Anh Cả Là Tên Cuồng Nhìn Trộm
Tần Tư ở trong phòng tắm một lát, tắm xong mặc áo ngủ đi ra.
Lúc này chính là vào đầu mùa hè, cậu xuống lầu mở tủ lạnh bưng ra một rổ đào đi rửa sạch sẽ, sau đó trở về phòng ngủ, mở máy tính xách tay trên bàn tìm tư liệu của anh trai thân thể này.
Tô Thừa.
Giới tính: Nam.
Tuổi tác: 28 tuổi.
Chòm sao: Sư Tử.
Tình trạng hôn nhân: Chưa kết hôn.
Tình trạng gia đình: Cha mẹ bị tai nạn xe cộ đã qua đời, quan hệ cùng em trai lạnh nhạt.
...
Giống y như đúc đống tư liệu hệ thống rác thải cung cấp.
Tần Tư thở phào nhẹ nhõm, đưa một trái đào lên miệng cắn, không thể trách cậu, bất cứ ai đã trải qua vô số lần bị hệ thống cung cấp thông tin sai lệch đến hết hi vọng như cậu, đều sẽ làm giống như vậy thôi.
Cậu nhận ra hệ thống vừa mới đổi mới, liền nhìn sơ qua.
Còn có mười mấy nhiệm vụ, lại trải qua mười mấy lần luân hồi, cậu hẳn có thể trở lại thực tế.
Tần Tư không hi vọng cái hệ thống rác thải này có thể giúp ích được gì, ngược lại, cậu cảm thấy cái hệ thống này không hãm hại cậu là tốt lắm rồi.
Ở hơn tám mươi thế giới trước, Tần Tư đã trải qua cảnh bị hệ thống cung cấp nội dung vở kịch sai lệch, kịch bản của vai chính sai lệch, nội dung nhiệm vụ sai lệch, đoạn kịch ngắn sai lệch, họ tên nhân vật trong vở kịch sai lệch, kịch bản cùng tư liệu thân thể của kí chủ cũng sai lệch...
Giống như lúc xuyên vào thế giới thứ ba mươi tám, do tư liệu mà hệ thống cung cấp, cậu đem cha cậu gọi thành ông nội, mẹ gọi thành dì cả, chị gái gọi thành mẹ, lúng túng mất một thời gian.
Đó là quá khứ Tần Tư không muốn nhớ lại.
Lần này hệ thống rất đáng tin, chưa khiến cho cậu làm ra chuyện gì tự hại chính mình.
Từ trước mắt suy ra, tạm thời là như vậy.
Tần Tư yên lặng nghĩ.
Khối thân thể này tên là Tô Hà, là một con em trong thế giới nhà giàu.
Thuộc tính: Pháo hôi.
Phía trên cha mẹ qua đời không ai quản, phía dưới còn có một người anh trai lạnh lùng vô tình.
Về phần mục tiêu của nhiệm vụ lần này, nhân vật chính định mệnh của thế giới này, Tôn Thanh Thanh và Cố Bạch Tức.
Trong thế giới này, thiên kim thị trưởng Tôn Thanh Thanh yêu học sinh bình dân Cố Bạch Tức, bất chấp tất cả cố công theo đuổi, ban đầu cha của Tôn Thanh Thanh không đồng ý hai người quen nhau, sau đó thấy Cố Bạch Tức đối với Tôn Thanh Thanh toàn tâm toàn ý, hơn nữa công ty Cố Bạch Tức mở cũng chậm rãi có khởi sắc, mới dần dần chấp nhận Cố Bạch Tức.
Tôn Thanh Thanh xinh đẹp như hoa, không thể thiếu ong bướm truy đuổi.
Tô Hà là một người trong số đó.
Hắn ái mộ (yêu + ngưỡng mộ) Tôn Thanh Thanh, ỷ vào thân phận em trai Tôn Thừa của mình, quấy rầy Tôn Thanh Thanh, phái người đánh đập Cố Bạch Tức, khiến Cố Bạch Tức gặp thêm nhiều rắc rối.
Cuối cùng thậm chí còn bắt cóc Tôn Thanh Thanh, muốn cường bạo Tôn Thanh Thanh, bị Cố Bạch Tức một phát bắn trúng cánh tay, trở nên tàn phế.
Thân phận em trai Tô Thừa không cứu được hắn, bởi vì Tô Thừa không thèm để ý đến hắn.
Anh căn bản là không thèm để ý đến sự tồn tại của Tôn Hà.
Đây là chuyện mọi người trong giới đều biết.
Kết cục Tô Hà phải ngồi tù, ở trong tù còn bị Cố Bạch Tức trả thù tiêm ma túy vào người, chết thảm trong đó.
Mà Cố Bạch Tức trở thành sự tồn tại chỉ đứng sau Tô Thừa, cùng Tôn Thanh Thanh vui vẻ HE.
Nhiệm vụ của Tô Hà chính là hạ bệ nhân vật chính.
Cậu đi tới trước gương nhìn qua khuôn mặt của thân thể này, ngũ quan sắp xếp cân đối, trông vô cùng tinh xảo, da dẻ cũng trắng nõn, thoạt nhìn lại giống như một tiểu thiên sứ vô ưu vô lo.
Tần Tư cảm thấy bản thân rất ưa nhìn.
Tâm tình của cậu rất tốt.
Lấy giấy bút vẽ sơ đồ quan hệ nhân vật, cuối cùng đem Tô Hà cùng Tô Thừa một đường nối lại: "Quả nhiên phải như vậy mới tốt."
Công lược Tô Thừa.
Là phải làm loại quan hệ anh em như bạn tốt kia sao?
Tần Tư lộ ra một nụ cười ngây thơ: "Biện pháp công lược hắn tốt nhất, chính là đè hắn nha —— "
Khiến cho hắn trở thành người của mình, còn có cái gì không dễ xử lý?
Muốn một tên gay cùng một tên nam nhân anh tuấn khoai to làm anh em bạn tốt? Đùa gì thế?
Hơn nữa Tô Hà cùng Tô Thừa không có tới một điểm liên hệ máu mủ, một người là con mẹ kế, một người là con cha dượng, bắn đại bác cũng không tới được DNA, hệ thống còn có thể tố cáo cậu sao?
Cậu lười biếng chậm rãi xoay người, như vậy, tiếp theo, chính là làm thế nào để đè được một tên nam nhân anh tuấn khoai to đây.
Tần Tư để bút xuống, nhìn xuống tờ giấy kia, vuốt ve đường gạch nối giữa hai người, mỉm cười nói: "Trò chơi bắt đầu..."
...
Nếu như không phải giáo viên chủ nhiệm của Tô Hà gọi điện thoại, Tô Thừa thiếu điều quên mất mình còn có một người em trai đang tồn tại.
Giọng điệu của nữ nhân trong điện thoại tựa hồ đối với anh rất bất mãn, trách cứ: "Chứng tự bế của Tô Hà hiện tại nặng đến mức nào anh có biết không? Em ấy đã hơn một tháng không nói một câu nào! Từ chối bất cứ ai đến gần! Anh là anh trai của em ấy, tôi biết anh còn công ty lớn, làm tổng giám đốc rất bận rộn! Thế nhưng!"
Bên kia hít sâu một hơi: "Anh cứ như vậy không thể để ra một chút thời gian, đến xem đứa bé này sao? Anh không biết em ấy đáng thương đến mức nào sao? Tô Hà vẫn là tuổi vị thành niên, là người thân duy nhất của em ấy, anh không phải là nên quan tâm em ấy nhiều hơn một chút sao?"
Bởi vì đang ở bên trong phòng làm việc yên tĩnh nghe điện thoại, tiếng điện thoại truyền đi rất rõ, thư ký bên cạnh anh cũng nghe được, thấp giọng nói: "Tô tổng, hay là chúng ta cúp điện thoại đi..."
Anh lắc đầu ra hiệu không cần.
Bên kia chủ nhiệm của Tô Hà nói rất nhiều, cho đến khi bản thân đã nói đến thống khoái, đã nguôi giận, mới nói ra mục đích của việc mình gọi cuộc điện thoại này: "Thứ tư tuần sau, nhà trường tổ chức họp phụ huynh, anh là người thân duy nhất của học sinh Tô Hà, hy vọng anh có thể đến."
Sau đó "tích", cúp điện thoại.
Nghe thấy tín hiệu báo máy bận, Tô Thừa để điện thoại xuống, suy tư một lát: "Lâm Đạt, cậu giúp tôi đặt vé máy bay về nước."
Thư ký hỏi: "Tô tổng phải về sao?"
Tô Thừa bình thản ừ một tiếng.
Thư ký gật đầu: "Vâng, tôi bây giờ lập tức đi đặt."
Thư ký đi rồi, Tô Thừa mở máy vi tính ra, anh nghĩ ngợi một lát, rút điện thoại di động ra bấm số điện thoại của quản gia ở nhà.
Điện thoại ở đường dây bên kia rất nhanh được kết nối: "A lô? Ai vậy?"
"Là cháu, A Thừa." Tô Thừa vừa nói, bên kia liền vui vẻ trả lời: "Ra là đại thiếu gia!"
Tô Thừa: "Ừm."
Anh bình tĩnh nói: "Tình huống gần đây nhất của Tô Hà như thế nào?"
Có thể tìm được số điện thoại riêng của anh ban nãy, chắc là tốn không ít công phu, có thể khiến người ta tốn như vậy không tí công phu, người em trai kia của anh thế mà lại có khả năng.
Nghe anh hỏi đến Tô Hà, bên kia thoáng do dự: "Tháng trở lại đây nhị thiếu gia không biết bị làm sao, đều không nhìn thấy cậu nói chuyện, mỗi lần về nhà, liền mở tu lạnh bê hoa quả mang lên trên lầu, cũng không nhìn thấy cậu khóc cười lần nào, mặt vẫn thủy chung không cảm xúc..."
"Cũng không đi ra ngoài... Chỉ toàn ở trong nhà... Tan học về là đi lên phòng ngủ, chỉ có lúc ăn cơm mới xuống lầu... Ăn xong liền trở lại..."
Tô Thừa nghe, ngón tay nhịp lên mặt bàn sứt nẻ: "Như vậy à.". Xem ra là thật...
Anh khép lại máy vi tính, hạ mắt nói: "Quản gia, tuần sau cháu trở về xem."
Quản gia liên tục nói được được được!
Trả lời hỏi thăm của quản gia về thân thể của Tô Thừa, cúp điện thoại.
Lúc này sắc trời đã tối, thư ký từ bên ngoài tiến vào, nói: "Vé máy bay đã đặt xong, sáng mai lúc mười giờ."
Tô Thừa nói bảo trọng, thu dọn sơ qua rồi phủ áo vét lên người cầm máy vi tính lên rời khỏi công ty.
...
Tần Tư đầy cửa ra, trong nháy mắt thấy được nam nhân ngồi trên ghế sofa.
Nam nhân mặc âu phục, tay cầm báo, lười biếng dựa vào trên ghế, khuôn mặt nhìn nghiêng cực kỳ đẹp trai. Mày kiếm mắt sáng, đường nét gọn gàng, cả người giống như một con sư tử đang ngủ đông.
Tần Tư thiếu chút nữa là chảy nước miếng, nhào lên người trước mặt.
Có điều may mà cậu vẫn biết mình hiện tại đang đóng vai thiếu niên mắc chứng tự bế, chỉ kiềm chế ở trong lòng, vừa liếc mắt nhìn liền cúi đầu, không nói câu nào chuẩn bị đi lên lầu.
Quản gia đi tới trước mặt cậu: "Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đã trở về."
Tần Tư dừng một chút, ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt vô hồn lộ ra một chút nghi hoặc.
Tô Thừa thả báo xuống, thản nhiên nói: "Lại đây."
Tần Tư đi tới.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xanh, cặp sách chưa để xuống, ngũ quan trên mặt sắp xếp rất tinh xảo, thời điểm cậu đi tới vẫn cúi đầu, để lộ môi dưới mỏng hồng.
Tô Thừa thoáng sửng sốt trong nháy mắt.
Anh đã nhiều năm chưa gặp qua Tô Hà, đoán chừng khoảng năm năm. Năm năm trước Tô Hà mới có mười một tuổi, không làm sao khiến anh chú ý, hiện tại hồi tưởng lại, cũng không nhớ rõ khuôn mặt Tô Hà.
Quả nhiên rất giống với mẹ kế, dì ấy là một người nữ nhân xinh đẹp.
"Ngồi xuống." Anh hướng Tần Tư ra hiệu nói.
Tần Tư ngồi xuống, tựa hồ rất bất an, Tô Thừa chú ý tới ngón tay cái cùng ngón tay trỏ luôn luôn vuốt nhẹ nhau, đôi mắt cũng không dám nâng lên, liên tục nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Đúng là rất phù hợp với hành vi của chứng tự bế.
"Tại sao không gọi anh trai?" Anh nghiêng đầu hỏi, giọng điệu nghe không rõ là vui hay giận.
Thân thể Tần Tư thoáng cứng đờ, hồi lâu mới mở miệng nói: "Anh... anh trai..."
Tựa hồ là bởi vì rất lâu không lên tiếng, có chút khó đọc và khàn khàn, cả người khẩn trương như một con nhím nhỏ đang xù gai.
Tô Thừa hỏi cậu: "Ăn cơm chưa?"
Tần Tư lắc đầu.
Tô Thừa nhìn cậu rất muốn rời đi, không muốn cùng mình nói chuyện, ra hiệu quản gia ăn cơm.
Quản gia từ trước khi Tần Tư về đã nấu xong cơm nước, Tô Thừa ra hiệu một cái, ông liền bưng ra.
Hai người yên tĩnh ăn cơm, miệng nhỏ Tần Tư ăn mấy muỗng cơm, liền đem cặp sách lên lầu, Tô Thừa cũng không ngăn cản cậu, tự mình ăn.
Ăn cơm xong anh về lại căn phòng quản gia đã thu dọn xong xuôi trước đó, buổi tối khi Tô Thừa ngồi trên giường xem tập tin Lâm Đạt vừa mới gửi đến, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đóng của nhẹ nhàng.
Phòng Tô Hà sát bên cạnh anh, đó là Tô Hà? Cậu lúc này rời phòng làm gì?
Tô Thừa thả xuống máy vi tính, cửa anh trước kia không khóa, để lại khe hở, vào lúc này nhẹ nhàng mở ra, nhìn thấy Tô Hà một mình lặng lẽ đi xuống lầu.
Người bị chứng tự bế đối với không gian xung quanh khả năng mẫn cảm rất kém, Tô Hà không phát hiện anh.
Tô Thừa nhìn thấy Tô Hà đi xuống lầu, bước đi của cậu đều cẩn thận từng li từng tí, giống như bước chân của mèo, không một tiếng động.
Góc độ này của Tô Thừa không tiện để anh xem, anh dời sang phía bên phải, nhìn thấy Tô Hà đi tới tủ lạnh trước mặt, mở ra.
Anh nhớ lời quản gia đã nói, Tô Hà mỗi ngày đều từ tủ lạnh bê đi một đống hoa quả.
Quả nhiên, Tô Hà lấy từ bên cạnh ra một cái rổ, hướng tủ lạnh lấy một lượng lớn đào bỏ vào trong rổ, sau đó dọn đống đào sang một bên, lấy mấy quả dâu tây, còn có mấy quả táo đỏ, xếp đầy một rổ.
Tô Thừa nghĩ, cậu không biết là trước tiên phải đặt táo sau đó mới đến dâu tây trên cùng để đào sao?
Tô Hà đóng lại tủ lạnh ôm rổ lên lầu, cậu không hề ngẩng đầu, cũng không chú ý tới anh.
Đi lên bậc thang vài bước, cậu bị ngáng chân một chút, ôm chặt cái rổ trong lòng ngã về phía trước, thiếu điều trượt chân lăn xuống.
Mặc dù cậu đã đem cái rổ che chở thật tốt, vẫn có mấy quả dâu tây cùng đào còn có một quả táo đỏ rơi ra mất, lăn xuống tầng một.
Có quả dây tây đang lăn bị quả táo lăn tới đè nát bét.
Tô Hà tựa hồ còn chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt hướng về phía tầng một nơi hoa quả lăn xuống, nhìn một hồi lâu, mới xuống lầu đem rổ để sang một bên, ngồi xổm xuống, ngón tay lần lượt nhặt từng quả dây tây cùng đào và táo đỏ.
Sau đó ôm rổ đứng dậy, đi tới tủ lạnh trước mặt một lần nữa mở ra.
Tô Thừa thấy rất rõ ràng, nhìn thấy cậu lại đem dâu tây cùng đào và táo đỏ lấy bỏ vào rổ.
Số lượng đúng số hoa quả bị rớt.
Xong xuôi cậu đóng lại tủ lạnh, cầm đống hoa quả rơi ra ban nãy, đem rổ để thật cẩn thận, ném đống trên tay vào thùng rác.
Sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Rửa tay xong ôm rổ lên lầu, đúng lúc này Tô Thừa lui về phía sau, một lát sau, nghe thấy tiếng kẽo kẹt sát bên cạnh vang lên, cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Tô Thừa nghe tiếng đóng cửa kia, bỗng nhiên có điểm không giải thích được cảm thấy cậu ngốc manh.
Ngày thứ hai lúc Tô Thừa rửa mặt xong xuôi xuống lầu ăn cơm, không nhìn thấy Tô Hà vẫn còn chậm chạp chưa rời giường, cau mày hỏi quản gia: "Hôm nay không phải em ấy còn đi học sao? Sao vẫn còn chưa dậy?"
Quản gia sững sờ: "Nhị thiếu gia đã đi học, đại thiếu gia."
Lúc này tới lượt Tô Thừa sững sờ, anh thức dậy rất sớm, sáu giờ liền rời giường, vẫn luôn không nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động, cho là Tô Hà còn chưa dậy.
Nếu như Tô Hà đã đi học, tức là còn dậy sớm hơn cả anh.
Sớm như vậy đã đến trường, trường học còn chưa mở cửa đi?
Em ấy đang trốn mình?
Nhận thức được điều này khiến Tô Thừa có điểm không thoải mái, quyết định đến trường Tô Hà nhìn xem.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro