TG1-24.1
Thiệu An thị mùa đông rất ít mưa, mấy ngày nay trời liên tục đầy mây, trong không khí bay lất phất những hạt mưa phùn kéo dài, nhiệt độ không khí đột ngột giảm, mang đến cái lạnh ẩm ướt.
Hơi thở ẩm ướt dính dính, như bám vào trên da, khiến người ta không mấy dễ chịu.
Trong phòng khách mở lò sưởi, người phụ nữ cong chân, cuộn tròn trên sofa, đôi mắt hơi khép, bị hơi ấm thổi đến mơ màng sắp ngủ.
Sách mở ra, đặt trên đùi, ngón tay đè trang sách dần dần trượt xuống, cuốn sách mỏng nhẹ kia cũng theo đó khép lại. Cùng với sự nghiêng ngả mơ màng của cô, cuốn sách rơi xuống đất, phát ra tiếng động.
Khuôn mặt sắp ngã xuống kịp thời được nâng đỡ, bàn tay kia rất lớn, hầu như có thể che kín mặt cô.
Gương mặt kề sát cảm giác ấm áp, làm hàng mi cong vút của Tô Yên Mị run rẩy, cô chậm rãi mở mắt trong lòng bàn tay người đàn ông.
Người đàn ông trước mặt rất gần cô, đang khom người nhặt cuốn sách rơi trên sàn nhà, khi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt vừa tỉnh ngủ, hơi ngây thơ của người phụ nữ, ánh mắt sau tròng kính xẹt qua tia sáng tối sâu thẳm: "Ngủ ở đây rất dễ bị cảm lạnh, em có cần tôi lấy cho em cái chăn không?"
Tô Yên Mị lắc đầu.
"Lát nữa em sẽ lên lầu ngủ."
Cô ngồi thẳng người, khuôn mặt được nâng đỡ rời khỏi lòng bàn tay anh ta, cơ thể co lại nay duỗi thẳng, vòng qua anh ta, bước xuống từ phía bên kia sofa.
Trong phòng khách im lặng không một tiếng động, hai người suốt quá trình không hề giao tiếp thêm.
Từ đêm hôm tỏ tình, giao dịch đóng vai thế thân kết thúc, hai bên đều rất ăn ý mà né tránh, không ai đề cập đến nụ hôn dang dở, không biết có phải là nhập vai quá sâu hay không.
Phó Hàn Tri cầm cuốn sách kia trong tay, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại chút xúc cảm trơn mềm, anh ta hơi đứng thẳng người, cũng không quay đầu nhìn lại.
Đứng lặng một lúc tại chỗ, anh ta đặt sách lên bàn trà, rồi đi thẳng vào thư phòng.
Mấy ngày trước Tết Âm Lịch, trời mưa dầm dề rốt cuộc cũng qua, thời tiết liên tục trong xanh.
Trong căn cứ rất náo nhiệt, khắp nơi đều là không khí hân hoan vui vẻ.
Các dị năng giả trong biệt thự cũng dần buông công việc trong tay, dự định nghỉ ngơi thật tốt.
Trong dịp Tết, dì Trương không đến biệt thự nấu cơm, nên đã mua sẵn rất nhiều thịt và bột mì về trước, gói hoành thánh và sủi cảo dưới nhà.
Các dị năng giả rảnh rỗi cũng xúm lại giúp một tay.
Lục Kính đứng một bên, yên lặng nhào bột và cán vỏ bánh, mới đầu còn hơi lúng túng, nhưng theo từng tấm vỏ bánh màu trắng hình thành dưới cây cán bột, động tác cũng ngày càng thành thạo.
Quý Hiên trước kia chưa từng làm những việc này, làm cho mặt mũi dính đầy bột mì, sủi cảo gói ra hình thù kỳ quái, mà cậu vẫn cười toe toét vui vẻ.
Dung Tinh Dẫn một tấc cũng không rời theo bên Tô Yên Mị, học thủ pháp của cô để làm sủi cảo, cậu ta như mắc chứng cưỡng chế, mỗi cái nặn ra đều phải cố gắng đạt tới sự tinh xảo.
Quý Hiên nhìn sủi cảo của mình, rồi nhìn sủi cảo của Dung Tinh Dẫn gói, bĩu môi: "Cái này là để ăn, không phải để thưởng thức."
Dung Tinh Dẫn mặc kệ cậu ta, kiểm kê số sủi cảo mình gói ra, tính toán làm riêng cho Tô Yên Mị ăn.
Bận rộn gần nửa ngày, Từ U và Phó Hàn Tri từ viện nghiên cứu trở về, thay quần áo ở nhà rộng rãi, cũng tự giác gia nhập đội ngũ.
Chờ gói gần xong, Tô Yên Mị rời khỏi khu bếp trước, chuẩn bị đi rửa tay ở bồn rửa.
Không biết sàn nhà bị dính nước từ lúc nào, giẫm lên nền gạch sứ ướt trơn, lòng bàn chân trượt đi, suýt nữa ngã, may mà Phó Hàn Tri kịp thời giữ chặt cô.
Bàn tay lớn dính bột mì, siết chặt cánh tay mềm mại, độ ấm nóng bỏng dường như xuyên qua cả lớp vải dệt truyền đến.
Sự việc xảy ra quá nhanh, ngay cả Dung Tinh Dẫn cũng chưa kịp phản ứng, Phó Hàn Tri thậm chí là hai ba bước vòng qua Từ U để kéo cô.
Hành động khẩn trương như vậy, hơi có chút kỳ quái.
Ngay cả Từ U cũng nhận thấy chút không ổn, hỏi: "Hàn Tri, anh và Tô tiểu thư quan hệ thân thiết sao?"
Phó Hàn Tri không đáp lời.
Chờ Tô Yên Mị đứng vững, gạt tay anh ta ra, chủ động giải thích: "Trước đó em đi thư phòng tìm sách, có gặp giáo sư Phó hai lần, hỏi anh ấy một vài vấn đề, vẫn chưa tính là thân quen."
Giọng điệu cô quá mức nhẹ nhàng hời hợt, Từ U cũng không để bụng, tiếp tục đặt sự chú ý lên người Lục Kính.
Cho đến khi Tô Yên Mị an toàn đi qua, Lục Kính mới lặng lẽ dịch sang một bước, di chuyển chỗ vừa chuẩn bị để cô tựa vào.
Quý Hiên thì chủ động đi tìm cây lau nhà, lau sạch sẽ chỗ nước ướt trên mặt đất.
Thiếu niên vừa cởi tạp dề chưa kịp đi kéo Tô Yên Mị, cậu ta liếc mắt nhìn Phó Hàn Tri đang giả vờ như không có gì, rồi hai ba bước đi trước đến bồn rửa, tiến sát bên người phụ nữ, nói đủ lời ngon tiếng ngọt, nũng nịu làm nũng.
Nghe Quý Hiên nói mà người khác đều thấy sởn gai ốc.
Động tác làm sủi cảo của Phó Hàn Tri dần dần chậm lại, anh ta nhìn chằm chằm tay mình, hơi thất thần.
Vừa nãy chú ý thấy Tô Yên Mị sắp ngã, anh ta gần như theo bản năng mà bước qua giữ chặt cô, khoảnh khắc đó, nhịp tim anh ta đều rối loạn, tiếng "bang bang" dường như cổ động bên màng nhĩ.
Anh ta rõ ràng nhận thức được, sự chú ý quá mức của mình đối với Tô Yên Mị, cùng với việc sẽ vì cô mà khẩn trương.
Điều này không thích hợp.
Cũng không nên có.
Mấy ngày kế tiếp, Phó Hàn Tri giống như tuần trước, cố gắng tránh mặt Tô Yên Mị. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, ánh mắt cố ý vô tình đều sẽ dừng lại trên người cô.
Ngay cả chính anh ta cũng không nhận ra, ánh mắt u ám sâu thẳm, thậm chí có thể khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, giấu sau tròng kính, dõi sát theo bóng dáng người phụ nữ.
Cô hơi nhíu mày, môi hồng khẽ mở, bộ dáng cắn thức ăn, liên lụy đến cả Phó Hàn Tri cũng muốn bị cô cắn một miếng, cắn ra máu đỏ tươi, rồi từ từ nhấm nháp, nuốt xuống huyết nhục của anh ta.
Ý tưởng điên cuồng như vậy, làm anh ta rũ đầu, tháo kính xuống, dùng sức xoa bóp giữa hai lông mày.
Những ánh mắt không thể che giấu của anh ta, cộng thêm dáng vẻ ngày càng có chút mất kiểm soát, làm Tô Yên Mị ăn bánh kem bơ yêu thích cũng không thấy vui lắm.
Cô cho rằng anh ta sẽ có chừng mực.
Dù sao Phó Hàn Tri trong nguyên tác, chính là người khắc kỷ phục lễ, cuối cùng thổ lộ với Từ U thất bại, cũng vẫn là phong độ nhẹ nhàng, chúc phúc cho đối phương.
Tuy nhiên, kết cục của nguyên tác là một kết cục mở, mạt thế kết thúc, Lục Kính và Từ U sóng vai bầu bạn, tuyến tình cảm lại không rõ ràng, các người đàn ông vây quanh Từ U càng là không rời không bỏ.
Cuối cùng của nguyên tác, cũng ngầm ám chỉ rằng, Từ U dường như không nỡ bỏ ai, nên đồng ý mọi người sống chung với nhau.
Quả thực chính là đại đoàn viên (happy ending) của mọi người.
Nhân vật phản diện Phó Hàn Tri này cũng bị cảm hóa, trở thành một thành viên trong "hậu cung đoàn".
Còn như bây giờ, tính là gì?
Nhập vai quá sâu thật sao?
Loại nam sắc mê người này, tuy nhìn ngon mắt, nhưng không nhất định phải ăn.
Ăn xong hiển nhiên sẽ rất phiền phức.
Tô Yên Mị dùng thìa múc miếng bánh kem nhỏ, cau mày, cô tính toán tìm cơ hội, trợ công một đợt cho tuyến tình cảm của nhân vật phản diện
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro