Chương 3 / Săn máu - 3

Chuyển ngữ: Hoa Hoa nè

----

"Là hành vi sao chép dữ liệu ngoại hình của nhân vật sao?" Du Dã hỏi.

Hệ thống tạm dừng trong chốc lát [Không dò ra hành vi sao chép dữ liệu của nhân vật, chỉ do trùng hợp].

"À". Du Dã hỏi tiếp, "Vậy xin hỏi, nhân vật mục tiêu có xuất hiện trên thuyền không?"

[Xin lỗi, vì sự công bằng hệ thống không thể cung cấp câu trả lời cho bạn]

Ồ.

[Nhưng hệ thống có thể xác nhận, nhân vật mục tiêu của cốt truyện sẽ không rời xa tình tiết chính]

Du Dã cười thầm trong lòng, hệ thống như phát hiện ra tâm trạng của hắn có sự thay đổi, nhưng lại không thể giải thích được vì sao nên đã đưa ra một dấu hỏi chấm.

Du Dã: "Không có gì, chỉ là thấy bạn rất thích nói vòng vo tam quốc thôi thưa hệ thống".

Hệ thống: [??]

Du Dã cười: "Ý tôi là khen bạn thật thà".

Hệ thống: [Cảm ơn diễn viên 202 đã khích lệ]

Sau khi xuất phát, Du Dã ngồi yên trong phòng đọc kịch bản mãi đến giờ cơm trưa, không tham gia hoạt động xã giao với các diễn viên khác.

Trên thuyền có phục vụ buffet, Du Dã cầm đĩa vờ như đang cân nhắc xem nên ăn món gì, thực tế lại âm thầm quan sát nhất cử nhất động của những người xunh quanh.

Nhân vật mục tiêu cũng là ma cà rồng, vậy có lẽ cũng có tập tính giống hắn, ví dụ như không thể ăn những thức ăn thể rắn.

Du Dã lẳng lặng theo dõi một chốc, phát hiện ra ngoài các nhân viên không đến thì trong số những người ở đây có hai người không chọn đồ ăn.

Một người là diễn viên đóng người bị hại đầu tiên tên Đồng Vãn, người còn lại là Hứa Kha, diễn vai bạn tốt của nhân vật chính.

Đồng Vãn lấy một tách cà phê, còn Hứa Kha thì nói mình mệt nên chỉ cần một cốc nước ấm.

Du Dã còn để ý là hai người không cho thêm đường vào cốc của mình.

Hắn đảo mắt nhìn qua hai người một lát rồi hướng về phía boong tàu, nơi các nhân viên đang hối hả làm việc không có thời gian ăn cơm.

Chỉ dựa vào một bữa cơm thì dường như cũng không nói lên được điều gì, Du Dã nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trống không của mình, ngẫm nghĩ.

"Không có món nào hợp khẩu vị sao?"

Sản xuất Lâm bưng một đĩa thức ăn đầy bước lại gần, mỉm cười nhìn người còn như đang phân vân – Du Dã.

Du Dã nhanh chóng phản ứng kịp, lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi muốn ăn chứ, nhưng giờ đang phải ăn kiêng".

Nói đoạn hắn cười buồn: "Ngoại hình của tôi vẫn có hơi 'khỏe mạnh' quá so với nhân vật, không được tiêu thụ quá nhiều calo".

Du Dã cũng không nói dối, hắn đã hỏi Tống Tử Giác, biết được rằng đạo diễn Hoài thực sự yêu cầu hắn kiểm soát khẩu phần ăn vì vai diễn trong .

"Vậy thì tiếc quá, đồ ăn trên thuyền đều do bếp trưởng của khách sạn Thiên Nga cung cấp, ngon vô cùng". Sản xuất Lâm nói với vẻ tiếc nuối, gã nhìn cậu thanh niên với sắc mặt trắng bệch gầy gò hơn hẳn so với ấn tượng, ngỏ ý quan tâm: "Đạo diễn Hoài hà khắc với diễn viên mới quá, ăn uống kiểu này lâu ngày liệu cậu có chịu được không?"

Du Dã gật đầu: "Người đại diện có chuẩn bị thực phẩm dinh dưỡng cho tôi rồi, đảm bảo đủ năng lượng cho cả ngày".

"Tôi nghe có ai đang nói gì mình đúng không".

Hoài Thụ mang đĩa thức ăn lại đây, Du Dã nhìn những thứ y mang theo, một tảng bò bít tết to và một miếng bánh óc chó ngọt ngấy, ngoài ra còn có một ly kem lớn và bánh phô mai.

Ăn rất khỏe, lượng đường vượt mức cho phép.

Du Dã nuốt nước bọt trong vô thức, những thứ Hoài Thụ mang qua đều là thức ăn khoái khẩu của hắn ở thế giới thực, xem ra hai người không chỉ có màu mắt giống nhau mà khẩu vị cũng tương tự.

Nhưng hiện Du Dã đã mất đi niềm vui khi được ăn, giờ chúng chỉ mang đến những cơn buồn nôn khổ sở cho hắn.

Sản xuất Lâm nhướn mày, đùa lại một câu: "Đang nói cậu bắt nạt người mới, để người ta phải ôm bụng đói đi đóng phim cho cậu đấy".

Du Dã chạm mắt với Hoài Thụ rồi nhanh chóng dời qua phía nhà sản xuất Lâm, nhà sản xuất Lâm tinh nghịch chớp mắt với hắn.

Du Dã cũng lộ ra vẻ ngại ngùng rất hợp thời.

"Vậy sao?" Hoài Thụ chú ý đến ánh mắt tránh né cùng với động tác nuốt của Du Dã, "Nếu muốn ăn thì cũng..."

Hoài Thụ chưa dứt lời, Du Dã đã vội lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không đói".

Vừa nói yết hầu của hắn lên xuống, nhưng đây chỉ xuất phát từ bản năng diễn xuất với sự hiểu biết về nhân vật mà thôi.

Hoài Thụ hạ giọng, như đang nói đùa: "Vậy có thèm ăn không?"

Du Dã sửng sốt một chút, lại lắc đầu: "Cũng không thèm lắm".

Hoài Thụ và sản xuất Lâm đều bật cười, sản xuất Lâm khen: "Thật là một cậu nhóc đáng yêu, không giống lời đồn chút nào".

Thật ra bản thân Hạ Bách Đông vốn không phải một tên con nhà nghề kiêu căng, hắn đối nhân xử thế cũng chân thành thẳng thắn, chỉ bởi vì diễn xuất quá tệ, đi show cũng không biết cách thể hiện ra mặt tốt của mình nên phải mang khá nhiều tiếng xấu.

Hoài Thụ đưa ra đề nghị: "Không ăn gì cũng được, nhưng rượu ở đây thì phải thử nhé, bỏ qua thì rất đáng tiếc".

Du Dã: "Được thôi".

Hắn cùng Hoài Thụ đi tới quầy bar trên thuyền, Hoài Thụ cẩn thận chọn lựa một hồi, cuối cùng y chọn một chai rượu vang nhìn có vẻ lâu năm trên tủ rượu.

Du Dã luôn theo dõi vị đạo diễn tuổi trẻ tài cao này từ đầu đến cuối, liệu y có phải là nhân vật ma cà rồng trong mục tiêu không?

Nhưng từ đôi bàn tay được cắt tỉa gọn gàng đến đĩa thức ăn phong phú đều là lý do để Du Dã loại y khỏi danh sách tình nghi là ma cà rồng.

Ba người ngồi chung một chỗ, Hoài Thụ bắt đầu bàn bạc với nhà sản xuất Lâm về phương hướng đầu tư và vấn đề sản xuất, còn Du Dã lẳng lặng ngồi ở một bên, uống hết ly này đến ly khác.

Sản xuất Lâm ăn rất nhanh, lúc đem đĩa không đi cất thì cười nói: "Tiểu Hạ à, uống như vậy dễ say lắm nhé".

Du Dã chưa trả lời, Hoài Thụ đã nói: "Uống nhiều cũng không sao, có thể vào phòng nghỉ nằm một lúc, bao giờ lên đảo thì dậy cũng được".

Trên bàn ăn giờ chỉ còn Du Dã và Hoài Thụ, bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, hai người cùng ăn ý mà không nói gì, chỉ còn tiếng dao dĩa va chạm với đĩa sứ.

Khác với sở thích vừa ăn vừa nói của người khác, từ nhỏ Du Dã đã có thói quen vừa ăn vừa nghĩ, vậy nên hắn rất ít khi nói chuyện.

Thói quen này cũng khiến hắn yên lặng không nói khi người khác đang dùng bữa.

Nhưng dường như họ đều cho rằng tập trung ăn cơm là một việc rất mất tự nhiên, ai nấy đều cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện, Du Dã đã quen rồi, nhưng có vẻ Hoài Thụ là một ngoại lệ.

Y hợp tác với sự im lặng ấy, tập trung hết sức vào thức ăn trong đĩa của mình.

Mãi đến khi Chương Trạch Hạo bưng đĩa lại ngồi cạnh Du Dã, sự ăn ý đó mới bị phá vỡ.

Trong sáu diễn viên tham gia chỉ có Chương Trạch Hạo là người mới không biết gì. Gã không có kinh nghiệm quay phim, mới chỉ tham gia trong một vài MV và phim ngắn. Nhưng vì có ngoại hình phù hợp với nhân vật và diễn xuất tuy thô sơ lại ngây ngô nên được Hoài Thụ chọn trong lúc thử vai.

Chương Trạch Hạo liên tục tìm chủ để để nhanh chóng làm quen với đạo diễn, nhưng đạo diễn Hoài thể hiện đúng như những gì người ta nhận xét, ấn tượng đầu tiên của y trong mắt người khác không phải một người thoải mái dễ tiếp cận, y luôn dùng một thái độ ôn hòa khách sáo đối với những sự vật sự việc không liên quan đến phim ảnh.

Vì vậy nên Chương Trạch Hạo lại chuyển mục tiêu sang Hạ Bách Đông, nhưng về cơ bản Hạ Bách Đông không có gì đáng để khen cả, Chương Trạch Hạo chỉ có thể ngồi khen mẹ hắn.

"Tôi còn nhớ khi ấy tôi mới học tiểu học, Phí Khả Văn đã là nữ thần màn ảnh trong lòng tôi, lên cấp hai tôi bắt đầu mua rất nhiều poster và photobook của cô ấy..."

Phí Khả Văn là người mẹ của Hạ Bách Đông trong thế giới này, một ngôi sao truyền kỳ với tài hoa tuyệt vời, đời tư vừa sóng gió vừa nhiều thị phi, Hạ Bách Đông là con của bà và người chồng thứ ba.

Trong thiết lập, Hạ Bách Đông lớn lên trong hào quang của người mẹ, tiếc rằng ngoài tướng mạo ra hắn không hề đạt được như những gì mọi người kỳ vọng, không xứng với hào quang của mẹ mình.

Gia đình của Hạ Bách Đông rất giống với gia đình trong hiện thực của Du Dã.

Mẹ của hắn – Nguyễn Lam, cũng là một nữ minh tinh trong truyền kỳ, nhưng khác với người mẹ rời khỏi giới của Hạ Bách Đông, Nguyễn Lam đã chọn tự sát vào năm Du Dã chín tuổi.

Cũng chính vì qua đời ở thời điểm vàng son giữa trung tâm dư luận, Nguyễn Lam đã trở thành hình mẫu kinh điển của thời đại, còn Du Dã cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, được truyền thông khen ngợi như một diễn viên thiên tài.

Du Dã thầm gọi hệ thống: "Hệ thống có căn cứ vào quá khứ của người làm nhiệm vụ để đặt ra thiết lập cho nhân vật trong kịch bản không?"

[Xin lỗi bạn, hệ thống không cung cấp dịch vụ này]

Du Dã hỏi tiếp: "Vậy còn đạo diễn của thế giới kịch bản thì sao?"

[Đạo diễn cũng không có nghĩa vụ phải làm vậy]

Du Dã: "Vì sao bối cảnh gia đình của Hạ Bách Đông rất giống với sinh hoạt trong thực tế của tôi?"

[Đều do trùng hợp].

Du Dã: "Được rồi."

Một bên Chương Trạch Hạo vẫn đang thao thao bất tuyệt, Du Dã lại dồn sự chú ý lên đôi tay cầm dao dĩa của Hoài Thụ.

Hắn phát hiện ra Hoài Thụ có thói quen dùng thìa để ăn bánh ngọt, cầm thìa xắn từng miếng theo rìa miếng bánh một cách đều đặn.

Và đến khi ăn đến bánh hạt óc chó thì trước tiên sẽ lấy từng hạt ra ăn trước, rồi mới ăn đến cốt bánh.

Du Dã sửng sốt một hồi, vì thói quen đó giống hắn như đúc.

Tuy rằng hệ thống nói tất cả chỉ là trùng hợp, nhưng chỉ bằng điều này hắn có thể nghi ngờ rằng kịch bản của thế giới này đã được đạo diễn nhái lại theo số liệu thật của hắn.

Nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, hắn không có chứng cứ.

"Sao vậy?"

Hoài Thụ cảm nhận được ánh nhìn của Du Dã, y dừng động tác lại và quay sang hỏi.

"Không có g..." Du Dã đang lắc đầu phủ nhận, chợt hắn khựng lại.

Một cơn gió thoáng qua mang theo chút mùi máu người, hòa chung với mùi tanh mặn của biển, không ngừng khuếch tán, lên men trong không khí, liên tục kích thích khứu giác và khả năng kiềm chế của Du Dã.

Mùi máu này không phải quá tươi, giống như máu gia công đã được bảo quản trong tủ lạnh một thời gian rồi.

Du Dã quay đầu nhìn về phía mùi máu phát ra, gió đang thổi dọc theo hành lang của thuyền, vài nhân viên công tác đang vận chuyển các thùng đạo cụ trên boong tàu vào bên trong.

Có vẻ như mùi máu được tỏa ra từ nơi đó.

Vì sao trong thùng đạo cụ lại có máu người? Theo những gì Du Dã biết, phần lớn số máu được dùng trong quá trình quay phim là nước đường pha với phẩm màu, thỉnh thoảng sẽ dùng máu gia cầm pha vào chung với vài nguyên liệu giữ tươi đặc biệt, không có đoàn phim nào dùng máu người cả.

Chẳng lẽ... là lương thực dự trữ của con ma cà rồng kia?

Mùi máu qua đông lạnh đã giảm đi khá nhiều, nhưng đối với một ma cà rồng mới sinh như Du Dã thì dù là số máu không quá ngọt ngào tươi mới đó cũng đủ để khơi gợi lên khát vọng nguyên thủy nhất trong hắn, phá hủy tất cả ý chí và kiên nhẫn của hắn.

Gương mặt và đuôi mắt hắn nhanh chóng bị nhuộm một sắc đỏ bất thường, đôi mắt màu xanh xám cũng lấp lánh ánh nước.

Môi hắn bắt đầu khô khốc, hô hấp cũng dồn dập hơn, yết hầu liên tục lên xuống.

Chẳng bao lâu, cả người hắn bắt đầu run lên vì nóng.

Bản năng dã thú và cơn đói cồn cào cùng nhau xông lên.

"Cậu sao thế?"

Du Dã hốt hoảng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt xanh xám lạnh lùng của Hoài Thụ. Đôi mắt ấy như mặt hồ đóng băng lúc vào đông, hoặc như bể rộng khi bị mưa dầm bao phủ.

Trái ngược với đó, đôi mắt đỏ hồng ẩm ướt của Du Dã như sấm sét vang dội giữa trời đêm, như gió lồng lộng trên từng cơn sóng lớn.

Nhất thời Du Dã không thể phát ra dù chỉ là một âm thanh.

Hoài Thụ di chuyển ly rượu trước mặt Du Dã, ngón tay y chạm vào tay của Du Dã, có lẽ là vô tình.

Rất lạnh.

Cảm giác mát lạnh nhanh chóng lan rộng ra, như một liều thuốc xoa dịu tạm thời chế ngự được Du Dã đang bị cơn đói chi phối.

"Rượu này đúng là rất dễ say". Hoài Thụ nói vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Có một vài người thích tự biên tự diễn ấy.

Tuyến tình cảm của thế giới này đại loại là giả vờ đứng đắn (phòng spoil kịch bản) x răng nanh giả làm cừu non.

Cảm ơn vì đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro