Chap 7 : Tiến vào bí cảnh ma thú
Thời hạn ba ngày cuối cùng cũng tới. Quảng trường Thương Dương thành đông nghịt võ giả, trên khán đài các thế gia danh tiếng ngồi ngay ngắn. Giữa trung tâm, thành chủ cùng hai vị trưởng lão Thái Ất Tông sừng sững đứng chờ. Trước mặt họ, một cột đá khắc đầy hoa văn cổ xưa, vòng tròn pháp trận quanh đó lấp lóe những ký tự thần bí của tiên gia.
Thành chủ lão giả râu bạc, ánh mắt nghiêm nghị cất giọng :
"Thay mặt toàn thể Thương Dương thành, đa tạ hai vị trưởng lão đã đến chủ trì. Mong rằng trong số các thiên tài nơi đây sẽ có người lọt vào mắt các ngài, được bước vào tiên môn.
Thành chủ chỉ tay về phía đám võ giả trẻ tuổi :
Nếu có cơ duyên ấy, hãy tận lực làm rạng danh tiên môn, cũng như mang vinh quang về cho Thương Dương thành!"
Nói đoạn, thành chủ quay sang:
"Nhị vị, có thể bắt đầu rồi."
Hai trưởng lão khẽ gật đầu. Một bà lão tóc bạc, dáng gầy gò nhưng khí chất trầm ổn như núi sâu bất động. Một trung niên áo bào dài, khí độ bất phàm, uy thế tựa gió lớn ngút trời.
Ở dưới quảng trường, 923 đang chăm chú quan sát thì bỗng có bàn tay khẽ vỗ vai. Quay lại, hắn thấy Phương Tuyết Nghi, giọng nàng bình thản:
"Kỳ đại thiếu gia, có hứng thú chung một đội với ta không?"
923 thoáng ngạc nhiên. Phương Tuyết Nghi... sao lại muốn chung đội với ta ? Theo lẽ thường, giờ này nàng phải ở bên Lâm Diệt, say mê võ đạo của hắn mới đúng.
Phương Chu đứng cạnh thì mừng rỡ, thầm nghĩ có Tuyết Nghi cùng đội thì còn sợ gì nữa, lại càng vui vì trong lòng hắn vốn mến tiểu thư Phương gia.
Nhưng 923 lại thầm cảnh giác: Nàng ta là người gắn liền với khí vận chi tử, đồng hành với nàng chẳng khác nào rước họa vào thân.
Hắn mỉm cười khách khí:
"Phương tiểu thư cùng một đội với ta, e rằng Kỳ Tuyết sẽ hiểu lầm. Đây hẳn là ngươi muốn thử ta thay Kỳ Tuyết đúng không? Ta một lòng một dạ với Kỳ Tuyết, chuyện này không thể đáp ứng."
Phương Tuyết Nghi đáp ngay, ánh mắt kiên định:
"Ta chỉ hứng thú với võ đạo của Kỳ công tử, không liên quan gì đến Kỳ Tuyết."
923 cười lớn :
"Quả nhiên Phương tiểu thư có con mắt phi phàm. Cái tên Lâm Diệt kia sao sánh được với đại thiếu gia ta."
Đột nhiên, một giọng nữ chói tai vang lên:
"Tiểu Phương, đừng day dưa với hạng người không biết liêm sỉ này. Tam phẩm thua lục phẩm, lại còn bị Kỳ Tuyết từ chối trước mặt bao người, đủ nhục nhã chưa? Ta còn nghe hắn ăn chơi trác táng, ức hiếp kẻ yếu!"
923 nhíu mày nhìn sang. Người vừa nói là một nữ tử dáng vẻ bình thường, không xinh đẹp nhưng không xấu, toát lên vẻ ngay thẳng. Đó là Lâm Vãn. Nàng không thuộc thế gia nào, chỉ là con thương nhân, gia tộc từ nông dân phấn đấu đi lên. Tính tình thẳng thắn, thích bảo vệ kẻ yếu, khinh ghét những kẻ như Kỳ Thứ. Nhờ thiên phú võ đạo, nàng đã đạt tam phẩm và kết giao thân thiết với Phương Tuyết Nghi. Lâm Vãn này chẳng lẽ là một fan của Lâm Diệt.
923 trầm giọng:
"Ngươi nói bậy! Ta chưa từng thua tên Lâm Diệt nghèo hèn kia. Còn dám nói nữa, đừng trách ta không khách sáo!"
Lâm Vãn hừ lạnh:
"Không khách sáo thì ngươi làm được gì ta? Loại công tử bột như ngươi, ta đánh qua chẳng ít."
Phương Tuyết Nghi đứng giữa, chậm rãi lên tiếng:
"Dừng lại . Võ công của Kỳ thiếu gia ta chưa từng thấy, thật sự ta rất hứng thú. Lâm Diệt từng viết công pháp cho ta, máy ngày nay ta cùng Lâm Diệt giao thủ luyện tập thực chiến cũng không ít, chỉ còn thiếu Kỳ thiếu gia. Hôm nay ta muốn xem thử võ công kỳ dị của ngài."
923 thoáng ngẩn người. Phương Tuyết Nghi thật sự say mê võ đạo đến vậy sao...
Ngay lúc đó, trên trung tâm cột đá, giọng thành chủ vang vọng:
"Bí cảnh đã mở, các võ giả, tiến vào đi!"
Đám đông lần lượt bước qua pháp trận. Trước khi đi, Phương Tuyết Nghi đưa cho 923 một miếng ngọc bội, giọng nhẹ nhàng:
"Trong bí cảnh, có thể dựa vào ngọc bội này mà xác định đc vị trí của nhau.
Nói xong, nàng thản nhiên bước vào ánh sáng của pháp trận, Lâm Vãn theo sát sau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro