông đến như ở  trên đất bằng, trống trải.
Từ Nhược Thủy cùng lão binh với chúng huynh đệ thì cứ mặc sức chém giết, cho dù có hi sinh tính mạng của mình cũng cam lòng. Vì chỉ có mấy mươi người lại cầm chân được bọn giặc Thát Đát đi thuyền đến hơn một canh giờ, nên bọn giặc Thát Đát nghi ở nơi đây có tướng giỏi cầm quân, vì  thế bọn giặc quyết định bắt sống cho bằng được. Từ Nhược Thủy, lão binh, cùng với chúng huynh đệ chẳng cần biết đến điều đó, vì họ là những tử sĩ ở lại nơi đây cầm chân bọn giặc Thát Đát càng lâu càng tốt. Thêm mấy khắc nữa, thì mấy mươi huynh đệ chỉ còn lại non một nửa. Thêm một lúc sau thì chỉ còn lại lão binh và Từ Nhược Thủy. Từ Nhược Thủy cùng với lão binh nhìn vòng vây của bọn giặc Thát Đát. Vòng vây của bọn giặc Thát Đát, kín kẽ tưởng như đến con ruồi có cánh cũng không bay qua được.
Từ Nhược Thủy trên người áo đã ướt đẫm máu. Máu của bọn giặc Thát Đát? Máu của chính Từ Nhược Thủy? Cái đó chính Từ Nhược Thủy cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng Từ Nhược Thủy đang đứng trên thuyền của mình, lưng tựa vào lưng của lão binh. Từ Nhược Thủy tay cầm chặt thanh gươm, tay cầm chặt cái khiên rồi hỏi lão binh:
_ Chẳng ngờ gừng càng già càng cay lão vẫn còn trụ được đến bây giờ?
Lão binh cười lên ha hả và nói:
_ Ta thì nhìn ngươi trắng trẻo thư sinh, e chẳng chịu đựng được một đòn của bọn giặc Thát Đát, thế mà còn chịu đựng được cùng với ta.
Trong đám Thát Đát có một tên líu lo líu la gì với tên bên cạnh. Tên bên cạnh liền hỏi Từ Nhược Thủy với lão binh.
_ Bớ tên kia! Ngươi làm chức vụ gì? Tước là gì? Hãy khai ra mau? Tướng quân còn tha cho một con đường sống.
Lão binh nghe tên kia hỏi bằng tiếng nước Nam, liền gầm lên một tiếng rồi chửi:
_ Đồ cái bọn  cõng rắn cắn gà nhà, ta cho ngươi một đao, cho chừa cái thói khom lưng cúi đầu.
Lão binh nói xong liền vung đao về hướng tên mặc áo lông cừu nói tiếng nước Nam kia, mà chém xuống.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                        Hết chương 95

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro