Ngày hôm sau Tô Thừa tự hành hạ bản thân bằng cách rời giường từ rất sớm, chuẩn bị cùng Tô Hà đến trường họp phụ huynh.
Họp phụ huynh bắt đầu lúc mười giờ, thời gian còn rất rộng rãi, cơm nước xong xuôi Tô Thừa ngồi nói chuyện cùng Tần Tư.
Tuy Tần Tư đáp lại rất ít, thế nhưng ánh mắt cậu chăm chú nhìn Tô Thừa nói cho anh biết, cậu đang nghe rất nghiêm túc.
Dưới ánh mắt chăm chú của thiếu niên, Tô Thừa miệng khô lưỡi khô, anh bất động thanh sắc bắt chéo hai chân, thanh âm ôn hòa: "Chờ em được nghỉ hè, anh hai dẫn em đi Mỹ, đó là một nơi thích hợp để chơi đùa, hơn nữa còn có rất nhiều họa sĩ nổi tiếng, có thể thường xuyên đi xem triển lãm tranh."
Bờ môi nhạt màu của Tần Tư cong lên một chút, gật đầu dạ một tiếng.
Ngoan ngoãn đến mức Tô Thừa muốn xoa đầu.
Lúc ăn cơm Tô Thừa đem món Tần Tư thích ăn để đến trước mặt cậu, bởi vì khi ăn cậu chỉ ăn món để gần cậu nhất, món hơi xa một chút, cho dù cậu thích, cậu cũng sẽ không liếc mắt nhìn.
Tô Thừa cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Thân là em trai của Tô Thừa hắn, hẳn là muốn cái gì có cái đó, làm sao có thể món mình thích ăn cũng không dám nhìn?
Anh cầm tôm lên giúp Tần Tư lột vỏ, bỏ vào trong bát của cậu.
Tần Tư chớp chớp đôi mắt đen láy trong trẻo, cầm đũa gắp tôm đã được bỏ vỏ bỏ vào trong miệng: "Ăn ngon..."
Vì vậy Tô Thừa đặt bát xuống bắt đầu giúp cậu bóc vỏ tôm.
Tần Tư được anh hầu hạ cực kỳ thoải mái, trong một bữa cơm quét hết món mình thích ăn một lượt, tận đến khi no mới buông bát đũa: "No rồi."
Tô Thừa lúc này mới bắt đầu ăn cơm.
Cơm nước xong đã là chín giờ, sau khi súc miệng Tô Thừa liền chở Tần Tư đến trường.
Hai người đến nơi lúc chín giờ mười lăm phút, còn tới gần năm mươi phút đồng hồ, bởi vì là lần đầu tiên đi họp phụ huynh cho Tô Hà, Tô Thừa không cho phép mình có bất kỳ sai sót nào.
Trong mắt người khác, Tô Thừa đẹp trai đến không đỡ được.
Ngược lại với Tô Hà, Tô Hà là thanh tú tinh xảo, còn Tô Thừa có khí chất của một người đàn ông thành công thành thục cùng thâm trầm.
Trong trường học không có nhiều người, khí trời hơi nóng, Tô Thừa nhìn thấy quán trà sữa bên cạnh trường học, liền cùng Tần Tư đi vào, gọi ly trà sữa
Người bên trong quán trà sữa hơi nhiều, phần lớn đang đeo tai nghe nghịch điện thoại xem phim nhắn tin gọi điện thoại, trong không khí tràn ngập mùi vị khiến người không thoải mái.
Người mắc chứng tự bệnh phải tỏ ra hồi hộp với những trường hợp như vậy, cho nên Tần Tư vẫn luôn nắm chặt ống tay áo Tô Thừa đứng ở phía sau anh.
Tô Thừa trả tiền rồi nhận lấy hai ly trà sữa, cùng Tần Tư rời khỏi.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh phong cảnh tốt, ngọn đồi phía sau trường học, ngồi ở chân đồi uống trà sữa.
Tần Tư ngồi chếch phía trước Tô Thừa, bãi cỏ là sườn dốc, Tô Thừa nhìn thiếu niên yên lặng uống trà sữa.
Nhìn thấy Tần Tư uống xong định duỗi đầu lưỡi liếm mép cho sạch sẽ, anh vươn người chạm vào bờ môi Tô Hà.
Tần Tư bị đụng vào có cảm giác như bị điện giật, cậu làm bộ nghi hoặc nhìn Tô Thừa, Tô Thừa bình tĩnh nói: "Anh hai giúp em lau sạch."
Ngón tay anh quẹt qua một vệt, đem vết sữa biến mất.
Tần Tư nghĩ: Anh có bản lĩnh lau miệng anh có bản lĩnh đặt ngón tay vào trong miệng tôi đi.
Suy nghĩ biến mất sau khi Tô Thừa nhẹ giọng nói: "Uống đi."
Tần Tư cúi đầu tiếp tục uống trà sữa của mình, nhưng Tô Thừa nhân lúc cậu không nhìn thấy, đưa ngón tay ban nãy lên miệng, liếm liếm, trong nháy mắt thân thể như bị một dòng điện quét qua, tê dại một mảnh, toàn bộ xương cốt huyết dịch đều kêu gào đem thiếu niên ăn đến no căng.
"Tô Hà! Cậu ở nơi này à!" Ngay lúc Tô Thừa đang hưởng thụ khoảng khắc chỉ có hai người cùng thiếu niên, một giọng nữ ôn nhu liền phá vỡ.
Tô Hà ngẩng đầu, thấy một bạn nữ học cùng lớp.
Nữ sinh ấy rất đẹp, mái tóc đen dài thẳng tắp, đôi mắt như nước hồ mùa thu, vóc người cao gầy, cũng rất đầy đặn, mặc quần dài màu lam. Cô cầm trong tay một phong thư màu hồng phấn, trên mặt trắng nõn có chút ngượng ngùng: "Đây, cho cậu..."
Tần Tư —— ồ, là thư tình à, nếu như bạn là một cậu học sinh, nói không chừng mình sẽ đáp ứng.
Cậu làm bộ dáng nghi hoặc, nhận thư từ tay nữ sinh, nữ sinh vén vén tóc bên tai, mu bàn tay giấu ở phía sau, mắt chỉ nhìn chằm chằm mặt đất: "Mình biết cậu... không thích nói chuyện với người khác, thế nhưng, mình hy vọng cậu có thể thử một lần... Dù sao..." Mặt cô đỏ lên, không nói được nữa, quay người chạy mất.
Khoảng khắc nữ sinh chạy đi góc quần tạo lên một độ cong mỹ lệ, ngay trên bãi cỏ xanh mượt này, ngay trong rừng cây xanh tươi này, đẹp đẽ đến mức khiến người ta động tâm.
Tâm lý Tô Thừa sắp bùng nổ, anh nhân lúc thiếu niên chưa kịp phản ứng, giật lấy phong thư thiếu nữ đưa thiếu niên, xé thành mảnh nhỏ ném vào thùng rác gần nhất.
Tần Tư: "..." Xé nhanh quá đi... Kỳ thực cậu còn muốn đọc xem bên trong viết cái gì...
Tô Thừa quay đầu lại, nhìn thiếu niên tựa hồ như bị anh dọa đến hết hồn, anh biết nội tâm mình giờ phút này có bao nhiêu dữ tợn, dữ tợn đến thiếu điều biểu hiện ở trên mặt.
Anh cưỡng chế ép xuống, đi tới bên người thiếu niên: "Bên ngoài có quá nhiều người xấu, anh hai sợ cô ấy đối với em không có ý định tốt đẹp gì."
Tần Tư thiếu điều cười ra tiếng, thế nhưng cậu chỉ làm bộ ngoan ngoãn gật đầu: "Ồ..."
Nhìn thấy thiếu niên tín nhiệm mình như vậy, tâm tình Tô Thừa tốt lên rất nhiều.
Uống xong trà sữa đã hơn chín giờ bốn mươi phút, Tần Tư thấp giọng nói: "Chúng ta nên lên lớp..."
Tô Thừa đứng dậy dẫn cậu đi lên lớp.
Lúc này lớp học đã có không ít người, mỗi học sinh cơ hồ đều mang theo phụ huynh của mình đến, có chút chen chúc.
Đúng mười giờ giáo viên chủ nhiệm đúng giờ đi đến phòng học, lúc này học sinh đều đã đi ra ngoài, để lại phụ huynh bên trong.
Tần Tư dựa vào cái bàn bên ngoài, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của chính mình.
Nữ sinh lúc trước đưa thư tình cho cậu đi đến trước mặt cậu: "Cái kia... Tô Hà..."
Tô Hà cách xa cô một chút.
Không phải là đối tượng của nhiệm vụ, mục tiêu công lược, cậu không thích cùng người khác có liên hệ.
Nữ sinh tựa hồ biết được đáp án của cậu, có chút mất mát bỏ đi.
Khoảng chừng nửa tiếng trôi qua, phụ huynh bên trong bắt đầu lục tục đi ra, Tô Thừa nhanh chân đi đầu, nhìn thấy thiếu niên an ổn đứng ở bên ngoài, thở phào nhẹ nhõm.
Anh đi tới trước mặt thiếu niên: "Chúng ta về nhà."
Giáo viên chủ nhiệm từ bên trong đi ra, nhìn thấy thiếu niên nở nụ cười với Tô Thừa, cô thán phục há to miệng: "Tô Hà?"
Tần Tư nhìn cô, khiếp nhược mà chậm rãi nói: "Chào... cô..."
So với bộ dáng cái gì cũng không nói trước kia, thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, xem ra Tô Thừa thật nghe theo lời của cô.
Giáo viên chủ nhiệm hết sức vui mừng: "Sắp tới thi tốt nhiệp trung học, phải nỗ lực thật nhiều nha!"
Tần Tư dạ một tiếng.
...
Bất tri bất giác, Tô Thừa đã ở lại đây được bốn tháng rồi.
Cuối tháng sáu, thiếu niên nhận được thư báo từ đại học ở thủ đô, lôi kéo tay áo của hắn: "Anh hai, em nhận được thư báo trúng tuyển rồi! Anh sẽ đi cùng em sao?"
Tô Thừa không muốn rời khỏi thiếu niên, công chuyện ở nước Mỹ cũng không thể cứ để Lâm Đạt gửi văn kiện đến cho mình xử lý, biện pháp khả thi duy nhất trước mắt là đem trụ sở công ty chuyển về thủ đô, mặc dù sẽ tổn thất phần lớn mối hợp tác làm ăn cùng nhân tài, thế nhưng so với thiếu niên, Tô Thừa cảm thấy cũng không tính là bao.
Quyết định tốt, Tô Thừa ôn hòa nói: "Được, anh sẽ đi cùng em."
Thiếu niên thoạt nhìn tựa hồ rất vui vẻ, cơm cũng ăn hơn hai bát, con mèo từ trên lầu chạy xuống nằm nhoài trên đùi cậu, cậu ôm lấy bé mèo, con ngươi đen láy trong trẻo nhìn chằm chằm Tô Thừa: "Có thể mang bé mèo theo cùng không?"
Con mèo phối hợp kêu meo một tiếng, duỗi móng vuốt vươn tới định ôm đùi.
Tô Thừa ừ một tiếng.
Tần Tư hoan hô một tiếng, nắm mòng vuốt bé mèo: "Chúng ta phải dọn nhà rồi mèo ơi!"
Bé mèo: "Meow ~"
Sau khi ăn xong Tô Thừa gọi điện thoại cho Lâm Đạt, Lâm Đạt nghe xong quyết định của hắn có chút không thể tin nổi.
Tô tổng biết rõ, Trung Quốc không phát triển bằng nước Mỹ, tại sao phải đem trụ sở công ty chuyển về Trung Quốc?
Thế nhưng cô chỉ là một thư ký, quyết định của giám đốc chỉ có thể nghe và làm theo.
"Vâng, Tô tổng, tôi sẽ thông báo cho bọn họ cùng ngài tiến hành hội nghị video."
Tô Thừa đứng bên cửa sổ nhìn con mèo đang chơi đùa cùng thiếu niên trên sân cỏ dưới lầu, trầm thấp ừ một tiếng, đôi mắt chớp cũng không chớp một cái: "Đúng rồi, Lâm Đạt, có hứng thú, về Trung Quốc làm thư ký của tôi không?"
Anh rất hài lòng người thư ký Lâm Đạt này.
Lâm Đạt sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nói: "Tôi rất có hứng thú đối với việc này, Tô tổng."
Cúp điện thoại, Lâm Đạt nhìn phòng làm việc không bóng người, nhờ tới khoảng thời gian Tô tổng còn ngồi ở đó trước đây, ánh mắt của anh là lạnh lùng, ngữ điệu của anh cũng là lạnh lùng, mà tình cờ thông qua liên lạc qua điện thoại bốn tháng này, cô dần dần cảm nhận được biến hóa của Tô tổng.
Ngữ điệu anh càng ngày càng ôn hòa, có lúc còn có thể mang theo sung sướng, cũng có lúc không thể nào vui vẻ nổi, mà càng ngày càng giống một người bình thường, hoặc là nói, anh đã là một người bình thường.
Di chuyển trụ sở công ty là một chuyện rất phiền phức, có nhân viên ở Mỹ không muốn rời đi, vì vậy từ chức, còn những người Hoa luôn tâm niệm tổ quốc, thì lại vô cùng hưng phấn.
Tô Thừa luôn luôn bận rộn vì chuyện di dời trụ sở công ty, thiếu niên cũng biết chuyện này, vì vậy thường thường bê giá vẽ đến phòng Tô Thừa yên tĩnh vẽ tranh.
Tô Thừa yên tĩnh xử lý công chuyện của anh, cậu yên tĩnh vẽ tranh của chính cậu, bé mèo nằm bên cạnh cậu, liếm móng vuốt của nó.
Tô Thừa có lúc mệt mỏi, nghiêng đầu nhìn thấy thiếu niên yên tĩnh vẽ tranh, tâm trạng sẽ vô cùng bình tĩnh, mệt nhọc tan hết.
Cuộc sống như thế, thật sự là quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức nếu để cho anh trở lại bộ dạng trước đây, hắn sẽ không chịu nổi.
Anh đã có một yếu điểm, đó chính là Tô Hà.
Anh yêu cậu, cực kỳ yêu cậu, không biết từ bao giờ mình bắt đầu có ý nghĩ biến thái này, chẳng qua khi phát hiện ra điều đó, hắn đã vô lực ngăn cản.
Lý trí nói với Tô Thừa, như vậy là không đúng, anh vất vả lắm mới giúp thiếu niên trở thành dáng vẻ hiện tại, anh không nghĩ hù đến cậu.
Thế nhưng trên thực tế nội tâm cùng thân thể lại bỏ mặc loại tình cảm biến thái này, anh lưu luyến mỗi ngày ở chung cùng thiếu niên, mỗi một phút, chính mình âm thầm khiến cậu quen với động tác thân mật của bản thân, mỗi một lần thân cận, đều là khoái cảm cùng thống khổ quấn quýt.
Tô Thừa cảm thấy chính mình sớm có ngày sẽ điên mất.
Mà thiếu niên đối với chuyện này, lại không hề hay biết.
Thời điểm cuối tháng tám, đại học thủ đô báo danh, Tô Thừa đã sớm mua một căn biệt thự gần đại học thủ đô, quản gia lớn tuổi, huyết áp cao, ngồi không được máy bay, cũng không chịu được áp suất thấp.
Quản gia tự hiểu điều này, xin Tô Thừa từ chức.
Ông muốn ở lại bồi cháu đích tôn của mình, cháu đích tôn đang ăn nhờ ở đậu tại nhà họ hàng, quản gia đau lòng, hơn nữa lớn tuổi cũng không làm tốt được cái gì, Tô Thừa nghĩ ngợi một chút, đem tòa nhà này đưa cho quản gia, cũng để lại cho quản gia một triệu.
Quản gia không phải người ngoài, ông coi Tô Thừa cùng Tô Hà như con trai của mình, cũng biết từ chối không được, đành nhận lấy.
Hai người đã đặt vé máy bay từ trước, lên máy bay, cùng quản gia từ biệt.
Vé hai người là khoang hạng nhất, vị trí rất rộng rãi, hai người ngồi cùng một chỗ, Tô Thừa xem thiếu niên có bộ dáng mỏi mệt ngáp một cái, gọi nữ tiếp viên hàng không đem đến một tấm chăn bông đắp lên người thiếu niên, vai đưa cho thiếu niên dựa vào để cậu ngủ dễ dàng hơn.
Hơi thở thiếu niên khi hô hấp mang theo nhiệt độ phả vào trên cổ Tô Thừa, Tô Thừa một chút liền có phản ứng, anh ảo não liếc mắt nhìn nửa người dưới của mình, đem chăn kéo đến một góc che khuất, hưởng thụ quá trình vui sướng cùng thống khổ tồn tại song song này.
Tần Tư kỳ thực cũng ngủ không được bao lâu, cậu ngủ sau hai giờ liền cảm thấy ngủ đẫy rồi mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Tô Thừa thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy thiếu niên mà ngủ lại anh thực sự không nhịn được, thấy thiếu niên tỉnh rồi, nhẹ giọng nói: "Anh hai đi vệ sinh một lát."
Tần Tư: "..." Đều là đàn ông mà, đều hiểu, đều hiểu.
Cậu ngoan ngoãn dạ một tiếng, nghiêng người cho Tô Thừa đi ra ngoài.
Tô Thừa cởi áo vét xuống thắt bên hông che lại, làm như không có chuyện gì xảy ra đi vào nhà vệ sinh.
Tần Tư nhìn dáng vẻ của anh, tâm trạng buồn cười không nhịn được, vai khẽ run.
Cậu nhớ cậu có một đứa cháu nhỏ, ngày kia thằng nhóc tè ra quần, cởi quần áo ra thắt lại che cái mông, cậu ban đầu không để ý, sau đó chú ý thấy bước đi của thằng nhóc không đúng, đem quần áo của thằng nhóc xốc lên, thấy quần ướt nhẹp.
Thằng nhóc khóc tại chỗ: "Chú kỳ quá!"
Cậu hỏi đứa cháu: "Ai dạy cháu biện pháp thông minh thế này?"
Đôi mắt đỏ của thằng nhóc đảo một vòng: "Ba cháu dạy, khi còn bé ba cũng từng đái dầm."
Tần Tư thấy bộ dáng Tô Thừa như vậy nghĩ đến chuyện này liền cười, cậu nằm nhoài trên bàn, tiếng cười trầm thấp, nữ tiếp viên hàng không cho là thân thể cậu xảy ra vấn đề, đi tới bên cạnh cậu gõ một cái lên bàn hỏi: "Quý khách, quý khách không sao chứ?"
Tần Tư nhanh chóng thu liễm biểu tình, thời điểm ngẩng đầu lên khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt, cậu thấp giọng nói: "Tôi không sao..."
Nữ tiếp viên hàng không dạ một tiếng, trên mặt mang theo áy náy: " Là tôi quấy rầy, xin lỗi, xin hỏi quý khách có yêu cầu gì không?"
Bụng Tần Tư lúc này xác thực có chút đói: "Có thể đem cho tôi hai phần thức ăn không? Thêm chút sữa bò nữa."
"Được ạ." Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười bước đi.
Hơn một tiếng sau Tô Thừa mới quay lại, anh rửa sạch tay, áo khoác cũng mặc vào, mặt mày thoạt nhìn kiêu ngạo lạnh lùng, khí chất lạnh lẽo cực độ.
Mà sau khi nhìn thấy thiếu niên nhiệt độ ở nơi đáy mắt có chút tan chảy.
Tần Tư nói: "Anh hai, em có kêu cho anh một phần thức ăn."
"Thật ngoan." Tô Thừa tiến lên xoa xoa tóc của cậu, ngồi xuống.
Bởi vì là khoang hạng nhất, đồ ăn rất phong phú, ớt xanh cắt sợi trộn khoai tây, bánh gato, thịt kho tàu, tôm đất nướng chín, nấm kim chi xào bắp cải, bên cạnh còn có thêm một ly sữa bò cùng sô cô la.
Thoạt nhìn thật kích thích khẩu vị của người khác.
Tần Tư đã ăn được không ít, nâng ly sữa bò nhẹ nhàng chạm môi một cái.
Cậu bất động thanh sắc xem xét thân dưới Tô Thừa một chút, sau đó nghiêng đầu chuyên tâm uống sữa bò của mình.
Sáng sớm lên máy bay lúc tám giờ, buổi chiều hai giờ đến thủ đô, sau khi xuống máy bay liền có người chuyên dụng đến đón.
Tài xe ngồi đằng trước lái xe: "Bây giờ đi báo danh luôn sao? Tiên sinh?"
Tô Thừa nhìn thoáng qua khuôn mặt mệt mỏi của thiếu niên bên cạnh mình: "Ngày mai đi, bây giờ về biệt thự trước."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro