Phật dạy không thể nói
Tiểu tử được cứu tên là Lưu Tích, con trai duy nhất của Lưu đại thẩm ở thôn trước, cha của Lưu Tích mất sớm, để lại một đôi cô nhi quả mẫu, cùng với bà nội bị mù sống qua ngày, sau khi Lạc Vân cứu hắn tỉnh lại, đem công lao cứu người đẩy hết lên người Nhu Nhi, Lưu Tích vô cùng biết ơn.
Ngày hôm sau, dẫn mẹ và bà nội mù của hắn cùng đem theo mấy chục trứng gà nhà đẻ đến Đà Phổ am. Lạc Vân thấy hắn là một người con ngoan, bèn để Nhu Nhi gửi một ít quà đáp lễ, sau khi thường xuyên qua lại, Nhu Nhi và gia đình Lưu dần trở nên quen thuộc với nhau. Cách đây vài ngày, con chó của Lưu Tích đã sinh một lứa chó con, hắn nói đợi mấy con này lớn hơn một chút thì sẽ đưa cho Nhu Nhi một con, để nó coi nhà hoặc làm gì đó, Nhu Nhi đi xem đàn chó con xong, quay lại kể cho Lạc Vân nghe một phen, trông vô cùng thích thú, Lạc Vân thấy nàng ấy không nói linh tinh, liền hứa sẽ cho nàng ấy thường xuyên đến Lưu gia chơi.
Có lần Lạc Vân còn nhìn thấy nàng giúp Lưu Tích sửa quần áo liền biết tiểu cô nương này rung động rồi, tính toán một chút thì hết năm nay là Nhu Nhi cũng vừa tròn mười ba tuổi, chính là tuổi thiếu nữ hoài xuân, nhân phẩm của Lưu Tích kia cũng rất tốt, người cũng khá anh tuấn, ở thời hiện đại thì cũng phải ngang với Ngô Ngạn Tổ, trách không được nàng ấy thích.
Đương nhiên Lạc Vân không có phản đối, cứ để bọn họ phát triển, nghĩ thầm sau này hồi phủ sẽ lấy lại vặn tự bán mình của Nhu Nhi, dễ bề tính toán.
Từ ngày đó Nhu Nhi vẫn thường xuyên nhắc đến cái tên Thẩm Nguyệt Nhi, cũng không phải là nói điều tốt đẹp về nàng, mà là mang theo một ít oán hận nói xấu vị đại tiểu thư Thẩm gia này tâm ngoan thủ lạt, nghe nói hạ nhân chết trong tay nàng ta, nhiều đến mức không đếm xuể.
Lạc Vân nghe không nổi nữa đành nói với Nhu Nhi: "Ngươi có oán hận sâu sắc như vậy, thì Thẩm Nguyệt Nhi này không phải người tốt gì, nếu vậy thì chúng ta ra tay dạy cho nàng ta một bài học."
"Tiểu thư, người có chủ ý gì sao? Loại ác nhân này, Bồ tát mà biết nhất định cũng sẽ trừng phạt nàng ta." Nhu Nhi căm ghét.
Lạc Vân mỉm cười thần ẩn: "Chờ đến đêm ta vào giấc mơ hỏi Bồ Tát xem có cách nào đối phó với kẻ xấu xa như vậy."
Hai ngày sau, Lạc Vân làm một đôi găng tay từ bàng quang của cừu và bắt đầu loay hoay với một số việc, lại một đêm khác, nàng gọi Vân Kỳ đi đến Thẩm gia một chuyến, sau đó liền truyền ra thông tin đại tiểu thư Thẩm gia mắc bệnh lạ, da thịt trên mặt bị thối rữa từng mảng, đã từng là tiểu mỹ nhân bây giờ lại trở thành rắn rết mà ai cũng muốn tránh.
Nhu Nhi biết rằng tất cả những việc này là do Lạc Vân làm, nàng hỏi Lạc Vân đã làm như thế nào, Lạc Vân đặt ngón tay lên môi cười nhẹ nói: "Phật nói: không thể nói ra!"
Suốt mấy ngày nay, Mai di nương luôn có chút bất an, ngày nào cũng thắp nhang trong phòng khiến cả căn phòng nồng nặc mùi khói. Mi Nhi khẽ hỏi Tố Thu: "Di nương bị sao vậy?"
Tố Thu liếc mắt nhìn nàng ta, Mi Nhi hiểu ý, đi cùng nàng ra ngoài, khi đến một góc không có ai, Tố Thu mới nói: "Vài ngày nữa là sinh nhật của Tứ tiểu thư."
"Cái này liên quan gì đến việc thờ phụng Bồ tát?" Mi Nhi khó hiểu.
"Mấy ngày này ngươi cẩn thận một chút. Trước kia ngươi chưa làm ở tiểu viện này, nên có một số chuyện ngươi không biết. Vào ngày này hàng năm, tâm trạng của di nương không tốt lắm." Tố Thu cảnh cáo.
"Tại sao? Sinh nhật của tiểu thư, không phải nên vui vẻ sao?"
"Trước kia di nương từng có một người muội muội tên Yên Hồng. Lúc Tứ tiểu thư ra đời, cũng là lúc bọn cướp đang hoành hành. Bọn cướp đánh tiến vào thành, mà lúc đó lão gia lại không có ở nhà. Phu nhân đành phải gom góp của cải trong nhà đưa mọi người đến thôn trang bên cạnh tránh nạn, trên đường đi động đến thai nhi, sinh trước ngày dự sinh, không ngờ Mai di nương cũng sinh vào ngày đó, lúc đó tất cả mọi người đều vội vàng chạy trốn, không thấy người xung quanh chứ đừng nói đến một bà đỡ. Người đi theo phu nhân đều là hộ viện trẻ và hầu cận, các bà đỡ lớn tuổi đều ở lại phủ, vì vậy may mà có Yên Hồng, nàng ấy từng có lần xin nghỉ về quê chăm tỷ tỷ sắp sinh, dưới tình thế cấp bách một mình nàng ấy phải đỡ để cho hai bị phu nhân, có lẽ do quá mệt, tối hôm đó ngủ quên mất, hôm sau không dậy nổi, cứ thế mà ra đi. Di nương nói nếu không có Yên Hồng thì không biết người có thể sinh được Tứ tiểu thư hay không, nên di nương một mực nhớ kỹ, mỗi lần gần đến sinh thần Tứ tiểu thư là người sẽ thắp hương cầu nguyện cho Yên Hồng tỷ tỷ có thể yên nghỉ, sớm đầu thai vào một gia đình tốt."
"Di nương thật sự là người tốt... có một chủ tử như vậy, Yên Hồng tỷ tỷ có thể yên nghỉ rồi." Mi Nhi thở dài.
Mai di nương ngồi trước bàn thờ Phật, nhắm mắt tụng kinh, mí mắt bất giác nhảy lên, nếu hiểu được khẩu hình miệng, thì nhất định có thể thấy nàng ta đang niệm đi niệm lại: "Yên Hồng, mau đi đầu thai đi, đừng tới tìm ta nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro