Quyển 2: Ngoại truyện (9): Mê man

Gã quyết định chờ thêm một lát.

Mạc Thanh Thành cuối cùng cũng bỏ hai tay che mặt ra. Y cúi người bưng thau nước đá bên cạnh lên, một lần nữa hất thẳng vào mặt tên súc sinh trước mắt, ép gã tỉnh lại.

Mạc Thanh Thành bây giờ nửa bên mặt bầm tím, sưng húp, máu me đầm đìa, nửa bên mặt còn lại vẫn còn nguyên vẹn, chỉ dính chút bụi bẩn, vẫn mĩ lệ tựa như tạo tác của Thượng đế. Hai nửa gương mặt của y được phân chia rõ ràng, một nửa ẩn trong tối, một nửa ở ngoài sáng. Mí mắt y hơi rũ, làn mi dài tạo thành bóng đen nơi đáy mắt, đôi mắt từng lấp lánh xinh đẹp như bảo thạch giờ vô cảm nhìn chằm chằm tên súc sinh trước mặt, hờ hững như nhìn một vật chết.

Mạc Thanh Thành chạm vào khoé môi bị rách của mình, y hơi nghiêng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt trợn tròn của tên súc sinh: "Này, mày có biết khi mà mày đập đầu tao xuống đất, tao đã đau đớn đến mức nào không?"

Mặc cho tên kia hoảng loạn lắp ba lắp bắp định đáp lời, Mạc Thanh Thành nói tiếp. Giọng nói của y thanh và trong, êm ái như tiếng đàn: "Nói cho mày biết, lúc ấy tao cứ nghĩ mình sắp chết rồi cơ. Trong đầu tao cứ ong ong lên cả, cái gì cũng không rõ, chỉ có duy nhất ý niệm xé xác mày ra là còn nguyên vẹn."

Y rũ mi: "Vốn muốn giết mày nhưng trớ trêu thế nào..."

"trên có mẹ già, dưới có con nhỏ..." y thì thầm khe khẽ, giọng nói nhẹ đến nỗi dường như có thể tan vào không khí. Mạc Thanh Thành mệt mỏi nói tiếp: "Nên tha cho cái mạng chó của mày."

Tên súc sinh cuối cùng cũng run rẩy thở phào một hơi, thân thể căng thẳng nãy giờ cuối cùng cũng được thả lỏng. Nhưng chưa để gã ta nhẹ nhõm được bao lâu, giọng nói êm ái như tiếng đàn của Omega nọ lại vang lên trong căn phòng im ắng:
"Nhưng mà thả mày đi như thế, tao không cam lòng."

"Tao không cam lòng. Dựa vào cái gì, tao chịu nhiều đau đớn như thế, mày lại có thể nhận vài vết thương nhỏ liền rời đi?"

Mạc Thanh Thành xoay người đến bên chiếc bàn mổ, y đeo một đôi găng tay y tế vào, dùng giọng điệu hờ hững dửng dưng như khi nói về chuyện thời tiết chầm chậm cất lời: "Mày phải để lại thứ gì đó chứ."

"Mày phải để lại gì đó chứ?"

Mạc Thanh Thành cầm lấy cái kìm sắt để trên bàn, xoay người lại. Y hơi cong môi, dịu dàng nói: "Nào, há miệng ra."

Gương mặt to béo của tên súc sinh dính đầy nước mắt nước mũi. Gã kinh hãi lắc đầu nguầy nguậy, dùng ánh mắt van nài mà nhìn về phía Mạc Thanh Thành.

Hệt như một con súc vật đang cầu xin lòng thương xót.

Hèn hạ làm sao, lại nực cười làm sao.

Mạc Thanh Thành không mảy may bị đả động.

"Là mày chọn đấy nhé." Y hờ hững nói, một tay bóp chặt cằm của tên súc sinh, tay còn lại cầm chiếc kìm giơ lên cao.

Sau đó dùng hết sức bình sinh đập xuống, đập thẳng vào đôi môi đang ngoan cố mím chặt của tên kia.

--------------------------------------

Văn phòng tư nhân nhỏ hẹp im ắng bây giờ chỉ còn lại hai người. Mạc Thanh Thành ngẩn người ngồi trên mặt bàn phẫu thuật, rũ mi chăm chú nhìn đống răng vàng khè, máu thịt lẫn lộn bên cạnh, không biết đang nghĩ cái gì. Dưới ánh đèn huỳnh quang, hàng mi dài của y tạo thành một cái bóng nhỏ trên mí mắt, thế mà trông có chút dịu ngoan.

Cao Hiểu Phong suýt nữa bật cười vì suy nghĩ ngớ ngẩn này của mình. Dịu ngoan cơ đấy. Gã sải bước đến bên cạnh người nọ, vươn tay nắm lấy một lọn tóc của y, nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay.

Mạc Thanh Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, nâng mi nhìn Alpha cao lớn trước mặt. Cao Hiểu Phong đứng ngược sáng, dù đã cúi đầu để nhìn mà cái bóng to lớn của hắn vẫn phủ lên hết cả người y. Gã Alpha này nhướn một bên mày, ngả ngớn nói: "Chà, lựa chọn thông minh đấy Hạ Khuynh Xuyên. Hàm răng, quả thật là một sự lựa chọn tuyệt vời. Mày cố ý chọn nó để cho gã vừa không mất đi năng lực lao động, vẫn có thể đi làm kiếm tiền vừa chịu đủ đau đớn đúng không?"

Mạc Thanh Thành không đáp lời, y chỉ chầm chậm rũ mi. Đột nhiên, y cảm thấy rất lạnh, rất mệt. Chân tay vô lực cứng đờ, lạnh cóng. Chưa bao giờ Mạc Thanh Thành cảm thấy mình dễ bị tổn thương đến thế. Y chỉ muốn co rúm người lại và thiếp đi. Đầu óc Mạc Thanh Thành nặng trịch, đau như búa bổ. 

Cao Hiểu Phong chậc chậc hai tiếng. Gã lấy một điếu thuốc đã có chút nhàu nát ra khỏi bao, châm lửa, rít một hơi dài rồi cúi xuống bên Mạc Thanh Thành. Cao Hiểu Phong nâng điếu thuốc đang hút dở kề sát môi y, rất có hứng thú mà hỏi: "Hút thử không?"

Mạc Thanh Thành rũ mi, y nói: "Trước giờ tôi luôn để ý đến bao thuốc lá của anh. Đó rõ ràng là một bao thuốc lá rẻ tiền. Một người như anh đáng lé không bao giờ liếc mắt đến thứ hạ phẩm như vậy mới phải." Mạc Thanh Thành ngừng một chút, y nhìn thẳng vào mắt Cao Hiểu Phong, hờ hững hỏi: "Thứ thuốc lá này là gì?"

Cao Hiểu Phong bật cười. Gã đưa điếu thuốc lá kia lên rít thêm một hơi, sau đó thổi khói thuốc về phía Mạc Thanh Thành. Cao Hiểu Phong dùng bàn tay cầm điếu thuốc chậm rãi mà tỉ mỉ vuốt ve gương mặt y, không nhanh không chậm hỏi: "Chất kích thích gây nghiện mạnh nhất là gì?"

"Heroin."

Ngón tay Cao Hiểu Phong lần theo đường nét trên gương mặt Mạc Thanh Thành mà mân mê. Dưới ánh sáng yếu ớt, ngũ quan sắc bén đến nỗi có chút hung dữ của Cao Hiểu Phong vậy mà trở nên dịu dàng. Gã hôn lên mí mắt Mạc Thanh Thành, từng chút từng chút một hôn xuống, nhẹ nhàng mút lấy vành tai y. Cao Hiểu Phong ngậm lấy vành tai trắng nõn như ngọc ấy, nhỏ giọng thầm thì: "Thứ này còn khiến cho con người ta mê muội hơn cả Heroin."

Cao Hiểu Phong vươn lưỡi, cực kì chậm chạp tỉ mỉ mà liếm láp vành tai Mạc Thanh Thành. Tiếng thở dốc cùng tiếng nước được gã cố tình phóng đại, phát ra cực kì rõ ràng, cực kì sắc tình, khiến cho Mạc Thanh Thành không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ. Cao Hiểu Phong có vẻ cực kì hài lòng với phản ứng này của y. Gã nhắm mắt lại, hôn thấp xuống một chút, mút lấy cần cổ thon dài mảnh mai của y mà nhấm nháp. Gã khàn giọng thì thầm: "Và tất nhiên, nó sẽ đem lại cho mày khoái cảm không gì sánh được, mạnh hơn Heroin gấp nhiều lần."

Cao Hiểu Phong gồng mình, phải dùng hết sự tự chủ mới có thể rời môi khỏi làn da tái nhợt non nớt của Omeganọ. Gã vươn tay nắm eo Mạc Thanh Thành, hết sức dễ dàng kéo y vào trong lòng. Cao Hiểu Phong bóp chặt cằm của y, trầm giọng hỏi. Giọng của gã đã khàn đến đáng sợ, chứa đầy dục vọng trắng trợn, chẳng thèm che dấu. So với giọng nói của một con người, nó càng giống tiếng gầm nhẹ của một cho thú dữ hơn:
"Thế nào, Hạ Khuynh Xuyên? Mày sẽ hút chứ?"

Cao Hiểu Phong mỉm cười, nhìn sâu vào đôi mắt mỹ lệ của Mạc Thanh Thành, không ngừng ép hỏi: "Mày sẽ hút chứ?"

Đối mặt với một Alpha gần như điên cuồng, Mạc Thanh Thành vẫn chẳng hề hoảng sợ. Y nhướn mày mỉa mai: "Anh không cần phải thử tôi, Cao Hiểu Phong. Từ lúc tôi gọi điện thoại cho anh thì cũng giống như đã bán linh hồn cho quỷ dữ, không thể quay đầu được nữa rồi. Ràng buộc tôi với thứ thuốc này có thực sự cần thiết không?"

Cao Hiểu Phong bật cười, gã liếm liếm môi, ánh mắt nóng bỏng không hề gì mà nhìn thẳng Mạc Thanh Thành: "Biết thế nào được. Chẳng phải trong lòng mày vẫn còn có một tên nhãi ranh đó sao? Không trói mày lại, mày trốn mất thì làm sao bây giờ? Cao Hiểu Phong này làm gì cũng phải chắc chắn. Con mồi chưa chui vào trong bụng thì không yên tâm được."

Gã rũ mi, con ngươi màu hổ phách chiếu thẳng vào Mạc Thanh Thành. Gã hạ giọng dụ dỗ: "Hút đi, Hạ Khuynh Xuyên. Chỉ cần một hơi, thứ thuốc này sẽ đem lại cho mày khoái cảm mà mày không bao giờ có thể tưởng tượng nổi. 1 điếu như này 50 vạn tệ, người có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Tao đã châm sẵn cho mày rồi, mày lại không hút ư?"

Mạc Thanh Thành gạt tay của Cao Hiểu Phong ra, bình tĩnh nói: "Tôi vẫn còn rất tỉnh táo đấy, Cao Hiểu Phong. Đây là chất gây nghiện và tôi cũng không quá hứng thú với việc chết dần chết mòn vì nó đâu."

"Tao biết." Cao Hiểu Phong bật cười. Gã liếm liếm môi, con ngươi dường như phát ra ánh sáng xanh chỉ có thể xuất hiện ở những loài thú săn mồi: "Nhưng chỉ cần mày ở bên tao, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả."

Gã chậm rãi thì thầm: "Chỉ cần mày ở bên cạnh tao..."

"Chỉ cần mày vẫn giữ nguyên dáng vẻ này..."

"Cái gì tao cũng có thể cho mày hết. Tiền bạc, danh vọng, địa vị,... mày muốn gì, tao đều có thể cho."

Cao Hiểu Phong cuối cùng cũng chẳng kìm lòng được mà đặt một nụ hôn lên mi mắt Mạc Thanh Thành: "Chỉ cần mày hút một hơi, Hạ Khuynh Xuyên."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro