Chương 16: Đồ nhi, đến tu tiên (16)
Động tĩnh của giường khiến Phong Giác bừng tĩnh, cậu vuốt đầu, không biết mình trở lại đây khi nào, trên võng bên cạnh, không có bóng người.
"Phong sư đệ ở đây sao?" Ngoài điện vang lên âm thanh kêu to, Phong Giác lên tiếng, chạy nhanh ra điện.
Người chờ ngoài điện là Chu Phong, sau khi anh thấy Phong Giác ra tới, ánh mắt còn nhìn nhìn bên trong.
"Sư phụ không có ở đây." Phong Giác buột miệng thốt ra, cảm thấy bản thân có chút kỳ quái.
Biểu tình Chu Phong có chút thất vọng, anh cười, sau khi tự giới thiệu với Phong Giác, anh dẫn Phong Giác đi nhận đồng phục.
Chu Phong ngự kiếm đi, để Phong Giác bắt lấy xiêm y của mình, nhưng Phong Giác vững vàng đứng trên thân kiếm, không cần nắm lấy Chu Phong, Chu Phong còn khen lực cân bằng cậu tốt, nói một lúc, anh bắt đầu khen Lăng Thanh Huyền, nói rất nhiều việc của Lăng Thanh Huyền.
"Đừng nhìn Huyền Thanh điện quạnh quẽ, Lăng trưởng lão là người rất tốt, hơn nữa Lăng trưởng lão đạo hạnh cao, đi theo bên người nàng, sư đệ nhất định có thể nhanh chóng nâng cao thực lực.
"Chắc sư đệ không biết, các sư huynh đệ chúng ta tâm tâm niệm niệm muốn bái ở danh nghĩa Lăng trưởng lão, nhưng một người đồ đệ nàng cũng chưa từng thu nhận, sư đệ chính là đệ tử đầu tiêng, cũng là đệ tử cuối cùng của nàng."
Trong giọng nói Chu Phong mang theo hâm mộ, tất cả tâm tư Phong Giác đặt tại trong lời Chu Phong nói, trong lòng không khỏi có một tia nhảy nhót.
Trong mười mấy năm qua, dường như cậu chưa từng được vui vẻ như vậy.
Thế nhưng nghĩ đến những việc này cậu đều biết từ trong miệng người khác, chính mình lại không biết được, trong lòng Phong Giác có một loại cảm giác không rõ.
. . . . . .
"Lăng trưởng lão, ngài cần vật gì?" Trông coi tàng bảo các là một ông lão, rất khôn khéo, thấy Lăng Thanh Huyền tới, liền mở miệng hỏi.
Lăng Thanh Huyền cũng không vô nghĩa, "Cực phẩm Tẩy Tủy Đan."
Người trông coi thần sắc khó xử, "Lăng trưởng lão, ngài đã tới chậm, Tẩy Tủy Đan cực phẩm này, Thiên trưởng lão hôm qua đã định rồi"
Ngày hôm qua người khác đã định rồi, hôm nay hệ thống mới thông báo nhiệm vụ.
ZZ trong không gian cảm giác lạnh cả người.
Lăng Thanh Huyền nhìn chằm chằm người trông coi, "Ông ta đặt trước, nhưng không có tới lấy."
"Nhưng mà, trước đó đã nói, Thiên trưởng lão hôm nay sẽ tới lấy."
Lăng Thanh Huyền nghiêm túc mặt, "Ông ta hiện tại không có tới."
Lão giả:. . . . . .
Càn Khôn Môn này không có nội quy nào nói chính xác đặt rồi thì đồng nghĩa nó là của mình, người trông coi không biết câu thông cùng Lăng Thanh Huyền như thế nào, đành phải lần nữa cự tuyệt.
Lăng Thanh Huyền suy tư, đặt tay trên thân kiếm, lão giả cảm nhận được linh lực uy áp kia, xấu hổ mà khom lưng, "Lão phu lấy ngay, lấy ngay cho ngài."
Trong Càn Khôn Môn này ai cũng biết, Lăng trưởng lão thực lực mạnh nhất trong mấy vị trưởng lão, nếu chọc giận nàng, khả năng giây tiếp theo liền sẽ xương cốt không còn, ông chưa muốn chết, run rẩy đem Tẩy Tủy Đan cực phẩm đưa ra.
Lăng Thanh Huyền chỉ là động tác theo thói quen, đã thấy người trông coi lấy đan đưa ra, vừa vặn nàng không cần tốn nhiều miệng lưỡi.
"Lăng trưởng lão thật đúng là uy phong, đồ tốt đã có người đặt trước, ngươi nói lấy liền lấy." Tề viện đi theo Thiên trường lão tới đây, thấy trước mặt Lăng Thanh Huyền chính là hộp Tẩy Tủy Đan cực phẩm kia, không khỏi lên tiếng.
"Viện Nhi." Thiên trường lão ngăn lại một tiếng, vẫn chưa nhiều lời, ông liếc mắt nhìn Lăng Thanh Huyền một cái, "Lăng trưởng lão, Tẩy Tủy Đan cực phẩm này là bổn tọa chuẩn bị vì Mộ Lâm, hôm qua còn chưa đưa tới Tàng Bảo Các, cho nên bổn tọa liền đặt trước, không biết Lăng trưởng lão cũng muốn, mong trưởng lão ngươi chờ đợt tiếp theo đi."
Lăng Thanh Huyền duỗi tay tiếp nhận, ngay trước mặt ông ta cầm lên.
"Lăng Thanh Huyền!" Thiên trường lão dù cho được giáo dưỡng tốt, ngay lúc này cũng tức giận, Lăng Thanh Huyền có bệnh gì vậy, lúc trước mỗi ngày bế quan không hỏi thế sự, hiện tại ra ngoài mỗi ngày gây chuyện, thấy nàng sọ não liền đau.
Hoàn thành nhiệm vụ tương đối quan trọng, Lăng Thanh Huyền mặt không đổi sắc, "Bổn tọa tới trước."
"Lăng trưởng lão, ta kính trọng ngươi là trưởng lão, không ngờ ngươi không biết liêm sỉ như thế, đã nói như vậy, ngươi thế nào vẫn chơi xấu." Tề Viện tiến lên chỉ trích, ước gì thanh âm lớn đến tất cả mọi người có thể nghe thấy.
Tàng Bảo Các đệ tử xung quanh không ít, lúc này nghe Tề Viện nói, đều ghé mắt lại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro