Chương 6 : Ám dạ BOSS , đừng vội trêu trọc 4

Sau đó , Tư Vân Tà cao thấp đánh giá Tuyên Vân Chi một phen , phun ra mấy từ 

''Ba nghìn vạn , hơi đắt .''

Tuyên Vân Chi nhìn thái độ của hắn giống như vô cùng thật lòng đánh giá .

Cô không đáng giá ba nghìn vạn ? ?

Tư Vân Tà nhìn thấy ánh mắt người phụ nữ trước mặt trong giây lát thay đổi , mang theo một chút mê hoặc nhìn hắn .

Cô vốn vẫn đạp chân lên trên bàn , một chân quỳ xuống , cúi người hướng gần về phía hắn , tay cầm súng vẫn đặt trên đầu hắn như cũ , tay khác nắm lấy cà vạt của hắn .

Nhẹ nhàng kéo một cái , đem Tư Vân Tà kéo gần về phía mình sau đó liếm nhẹ khóe môi hơi tái nhợt , mang theo một loại không chút để ý mê người , hơi thở như lan , đôi mắt ngập nước rõ ràng mang theo mị hoặc nhưng nhìn kỹ lại giống như hàm chứa đơn thuần cùng ủy khuất .

''Chủ nhân ''

Trong giọng nói mang theo vô hạn mềm mại đáng yêu .

Tư Vân Tà ngay tại thời điểm cô gọi hai tiếng chủ nhân , cả người cứng đờ .

Nghiền ngẫm trong mắt cơ hồ là trong nháy mắt tối đen .

Tầm mắt Tuyên Vân Chi như có như không đảo qua chỗ nào đó ở nửa người dưới đã nhô lên của hắn , trong mắt xẹt qua một tia vui sướng .

Hừ , tôi không đáng giá ba nghìn vạn ?

Anh mới không đáng giá .

Làm xong hết thảy , Tuyên Vân Chi ra vẻ không biết không có tội , một lần nữa khôi phục lại bộ dáng cũ .

Nhưng mà cái tay không nhàn rỗi nào đó lại ấn lên một huyêt vị trên mu bàn tay của Tư Vân Tà .

Nhẹ nhàng bâng quơ nghiêng đầu , lúc nhìn tên thương nhân bụng phệ kia , bàn tay cầm súng để ở trên đầu Tư Vân tà nâng lên , nhắm thẳng vào ngực hắn .

Bang bang bang , tiếng vang rất lớn , những người bên cạnh hoảng sợ hét chói tai , tên thương nhân bụng phệ run rẩy ngã xuống , máu tươi chảy đầy đất .

Tuyên Vân Chi thổi thổi khói ở đầu súng , lại giống như không có chuyện gì để lại trên đầu Tư Vân Tà .

Ánh mắt Tư Vân Tà nhìn người phụ nữ này càng thêm tối đen .

Xem dáng vẻ của người phụ nữ này , da thịt tinh tế nhẵn nhụi ,rõ ràng là một nha đầu chưa trải sự đời .

Nhưng ánh mắt này , dũng khí này .

Tùy tay nổ súng bắn chết người khác mà mặt vẫn có thể không đổi sắc như cũ ... thú vị .

Bảo tiêu vội vàng chạy vào , sau khi xác nhận Tư đương gia không có việc gì , lại nhìn đến thi thể trên mặt đất , nhẹ nhàng thở ra , nói 

''Đương gia , đã chuẩn bị xong .''

Tư Vân Tà đứng dậy , châm rãi sửa sang quần áo , Tuyên Vân Chi cũng từ trên bàn nhảy xuống , khi cô cảm nhận được phía dưới truyền đến mát lạnh , cúi đầu nhìn thoáng qua người mình , trầm mặc .

Trách không được lại mát như vậy .

Hóa ra trên người cô chỉ có hai mảnh vải che lai chỗ tư mật , những chỗ khác đều không được che đậy .

Khóe mắt co giật .

Cô nâng ngón tay chỉ vào tên bảo tiêu kia 

''Cởi quần áo của cậu ra , đưa đây .''

Bảo tiêu 

''.................''

Đầu năm nay , hóa ra quần áo cũng phải dựa vào đánh cướp .

Khi Tuyên Vân Chi ra khỏi cửa phòng , trên người mặc một chiếc áo khoác tây trang cực kỳ không phù hợp , đi sau Tư Vân Tà nửa bước , hai người đi sát vào nhau , tay cầm súng lục để ở bên hông hắn .

Tất cả bảo tiêu đều bị cô yêu cầu không được bước ra cửa phòng nửa bước .

Giày da dẫm trên thảm đỏ cơ hồ không phát ra âm thanh .

Hai người một trước một sau đi về phía trước , con đường này đi thật lâu , ít nhất là cô cảm thấy như vậy .

''Cô tên gì ?''

Giọng nói tà mị dễ nghe vang lên , hai tay hắn để trong túi quần , từng bước một đi về phía trước .

Nghe vô cùng vô hại .

Tuyên Vân Chi đầu tiên trầm mặc .

Lại nghe thấy hắn trong lúc vô tình nói một câu 

''Cho dù là cô không nói , tôi cũng sẽ biết .''

Giọng điệu vô cùng nhàn nhã , giống như không hề để ý .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro